Chàng Rể Đào Hoa
-
Chương 112
Ở bên ngoài, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, anh đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn vang lên.
Mặc dù không rõ âm thanh này từ đâu phát ra, nhưng đầu óc của anh lại trở nên vô cùng đau nhức.
Ngay sau đó, một trận choáng váng nhanh chóng truyền đến, để cho Tô Hỷ Lai mặc dù đã đem hai hàm răng cắn chặt, thậm chí bên trong khóe miệng còn trào ra máu tươi.
Nhưng cuối cùng, anh cũng không có cách nào chống đỡ được, ý thức bắt đầu dần dần rơi vào hôn mê.
“Hỷ Lai! Hỷ Lai! Anh mau tỉnh dậy đi!”
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Tô Hỷ Lai đột nhiên nghe được một tiếng hô gấp gáp, tràn đầy lo lắng.
Sau đó, cả thân hình của anh đều bị rung lắc dữ dội.
Cuối cùng, hai mắt của anh mới nặng nề mở ra.
Nhưng đầu óc của Tô Hỷ Lai lúc này vẫn còn mê mang.
Anh hoàn toàn không rõ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mình.
“A, anh Hỷ Lai đã thật sự tỉnh dậy rồi!”
Advertisement
Đột nhiên, một tiếng hô mừng rỡ vang lên, để cho ánh mắt của anh không khỏi vội vàng quay sang nhìn đến.
Ngay sau đó, anh thấy được khuôn mặt vô cùng vui vẻ của Alina.
Không biết, cô gái này xuất hiện ở bên cạnh của mình từ lúc này.
Nhưng hiện tại, nhìn bộ dáng của cô dường như trải qua thời gian rất lâu chưa được ngủ ngon giấc, hai con mắt lúc này vẫn còn thâm quần.
“Đây, đây là nơi nào?”
Mặc dù đầu óc vẫn còn chưa thật sự tỉnh táo, nhưng lúc này Tô Hỷ Lai cũng đã hồi phục được ít nhiều.
Chỉ có điều, khi tiếng nói của anh vừa vang lên, phía bên ngoài lại có những tiếng bước chân liên tục, dồn dập vọng đến.
Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai thấy được một đoạn người tiến về phía bên này.
“Hỷ Lai, anh rốt cuộc cũng có thể tỉnh dậy rồi sao?”
Người đầu tiên lên tiếng nói chuyện, chính là Trịnh Tố Trinh.
Mặc dù không rõ vì sao Triệu Nhiễm Từ không hề có mặt ở đây, nhưng Tô Hỷ Lai vẫn cố gượng người đứng dậy.
Sau đó, anh chậm rãi hướng ánh mắt của mình, nhìn về phía mọi người, nói ra.
Advertisement
“Tôi đã nằm hôn mê ở đây bao lâu rồi? Hơn nữa, nơi này là nơi nào?”
Lúc này, những hình ảnh liên tục từ trong đầu truyền đến, để cho ký ức của Tô Hỷ Lai nhanh chóng hồi phục lại.
Chỉ là, không biết vì sao, anh vẫn luôn có một cảm giác trong đầu mình dường như thiếu đi một thứ gì đó.
Hơn nữa, thứ đồ vật này đối với anh cũng cực kỳ quan trọng.
“Nửa tháng, anh đã hôn mê hơn nửa tháng rồi.
Nếu như không phải cơ thể của anh vẫn còn hoạt động bình thường, chúng tôi còn cho rằng anh đã không thể nào tỉnh lại nữa rồi.”
Lần này, người lên tiếng là Rose.
Nhìn vẻ mặt của cô, dường như thời gian qua cũng cực kỳ lo lắng cho anh.
Thế nên, vừa nhìn thấy anh tỉnh lại, trên khuôn mặt của cô đã lộ ra sự kích động không nhỏ.
Chỉ có điều, lúc này đứng ở trước mặt của rất nhiều người.
Hơn nữa, trong đó còn có Trịnh Tố Trinh.
Mặc dù không phải là vợ chính thức của Tô Hỷ Lai, nhưng cũng có một địa vị hết sức đặc thù.
Thế nên tâm tình kích động của Rose không dám biểu hiện ra ngoài quá mức rõ ràng, cô chỉ có thể thông qua ánh mắt, biểu hiện ra sự quan tâm của mình dành cho Tô Hỷ Lai.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai còn chưa có làm ra đáp lại.
Lúc này, Linh Minh Nguyệt cũng từ bên ngoài vội vàng đi vào.
Nhưng cô không giống như những người phụ nữ còn lại, trên khuôn mặt của cô là một vẻ nghi hoặc, cùng với bộ dáng không thể nào tưởng tượng ra được.
“Anh, anh vậy mà thật sự còn có thể tỉnh lại?”
Nghe được lời này của cô, cả đám phụ nữ trong phòng đều đưa mắt nhìn sang.
Ngay cả Tô Hỷ Lai, lúc này cũng hướng về phía Linh Minh Nguyệt trừng cho một trận.
“Ý cô là thế nào? Chẳng lẽ cô muốn tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại?”
Biết tất cả mọi người đang hiểu lầm lời nói của mình, lúc này Linh Minh Nguyệt không khỏi vội vàng lên tiếng giải thích.
“Ý tôi hoàn toàn không phải như vậy.
Lúc ban đầu, linh hồn của anh đã bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
Hơn nữa, ý thức cũng chiềm sâu trong hôn mê.
Theo như lẽ thường, thì anh rất khó để có thể tỉnh lại.
Nhưng tôi lại không nghĩ đến, anh vậy mà có thể hồi phục nhanh đến như vậy.
Ngay cả ký ức cũng không bị hao tổn chút nào.”
Lần này, Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng có thể hiểu rõ được việc mình bị hôn mê thật sự không phải chuyện là ngẫu nhiên.
Lúc đó, bên trong linh hồn của anh đang bị công kích một cách hết sức nghiêm trọng.
Chỉ có điều, ai cũng không thể nào lý giải được, vì sao lúc này anh có thể tỉnh lại.
Tất nhiên, nguyên nhân cụ thể bên trong, Tô Hỷ Lai vẫn có thể hiểu được.
Lúc đó, nếu như không phải có hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo hỗ trợ.
Hơn nữa, chính nó là kẻ trực tiếp đem toàn bộ vụ nổ ở trong linh hồn của anh ngăn cản lại.
Lúc này, đừng nói là việc tỉnh lại.
Cho dù anh có thể còn sống hay không đã là một chuyện hết sức xa vời.
Chỉ có điều, vừa suy nghĩ đễn chỗ này sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi chợt biến.
Bởi vì, đến lúc này anh mới phát hiện ra, hệ thống ở trong người của anh vậy mà không có một chút dấu hiệu nào đã hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa, một số tính năng đặc hiệu của nó, anh cũng không có cách nào sử dụng được.
“Thế nào? Anh có chỗ nào không được khỏe hay sao?”
Nhìn thấy sắc mặt của Tô Hỷ Lai đột nhiên biến đổi một cách tái nhợt, mấy người phụ nữ còn tưởng rằng cơ thể của anh xảy ra vấn đề gì.
Thế nên, tất cả bọn họ đều tỏ ra vô cùng lo lắng, hướng về phía anh hỏi thăm.
Nhưng mà, việc hệ thống biến mất, anh làm sao có thể giải thích với bọn họ được.
Với lại, đây là một bí mật mà từ trước đến nay anh đều chưa từng tiết lộ ra với bất kỳ một ai.
Thế nên, sau một hồi hoảng hốt, Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng bình phục trở lại.
Anh vội vàng đứng dậy, đối với những người phụ nữ ở trong phòng phất tay, nói ra.
“Anh không có việc gì.
Hiện tại, tình trạng sức khỏe của anh đang rất tốt.
Nhưng mà, anh cần thời gian để yên tĩnh một chút.
Vì vậy, mọi người có thể rời đi ra ngoài được không?”
Nghe Tô Hỷ Lai nói không có việc gì, mọi người mới rốt cuộc cảm thấy yên tâm.
Nhưng mà, nghe anh đưa ra yêu cầu để cho mọi người đều rời đi, mấy người phụ nữ đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Trong đó, bọn họ hơi có chút không nỡ.
Dù sao, Tô Hỷ Lai hôn mê hơn nửa tháng, vừa mới có thể tỉnh lại, ai cũng không muốn bỏ đi vào lúc này.
Nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt của Tô Hỷ Lai tỏ ra cực kỳ nghiêm tục.
Thế nên, cuối cùng bọn họ cũng gật đầu, rồi bắt đầu tản ra khỏi phòng.
Chỉ có điều, Linh Minh Nguyệt lại không có ý định rời đi.
Cô vẫn yên tĩnh đứng ở một góc trong phòng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Tô Hỷ Lai.
Hiển nhiên, lúc này Tô Hỷ Lai cũng không có ý định để cho Linh Minh Nguyệt rời đi.
Hiện tại, trong lòng anh vẫn còn có rất nhiều nghi hoặc, cần phải thông qua Linh Minh Nguyệt để hỏi rõ.
Thế nên, ngay khi nhóm phụ nữ đã đi khỏi.
Lúc này, Tô Hỷ Lai mới lần nữa hướng về phía Linh Minh Nguyệt hỏi thăm.
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao tôi lại có thể về được chỗ này?”
Đây là một nghi hoặc cực kỳ lớn ở trong lòng của Tô Hỷ Lai.
Lúc đó, anh nhớ sau khi mình bước lên bậc thang, toàn bộ không gian liền biến mất.
Nơi mà anh xuất hiện, là một chỗ tinh không vũ trụ, vô cùng xa xăm, lạ lẫm, không giống như là một nơi nào thuộc về hành tinh này.
Nhưng mà, chuyện này không chỉ có một mình Tô Hỷ Lai cảm thấy nghi hoặc, ngay cả Linh Minh Nguyệt cũng không thể nào giải thích được.
Lúc cô phát hiện ra được anh, thì toàn bộ sơn cốc đã biến mất, một chút vết tích từ trong đó lưu lại cũng không có.
Vậy nên, lúc này nghe Tô Hỷ Lai hỏi đến, Linh Minh Nguyệt không chỉ không có lên tiếng trả lời.
Mà ngược lại, cô còn đối với anh tỏ ý chất vấn.
“Đáng lý ra, việc này tôi nên hỏi anh mới đúng.
Rốt cuộc là ở bên trong sơn cốc đã xảy ra chuyện gì? Lúc tôi đem anh cứu trở về, thì toàn bộ sơn cốc đều đã biến mất.
Ngay cả pháp trận, lúc đó cũng bị chấn động cho nổ tung.
May là tôi phản ứng kịp thời, vội vàng chạy ra được bên ngoài, nên mới có thể thoát được một trận.”
Nghe được những lời chất vấn này từ trong miệng của Linh Minh Nguyệt.
Trong một thoáng, Tô Hỷ Lai cảm thấy hết sức ngỡ ngàng.
Anh cũng không biết, lúc đó sơn cốc đã hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa, lúc đó toàn bộ ý thức của anh đều đã rơi vào hôn mê, anh làm sao có thể trả lời được câu hỏi lúc này của cô?
“Tôi… tôi thật sự không biết gì cả.
Lúc đó, ngay cả tôi cũng bị mất đi ý thức.
Hiện tại, sau khi tỉnh dậy tôi cũng đã bỏ quên rất nhiều thứ.
Thế nên, vừa rồi tôi mới muốn hỏi thăm cô, rốt cuộc là khi đó đã xảy ra chuyện gì.”
Lần này, đến phiên Linh Minh Nguyệt tỏ ra nhíu mày.
Cô cũng không có nghĩ đến Tô Hỷ Lai sẽ lừa gạt mình.
Chẳng qua, mọi chuyện xảy ra hết sức bất ngờ.
Lúc đó, chính cô cũng không có hiểu rõ chuyện gì diễn ra.
Thế nên, lúc này nghe Tô Hỷ Lai nói như vậy, cô càng cảm thấy mọi thứ thật sự quá mức kỳ quặc.
“Anh thật sự không biết chuyện gì xảy ra thật sao?”
“Thật sự không biết!”
Tô Hỷ Lai rất chắc chắn gật đầu xác nhận.
Đến lúc này, Linh Minh Nguyệt cũng không có cách nào hỏi tiếp.
Vì thế, cô chỉ có thể thở ra một hơi.
“Ài, như vậy xem ra chuyện xảy ra ở bên trong sơn cốc, hiện tại ai cũng không thể nào biết rõ được.
Thế nhưng, lúc đó thật sự mọi thứ diễn ra quá mức quỷ dị.
Bên trong rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Tự nói, lại tử hỏi một mình.
Tâm trạng của Linh Minh Nguyệt cũng trở nên cực kỳ không tốt.
Dù sao, Minh tộc cũng là một trong trăm tộc của cổ tộc.
Hiện tại, đùng một cái bỗng dưng Minh tộc hoàn toàn biến mất, không lưu lại bất kỳ tung tích gì.
Cho dù là ai, cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại được.
Nhưng mà, việc này người ở trong cuộc giống như Tô Hỷ Lai lại không biết gì, cô cũng không có cách nào làm sao để truy hỏi.
Đến cuối cùng, cả hai đều không nói với ai một tiếng nào, để cho bầu không khí ở trong phòng trở nên yên tĩnh đến quỷ dị.
“A, nguy rồi! Nếu như sơn cốc đó đã biến mất, vậy con gái của tôi phải làm như thế nào bây giờ?”
Rất đột nhiên, Tô Hỷ Lai bỗng dưng nhảy dựng lên, sau đó hét lớn một tiếng.
Đến lúc này, Linh Minh Nguyệt mới kịp phản ứng lại.
Nhưng mà, sắc mặt của cô so với Tô Hỷ Lai phải bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Anh không cần phải lo lắng, lúc sơn cốc biến mất, tôi đã điều tra qua, con gái của anh cũng không có ở đó!”
Mặc dù lời nói của Linh Minh Nguyệt thì nói như vậy, nhưng trên mặt của Tô Hỷ Lai cũng không có một chút nào buông lỏng.
Vì anh biết rõ, tình huống lúc đó phải nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của bản thân rất nhiều.
Nếu như anh đoán không lầm, thì việc sơn cốc đột nhiên biến mất, rất có thể liên quan đến “vật thể lạ” cùng với ông lão canh giữ ở bên trong sơn cốc.
Chỉ có điều, hiện tại việc này anh cũng không có cách nào điều tra ra.
Bởi vì, không chỉ sơn cốc đã hoàn toàn biến mất, mà ngay cả hệ thống lúc này cũng bỗng nhiên bặt vô âm tín, để cho Tô Hỷ Lai cảm giác vô cùng bó tay bó chân.
“Không được, tôi muốn trở lại sơn cốc đó một lần nữa.
Con gái tôi, cũng không thể xảy ra chuyện xấu gì.”
Nói xong, Tô Hỷ Lai đột nhiên đứng thẳng người dậy, dự định đi ra ngoài.
Nhưng mà, lúc này âm thanh của Linh Minh Nguyệt lại đột nhiên vang lên.
“Anh muốn đi đâu? Đường vào cổ tộc, anh cũng không có cách nào mở ra.”
Nghe được tiếng nói này của Linh Minh Nguyệt rơi xuống, bước chân của Tô Hỷ Lai mới đột ngột ngừng lại.
Nhưng mà, ánh mắt của anh lại có chút rất vội, trừng trừng nhìn lấy Linh Minh Nguyệt, rồi nói ra.
“Nếu đã như vậy, cô còn ở đây làm gì?”
Lời này của Tô Hỷ Lai vừa nói ra, Linh Minh Nguyệt liền tỏ ra tức giận.
“Ý anh là gì? Anh cho rằng tôi là người hầu của anh hay sao? Anh muốn tôi đi thì tôi phải đi, muốn tôi ở lại thì tôi sẽ phải ở lại hay sao?”
Thấy Linh Minh Nguyệt đột nhiên tỏ ra tức giận như vậy, lúc này Tô Hỷ Lai mới nhớ đến, người phụ nữ ở trước mặt này cũng không phải là người bình thường.
Hiện tại, trên người anh không có hệ thống, đối mặt với Linh Minh Nguyệt càng thêm không có biện pháp nào.
Thế nhưng, chuyện này anh không muốn chậm trễ một chút nào.
Theo một loại linh cảm nào đó, anh biết rõ, nếu như mình muốn đem hệ thống thức tỉnh và đem con gái của mình cứu trở ra ngoài.
Thì anh chỉ có thể lần nữa trở lại sơn cốc, tìm kiếm tung tích của nhóm người Minh tộc kia mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook