Chào Anh, Thượng Tá
-
Chương 8
"Uyển Uyển e ở đâu đấy" a vừa bước vào cửa liếc mắt nhìn k thấy cô liền cất tiếng gọi.
Thấy lũ nhóc bâu lại một chỗ lại thấy bảo bối nhà mình được mấy trung tá sốt sắng đòi đỡ cô dậy. A đi vòng qua họ, lấy tay đỡ cô thì lại nhìn thấy chỗ vai cô tì súng bị đỏ tấy lên, có một số chỗ bị xước nữa. Da cô trắng nõn nà càng nhìn cánh thấy sót.
"A nói e k nghe đúng k, e xem này da thì đỏ hết lên còn cả các cậu nữa tôi dặn chăm sóc chị dâu cẩn thận cơ mà. Tôi là cho cô ấy thử loại súng nhẹ, giật yếu." A càng ngày càng nói lớn tiếng.
"Tôi muốn nghe thấy lời giải thích, nhanh lên" a sắp cái rồi đấy.
"A nói ít thôi, a k thấy mệt à. Là e bảo chỉ muốn bắn loại súng này thôi hơn nữa là e dọa họ, nếu họ k nghe e sẽ mách a."cô nói gãi đúng chỗ ngứa của a.
"E giỏi lắm, h còn biết đe dọa người khác nữa hử". "Thôi mà e biết sai rồi, a giận e đúng k, a ghét e rồi đúng k... Ô ô ô" cô bắt đầu giở trò nước mắt cá sấu. Dù biết cô giở trò nhưng a vẫn bị mắc câu.
"Được rồi a xin lỗi,là lỗi của a. Đừng khóc nữa ngoan nào" h lại thành a là người có lỗi.
"A mắng e, a trách e, a vẫn giận e đúng k, e biết mà" thấy cô vặn vẹo lời nói lại còn mắt rưng rưng nữa a chịu sao nổi.
"K là a sai, a k nên trách e". " còn j nữa hử" mắt cô đá nheo về chỗ của mấy trung tá vừa bị a mắng. K biết a nợ cô j nữa.
"Được rồi tôi k trách các cậu, giải tán nghỉ sớm"
"Có chuyện j mà ồn ào vậy" đại tá Lục và phu nhân đã tìm tới nơi nhanh thật.
"Chào đại tá và phu nhân" cả một khu đều gập người 90 độ chào chỉ có cô và Thừa Thiên là đứng thẳng. Có chút sợ hãi trước Lục phu nhân, cô từ đằng trước lẩn lẩn trốn sau lưng a, hai tay bắt lấy tay a rất chặt.
A thấy được sự sợ hãi trong cô nên cũng k nói j chỉ quay lại ôm cô vào lòng. "Đây là con dâu tương lai của hai vị, chỉ cần cô ấy gật đầu lấy con trai hai người thì sẽ là con dâu chính thức". A hùng hổ nói
Quay sang nói nhẹ nhàng, giải thích cho cô hiểu "Đây là bố mẹ a, họ từ thành phố A bay về đây chỉ vì nghe được tin a dẫn bạn gái về quân đội chơi, họ rất muốn gặp mặt e"
Bùng A nói j vậy, ba mẹ a, gặp mặt cô. Cô bị bất ngờ trước cái tin tức này nên đang đơ. Một lúc mới hiểu được hết, cô lấy lại phong cách của một giáo viên điềm tĩnh, dịu dàng nói"chào hai bác, cháu là Trần Thu Uyển, năm nay 26 tuổi cháu là giáo viên cấp 1,2 và là người yêu Thừa Thiên"
Câu cuối cô nói rất bé nhưng k một ai k nghe thấy. Đúng là ngại chết mất. Cách nói chuyện có đầu đuôi,đúng trọng tâm, lễ phép, xinh đẹp đặc biệt là con bà thích.
"Con đừng ngại cứ coi chúng ta là người nhà là được rồi. Lại đây chúng ta nói chuyện" Lục phu nhân dùng ánh mắt hiền từ của mình nhìn cô.
Trước khi cô đi ra ngoài a bảo" có j khoe xử thì cứ nói với a, cũng xin lỗi e vì k thông báo trước." Cô xoa nhẹ bàn tay a"e k sao mà, sớm hay muộn thì cũng phải gặp. Có j e ra hiệu là a phải chạy ra cứu e liền nghe k" nhìn được cái gật đầu của người yêu cô mới an tâm dời đi.
Lúc đầu nói chuyện với mẹ a cô hơi sợ nhưng sau một lúc thì cô thây bà có rất nhiều sở thích giống mẹ cô. Cô coi mẹ a giống như mẹ mình nói chuyện, thật dễ chịu.
Còn hai người đàn ông kia thì đang lo lắng rằng giữa hai người phụ nữ này có xảy ra j k hay k. "Chắc mẹ con rất thích Thu Uyển"
"Đấy là điều đương nhiên, Uyển Uyển rất tốt bụng." K thể chịu được nữa a liền đến chỗ mẹ cướp người về. Hành động này làm bà bực mình mắng a bất hiếu.
Nhưng k sao, cái lo lắng lúc đầu của a trở thành dư thừa rồi. Họ ngồi nói chuyện hơn một tiếng mà chưa có dấu hiệu dừng lại nên a phải hành động.
"A kì thật đấy, e đang cùng mẹ nói chuyện mà"cô bĩu môi nói.
"E gọi mẹ a là mẹ thì nhất định phải lấy a đấy". "Ai mà thèm lấy a chứ"nói xong cô định quay mông bỏ chạy thì bị a ôm từ đằng sau, sau đó bế kiểu công chúa đi về chỗ kia túc của a. Dù thế nào thì cũng phải giải bôi thuốc vào vai cho cô sao a bê được.
"A thả e xuống đi, e tự đi được ". "E mà nói nữa, để yên cho ôm k ngã nát mông bây h" nghe thấy ngã nên cô im re để a ôm. H mặt cô cũng dày thêm chút chút rồi.
Thấy lũ nhóc bâu lại một chỗ lại thấy bảo bối nhà mình được mấy trung tá sốt sắng đòi đỡ cô dậy. A đi vòng qua họ, lấy tay đỡ cô thì lại nhìn thấy chỗ vai cô tì súng bị đỏ tấy lên, có một số chỗ bị xước nữa. Da cô trắng nõn nà càng nhìn cánh thấy sót.
"A nói e k nghe đúng k, e xem này da thì đỏ hết lên còn cả các cậu nữa tôi dặn chăm sóc chị dâu cẩn thận cơ mà. Tôi là cho cô ấy thử loại súng nhẹ, giật yếu." A càng ngày càng nói lớn tiếng.
"Tôi muốn nghe thấy lời giải thích, nhanh lên" a sắp cái rồi đấy.
"A nói ít thôi, a k thấy mệt à. Là e bảo chỉ muốn bắn loại súng này thôi hơn nữa là e dọa họ, nếu họ k nghe e sẽ mách a."cô nói gãi đúng chỗ ngứa của a.
"E giỏi lắm, h còn biết đe dọa người khác nữa hử". "Thôi mà e biết sai rồi, a giận e đúng k, a ghét e rồi đúng k... Ô ô ô" cô bắt đầu giở trò nước mắt cá sấu. Dù biết cô giở trò nhưng a vẫn bị mắc câu.
"Được rồi a xin lỗi,là lỗi của a. Đừng khóc nữa ngoan nào" h lại thành a là người có lỗi.
"A mắng e, a trách e, a vẫn giận e đúng k, e biết mà" thấy cô vặn vẹo lời nói lại còn mắt rưng rưng nữa a chịu sao nổi.
"K là a sai, a k nên trách e". " còn j nữa hử" mắt cô đá nheo về chỗ của mấy trung tá vừa bị a mắng. K biết a nợ cô j nữa.
"Được rồi tôi k trách các cậu, giải tán nghỉ sớm"
"Có chuyện j mà ồn ào vậy" đại tá Lục và phu nhân đã tìm tới nơi nhanh thật.
"Chào đại tá và phu nhân" cả một khu đều gập người 90 độ chào chỉ có cô và Thừa Thiên là đứng thẳng. Có chút sợ hãi trước Lục phu nhân, cô từ đằng trước lẩn lẩn trốn sau lưng a, hai tay bắt lấy tay a rất chặt.
A thấy được sự sợ hãi trong cô nên cũng k nói j chỉ quay lại ôm cô vào lòng. "Đây là con dâu tương lai của hai vị, chỉ cần cô ấy gật đầu lấy con trai hai người thì sẽ là con dâu chính thức". A hùng hổ nói
Quay sang nói nhẹ nhàng, giải thích cho cô hiểu "Đây là bố mẹ a, họ từ thành phố A bay về đây chỉ vì nghe được tin a dẫn bạn gái về quân đội chơi, họ rất muốn gặp mặt e"
Bùng A nói j vậy, ba mẹ a, gặp mặt cô. Cô bị bất ngờ trước cái tin tức này nên đang đơ. Một lúc mới hiểu được hết, cô lấy lại phong cách của một giáo viên điềm tĩnh, dịu dàng nói"chào hai bác, cháu là Trần Thu Uyển, năm nay 26 tuổi cháu là giáo viên cấp 1,2 và là người yêu Thừa Thiên"
Câu cuối cô nói rất bé nhưng k một ai k nghe thấy. Đúng là ngại chết mất. Cách nói chuyện có đầu đuôi,đúng trọng tâm, lễ phép, xinh đẹp đặc biệt là con bà thích.
"Con đừng ngại cứ coi chúng ta là người nhà là được rồi. Lại đây chúng ta nói chuyện" Lục phu nhân dùng ánh mắt hiền từ của mình nhìn cô.
Trước khi cô đi ra ngoài a bảo" có j khoe xử thì cứ nói với a, cũng xin lỗi e vì k thông báo trước." Cô xoa nhẹ bàn tay a"e k sao mà, sớm hay muộn thì cũng phải gặp. Có j e ra hiệu là a phải chạy ra cứu e liền nghe k" nhìn được cái gật đầu của người yêu cô mới an tâm dời đi.
Lúc đầu nói chuyện với mẹ a cô hơi sợ nhưng sau một lúc thì cô thây bà có rất nhiều sở thích giống mẹ cô. Cô coi mẹ a giống như mẹ mình nói chuyện, thật dễ chịu.
Còn hai người đàn ông kia thì đang lo lắng rằng giữa hai người phụ nữ này có xảy ra j k hay k. "Chắc mẹ con rất thích Thu Uyển"
"Đấy là điều đương nhiên, Uyển Uyển rất tốt bụng." K thể chịu được nữa a liền đến chỗ mẹ cướp người về. Hành động này làm bà bực mình mắng a bất hiếu.
Nhưng k sao, cái lo lắng lúc đầu của a trở thành dư thừa rồi. Họ ngồi nói chuyện hơn một tiếng mà chưa có dấu hiệu dừng lại nên a phải hành động.
"A kì thật đấy, e đang cùng mẹ nói chuyện mà"cô bĩu môi nói.
"E gọi mẹ a là mẹ thì nhất định phải lấy a đấy". "Ai mà thèm lấy a chứ"nói xong cô định quay mông bỏ chạy thì bị a ôm từ đằng sau, sau đó bế kiểu công chúa đi về chỗ kia túc của a. Dù thế nào thì cũng phải giải bôi thuốc vào vai cho cô sao a bê được.
"A thả e xuống đi, e tự đi được ". "E mà nói nữa, để yên cho ôm k ngã nát mông bây h" nghe thấy ngã nên cô im re để a ôm. H mặt cô cũng dày thêm chút chút rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook