Chàng Rể Đào Hoa
118: Điều Kiện


“Ai?”
Từ bên trong dòng nước ấm, thân hình của thiếu nữ nhanh chóng để lộ ra bên ngoài.

Nhưng động tác của cô vô cùng nhanh gọn, dứt khoát.

Khi mà Tô Hỷ Lai vẫn còn chưa kịp định thần để nhìn lại, thì quần áo trên người của cô đã vô cùng chỉnh tề.
Đồng thời, nhóm người đang công kích con hổ trắng lúc này cũng bị tiếng hô của thiếu nữ làm cho giật mình.

Nhất là gã đàn ông ăn mặc kỳ lạ, càng thêm gấp gáp hô lên.
“Nhanh, lập tức sử dụng nó, đem con hổ này đánh chết!”
Lời nói của gã vừa buông xuống, từ trên người của một tên thủ hạ đi theo bên cạnh nhanh chóng rút ra một thanh dao găm được làm từ xương thú.

Mặc dù không biết loại vũ khí này có tác dụng gì.
Thế nhưng, ngay khi con dao găm được lấy ra, ánh mắt của con hổ trắng vậy mà hiện lên dáng vẻ vô cùng kiêng kỵ.

Đồng thời, thân ảnh của thiếu nữ đã nhanh chóng lao tới, hướng về phía đám người đang công kích hổ trắng, lớn tiếng kêu lên.
“Ngưng lại, ta không cho phép các ngươi làm hại đến nó!”
Thân hình của thiếu nữ tuy rằng vẫn còn ở một khoảng cách rất xa, nhưng âm thanh của cô lại vang vọng khắp cả núi rừng.

Đồng thời, động tác của nhóm người vây đánh con hổ trắng bỗng dưng hơi có một chút dừng lại.
Nhân cơ hội lúc này, thân hình của con hổ trắng mới lách qua, lao ra khỏi vòng vây.

Trong một thoáng giật mình, gã đàn ông mặc bộ quần áo sặc sỡ không khỏi tức giận hô lên.
“Ngu xuẩn, các ngươi làm sao lại để cho nó chạy thoát? Nhanh, mau đuổi theo nó cho ta!”
Không muốn để cho con hổ trắng tiến về vị trí của thiếu nữ, gã đàn ông mặc quần áo sặc sỡ càng thêm tức giận, ra lệnh cho thủ hạ của mình đuổi bắt gay gắt.

Thế nhưng, vừa rồi trốn thoát được bọn họ vây bắt con hổ trắng đã lấy lại tinh thần, khí thế trên người của nó cũng bạo tăng hơn trước rất nhiều lần.
Đồng thời, thiếu nữ lúc này cũng vừa vặn xuất hiện ở bên cạnh nó, để cho động tác của đám người đối diện bất đắc dĩ phải dừng lại, đứng ở một khoảng cách tương đối xa.
“Đế Thích Thiên, ngươi muốn làm gì? Vì sao ngươi lại năm lần bảy lượt, muốn giết chế thú cưỡi của ta?”
Ánh mắt của thiếu nữ lúc này dừng lại ở trên người của gã đàn ông có phong cách ăn mặc hết sức kỳ dị, đồng thời cũng là kẻ dẫn đầu trong nhóm người vây bắt lần này.
Nghe hỏi đến, hai mắt của Đế Thích Thiên cũng hơi dừng lại ở trên người của thiếu nữ một chút.

Sau đó, giọng nói của hắn mang theo mấy phần cổ quái, nhìn lấy thiếu nữ cùng với con hổ trắng.
“Linh Minh Nguyệt, ngươi đã biết rõ còn cố hỏi để làm gì? Con hổ trắng này, đối với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là một con thú cưỡi mà thôi.

Nhưng nó đối Đế tộc chúng ta, lại có giá trị hết sức đặc thù.

Chúng ta cần lấy xương cốt cùng với máu tươi của nó, cứu thiếu chủ của chúng ta tỉnh lại.

Hiện tại, nếu như ngươi đồng ý đem con hổ trắng này giao ra, Đế tộc chúng ta nhất định sẽ có hậu tạ!”
“Phi, miệng ngươi thúi lắm! Ta vốn không phải là Linh Minh Nguyệt.

Hơn nữa, con hổ trắng này chính là bạn đồng hành của ta.

Việc thiếu chủ của các ngươi sống hay là chết, thì có liên quan gì đến ta?”
Lời này của thiếu nữ vừa nói ra, tức thì để cho khuôn mặt vốn dĩ đã có mấy phần âm trầm của Đế Thích Thiên càng thêm biến đến vô cùng khó coi.


Thế nhưng, đối mặt với thiếu nữ ở phía đối diện, thật sự Đế Thích Thiên cũng không có cách nào nắm bắt được.

Nếu không, ngay từ lúc đầu hắn cũng không nói ra nhiều lời như vậy.
Dù sao, Đế tộc bọn họ từ trước đến nay đều có phong cách làm việc hết sức bá đạo, ngang ngược.

Chỉ cần là thứ mà bọn họ muốn có được, cho dù dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào, bọn họ cũng quyết ra tay không hề do dự chút nào.
Chỉ có điều, thiếu nữ cùng với con hổ trắng trước mặt lại khiến cho Đế tộc bọn họ cảm thấy hết sức đau đầu.

Mặc dù thiếu nữ đối diện cũng là người của cổ tộc.

Nhưng thiếu nữ này lại là một trong số những truyền nhân của Linh tộc, một bộ tộc từ xưa đến nay đều có tiếng rất khó dây dưa.
Hơn nữa, sức tự vệ của bọn họ cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Cho dù là Đế tộc bọn họ cũng không có cách nào đem thiếu nữ trước mặt tổn hao được.
Chính vì thế, nhiều năm về trước, sau khi biết rõ con hổ mà thiếu nữ đối diện nuôi dưỡng có thể mang đến tác dụng khôi phục lại thương thế cho thiếu chủ bọn họ.

Hầu như toàn bộ Đế tốc đều tung người ra bên ngoài, tìm đủ hết mọi cách để đem con hổ trắng này bắt đi.
Thế nhưng, sau nhiều lần hành động.

Cho đến lúc này, bọn họ chưa từng thành công được lấy một lần.

Hiện tại, nhiệm vụ lần này giao ở trên đầu của Đế Thích Thiên, để hắn cảm thấy vô cùng khó khăn.
Nhưng mà, nếu như thân phận đã bị bại lộ, Đế Thích Thiên cũng không có ý định cùng với thiếu nữ này dây dưa.
“Linh Minh Nguyệt… à không đúng, ngươi hẳn là chị em song sinh với ả ta, tên là Linh Thời Vũ, đúng không? Tộc trưởng của chúng ta đã có lệnh, nếu như trong hôm nay không thể đem con hổ của ngươi đánh giết, thì toàn bộ nhóm người chúng ta cũng không có cách nào để trở về Đế tộc được nữa.

Chính vì thế, một là ngươi đem thú cưỡi của ngươi giao ra.

Hai là, chúng ta cùng với ngươi liều mạng!”
Đối mặt với sự uy hiếp của Đế Thích Thiên, Linh Thời Vũ rõ ràng không hề lộ ra một chút e ngại nào.

Thậm chí, bên trong ánh mắt của cô, còn lộ ra một chút khinh thường.
“Thế nào, chỉ bằng nhóm người các ngươi, cũng nghĩ muốn đem thú cưỡi của ta bắt đi?”
Nghe được lời này, Đế Thích Thiên không có lên tiếng đáp lại, mà trên khóe môi của hắn, nhất thời lộ ra một nụ cười khẩy.
“Tất nhiên là không phải rồi.

Ta trước khi đến đây, đã có chuẩn bị một ít lễ vật giành tặng cho ngươi.

Hiện tại, xem ra lễ vật cũng sắp phát huy ra tác dụng của nó rồi!”
Lời này của Đế Thích Thiên vừa nói ra, sắc mặt của Linh Thời Vũ nhất thời hơi biến đổi một chút.

Ngay sau đó, tiếng cười của cô cất cao, giống như vừa mới nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ.
“Ha ha ha, Đế Thích Thiên, chỉ bằng mấy lời này của ngươi cũng nghĩ muốn đem ta hù dọa thật sao? Ta… ách…”
Thế nhưng, câm thanh của Linh Thời Vũ chỉ phát ra được một nửa, đột nhiên hai tay của cô ôm chặt lấy trước ngực, vẻ mặt vô cùng khó tin, nhìn về Đế Thích Thiên đang đứng ở phía đối diện.
“Ngươi… khốn nạn…”
Nói ra lời này, thân hình của Linh Thời Vũ cấp tốc ngã gục xuống mặt đất.


Trên khuôn mặt của cô còn hiện lên một chút tái nhớt, hơi thở cũng bắt đầu trở nên vô cùng suy yếu.
“Hừ, ngươi cho rằng ta không có một chút chuẩn bị gì, liền chạy đến đây để đối phó với ngươi thật sao? Nói cho ngươi biết, trước khi đến đây Đế tộc của chúng ta đã phải hao tốn rất nhiều thời gian và tâm huyết, mới có thể điều chế ra được loại nước thuốc không mùi không vị, còn đem nó hòa tan vào trong nước suối, để cho toàn bộ kinh mạch trong người của ngươi đều bị phong bế lại.

Hiện tại, dù cho ngươi có muốn phản kháng, cũng là vô dụng mà thôi! Ha ha ha!”
Đứng ở phía đối diện, vẻ mặt của Đế Thích Thiên lúc này hiện lên bộ dáng vô cùng đắc ý.

Hơn nữa, trên tay hắn còn cầm lấy một bình nước thuốc, lắc qua lắc lại ở trước mặt của Linh Thời Vũ.
Ngay từ đầu, Đế Thích Thiên sau khi nhân được nhiệm vụ của tộc trưởng giao phó, hắn đã cho người bí mật điều tra qua hành tung của Linh Thời Vũ.

Đồng thời, đối với sở thích của cô hắn vốn vô cùng am hiểu.

Thế nên, trong lúc Linh Thời Vũ còn không có phòng bị, Đế Thích Thiên đã cho người lén lút hòa tan một ít nước thuốc vào trong nước suối.

Loại nước thuốc này, đối với kẻ khác hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.

Thậm chí, nó còn vô hại, không hề ảnh hướng gì với bất kỳ một sinh vật nào khác.
Chỉ có điều, với thể chất đặc thù của Linh tộc, thì thứ nước thuốc này chẳng khác nào một loại độc dược.

Mặc dù hàm lượng nước thuốc ở trong con suối rất nhỏ, hoàn toàn không có lưu lại một chút vết tích nào.

Thế nhưng, nó lại là thứ chất độc chí mạng, khiến cho Linh Thời Vũ lúc này mới không có cách nào phản ứng được, toàn bộ cơ thể đều trở nên vô lực, ngã xuống mặt đất.
Giống như chỉ có chờ đợi như vậy, Đế Thích Thiên lúc này mới vội vàng ra lệnh cho những tên thủ hạ đứng ở bên cạnh của mình.
“Nhanh, tranh thủ thời gian đem con hổ trắng kia đánh chết.

Thứ thuốc này tuy rằng có thể tạm thời phong bế được kinh mạch của cô ta.

Nhưng mà, đám người Linh tộc này có thể chất rất đặc thù.

Ngay cả tộc trưởng cũng không có cách nào bảo đảm, sẽ không có bất kỳ tình huống bất ngờ nào có thể xảy ra hay không.

Thế nên, các ngươi nhất định phải hành động nhanh chóng, tuyệt đối không nên để xảy ra sai lầm!”
“Vâng!”
Đám thủ hạ rất nhanh liền đáp lại.

Sau đó, thân hình của bọn họ lần nữa lướt tới.

Nhất là, trong tay của mỗi người lúc này đều cầm theo một loại vũ khí được làm từ xương thú.

Đối với con hổ trắng mà nói, những thứ vũ khí này so với cung tên, dao nhọn càng thêm đáng sợ hơn.
Bởi vì, những con dao được làm từ xương thú này đều được đặc chế từ một loại thiên địch ở trong tự nhiên của nó.

Hơn nữa, trên mỗi thanh dao găm đều được đám người Đế Thích Thiên bôi lên một lớp chất lỏng thực vật, có thể trực tiếp khiến cho thần kinh của con hổ trắng trở nên tê liệt.
Thế nên, trận chiến này chỉ vừa diễn ra không đến vài phút, thân thể của con hổ trắng đã trở nên vô lực, ngã xuống mặt đất.


Ngay sau đó, đám thủ hạ của Đế Thích Thiên đã dùng lấy dây gai, đem toàn bộ cơ thể của nó trói chặt lại như một giò bánh chưng.
“Rất tốt, nhanh chóng đem nó khiêng trở về, ta còn phải đi báo cáo chuyện này với tộc trưởng!”
Đế Thích Thiên nhìn thấy con hổ trắng đã bị trói chặt, trong lòng hắn vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa lộ ra một chút hưng phấn.

Người của Đế tộc đều biết rất rõ, địa vị của vị thiếu chủ ở trong bộ tộc đặc biệt quan trọng.

Hơn nữa, đây còn là người được lựa chọn sẽ thừa kế chức vị tộc trưởng trong tương lai.
Chỉ là, trước đây vài năm, vị thiếu chủ này đột nhiên bị trúng phải một loại độc dược, khiến cho thực lực nhanh chóng bị xói mòn, đồng thời cơ thể cũng trở nên vô cùng suy yếu.
Sau đó, nhờ có một vị đại sư ở trong Đế tộc phát hiện ra, trên người của vị thiếu chủ này cũng không phải trúng độc, mà bị một loại nguyền rủa quấn thân.

Chỉ cần bọn họ có thể tìm ra một con hổ trắng, đem xương cốt của nó nghiền ra thành tro, đồng thời lấy máu tươi của nó vẽ thành bùa phép, thì có thể đem nguyền rủa ở trong người của vị thiếu chủ kia giải trừ.
Cũng chính vì lời tiên đoán này, mà nhiều năm qua người của Đế tộc không ngừng qua lại giữa các bộ tộc để truy tìm tung tích của con hổ trắng, với hy vọng có thể chữa hết bệnh tật cho thiếu chủ của bọn họ.
Trong khi đó, Linh Thời Vũ vừa mới từ một chỗ ẩn cư của Linh tộc bước ra ngoài, vừa vặn lại để cho người của Đế tộc phát hiện.

Thế nên, cô cùng với thú cưỡi của mình, liên tục bị đám người Đế tộc truy tung.

Thậm chí, nhiều lần còn bị bọn họ phục đánh.

Nếu như không phải năng lực bảo mệnh của cô cực kỳ mạnh mẽ.

Hơn nữa, thực lực của cô so với phần lớn đám người Đế tộc chạy đến truy tung đều mạnh hơn rất nhiều, thì không biết bao nhiêu lần, cô đã gặp phải nguy hiểm.
Thế nhưng, lúc này Linh Thời Vũ cũng không thể nào nghĩ ra được, đám người Đế tộc vì muốn đem thú cưỡi của mình bắt đi, vậy mà bọn họ cùng nghĩ ra được loại phương pháp vô cùng bỉ ổi, trực tiếp hạ độc vào trong nước suối, khiến cho cô không có cách nào phản kháng lại được bọn họ.
Sau khi chứng kiến đám người Đế Thích Thiên đem con hổ trắng khiên đi, hai tròng mắt của Linh Thời Vũ không ngừng mở lớn như sắp muốn nổ tung.
Đối với người khác, thì con hổ trắng này chẳng qua chỉ là thú cưỡi của Linh Thời Vũ mà thôi.

Nhưng ở trong lòng của cô, thì nó chẳng khác nào là một người thân, sớm hôm ở cùng để bầu bạn với cô.
Việc chứng kiến người thân của mình bị kẻ khác bắt đi, hơn nữa còn bị nghiền xương, lấy máu để làm thuốc, trong lòng của Linh Thời Vũ không thể nào có thể chấp nhận được.
“Cô, có muốn đem thú cưỡi của mình cứu trở về hay không?”
Trong lúc thù hận ở trong lòng của Linh Thời Vũ không ngừng dâng cao.

Lúc này, đột nhiên trong đầu của cô truyền đến thanh âm của một người đàn ông vô cùng xa lạ.
Nhất thời, Linh Thời Vũ cảm thấy hết sức giật mình, kinh ngạc.

Nhưng ánh mắt của cô nhìn quanh, lại chẳng phát hiện ra được bất kỳ người nào đang ở bên cạnh.
“Không cần phải tìm, tôi đang ở một vị trí rất bí mật, người khác sẽ không thể nào phát hiện ra được.”
Giọng nói trong đầu lần nữa vang lên.

Lần này, vẻ mặt của Linh Thời Vũ đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Mặc dù không rõ, kẻ đang nói chuyện với mình là ai.

Hơn nữa, người này vì sao lại muốn giúp cô.

Thế nhưng, trước tình thế hiện tại, Linh Thời Vũ cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác.

Cô chỉ có thể gật đầu, nói ra.
“Được, chỉ cần ngươi có thể đem đồng bạn của ta cứu ra.

Cho dù là ngươi đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, ta cũng nhất định sẽ đáp ứng.”
Đối với Linh Thời Vũ mà nói, sự xuất hiện của âm thanh xa lạ ở trong đầu cũng không khiến cô tỏ ra hoang mang.

Kỳ thật, cô hiểu rất rõ một cái đạo lý ở trên đời này không ai cho không ai bất kỳ thứ gì.


Hơn nữa, nghe được giọng nói của người này, dường như vẫn còn rất trẻ.

Với dung mạo của mình, Linh Thời Vũ hoàn toàn tin tưởng, cho dù là bất kỳ một người đàn ông nào sau khi nhìn thấy cô đều sẽ nổi lên lòng tham.
Lúc này, nghe được âm thanh lên tiếng giúp đỡ.

Tất nhiên Linh Thời Vũ sẽ không cho rằng kẻ này chỉ muốn giúp suông, nhất định là sẽ đưa ra một loại yêu cầu nào đó.

Thế nên, trước khi người kia kịp đưa ra yêu cầu của mình, Linh Thời Vũ đã lên tiếng để đáp ứng trước.
Dù sao, ở trong lòng của cô, con hổ trắng có một địa vị cực kỳ quan trọng.

Thế nên, một chút yêu cầu này, cô cũng không hề tỏ ra bất kỳ do dự gì.
Vốn dĩ đang núp ở trong bóng tối, Tô Hỷ Lai nghe được lời nói của Linh Thời Vũ, nhất thời trong lòng không khỏi dao động.

Kỳ thật, chính anh cũng không biết rõ, vì sao mình lại có thể lên tiếng nói chuyện được với Linh Thời Vũ.
Hơn nữa, anh còn có thể cảm nhận được, không gian nơi này dường như cũng không có đem anh bài xích ra ngoài.

Thậm chí, anh còn có được một loại cảm giác vô cùng thân cận.
Chỉ có điều, sự cố lần trước xảy ra ở trong phòng thí nghiệm của mẹ, để cho Tô Hỷ Lai không dám có nhiều hành động xúc phạm đến quy tắc.

Thế nên, ngay từ đầu anh cũng không tính ra mặt.
Nhưng vừa rồi, chứng kiến đám người Đế Thích Thiên đem con hổ trắng bắt đi, còn hạ độc khiến cho Linh Thời Vũ mất đi năng lực hành động.

Trong lòng anh nhất thời nhịn không được, mới cùng với Linh Thời Vũ lên tiếng nói chuyện.
“Thật sự, bất kỳ điều kiện gì cô cũng có thể đáp ứng được sao?”
Không biết vì sao, trong lòng của Tô Hỷ Lai lúc này lại nổi lên ý định trêu đùa, cùng với Linh Thời Vũ trêu chọc một phen.
Quả nhiên, nghe được câu hỏi này của anh, sắc mặt của Linh Thời Vũ lập tức biến đến vô cùng khó coi.

Nhưng mà, phản ứng của cô cũng không quá mức mãnh liệt.

Chỉ hơi thoáng tức giận một chút, sau đó cô vô cùng bình thản nói ra.
“Đúng vậy, cho dù là bất kỳ điều kiện gì, tôi cũng sẽ đáp ứng với anh.

Nhưng mà, anh nhất định phải đem con hổ trắng kia an toàn cứu ra bên ngoài.”
Nghe được lời đáp ứng cực kỳ sảng khoái này của Linh Thời Vũ, nhất thời trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi dâng lên một chút ý nghĩ kỳ quái.

Nhưng sau đó, ánh mắt của anh lần nữa quét về phía bên cạnh của Linh Thời Vũ.

Bởi vì, lúc này Đế Thích Thiên vốn dĩ đã theo đoàn người rời đi từ trước, đột nhiên hắn lại quay ngược trở lại, ngồi xuống bên cạnh của cô.
“Vốn dĩ nhiệm vụ của ta chỉ là đem con hổ trắng kia bắt đi.

Nhưng trước đó có người ra lệnh, muốn ta bí mật đem cô giao cho bọn họ.

Hiện tại, xem ra thứ thuốc này có tác dụng rất mạnh.

Cho dù thời gian đã trôi qua lâu đến như vậy, nhưng cô vẫn không có cách nào hoạt động được.

Xem ra, nhiệm vụ lần này chính là một lần cơ hội mà ông trời muốn giúp Đế Thích Thiên ta, ha ha ha!”
Vừa nói, Đế Thích Thiên vừa cười lên vô cùng đắc ý.

So với vẻ mặt nghiêm túc lúc trước, bộ mặt của Đế Thích Thiên lúc này đã lộ ra mấy phần vặn vẹo, quỷ dị.

Có thể thấy được, tâm trí của kẻ này tuyệt đối không phải bình thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương