Chàng Rể Đào Hoa
-
1: Chiếc Hộp Vuông
“Đội trưởng, vợ tôi vừa mới xảy ra tai nạn, tôi cần phải đi vào bệnh viện gấp, xin anh hãy cho phép tôi được xuống ca sớm!”
Thế nhưng, người đàn ông lớn tuổi hơn lại dùng ánh mắt vô cùng cay nghiệt nhìn lấy người đàn ông trẻ tuổi đối diện, vẻ mặt có mấy phần trêu tức, cười lạnh.
“Được thôi, chỉ cần cậu viết đơn thôi việc, tôi sẽ cho cậu về sớm!”
“Anh…”
Người đàn ông trẻ tuổi này tên là Tô Hỷ Lai, anh ta vốn xuất thân từ một gia tộc họ Tô ở thủ đô, vô cùng có tiếng tăm.
Nhưng mấy năm trước, anh bị người khác tính kế, bị đuổi ra khỏi gia tộc, phải Nam tiến, rồi tình cờ ở rể nhà họ Triệu.
Gã đội trưởng kia tính tình nhỏ nhen, chỉ vì một chút xung đột nhỏ nhặt mà hắn ta để bụng, luôn gây khó dễ cho anh, tìm mọi cơ hội để đuổi anh đi cho khuất mắt.
“Cậu đừng nhìn tôi như thế, tháng này cậu nghỉ nhiều hơn quy định rồi đấy.
Nếu nghỉ nữa thì cậu cứ nghỉ luôn, yên tâm mà về chăm vợ!”
Giọng nói nhàn nhạt đầy vẻ châm chọc, không có một chút tình cảm của gã đội trưởng.
Sắc mặt của Tô Hỷ Lai nhất thời đỏ lên, trong lòng anh ta lúc này vừa hận, vừa tức.
Công việc này là do vợ anh dùng mối quan hệ mới xin cho anh vào được.
Nếu như lúc này nghỉ ngang, anh lấy ở đâu ra tiền để lo cho vợ bây giờ?
“Hà Huy Toàn, anh hết lần này tới lần khác làm khó dễ cho tôi, ý anh là muốn như thế nào đây? Anh đừng có khinh người quá đáng như vậy?”
“Khinh người quá đáng? Ha ha ha, Tô Hỷ Lai, cậu nhìn lại chính mình đi.
Cậu chẳng qua chỉ là một thằng ở rể không thân không phận, không có tiền, không có nhà, công việc cũng nhờ vợ mình xin cho, cậu có tư cách gì mà nói với tôi? Tôi nói qua rồi, nếu cậu muốn xin nghỉ, vậy thì viết đơn xin thôi việc đi!”
Tô Hỷ Lai nói chuyện lớn tiếng ở trước mặt mình, Hà Huy Toàn to giọng mỉa mai.
Hắn cũng là một người âm hiểm, lời nói tuy mỉa mai châm chọc nhưng cũng không nói do mình làm sai quy định.
Tô Hỷ Lai biết hôm nay tên Hà Huy Toàn này nhất quyết không chịu buông tha cho mình.
Anh dứt khoát vứt bộ đồng phục bảo vệ lên người của Hà Huy Toàn.
“Nghỉ thì nghỉ, ông đây cũng không cần!”
Dứt lời, Tô Hỷ Lai liền không một chút do dự xoay người rời đi, mà Hà Huy Toàn thì khinh miệt cười lạnh một cái.
“Hừ, đồ ở rể không có tiền đồ.
Để tao chống mắt lên nhìn xem, mày không có công việc này, vợ của mày có đến đây cầu xin tao hay không?”
Vừa nghĩ đến thân hình đầy đặn, xinh đẹp của Triệu Nhiễm Từ, trong lòng của Hà Huy Toàn lại không khỏi dâng lên tà niệm, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian.
Sau khi tức giận bỏ đi, Tô Hỷ Lai lại có chút hối hận.
Vừa rồi, mẹ vợ gọi điện đến, nói rằng bệnh tình của cha vợ có chuyển biến xấu.
Hơn nữa, vợ anh vì gấp gáp vào trong bệnh viện thăm cha, cho nên bị đụng xe, té gãy chân, lúc này vẫn còn đang nằm trong bệnh viện điều trị.
Thế nhưng, bác sĩ nói cần phải có tiền để tiến hành phẫu thuật cho cha vợ, mà Triệu Nhiễm Từ nằm viện cũng cần phải có tiền.
Nói tóm lại, lúc này trong người anh ta không có lấy một đồng, thì lấy gì lo cho vợ, lo cho cha vợ bây giờ?
Càng nghĩ, trong lòng của Tô Hỷ Lai càng thêm khó chịu.
Mà lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh ta đột nhiên reo lên.
Khi nhìn thấy là một dãy số lạ gọi đến, anh ta hơi có chút nghi hoặc.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn nhấc máy lên nghe.
“A lô, tôi là Hỷ Lai đây!”
Ở phía bên kia, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trung niên truyền đến.
“Cậu chủ, cậu đã suy nghĩ kỹ về quyết định của mình chưa? Mẹ cậu đang cần cậu trợ giúp, kế hoạch lần này cũng chỉ có cậu mới có thể thực hiện được!”
Nghe được giọng nói của người đàn ông này, Tô Hỷ Lai nhất thời ngẩn người.
Ngay sau đó, anh nhớ ngay đến một gã đàn ông trung niên, cách đây vài hôm có đến tìm anh để nói về một thí nghiệm nào đó, có liên quan đến tổ chức do người mẹ đã mất tích của anh ta thành lập.
Ban đầu, Tô Hỷ Lai còn rất nghi ngờ về người đàn ông này.
Nhưng sau khi tiếp xúc, cùng những kỷ vật của mẹ, lại có một đoạn ghi âm lời nhắn của mẹ anh lưu lại, Tô Hỷ Lai mới xác định được người này không lừa gạt mình.
Chỉ là, chuyện làm thí nghiệm này, vô cùng nguy hiểm.
Anh ta rất quý cái mạng này, thí nghiệm kia…
Nhưng ngay lúc này, ý nghĩ đột nhiên lóe lên.
Tô Hỷ Lai lại có chút chần chừ nói ra: “Ông chú, nếu như tôi tiến hành làm thí nghiệm theo yêu cầu của các anh, các anh có thật sự sẽ giúp đỡ cho tôi không? Hiện tại tôi đang cần tiền, cần rất nhiều tiền!”
Phía bên kia điện thoại, âm thanh của người đàn ông trung niên hơi có chút ngừng lại.
Chỉ có điều, sau đó không tới một giây, giọng điệu của người đàn ông này lại có chút vui mừng, nói ra.
“Cậu chủ, xin cậu cứ yên tâm đi, toàn bộ tổ chức đều là tài sản mà mẹ cậu lưu lại cho cậu, sớm muộn gì nó cũng thuộc về quyền sở hữu của cậu.
Sở dĩ chúng tôi muốn để cho cậu tiến hành thí nghiệm này, bởi vì đây là thành tựu tối cao của tổ chức.
Trước khi mẹ cậu mất tích, bà chủ đã có dặn dò qua, chỉ người có huyết thống với bà chủ, mới có thể khởi động được hệ thống.
Vì vậy, cậu không cần lo lắng, vấn đề tiền kia, đối với tổ chức chỉ là một việc nhỏ.
Hiện tại cậu đang ở đâu, tôi có thể đem đồ vật giao cho cậu.
Còn về tiền bạc, tôi sẽ để cho người đến xử lý giúp cậu!”
Trong lòng của Tô Hỷ Lai cũng không còn chút do dự nào, dứt khoát nói.
“Ông cứ đến khu thành Nam, tôi sẽ gửi định vị cho ông qua điện thoại.”
Khi nghe thấy Tô Hỷ đồng ý, người đàn ông mới thở phào.
Cảm giác cậu chủ nhỏ này có khí chất rất giống với bà chủ.
Qua một lúc, Tô Hỷ Lai mới bất chợt giật mình, vội vàng vỗ đầu của mình một cái.
“Ai da, làm sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy? Mình còn chưa có nhắn số tài khoản qua cho ông ta, ông ta lấy gì để chuyển tiền cho mình đây?”
Còn chưa kịp để Tô Hỷ Lai suy nghĩ, đã có người gõ cửa nhà anh.
Ngay sau đó, một gã đàn ông trung niên, trên người mặc áo vest màu đen, đeo kính đen, trên tay cầm theo một cái hộp màu đen, phía sau là một chiếc xe Mercedes cũng đen nốt, anh tự nghĩ “có cần đen thế không chứ”.
“Chào cậu chủ, đây là vật phẩm thí nghiệm của tổ chức, chỉ cần nhỏ máu vào sẽ được kích hoạt.”
Người đàn ông trung niên trực tiếp đem một khối hình vuông có kích thước khoảng chừng mười centimet khối, kính cẩn đưa cho Tô Hỷ Lai.
Tô Hỷ Lai còn chưa kịp định thần lại, chiếc hộp kim loại hình vuông này đã nằm gọn ở trên tay của anh.
Ngay sau đó, âm thanh máy móc đột nhiên vang lên, ánh mắt của Tô Hỷ Lai nhất thời trở nên tối sầm lại.
“Tích… tích… tích… xác nhận dấu vân tay, kiểm trắc được huyết thống phù hợp! Tích… tích… tích… xác định khóa lại, đang tiến hành dung hợp, xin túc chủ chờ đợi trong giây lát!”
Bàn tay của Tô Hỷ Lai xuất hiện một đường vết rách.
Tiếp theo đó, khối hộp vuông này giống như có linh tính, trực tiếp theo đường vết rách, chui thẳng vào trong cánh tay của Tô Hỷ Lại, cuối cùng xâm nhập vào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook