Chánh Tà Lưỡng Đạo
-
Chương 8: Tu Di Túi
Chương 8: Tu Di Túi
Tác giả: Tà Lão Quái
“được rồi tất cả 79 viên hạ phẩm linh thạch. Vả lại một con Huyết Hỏa trư nhị giai trung kỳ mỗi thứ ta đã thêm vào 5 viên rồi đó”
“ haha…tốt quá! Đa tạ chưởng quầy. À xém tí nữa quên! quán lão có bán linh phù hay linh khí gì không?” vừa đa tạ chưởng quầy Tần Túc vừa hỏi mua mấy thứ.
“ngươi tính đi săn tiếp đấy à. Linh phù thì ta có vài loại: hỏa cầu phù, băng bích phù, độn tốc phù hay thiết thuẫn phù cũng chỉ có nhất phẩm mà thôi, vả lại cũng tốn những 7 viên hạ phẩm linh thạch một lá đấy” Bao chưởng quầy tỏ vẻ ngạc nhiên khi gã muốn đi săn yêu thú nữa.
Nghe Bao chưởng quầy nói thế, Tần Túc bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy Tần Túc như vậy lão chưởng quầy liền khuyên:
“ta thấy ngươi nên đem số linh thạch này về tu luyện trước đi cái đã. Dầu gì với tu vi Định Khí đệ ngũ tầng của ngươi cũng chẳng cao lắm đâu a”
Suy nghĩ một lát sau hắn mới mở miệng than:
“Thôi vậy chứ biết sao giờ! trước mắt cứ tăng trưởng tu vi cái đã cũng được”
Nói xong Tần Túc cầm túi linh thạch lên rồi chào Bao chưởng quầy bước đi. Bỗng:
“chu tiểu tử…khoan khoan cái đã cho ngươi cái này này” vị chưởng quầy vừa kêu vừa nắm cái túi gì đó sang cho Tần Túc
“cái gì vậy hả lão già?” Tần Túc chau mày hỏi
“coi như là quà khuyến mãi cho ngươi….về xem rồi biết… với lại, ngày sau có đồ gì tốt thì nhớ đến cái quán tồi tàn này là được rồi hehehe”
“hừ! ta với lão quen nhau cũng gần 5 năm rồi, nếu có chuyện tốt không tìm lão thì tìm ai đây hả?” Tần Túc gặn nói
“hahhaha….” thế là cả hai người một già một trẻ cùng cười to
Ra khỏi quán, Tần Túc cứ cầm cái túi Bao Túc lão chưởng quầy xăm xoi qua lại mấy hồi
Thấy Tần Túc loay hoay mãi cũng chẳng nhận ra cái túi là cái gì thì Lão Thụ bên trong thức hãi nhếch môi châm biếm:
“đồ ngu! Cái đó là Tu Di Túi đó tiểu ca”
“hả…..là bảo khí: Tu Di Túi dùng để chứa đồ vật trong không gian như truyền thuyết sao” nghe lão Thụ nói làm Tần Túc hết hồn truyền âm lại
“trời ạ! Chỉ một cái Tu Di Túi nho nhỏ thôi mà ngươi cứ làm như gặp báu vật vô giá không bằng…sao ta lại gặp phải một tên vừa quế và ngu như ngươi cơ chứ” lão Thụ nhìn thấy Tần Túc như vậy cũng rên than trời than đất không thôi.
“hừ! lão làm sao mà biết được cảm giác của những gã tán tu như……..ui bên kia làm gì là đông ngẹt thế nhỉ”
Đang định phản bác lại lão Thụ thì một bên nhìn thấy mọi người đang tụ tập lại một chổ gã cũng tòm mò bèn cũng chạy lại xem thử.
“bọn chúng đang làm gị vậy hả?... xú tiểu tử” bên trong thức hải Lão Thụ cũng ham vui bèn xông ra hỏi.
“Để ta chen vào xem sao cái đã!..chổ này người đông quá!”
Vài khắc sau, cuối cùng người ta cũng giảm đi bớt thì gã mới có cơ hội chen một chân vào:
“A! Lý Địch ngươi cái gì vậy hả?” gã vừa chen vào thì liền thấy một thanh niên mặc hoa phục cầm quạt giấy phe phẩy khó khăn hỏi
“À! Tần Túc đấy à!.....ngươi mua điển tịch không chổ của ta đi có nhiều điển tịch lắm này?”
Thanh niên hoa bào thấy Tần Túc chen vào cũng khá ngạc nhiện nhưng chợp rồi tắt bèn giới thiêu hắn mua điển tịch nữa chứ.
“ngươi làm cái quái gì vậy! đống cuốn điển tịch này là toàn bộ tâm huyết của gia gia ngươi cơ mà” Tần Túc nhíu máy cảm thấy có chút khó chịu
Địch lý là con cháu của địch gia một gia tộc mấy chục năm trước nghe đâu cũng là thế lực nhị lưu trong Đằng Sơn Thành.
Nhưng mấy chục năm nay khi gia gia- người có thực lực manh nhất gia tộc của hắn tọa hóa mà chết thì Địch gia cũng bắt đầu suy thoái theo.Lại sinh ra phải một đứa con, cháu chuyên gia ăn chơi đàn đúm như Địch lý thì coi như tổ nghiệp đã đi tong rồi
“hơi đâu mà quan tâm mấy lão già đã xuống mồ đó làm gì!.....vả lại hiện ta đang thiếu tiền để dùng nên……A vị đại ca này thật tinh mắt cuốn đó giá 25 viên hạ phẩm linh thạch” tên mặc hoa bào đang định thanh minh với Tần Túc thì bị khách mua chen vào
“Tần Túc ngươi hơi đâu mà phải quan tâm đến mấy loại phá sản này cơ chứ. Mau lên chọn cuốn phía bên trái hàng thứ 7 với tờ giấy bị cháy xém hàng thứ 3 đi không kẻo kẻ khác lấy mất” Một bên Lão Thụ cũng đôn thúc gã mua để kẻo mất hàng.
Nghe lão Thụ hối thúc như vậy cũng làm cho Tần Túc giật mình liền cũng nhào tới ôm ngay cuốn mà lão Thụ nói.
Chờ một chốc tần túc liền giơ cuốn vừa mới lấy lên chỉa vào tên mặc áo hoa bào:
“Lý Địch ta lấy cuốn này với tờ này” Tần Túc giơ cuốn điển tịch với tờ giấy bị cháy xem lên
“ngươi thật sự muốn lấy hai thứ này thật à…trông nó như bị tàn phá rồi thì phải” Tên mặc áo hoa phục lên tiếng can ngăn
“thế ngươi khuyến mãi cho ta tờ giấy bị cháy này đi” Nghe gã nói thế Tần Túc liền sáng mắt giật tờ giấy lại
“không được ta đã giảm một nửa giá cho huynh đệ rồi…..hay ngươi mua thêm hai cuốn nữa đi ta tặng tờ đó cho ngươi” nam tử hoa bào ngập ngừng nhìn Tần Túc nói.
Tác giả: Tà Lão Quái
“được rồi tất cả 79 viên hạ phẩm linh thạch. Vả lại một con Huyết Hỏa trư nhị giai trung kỳ mỗi thứ ta đã thêm vào 5 viên rồi đó”
“ haha…tốt quá! Đa tạ chưởng quầy. À xém tí nữa quên! quán lão có bán linh phù hay linh khí gì không?” vừa đa tạ chưởng quầy Tần Túc vừa hỏi mua mấy thứ.
“ngươi tính đi săn tiếp đấy à. Linh phù thì ta có vài loại: hỏa cầu phù, băng bích phù, độn tốc phù hay thiết thuẫn phù cũng chỉ có nhất phẩm mà thôi, vả lại cũng tốn những 7 viên hạ phẩm linh thạch một lá đấy” Bao chưởng quầy tỏ vẻ ngạc nhiên khi gã muốn đi săn yêu thú nữa.
Nghe Bao chưởng quầy nói thế, Tần Túc bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy Tần Túc như vậy lão chưởng quầy liền khuyên:
“ta thấy ngươi nên đem số linh thạch này về tu luyện trước đi cái đã. Dầu gì với tu vi Định Khí đệ ngũ tầng của ngươi cũng chẳng cao lắm đâu a”
Suy nghĩ một lát sau hắn mới mở miệng than:
“Thôi vậy chứ biết sao giờ! trước mắt cứ tăng trưởng tu vi cái đã cũng được”
Nói xong Tần Túc cầm túi linh thạch lên rồi chào Bao chưởng quầy bước đi. Bỗng:
“chu tiểu tử…khoan khoan cái đã cho ngươi cái này này” vị chưởng quầy vừa kêu vừa nắm cái túi gì đó sang cho Tần Túc
“cái gì vậy hả lão già?” Tần Túc chau mày hỏi
“coi như là quà khuyến mãi cho ngươi….về xem rồi biết… với lại, ngày sau có đồ gì tốt thì nhớ đến cái quán tồi tàn này là được rồi hehehe”
“hừ! ta với lão quen nhau cũng gần 5 năm rồi, nếu có chuyện tốt không tìm lão thì tìm ai đây hả?” Tần Túc gặn nói
“hahhaha….” thế là cả hai người một già một trẻ cùng cười to
Ra khỏi quán, Tần Túc cứ cầm cái túi Bao Túc lão chưởng quầy xăm xoi qua lại mấy hồi
Thấy Tần Túc loay hoay mãi cũng chẳng nhận ra cái túi là cái gì thì Lão Thụ bên trong thức hãi nhếch môi châm biếm:
“đồ ngu! Cái đó là Tu Di Túi đó tiểu ca”
“hả…..là bảo khí: Tu Di Túi dùng để chứa đồ vật trong không gian như truyền thuyết sao” nghe lão Thụ nói làm Tần Túc hết hồn truyền âm lại
“trời ạ! Chỉ một cái Tu Di Túi nho nhỏ thôi mà ngươi cứ làm như gặp báu vật vô giá không bằng…sao ta lại gặp phải một tên vừa quế và ngu như ngươi cơ chứ” lão Thụ nhìn thấy Tần Túc như vậy cũng rên than trời than đất không thôi.
“hừ! lão làm sao mà biết được cảm giác của những gã tán tu như……..ui bên kia làm gì là đông ngẹt thế nhỉ”
Đang định phản bác lại lão Thụ thì một bên nhìn thấy mọi người đang tụ tập lại một chổ gã cũng tòm mò bèn cũng chạy lại xem thử.
“bọn chúng đang làm gị vậy hả?... xú tiểu tử” bên trong thức hải Lão Thụ cũng ham vui bèn xông ra hỏi.
“Để ta chen vào xem sao cái đã!..chổ này người đông quá!”
Vài khắc sau, cuối cùng người ta cũng giảm đi bớt thì gã mới có cơ hội chen một chân vào:
“A! Lý Địch ngươi cái gì vậy hả?” gã vừa chen vào thì liền thấy một thanh niên mặc hoa phục cầm quạt giấy phe phẩy khó khăn hỏi
“À! Tần Túc đấy à!.....ngươi mua điển tịch không chổ của ta đi có nhiều điển tịch lắm này?”
Thanh niên hoa bào thấy Tần Túc chen vào cũng khá ngạc nhiện nhưng chợp rồi tắt bèn giới thiêu hắn mua điển tịch nữa chứ.
“ngươi làm cái quái gì vậy! đống cuốn điển tịch này là toàn bộ tâm huyết của gia gia ngươi cơ mà” Tần Túc nhíu máy cảm thấy có chút khó chịu
Địch lý là con cháu của địch gia một gia tộc mấy chục năm trước nghe đâu cũng là thế lực nhị lưu trong Đằng Sơn Thành.
Nhưng mấy chục năm nay khi gia gia- người có thực lực manh nhất gia tộc của hắn tọa hóa mà chết thì Địch gia cũng bắt đầu suy thoái theo.Lại sinh ra phải một đứa con, cháu chuyên gia ăn chơi đàn đúm như Địch lý thì coi như tổ nghiệp đã đi tong rồi
“hơi đâu mà quan tâm mấy lão già đã xuống mồ đó làm gì!.....vả lại hiện ta đang thiếu tiền để dùng nên……A vị đại ca này thật tinh mắt cuốn đó giá 25 viên hạ phẩm linh thạch” tên mặc hoa bào đang định thanh minh với Tần Túc thì bị khách mua chen vào
“Tần Túc ngươi hơi đâu mà phải quan tâm đến mấy loại phá sản này cơ chứ. Mau lên chọn cuốn phía bên trái hàng thứ 7 với tờ giấy bị cháy xém hàng thứ 3 đi không kẻo kẻ khác lấy mất” Một bên Lão Thụ cũng đôn thúc gã mua để kẻo mất hàng.
Nghe lão Thụ hối thúc như vậy cũng làm cho Tần Túc giật mình liền cũng nhào tới ôm ngay cuốn mà lão Thụ nói.
Chờ một chốc tần túc liền giơ cuốn vừa mới lấy lên chỉa vào tên mặc áo hoa bào:
“Lý Địch ta lấy cuốn này với tờ này” Tần Túc giơ cuốn điển tịch với tờ giấy bị cháy xem lên
“ngươi thật sự muốn lấy hai thứ này thật à…trông nó như bị tàn phá rồi thì phải” Tên mặc áo hoa phục lên tiếng can ngăn
“thế ngươi khuyến mãi cho ta tờ giấy bị cháy này đi” Nghe gã nói thế Tần Túc liền sáng mắt giật tờ giấy lại
“không được ta đã giảm một nửa giá cho huynh đệ rồi…..hay ngươi mua thêm hai cuốn nữa đi ta tặng tờ đó cho ngươi” nam tử hoa bào ngập ngừng nhìn Tần Túc nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook