Chàng Rể Đào Hoa
Chương 110


Trong khi nhóm phụ nữ ở trong biệt thự đang cuống cuồng tìm cách liên hệ với Tô Hỷ Lai.

Thì lúc này, trong một cái sơn cốc vô cùng vắng vẻ, xung quanh không có lấy một bóng người, thân ảnh của Tô Hỷ Lai cùng với Linh Minh Nguyệt đồng thời xuất hiện.
Nhìn thấy hoàn cảnh nơi này, Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu mày một cái.

Trong khi đó, Linh Minh Nguyệt lại tỏ ra hết sức thản nhiên, phất phất tay rồi nói.
“Đi theo tôi, hướng về phía trước một đoạn nữa, chúng ta có thể đến nơi mà anh cần gặp.”
Nghe vậy, mặc dù trong lòng đang rất nghi hoặc, nhưng Tô Hỷ Lai vẫn quyết định đi theo phía sau của Linh Minh Nguyệt.

Thế nhưng, hai người chỉ đi tới trước cửa khẩu sơn cốc.

Lúc này, đột nhiên có một nhóm người hết sức thần bí xuất hiện.

Toàn bộ cơ thể của bọn họ, đều bị bịt kín từ trên xuống dưới.

Hơn nữa, trên người còn tản mác ra một loại khí tức cực kỳ khó chịu.
“Hai người là ai? Vì sao lại đến nơi này?”
Còn chưa đợi cho hai người lên tiếng hỏi thăm, thì một người bịt mặt trong đó đã đối với cả hai liếc mắt, nghiêm giọng nói ra.
Advertisement
Biết những kẻ này cực kỳ bài ngoại.

Nếu như không phải là người trong tộc của bọn họ, sẽ không có ai có thể vượt qua được cái sơn cốc này.

Thế nên, lúc này Linh Minh Nguyệt mới đứng ra, cũng đem khí tức ở trên người của mình buông ra ngoài.
“Ta là truyền nhân đời thứ một trăm hai mươi bảy của Linh tộc.

Ta đến đây là có việc, cần gặp cốc chủ của các ngươi!”
Nghe được danh xưng của Linh Minh Nguyệt, nhóm người này vậy mà không chút kinh ngạc nào.

Thậm chí, bọn họ còn có mấy phần thiếu kiên nhẫn, vội vàng phất phất tay nói ra.
“Đi đi đi, cốc chủ của chúng ta rất bận rộn, cũng không có thời gian để tiếp đón các người.

Vì thế, các ngươi hãy đi nhanh lên.

Nếu không, chúng ta sẽ lập tức mở ra đại trận, đem các ngươi trực tiếp ném ra ngoài!”
Bị đám người này xua đuổi, trên khuôn mặt vốn đang tươi cười của Linh Minh Nguyệt tức thì lạnh xuống.

Cô làm như thế nào cũng không hề nghĩ đến, đám người này lại không nể mặt như vậy.
Nhất thời, trong lòng của Linh Minh Nguyệt hơi có một chút tức giận.

Thế nhưng, ngay lúc cô định phát tác.

Thì đúng vào lúc này, bàn tay của Tô Hỷ Lai lại đột nhiên đập nhẹ lên trên bả vai của cô một cái.

“Không cần phải nóng vội, tôi có biện pháp có thể xông vào bên trong mà không để cho bọn họ phát hiện ra!”
Advertisement
Đây là Tô Hỷ Lai bí mật truyền âm cho Linh Minh Nguyệt.

Thế nên, đám người bịt mặt bên ngoài cũng không nghe thấy.

Chỉ có điều, biểu hiện của Linh Minh Nguyệt lại rất kinh ngạc.

Cô cũng không hiểu, Tô Hỷ Lai vì sao lại có tự tin như vậy.
Thế nhưng, lúc này đám người bịt mặt đã thiếu kiên nhẫn, dự định mở ra đại trận, đem hai người đuổi ra bên ngoài.
“Ha ha ha, không nên tức giận, không nên tức giận! Chúng tôi đi, chúng tôi đi ngay bây giờ đây!”
Tô Hỷ Lai mở miệng cười lên một trận ha hả, sau đó anh liền kéo tay, lôi Linh Minh Nguyệt tránh ra bên ngoài.

Nhìn thấy bóng lưng của hai người đã thật sự rời đi.

Lúc này, một người bịt mặt ở trong đó mới hừ lạnh lên một tiếng.
“Hừ, còn tưởng Linh tộc của các người lợi hại như thế nào, cuối cùng cũng bị đại trận của chúng ta hù dọa cho chạy đi, không dám đứng lại đối kháng!”
Nói xong, mấy bóng người bịt mặt lúc này cũng biến mất ngay cửa sơn cốc, để lại một bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, quạnh quẽ.
“Đi rồi, bọn họ đã thật sự đi rồi.

Đây chính là cơ hội tốt, chúng ta có thể tranh thủ thời gian để xâm nhập vào bên trong.”
Ẩn nấp ở một chỗ cách đó không xa, hai người Tô Hỷ Lai, Linh Minh Nguyệt lúc này mới thông qua hình ảnh từ một máy phát tín hiệu của hệ thống truyền đến, nhìn thấy đám người ở trong sơn cốc đã bỏ đi.
Chỉ có điều, nhìn bộ dáng kích động của Linh Minh Nguyệt lúc này, Tô Hỷ Lai cảm giác cực kỳ im lặng.

Cô gái này làm sao lại kích động như vậy đâu? Chẳng lẽ cô ta không có phát hiện ra, bọn chúng là cố ý giả vờ rời đi hay sao?
Tô Hỷ Lai mặc dù không có trực tiếp nhìn thấy hình ảnh ở trong sơn cốc.

Nhưng thông qua tín hiệu từ hệ thống truyền đến, anh cũng có thể đoán được, đám người ở trong sơn cốc nhất định vẫn chưa rời đi.

Sở dĩ bọn họ di chuyển nhanh như vậy, nhất định là có âm mưu gì đó.
Quả nhiên, ngay khi hai người bọn họ còn đang xem xét, có nên xông vào bên trong sơn cốc lúc này hay không.

Thì rất đột nhiên, một cái bóng áo đen vô cùng xảo diệu, xuất hiện ngay ở bên cạnh cửa khẩu, thân hình của hắn cực kỳ quỷ dị, không hề phát ra một chút tiếng động nào.
“Kỳ quái, bọn họ làm sao còn chưa quay lại? Chẳng lẽ, hai người bọn họ đã thật sự rời đi rồi sao?”
Thông qua âm thanh từ hệ thống truyền đến, Tô Hỷ Lai có thể nghe rõ được tiếng nói chuyện của người này.

Nhất thời, ánh mắt của anh không khỏi quay sang nhìn lấy Linh Minh Nguyệt.
Mà Linh Minh Nguyệt cũng giống như phản ứng được, ánh mắt cũng khẽ liếc về phía Tô Hỷ Lai.

Chỉ có điều, sắc mặt của cô lại hơi có phần khó coi.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Vừa rồi tôi chẳng qua là chỉ nói miệng vậy thôi.

Anh cho rằng, tôi ngu ngốc đến mức không phát hiện ra được ý đồ của bọn họ hay sao?”
Kỳ thật, trong lòng của Tô Hỷ Lai rất muốn nói rằng: “Tôi chính là nghĩ như vậy?”

Chỉ có điều, ở trước mặt của Linh Minh Nguyệt, anh chỉ có thể giả vờ cười xòa, nói ra.
“Tất nhiên là không phải như vậy rồi.

Tôi chẳng qua là muốn hỏi thăm, không biết cô có kế hoạch gì khác hay không?”
Nghe được lời này của Tô Hỷ Lai, lại nhìn thấy điệu bộ lúc này của anh ta.

Linh Minh Nguyệt làm sao không thể đoán được, ở trong lòng của anh ta hiện đang nghĩ gì.

Chỉ có điều, nghe Tô Hỷ Lai hỏi đến, cô vẫn trợn trừng hai mắt lên, nói ra.
“Vừa rồi chẳng phải là anh nói tự có biện pháp xông vào bên trong sơn cốc hay sao? Lúc này lại đi hỏi tôi để làm gì?”
Bị Linh Minh Nguyệt gắt cho một trận, Tô Hỷ Lai không thể phát ra tính tình, chỉ có thể cười lên làm lành.
“Ha ha ha, tất nhiên là tôi có sẵn biện pháp rồi.

Chẳng qua, tôi chỉ muốn kiểm tra xem, cô có ý kiến gì tốt hay không mà thôi!”
Nhìn điệu bộ lúc này của Tô Hỷ Lai, vẻ mặt của Linh Minh Nguyệt tỏ ra vô cùng khinh thường.

Nhất là, bộ dáng cười lên hề hề của anh, thật sự nhìn như thế nào cũng thấy rất tiện.
Tất nhiên, đây là vì trong lòng của Linh Minh Nguyệt đang có chút khó chịu, thế nên cô nhìn thấy đâu cũng có vấn đề.
Mà Tô Hỷ Lai thì không hề hay biết việc này, anh thấy Linh Minh Nguyệt lần nữa liếc mắt về phía mình, chỉ có thể thu lại nụ cười, sau đó nghiêm túc nói ra.
“Kỳ thật, phương pháp này của tôi chỉ cần cô chịu phối hợp, thì sẽ rất dễ dàng có thể thành công được.

Nhưng mà, tính nguy hiểm của nó cũng tương đối cao.

Tôi chỉ sợ, cô không đồng ý làm theo yêu cầu của tôi mà thôi!”
Lần này, vẻ mặt của Linh Minh Nguyệt hơi có vẻ nhăn lại.

Nhưng ngay sau đó, cô cũng rất cương quyết gật đầu.
“Được rồi, chì là một chút yêu cầu đơn giản mà thôi, tôi còn không phải là không thực hiện được.”
Hơn nửa tiếng sau, thân hình của Linh Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở trước cửa khẩu sơn cốc.

Ngay sau đó, trên tay của cô vung lên, trực tiếp đánh thẳng về phía không gian trước mặt.
Mặc dù nhìn bề ngoài, bên ngoài cửa khẩu sơn cốc này không hề có bất kỳ vật gì.

Nhưng thông qua hình ảnh từ hệ thống ở trên người của Tô Hỷ Lai truyền đến, Linh Minh Nguyệt cũng biết rõ pháp trận bên trong đã được mấy người bịt mặt áo đen kia mở ra.
Ầm!
Một kích này của Linh Minh Nguyệt nhìn như rất hời hợt.

Nhưng quả thật, lực lượng của nó lại mạnh đến mười phần.
Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên.

Ngay sau đó, đang ẩn nấp ở phía bên trong cửa khẩu của sơn cốc, nhóm người bịt mặt đều đồng loạt xông ra ngoài.


Khi nhìn thấy rõ người tiến đánh trận pháp, chính là Linh Minh Nguyệt.

Tức thì, toàn bộ nhóm người bịt mặt đều tỏ ra vô cùng tức giận.

Nhất là gã thủ lĩnh đi đầu, càng thêm điên cuồng quát lên.
“Linh tộc, các người thật sự là quá mức, lại dám xâm nhập vào trong sơn cốc của chúng ta.

Hơn nữa, còn muốn công kích pháp trận!”
Bởi vì thực lực của Linh Minh Nguyệt so với bất kỳ người nào trong số bọn họ đều phải mạnh hơn rất nhiều.

Thế nên, mặc dù pháp trận đang bị công kích, đám người này chỉ nhảy đi ra ngoài, sau đó lớn tiếng quát mắng một trận, cũng không có ai dám rời đi ra ngoài.
Thấy tình cảnh này, trên mặt của Linh Minh Nguyệt càng lộ rõ một vẻ khinh thường.

Cô trực tiếp giơ lên một ngón tay giữa, hướng về phía nhóm người bọn họ, giễu cợt.
“Đám Minh tộc các người, không phải đều luôn tự cho là không sợ chết hay sao? Thế nào, đối mặt với một mình ta, các ngươi lại không dám ra ngoài, chỉ núp núp ló ló ở bên trong pháp trận, thì tính là thứ gì?”
Nghe được lời này từ trong miệng của Linh Minh Nguyệt nói ra, Minh Tôn, thủ lĩnh của nhóm người bịt mặt này, mới tức giận, chỉ tay về phía cô mắng to.
“Linh Minh Nguyệt, ngươi đừng tưởng rằng ta thật sự sợ Linh tộc các ngươi.

Nhiều năm về trước, Linh tộc của các ngươi đã xuống dốc, ngay cả bộ tộc cũng chỉ còn sót lại có vài người.

Nếu như không phải vì nể tình Linh tộc các ngươi từng có công cứu vớt chúng ta.

Từ lúc vừa rồi, ta đã trực tiếp đem pháp trận đập chết ngươi rồi!”
Càng nói, khí thế trên người của Minh Tôn càng thêm âm trầm.

Rất rõ ràng, người này mặc dù nói chuyện vô cùng chính nghĩa.

Nhưng thực chất, nếu như không phải kiêng kỵ thực lực của Linh Minh Nguyệt, ngay từ đầu hắn đã xông lên động thủ với cô.
Thế nhưng, Linh Minh Nguyệt lại tỏ ra khinh miệt, ngoắc lấy ngón tay về phía Minh Tôn, giọng cười tràn đầy mỉa mai.
“Đừng có đem lý do ấu trĩ như vậy ra lừa mình gạt ngươi.

Nếu như không phải là sợ đánh không lại ta, thì ngươi làm sao lại co rụt ở trong pháp trận, ngay cả một bước cũng không dám tiến đi ra ngoài.

Ta nghe nói, ngươi chính là truyền nhân đời tiếp theo của Minh tộc.

Nhưng xem điệu bộ của ngươi lúc này, quả thật Minh tộc càng lúc càng chẳng ra sao cả.

So với tổ tiên của các ngươi khi đó, quả thật là đáng xấu hổ.
“Ngươi…”
Lúc này, bị Linh Minh Nguyệt đem tổ tiên ra so sánh, sắc mặt của Minh Tôn thật sự kém đến khó coi.

Nhưng mà, thực lực của hắn quả thật không có cách nào đánh lại được Linh Minh Nguyệt.

Lúc này, cô ta đột nhiên chạy đến đây, hơn phân nửa là muốn gây sự.

Hiện tại, ở bên trong sơn cốc cũng không có người, không ai có thể kiềm chế được cô ta.
Thế nên, trong lòng của Minh Tôn lúc này thật sự rất xoắn xuýt, không biết là mình có nên lừa gạt Linh Minh Nguyệt tiến vào trong trận hay không?
“Đừng do dự nữa, một là ngươi xông ra ngoài đánh với ta một trận.


Hai là, ta sẽ trực tiếp đem trận pháp giữ nhà của các ngươi phá hỏng.”
Ầm!
Vừa nói, động tác trên tay của Linh Minh Nguyệt vừa thêm lực.

Nhất thời, trước cửa khẩu của sơn cốc đột nhiên vang lên một trận chấn động kịch liệt.

Đồng thời, phía không gian trước mặt cũng hiện lên mấy tầng gợn sóng.
Thấy được cảnh này, hai mắt của Minh Tôn không khỏi trừng lớn lên.

Đồng thời, hắn không ngừng nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Linh Minh Nguyệt, ngươi đừng nên ép người quá đáng! Nếu như ngươi còn dám hướng về phía trận pháp công kích, ta nhất định sẽ đem toàn bộ pháp trận mở ra, để ngươi sẽ bị vây giết ở bên trong!”
Lần này, thái độ của Minh Tôn cũng tỏ ra cực kỳ gay gắt.

Giống như, chỉ cần Linh Minh Nguyệt lại dám ra tay thêm một lần nữa, hắn nhất định sẽ đem cô cuốn vào bên trong.
Nhưng mà, Linh Minh Nguyệt giống như không hề nghe thấy mấy lời tức giận của Minh Tôn.

Trên tay của cô, lại lần nữa ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị tiếp tục hướng về phía không gian trước mặt đánh xuống.
Đến lúc này, đám người Minh Tôn rốt cuộc cũng không có cách nào nhịn được.

Tức thì, trong miệng của Minh Tôn quát lên một tiếng.
“Linh Minh Nguyệt, nếu ngươi đã cố chấp như vậy, vậy thì ngươi cũng đừng có trách ta!”
Nói xong lời này, trong miệng của hắn đột nhiên quát khẽ một tiếng.
“Mở!”
Ngay lập tức, toàn bộ không gian bên trong sơn cốc, đều vang lên một trận ông ông tác hưởng.

Ngay sau đó, một nguồn lực lượng vô cùng khổng lồ, từ bên trong phóng ra ngoài, hướng về phía Linh Minh Nguyệt đánh tới.
“Ha ha ha, Linh Minh Nguyệt, ngươi cho rằng ta không có thủ đoạn gì để áp chế với ngươi hay sao? Mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng một khi trận pháp ở trong sơn cốc được toàn diện mở ra, thì cho dù là Thiên Mệnh cảnh, nhất định cũng sẽ nhận lấy tốn thưởng nghiêm trọng!”
Minh Tôn lúc này lớn tiếng cười to lên một trận.

Tuy rằng vẻ mặt của hắn đang tỏ ra vô cùng đắc ý, nhưng thực chất trong lòng của hắn đắng chát không thôi.
Cổ tộc nhiều năm không được nhận lấy linh khí bồi dưỡng.

Đối với từng cái bộ tộc mà nói, thì mỗi một tòa pháp trận mỗi lần dùng đến công kích, thì điều đó đồng nghĩ đến việc sẽ tiêu hao linh khí cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng đối mặt với Linh Minh Nguyệt, một vị cường giả cấp bậc Thiên Mệnh cảnh.

Cho dù là tộc trưởng của bọn họ, ông ta cũng chưa chắc gì có thể giành được phần thắng.

Huống chi là Minh Tôn, chỉ có cấp bậc thấp hơn bọn họ rất nhiều.
Thế nên, cho dù biết rõ là sau khi mở ra trận pháp, linh khí bên trong sơn cốc sẽ bị tiêu hao rất nghiêm trọng.

Nhưng Minh Tôn lại không có lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể cắn răng tức giận, hy vọng trận pháp lúc này có thể đem Linh Minh Nguyệt dạy cho một bài học thích đáng.
Nhưng mà, Minh Tôn cũng không hề biết rằng.

Ngay khi hắn đem toàn bộ trận pháp ở trong sơn cốc này mở ra.

Thì cũng vào đúng lúc này, một bóng ngươi đột nhiên xâm nhập vào bên trong.

Thông qua khoảng trống giữa lúc Minh Tôn đem pháp trận kích hoạt, chừa ra một lỗ hổng thời gian chỉ tính bằng một phần ngàn giây.
Thế nhưng, nhiêu đó cũng là vừa đủ, để cho một người mang theo hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo như Tô Hỷ Lai, tận dụng được cơ hội hiếm có này, lẻn vào bên trong nội bộ của sơn cốc, tìm kiếm tung tích của con gái anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương