Chàng Rể Vạn Người Mê
-
Chương 32: Phong Vân Cuồn Cuộn
Mười phút sau, Cổ Bách Thiênlái xe tới một nhà máy sản xuất trứng Thành Bắc.
Chung quanh đều là xưởng gia công chế biến phụ phẩm thức ăn, trong không gian u ám ẩm thấp, còn mang theo cả một mùi hôi thối khó chịu.
Lúc chiếc xe Alphart tiến vào trong xưởng, một đám người đã vậy sẵn ở đó.
"Cổ Bách Thiên?"
Khi Cổ Bách Thiên từ trên xe bước xuống, Chu Chỉ Sâm rõ ràng hơi sửng sốt một chút, sắc mặt chợt trở nên dữ tợn, hằn hầm hầm gào lên: "Không ngờ thì ra lại là tên vô tích sự này giờ trò ma quỷ cũng được lắm, hôm nay mày dám đến đây thì cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về!" "Nhóc con, tạo không cần biết may là ai, mẹ mày, trước giờ chưa ai dám ngang nhiên giỡn mặt ông đây như mày, mày lập tức quỳ xuống, chặt xuống năm ngón tay cho tao, may ra tao thương tình chừa lại cho máy một cái mạng!" Sác mặt Lâm Đại hầm hầm, gần từng tiếng.
Mới vừa rồi quả thật hắn giận đến nỗi suýt nhồi máu cơ tim.
Quần cũng cởi rồi, chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi, kết quả bước cuối cùng gạo nấu thành cơm cứ như thế mà theo chiếc xe lăn bánh chạy mất.
Thế có đáng giận không? "Muốn chặt tay tao?" Cổ Bách Thiên nhếch mép lạnh lùng, nói: "Dám nói như vậy với tao, mày chính là người đầu tiên! "Ranh con, mày tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo lời anh Đại, nếu không hôm nay ông đây sẽ bắt mày nhét vào băng chuyển trong này, cho nó đè nát thấy máy ra, ngày mai sẽ cho mày đóng hộp mang ra cho dân chúng trong thành phố này thưởng thức!" Một gã đàn ông đầu trọc xăm trổ đầy người đeo một sợi dây chuyền vàng chóe đứng một bên hùng hổ hăm dọa.
"Mày lại là đứa nào?" Cổ Bách Thiên nhíu mày.
"Ông đây là ai hả? Ha ha, nói ra sợ máy sợ vỡ mật thôi! Cả khu vực phía tây thành phố này không ai là không biết đại danh tạo, Sáu Gà!" gã đầu trọc ngang ngược đáp.
"Thì ra Sáu Gà là mày à?" Cổ Bách Thiên gật gật đầu, bất chợt lấy điện thoại ra.
"Ai da, tưởng sao, định cầu cứu đồng bọn à?" Sáu Gà khinh bỉ kêu lên: "Được, nhóc con, tạo cho phép mày gọi cho bất cứ ai trong thành phố Lâm Hải này, tao cam đoan đêm nay mà mày tìm được người nào tới, tạo lập tức không tính toán với mày nữa, đêm nay kẻ nào tới thì kẻ đó chỉ có con đường chết!" Sáu Gà vô cùng tự tin, quan hệ của gã với Tư Thành ở khu vực này không phải là thân thiết bình thường, mà là cực kỳ thân thiết, thậm chí từ nhỏ đã cùng mặc một cái quần mà lớn lên.
Ở Lâm Hải, có Tư Thành bảo kê, hãn thật sự không sợ bất cứ ai.
Cổ Bách Thiên không biết số điện thoại của Triệu Hải Thành, bèn gọi thắng cho Hà Phục Sinh.
Đầu dây bên kia, Hà Phục Sinh đang ngủ thì điện thoại reo, vừa định văng tục liền nhìn thấy người gọi tới là Cổ Bách Thiênbèn tính như sáo, cũng may vừa rồi kịp nuốt vào câu chửi, nếu không ngày mai có khi thành miếng thịt tẩm bột chiên trên bàn hẳn rồi, thật sự vừa thoát khỏi một cơn đau tim không nhẹ.
"A lô! Cậu chủ ạ, trễ thế này cậu còn gọi điện tới là muốn sai bảo gì a?" "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi muốn hỏi ông một chút, người tên Sáu Gà có phải người của ông không, tôi sợ giết nhầm!" Vừa nghe hết câu, Hà Phục Sinh liền cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể.
"Cứ giết, giết đi! Cho dù là bất cứ ai, chỉ cần đắc tội với cậu chủ, người đó ắt phải chết!" Hà Phục Sinh vừa mặc quần áo vừa cung kính nói: "Cậu chủ, bây giờ cậu ở đâu, tôi sẽ ngay lập tức!" "Nhà máy sản xuất trứng Thành Bắc, ông qua đây đi cho vui!"
Cổ Bạch Thiên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Hà Phục Sinh run rẩy một cơn, vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Hùng.
"A lô, Hùng à, Sáu Gà là thằng nào có biết không? Tốt nhất không phải người của anh, nếu không anh chết chắc! Nó dâm mạo phạm cậu chủ!" Lâm Hùng nghe xong, trong đầu ông lên một tiếng, "Lão Sinh, ông đừng gấp, người này tôi không quen biết, chở chút tôi hỏi cho ông!" "Hỏi nhanh nhanh lên, hỏi xong thì trực tiếp tới xưởng trứng Thành Bắc!" Hà Phục Sinh ra lệnh.
Lâm Hùng gác máy, lại gọi tiếp cho Lương Bằng, "Nhóc con, Sáu Gà là thằng nào con biết không?" "Sáu Gà? Là người của Tư Thành.
Ba nuôi, chỉ là một thắng tép riu thôi, cần gì ba phải gọi gấp cho con giữa đêm thế?" Lương Bằng càu nhàu trong điện thoại.
Trong đầu Lâm Hùng liền bình một tiếng nổ tung, "Tiêu rồi tiêu rồi! Thăng này là người của Tư Thanh à, đúng là không biết sống chết, phen này cha con ta tiêu rồi, nó dám mạo phạm cậu chủ, chúng ta cùng đường rồi! Con mau gọi điện cho Tư Thành, rồi lập tức đến xưởng trứng Thành Bắc, bảo hắn tự dập dầu tạ lỗi với cậu chủ đi!"
Lương Bảng gác điện thoại, rồi trực tiếp gọi cho Triệu Hải Thành, Triệu Hải Thành lúc này đang ôm gái trong câu lạc bộ, vừa nghe tin tức lập tức đơ người
Trước đó khi trở về từ buổi tiệc nhà họ Lương, hắn đã biết cái người mà Lâm Hùng phải cung kính gọi là cậu chủ đó rất cuộc là nhân vật gốc gác bự đến cỡ nào, đến nỗi ngay cả anh cả trong thế giới ngầm Hà Phục Sinh còn phải kinh cần đối đãi như thượng khách "Mẹ nó! Thắng gà chết toi, bà mẹ mày muốn chết cũng đừng kéo theo tao chứ!"
Tư Thành bị dọa đến suýt vãi ra quần, vừa vội vàng mặc quần vào vừa gọi đàn em cùng nhau kéo đến Thành Bắc.
Đêm nay, toàn bộ thành phố Lâm Hải phong vẫn cuốn cuộn, cả trăm chiếc xe cuồn cuộn lao về phía nhà máy sản xuất Trứng Thành Bắc, nhìn từ trên một cao ốc nào đó xuống, người ta kinh hãi thấy một con rồng bay vun vút trên đường.
Khí thế vô cùng lớn, như thế muốn lật trời nghiêng đất, tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của công an, các đội trinh sát hình sự các khu vực có liên quan lập tức ra quân, để xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nếu là các phe phái xã hội đen thanh toán lẫn nhau thì coi như trúng lớn, sợ là cả mấy vị lãnh đạo thành phố cũng muốn đi theo hóng biển.
Bên phía xưởng trứng.
"Ha ha, này ranh con, đã gọi điện cầu cứu, còn muốn giết tạo cơ à? Hahaha!" Sáu Gà ngoác mồm cười sảng khoái lạ thường, đúng là mẹ nó nực cười thật, ở Lâm Hải này, đặc biệt là ở khu vực phía tây thành phố, ngoại trừ Tư Thành ra, còn ai dám đụng một cọng lông chân của hắn? "Anh Sáu, thắng ranh này bình thường như gỗ mục không đèo được, anh không cần quan tâm nó, chỉ với quan hệ giữa anh và anh Tư thôi, muốn xử tháng này cần gì đến vài phút." Chu Chí Sâm hắc hắc cười lạnh.
"Đừng nịnh anh! Biết đâu người ta có thể gọi đến nhân vật cỡ bự nào đó không biết chừng!" Sáu Gà chế giễu "Được rồi Sáu Gà, thằng ranh này chỉ muốn khoác lác, phô trương thanh thế thôi, còn chờ gì nữa không giải quyết nó đi, sau đó chúng ta về hội quán chơi tiếp!" Lâm Đại khoát khoát tay, hắn căn bản không tin Cổ Bách Thiên có thể gọi được ai đến đây, cho dù có quan hệ thì sao chứ, trong mặt tổng giám đốc Kinh Thiên hắn cũng chẳng có giá trị gì.
"Được rồi anh Đại, em nghe anh, hôm nay thắng ranh này tuyệt đối đừng hòng sống sót!" Giữa Lâm Đại và Sáu Gà là quan hệ hợp tác làm ăn, mười mấy tụ điểm ăn chơi đứng tên Kính Thiên đều do Sáu Gà bảo kê, Lâm Đại vừa lên tiếng, hắn tất nhiên tuân lệnh.
Mà ngay vào lúc Sáu Gà khoát tay gọi người xông lên định ra tay với Cổ Bách Thiên, bên ngoài xưởng đột nhiên sáng rực ảnh đèn, một dàn xe van nối đuôi nhau lục tục tiến vào xưởng trứng.
"Hừ! Mẹ nó đảm chíp hội chúng mày, đứa nào dám đụng tới cậu chủ bước ra đây tao coi!" Lương Bang hùng hổ dân đầu một đám đàn em xông vào bên trong xưởng trứng.
Xưởng trứng Thành Bạc ở gần chỗ Lương Bảng nhất, cho nên Lương Bằng là người có mặt sớm nhất.
"Cậu chủ, tôi đến muộn, cậu chủ đừng trách!" Lương Bằng vội vàng chạy đến trước mặt Cổ Bách Thiện cung kính nhận lỗi "Lương Bằng? Sao anh lại đến đây?" Sáu Gà chưng hửng, tuy Lương Bằng là con nuôi của Lâm Hùng, nhưng ở Lâm Hải này, một là địa bàn, hai là vai về, tính về vai về gã không thua kém gì lắm so với Lương Bằng, dù sao gã cũng xưng huynh gọi đệ với Tư Thành.
Ngoài ra, nơi này là khu tây thành phố, là địa bàn của Tư Thành, Lương Bằng vượt địa bàn có mặt ở đây, có vẻ không hợp quy tắc cho lãm! "Bà mẹ nhà anh, lão Gà, mắt chó của anh bị mù à, vị đây chính là..."
Lương Bằng còn chưa nói xong, liền bị Cổ Bách Thiênkhoát tay bảo dừng lại, Lương Bằng bèn hung tợn liếc nhìn Sáu Gà, rồi dẫn người đến tập họp sau lưng Cổ Bách Thiên.
Ánh mắt Sáu Gà âm tình bất định.
Không ngờ thằng nhãi này có thể gọi được Lương Bằng đến đây, gã tuy không sợ Lương Bằng, nhưng Lương Bằng dù sao cũng là con nuôi của Lâm Hùng, hắn cũng không muốn manh động chọc vào cái ổ này.
Vừa nghĩ tới đó, Sáu Gà bèn mỉm cười.
"Ha ha, nhóc con, được rồi, thì là mày là người quen của Lương Bằng à? Thôi được, nếu đều quen biết nhau cả, vậy chuyện này coi như bỏ qua, lần sau.
"Không có lần sau, lần này bắt buộc phải giải quyết." CỔ Bách Thiên mhếch môi cắt ngang lời Sáu Gà, biểu cảm thản nhiên lạnh lùng.
"Ông fuck, tao đã nề mặt máy làm rồi, mày cho rằng...!"Mày cho rằng cái quái gì? Chết tiệt, đây là ai mà mày dám chọc vào?" Một giọng nói oang oang từ bên ngoài truyền tới.
Liên nhìn thấy Triệu Hải Thành và tay chân hớt hải chạy vào "Cậu chủ, tôi tới muộn! Để xảy ra những chuyện này tron địa bàn của tôi, tôi đáng chết." Tư Thành lập tức chạy tới cung kính nhận lỗi với Cổ Bách Thiên.
"Anh Tư! Sao anh cũng đến đây?" Sáu Ga sững người không tin được, không ngờ chuyện này kinh động đến cả đại ca.
Bop!
Liền sau đó Tư Thành quay đầu vung tay tát hắn một cái trời giáng, "Tao không đến, tạo không đến để cho đồ mắt mù mày nghịch thiên lộng hành di hoạc ngàn năm à?Cậu chủ là người mà mày có thể chọc vào hay sao? Còn không mau mau quỳ gối xin lỗi cậu chủ, có khi cậu chủ còn thương tình chừa cho mày một mạng!"
Sáu Gà bưng mặt hét toáng: "Anh Tư, anh có làm không? Em nghe nói thắng nhóc này chỉ là thằng con rể vô tích sự nhà họ Lương thôi mà!" "Mẹ mày mới vô tích sự, mày còn dám nói, mày tin tao đánh chết mày không...
Tư Thành vừa sợ vừa giận, đang muốn động thủ đánh tiếp, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo cán bộ, dáng vẻ uy nghiệm dẫn theo một đội ngũ đông đảo hùng hổ tiến vào.
Lâm Hùng đến! “Tư Thành ơi là Tư Thành, bình thường bảo cậu quản người của cậu cho tốt, cậu không nghe! Con mẹ cậu bây giờ ngay cả tôi cậu cũng muốn hại chết hả?" Lâm Hùng rống lên giận dữ với Triệu Hải Thành, sau đó vội vàng chạy đến trước mặt Cổ Bách Thiên, cung cung kính kinh hành lễ chao hỏi, "Cậu chủ, là tôi quản lý thuộc hạ không nghiệm để nó mạo phạm cậu chủ, kinh mong cậu chủ trách tôi!"
Cổ Bách Thiênkhoát khoát tay, mặt không chút cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn về phía dám người Sáu Gà.
Lúc này Sáu Gà gần như ngu người đi rồi, lảo đảo té ngồi xuống đất, cả người không ngừng run cầm cập
Lâm Đại cũng không khả hơn, mồ hôi lạnh túa ra như tâm, cả người như bị rơi vào máy ép, không thở nổi.
Về phần Chu Chi Sâm thì khỏi phải bàn, hàn trực tiếp tế ngồi xuống đất, dưới đáy mồng rin ra một loại chất lỏng.
Rốt cuộc bị dọa đến són ra quân rồi! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thắng nhãi ranh này không phải là thằng con rể vô tích sự của nhà họ Lương sao? Làm sao lại có thể lực và sức mạnh lớn như vậy, ngay cả Lâm Hùng trùm thế giới ngầm cũng phải ủy kỵ, phải không ngừng cúi đầu xin lỗi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook