Chàng Rể Trùng Sinh
-
Chương 312: Bọ Ngựa Bắt Ve Chim Sẻ Núp Đằng Sau!
Làm ra vẻ!
Nghe Diệp Thiên nói vậy, cả đám người Tiêu Chí Hào đều ném ánh mắt chất vấn qua chỗ hắn, họ chỉ cảm thấy cái này là anh ta làm quá lên rồi!
Mặc dù sư phụ của họ không thể so sánh được với trưởng lão Lý Gia Quân được, nhưng cũng là tu sĩ đại thành và tiểu cảnh Tiên Thiên Cảnh, muốn giết sư phụ họ như giết gà sao nói dễ nghe quá vậy.
Chí ít cũng phải là là dạng người bán đại năng như Lý Gia Quân mới có tư cách nói như vậy.
Mà Diệp Thiên thì sao?
Mặc dù nhìn qua thì anh ta đúng là rất lợi hại, đúng là cũng có tu vi Tiên Thiên Cảnh nhưng có đánh thắng được hai vị sư phụ của họ hay không cũng khó nói, vậy mà còn giết hai người họ như giết gà, cái này đúng là nổ lên trời mà.
Ngay cả Băng Ngôn và Tinh Hàm cũng từ chối cho ý kiến.
Am am!
Đột nhiên truyền tới một tiếng vang oanh
động.
Ngay sau đó, trận pháp phía nam dường như đã dần dần mở cánh cửa ra.
Mọi người nghe theo tiếng nhìn xuyên thấu qua khe hở thì thấy bóng dáng hai người đang xuất hiện bên ngoài khe hở.
nấy vậy, cả đám người Tiêu Chí Hào như nổi điên lên, vẻ mặt uể oải tuyệt vọng trước đó đều lập tức mất sạch nhanh chóng thay bằng vẻ mặt sáng láng, tỉnh táo.
Pháp trận rất nhanh bị ép mở ra, hai vị trưởng lão đi nhanh tới.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai vị trưởng lão không hẹn mà cùng hỏi.
"Sư phụ, chết rồi, Khôn sư huynh chết rồi, Viễn sư đệ và cả Trần sư đệ cũng chết hết rồi, ô ô...!Phương Phi khóc lóc tức tưởi, nhìn qua giống như một cô gái nhỏ gặp ngược đãi và giờ thì nhìn thấy người lớn nên khóc ầm lên.
"Sư phụ, tiểu sư đệ cũng đã chết." Tiêu Chí Hào cũng nói cùng lúc.
"Cái gì!" Hai vị trưởng lão đều giật mình, khỏe mắt co rút kịch liệt, vẻ mặt bất chợt trở nên vô cùng tàn nhẫn.
Nhất là Kỳ trưởng lão sư phụ của Phương Phi, bên lão chết ba đồ đệ, lập tức như có cảm giác muốn phun máu, khàn giọng gầm lên:
"Ai làm? Nói cho thầy biết là ai làm?"
"Sư phụ, là anh ta làm!" Phương Phi hung tợn chỉ vào Diệp Thiên.
"Diệp Bắc Minh?" Đầu tiên, trưởng lão Kỳ hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó thì lông mày nhưởng lên thành hình chữ xuyên.
Ngay cả trưởng lão Lâm cũng nhíu lông mày chặt lại, ngạc nhiên nói: "Không phải cậu ta chỉ là một thổ dân, sao có thể có năng lực giết được bốn vị tu sĩ chứ?"
"Sư phụ, anh ta không phải thổ dân."
Tiêu Chí Hào nói vội: "Dường như anh ta chỉ dùng một chiêu để giết tiểu sư đệ, mà anh ta còn có thể dùng ý nghĩ để thành lập nên trận pháp, bởi vậy không khó để nhận ra, anh ta không những không phải thổ dân mà còn là một tu sĩ bậc Tiên Thiên Cảnh."
"Vậy mà cậu ta là tu sĩ Tiên Thiên Cảnh sao?"
Hai vị trưởng lão vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn qua Diệp Thiên cũng thay đổi đi, vừa có ngạc nhiên vừa có chấn động, tóm lại là dùng hai chữ khó tin để hình hung nhưng tuyệt đối không có sợ hãi.
"Sư phụ, đúng rồi ạ."
Lúc này dường như Phương Phi nghĩ tới cái gì, cô ta chỉ vào Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn khiếp này vừa rồi còn nói, muốn giết sư phụ và trưởng lão Lâm như giết gà cho chúng đệ tử nhìn!"
"Cái gì?"
Thiếu chút nữa, hai vị trưởng lão đã tuôn ra sự sợ hãi, họ khó mà tin nổi hỏi lại: "Cậu ta muốn giết hai chúng ta như giết gà?"
"Đúng vậy."
Diệp Thiên nói với giọng vô cùng chắc chắn, hờ hững: "Đồ vật của tôi mà mấy người còn dám nhớ nhung, bắt hai người giống như giết gà đã chừa đủ thể diện cho hai người rồi."
Hai vị trưởng lão liếc nhau, thiếu chút nữa là họ phun máu ra rồi, sắc mặt âm trầm có thể gạt ra nước, cả cái thân già càng run rẩy dữ dội, có cảm giác kích động như muốn nhảy đỏng lên.
Cái thắng ranh này cũng phách lối quá rồi đấy! Vậy mà không hề xem trọng hai người họ
Ngay cả Tinh Hàm và Băng Ngôn cũng hai mặt nhìn nhau, hai cô chỉ cảm thấy Diệp Thiên nói như vậy là hơi quá rồi.
Thậm chí hai cô ấy cũng không dám nghĩ Diệp Thiên có thể đánh lại hai vị trưởng lão hay không chứ đừng nói giết hai người kia như giết gà.
Giong như nhìn vào thời tiết, vốn dĩ là không dám tin tưởng.
Nhưng ngay trước mặt hai người họ mà Diệp Thiên đã nói như vậy.
Cho nên, hắn chắc chắn phải nghênh đón sự trả thù của hai vị trưởng lão.
Kết quả là trái tim nhỏ bé của hai người cứ như bị xé mạnh ra.
"Thổ dân! Anh quá láo xược rồi đấy! Ngay trước mặt sư phụ của ta và trưởng lão Kỳ mà anh cũng dám nói như vậy! Anh đúng là phách lối kiêu ngạo tới cực điểm mà! Lúc này xem tôi lột da rút gần anh như thế nào!" Tiêu Chí Hào nhảy ra ngoài chỉ vào Diệp Thiên mà chửi đổng lên.
Nếu như giờ phút này, hai vị trưởng lão như thùng thuốc nổ thì câu nói này của Tiêu Chí Hào chính là mồi lửa, triệt để dẫn cơn tức của hai vị trưởng lão bạo phát ra ngoài.
"Thổ dân! Cậu đừng có ngang ngược!"
Sư phụ của Tiêu Chí Hào giận dữ gầm lên một tiếng, mái tóc dài mùa bạc không ngừng bay múa theo gió, áo bào trên người cũng tung bay trong gió lạnh.
Giong như múa cổ động tăng thêm được mấy phần ý chí hào hùng khi chiến đấu.
"Nạp mạng đi!"
Ông ta nói xong thì bắt đầu thúc giục hình ảnh Lôi Hỏa Chưởng, sau đó bất chợt đánh ra ngoài.
Chỉ một thoáng, một đạo chưởng lửa còn mang theo dòng điện cực lớn cứ như đạn pháp bắn ra khỏi nòng, trực tiếp đè ép bay về phía Diệp Thiên.
Thấy cảnh tượng này, Tiêu Chí Hào vui sướng khôn xiết nói: "Lôi Hỏa Chưởng của sư phụ tôi có thể đánh đổ núi, chặn đứng sông, cũng có thể lấp mặt hồ..."
Không đợi anh ta nói xong những lời uy hiếp thì Diệp Thiên đã "hừ" lạnh một tiếng, nhấc một tay lên ngưng tụ ra một thanh kiếm dài gần 3 mét ánh sáng lạnh đập vào mặt mọi người khiến gương mặt của họ khi bị ánh sáng chiếu vào đều đỏ bừng lên nhưng rồi cũng nhanh chóng chuyển sang trắng bệch.
"Chém!"
Diệp Thiên đón nhận một chưởng chém xuống của Lôi Hỏa Chưởng.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng mang theo uy áp của trời đất giống như cầu vồng sau mưa điên cuồng rơi xuống, xé nát Lôi Hỏa Chưởng kia, sau đó là chém về phía trưởng lão Lâm.
"Không được!"
Bỗng nhiên, trưởng lão Lâm hơi run nhẹ, ngạc nhạc tới mức như sắp nứt cả tim gan, theo bản năng ông ta muốn né tránh một kích như có từ lúc mở mang bờ cõi này.
Kết quả ông ta chợt nhận ra, dưới sức mạnh đầy uy thế điên cuồng này, vậy mà ông ta lại không dời nổi nửa bước, giống như là bị điểm huyệt.
"Cứu tôi! Cứu tôi nhanh lên!"
Ông ta tuyệt vọng kêu lên khàn cả giọng.
Nhưng tất cả mọi người lại đang sợ ngây ngẩn cả người!
Làm gì có ai tới cứu ông ta được?
Càng không có người nào có thể làm hỏng được sức mạnh của nó!
Một giây sau!
"Vù!"
Thiên Kiểm mang theo khí thế ngất trời chém thẳng xuống đầu trưởng lão Lâm, cắt ông ta thành hai nửa giống như là cắt đậu hũ, sau đó lại nên xuống mặt đất, mọi người chỉ nghe tiếng "ầm" một cái sau đó là một đường rãnh sâu hoắm xuất hiện, nhanh như điện giật bắn dọc theo đường đi, trong nháy mắt đã nuốt chửng hết phạm vị công kích của Lâm Phong và Trịnh Nghiệp Thành, vặn xoắn thành một hồ máu loãng, ngay cả Hoàng Giang cách đó mấy trăm mét cũng bị chặt đứt.
Kinh sợ tới mức vỡ tung trái tim của tất cả mọi người!
Tiêu Chí Hào, Phương Phi, Hầu Hà Kính, Diệp Linh càng bị dọa cho hồn bay phách lạc, bịch bịch ngồi thẳng xuống đất, vẻ mặt đều là sợ hãi gần chết.
Trưỡng lão Kỳ thì cũng đờ người ra, run lẩy
bầy.
Tinh Hàm và Băng Ngôn thì há to miệng như biến thành đá.
Trong lúc nhất thời, xung quanh đều yên tĩnh
như chết!
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có phải động đất không?"
Bên trong thành phố cách đó mười mấy kilet, mọi người cũng cảm nhận được trời đất
rung lắc.
"Bên kia hình như có đại năng, mau tới nhìn thử xem!"
"Là dạng đại năng như thế nào mới có thể làm ra tiếng động lớn như vậy?"
"Đây là đại năng đánh với đại năng đó sao?" Rất nhiều tu sĩ nghe được tiếng động cũng đạp gió bay về phía bên này.
Thời gian ngắn ngủi qua đi, trưởng lão Kỳ nhìn cái khe rãnh rộng hơn một 3,3m, sâu hút không thấy đáy còn dài không thấy bờ kia thì cơ thể bất chợt run rẩy dữ dội, kinh ngạc thốt lên:
"Trời ạ! Bán Thần Quân! ít nhất cậu ta chính là bán Thần Quân!"
"Bán Thần Quân?"
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi, họ nhìn Diệp Thiên như nhìn thấy quỷtrong mắt đều tràn đầy nghi ngờ, chấn động và ngạc nhiên còn có vẻ không dám tin nữa.
Thần Quân là tôn xưng dành cho tu sĩ ở Kim Đan Cảnh.
Mà cái gọi là bán Thần Quân này ý là chỉ những tu sĩ đã viên mãn Tiên Thiên Cảnh, cũng có những tu sĩ gọi đây là bán đại năng.
Tóm lại đều là lời khen
Mà Diệp Thiên lại trẻ tuổi như vậy, sao có thể là bán Thần Quân được chứ?
Nếu như hắn thật sự là bản Thần Quân vậy là hắn có thiên phú tu hành chẳng phải là nghịch thiên bên trong nghịch thiên đó sao?
Trên đời này có người có được thiên phú năng lực mạnh mẽ tới vậy sao?
Ngay cả Tinh Hàm cũng lờ mờ.
Phải biết rằng, cha cô ấy tu hành tám trăm năm, nhưng cũng chỉ cách đây không lâu mới đạt được thành tựu là bán Thần Quân.
Mà hắn lại trẻ như vậy đã đạt được bán Thần Quân cho dù anh ta có là tu sĩ đủ hai trăm năm tuổi.
Thì đây cũng đúng là quá đáng sợ rồi!
Mà lúc này, Diệp Thiên bước ra một bước, hắn nhìn thẳng vào trưởng lão Kỳ hỏi: "Tôi nói mình giết ông coi như giết gà, trước đó ông không phục thì bây giờ có phục hay không?"
run run giọng "Phục! Tôi phục!" Trưởng lão Kỳ rur
nói.
Diệp Thiên lại bước lên một bước, tiếp tục hỏi: "Vậy tôi giết ba đồ đệ của ông rồi.
Ông có phục
hay không?"
"Phục phục! Họ chết chưa hết tội!" Trưởng lão Kỳ run lẩy bẩy nói.
Diệp Thiên tiếp lời ông ta hỏi lại: "Vậy tôi cho ông một đoàn sảng khoái, ông có phục hay không?"
"Phục phục phục! Tôi tâm phục khẩu phuc!" Trưởng lão Kỳ co quắp cả chân quỳ gối xuống đất, cả người giống như lúc cha mẹ chết, dù ông ta biết Diệp Thiên muốn giết mình như dũng khí chạy trốn cũng không có.
Trước mặt một bản Thần Quân, ông ta giống như một con sâu con kiến, không hề có khả năng chạy trốn, nếu bị ngược cho tới chết vậy thì thà chấp nhận cái phán quyết này thật sảng khoái.
"Vậy ông có thể chết rồi."
Diệp Thiên nói xong thì vung kiếm lên, ngay lập tức một cái đầu đã lặn xuống mặt đất, máu tươi như bão tố giật bắn ra tung tóe.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook