Chanh Chua
Chương 8

Mối quan hệ giữa Đường Tinh Chu và Lộ Dĩ Nịnh thật ra cũng rất đơn giản. Chính là anh trai và em gái.

Mẹ của hai người là bạn thời đại học, ở cùng phòng với nhau rồi sau này trở thành bạn thân.

Sau khi kết hôn sinh con, hai người còn sống gần nhau, con của hai người cũng tự nhiên mà chơi chung với nhau.

Cho nên Lộ Dĩ Nịnh và Đường Tinh Chu đúng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

Đương nhiên là còn có cả Cố Dĩ Trăn.

Kể thêm thì còn một người nữa, đó là em gái của Đường Tinh Chu, Đường Tinh Nhạc.

Bốn người đã từng cùng học chung một nhà trẻ, cả mấy năm tiểu học.

Có thể nói là như hình với bóng.

Sau năm lớp 3, Lộ Dĩ Nịnh chuyển trường, một mình cô đến học tại trường âm nhạc Tân Thành.

Ba người còn lại vẫn tiếp tục ở Thanh Thành.

Bất hạnh là năm đầu tiên ở cấp 2, Đường Tinh Nhạc bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư xương, suốt ngày bị ốm đau nằm trên giường, trị bệnh bằng hoá chất.

Cuối cùng sau 4 năm thì cũng không chịu được nữa.

Sinh mệnh cô mãi mãi dừng lại ở tuổi 14.

Sau này mẹ Đường không thể chấp nhận sự thật rằng con gái mình đã qua đời, nên bà bị mắc bệnh trầm cảm.

Đường Tinh Chu tạm nghỉ học một năm, cùng ba anh ở bên cạnh giúp mẹ điều trị.

Nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Cho đến khi lần đó Lộ Dĩ Nịnh đến thăm, mẹ Đường nhận cô là Đường Tinh Nhạc.

Đành phải vậy, Đường Tinh Chu phải nhờ Lộ Dĩ Nịnh giả làm em gái anh để trấn an mẹ mình.

Từ nhỏ mẹ Đường đã yêu thương Lộ Dĩ Nịnh như con gái ruột, cô cũng nguyện ý.

Dần dần bệnh của mẹ Đường cũng khá lên.

Gia đình nhà họ Đường, tất cả tình yêu họ dành cho Lộ Dĩ Nịnh cũng như dành cho Đường Tinh Nhạc.

Đường Tinh Chu cũng đối xử với cô như em gái ruột.

Dần dà quan hệ của hai người cũng vô cùng khắng khít.

Mà lí do chân chính khiến Đường Tinh Chu trở thành người thân ruột thịt của cô chính là –

Ngày Lộ Dĩ Nịnh rạch tay tự sát, là Đường Tinh Chu cứu cô.

Ngày đó cô nằm trên xe cứu thương, lúc sắp đánh mất mạng sống –

Là thiếu niên mặc bồ đồ dính máu đỏ tươi, nắm tay cô, giọng nói khàn khàn:

“Chanh nhỏ, thế giới này đáng để em tồn tại, bởi vì còn rất nhiều người yêu thương em.”



Hai người đi bộ về tới nhà.

Trước cửa lớn nhà họ Cố, Đường Tinh Chu trả cặp sách lại cho cô, “Trong khoảng thời gian này mẹ anh đi du lịch nước ngoài, bệnh của mẹ cũng đã tốt hơn rất nhiều. Sẽ không nhận sai người nữa.”

“Nhưng em sẽ mãi là công chúa nhỏ mà nhà họ Đường chúng ta hết mực cưng chiều.”

Giọng nói anh nhẹ nhàng, còn có chút trấn an, “Bi thương nào rồi cũng sẽ qua đi, anh tin em cũng thế.”

Lộ Dĩ Nịnh nhận lấy cặp sách của mình, lại đeo lên vai.

Cô cúi đầu, nói nhỏ: “Em sẽ cố gắng.”

Đường Tinh Chu xoa đầu cô gái trước mặt mình, “Cuối tuần này chúng ta đi thăm Tinh Nhạc nhé.”

Lộ Dĩ Nịnh: “Vâng.”

Đường Tinh Chu vẫy tay tạm biệt: “Em mau về nhà ăn cơm đi.”

“Ừm, tạm biệt anh Tinh Chu.”

/

Lúc Lộ Dĩ Nịnh về nhà họ Cố, Cố Dĩ Trăn đang chơi game ở phòng khách.

Dì Chu đi ra từ trong bếp, tay chùi trên tạp dề, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt dịu hiền: “Cô chủ về rồi à, đúng lúc quá. Dì mang đồ ăn ra cho con với cậu chủ ăn nhé.”

Lộ Dĩ Nịnh dặt cặp sách trên ghế sô pha, “Vâng dì Chu, dì vất vả rồi để con giúp dì bưng đồ ăn.”

“Không cần đâu mà, phòng bếp khói dầu lắm, cô chủ cứ ra ngoài đợi đi.”

“Vậy con vào rửa tay được không ạ?”

Dì Chu vẫn là không cho phép, “Con vào phòng vệ sinh rửa tay đi.”

Lộ Dĩ Nịnh không lay chuyển được bà nên đành ngoan ngoãn vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, sau đó ngồi vào bàn ăn cơm.

Sau khi Cố Dĩ Trăn chơi xong một ván game thì cũng vào phòng bếp rửa tay, rồi ngồi vào phía đối diện cô.

Trên bàn cơm đã dọn xong đồ ăn, 3 món mặn, 1 món canh: Cá chép hấp, cánh gà chiên coca, xà lách sốt dầu hào cộng với súp gà dừa, chay mặn phối hợp.

Dì Chu và quản gia không ngồi cùng bàn với hai người.

Cho dù trước đây đã kiến nghị rằng không cần phải chia ra rõ ràng như vậy, cũng không cần quy củ đến thế.

Nhưng hai người vẫn nhất quyết không ngồi trên bàn, nói rằng họ sẽ đi tới chỗ khác ăn cơm, đừng để tâm đến họ.

Tính cách của hai người rất dễ gần nhưng có lúc cũng vô cùng bướng bỉnh.

Cho nên mọi người trong nhà cũng không bắt ép.

Đầu tiên, Lộ Dĩ Nịnh múc một chén canh đầy, sau đó theo bản năng mà đẩy đến trước mặt Cố Dĩ Trăn.

Hành động này hoàn toàn là thói quen của cô, sau khi làm xong chính cô cũng ngẩn người.

Bởi vì trước kia cô cũng như vậy, làm cái gì cũng cho em trai trước.

Cố Dĩ Trăn nhìn chén canh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, bên trong là thịt gà, nước dừa.

Cậu hờ hững ngước mắt, nhìn cô.

Lộ Dĩ Nịnh không nói chuyện, cúi đầu tự ăn trong chén của mình.

Cố Dĩ Trăn cầm lấy một đôi đũa, gắp miếng dừa trắng trong chén lên, bỏ vào miệng.

Dì Chu và quản gia Chu trộm nhìn ở cửa, hiểu ý mà cười.

Hai chị em không nói gì, cứ yên lặng mà ăn xong một bữa cơm.

Giờ nghỉ trưa cũng thoáng trôi qua, Lộ Dĩ Nịnh lại chuẩn bị đi học.

Đường Tinh Chu nhắn tin cho cô, rằng anh đnưgs trước cửa nhà cô, để hai người cùng đến trường.

Lộ Dĩ Nịnh trả lời một chữ “Vâng”.

Cho nên lúc Cố Dĩ Trăn mở cửa phòng ra thì liền thấy hình bóng Lộ Dĩ Nịnh mang cặp sách chạy xuống lầu.

Cậu ở phía sau đuổi theo kịp, vừa chần chừ, lúc định mở miệng thì –

Thấy một thiếu niên đứng trước cửa nhà họ Cố, là Đường Tinh Chu.

Câu nói “Đưa chị đến trường” cứ thế mà cậu nuốt lại vào bụng.

Sau đó cậu thấy Lộ Dĩ Nịnh ngồi lên ghế sau xe đạp của Đường Tinh Chu.

Rất nhanh chóng hình ảnh hai người biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Cố Dĩ Trăn đi vòng lại về phòng khách, một tay lấy cặp sách trên sô pha, với cả chìa khoá xe trên bàn.

Cuối cùng cậu đến trường với khuôn mặt lạnh tanh.

/

Tiết cuối của buổi chiều là tiết sinh hoạt lớp, lão Mạnh đã nói tiết này sẽ là tiết để bầu ra cán bộ lớp.

Theo nguyên tắc là học sinh được lên phát biểu cảm nghĩ, sau đó mọi người trong lớp bắt đầu bầu cử ẩn danh.

Vị trí đầu tiên là lớp trưởng, có một nữ sinh tóc dài ngồi bàn 2 từ dưới đếm lên của tổ 1 đi lên, cô ấy cũng là người tranh cử đầu tiên.

Vẻ ngoài của cô ấy dịu dàng, cách cư xử cũng vô cùng hào phóng, giọng nói dịu nhẹ, “Xin chào mọi người, mình là Văn Dao, là lớp trưởng của lớp 10-1 năm ngoái. Trước kia cũng có kinh nghiệm làm lớp trưởng…”

Bài phát biểu tranh cử của cô ấy rất trôi chảy, sau khi cô ấy nói xong, mọi người liền vỗ tay sôi nổi.

Lúc trước Văn Dao cũng là người nổi tiếng ở trường, vừa xinh đẹp, học giỏi, có rất nhiều người biết cô ấy.

Cho nên sẽ không có gì bất ngờ nếu mọi người đều bình chọn cho cô ấy, người được chọn làm lớp trưởng cũng đã được định sẵn rồi.

Đến khi tranh cử uỷ viên vui chơi và giải trí, Đan Ý vươn ngón trỏ và ngón cái ra, giả vờ là cây súng, chỉa vào ba người, “Lát nữa phải nhớ là bình chọn cho mình đấy.”

Sau đó cô ấy vỗ bả vai của Lộ Dĩ Nịnh, ý bảo cô tránh ra để cô ấy đi ra ngoài.

Lộ Dĩ Nịnh đứng lên, sau đó lại ngồi xuống.

Đan Ý vừa đứng trên bục giảng thì Trác Khởi ở dưới liền huýt sáo, tay chụm lại thành cái loa nhỏ, hô lên: “Chị Ý, em sẽ bình chọn cho chị!”

Các nam sinh phía dưới bắt đầu ồn ào.

Mạnh Đức vỗ vỗ vào cửa lớp để duy trì trật tự, “Trác Khởi, im lặng cho tôi, không đứng đắn gì cả.”

Đương sự Đan Ý cười cười, cô ấy biết Trác Khởi đang giúp cô.

Câu nói đầu tiên khi cô ấy mở miệng: “Cho hỏi ở đây có bảo vệ không, kéo fan hâm mộ này ra ngoài giùm tôi, cảm ơn.”

Các bạn học phía dưới lớp bắt đầu cười, không khí trở nên sôi động hơn.

Đan Ý vào vấn đề chính, cô ho ho vài tiếng, sau đó nói: “Xin chào mọi người, tôi là Đan Ý, tôi muốn tranh cử chức uỷ viên vui chơi và giải trí. Năm ngoái lớp 10 tôi có tham gia biểu diễn trong tiệc chào đón học sinh mới, ca hát cũng không tệ.”

“Hy vọng mọi người có thể bình chọn cho tôi, để tôi được ra mắt thuận lợi, cảm ơn.”

Nữ sinh nói chuyện vô cùng ngắn gọn, không hề dư thừa, sến súa.

Lời trong lẫn ngoài đều có vẻ hài hước, làm cho người khác có hảo cảm với cô.

Mọi người vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn to hơn lúc nãy.

Sau khi Đan Ý xuống bục, trở về chỗ ngồi của mình, nói với Trác Khởi ở phái sau, “Cảm ơn nhé.”

Cô nói đến chuyện lúc nãy.

Trác Khởi diễn hoài sinh nghiện, nhớ lại lúc nãy, cậu quay đầu đi, vô cùng chảnh choẹ mà nói: “Tôi là fan giả của cậu, không xứng để được cậu nói chuyện. Cảm ơn.”

Đan Ý: “Sao bảo vệ còn chưa lôi cậu ra ngoài nhỉ.”

Trác Khởi: “…”

Không biết phối hợp diễn xuất gì cả.

Cậu đang muốn tìm người chống lưng cho mình, theo bản năng mà nhìn Trình Tinh Lâm ngay bên cạnh, lại phát hiện anh đang nhìn về phía trước, nhìn nữ sinh đằng trước đến phát ngốc.

Sau khi thấy Đường Tinh Chu lúc trưa nay thì anh vẫn như là người đi vào cõi tiên.

Cậu quay đầu về, không dám nói gì.

Mọi người đang tiếp tục tranh cử các vị trí khác.

Đan Ý cảm thấy nhàm chán, cô ấy trộm lấy điện thoại ra, kẹp trong sách giáo khoa để chơi.

Cô vào nhóm “Hậu cung của Chu Thần”, lúc lướt lên trên thì thấy có người up ảnh, cô vô thức nhấn vào.

Dưới tán cây, một nam sinh mặc áo trắng đang cúi đầu, vẻ mặt không lạnh lùng như ngày thường mà vô cùng dịu dàng, khoé miệng hơi cong.

Đôi tay thon dài đang xoa đầu nữ sinh.

Cô biết nam sinh trong ảnh, cũng biết nữ sinh đó.

Tầm mắt cô bỗng trở nên mờ mờ, hốc mắt cũng lên hơi nước.

Chỉ kịp nhìn thấy mấy chữ “Bạn gái”, “Thanh mai trúc mã”.

Ngón tay Đan Ý run rẩy, ấn nhiều lần mới tới nút nguồn, màn hình điện thoại tắt.

Cô khoanh tay lại, úp đầu xuồng, nằm gục trên bàn.



Tiếng chuông tan học vang lên, kết quả bầu cử cũng đã có.

Đan Ý trở thành uỷ viên vui chơi và giải trí.

Ba người còn lại trong Tứ Nhân Bang đều không có hứng thú nên không tham gia.

Có một nữ sinh chạy chậm đến chỗ Lộ Dĩ Nịnh, khuôn mặt ửng đỏ, nói chuyện ấp úng, vẻ mặt đang kích động, “Lộ, Lộ Dĩ Nịnh, có người ở cửa đang tìm cậu. Là Đường, Đường Tinh Chu…”

Lộ Dĩ Nịnh nói cảm ơn, sau đó đứng dậy ra khỏi lớp học.

Đan Ý và Trình Tinh Lâm đang ngồi tại chỗ cũng nghe thấy, ánh mắt theo sát.

Sau đó thấy hai người kia sánh vai bước đi, bóng dáng còn vô cùng đẹp đôi.

Trác Khởi cảm thấy chỗ này có một loại không khí dị thường đang bao phủ.

Vì thế cậu lên tiếng đánh vỡ, “Hai người không đi đến nhà ăn ăn cơm hả?”

“Không đi.”

“Không đi.”

Bầu không khí càng thêm quỷ dị.

Trác Khởi quyết định rời đi trước.

Trình Tinh Lâm không nhìn nữa, mà nhìn Đan Ý đang phát ngốc, “Lúc nãy cậu nhìn gì?”

Đan Ý không cục cựa, chỉ là trong ánh mắt có tiêu cự, “Cậu nhìn gì thì tôi nhìn đó.”

Trình Tinh Lâm đột nhiên hiểu ra, anh nói toạc ra luôn: “Thì ra cậu thích Đường Tinh Chu à.”

Đan Ý không nói, cũng không phủ nhận.

Trình Tinh Lâm xem ra đúng là cô đang cam chịu.

Giọng nói anh hơi bất mãn, cũng tự lẩm bẩm: “Đường Tinh Chu có cái gì tốt chứ?”

Sao ai cũng thích Đường Tinh Chu thế.

Đan Ý nghe anh nói vậy mới quay đầu lại, đôi mắt hồ ly ranh mãnh, đôi môi xinh xắn cong lên –

“Trình Tinh Lâm, tôi thấy độ pH của cậu bây giờ thấp hơn 7 đấy.”

(Ý bảo Trình Tinh Lâm đang ghen.)



Tác giả có lời muốn nói: Màn kịch nhỏ của Chu Chu tử và Lâm Lâm tử.

Đường Tinh Chu: Nam chính trong quyển [Ngọt cháo] sắp tới là tôi đấy, hoan nghênh mọi người trèo tường.

Trình Tinh Lâm: Cút, ngay cả fans của tôi mà anh cũng dám cướp hả?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương