Chàng Rể Đào Hoa
-
9: Có Tiền Tùy Hứng
“Nhiễm Từ, em làm cái gì? Mau buông con dao xuống!”
Cho đến lúc này, Quách Ngọc Hưng cũng bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng chạy tới ngăn cản hành động của Triệu Nhiễm Từ.
Nhưng ai biết được, cô lúc này lại đột nhiên quát lên.
“Chuyện này không liên quan gì đến anh, anh đi ra ngoài cho tôi!”
Đột nhiên bị Triệu Nhiễm Từ quát lên như vậy, Quách Ngọc Hưng không khỏi có chút sững sờ.
Mà bà Mẫn lúc này cũng gấp lên, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
“Nhiễm Từ, còn muốn làm cái gì? Đừng có dại dột như vậy! Thằng đó thì có cái gì tốt, nó muốn ly hôn thì cứ việc ly hôn đi, con còn để ý đến nó làm gì?”
Thế nhưng, mặc kệ bà Mẫn khuyên can thế nào, Triệu Nhiễm Từ cũng cương quyết không chịu buông con dao xuống.
Thậm chí, trong lúc tức giận, con dao còn bị cô kéo sát vào cổ họng, khiến cho trên cổ bị vạch một đường vết rách, máu trên lưỡi dao nhỏ xuống.
Cho đến lúc này, Tô Hỷ Lai rốt cuộc nhịn không được, đành phải lên tiếng.
“Nhiễm Từ, anh biết là em không hề yêu anh, việc chúng ta kết hôn với nhau chẳng qua cũng chỉ là một sự ngộ nhận mà thôi.
Bây giờ, em đã không muốn ở bên cạnh anh nữa, anh cho em sự tự do rồi.
Em còn làm như vậy để làm gì?”
“Ai nói với anh là tôi không yêu anh? Ai nói với anh là tôi muốn kết hôn với người khác? Anh tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Anh có biết mẹ con của tôi cần anh như thế nào hay không?”
Trong cơn tức giận không thể nào kìm được, Triệu Nhiễm Từ lúc này đã hét toàng lên, làm cho tất cả mọi người đều trở nên sững sờ ngay tại chỗ.
“Mẹ con em?”
Thế nhưng, điều làm cho Tô Hỷ Lai để ý nhất chính là câu nói này.
Bước chân của anh ta nhất thời vội vàng chạy tới, cầm chặt lấy con dao ở trên tay của Triệu Nhiễm Từ, sốt ruột nói ra.
“Ý em nói là, em đã có con với anh?”
“Tôi không có con với anh, chẳng lẽ tôi đi có con với người khác?”
“Không phải, ý anh là, ý anh là…”
Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng lúng túng, cũng không biết giải thích với Triệu Nhiễm Từ như thế nào cho phải.
Mà lúc này, ánh mắt của Quách Ngọc Hưng đã hiện lên một tia tàn nhẫn.
Hắn làm tất cả mọi thứ, không ngờ nhận được lại là nghe được tin tức, Triệu Nhiễm Từ đã có con với Tô Hỷ Lai?
Bà Mẫn dường như cũng nhìn ra sự bất thường ở trên mặt của Quách Ngọc Hưng, bà ta vội vàng đi tới, đẩy hai người Tô Hỷ Lai và Triệu Nhiễm Từ tách ra.
Sau đó, bà ta mới vội vàng nhìn lấy sắc mặt của con gái mình, nói ra.
“Nhiễm Từ, con nói thật cho mẹ biết đi, là con đã có con với thằng đó rồi sao?”
“Mẹ, anh ấy là chồng con, không phải là thằng đó?”
Nghe lời nói khó nghe của mẹ, Triệu Nhiễm Từ lúc này không khỏi tỏ ý bất mãn.
Nhưng bà Mẫn lại không để ý đến chuyện này, bà ta lần nữa lại tiếp tục hỏi thăm.
“Con nói thật cho mẹ biết, cái thai đã mấy tuần rồi? Làm sao cho đến bây giờ mà con vẫn chưa nói cho mẹ nghe?”
Nghe hỏi đến việc này, sắc mặt của Triệu Nhiễm Từ hỏi có chút hồng.
“Mẹ, việc này con cũng không phải cố ý giấu giếm mọi người.
Là hôm qua, y tá trong bệnh viện nói với con, trong bụng của con đã có đứa nhỏ, vừa mới được bốn tuần!”
“Ha ha ha, tốt, như vậy thật sự là quá tốt!”
Bà Mẫn vừa nghe tin tức này xong, đột nhiên vui vẻ cười lên một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, giọng cười của bà ta ngưng lại, ánh mắt trở nên cay độc vô cùng.
“Nhiễm Từ, cái thai chỉ mới bốn tuần mà thôi, con với nó hãy cứ ly dị với nhau đi.
Sau đó bỏ cái thai ấy đi, từ nay về sau con không còn liên quan gì đến thằng đó nữa!”
Nghe được lời này từ chính miệng mẹ của mình nói ra, ánh mắt của Triệu Nhiễm Từ không thể nào tin được mà nhìn bà ta.
Ngay cả Tô Hỷ Lai lúc này cũng vô cùng tức giận, vội vàng đi tới đem mẹ vợ đẩy ra bên ngoài, đứng chặn trước mặt của Triệu Nhiễm Từ.
“Mẹ, lời mà mẹ nói là có ý gì? Đây là con của con, ai cho phép mẹ để cô ấy phá đi?”
“Con của mày thì sao? Con của mày thì như thế nào? Mày chỉ là một thằng vô dụng, không có một chút tiền đồ nào.
Mày nhắm sau này mày có nuôi được hai mẹ con của nó hay không? Hay để rồi cháu tao cũng giống như mày, làm một thằng vô tích sự, suốt ngày chỉ biết ăn bám nhà vợ?”
Lời này của bà Mẫn, giống như một gáo nước lạnh giội thẳng vào trên đầu của Tô Hỷ Lai.
Ánh mắt của anh ta vô cùng sốt ruột, nhìn về phía biểu cảm khuôn mặt của Triệu Nhiễm Từ.
“Mẹ, mẹ đừng có như vậy nữa được không? Đây là con của con, là con của anh Hỷ Lai.
Dù cho mẹ có chán ghét chồng con như thế nào, cũng không được phép kêu con từ bỏ đứa nhỏ trong bụng!”
Lần này Triệu Nhiễm Từ đã không có ý định nhân nhượng, cô muốn giữ lại đứa con trong bụng mình.
Mà Quách Ngọc Hưng, sau một hồi thất thần, lúc này cũng lên tiếng xen vào.
“Nhiễm Từ, anh biết là em đối với anh vẫn còn tình cảm.
Chuyện em có con với anh ta, anh cũng có thể bỏ qua cho em.
Nhưng chỉ cần em đồng ý làm vợ anh, thì dù em có thế nào, anh cũng tha thứ cho em!”
Nhìn thấy bộ mặt dối trá lúc này của Quách Ngọc Hưng, Tô Hỷ Lai cuối cùng nhịn không được, đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn lấy anh ta.
“Quách Ngọc Hưng, anh đừng nghĩ rằng mình có chút tiền thì rất giỏi! Số tiền mà anh bỏ ra để lo viện phí cho cha vợ của tôi và vợ tôi, hiện tại tôi có thể chuyển khoản cho anh.
Nhưng sau này, tôi muốn anh cút khỏi trước mặt tôi, không bao giờ được phép làm phiền đến vợ con tôi nữa!”
“Ha ha ha!”
Nghe được những lời này của Tô Hỷ Lai, Quách Ngọc Hưng giống như nghe được một câu chuyện cười, nhất thời nhịn không được, cười lớn một trận.
Mà Triệu Nhiễm Từ, lúc này cũng kéo lấy cánh tay của Tô Hỷ Lai, gấp giọng nói ra.
“Anh Hỷ Lai, anh đừng có như vậy nữa được không? Em với anh ta, thật sự không có gì với nhau cả.
Hơn nữa, người ta là ân nhân của gia đình mình, anh không cần nói ra những lời như vậy!”
“Em không tin anh?”
Bị vợ mình nghi ngờ, trong lòng của Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu như trước đây, chưa biết được tin Triệu Nhiễm Từ có con với mình, Tô Hỷ Lai có lẽ đã không nhắc đến việc này.
Nhưng hôm nay mọi việc đã khác, Triệu Nhiễm Từ không chỉ có con với anh, cô còn đối với anh có một vị trí vô cùng quan trọng.
Chính vì vậy, Tô Hỷ Lai không hề do dự một chút nào, bước tới trước mặt của Quách Ngọc Hưng, dứt khoát nói ra.
“Anh không cần phải cười nhạo tôi, đưa số tài khoản của anh cho tôi.
Tôi ngay lập tức sẽ chuyển khoản cho anh!”
Nhìn thấy thái độ của Tô Hỷ Lai lúc này, nụ cười trên mặt của Quách Ngọc Hưng tức thì nín bặt.
Ánh mắt của hắn ta, nhìn anh với một bộ dáng vô cùng nghi hoặc.
“Anh thật sự cho rằng, mình có đủ tiền để trả lại cho tôi thật sao?”
“Không thử làm sao biết? Nếu anh chê ít, tôi còn có thể chuyển thêm cho anh một chút tiền cảm ơn!”
“Hừ, tôi muốn nhìn xem, anh có thật sự nhiều tiền như vậy hay không?”
Sau một hồi nói chuyện, Quách Ngọc Hưng rốt cuộc quyết định đem số tài khoản của mình nói ra.
Đồng thời hướng về phía Tô Hỷ Lai, quăng tới cái nhìn khinh bỉ.
“Tôi nói cho anh biết, số tiền viện phía mà tôi phải đóng cho cha vợ anh, tổng cộng hơn sáu trăm triệu.
Cộng với số tiền thuốc thang cho vợ anh, cũng gần bảy trăm triệu.
Hiện tại, tôi làm tròn lại cho anh dễ tính, chỉ cần anh chuyển cho tôi bảy trăm triệu, như vậy là đủ rồi!”
Quách Ngọc Hưng nói ra lời này, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Tô Hỷ Lai, hy vọng có thể nhìn thấy bộ mặt lúng túng, xấu hổ của anh ta.
Nhưng ngoài sự dự liệu của hắn là, Tô Hỷ Lai lúc này vô cùng thản nhiên, còn nhìn lấy hắn ta gật đầu, mỉm cười.
“Chỉ có bảy trăm triệu thôi sao? Cũng không tính quá nhiều tiền.
Như vậy đi, đã anh có ơn trợ giúp gia đình chúng tôi trong lúc nguy nan, tôi cũng không thể nào bạt đãi anh được.
Hiện tại tôi gửi cho anh tám trăm, coi như là quà cảm ơn mà tôi thay mặt gia đình nhà vợ tôi, gửi đến cho anh!”
Nghe được lời này của Tô Hỷ Lai, Quách Ngọc Hưng không gọi cười nhạt.
“Ha ha ha, anh thật sự là rất vui tính! Nhưng tôi xin nhắc cho anh nhớ rõ, số tiền của tôi là bảy trăm triệu, chứ không phải là bảy trăm ngàn đâu đấy!”
“Đương nhiên tôi biết, anh cho rằng tôi đều ngu ngốc giống như anh, một chút chuyện như vậy cũng tính toán không ra hay sao?”
Nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Tô Hỷ Lai đem số tiền tám trăm triệu, trực tiếp dùng điện thoại chuyển khoản qua cho Quách Ngọc Hưng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook