Chàng Rể Đào Hoa
-
7: Cứu Người Mắc Oán
Đứng ở bên trong hành lang bệnh viện, bước chân của Tô Hỷ Lai không ngừng đi đi lại lại.
Ánh đèn bên trong phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng.
Đã trải qua hơn hai giờ đồng hồ làm phẫu thuật, nhưng tình huống của Trịnh Hồng Ngọc vẫn chưa nhìn thấy khả quan.
“Bác sĩ, bạn tôi như thế nào rồi? Cô ấy không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Nhìn thấy một nữ y tá từ trong phòng phẫu thuật đi ra ngoài, ánh mắt của Tô Hỷ Lai lập tức trở nên tươi sáng, vội vàng hướng về phía nữ y tá hỏi thăm.
Nhưng nữ y tá lúc này lại nhìn anh ta lắc đầu.
“Xin lỗi, hiện tại tình huống của bạn gái anh vẫn còn đang trong tình trạng nguy hiểm.
Vị trí lá lách của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, trong thời gian dài mất máu quá nhiều, nên ca phẫu thuật cần phải tiến hành lâu hơn so với dự tính ban đầu.
Sau khi có được kết quả cụ thể, bệnh viện chúng tôi sẽ thông báo lại cho anh sau!”
Nhìn thấy nữ y tá lắc đầu thở dài, trái tim của Tô Hỷ Lai không khỏi nhảy mạnh.
Nhưng sau khi nghe nói tình huống của Trịnh Hồng Ngọc không đến nỗi quá mức bi quan, anh mới hơi yên tâm thở ra một hơi.
Mặc dù hai người bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, thậm chí Trịnh Hồng Ngọc còn hại anh bị hiểu lầm, để đám du côn đánh cho một trận.
Nhưng chứng kiến hình ảnh cô đổ gục xuống mặt đường, trong lòng Tô Hỷ Lai không thể nhịn được, chỉ hy vọng cô có thể vượt qua tai nạn lần này.
Trong lúc Tô Hỷ Lai muốn hỏi thêm một chút về tình huống của Trịnh Hồng Ngọc.
Thì lúc này, từ bên ngoài hành lang bệnh viện, vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, một hàng vệ sĩ mặc vest đen, nhanh chóng hướng về phía phòng phẫu thuật tiến lại gần.
Dẫn đầu đám vệ sĩ này, là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng bước chân thoăn thoắt về phía trước.
Nhìn đám người này khí thế hung hăng xông tới, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi nảy sinh lo lắng, không biết thân phận của những kẻ tới là ai.
Nhưng không đợi quá lâu, âm thanh tràn đầy tức giận của người đàn ông trung niên đi đầu đã hướng về phía hai gã vệ sĩ đi ở bên cạnh gắt lên.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao con gái của tôi lại bị người khác đâm nhập viện?”
Giọng nói của người đàn ông này không lớn, nhưng tỏa ra một loại uy nghiêm không cho người khác kháng cự lại, làm cho hai gã vệ sĩ không khỏi giật mình.
Một người trong đó vội vàng lên tiếng giải thích.
“Ông chủ, tình huống lúc đó vô cùng bất ngờ.
Chúng tôi thật sự cũng không nghĩ đến có người lại dám ra tay với tiểu thư.
Chúng tôi…”
Nhưng không đợi cho gã vệ sĩ này kịp giải thích hết câu, người đàn ông trung niên đã dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“Tôi không phải để cho anh giải thích, tôi chỉ muốn biết kẻ đó là ai? Vì sao lại dám ra tay với con gái tôi?”
Nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người lúc này của người đàn ông trung niên, gã vệ sĩ thật sự sợ, con ngươi không khỏi co rụt lại.
Mà gã vệ sĩ đi ở bên cạnh, dường như phát hiện ra được chuyện gì, không khỏi chỉ tay về phía Tô Hỷ Lai, kinh hô lên một tiếng.
“Ông chủ, là hắn ta!”
Người đàn ông trung niên cũng không kịp nghe lời nói tiếp theo của gã vệ sĩ, ánh mắt của ông ta đã trở nên tàn nhẫn, nhìn lấy Tô Hỷ Lai chằm chằm.
Bị ánh mắt của người đàn ông này nhìn thẳng, Tô Hỷ Lai cảm giác như mạch máu trong người của mình đều bị đóng băng lại.
Cả người anh ta, giữa buổi tối lạnh lẽo của bệnh viện, vậy mà đổ ra đầy mồ hôi hột.
“Ông chủ, cậu ta chính là người đã đi cùng với tiểu thư, là người đã đưa tiểu thư vào trong bệnh viện!”
“Ưm!”
Gã vệ sĩ vừa trông thấy ánh mắt của người đàn ông trung niên nhìn về phía Tô Hỷ Lai, hắn sợ người đàn ông này hiểu lầm, nên mới vội vàng lên tiếng giải thích.
Mà người đàn ông trung niên lúc này, cũng thu hồi lại ánh mắt đáng sợ của mình, khẽ kêu nhẹ lên một tiếng.
“Chính cậu là người đã đưa con gái tôi vào bệnh viện?”
Mặc dù đã biết rõ là người đàn ông này không phải người thiện lành gì, nhưng Tô Hỷ Lai cũng lịch sử gật đầu, đáp lại.
“Vâng, thưa chú! Chính cháu là người đã đưa con gái chú vào bệnh viện!”
“Vậy cậu và con gái tôi có quan hệ như thế nào?”
“Cái này… cũng không tính là có quan hệ gì, chúng cháu chỉ tình cờ gặp nhau ở ngoài đường mà thôi!”
“Thật sao?”
Bị người đàn ông trung niên này liên tục hỏi thăm, giống như là bị hỏi cung, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi trở nên khó coi.
Mà một trong hai gã vệ sĩ đi ở bên cạnh của ông ta, lúc này cũng thì thầm to nhỏ gì đó ở trong tai của ông ta.
Sau một lúc, vẻ căng thẳng ở trên mặt của ông ta mới dãn ra.
Đồng thời, ông ta cũng nở ra một nụ cười hiền lành, hướng về phía Tô Hỷ Lai đi tới.
“Thật xin lỗi, vừa rồi vì tôi quá lo lắng cho con gái của mình, nên mới thất lễ như vậy.
Xin cậu hãy thông cảm, bỏ qua cho tôi!”
Nếu như không phải vừa rồi còn trông thấy vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của người đàn ông trung niên, nhìn thấy nụ cười lúc này của ông ta, Tô Hỷ Lai thật sự còn cho rằng ông ta là một người đàn ông hiền lành, dễ gần.
Chỉ là, Tô Hỷ Lai đã nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta, nên cũng không có nói thêm cái gì.
Ánh mắt của anh ta hơi dừng lại một chút, sau đó liền tìm lấy lý do rời đi.
Thế nhưng, phòng phẫu thuật lúc này cũng vừa vặn được mở ra, toàn bộ bác sĩ trong ca phẫu thuật cũng đều rời khỏi.
Nhất thời, bước chân của Tô Hỷ Lai không khỏi dừng lại.
Mà người đàn ông trung niên lúc này đã gấp đến độ tiến đến, kéo lấy cánh tay của một bác sĩ trong đó, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm.
“Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi? Con bé không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Vốn dĩ bác sĩ vừa mới tiến hành phẫu thuật xong, bị người bên ngoài níu kéo như vậy, vẻ mặt đã có mấy phần không vui.
Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trung niên này, anh ta ngay lập tức có chút sợ hãi, vội vàng cung kính, cúi thấp đầu xuống nói ra.
“Ông chủ Trịnh, con gái của ông không có vấn đề gì, chúng tôi đã giúp cô ấy tiến hành phẫu thuật thành công.
Nhưng mà, tình huống của cô ấy hơi có chút phức tạp, nên tạm thời người nhà không thể nào vào thăm hỏi được.
Do đó, xin ông thông cảm cho bệnh viện của chúng tôi.
Đợi đến khi nào chúng tôi có được kết quả cụ thể, sẽ báo cáo lại cho ông!”
Nghe vị bác sĩ này nói như vậy, động tác trên tay của người đàn ông trung niên này mới hơi ngừng lại.
Ngay sau đó, ông ta cầm lấy một tờ chi phiếu ở trong túi áo, đưa ra cho vị bác sĩ trước mặt.
“Đây là tờ chi phiếu một trăm triệu, anh và tổ của anh cầm lấy bồi dưỡng thêm đi.
Chỉ cần các anh có thể cứu được con gái của tôi an toàn, số tiền này không chỉ có nhiêu đây, mà tôi sẽ còn bồi dưỡng thêm cho các anh!”
Nhìn thấy một lần nhận được số tiền lớn như vậy, vị bác sĩ lúc này mới hấp tấp đem chi phiếu đẩy lại về phía người đàn ông trung niên, sau đó anh ta lắc đầu nói ra.
“Ông chủ Trịnh, chúng tôi biết ông rất giàu có.
Nhưng đây là chức trách của chúng tôi, chúng tôi không thể nào nhận số tiền này của ông được! Xin phép ông!”
Nói xong, vị bác sĩ này liền muốn rời đi.
Nhưng người đàn ông trung niên lại dứt khoát đem tờ chi phiếu nhét thẳng vào trong túi áo của bác sĩ.
Rồi sau đó mới vỗ lấy bả vai của anh ta, cười nói.
“Anh yên tâm đi! Đây là số tiền bồi dưỡng tôi tặng cho các anh, cho dù là giám đốc của các anh, ông ta cũng không dám nói thêm lời nào.
Với lại, tôi còn cần các anh chăm sóc cho con gái tôi, sức khỏe của con bé, chỉ một chút tiền này thì đáng cái gì!”
Người đàn ông trung niên đã nói đến mức này, vị bác sĩ lúc này cũng không thể nói gì thêm, đành cầm lấy số chi phiếu ở trong tay của ông ta.
Sau đó, anh ta mới hướng về phía người đàn ông trung niên khẽ cúi đầu, cảm ơn.
“Cảm ơn ông chủ Trịnh đã có lòng với đội ngũ y bác sĩ của chúng tôi! Nhưng số tiền này, tôi sẽ không nhận riêng cho mình, mà tôi sẽ dùng nó để gây quỹ từ thiện cho bệnh viện.
Hy vọng là ông chủ Trịnh sẽ không phản đối!”
Nghe vị bác sĩ này nói như vậy, người đàn ông trung niên không những không tức giận, mà còn vô cùng vui vẻ cười to.
“Ha ha ha, chuyện như vậy tôi làm sao lại phản đối, tôi còn phải chúc mừng bệnh viện của các anh mới đúng!”
Thấy người đàn ông trung niên đáp ứng yêu cầu của mình, vị bác sĩ lúc này mới hài lòng mỉm cười, sau đó cùng với đội ngũ y bác sĩ của mình rời đi.
Mà Tô Hỷ Lai nhìn hết mọi thứ ở trong mắt, ánh mắt của anh ta lóe lên một tia sáng hiếm thấy.
“Trên đời này, thật sự không phải ai cũng là kẻ xấu!”
Thế nhưng, suy nghĩ này của anh ta chỉ vừa mới hiện lên, một giọng nói trầm thấp đã làm cho tinh thần của anh ta lập tức phục hồi lại như cũ.
“Cậu trai trẻ, tôi không biết vì sao cậu lại cứu con gái tôi, tôi cũng không biết cậu tiếp cận con bé với mục đích gì.
Nhưng tôi nói cho cậu biết, con gái của Trịnh Tuấn Hưng này, tuyệt đối không dễ bị ức hiếp như vậy đâu.
Nếu như cậu để cho tôi biết, cậu tiếp cận nó với mục đích khác, tôi nhất định sẽ không để yên cho cậu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook