Chàng Sói Hấp Dẫn
-
Chương 29: U Dạ La chính là Mặc Trạc?
Từ đầu đến cuối vẻ mặt nam tử cũng không nói gì, hắn chỉ muốn đoạt lấy, nữ nhân, thiên hạ, hắn muốn chinh phục!
Ánh trăng lờ mờ, cộng thêm sương mù, bầu trời trở thành một mảnh trắng xóa. Ở trong mây mù, mơ hồ không chỉ là hoa, cây, lá, còn có lòng người!
Bởi vì sương mù, hàng ngũ đi có chút khốn đốn khó khăn, U Dạ La thiện chiến, không ra lệnh cho hàng ngũ dừng lại, vẫn đi tới như cũ.
Sương mù tới có chút quỷ dị, lại làm cho Liễu Nha ngồi trong xe ngựa kích động nhiệt huyết sôi trào, nhìn tiểu nha hoàn Tử Đằng ngủ gật, nàng từ từ nhích người đến trước xe ngựa, lén lút vén màn cửa nhìn ra ngoài. Một mảnh trắng xóa, trong đêm tối chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng vó ngựa, hàng ngũ mấy ngàn người chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ, hư hư thực thực.
Người đánh xe là một tiểu ca rất trẻ tuổi, bởi vì sương mù nhiều, hắn khẩn trương nắm dây cương, thúc ngựa chạy nhanh, nỗ lực muốn phân biệt quang cảnh trước mặt.
Liễu Nha hơi nhếch môi, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ, lúc này không trốn chính là đứa ngốc! Nàng khẽ cắn răng, lặng lẽ ra xe ngựa, từ sau lưng phu xe thận trọng nghiêng thân mình tới.
Hai chân rơi xuống đất, trong nháy mắt người đánh xe giống như nghe được cái gì, cảnh giác nhìn về phía sau một cái: "Ai?"
"Tử Đằng. . . . . ." Liễu Nha nói nhỏ giọng nói.
"Thế nào?"
"Đau bụng. . . . . . Nhà cầu. . . . . . A!" Đang nói láo, không nghĩ tới trượt chân, thân thể giẫm hụt, cả người liền không chịu khống chế mà rơi xuống dưới.
"A!" Nàng hét lên một tiếng nữa, muốn nắm lấy cỏ xỉ rêu hai bên đường, nhưng không có nghĩ lại vồ hụt, thân thể nhanh chóng rơi xuống, nàng căn bản khống chế không được.
"Này, phía dưới là một sườn núi!" Người phu xe hô lớn.
". . . . . ." Thật xui xẻo. . . . . . Liễu Nha cảm giác thân thể của mình nặng nề té rớt.
"Ai?" Trong không khí trắng xóa truyền ra âm thanh U Dạ La.
"Hình như là Tử Đằng té rớt xuống sườn núi!"
"Ta sao? Ta ở đây! A, không xong, không thấy tiểu thư!" Ngay sau đó Tử Đằng thét một tiếng kinh hãi.
U Dạ La giật mình, phi thân xuống ngựa, nơi này một mảnh trắng xóa, chỉ nghe thấy tiếng rít, U Dạ La cũng lăn xuống.
"Tướng quân!" Phía trên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ lo lắng.
"Không có việc gì, các ngươi đi trước, lên đường quan trọng hơn, ta sẽ đuổi theo!" Thân thể U Dạ La bay vút trên sườn núi, hắng giọng mở miệng, một mặt lại mượn tầm nhìn có hạn tìm kiếm bóng dáng Liễu Nha.
Dưới sườn núi không có một chút ánh sáng, một mảnh đen tối, ánh trăng đã sớm bị sương mù dày đặc bao phủ. U Dạ La lập tức đốt một hộp quẹt, lợi dụng ánh sáng yếu ớt, phát hiện một bóng dáng cách đó không xa.
Đau đến thấu xương, đột nhiên cánh tay bị một người kéo lấy, Liễu Nha ngẩn ra, trong lòng âm thầm nguyền rủa một tiếng, xem ra vận khí của nàng hỏng bét không phải bình thường, ngay cả thời tiết thích hợp trốn chạy thế cũng gặp phải chuyện này. . . . . . Nàng rủa thầm, xem ra không trốn thoát, chỉ có thể. . . . . . Đem cánh tay nàng víu thật chặt lên tay của nam nhân: "Cứu ta, thật là sợ!"
Bàn tay bao quát, ôm Liễu Nha vào trong ngực, U Dạ La không có mở miệng, chỉ là đốt sáng một hộp quẹt nữa, hướng lên soi soi, cố gắng thấy rõ đường đi lên.
Lúc ánh lửa đốt lên, một khắc kia Liễu Nha nheo mắt, ánh mắt nam tử để cho nàng xác định hơn, ánh mắt mê mang vô dụng này đã gặp ở nơi nào, giống như là không lâu trước kia!
"Ngươi. . . . . ." Nàng duỗi ngón tay ra, nhíu nhíu mày, suy nghĩ.
"Câm miệng!" Nam nhân lạnh lùng mở miệng, chỉ ôm nàng vào trong ngực, giống như thói quen, đẩy Liễu Nha lên lưng, sau đó dùng đai lưng trói lại.
Trong lòng bịch một tiếng, giống như ảo giác, thân hình Liễu Nha cứng đờ, nằm trên lưng của nam tử cũng nói không ra lời, động tác quen thuộc này, tấm lưng quen thuộc này, chẳng lẽ hắn chính là. . . . . . Mặc Trạc? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Mặc Trạc đối đầu với Kim Lang Vương, U Dạ La là Tướng quân, sao lại là khâm phạm của triều đình. . . . . . Trong nháy mắt này, trong lòng Liễu Nha hơi rối loạn.
Hai chân nam tử nhẹ nhàng đạp ở trên mặt đá sườn núi, thân thể bay lên không, đón gió lạnh, bám vào mà lên.
Khôi giáp màu bạc của nam tử lạnh lẽo lạnh như băng, không có một tia ấm áp. Liễu Nha dán thật chặt phía sau lưng của hắn, lúc sắp sửa leo lên dốc núi thì sâu kín hô một tiếng: "Mặc Trạc!"
Thân thể nam tử cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, hai chân của hắn bước lên đường lớn, hàng ngũ đã không thấy, tại chỗ để lại mấy tên thị vệ đang đợi.
"Tướng quân!" Thị vệ nghênh đón, U Dạ La không nói gì, chỉ thả Liễu Nha từ trên lưng xuống, như ném củ khoai tây, để Liễu Nha cho một thị vệ cầm đầu trong đó: "Mang xuống đánh 20 đại bản!"
"Cái gì?" Liễu Nha ngẩn ra, cực kỳ tức giận kêu to. "Ta không có chạy trốn, chỉ là muốn đi nhà cầu. . . . . ."
"Mang xuống!" Nam nhân hừ lạnh, căn bản không nghe bất luận lời giải thích nào của nàng, không hề quay đầu lại, trực tiếp đuổi theo hàng ngũ.
"Các ngươi. . . . . ." Liễu Nha đứng dậy, thuận tay đá bay hàn kiếm của một người thị vệ, nhưng lại bị một tên thị vệ khác lạnh lùng nhấn ở trên mặt đất: "Thanh Thanh cô nương, từ trước đến giờ Tướng quân đều quân lệnh như núi, chút trừng phạt nhỏ này, cô nương vẫn không nên phản kháng!" Tiếng nói của hắn vừa dứt, một người thị vệ bên cạnh liền bước nhanh đến phía trước, thình thịch bùm, âm thanh gậy gỗ đánh vào da.
"A a a a!" Tiếng gào thét vang dội ở trên sườn núi, Liễu Nha chôn đầu thật chặt ở trong hai tay, oa oa thét chói tai, tiếng kêu mắng chừng nửa canh giờ.
"Câm miệng!" Thị vệ cầm đầu không khách khí quay đầu quát một tiếng, đã đánh xong, nữ nhân này vẫn còn thét chói tai không ngừng.
"A. . . . . . Ô ô. . . . . . Ta đau!" Che cái mông bị đánh nở hoa, Liễu Nha uất ức khịt khịt mũi, đánh cái mông người ta, còn muốn nàng ngồi trên lưng ngựa lắc lư, con ngựa kia đi một bước, cái mông của nàng tựa như kim đâm, đau đớn vô cùng.
"Vậy thì xoay người đến đây đi!" Thị vệ thủ lĩnh lạnh lùng mở miệng, đem thân thể Liễu Nha lộn một vòng, giống như là lật bánh nướng, coi nàng giống như một túi quà tặng, đem nàng đặt ở trên lưng ngựa, đầu Liễu Nha dán thật chặt vào bụng ngựa, ngựa vừa đi, cái đuôi liền không ngừng gõ phía sau lưng của nàng, ô ô, quá khó chịu, khó thở quá! Muốn phun!
"Ta. . . . . ."
"Câm miệng đi, bởi vì ngươi mà làm trễ nãi hành trình của chúng ta!" Thủ lĩnh Thị vệ không vui mở miệng, không để ý tới nữa, tiếp tục đuổi theo hàng ngũ.
Nước chua bỗng nhiên ngưng tụ trong bụng, con ngựa điên khẽ vấp, Liễu Nha ói, hiện tại nàng rốt cuộc biết "Ngất ngựa" là cảm giác gì.
Trời sáng, rốt cuộc cũng thành công chạy tới trấn, U Dạ La biến mất nửa đêm rốt cuộc cũng lộ diện, Liễu Nha ói thất điên bát đảo đến không còn hình người được ôm xuống từ trên lưng ngựa, ra lệnh cho Tử Đằng lấy một chút nước, sau đó tiện tay ném vào xe ngựa.
Khi thân thể nằm ở trên xe ngựa, Liễu Nha quyết định không trốn nữa, xem ra ông trời cũng không giúp nàng, nàng ba lần bốn lượt chạy trốn, không thức thời mới là ngu ngốc.
Vào thời khắc mất đi ý thức ấy, Liễu Nha mơ mơ hồ hồ nghĩ.
Mở mành xe ra, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử dán lên mặt áo ngủ bằng gấm, trong mắt U Dạ La xẹt qua một chút tình cảm khó nói lên lời. Hắn phải không ngừng lên đường, như vậy mới có thể bảo đảm Thanh Thanh ở trong phạm vi thế lực của hắn.
Dù là kế hoãn binh, có thể qua một ngày chính là một ngày!
Nhưng hắn tuyệt đối không thể khiến Thanh Thanh hoài nghi!
"Tử Đằng, đem dược cao thoa cho cô nương!" Hắn lạnh lùng đưa dược cao cho Tử Đằng, sau đó hắn quay mặt sang, ra lệnh binh lính tiếp tục gấp rút lên đường.
Vết thương lành, Liễu Nha cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, bọn lính đi suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc ba ngày sau cũng tới nước Tiên Nô, khi U Dạ La giương hai mắt vằn đỏ vén rèm cửa, Liễu Nha đột nhiên hâm mộ bản thân tốt số, ít nhất ba ngày nay, ở trên xe ngựa, có ăn có uống có ngủ, không giống những binh lính kia ngay cả mắt cũng không có thể chợp.
"Xuống xe đi!" U Dạ La lạnh lùng mở miệng, trên mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Liễu Nha ngoan ngoãn xuống xe, người thức thời không chịu thiệt trước mắt.
"Ngươi và Tử Đằng đi vào trước, chờ đợi Hoàng thượng phái người tới đón ngươi trở về, hiện tại ta vào cung bái yết quốc chủ nước Tiên Nô!" Hắn lạnh lùng phân phó.
Cả đêm lên đường khiến hắn tiều tụy rất nhiều, trên khôi giáp màu bạc cũng phủ đầy bụi, cằm phiếm màu xanh, lại khiến hình dáng ngũ quan hắn càng thêm rõ nét, hai mắt sắc bén, càng có khí phách của nam nhân.
"Này,tại sao ngươi phải liều mạng như vậy!" Liễu Nha nhìn hắn không cam lòng mở miệng.
"Bởi vì đây là sứ mạng của ta, vào sinh nhật Thái hậu, ta phải mang theo công chúa nước Tiên Nô trở về!" Hắn kiên quyết mở miệng, dịch quán cũng không vào, phân phó thị vệ chuẩn bị quà tặng, đi vào cung bái kiến quốc chủ trước.
Nhìn bóng lung nam tử vội vã rời đi, Liễu Nha lập tức phủ định suy đoán đêm hôm đó của mình.
U Dạ La tuyệt đối không phải là Mặc Trạc.
Mặc Trạc, sao lại giúp Kim Minh chứ!
Ánh trăng lờ mờ, cộng thêm sương mù, bầu trời trở thành một mảnh trắng xóa. Ở trong mây mù, mơ hồ không chỉ là hoa, cây, lá, còn có lòng người!
Bởi vì sương mù, hàng ngũ đi có chút khốn đốn khó khăn, U Dạ La thiện chiến, không ra lệnh cho hàng ngũ dừng lại, vẫn đi tới như cũ.
Sương mù tới có chút quỷ dị, lại làm cho Liễu Nha ngồi trong xe ngựa kích động nhiệt huyết sôi trào, nhìn tiểu nha hoàn Tử Đằng ngủ gật, nàng từ từ nhích người đến trước xe ngựa, lén lút vén màn cửa nhìn ra ngoài. Một mảnh trắng xóa, trong đêm tối chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng vó ngựa, hàng ngũ mấy ngàn người chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ, hư hư thực thực.
Người đánh xe là một tiểu ca rất trẻ tuổi, bởi vì sương mù nhiều, hắn khẩn trương nắm dây cương, thúc ngựa chạy nhanh, nỗ lực muốn phân biệt quang cảnh trước mặt.
Liễu Nha hơi nhếch môi, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ, lúc này không trốn chính là đứa ngốc! Nàng khẽ cắn răng, lặng lẽ ra xe ngựa, từ sau lưng phu xe thận trọng nghiêng thân mình tới.
Hai chân rơi xuống đất, trong nháy mắt người đánh xe giống như nghe được cái gì, cảnh giác nhìn về phía sau một cái: "Ai?"
"Tử Đằng. . . . . ." Liễu Nha nói nhỏ giọng nói.
"Thế nào?"
"Đau bụng. . . . . . Nhà cầu. . . . . . A!" Đang nói láo, không nghĩ tới trượt chân, thân thể giẫm hụt, cả người liền không chịu khống chế mà rơi xuống dưới.
"A!" Nàng hét lên một tiếng nữa, muốn nắm lấy cỏ xỉ rêu hai bên đường, nhưng không có nghĩ lại vồ hụt, thân thể nhanh chóng rơi xuống, nàng căn bản khống chế không được.
"Này, phía dưới là một sườn núi!" Người phu xe hô lớn.
". . . . . ." Thật xui xẻo. . . . . . Liễu Nha cảm giác thân thể của mình nặng nề té rớt.
"Ai?" Trong không khí trắng xóa truyền ra âm thanh U Dạ La.
"Hình như là Tử Đằng té rớt xuống sườn núi!"
"Ta sao? Ta ở đây! A, không xong, không thấy tiểu thư!" Ngay sau đó Tử Đằng thét một tiếng kinh hãi.
U Dạ La giật mình, phi thân xuống ngựa, nơi này một mảnh trắng xóa, chỉ nghe thấy tiếng rít, U Dạ La cũng lăn xuống.
"Tướng quân!" Phía trên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ lo lắng.
"Không có việc gì, các ngươi đi trước, lên đường quan trọng hơn, ta sẽ đuổi theo!" Thân thể U Dạ La bay vút trên sườn núi, hắng giọng mở miệng, một mặt lại mượn tầm nhìn có hạn tìm kiếm bóng dáng Liễu Nha.
Dưới sườn núi không có một chút ánh sáng, một mảnh đen tối, ánh trăng đã sớm bị sương mù dày đặc bao phủ. U Dạ La lập tức đốt một hộp quẹt, lợi dụng ánh sáng yếu ớt, phát hiện một bóng dáng cách đó không xa.
Đau đến thấu xương, đột nhiên cánh tay bị một người kéo lấy, Liễu Nha ngẩn ra, trong lòng âm thầm nguyền rủa một tiếng, xem ra vận khí của nàng hỏng bét không phải bình thường, ngay cả thời tiết thích hợp trốn chạy thế cũng gặp phải chuyện này. . . . . . Nàng rủa thầm, xem ra không trốn thoát, chỉ có thể. . . . . . Đem cánh tay nàng víu thật chặt lên tay của nam nhân: "Cứu ta, thật là sợ!"
Bàn tay bao quát, ôm Liễu Nha vào trong ngực, U Dạ La không có mở miệng, chỉ là đốt sáng một hộp quẹt nữa, hướng lên soi soi, cố gắng thấy rõ đường đi lên.
Lúc ánh lửa đốt lên, một khắc kia Liễu Nha nheo mắt, ánh mắt nam tử để cho nàng xác định hơn, ánh mắt mê mang vô dụng này đã gặp ở nơi nào, giống như là không lâu trước kia!
"Ngươi. . . . . ." Nàng duỗi ngón tay ra, nhíu nhíu mày, suy nghĩ.
"Câm miệng!" Nam nhân lạnh lùng mở miệng, chỉ ôm nàng vào trong ngực, giống như thói quen, đẩy Liễu Nha lên lưng, sau đó dùng đai lưng trói lại.
Trong lòng bịch một tiếng, giống như ảo giác, thân hình Liễu Nha cứng đờ, nằm trên lưng của nam tử cũng nói không ra lời, động tác quen thuộc này, tấm lưng quen thuộc này, chẳng lẽ hắn chính là. . . . . . Mặc Trạc? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Mặc Trạc đối đầu với Kim Lang Vương, U Dạ La là Tướng quân, sao lại là khâm phạm của triều đình. . . . . . Trong nháy mắt này, trong lòng Liễu Nha hơi rối loạn.
Hai chân nam tử nhẹ nhàng đạp ở trên mặt đá sườn núi, thân thể bay lên không, đón gió lạnh, bám vào mà lên.
Khôi giáp màu bạc của nam tử lạnh lẽo lạnh như băng, không có một tia ấm áp. Liễu Nha dán thật chặt phía sau lưng của hắn, lúc sắp sửa leo lên dốc núi thì sâu kín hô một tiếng: "Mặc Trạc!"
Thân thể nam tử cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, hai chân của hắn bước lên đường lớn, hàng ngũ đã không thấy, tại chỗ để lại mấy tên thị vệ đang đợi.
"Tướng quân!" Thị vệ nghênh đón, U Dạ La không nói gì, chỉ thả Liễu Nha từ trên lưng xuống, như ném củ khoai tây, để Liễu Nha cho một thị vệ cầm đầu trong đó: "Mang xuống đánh 20 đại bản!"
"Cái gì?" Liễu Nha ngẩn ra, cực kỳ tức giận kêu to. "Ta không có chạy trốn, chỉ là muốn đi nhà cầu. . . . . ."
"Mang xuống!" Nam nhân hừ lạnh, căn bản không nghe bất luận lời giải thích nào của nàng, không hề quay đầu lại, trực tiếp đuổi theo hàng ngũ.
"Các ngươi. . . . . ." Liễu Nha đứng dậy, thuận tay đá bay hàn kiếm của một người thị vệ, nhưng lại bị một tên thị vệ khác lạnh lùng nhấn ở trên mặt đất: "Thanh Thanh cô nương, từ trước đến giờ Tướng quân đều quân lệnh như núi, chút trừng phạt nhỏ này, cô nương vẫn không nên phản kháng!" Tiếng nói của hắn vừa dứt, một người thị vệ bên cạnh liền bước nhanh đến phía trước, thình thịch bùm, âm thanh gậy gỗ đánh vào da.
"A a a a!" Tiếng gào thét vang dội ở trên sườn núi, Liễu Nha chôn đầu thật chặt ở trong hai tay, oa oa thét chói tai, tiếng kêu mắng chừng nửa canh giờ.
"Câm miệng!" Thị vệ cầm đầu không khách khí quay đầu quát một tiếng, đã đánh xong, nữ nhân này vẫn còn thét chói tai không ngừng.
"A. . . . . . Ô ô. . . . . . Ta đau!" Che cái mông bị đánh nở hoa, Liễu Nha uất ức khịt khịt mũi, đánh cái mông người ta, còn muốn nàng ngồi trên lưng ngựa lắc lư, con ngựa kia đi một bước, cái mông của nàng tựa như kim đâm, đau đớn vô cùng.
"Vậy thì xoay người đến đây đi!" Thị vệ thủ lĩnh lạnh lùng mở miệng, đem thân thể Liễu Nha lộn một vòng, giống như là lật bánh nướng, coi nàng giống như một túi quà tặng, đem nàng đặt ở trên lưng ngựa, đầu Liễu Nha dán thật chặt vào bụng ngựa, ngựa vừa đi, cái đuôi liền không ngừng gõ phía sau lưng của nàng, ô ô, quá khó chịu, khó thở quá! Muốn phun!
"Ta. . . . . ."
"Câm miệng đi, bởi vì ngươi mà làm trễ nãi hành trình của chúng ta!" Thủ lĩnh Thị vệ không vui mở miệng, không để ý tới nữa, tiếp tục đuổi theo hàng ngũ.
Nước chua bỗng nhiên ngưng tụ trong bụng, con ngựa điên khẽ vấp, Liễu Nha ói, hiện tại nàng rốt cuộc biết "Ngất ngựa" là cảm giác gì.
Trời sáng, rốt cuộc cũng thành công chạy tới trấn, U Dạ La biến mất nửa đêm rốt cuộc cũng lộ diện, Liễu Nha ói thất điên bát đảo đến không còn hình người được ôm xuống từ trên lưng ngựa, ra lệnh cho Tử Đằng lấy một chút nước, sau đó tiện tay ném vào xe ngựa.
Khi thân thể nằm ở trên xe ngựa, Liễu Nha quyết định không trốn nữa, xem ra ông trời cũng không giúp nàng, nàng ba lần bốn lượt chạy trốn, không thức thời mới là ngu ngốc.
Vào thời khắc mất đi ý thức ấy, Liễu Nha mơ mơ hồ hồ nghĩ.
Mở mành xe ra, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử dán lên mặt áo ngủ bằng gấm, trong mắt U Dạ La xẹt qua một chút tình cảm khó nói lên lời. Hắn phải không ngừng lên đường, như vậy mới có thể bảo đảm Thanh Thanh ở trong phạm vi thế lực của hắn.
Dù là kế hoãn binh, có thể qua một ngày chính là một ngày!
Nhưng hắn tuyệt đối không thể khiến Thanh Thanh hoài nghi!
"Tử Đằng, đem dược cao thoa cho cô nương!" Hắn lạnh lùng đưa dược cao cho Tử Đằng, sau đó hắn quay mặt sang, ra lệnh binh lính tiếp tục gấp rút lên đường.
Vết thương lành, Liễu Nha cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, bọn lính đi suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc ba ngày sau cũng tới nước Tiên Nô, khi U Dạ La giương hai mắt vằn đỏ vén rèm cửa, Liễu Nha đột nhiên hâm mộ bản thân tốt số, ít nhất ba ngày nay, ở trên xe ngựa, có ăn có uống có ngủ, không giống những binh lính kia ngay cả mắt cũng không có thể chợp.
"Xuống xe đi!" U Dạ La lạnh lùng mở miệng, trên mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Liễu Nha ngoan ngoãn xuống xe, người thức thời không chịu thiệt trước mắt.
"Ngươi và Tử Đằng đi vào trước, chờ đợi Hoàng thượng phái người tới đón ngươi trở về, hiện tại ta vào cung bái yết quốc chủ nước Tiên Nô!" Hắn lạnh lùng phân phó.
Cả đêm lên đường khiến hắn tiều tụy rất nhiều, trên khôi giáp màu bạc cũng phủ đầy bụi, cằm phiếm màu xanh, lại khiến hình dáng ngũ quan hắn càng thêm rõ nét, hai mắt sắc bén, càng có khí phách của nam nhân.
"Này,tại sao ngươi phải liều mạng như vậy!" Liễu Nha nhìn hắn không cam lòng mở miệng.
"Bởi vì đây là sứ mạng của ta, vào sinh nhật Thái hậu, ta phải mang theo công chúa nước Tiên Nô trở về!" Hắn kiên quyết mở miệng, dịch quán cũng không vào, phân phó thị vệ chuẩn bị quà tặng, đi vào cung bái kiến quốc chủ trước.
Nhìn bóng lung nam tử vội vã rời đi, Liễu Nha lập tức phủ định suy đoán đêm hôm đó của mình.
U Dạ La tuyệt đối không phải là Mặc Trạc.
Mặc Trạc, sao lại giúp Kim Minh chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook