Chàng Rể Đào Hoa
13: Tạm Giam


Đoàng!
Ngay sau khi tiếng nói tràn đầy đắc ý của Trương Vĩ Văn vừa chấm dứt, một tiếng nổ lớn làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng giật mình vang lên.
Trong lúc này, tròng mắt của Trương Vĩ Văn hết sức mở lớn, hắn ta cảm thấy vô cùng kinh hãi, hoàn toàn không hề nghĩ đến nữ cảnh sát này lại dám nổ súng thật.

Hơn nữa, vị trí họng súng của cô ta, chỉ cách đũng quần của hắn có vài centimet.
“Cô… cô dám bắn tôi?”
Mặc dù phát súng vừa rồi không có bắn trúng lên người của hắn, nhưng nhìn thấy họng súng đen ngòm vẫn còn bốc lên khói thuốc, hai chân của Trương Vĩ Văn bất giác run rẩy, phía dưới đũng quần cũng có chút ẩm ướt.
Mà Tô Hỷ Lai nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng biến đổi không ít, cả người đều ngây ra như tượng.
“Tôi xin nhắc lại lần nữa, toàn bộ các anh ngồi xuống, lập tức giơ hai tay lên đầu.

Ai dám chống lệnh, phát súng tiếp theo không phải chỉ bắn hù dọa như vậy không đâu!”
Nữ cảnh sát sau khi nổ súng, lúc này ánh mắt lại liếc nhìn về phía đám người Trương Vĩ Văn, sau đó nhìn sang Tô Hỷ Lai nghiêm giọng nói.
“Còn anh nữa? Anh cũng ngồi xuống, giơ tay lên đầu cho tôi!”
Mặc dù biết mình không có làm sai chuyện gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ lúc này của nữ cảnh sát, Tô Hỷ Lai chỉ có thể nhẫn nhịn, quyết định trực tiếp ngồi xuống, làm theo yêu cầu của cô.
“Hừ!”
Nhìn thấy biểu hiện của anh ta lúc này, nữ cảnh sát mới khinh bỉ hừ lên một tiếng.

Mà Tô Hỷ Lai đã trực tiếp im lặng, không biết nữ cảnh sát này rốt cuộc là có thù hằn gì với mình?
“Toàn bộ các anh, đều đi theo tôi trở về đồn!”
Bị đưa về trụ sở công an thành phố, ngồi trong phòng tạm giam, tâm tình của Tô Hỷ Lai lúc này thật sự rất buồn bực, khó chịu.

Nhất là, người ngồi ở phía đối diện của anh ta, lại là nữ cảnh sát khi nãy đã đem toàn bộ bọn họ đều đưa về đây.

“Cô cảnh sát, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là xã hội đen.

Tôi với bọn họ chỉ vô tình gặp nhau ở trên đường mà thôi, tôi hoàn toàn không quen biết gì với bọn họ?”
Mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng Tô Hỷ Lai vẫn phải cố kiên nhẫn làm ra giải thích.
Thế nhưng, nữ cảnh sát lúc này vẫn một mực ghi ghi chép chép gì đó ở trong tờ lời khai, cũng chẳng thèm để ý đến vẻ mặt cầu xin của anh ta.
“Đồng chí Lưu Thục Hiền, cấp trên có lệnh, mời đồng chí lên văn phòng làm việc, gặp thủ trưởng!”
Đang ngồi ở trong phòng thẩm vấn ghi chép, nghe được giọng nói từ phía bên ngoài vọng vô, ánh mắt của nữ cảnh sát không khỏi ngước lên nhìn lại.

Khi thấy là đội trưởng của mình đi đến, sắc mặt của cô bỗng nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Ngay sau đó, cô hậm hực đem tờ lời khai đặt lại lên bàn, ánh mắt trừng thẳng về phía Tô Hỷ Lai, trong giọng nói mang theo mấy phần đe dọa.
“Anh hãy chờ đó, lát nữa tôi sẽ quay lại lấy lời khai của anh!”
Nói xong, nữ cảnh sát lúc này mới đứng dậy, rời khỏi phòng tạm giam.

Mà Tô Hỷ Lai lúc này, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Anh tên là gì? Hiện tại đang làm công việc gì? Từng có tiền án tiền sự gì hay không?”
Sau khi nữ cảnh sát rời đi không được bao lâu, người đội trưởng của cô cũng bắt đầu lấy lại lời khai của Tô Hỷ Lai.

Mặc dù thái độ của người cảnh sát này cũng không tốt hơn so với nữ cảnh sát lúc trước một chút nào.

Nhưng sau khi điền đầy đủ thông tin cá nhân lên tờ khai, Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng được thả ra ngoài.
Mà lúc rời đi, Tô Hỷ Lai cũng vừa vặn bắt gặp đám người Trương Vĩ Văn từ trong đồn đi ra.


Nhìn thấy bọn họ được thả, Tô Hỷ Lai cũng không nói gì, quyết định đi trở lại bệnh viện, nhìn xem tình huống của cha vợ mình như thế nào.
Nhưng lúc trên đường đi đến bệnh viện, điện thoại của anh ta đột nhiên lại vang lên lần nữa.

Lúc này, người gọi cho anh là một giọng của đàn ông vô cùng xa lạ, Tô Hỷ Lai chưa từng gặp qua người này bao giờ.
“Cho hỏi, ông là ai vậy?”
“Xin chào Tô thiếu gia, tôi là ai không phải vấn đề quan trọng.

Hôm nay tôi muốn gặp cậu, chỉ có một chuyện muốn bàn bạc với cậu mà thôi.

Hy vọng là Tô thiếu gia có thể nể tình, dành chút thời gian quý báu của cậu đến đây gặp tôi một lần!”
Người đàn ông này chỉ nói tới đây liền tắt máy, hoàn toàn không cho Tô Hỷ Lai một chút cơ hội nào để từ chối.

Trong lòng không khỏi dâng lên một trận buồn bực.

Trong lúc anh ta dự định không thèm để ý gì đến người này nữa, thì một phần tin nhắn được gửi đến.

Phía trên đó là một cái địa chỉ, và một phần video đã được cài đặt mã khóa.
Thế nhưng, chỉ vừa nhìn thấy tiêu đề của video này, cũng với hình ảnh hiên lên trên đó, sắc mặt của Tô Hỷ Lai tức thì biến đổi, hai nắm tay của anh lúc này cũng siết chặt lại với nhau.
Ngay sau đó, không một chút do dự, anh liền đập vai của người tài xế xe taxi, rồi ra hiệu cho anh ta.
“Đưa tôi đến đoạn đường số 4, cầu Long Hồ, chỗ khu nhà hoang phía ngoài thành phố, nhanh lên!”
Vốn dĩ tài xế taxi cũng không có dự định lái xe đến chỗ đó, nhưng Tô Hỷ Lai đã nhanh tay dúi vào cho anh ta một tờ polyme màu đỏ, để cho anh ta lập tức hớn hở, đánh tay lái, hướng về phía con đường ngoại thành chạy đi.
Không tốn bao lâu thời gian, chiếc xe taxi đã chạy đến khu nhà bỏ hoang ở đường số 4, gần cầu Long Hồ.


Lúc này, Tô Hỷ Lai rất nhanh liền trông thấy một chiếc xe Lexus màu đen đậu ở ven đường.
Vừa trông thấy Tô Hỷ Lai xuất hiện, cửa kín của chiếc xe Lexus này đột nhiên kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, đã bị che khuất một nửa bởi chiếc mũ rộng vành.
“Tô thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đến?”
Giọng nói của người đàn ông này hơi có vẻ đặc khàn, rất khó phân biệt đâu là giọng thật của ông ta.
Đối với sự che giấu của người đàn ông này, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không thèm để ý một chút nào.

Bởi vì, thông qua hệ thống phân tích, trước mặt của Tô Hỷ Lai đã hiện ra một phần màn hình, phía trên là thông tin của người đàn ông trung niên này.
“Nói đi, ông đến tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi bây giờ đã không còn là thiếu gia của nhà họ Tô.

Tất cả mọi chuyện liên quan đến bọn họ, tôi đều không quan tâm?”
“Thật sao? Nhưng theo tôi được biết, mẹ cậu lúc trước mất tích, có liên quan đến một người phụ nữ tên là Trương Ánh Tuyết.

Hơn nữa, việc cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, bị tước đoạt đi quyền thừa kế còn do một tay người phụ nữ này sắp đặt.

Mà bà ta chính là người vợ thứ hai của cha cậu, ông Tô Nhật Minh, đồng thời cũng chính là mẹ kế của cậu, phải không cậu chủ Tô?”
Những chuyện liên quan đến nhà họ Tô, mặc dù Tô Hỷ Lai không biết vì sao người đàn ông này có thể biết đến tường tận như vậy.

Nhưng ở trên đời này, giấy không thể nào gói lại được lửa.
Chính vì thế, đối với những thông tin mà ông ta cung cấp cho mình, Tô Hỷ Lai lại chẳng hề có một chút cảm giác kinh ngạc nào.
Mà trái lại, anh ta còn nhìn chăm chú về phía khuôn mặt của người đàn ông mặc áo đen đang ngồi ở trong xe, vẻ mặt không có một chút cảm xúc, nói ra.
“Nói đi, mục đích cuối cùng của ông đến đây tìm tôi là có việc gì? Tôi cũng không tin ông chỉ gặp tôi để nói mấy chuyện nhảm nhí như thế này đâu?”
Nhìn thấy biểu hiện lạnh nhạt của Tô Hỷ Lai lúc này, trong ánh mắt của người đàn ông mặc áo đen thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhưng vì ánh mắt của ông ta đã bị che kín bởi kính râm, nên Tô Hỷ Lai cũng không thể nào phát hiện ra được.
“Quả nhiên là người thừa kế của nhà họ Tô.


Cậu chủ Tô, thật sự tôi đến đây tìm cậu, cũng không phải để uy hiếp, hay cố tình làm khó dễ cho cậu.

Mà tôi đến đây, chỉ muốn đưa ra một lời đề nghị, không biết là cậu có muốn nghe hay không?”
Vừa nói, người đàn ông này vừa tháo cặp kính đen ở trên mặt xuống, lộ ra một phần khuôn mặt chân thật của ông ta.

Đồng thời, người đàn ông này còn đẩy ra cửa xe, mời Tô Hỷ Lai lên xe để nói chuyện.
Không biết hai người bọn họ đã bàn bạc gì với nhau, nhưng sau khi Tô Hỷ Lai bước xuống xe, sắc mặt của người đàn ông mặc áo đen đã trở nên vô cùng dễ coi.
“Cậu chủ Tô, hy vọng là chúng ta sẽ có được một cuộc hợp tác vui vẻ! Chỉ cần cậu có thể đáp ứng được yêu cầu của chúng tôi, mọi lời đề nghị của cậu, tôi đều có thể cung cấp một cách đầy đủ và nhanh nhất!”
Lần nữa quay trở về bệnh viện, Tô Hỷ Lai nhìn thấy đồng hồ đã điểm sang năm giờ chiều, thời gian đến buổi hẹn với Trịnh Tố Trinh chỉ còn hơn có hai tiếng.

Nhưng lúc này, tâm trạng của Tô Hỷ Lai cũng không thể được coi là tốt.
Những thứ liên quan đến nhà họ Tô, anh vốn dĩ đã muốn quên đi.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy hình ảnh mà mẹ cậu bị gã đàn bà độc ác, Trương Ánh Tuyết đẩy xuống vách núi.

Hơn nữa, đứa con trai của bà ta, cũng không phải là con ruột của cha anh.

Nhất thời, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi tức giận, chỉ muốn nhanh chóng quay trở về, để cho hai mẹ con của người đàn bà độc ác đó nhận lấy một sự trừng phạt xứng đáng.
“Anh Hỷ Lai, anh đã đi đâu cả một ngày hôm nay? Cha em vừa được tiến hành phẫu thuật xong, bác sĩ nói tình hình sức khỏe của ông ấy đang có tiến triển rất tốt.

Trong vài ngày nữa, ông ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại!”
Ngay lúc Tô Hỷ Lai vừa bước vào phòng, anh ta đã nghe được giọng nói hơi có phần trách mắng của vợ mình.
Chỉ là, sắc mặt của anh ta còn chưa kịp dãn ra, thì một hình ảnh vô cùng khó chịu đập vào mắt, khiến cho hai đầu lông mày của anh ta không khỏi nhăn lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương