Chàng Rể Trùng Sinh
-
Chương 367: Đại Trưởng Lão Của Huyền Thanh Tông Chết
**********
Kim Đan, là khởi bước của tu sĩ cấp thấp tiến vào tu sĩ trung cấp.
Vừa vào Kim Đan, thì từ tu sĩ cấp thấp tiến vào hàng ngũ tu sĩ trung cấp.
Tương đương với một người mấy chục triệu, tiến thân vào hàng ngũ mấy chục tỷ, cho dù là thực lực hay địa vị, cũng được tăng như bay lên.
Cho nên cho dù Diệp Thiên chỉ dùng một quyền đánh nát nhị trưởng lão, chấn nhiếp thật sâu mọi người ở đây.
Nhưng đại trưởng lão Kim Đan Thần Quân ra tay, lập tức khiến niềm tin của mọi người tăng lên.
Bởi vì đại trưởng lão thân là Kim Đan Thần Quân, có bản lĩnh khủng bố chỉ trong nháy mắt đánh nhị trưởng lão nửa bước Kim Đan thành sương mù máu.
“Diệp Bắc Minh, mày đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Thấy Diệp Thiên nhanh như tia chớp xông về phía mình, vẻ mặt đại trưởng lão giận dữ, mở ra bàn tay to đánh nhanh về phía Diệp Thiên, giống như đang bắt con gà con.
“Có thể đỡ được một quyền của tôi, hãy làm ra vẻ với tôi được không?” Diệp Thiên lạnh giọng nói xong, một quyền đánh vào lòng bàn tay đại trưởng lão.
"Ha ha ha!"
Đại trưởng lão thấy thể không nhịn được cười điên cuồng, năm ngón tay nằm lại theo bản năng, chỉ đợi quả đấm của Diệp Thiên đánh vào lòng bàn tay ông ta, ông ta sẽ nắm chặt tay lại, bóp mạnh lấy quả đấm của ông ta.
Nghĩ thì vô cùng tốt đẹp, nhưng hiện thực vô cùng tàn khốc.
Ông ta vừa mới dứt lời, chỉ nghe “bùm” một tiếng thật lớn.
Ngay sau đó, lực đánh kinh khủng tàn sát bừa bãi toàn thân ông ta, khiến thịt trên mặt ông ta đều đã lõm vào, đau giống như bị dao cắt.
Hơn nữa trong lòng bàn tay ông ta cũng truyền đến đau đớn, cùng với âm thanh xương cốt vỡ vụn, rất nhanh đau đớn lan tràn ra toàn thân, khiến ông ta không nhịn được lùi người về phía sau.
Đồng thời, lực đánh kinh khủng kia đánh vào, giống như đạn hạt nhân nổ mạnh sản sinh sóng xung kích quét ra ngoài, phá hủy Kim Đan thành mảnh nhỏ.
Ngay cả cách mấy ngàn mét, trên tòa nhà cao một trăm mét, toàn bộ thủy tinh đều bị đánh nát.
khiến cho toàn trường hoàn toàn khiếp sợ!
Thân thể mọi người vì chuyện này mà run lên.
Tất cả đều trợn mắt há to miệng nhìn Diệp Thiên ở trong không trung, trong đôi mắt tràn ngập hoài nghi, kinh ngạc, kinh sợ, khó có thể tin.
“Trời ạ! Vậy mà một quyền của cậu ta...!Có thể đánh được đại trưởng lão sao?” Rất lâu sau, có đệ tử kinh hãi kêu lên.
Chỉ trong nháy mắt kích nổ toàn trường!
“Đáng sợ! Diệp Bắc Minh này đúng là đáng sợ!”
“Cậu ta còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể có thực lực khủng bố như thế?”
“Chẳng trách nhị trưởng lão bị một quyền của cậu ta đánh nát, hóa ra cậu ta thật sự rất mạnh! Quả thực khiến tôi mở rộng tầm mắt!”
Mà lúc này đại trưởng lão đã mơ hồ, nhìn cánh tay mình bị đánh vỡ xương cốt trở nên vuông góc, trong mắt ông ta tràn ngập giật mình.
“Làm sao có thể? Sao cậu ta có thể có được lực lượng khủng bố như vậy? Ảo giác! Đây nhất định là ảo giác!”
Ông ta khàn giọng la to, muốn giơ cánh tay lên, nhưng làm thế nào cũng không nâng lên nổi.
Thấy thế, Diệp Thiên hừ lạnh nói: “Bây giờ còn dám làm ra vẻ trước mặt tôi nữa không?”
Đại trưởng lão nghe thấy thế, sắc mặt lập tức suy sụp, trong đôi mắt đều là không cam lòng.
“Vừa rồi là tạo sơ suất, đừng nghĩ là được chút mặt trời thì mày xán lạn, tôi không phải lúc nào cũng làm ra vẻ trước mặt cậu, sai, là tự tin!”
Sau khi dứt lời, ông ta thôi động Kim Đan trong đan điền, nhất thời một dòng nước ấm ùa vào trong cánh tay vuông góc, ngay sau đó truyền ra âm thanh ken két.
Sau đó, chỉ thấy đại trưởng lão vốn không nâng cánh tay lên nổi, bây giờ chậm rãi nâng tay lên, mãi đến khi âm thanh ken két dừng lại, tay ông ta lại khôi phục trở về bình thường.
"Ha ha!"
Đại trưởng lão lập tức cười to: “Khủng bố của Kim Đan Thần Quân không phải mày có thể tưởng tượng, đừng nói đánh nát xương tay tao, mày xé nát tạo thành hai nửa, đối với tạo mà nói cũng không thể tạo thành bất cứ lực uy hiếp gì?”
“Nhưng, mày có thực lực xé nát tao thành hai nửa sao?”
Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Thiên với vẻ trêu tức.
“Tôi không xé ông thành hai nửa, tôi muốn giẫm nát Kim Đan của ông, khiến ông vạn kiếp bất phục” Diệp Thiên lạnh giọng đáp lại.
Một khi tu sĩ vào Kim Đan, toàn thân đều sẽ xảy ra biển dị, có được kim huyết ngọc cốt, lực sinh mệnh ngoan cường tới mức khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Chỉ cần Kim Đan không bị hủy, cho dù cắt tu sĩ Kim Đan thành tám mảnh, cũng sẽ hoàn hảo không tổn hao gì khép lại, cho dù cho chó ăn một mảnh, cũng có thể sinh trưởng ra.
Nhưng chỉ giới hạn ở tay chân, đầu và nửa người trên là không thể sinh trưởng, nhưng chỉ cần mức độ hủy hoại không nghiêm trọng đều có thể khép lại.
Cho nên diệt trừ tu sĩ Kim Đan, biện pháp tốt nhất là hủy diệt Kim Đan.
“Tên nhóc kiêu ngạo, dám tuyên bố giẫm Kim Đan của tao, xem tao giết chết mày thế nào!” Đại trưởng lão tức giận quát.
Sau khi dứt lời, hai tay của ông ta chậm rãi nâng lên.
Sau đó nhìn hư không, liên tục không ngừng có lực lượng từ bốn phương tám hướng tề tụ tới, trong lúc đó hai tay ông ta hóa thành tia sáng màu vàng, sau đó càng đổi càng dài, cuối cùng hóa thành một thanh đao màu vàng kim dài trăm trượng, đạo xông thẳng tầng mây, vô cùng đồ sộ.
Tu sĩ dưới Kim Đan run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy thở đều trở nên khó khăn rồi.
“Thanh đao này mượn lực trời đất ngưng tụ mà thành, có thể mở âm dương, chia núi sông, xé nát trời xanh, có lẽ đủ giết Diệp Bắc Minh rồi nhỉ?” Một trưởng lão khác nói.
Ông ta không khoác lác, tu sĩ Tiên Thiên Cảnh trở lên, quả thật có bản lĩnh nhìn thấu, trong cơ thể có kết sỏi hay không, vừa nhìn là biết huống chi Kim Đan.
Đúng lúc này, đại trưởng lão ngưng kết thanh đao xong, quát lớn một tiếng:
“Diệp Bắc Minh! Đi chết đi!”
Sau khi dứt lời, ông ta nhảy dựng lên, cầm thanh đao trăm trượng trong tay chém về phía gáy Diệp Thiên.
Thấy cảnh này, Diệp Thiên không trốn không tránh.
"Ha ha!"
Mọi người ở phía dưới mừng như điên.
“Các ông xem! Diệp Bắc Minh không thể nhúc nhích dưới uy áp của thanh đao này rồi!”
Có trưởng lão không nhịn được kêu lên.
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời, thì thấy một cảnh tượng khiến ông ta kinh hãi.
Bùm!
Thanh đao kết tụ ra chém lên đầu Diệp Thiên.
Răng rắc!
Không phải xương Diệp Thiên vỡ vụn, mà là thanh đao lập tức phủ kín vết nứt, một cơn gió nhẹ lướt qua, thanh đao tán thành từng dòng khí.
Mà Diệp Thiên vẫn đứng yên như cũ không cử động.
Rất có bộ dạng Thái Sơn Bắc Hải tùy ý ông, tôi vẫn đứng sừng sững không cử động.
“Chuyện này..."
Tất cả mọi người kinh hãi muốn chết nhìn Diệp Thiên.
Vậy mà hắn, ngay cả một đao khủng bố của Kim Đan Thần Quân cũng không chém chết?
Trời ạ! Lực phòng ngự của hắn quá cao rồi!
Không sai! Có Huyền Thiên Chiến Giáp thêm vào người, lực phòng ngự cao khủng bố, cho dù là tu sĩ Kim Đan tiên đạo chính thống cũng không dễ dàng phá vỡ phòng ngự khủng bố, chỉ là tu sĩ thổ thì càng đừng nghĩ nữa.
“Để ông làm ra vẻ lâu như vậy, bây giờ nên tới lượt tôi rồi.” Lúc này đột nhiên truyền tới giọng Diệp Thiên.
Chỉ thấy thân thể hắn nhoáng lên một cái, tốc độ nhanh tới mức có thể nói là thuấn di, trong tình huống đại trưởng lão không kịp phản ứng, đã xuất hiện trước mặt đại trưởng lão, một quyền đánh lên đan điền của ông ta.
“Phụt!”
Đại trưởng lão giống như bị búa tạ đánh, phun ra máu màu vàng kim, cả người như diều đứt dây bay ra ngoài.
"Á!"
Tiếng kêu thảm thiết của ông ta vang vọng trời đất.
“Sao có thể có chuyện này được?”
Thấy đại trưởng lão bị đánh bay, đồng tử của mọi người đều co rụt mạnh, trên gương mặt lộ vẻ giật mình.
Mà thân thể Diệp Thiên nhoáng lên một cái, như tia sáng bắn ra, chỉ trong nháy mắt đã nắm lấy được áo đại trưởng lão đang bay ngược, trong tình huống đại trưởng lão không kịp phản ứng, liền ném đại trưởng lão xuống đất.
Bùm!
Đại trưởng lão rơi xuống đất, đập mặt đất đều nứt ra.
Một giây sau Diệp Thiên đáp xuống, một chân giẫm lên trên đan điền của đại trưởng lão.
“Phụt!”
Đại trưởng lão điên cuồng phun ra máu màu vàng kim.
Mà đám tông chủ đều đã sững sờ, nhìn đại trưởng lão bị Diệp Thiên giẫm dưới chân với vẻ khó mà tin.
“Diệp Bắc Minh! Bỏ chân! Cậu nhanh bỏ chân ra! Kim Đan của tôi sắp bị cậu giẫm nát rồi!” Đại trưởng lão giống như bị núi Ngũ Chỉ nghiền áp, căn bản không đứng dậy nổi, hoảng sợ la to.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook