Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo
-
Chương 46
Bạch Du Nhiên không nhìn anh nữa. Kéo ghế ngồi bên cạnh giường Thiên Vũ lo lắng hỏi:
- “ Cậu không sao chứ, vết thương có nghiêm trọng không? Tôi đã cho cậu nghĩ 1 tháng cậu cứ nghĩ ngơi cho thật tốt. Còn công việc của cậu tôi đã giao cho trợ lý cậu quản lý rồi.”
- “ Chủ tịch tôi không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da. Nghỉ vài hôm là khỏe rồi, có thể tiếp tục công việc. Cô đừng lo lắm” Nhìn thấy cô lo lắng cho mình anh thấy rất cảm kích
- “ Được rồi. Chuyện tôi đã quyết định anh đừng nói nữa. Anh cứ nghỉ ngơi đi.” Cô nhíu mày trả lời
Hắc Hàn Phong nhìn thấy hành động quan tâm của cô dành cho Thiên Vũ nét mặt đen lại, vô cùng khó chịu đi đến bên Bạch Du Nhiên vô cùng bá đạo kéo cô ngồi dậy, ôm chặt ghì đầu cô vào ngực anh, để cô không nhìn người đàn ông khác nữa.
Lúc này, Bạch Du Nhiên vô cùng khó chịu vì hành động của anh ‘ Anh ta có ý gì? Đùa giỡn với cô chắc khi này còn cười với người khác bây giờ lại quay sang ôm cô...’ “ Hừ”
Không biết cô lấy sức mạnh từ đâu ra, vùng vẩy thoát khỏi người anh, sức lực của cô đối với anh cũng chẳng khác nào một con kiến vậy. Sau đó, cô há miếng cắn thất mạnh vào tay anh, khiến anh gật mình và buông lỏng tay. Xong cô xoay người lấy cái túi đặt trên ghế, liếc nhìn anh, rồi quay sang nói với Thiên Vũ:
- “ Vậy cậu nghỉ ngơi đi. Tôi về trước...” Cô nhanh chống bước ra khỏi phòng, bỏ mặt người đang cực kì tức giận kia dứt khoát rời đi
Khi cô vừa bước ra khỏi phòng, không khí trong phòng lúc này vô cùng lạnh như thể rớt xuống âm độ. Ánh mắt Hắc Hàn Phòng nhìn lại hai người đang ở trong phòng là Lâm Tịnh Nghi và Thiên Vũ như thể muốn giết chết hai người bọn họ. Bởi vì sao à? Lần đầu tiên, cô - Bạch Du Nhiên có thái độ quyết liệt với anh như thế, lúc trước dù anh có làm gì cô tuy có thái độ khó chịu tức giận nhưng không từ chối anh thân cận, nhưng lần này thì khác cô chống trả lại và kiểu như anh đang phản bội và muốn vứt bỏ anh.
Tức cười, Hắc Hàn Phong anh là người mà cô thích là đến không thích thì vứt bỏ sau. Anh sẽ giải quyết hai con người dám xen vào tình cảm của anh và cô sao đó. Sau đó, anh sẽ đến và bắt nhốt cô nhóc không nghe lời này lại, để xem cô bỏ rơi anh bằng cách nào. Dù cô có chán ghét thì đã sao, không giữ được trái tim cô thì thể xác cô vẫn phải thuốc về anh...
Trong lúc anh mãi mê suy nghĩ, thì Lâm Tịnh Nghi và Thiên Vũ cũng nhận thấy không khí trong phòng đang thay đổi. Lâm Tịnh Nghi cũng nhận ra đại ca lúc này đang rất tức giận, cô cố gắng lấy can đảm tiến lại bên cạnh anh nói:
- “ Đại ca... an..hh.” Cô chưa nói hết lời đã thấy cổ mình đã bị siết chặt. Hắc Hàn Phong nhìn cô như nhìn một người chết cực kỳ tàn nhẫn, tay càng lúc càng siết chặt hơn... Thiên Vũ thấy anh như muốn giết chết Lâm Tịnh Nghi liền bất chấp vết thương chạy tới ngăn cản, nói:
- “ HẮC HÀN PHONG... anh làm gì vậy buông tay mau, không cô ấy sẽ chết”
- “ Cô ta chết thì liên quan gì tới tôi. Sẽ sớm tới cậu thôi...” Giọng anh lạnh lùng như thể anh đang giết không phải một con người mà chỉ là một con kiến nhỏ bé. Anh Hắc Hàn Phong là ai chứ đối với anh mạng những người này không bằng một cộng tóc của cô, mà những người này còn làm cho cô hiểu lầm anh. Thật đáng chết...
- “ Anh bình tĩnh lại. Tôi.. hiểu anh đang tức giận vì chuyện gì, thật ra chủ tịch tức giận với anh chỉ vì cô ấy đang ghen thôi.” Thiên Vũ đã quan sát hành động của hai người từ này đến giờ nên biết hai người điều rất quan tâm đến đối phương nhưng vì lần đầu tiên để ý đến một người như thế nên không biết hành động của mình là đang ‘ ghen’
- “ Ghen?” Anh ngạc nhiên, sau từ từ buông tay đang siết cổ Lâm Tịnh Nghi ra
Lâm Tịnh Nghi từ từ lấy được hơi thở, sau đó thấy anh còn trong bộ dáng ngẩn ngơ, thì bật cười nói với anh:
- “ Thật đấy, đại ca... Lúc anh nhìn chị dâu mỉm cười mà chị ấy tưởng anh nhìn em chị ấy đã nổi giận. Chị ấy đang ghen vì anh đấy. Anh còn đứng đó làm gì mau đuổi theo đi”
Cô vừa dứt lời đã thấy tiếng chạy gấp gáp rời khỏi phòng. Không khí trong phòng lúc này từ từ yên tĩnh lại.
- “ Cô không tức giận. Anh ta tý nữa đã giết cô đấy ” Thiên Vũ bất ngờ nói
- “ Tất nhiên là không. Mạng chúng tôi đều là của anh ấy, anh ấy có thể lấy bất kì lúc nào” Thiên Vũ yên lặng nhìn bóng lưng mảnh mai của cô không nói gì....
- “ Cậu không sao chứ, vết thương có nghiêm trọng không? Tôi đã cho cậu nghĩ 1 tháng cậu cứ nghĩ ngơi cho thật tốt. Còn công việc của cậu tôi đã giao cho trợ lý cậu quản lý rồi.”
- “ Chủ tịch tôi không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da. Nghỉ vài hôm là khỏe rồi, có thể tiếp tục công việc. Cô đừng lo lắm” Nhìn thấy cô lo lắng cho mình anh thấy rất cảm kích
- “ Được rồi. Chuyện tôi đã quyết định anh đừng nói nữa. Anh cứ nghỉ ngơi đi.” Cô nhíu mày trả lời
Hắc Hàn Phong nhìn thấy hành động quan tâm của cô dành cho Thiên Vũ nét mặt đen lại, vô cùng khó chịu đi đến bên Bạch Du Nhiên vô cùng bá đạo kéo cô ngồi dậy, ôm chặt ghì đầu cô vào ngực anh, để cô không nhìn người đàn ông khác nữa.
Lúc này, Bạch Du Nhiên vô cùng khó chịu vì hành động của anh ‘ Anh ta có ý gì? Đùa giỡn với cô chắc khi này còn cười với người khác bây giờ lại quay sang ôm cô...’ “ Hừ”
Không biết cô lấy sức mạnh từ đâu ra, vùng vẩy thoát khỏi người anh, sức lực của cô đối với anh cũng chẳng khác nào một con kiến vậy. Sau đó, cô há miếng cắn thất mạnh vào tay anh, khiến anh gật mình và buông lỏng tay. Xong cô xoay người lấy cái túi đặt trên ghế, liếc nhìn anh, rồi quay sang nói với Thiên Vũ:
- “ Vậy cậu nghỉ ngơi đi. Tôi về trước...” Cô nhanh chống bước ra khỏi phòng, bỏ mặt người đang cực kì tức giận kia dứt khoát rời đi
Khi cô vừa bước ra khỏi phòng, không khí trong phòng lúc này vô cùng lạnh như thể rớt xuống âm độ. Ánh mắt Hắc Hàn Phòng nhìn lại hai người đang ở trong phòng là Lâm Tịnh Nghi và Thiên Vũ như thể muốn giết chết hai người bọn họ. Bởi vì sao à? Lần đầu tiên, cô - Bạch Du Nhiên có thái độ quyết liệt với anh như thế, lúc trước dù anh có làm gì cô tuy có thái độ khó chịu tức giận nhưng không từ chối anh thân cận, nhưng lần này thì khác cô chống trả lại và kiểu như anh đang phản bội và muốn vứt bỏ anh.
Tức cười, Hắc Hàn Phong anh là người mà cô thích là đến không thích thì vứt bỏ sau. Anh sẽ giải quyết hai con người dám xen vào tình cảm của anh và cô sao đó. Sau đó, anh sẽ đến và bắt nhốt cô nhóc không nghe lời này lại, để xem cô bỏ rơi anh bằng cách nào. Dù cô có chán ghét thì đã sao, không giữ được trái tim cô thì thể xác cô vẫn phải thuốc về anh...
Trong lúc anh mãi mê suy nghĩ, thì Lâm Tịnh Nghi và Thiên Vũ cũng nhận thấy không khí trong phòng đang thay đổi. Lâm Tịnh Nghi cũng nhận ra đại ca lúc này đang rất tức giận, cô cố gắng lấy can đảm tiến lại bên cạnh anh nói:
- “ Đại ca... an..hh.” Cô chưa nói hết lời đã thấy cổ mình đã bị siết chặt. Hắc Hàn Phong nhìn cô như nhìn một người chết cực kỳ tàn nhẫn, tay càng lúc càng siết chặt hơn... Thiên Vũ thấy anh như muốn giết chết Lâm Tịnh Nghi liền bất chấp vết thương chạy tới ngăn cản, nói:
- “ HẮC HÀN PHONG... anh làm gì vậy buông tay mau, không cô ấy sẽ chết”
- “ Cô ta chết thì liên quan gì tới tôi. Sẽ sớm tới cậu thôi...” Giọng anh lạnh lùng như thể anh đang giết không phải một con người mà chỉ là một con kiến nhỏ bé. Anh Hắc Hàn Phong là ai chứ đối với anh mạng những người này không bằng một cộng tóc của cô, mà những người này còn làm cho cô hiểu lầm anh. Thật đáng chết...
- “ Anh bình tĩnh lại. Tôi.. hiểu anh đang tức giận vì chuyện gì, thật ra chủ tịch tức giận với anh chỉ vì cô ấy đang ghen thôi.” Thiên Vũ đã quan sát hành động của hai người từ này đến giờ nên biết hai người điều rất quan tâm đến đối phương nhưng vì lần đầu tiên để ý đến một người như thế nên không biết hành động của mình là đang ‘ ghen’
- “ Ghen?” Anh ngạc nhiên, sau từ từ buông tay đang siết cổ Lâm Tịnh Nghi ra
Lâm Tịnh Nghi từ từ lấy được hơi thở, sau đó thấy anh còn trong bộ dáng ngẩn ngơ, thì bật cười nói với anh:
- “ Thật đấy, đại ca... Lúc anh nhìn chị dâu mỉm cười mà chị ấy tưởng anh nhìn em chị ấy đã nổi giận. Chị ấy đang ghen vì anh đấy. Anh còn đứng đó làm gì mau đuổi theo đi”
Cô vừa dứt lời đã thấy tiếng chạy gấp gáp rời khỏi phòng. Không khí trong phòng lúc này từ từ yên tĩnh lại.
- “ Cô không tức giận. Anh ta tý nữa đã giết cô đấy ” Thiên Vũ bất ngờ nói
- “ Tất nhiên là không. Mạng chúng tôi đều là của anh ấy, anh ấy có thể lấy bất kì lúc nào” Thiên Vũ yên lặng nhìn bóng lưng mảnh mai của cô không nói gì....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook