Chương 1644:

 

“Giết!”

 

Những người còn lại đua nhau hét, lập tức xông lên đánh về phía Lâm Dương.

 

Vị trí công kϊƈɦ của bọn họ võ cùng trọng yếu, đều là những chỗ quan trọng trêи người Lâm Dương.

 

Không phải là cổ thì sẽ là tim.

 

Mỗi một chiêu đều rất đáng sợ.

 

Nếu như bị trúng một cú đá hay một nắm đấm này, vậy thì người bình thường sẽ chết ngay tại chỗ, dù có là người luyện võ đi chăng nữa, thì cũng có thể sẽ tàn phế ngay lập tức.

 

Chỉ là.

 

Khoảnh khắc những người này đến gần Lâm Dương, Lâm Dương lại đột ngột mất tích.

 

“Cái gì?”

 

Nụ cười trêи môi nữ tử xinh xắn cứng đờ lại.

 

“Tốc độ nhanh quá đi!”

 

Lưu Hải Nam cũng không nhịn được mà chau mày lại.

 

Hắn thấy Lâm Dương cũng nhấc nắm đấm lên, công kϊƈɦ vào ngay chỗ đối phương vẫn chưa công kϊƈɦ được ban nây….

 

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!..

 

Nắm đấm nện lên nắm đấm của đối phương.

 

Cú đá của anh nện lên chân của đối phương.

 

Mỗi một chiêu đều lưu loát vô cùng.

 

Nhưng sự uy hϊế͙p͙ của mỗi chiêu này đều rất đáng sợ.

 

Rắc! Rắc! Rắc!….

 

Ngay sau đó, những âm thanh thánh thót vang lên.

 

Sau đó, những người xông đến đánh Lâm Dương toàn bộ đều bay ra ngoài, ngã trêи đất, luôn miệng rêи rỉ.

 

Người thì ôm tay, người ôm chân, ai cũng không đứng lên được.

 

Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi.

 

Nữ tử xinh xắn trầm lặng.

 

Lưu Hải Nam cũng vừa mới nhận ra rằng, lần này hắn ta đã chọc nhầm người rồi….

 

“Nhìn thấy chưa? Sư huynh, sư tỷ, nhìn thấy chưa? Ta đã nói người này không tầm thường rồi mà? Ta đã nói rồi mài”

 

Thiếu nữ trước đó chỉ Lâm Dương, vội vã kêu lên.

 

“Câm mồm!”

 

nữ tử xinh xắn thấp giọng.

 

Thiếu nữ không ho he gì thêm.

 

“Sư huynh! Bây giờ tính thế nào?”

 

nữ tử xinh xắn nhìn Lâm Dương, hỏi.

 

“Bây giờ rồi, chúng ta còn có thể lùi bước được sao? Bên sư huynh còn đang há mồm đợi chúng ta kia kìa! Nếu như không lấy được đồ đem về, chúng ta sao xứng được với lòng tin của mọi người?”

 

Lưu Hải Nam sắc mặt lạnh lẽo, nắm chặt nắm đấm, trực tiếp đi sang bên kia.

 

Trông có vẻ Lưu Hải Nam định tự mình động thủ rồi.

 

“Các người không phải đối thủ của tôi, hà tất phải tự làm khổ mình chứ?”

 

Lâm Dương lắc đầu, không nhịn được nói.

 

“Hừ! Thế thì chưa chắc đâu!”

 

Lưu Hải Nam lạnh lùng hừ một tiếng, cánh tay đột nhiên động đậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương