Chàng Rể Vô Song
Chương 998

Chương 998

Bình thường, quỹ đầu tư Nhân Phàm đã quản lý cực kỳ gắt, càng đừng nói đến giai đoạn lượng công việc thì một đống và còn đang thiếu người như này, nên Triệu Tứ Hải chẳng dám nghỉ làm.

Nếu nghỉ, Triệu Tứ Hải chắc rằng mình sẽ lập tức bị đuổi việc.

Treo hai con mắt như gấu trúc, cố nén cảm giác mệt mỏi, Triệu Tứ Hải chỉ có thể tiếp tục đâm đầu vào công việc với hiệu suất cực kỳ thấp của mình.

Anh ta có chút nôn nóng, nếu hôm nay không gặp được ban lãnh đạo vùng Bắc Đông, thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Dù sao, công việc ngày hôm qua mà anh ta phải làm đến tận sáng nay mới xong, huống chi là một mớ công việc được phân xuống vào hôm nay trong khi anh ta cả đêm không ngủ?

Trong lòng Triệu Tứ Hải thầm lo lắng, nhưng lại không có cách nào, chỉ đành chậm rãi giải quyết công việc, rồi để ý xung quanh, xem thử có cơ hội nào gặp được ban lãnh đạo vùng Bắc Đông không.

Triệu Tứ Hải tin rằng, chắc chắn sẽ có người trong ban lãnh đạo bên Bắc Đông không hài lòng với lần hợp tác này. Suy cho cùng, tất cả đều là các dự án hợp tác hợp pháp, lợi nhuận sẽ giảm rất nhiều.

Mà vùng Bắc Đông lại khá hỗn loạn, nên bọn họ đều dựa vào thế lực ở vùng xám để làm giàu, thì sao có thể chịu làm ăn buôn bán hợp pháp? Chắc chắn là có ý định kinh doanh các mảng trong vùng xám, chỉ có điều bị quỹ đầu tư Nhân Phàm canh chừng không cho thôi.

Từ đó, đối với Triệu Tứ Hải có quen biết với một số thế lực ở vùng xám thì cũng là một cơ hội.

Chỉ cần có thể tiếp xúc với ban lãnh đạo vùng Bắc Đông, khiến đối phương coi trọng mình, thì không cần phải làm một nhân viên nhỏ nhoi, cực khổ tăng ca ở quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa.

Bất kể là đi theo đối phương làm ăn, hay để đối phương nói tốt cho mình vài câu, Triệu Tứ Hải tin rằng mình sẽ có một công việc tốt hơn, ít nhất là tốt hơn bây giờ.

Ngay lúc này, Tạ Kiến Bình dẫn theo mấy tên cấp dưới bước vào phòng.

“Đưa tôi xem bản kế hoạch đã được chỉnh lý lại đi”, Tạ Kiến Bình dứt khoát nói với một quản lý của quỹ đầu tư Nhân Phàm.

“Xin chào giám đốc Tạ, nó ở chỗ này. Đây đã bao gồm hết các chi tiết trong kế hoạch, dự toán và số tiền kiếm được sau hợp tác. Chúng đều được những nhân viên chuyên nghiệp tính toán, nên không sai số nhiều với thực tế đâu ạ, ông cứ yên tâm nhé. Nhưng mà, bởi vì cần điều chỉnh lại rất nhiều, nên chỉ mới có nhiêu đây, phải khoảng mười ngày nữa mới chuẩn bị xong xuôi hết”, quản lý đáp với giọng hết sức khách sáo.

Quản lý biết Tạ Kiến Bình là người đại diện cho Bắc Đông trong lần này, nên rất có tiếng nói, vì vậy mới khách sáo như thế.

“Ừ”.

Tạ Kiến Bình lạnh nhạt đáp, sau đó nhận lấy nhìn, vừa mới nhìn sơ, ông ta đã nhíu chặt mày lại. Tạ Kiến Bình hoàn toàn không đọc nội dung cụ thể trong bản kế hoạch hợp tác, ông ta vốn chẳng có hứng thú với nó, mà chỉ muốn xem lợi nhuận.

Sau khi xem, thì ông ta cực kỳ khó chịu với lợi nhuận thu được. Số tiền ấy quá ít, lợi nhuận khi bỏ vào gấp 10 lần nguồn vốn và nhân lực để kinh doanh những mặt hàng đó, chỉ bằng lợi nhuận mà vùng xám mang lại khi bỏ ra có 1.

Hơn kém nhau gấp 10 lần, lợi nhuận này có phải là chênh lệch quá? Thoáng chốc, Tạ Kiến Bình lại càng khó chịu hơn với Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn. Ông ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, một người là Đại bàng núi Bắc Đông, một người là ông trùm vùng Hoa Đông, sao lại nhát gan như thế?

“Sao lợi nhuận lại ít như vậy?”, Tạ Kiến Bình cau mày hỏi.

Mà lúc này, Triệu Tứ Hải đang làm việc chứng kiến cảnh đó, lập tức hiểu được, cơ hội của mình đến rồi!

Từ lúc Tạ Kiến Bình bước vào thì đã hấp dẫn sự chú ý của Triệu Tứ Hải, nhìn cách quản lý tiếp đãi khách sáo với ông ta thì Triệu Tứ Hải cũng biết đây hẳn là một ông lớn.

Hiện tại, Tạ Kiến Bình đang tỏ ra không hài lòng về lợi ích mang lại. Tuy năng lực làm việc của Triệu Tứ Hải chẳng ra làm sao, nhưng về mặt này thì lại khá rõ, những dự án mà quỹ đầu tư Nhân Phàm đang hợp tác với vùng Bắc Đông không tồi chút nào, nó chắc chắn là lợi nhuận cao nhất trong kinh doanh hợp pháp. Nhưng, Tạ Kiến Bình vẫn chê lợi nhuận quá ít, rõ ràng cho thấy ông ta không phải kiểu người kinh doanh đứng đắn, ông ta quen với những mô hình kinh doanh trong vùng xám hơn, thế nên không đủ tầm để nhìn ra lợi ích ẩn sau của việc kinh doanh hợp pháp.

Tức thì, Triệu Tứ Hải liền biết cơ hội của mình đến rồi, Tạ Kiến Bình này chính là người mà mình đang trông ngóng. Giờ đã gặp được thì bước kế tiếp phải nghĩ ra cách tiếp cận ông ta mới được, mà còn phải qua mặt được đám người trong quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa.

Dù sao thì quỹ đầu tư Nhân Phàm chỉ kinh doanh những lĩnh vực hợp pháp, nếu bọn họ phát hiện Triệu Tứ Hải có liên quan đến các vụ làm ăn trong vùng xám của Tạ Kiến Bình, một khi ban lãnh đạo quỹ đầu tư Nhân Phàm biết được, lúc đó Tạ Kiến Bình không hề hấn gì nhưng ngược lại Triệu Tứ Hải lại xong đời.

Khi đó, có lẽ không chỉ đơn giản là bị sa thải mà còn bị quỹ đầu tư Nhân Phàm khởi kiện để giải quyết cho dứt điểm.

Trong khoảng thời gian làm việc ở quỹ đầu tư Nhân Phàm, Triệu Tứ Hải cũng đã khá quen thuộc với nơi đây, cũng nắm rõ đôi chút bọn họ đang làm những gì.

Bấy giờ, quản lý kia nghe được nghi hoặc trong lời của Tạ Kiến Bình lại cười nói: “Sếp Tạ, có lẽ ông chưa biết, tỉ lệ giữa hiệu suất và giá trong hợp tác giữa chúng ta đã tương đối cao rồi, lợi nhuận cũng không thấp. Mong ông hãy tin tưởng vào thực lực của quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng tôi, chắc chắn sẽ không dùng quá nhiều tiền vốn, nhân lực và trang thiết bị của các ông. Chỉ là kiếm ít hơn chút nhưng tuyệt đối có thể mang đến cho các ông được số tiền xứng đáng”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương