Chàng Rể Trùng Sinh
Chương 332: Vợ À Xem Anh Làm Thịt Chó!


**********
Nhanh như cắt, tất cả mọi người trong đại sảnh lập tức đứng dậy, ánh mắt đồng loạt rơi lên trên người Diệp Thiên, có kinh ngạc, cũng có mừng ha! Diệp Bắc Minh! Cuối cùng cậu cũng đến
Tam trưởng lão Tôn Bắc Tông và ngũ trưởng lão Châu Huyền Đồng, hai người bọn họ đều biết Diệp Thiên, lúc này liền cười ha thành tiếng.

"Lão tổ, tông chủ, các vị trường lão, vị này chính là Diệp Bắc Minh." Tôn Bắc Tông chỉ vào Diệp Thiên giới thiệu với mọi người.

"Còn trẻ quá!"
Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người về Diệp
Thiên.

“Còn trẻ tuổi như vậy, cho dù không phải là võ sĩ mà là sĩ, chắc cũng chẳng lợi hại hơn ai đâu “Sao tôi lại không tin, cậu có khả năng đánh bạiLý Lâm Thuật chi bằng một chiêu? "Có khi nào tam trường lao và ngủ trưởng lão khoác lác phong đại không, hay là bị hoa mắt nhìn lầm 2
Rất nhiều trường lão thì thầm to nhỏ.

“Là hai người bắt vợ tôi đi có đúng không?” Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Thiên rơi lên trên người Tôn Bắc Tông và Châu Huyền Đồng, một tia phẫn nộ lặng lẽ xẹt qua đáy mắt.

Cảm nhận được ý giận ngập trời trong đáy mắt Diệp Thiên, lại từng tận mắt chứng kiến sự khủng bố của Diệp Thiên, hai vị trưởng lão không khỏi kinh hãi, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

"Ha ha!"
Có mấy vị trưởng lão thấy thế thì cười nhạo.

"Tam trưởng lão, ngũ trưởng lão, tuy rằng trên người Diệp Bắc Minh có chút tu vi, nhưng cũng không mạnh lắm, hai vị trưởng lão chắc chắn, là cậu ta đánh bai được Lý Lâm Thuật chứ?" Một vị trưởng lão nghi hoặc, khỏe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Tôn Bắc Tông hừ lạnh: "Nếu Trưởng lão Lục không tin tôi, ông có thể kiểm chứng thử xem, suy cho cùng thực tiến mới là tiêu chỉ duy nhất để theo đuổi chân lý"Thử thì thử
Trường lão Lục không nhanh không chậm đi về phía Diệp Thiên nói: “Tôi không tin một thắng nhóc trẻ tuổi như thế này, lại có thể mạnh hơn những lão quái vật như tôi

Dứt lời, thân hình ông ta lắc lư nhanh như tia chớp, chi trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên, bàn tay như móng vuốt đại bàng, đột nhiên túm lấy cổ Diệp Thiên.

Diệp Thiên không kiên nhẫn hất tay một cái.

Ngay lập tức, Trường lão Lục cảm nhận thấy một luồng cảm giác ghê gớm kinh khủng quét qua cơ thể mình, đồng thời nhìn thấy một chưởng ảnh cực lớn nặng nề như núi thái sơn để ép về phía ông ta.

"Không hay!"
Sắc mặt của Trưởng lão Lục lập tức thay đổi, hoảng hốt muốn lui về phía sau, nhưng lại phát hiện dưới áp lực kinh người của chưởng ảnh này, hành động của ông ta lại chậm chạp giống hệt như một ông già l kh vậy! "Cứu tối Mau cứu tôi
Nhìn thấy chương ảnh sắp sửa đè an xuống dầumình, nhưng bản thân ông ta không thể thoát khỏi phạm vi nghiền nát của chương ảnh, Trưởng lão Lục kinh ngạc hét lên một tiếng.

Vut vut!
Trong lúc nguy cấp, một đạo phủ chủ bất ngờ bắn ra, đánh trúng vào chường ảnh.

Bup!
Chưởng ảnh bị thổi bay.

Lực đạo va chạm khủng khiếp khiến thất khiếu của Trưởng lão Lục đều trào ra ít máu.

Nhưng mà chưởng ảnh đã biến mất, cảm giác khủng hoảng và sợ hãi của Trưởng lão Lục cũng biến mất theo, lúc này ông ta mới có thể lui về phía sau.

Đến khi ông ta dừng bước rồi mới phát hiện, toàn thân ông ta đã ướt đẫm mồ hôi, bầu không khí xung quanh đang chuyển động, nhưng lại cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.

Quá khủng khiếp
Trong lòng ông ta bàng hoàng cực độ.


Ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên lập tức dâng đầy kinh ngạc, số hải, củng đủ loại thần sắc phức tạp khác.

“Thật lại hai!"Các trường lão có mặt ở đây cũng rất kinh ngạc.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ thật sự không dám tin được, trên đời này lại có một tên nhóc đáng sợ như vậy.

“Trưởng lão Lục, lần này đã tin rồi chứ?" Tôn Bắc Tông cười nhạo hỏi.

Trường lão Lục hừ lạnh một tiếng, vung tay ngồi trở lại vị trí ban nãy, chỉ thấy sắc mặt tối đen.

“Được rồi.

Lúc này Phù Vương ngồi ở vị trí đầu tiên hàng bên trải đứng lên nhìn Diệp Thiên, nói: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu đã chủ động đưa tới cửa, chứng tỏ cậu đã nghĩ thông suốt rồi, vậy tôi cũng không so đo tính toán với cậu nữa.

Hy vọng sau này cậu ở trong Huyền Minh Tông, có thể khách sáo với trường lão trong tổng môn một chút, không có lần sau đâu”
Vừa rồi lão ta chỉ tiện tay tung ra một chiêu phủ chủ hết sức bình thường đã có thể phá vỡ một chường gần như dùng toàn lực của Diệp Thiên, cho nên lão ta không hề để Diệp Thiên vào trong mắt
Hơn nữa lão ta cũng nhìn ra được trong cơ thể Diệp Thiên không có Kim Đạn, chứng tỏ hàn chỉ là Bản Độ Kim Đan, cho nên lão tà cho rằng, chỉ cần tảo tà muốn, là có thể bóp chết Diệp Thiên trong chớp mắt.Nên biết rằng mặc dù Bản Bộ Kim Đán chỉ cách Kim Đan có nửa bước, nhưng trên thực tế thực lực lại cách nhau một ngàn tám trăm dặm, có rất nhiều từ sĩ Bán Bộ Kim Đan tu luyện cả ngàn năm cũng chưa chắc có thể thành công trở thành Kim Đan.

Bởi vì từ Bán Bộ Kim Đạn bước lên thành Kim Đan cần phải độ kiếp, mà tỷ lệ độ kiếp thành công chỉ có 50%, rất nhiều tu sĩ không thể chịu được chín tầng lôi kiếp mà thất bại.

Cho nên Kim Đan là một loại thoát xác, vì vậy trong mắt tu sĩ Kim Đan, tất cả mọi cấp bậc dưới Kim Đan chỉ là con kiến.

“Ông sai rồi." Diệp Thiên không chút nhún nhường, hùng hổ lớn giọng nói: "Các người tốn bao nhiều công sức dụ tôi vào Huyền Minh Tông, chẳng qua là muốn tôi dạy các người luyện đan luyện phù, nếu đã như vậy, từ bây giờ tôi chính là thầy giáo của các người, người nên khách sáo là các người, chứ không phải tôi."

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều tức tối.

"Diệp Bắc Minh, cậu quá hỗn xược rồi đấy! “Có biết thân phận của mình là gì không? Một tên từ nhân, còn muốn bạn tà khách sao với mày nghĩ cũng dừng nghĩ tới"Mày có tin mày kiêu căng hỗn xược như vậy, bọn ta thà rằng giết chết mày, cũng không cần kim đan đến phủ gì nữa?"
Nghe đủ loại âm thanh bất mãn khó chịu, Diệp Thiên cười lạnh châm chọc: “Tinh tôi chính là như vậy, muốn học thì phải chấp nhận, không muốn học thì ra tay đi, đừng có ở đó làm nhàm không có tác dụng gì đâu, bằng không chỉ khiến tôi càng xem thường các người." “Hống hách! Mày thật quá hống hách!
Các trường lão đều kích động như muốn bùng nổ đến nơi.

"Ha ha!"
Lúc này, tông chủ đột nhiên cười nói: "Người có năng lực quả nhiên đều có tính khí khá đặc biệt, tôi thích tính cách như thế này."
Tiếp đó, ông ta trịnh trọng tuyên bố: "Bắt đầu từ bây giờ, Diệp Bắc Minh chính là khách quý của Huyền Minh Tông chúng ta, cho dù là trưởng lão hay để từ của Huyền Minh Tông, đều phải tôn trọng Diệp Bắc Minh ba phần, không được khiêu khích cậu ta, bởi vì sau nay kim đan các người uống, đòn phủ các người dùng, đều là nhờ cậu ta điều phối, kẻ nào dám tìm câu là gây chuyện, bón tăng chủ sẽ trừng phạt nghiêmkhách "Đều nghe rõ cả rồi chứ?" "Da! Thừa tông chủ
Các trường lão đồng thanh đáp.

Tông chủ cũng đã mở lời rồi, bọn họ có thể nói gì chú?
Tất nhiên, bọn họ cũng biết tông chủ có ý gì, lợi dụng người ta mà, đương nhiên phải đối xử tốt với người ta một chút, đợi đến khi không còn giá trị sử dụng nữa, thì không khác lợn hay chó là bao nhiêu, muốn giết lúc nào thì giết.

Sau đó tông chủ lại nói với Diệp Thiên: “Tôi đã rất khách khi với cậu rồi, hy vọng cậu sẽ không khiến tôi phải thất vọng.

"Yên tâm, tôi rất hài lòng, sẽ dạy cho các người." Diệp Thiên nói xong, sau đó lại đưa ra yêu cầu khác: “Sắp xếp một căn nhà riêng biệt cho cả nhà chúng tôi củng ở điều kiện nhất định phải thật tốt, xung quanh phải có vườn rau và đồng cỏ.

Tìm người trồng cho tôi ít nhất mười loại rau củ, nuôi thêm một số gà vịt trâu bò, các người có thể cho người canh chừng bên ngoài 24/7, nhưng không có sự cho phép của tôi, không ai được phép đột nhập vào bên trong, nếu không bị giết chết tôi không chịu trách nhiệm.""Hoàn toàn có thể
Tông chủ thoải mái đồng ý, sau đó nói: "Bát trường lao, đi sắp xếp một căn nhà, dựa theo yêu cầu của cậu ta mà làm "Da, tông chủ”
Sau đó Diệp Thiên lại nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, lập tức sắp xếp người đưa tôi đi gặp vợ của tôi." “Tam trưởng lão ngũ trưởng lão, hai người các ông đưa cậu ta đi" “Dạ, tông chủ
Lúc này, bên trong phòng để củi.

"Dậy đi, này, con lợn xấu xí kia.

Mau tỉnh dậy, còn dám giả chết với bà đây, bà sẽ cắt hết đồ ăn của mày" Mụ phụ nữ mập đẩy Tần Liên Tâm đang nằm trên đồng cỏ khô, tức giận hét lên.

Sau đó, mặc mụ ta xô đẩy như thế nào, Tần Liên Tâm vẫn nằm im không nhúc nhích.


Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi bong tróc nứt nẻ, trên cổ tay chi chít những vết cắt.

Nhờ máu và nước mắt chống đỡ được năm ngày, cuối cùng cô không thể chịu được nữa mà ngã xuống.

"Không ổn, sắp chết rồiMụ phụ nữ mập thăm dò mạch của Tần Tuyết Lạc, thấy mạch của cô thỉnh thoảng mới này lên, đây là dấu hiệu sắp chết, mụ ta bị dọa sợ đến nỗi lảo đảo ngã nhào xuống đất.

“Con lợn xấu xỉ này, sao mới năm ngày không uống nước đã thành ra thế này? Tu sĩ của chúng ta năm mươi ngày không uống nước cũng không sao mà." Mụ phụ nữ mập từ nhỏ đến lớn chỉ sống trong tông môn, chưa từng đi ra ngoài, nên không biết rằng sinh khi của người phàm lại yếu ớt như vậy.

“Làm sao đây? Nếu để đại trưởng lão biết mình để cô ta chết khát, có khi nào đại trưởng lão sẽ giết mình không?" Mụ phụ nữ mập lập tức hoảng loạn.

Đột nhiên, mụ ta có một ý tưởng.

"Phải rồi, nếu như cô ta treo cổ tự sát, vậy đại trưởng lão chắc sẽ mắng mình một trận, nhưng nhất định sẽ không giết mình"
Nghĩ vậy, mụ ta liền chạy ra ngoài lấy một sợi dây thừng, rồi đóng cửa lại, buộc sợi dây thừng lên xà treo, bên dưới chất thêm vài bỏ củi, tạo hiện trường treo cổ tự sát.

Sau khi làm xong hết thảy, mụ ta ôm Tần Liên Tâm lên, treo cổ Tấn Liên Tâm lên sợi dây thừng
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động truyềndén.

"Mở cửa ra." "Dạ! Tam trưởng lão
Mụ phụ nữ mập nghe vậy, toàn thân mụ ta liền run lên vì sợ hãi, vội vàng to mồm hét lên: “Ai da, con lớn chết tiệt này, sao lại nghĩ không thông mà treo cổ tự tử như vậy, mày muốn chết, cũng đừng có hại tạo chứ!”
Giây tiếp theo!
Bum!
Cửa căn phòng chất củi bị nổ tung.

Một bóng người lao vào.

"Vo di!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương