Chương 1650:

 

Lâm Dương biết ý nghĩ của những người này, nhưng anh mặc kệ tất cả, chỉ nghĩ làm sao để thắng lợi trong hội nghị Đông Hoàng lần này.

 

Tuy nhiên, đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt từ ngoài cửa truyền đến.

 

“Ây dô? Các người vừa xảy ra chuyện gì thế này? Sao lại nằm trên mặt đất như chó chết thế này? Ha ha. Thế này mà cũng đòi đối đầu với Cổ Linh Đường sao? Tôi thấy các người điên hết cả rồi!”

 

Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Hết người này đến người khác đều nhìn về phía cửa.

 

Họ thấy cả một nhóm đàn ông và phụ nữ mặc quần áo sáng màu, đeo trang sức đang đi vào.

 

Người vừa nói là người phụ nữ đầu.

 

Người phụ nữ trông bộ dạng khoảng ngoài hai mươi tuổi, mái tóc ngắn và có trang điểm. Ăn mặc trông rất quyến rũ, nhưng trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, giễu cợt, ánh mắt kiêu ngạo như trên cao nhìn xuống.

 

Tiểu sư muội? ?

 

Không ít người kinh ngạc thốt lên.

 

Lâm Dương cũng không khỏi nhìn cô gái.

 

Cô gái này cũng đến từ Thanh Hà Đường? Có thể thấy chiếc váy này hoàn toàn không hợp với Thanh Hà Đường.

 

Người này là ai?

 

Lâm Dương liếc nhìn Thái Hồng đang run rầy bên cạnh. Nhẹ giọng hỏi.

 

Là…..là con gái của sư phụ. Thái run rầy.

 

Con gái của sư phụ? Con gái của sư phụ Thanh Hà Đường chủ?

 

Phải, nhưng … nhưng cô ấy không còn ở Thanh Hà Đường nữa, cô ấy đã phản bội sư phụ, phản bội mọi người và gia nhập Cồ Linh Đường. Thái Hồng nói.

 

Oh? Lâm Dương kinh ngạc.

 

Cha tôi đâu? Người phụ nữ tên Trịnh Đan liếc nhìn mọi người rồi cười thành tiếng.

 

Bên trong sảnh huyên náo, sau đó một đoàn người đi ra.

 

Trong đó có cả Trường Anh và Tưởng Xà.

 

Họ đứng ở sau lưng một người đàn ông trung niên.

 

Sắc mặt người đàn ông có vẻ rất tinh đời, mái tóc hơi dài đã có không trắng, hai mắt lồi ra, trông rất tiều tuy, 2Ð Đây chính là Thanh Hà Đường đường chủ Trịnh Lạc.

 

Ông ta ăn mặc rất gọn gàng, cũng rất giản dị. Nếu không phải bên hông có treo một chiếc lệnh bài của Đường chủ, e là chẳng ai biết đây là một vị Đường chủ.

 

Cô đến đây làm gì?

 

Thanh Hà Đường chủ hỏi, sắc mặt lạnh lùng.

 

Cha, sao cha lại lạnh lùng với con thế, dù sao con cũng là con gái của cha mà! Cô gái nhìn Trịnh Lạc, cười khẽ.

 

Con gái? Hừ, tôi không có đứa con gái nào như cô hết! Trịnh Lạc lạnh lùng nói.

 

Cha, cha nói thế là có ý gì? Con cũng muốn tốt cho Thanh Hà Đường thôi, cũng là muốn tốt cho mọi người mà! Cha nhìn mấy người này đi, ai trông cũng nhì chó chết vậy! Nhìn những vết thươn: người bọn họ đi, nhiều thế kia, mùi hôi chết đi được…..Cha, nếu như cha không cho họ thuốc chữa, thì những vết thương đó sẽ càng nặng hơn, thế thì họ chết chắc rồi, chẳng lẽ cha thực sự muốn người trong Thanh Hà Đường chết hết sao? Trịnh Đan cười hi hi nói.

 

Cô…Trịnh Lạc tức giận.

 

Hợp tác với Cổ Linh Đường bọn con đi! Hợp tác rồi, bọn cha sẽ có đầy đủ đồ ăn, dược liệu, nguồn lực, tất cả những thứ này đều có hết. Trịnh Lạc lại nói tiếp.

 

Trong giọng nói chứa vẻ thấu hiều.

 

Không ít người bắt đầu thở mạnh hơn, họ đã lung lay.

 

Mọi người ngần ra nhìn Trịnh Đan, mắt ai cũng sáng bừng lên.

 

Đồ ăn!

 

Dược phầm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương