Tại sân bay lớn nhất thành phố A, bóng của hai người đàn ông thanh lịch và sang trọng chậm rãi xuất hiện. Trong đó, người đàn ông đi phía sau ăn mặc rất lịch thiệp và lịch sự, là một người trợ lý chuyên nghiệp. Người đi phía trước mặc bộ vest đen, mắt kính đen trông vô cùng điển trai và lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần bởi khí chất ấy.

Sự xuất hiện của hai người đã thu hút vô số ánh nhìn và tiếng la hét của những người bên ngoài, nhưng hai người vẫn bình tĩnh,không e dè, không hoảng loạn trước tình huống như thế, giống như đã gặp chuyện như thế này rất nhiều lần.

Họ bình tĩnh, chậm trải đi đến cửa ra vào, hai người vừa bước ra thì rất nhanh có một nhóm người mặc đồ đen nghiêm trang đã chờ sẵn ở đó rất lâu, họ nhanh chóng tiến vào, sau khi gặp hai người đàn ông thì nhanh chống chào hỏi. Ngay lúc đó,một trong số những người mặc đồ đen nhanh chóng tiến lên nói:

- "Boss, mọi thứ đã hoàn tất. Mời anh lên xe" Lúc này, người đối diện mới nhìn anh ta gật đầu đồng ý, và nhanh chóng bước vào trong xe. Chiếc xe từ từ chuyển bánh

- " Boss, anh muốn quay về công ty hay là đi biệt thự ạ?" người trợ lý lên tiếng

- " Đi công ty. Ra lệnh cho mọi người bắt đầu tiến hành kế hoạch" Anh lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ

######################

Bạch thị, không gian làm việc yên tĩnh bị khuấy động bởi những tiếng tranh cải, ồn ào của hai người. Người đàn ông quát lên:

- " Lâm Tịnh Nghi, cô xem cô đang làm gì, đây là công ty, không phải nơi mà cô đến để vui chơi, ăn uống, tám chuyện. Nếu cô không làm việc hoặc rảnh rỗi không có việc gì làm thì có thể đi về mà không cần đến đây làm phiền công việc của người khác. Cô hiểu chưa"

- "Ai nói tôi rảnh rỗi, tôi đang công việc của tôi. Với lại tôi đâu có làm gì phiền đến công việc của anh sao mà anh nói. Anh đúng là đồ bà tám lo chuyện thiên hạ" Lâm Tịnh Nghi chỉ vào mặt người đàn ông mà đáp lại

- "Cô.. Tôi thấy người như cô mà có công việc đàng hoàng à. Không đi phá người ta là mai rồi. Nói thử xem cô làm việc gì" Người đàn ông lên tiếng

- " Thiên Vũ, anh đừng quá đáng. Tôi làm... hứ việc gì tôi phải nói cho anh biết chứ. À... Hay là anh thích tôi, vì muốn thu hút sự chú ý của tôi nên cứ kiếm chuyện với tôi chứ gì?" Lâm Tịnh Nghi khiêu khích nói

- " Haha. Tôi mà thích cô à, đúng là chuyện cười nhất trong năm. Ai mà đi thích bà la sát như cô, chắc người đó không sợ chết sớm à. Xin lỗi cô, chứ tôi vẫn muốn sống thêm vài năm nữa" Thiên Vũ khinh bỉ đáp

- " Hứ..." Lâm Tịnh Nghi tức giận, xoay lưng rời đi, bước ra khỏi công ty

Lúc này, Thiên Vũ mới giật mình, ý thức mình đã nói gì làm cho cô nổi giận.

Anh nhanh chóng đuổi theo, anh có chút hối hận vì mình nói rất quá đáng dù sao cô ấy cũng còn nhỏ.

Khi đuổi theo đến cửa công ty, thì thấy nhìn hình dáng cô gái nhỏ kia vì tức giận mà cô chạy rất nhanh mà băng sang bờ bên kia, nhưng đột nhiên có một chiếc xe tải lao đến bằng vận tốc kinh người mà người con gái kia cứ cuối đầu nên không nhìn thấy được chiếc xe ấy

Thiên Vũ chằng kịp suy nghĩ lao nhanh về phía cô gái nhỏ ấy, anh vừa chạy vừa hét lên:

- " LÂM TỊNH NGHỊ... CẨN THẬN" Bây giờ cô- Lâm Tịnh Nghi mới ngước lên, nhìn thấy chiếc xe đang lao về phía mình. Cô đang định tránh thì chiếc xe nhanh chông chuyển hướng lao về phía ngược lại, cũng chính là hướng Thiên Vũ đang chạy đến.

Sự việc diễn ra rất nhanh, khiến cho hai người không kịp phản ứng. Thiên Vũ thì ngạc nhiên, còn Lâm Tịnh Nghi chỉ kịp hét lớn:

- " THIÊN... VŨ...."

Sau đó, là một tiếng "gầm" khiến không gian rơi vào tĩnh lặng...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương