Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng
-
Chương 22
Editor: Bánh Trứng
Chạng vạng tối, trước khi chuông tan học vang lên, Mộc Miên đã bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Phương Vân thấy vậy, khẽ cười.
"Lâu lắm rồi không được tan học sớm phải không?"
"Ừ." Mộc Miên vừa dứt lời, tiếng chuông vang lên.
"Bai bai, ngày mai gặp lại."
Cô khoác cặp lên vai, đi về phía cửa sau.
Đúng lúc xoay người, ánh mắt cô nhìn thấy Lâm Mộ An cũng vừa đứng lên, tay cầm cặp sách khoác lên vai, tư thế vô cùng tiêu sái.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Mộc Miên cười với anh một cái rồi cùng đi ra ngoài.
"Cậu muốn ăn gì tối nay?"
"Muốn ăn mì."
Mộc Miên vừa định lên tiếng, Lâm Mộ An liền bổ sung: "Cậu làm."
"Được rồi, vậy về nhà tớ nha?" Thanh âm của cô có mấy phần vui vẻ hào hứng.
"Ừ." Lâm Mộ An gật đầu một cái.
Anh rất thích nhà của cô, đẹp và ấm áp.
Nhà Mộc Miên cách trường không xa, đi qua hai con đường là đến. Tối hôm qua vừa mới mưa, không khí trở nên lạnh hơn, một trận gió thổi qua, mang theo sự lạnh lẽo.
Cô nghiêng đầu nhìn mái tóc ướt mồ hôi của Lâm Mộ An, có chút lo lắng.
"Cậu lạnh không?" Cô hỏi.
"Không lạnh."
"Nhưng cậu vừa ra mồ hôi, bây giờ lại ra gió..." Mộc Miên cảm thấy anh mà bị cảm, hẳn là cô sẽ hối hận chết mất.
Đều là tại cô kéo anh đi chơi bóng rổ.
"Không liên quan."
Trên mặt Lâm Mộ An không có quá nhiều cảm xúc, giọng thanh đạm trả lời.
Anh đâu có mềm yếu như vậy.
Mộc Miên cũng không hỏi gì nữa.
Lúc đi về, hai người đi qua siêu thị dưới tầng một, Mộc Miên nhớ tới cái tủ lạnh đã để trống lâu ngày, cô nghiêng đầu hỏi: "Cậu đói chưa?"
"Bình thường."
"Vậy đi mua ít đồ nha?"
"Ừm."
Sau khi mua một đổng rau củ và đồ ăn vạt, Mộc Miên từ từ đẩy xe đến khu đồ dùng sinh hoạt. Cô giơ tay, lấy trên giá ra một chiếc khăn màu xanh da trời.
"Đẹp không?" Cô nở nụ cười yêu kiều nhìn Lâm Mộ An.
"Đẹp." Anh thích màu xanh da trời mà.
Mộc Miên gật đầu một cái, bỏ khăn vào xe đẩy.
Sau đó cô đi lấu bàn chải đánh răng, cốc, dép,... cuối cùng... là quần áo ngủ.
Lâm Mộ An rốt cuộc cũng nhận ra được điểm gì đó sai sai.
"Cậu mua mấy cái này làm gì?"
Mộc Miên đang nghiêm túc lựa chọn xem quần áo ngủ màu xanh nhạt hay quần áo ngủ màu đỏ đẹp hơn, nghe thấy anh hỏi cũng không ngẩng đầu lên.
"Để dùng."
"Cho ai dùng?" Anh kiên nhẫn tra khảo.
Mộc Miên nghe thấy vậy, lập tức ngẩng đầu lên, nụ cười rực rỡ quá đáng.
"Đương nhiên là cho người tớ thích dùng rồi!"
Lâm Mộ An yên lặng, thần sắc phức tạp, đáy mắt hơi u ám, không rõ có ý gì.
Chốc lát, anh mở miệng.
"Mua bộ màu xanh nhạt."
Mộc Miên mua đủ đồ cần dùng mất chừng mười phút, siêu thị tiểu khu không quá đông, không cần xếp hàng quá lâu để thanh toán.
Về đến nhà, Mộc Miên đẩy anh vào phòng tắm, sau đó đem toàn bộ số đồ mới mua nhét vào tay anh, giải thích mọi thứ trong phòng.
"Nước nóng là ở chỗ này..."
"Khăn mặt treo ở đây..."
"Sữa tắm của tớ là cái này..."
"Ừm, được rồi." Lâm Mộ An khẽ nói.
"Tớ biết rồi, đi ra ngoài đi."
"Nói nốt một câu nữa..."
Mộc Miên thò tay qua khe cửa, nhô đầu vào.
"Nhớ tắm nước ấm, đừng để bị cảm."
"Tớ đi nấu mì đây!"
Nói xong, cô cực nhanh chạy đi.
Bởi vì thiếu niên kia, tai đã đỏ ửng lên rồi.
Thật là khó gặp cảnh tượng đó.
Mộc Miên nhếch khóe môi.
Cô đun nước nấu mì, phía dưới là cải xanh, trên là mì, cuối cùng là trứng chiên giòn giòn trên bề mặt.
Mộc Miên mở tủ lạnh, quan sát kỹ, lấy ra một lọ tương.
Thịt băm nhuyễn được để lên chảo dầu, mùi thơm lập tức lan tỏa, khiến cô cũng thấy thèm.
Mộc Miên hài lòng gật đầu mấy cái.
Dĩ nhiên là không phải cái gì cô cũng tìm tòi trên mạng, mà là cô dựa vào công thức nấu ăn mà An Lăng đưa cho, tập mãi rồi cũng làm được loại đồ ăn giống y hệt bà ấy.
Mộc Miên gặp bà ấy rất nhiều lần, trừ việc sắc mặt An Lăng tuy có phần tiều tụy hơn người bình
thường, nhưng nhìn cũng không khác là bao, một chút cũng không nhận ra đây lại chính là người có ý định tự sát.
Nhưng không hiểu tại sao, trong lòng Mộc Miên luôn cảm thấy có chút mơ hồ.
Những điều Mộc Miên có thể àm, chí là thăm bà ấy, cùng bà tán gẫu đôi chút, sau đó phơi nắng, yên lặng nghe bà kể chuyện, nhưng cô chưa từng biết Lâm Mộ An từng như thế nào.
Hồi còn nhỏ, từng có một Lâm Mộ An thông minh, vô cùng hoạt bát và đáng yêu.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại.
Vừa đúng lúc Mộc Miên cầm bát bưng ra ngoài.
Vài tiếng động vang lên, không lâu sau, cửa bị kéo ra, giống như có một luồng hơi nước tràn ra ngoài vậy. Anh mặc đồ ngủ màu xanh nhạt, trong tay cầm khăn bông trắng, vừa lau tóc vừa đi ra.
Anh nhìn Mộc Miên một lúc, động tác hơi khựng lại, sau đó đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế rồi ngồi xuống.
"Sấy tóc rồi mới ăn cơm."
Mộc Miên từ phòng khách đi ra, tay cầm một chiếc máy sấy, lắc lắc nhìn anh.
Lâm Mộ An có chút không vui đi tới, Mộc Miên đè bả vai anh, bắt anh ngồi xuống ghế salon.
Tiếng máy sấy vang lên, từng trận gió ấm ấm thổi tới. Mộc Miên nhẹ nhàng khều mái tóc anh, dùng đầu ngón tay xoa xoa, thổi cho khô.
Ngón tay mềm mại sượt qua da đầu, thoải mái khiến cà người anh như mềm ra. Lâm Mộ An hơi híp mắt, ngoan ngoãn để cô đùa nghịch với tóc mình.
Mộc Miên sấy tóc anh khô một nửa rồi mới cho anh đi ăn. Có lẽ là vì đói nên động tác của anh hơi gấp gáp, vèo một cái đã ăn hết nửa bát mì, chóp mũi xuất hiện mồ hôi hột.
"Ăn từ từ thôi, không lại ra mồ hôi, phải đi tắm lại đó."
Mộc Miên đưa đũa, gõ một cái vào bên cạnh bát của anh.
Tiếng vang của chén đũa khiến anh khựng lại. Lâm Mộ An có chút bất mãn nhíu mày, không nhịn được mở miệng.
"Mộc Miên, cậu là mẹ tớ sao?"
Vừa dứt lời, Mộc Miên cười ra tiếng. Cô cất giọng êm ái, lộ vẻ trêu chọc.
"Tiểu Bảo Bảo ngoan, nghe lời nha."
"..."
Lâm Mộ An thức thời dừng cuộc trò chuyện theo thói quen.
Một bát mì làm anh cảm thấy no nê, ăn xong anh lười biếng nằm trên ghế salon, không muốn động đậy.
Vừa tắm xong nên cả người anh rất thoải mái, quần áo ngủ trên người cũng thoải mái, căn nhà này cũng dễ chịu.
Thân ảnh bận rộn trong phòng bếp kia càng khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn nữa.
Lâm Mộ An đột nhiên không muốn quay trở lại căn nhà lạnh lẽo, trống trải của anh nữa.
Sự ấm áp như này, anh vốn chưa từng nhận được, anh luôn nghĩ mình có thể chịu đựng sự cô độc như thế mãi. Nhưng đột nhiên cô xuất hiện, khiến anh cảm giác được ấm áp, lại chẳng muốn buông ra nữa.
Chỉ muốn thêm chút nữa, thêm chút nữa.
Lúc Mộc Miên lau khô tay đi ra, Lâm Mộ An đang ngẩn người trên ghế. Anh nằm trên ghế, đầu gối lên một chiếc gối màu đỏ, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn, tay còn ôm một chiếc khác màu trắng ngà.
Rõ ràng là động tác rất bình thường, nhưng khi anh làm lại thấy đáng yêu như một đứa trẻ.
Có lẽ là ngày nào cũng thấy anh lạnh nhạt đút hai tay vào túi quần, hình tượng lạnh lùng đã khắc sâu vào trí nhớ của mọi người.
Cô vừa bước chân đi ra, tầm mắt anh đã dừng trên người cô, cho đến khi cô bước sát lại chỗ anh.
Mộc Miên cúi người, cùng anh mặt đối mặt. Bốn mắt nhìn nhau, cô mở miệng.
"Tối nay cậu ngủ ở đây được không?"
"Nhà vẫn còn một phòng trống cho khách."
"Hôm qua tớ đã dọn dẹp lại căn phòng rồi, vô cùng sạch sẽ."
"Chăn gối tớ cũng đổi rồi, đều là màu xanh da trời mà cậu thích nhất."
Lâm Mộ An nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Khuôn mặt cô đầy vẻ hiền hòa, thanh âm nhẹ nhàng, môi đo đỏ. Dưới ánh đèn, gương mặt cô càng trở nên xinh đẹp, khiến anh muốn ngắm mãi.
Bất ngờ, Lâm Mộ An bắt được tay cô, kéo xuống, sau đó anh ngậm vào cặp môi mềm mại kia.
Trong đầu anh chỉ có một ý niệm.
Muốn hôn cô, rất muốn hôn cô.
Mộc Miên trợn to hai mắt, tay chống xuống hai bên eo anh. Cô khống chế không cho mình hạ xuống, bên hông đột nhiên xuất hiện một bàn tay, dùng lực kéo cô xuống.
Nhất thời cả người Mộc Miên ngã lên người anh.
Hai thân thể dính sát lấy nhau chặt chẽ.
Anh hình như cực kỳ hưởng thụ tư thế này, khẽ cắn môi cô mút vào, sau đó mơn trớn nhẹ nhàng, ánh mắt vui vẻ như trong miệng ngậm một viên kẹo đường.
Mộc Miên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, cô ôm lấy anh, nhắm mắt lại.
Chẳng biết từ lúc nào, hai người đã đổi vị trí cho nhau. Mộc Miên nằm dưới người anh, nằm vào đúng chỗ anh nằm ban nãy.
Lâm Mộ An vùi đầu vào cổ cô, chậm chạp hô hấp, hơi nóng từ từ phả ra khiến Mộc Miên ngứa ngứa.
Tay anh đặt bên eo cô, nhẹ nhàng xoa véo.
"Làm sao có thể nhỏ như vậy..."
Anh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mộc Miên cười nhẹ, ngón tay xuyên qua tóc anh, thanh âm mang trêu chọc.
"Thích không?"
Anh nhất thời không trả lời, tay cũng dừng lại.
Một lúc sau mới bất đắc dĩ mở miệng.
"Mộc Miên, cậu có thể giống một cô gái bình thường hay không?"
Mộc Miên cười hớn hở, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.
"Tớ chỗ nào không giống một cô gái?"
"Cậu nhìn đi, eo tớ nhỏ như vậy cơ mà!"
Bàn tay kia vẫn còn sờ eo cô kia kìa.
Ánh mắt Lâm Mộ An thoáng qua một tia thở dài, lập tức buông cô ra, ngồi trên ghế salon nhìn cô.
"Tớ buồn ngủ."
Giọng nói lại lạnh lùng như cũ, biểu tình lại hờ hững, chẳng qua mái tóc hơi rối cùng môi đỏ bừng đã bán đứng anh.
Mộc Miên bò dậy, đi dép, kéo anh tới căn phòng sát vách cô.
Căn phòng tràn ngập màu vàng hoài niệm, kệ sách màu xanh da trời, cửa sổ mở hé một nửa làm gió ban đêm vô tình đem theo hương thơm thổi vào phòng, chiếc rèm cửa màu trắng bay bay trong không trung.
Bên tai anh vang lên giọng cười ngọt ngào của cô, vừa ôn nhu lại điềm tĩnh, giống như gió nhẹ ban đêm, khiến lòng người dễ chịu thư thái.
"Tớ sẽ cho cậu một mái nhà."
Giờ phút này, Lâm Mộ An cảm thấy rất an tâm.
Anh có chút lạ lẫm, mỗi lần đến một nơi xa lạ đều khó chìm vào giấc ngủ, cho nên trong cả căn phòng, anh lo lắng nhất là về cái giường.
Nhưng ngoài dự liệu của anh, nằm xuống chưa được bao lâu, anh liền chìm vào giấc ngủ.
Giấc mơ của anh bình yên và hạnh phúc.
Trong giấc mơ đó, có một cô gái đang mìm cười với anh.
~Tác giả có lời muốn nói: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui suốt thời gian qua, mỗi khi rảnh rỗi tui sẽ cố gắng ngồi viết truyện. Có một số bạn hỏi tui về các tình tiết trong truyện nhưng tui sẽ không trả lời bất kỳ thứ gì liên quan đến cốt truyện của tui. Toàn bộ truyện sẽ đều là ngọt sủng ngọt sủng, kết cục đương nhiên là Mộ An sẽ về chung giường với Miên Miên nhà chúng ta."~
Chạng vạng tối, trước khi chuông tan học vang lên, Mộc Miên đã bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Phương Vân thấy vậy, khẽ cười.
"Lâu lắm rồi không được tan học sớm phải không?"
"Ừ." Mộc Miên vừa dứt lời, tiếng chuông vang lên.
"Bai bai, ngày mai gặp lại."
Cô khoác cặp lên vai, đi về phía cửa sau.
Đúng lúc xoay người, ánh mắt cô nhìn thấy Lâm Mộ An cũng vừa đứng lên, tay cầm cặp sách khoác lên vai, tư thế vô cùng tiêu sái.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Mộc Miên cười với anh một cái rồi cùng đi ra ngoài.
"Cậu muốn ăn gì tối nay?"
"Muốn ăn mì."
Mộc Miên vừa định lên tiếng, Lâm Mộ An liền bổ sung: "Cậu làm."
"Được rồi, vậy về nhà tớ nha?" Thanh âm của cô có mấy phần vui vẻ hào hứng.
"Ừ." Lâm Mộ An gật đầu một cái.
Anh rất thích nhà của cô, đẹp và ấm áp.
Nhà Mộc Miên cách trường không xa, đi qua hai con đường là đến. Tối hôm qua vừa mới mưa, không khí trở nên lạnh hơn, một trận gió thổi qua, mang theo sự lạnh lẽo.
Cô nghiêng đầu nhìn mái tóc ướt mồ hôi của Lâm Mộ An, có chút lo lắng.
"Cậu lạnh không?" Cô hỏi.
"Không lạnh."
"Nhưng cậu vừa ra mồ hôi, bây giờ lại ra gió..." Mộc Miên cảm thấy anh mà bị cảm, hẳn là cô sẽ hối hận chết mất.
Đều là tại cô kéo anh đi chơi bóng rổ.
"Không liên quan."
Trên mặt Lâm Mộ An không có quá nhiều cảm xúc, giọng thanh đạm trả lời.
Anh đâu có mềm yếu như vậy.
Mộc Miên cũng không hỏi gì nữa.
Lúc đi về, hai người đi qua siêu thị dưới tầng một, Mộc Miên nhớ tới cái tủ lạnh đã để trống lâu ngày, cô nghiêng đầu hỏi: "Cậu đói chưa?"
"Bình thường."
"Vậy đi mua ít đồ nha?"
"Ừm."
Sau khi mua một đổng rau củ và đồ ăn vạt, Mộc Miên từ từ đẩy xe đến khu đồ dùng sinh hoạt. Cô giơ tay, lấy trên giá ra một chiếc khăn màu xanh da trời.
"Đẹp không?" Cô nở nụ cười yêu kiều nhìn Lâm Mộ An.
"Đẹp." Anh thích màu xanh da trời mà.
Mộc Miên gật đầu một cái, bỏ khăn vào xe đẩy.
Sau đó cô đi lấu bàn chải đánh răng, cốc, dép,... cuối cùng... là quần áo ngủ.
Lâm Mộ An rốt cuộc cũng nhận ra được điểm gì đó sai sai.
"Cậu mua mấy cái này làm gì?"
Mộc Miên đang nghiêm túc lựa chọn xem quần áo ngủ màu xanh nhạt hay quần áo ngủ màu đỏ đẹp hơn, nghe thấy anh hỏi cũng không ngẩng đầu lên.
"Để dùng."
"Cho ai dùng?" Anh kiên nhẫn tra khảo.
Mộc Miên nghe thấy vậy, lập tức ngẩng đầu lên, nụ cười rực rỡ quá đáng.
"Đương nhiên là cho người tớ thích dùng rồi!"
Lâm Mộ An yên lặng, thần sắc phức tạp, đáy mắt hơi u ám, không rõ có ý gì.
Chốc lát, anh mở miệng.
"Mua bộ màu xanh nhạt."
Mộc Miên mua đủ đồ cần dùng mất chừng mười phút, siêu thị tiểu khu không quá đông, không cần xếp hàng quá lâu để thanh toán.
Về đến nhà, Mộc Miên đẩy anh vào phòng tắm, sau đó đem toàn bộ số đồ mới mua nhét vào tay anh, giải thích mọi thứ trong phòng.
"Nước nóng là ở chỗ này..."
"Khăn mặt treo ở đây..."
"Sữa tắm của tớ là cái này..."
"Ừm, được rồi." Lâm Mộ An khẽ nói.
"Tớ biết rồi, đi ra ngoài đi."
"Nói nốt một câu nữa..."
Mộc Miên thò tay qua khe cửa, nhô đầu vào.
"Nhớ tắm nước ấm, đừng để bị cảm."
"Tớ đi nấu mì đây!"
Nói xong, cô cực nhanh chạy đi.
Bởi vì thiếu niên kia, tai đã đỏ ửng lên rồi.
Thật là khó gặp cảnh tượng đó.
Mộc Miên nhếch khóe môi.
Cô đun nước nấu mì, phía dưới là cải xanh, trên là mì, cuối cùng là trứng chiên giòn giòn trên bề mặt.
Mộc Miên mở tủ lạnh, quan sát kỹ, lấy ra một lọ tương.
Thịt băm nhuyễn được để lên chảo dầu, mùi thơm lập tức lan tỏa, khiến cô cũng thấy thèm.
Mộc Miên hài lòng gật đầu mấy cái.
Dĩ nhiên là không phải cái gì cô cũng tìm tòi trên mạng, mà là cô dựa vào công thức nấu ăn mà An Lăng đưa cho, tập mãi rồi cũng làm được loại đồ ăn giống y hệt bà ấy.
Mộc Miên gặp bà ấy rất nhiều lần, trừ việc sắc mặt An Lăng tuy có phần tiều tụy hơn người bình
thường, nhưng nhìn cũng không khác là bao, một chút cũng không nhận ra đây lại chính là người có ý định tự sát.
Nhưng không hiểu tại sao, trong lòng Mộc Miên luôn cảm thấy có chút mơ hồ.
Những điều Mộc Miên có thể àm, chí là thăm bà ấy, cùng bà tán gẫu đôi chút, sau đó phơi nắng, yên lặng nghe bà kể chuyện, nhưng cô chưa từng biết Lâm Mộ An từng như thế nào.
Hồi còn nhỏ, từng có một Lâm Mộ An thông minh, vô cùng hoạt bát và đáng yêu.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại.
Vừa đúng lúc Mộc Miên cầm bát bưng ra ngoài.
Vài tiếng động vang lên, không lâu sau, cửa bị kéo ra, giống như có một luồng hơi nước tràn ra ngoài vậy. Anh mặc đồ ngủ màu xanh nhạt, trong tay cầm khăn bông trắng, vừa lau tóc vừa đi ra.
Anh nhìn Mộc Miên một lúc, động tác hơi khựng lại, sau đó đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế rồi ngồi xuống.
"Sấy tóc rồi mới ăn cơm."
Mộc Miên từ phòng khách đi ra, tay cầm một chiếc máy sấy, lắc lắc nhìn anh.
Lâm Mộ An có chút không vui đi tới, Mộc Miên đè bả vai anh, bắt anh ngồi xuống ghế salon.
Tiếng máy sấy vang lên, từng trận gió ấm ấm thổi tới. Mộc Miên nhẹ nhàng khều mái tóc anh, dùng đầu ngón tay xoa xoa, thổi cho khô.
Ngón tay mềm mại sượt qua da đầu, thoải mái khiến cà người anh như mềm ra. Lâm Mộ An hơi híp mắt, ngoan ngoãn để cô đùa nghịch với tóc mình.
Mộc Miên sấy tóc anh khô một nửa rồi mới cho anh đi ăn. Có lẽ là vì đói nên động tác của anh hơi gấp gáp, vèo một cái đã ăn hết nửa bát mì, chóp mũi xuất hiện mồ hôi hột.
"Ăn từ từ thôi, không lại ra mồ hôi, phải đi tắm lại đó."
Mộc Miên đưa đũa, gõ một cái vào bên cạnh bát của anh.
Tiếng vang của chén đũa khiến anh khựng lại. Lâm Mộ An có chút bất mãn nhíu mày, không nhịn được mở miệng.
"Mộc Miên, cậu là mẹ tớ sao?"
Vừa dứt lời, Mộc Miên cười ra tiếng. Cô cất giọng êm ái, lộ vẻ trêu chọc.
"Tiểu Bảo Bảo ngoan, nghe lời nha."
"..."
Lâm Mộ An thức thời dừng cuộc trò chuyện theo thói quen.
Một bát mì làm anh cảm thấy no nê, ăn xong anh lười biếng nằm trên ghế salon, không muốn động đậy.
Vừa tắm xong nên cả người anh rất thoải mái, quần áo ngủ trên người cũng thoải mái, căn nhà này cũng dễ chịu.
Thân ảnh bận rộn trong phòng bếp kia càng khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn nữa.
Lâm Mộ An đột nhiên không muốn quay trở lại căn nhà lạnh lẽo, trống trải của anh nữa.
Sự ấm áp như này, anh vốn chưa từng nhận được, anh luôn nghĩ mình có thể chịu đựng sự cô độc như thế mãi. Nhưng đột nhiên cô xuất hiện, khiến anh cảm giác được ấm áp, lại chẳng muốn buông ra nữa.
Chỉ muốn thêm chút nữa, thêm chút nữa.
Lúc Mộc Miên lau khô tay đi ra, Lâm Mộ An đang ngẩn người trên ghế. Anh nằm trên ghế, đầu gối lên một chiếc gối màu đỏ, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn, tay còn ôm một chiếc khác màu trắng ngà.
Rõ ràng là động tác rất bình thường, nhưng khi anh làm lại thấy đáng yêu như một đứa trẻ.
Có lẽ là ngày nào cũng thấy anh lạnh nhạt đút hai tay vào túi quần, hình tượng lạnh lùng đã khắc sâu vào trí nhớ của mọi người.
Cô vừa bước chân đi ra, tầm mắt anh đã dừng trên người cô, cho đến khi cô bước sát lại chỗ anh.
Mộc Miên cúi người, cùng anh mặt đối mặt. Bốn mắt nhìn nhau, cô mở miệng.
"Tối nay cậu ngủ ở đây được không?"
"Nhà vẫn còn một phòng trống cho khách."
"Hôm qua tớ đã dọn dẹp lại căn phòng rồi, vô cùng sạch sẽ."
"Chăn gối tớ cũng đổi rồi, đều là màu xanh da trời mà cậu thích nhất."
Lâm Mộ An nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Khuôn mặt cô đầy vẻ hiền hòa, thanh âm nhẹ nhàng, môi đo đỏ. Dưới ánh đèn, gương mặt cô càng trở nên xinh đẹp, khiến anh muốn ngắm mãi.
Bất ngờ, Lâm Mộ An bắt được tay cô, kéo xuống, sau đó anh ngậm vào cặp môi mềm mại kia.
Trong đầu anh chỉ có một ý niệm.
Muốn hôn cô, rất muốn hôn cô.
Mộc Miên trợn to hai mắt, tay chống xuống hai bên eo anh. Cô khống chế không cho mình hạ xuống, bên hông đột nhiên xuất hiện một bàn tay, dùng lực kéo cô xuống.
Nhất thời cả người Mộc Miên ngã lên người anh.
Hai thân thể dính sát lấy nhau chặt chẽ.
Anh hình như cực kỳ hưởng thụ tư thế này, khẽ cắn môi cô mút vào, sau đó mơn trớn nhẹ nhàng, ánh mắt vui vẻ như trong miệng ngậm một viên kẹo đường.
Mộc Miên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, cô ôm lấy anh, nhắm mắt lại.
Chẳng biết từ lúc nào, hai người đã đổi vị trí cho nhau. Mộc Miên nằm dưới người anh, nằm vào đúng chỗ anh nằm ban nãy.
Lâm Mộ An vùi đầu vào cổ cô, chậm chạp hô hấp, hơi nóng từ từ phả ra khiến Mộc Miên ngứa ngứa.
Tay anh đặt bên eo cô, nhẹ nhàng xoa véo.
"Làm sao có thể nhỏ như vậy..."
Anh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mộc Miên cười nhẹ, ngón tay xuyên qua tóc anh, thanh âm mang trêu chọc.
"Thích không?"
Anh nhất thời không trả lời, tay cũng dừng lại.
Một lúc sau mới bất đắc dĩ mở miệng.
"Mộc Miên, cậu có thể giống một cô gái bình thường hay không?"
Mộc Miên cười hớn hở, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.
"Tớ chỗ nào không giống một cô gái?"
"Cậu nhìn đi, eo tớ nhỏ như vậy cơ mà!"
Bàn tay kia vẫn còn sờ eo cô kia kìa.
Ánh mắt Lâm Mộ An thoáng qua một tia thở dài, lập tức buông cô ra, ngồi trên ghế salon nhìn cô.
"Tớ buồn ngủ."
Giọng nói lại lạnh lùng như cũ, biểu tình lại hờ hững, chẳng qua mái tóc hơi rối cùng môi đỏ bừng đã bán đứng anh.
Mộc Miên bò dậy, đi dép, kéo anh tới căn phòng sát vách cô.
Căn phòng tràn ngập màu vàng hoài niệm, kệ sách màu xanh da trời, cửa sổ mở hé một nửa làm gió ban đêm vô tình đem theo hương thơm thổi vào phòng, chiếc rèm cửa màu trắng bay bay trong không trung.
Bên tai anh vang lên giọng cười ngọt ngào của cô, vừa ôn nhu lại điềm tĩnh, giống như gió nhẹ ban đêm, khiến lòng người dễ chịu thư thái.
"Tớ sẽ cho cậu một mái nhà."
Giờ phút này, Lâm Mộ An cảm thấy rất an tâm.
Anh có chút lạ lẫm, mỗi lần đến một nơi xa lạ đều khó chìm vào giấc ngủ, cho nên trong cả căn phòng, anh lo lắng nhất là về cái giường.
Nhưng ngoài dự liệu của anh, nằm xuống chưa được bao lâu, anh liền chìm vào giấc ngủ.
Giấc mơ của anh bình yên và hạnh phúc.
Trong giấc mơ đó, có một cô gái đang mìm cười với anh.
~Tác giả có lời muốn nói: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui suốt thời gian qua, mỗi khi rảnh rỗi tui sẽ cố gắng ngồi viết truyện. Có một số bạn hỏi tui về các tình tiết trong truyện nhưng tui sẽ không trả lời bất kỳ thứ gì liên quan đến cốt truyện của tui. Toàn bộ truyện sẽ đều là ngọt sủng ngọt sủng, kết cục đương nhiên là Mộ An sẽ về chung giường với Miên Miên nhà chúng ta."~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook