Chàng Rể Cực Phẩm
-
Chương 50: Quà tặng
Tần Phi lập tức chạy qua bên kia xách vài cái túi hàng tinh xảo, mang đến đặt lên trên mặt bàn kính.
Bên trên mặt của mấy cái túi hàng và một cái hộp nhỏ đều có in logo của thương hiệu sang trọng hàng đầu thế giới.
Mấy thứ này chắc chắn có thể khiến cho một số cô gái say mê.
Vương Tử Văn dè dặt tươi cười, nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, nói: "Kỳ Mạt, tất cả những thứ này đều là một chút tấm lòng của anh, để anh giới thiệu cho em từng món một nha."
Vương Tử Văn mỉm cười nhìn Trương Kỳ Mạt, chỉnh lại ống tay áo một chút, bắt đầu cầm hộp quà trên bàn lên.
Hắn cũng muốn cố ý khoe cái đồng hồ mình đang đeo trên cổ tay, đây là một chiếc đồng hồ quý giá từ chuỗi sản phảm truyền thống của hãng Vacheron Constantin, với giá hơn ba triệu.
"Kỳ Mạt, đây là chiếc túi kiểu nữ mà anh thấy khá đẹp, lúc đầu mua về anh cứ hy vọng một ngày nào đó có thể gặp được một cô gái xinh đẹp thanh nhã, để anh có thể tặng chiếc túi này cho cô ấy." Dáng vẻ Vương Tử Văn phong độ ngời ngời, chậm rãi mở hộp quà ra.
Bên trong chiếc hộp tinh tế là một chiếc túi xách kiểu nữ hiệu LV, thoạt nhìn phong cách có chút cổ điển, nhưng cũng không bị lạc hậu, công nghệ chế tác các đường nét hoa văn nhỏ nhìn cũng rất tinh xảo.
Vương Tử Văn mỉm cười, gương mặt đắc ý liếc nhìn Lâm Ẩn một cái.
"Kỳ Mạt, anh rất thích thương hiệu Louis Vuitton này là vì một câu chuyện xưa của nó." Giọng điệu Vương Tử Văn chậm lại, phô trương nói: "Vào thế kỉ trước, một lần trong quá trình trục vớt đống đổ nát của Titanic, người ta vớt lên được một chiếc vali bằng da đã chìm dưới đáy biển hơn một trăm năm, thế nhưng lại không có bất kỳ chổ nào bị hư hỏng."
"Thương hiệu của chiếc vali da này là Louis Vuitton." Vương Tử Văn chậm rãi nói, nhìn sang Trương Kỳ Mạt: "Anh tặng nó cho em, là hy vọng quan hệ tình cảm của chúng ta trong tương lai cũng sẽ vĩnh hằng như thế, hơn một trăm năm cũng không thay đổi."
Nghe Vương Tử Văn nói như vậy, sắc mặt của Trương Kỳ Mạt rất không được tự nhiên, nói: "Món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận…"
"Không không không…" Vương Tử Văn xua tay nói, vẻ mặt tràn đầy thành ý: "Anh đã nói rồi, anh cất giữ số quà này là vì muốn tặng cho một cô gái xinh đẹp tao nhã, hơn nữa trong tất cả những người mà anh quen biết, thì chỉ có em mới là người mà anh muốn tặng."
"Đối với anh mà nói, ý nghĩa của chúng nó không thể dùng tiền bạc để đánh giá. Nếu bàn về giá cả thì mấy thứ này đối với anh cũng không quý giá chút nào." Vương Tử Văn chậm rãi nói: "Ý nghĩa của chúng nó ở chỗ, anh có thể mang tặng cho người thích hợp."
Nói xong, Vương Tử Văn mở từng hộp quà tinh xảo ra, có một bộ nước hoa Chanel, mười mấy loại mùi hương khác nhau. Loạt dây nịt cùng kiểu dáng nhưng khác màu của LV, cùng với các kiểu khăn quàng cổ hiệu Hermes…
Dường như đây là một bộ đầy đủ các sản phẩm sang trọng mà con gái đều có thể dùng.
"Kỳ Mạt, nếu có được vinh hạnh này, anh hy vọng mình sẽ có cơ hội được cùng em chọn lựa những món quần áo và trang sức mà em thích." Vương Tử Văn mỉm cười nói: "Kỳ Mạt em là chuyên gia đá quý, nên về phương diện trang sức anh cũng không dám múa rìu qua mặt thợ…"
Nói xong, Vương Tử Văn mỉm cười nhìn Trương Kỳ Mạt, đợi Kỳ Mạt nhận lấy món quà của hắn.
Ánh mắt mà hắn nhìn Lâm Ẩn cực kỳ đắc ý, không chút che giấu cảm giác vượt trội hơn người của mình, cảm thấy biêu hiện của bản thân đã đủ hoàn mỹ rồi, vừa khiêm tốn vừa phong độ, vừa có giá trị vừa có ý nghĩa.
Với biểu hiện này, hoàn toàn có thể treo hạng người vô dụng như Lâm Ẩn lên đánh cho tơi bời.
Hơn nữa lúc trước thu thập số quà này bản thân cũng đã bỏ ra không ít tâm huyết và công sức, các món này thường thì đều là mấy món đồ mà con gái thích nhất.
Huống chi, gia thế của Trương Kỳ Mạt cũng bình thường, chẳng qua là đột nhiên được nổi tiếng ở trong giới đá quý mà thôi, hơn nữa Lâm Ẩn chồng của Trương Kỳ Mạt vô dụng như vậy, vốn không cho cô được cuộc sống mà cô muốn tận hưởng, vì thế cô làm sao có thể từ chối một viên đạn bọc đường như Vương tử Văn, một đại thiếu gia hàng đầu của thành phố Thanh Vân được?
"Anh Vương, anh cũng có lòng quá rồi! Em nhìn cũng thấy ghen tị!" Ngô Sở Vũ cũng rất ngạc nhiên, những món Vương Tử Văn tặng đều cao cấp hơn đồ Trương Kỳ Mạt đang mặc rất nhiều.
"Mấy món này chắc cũng cỡ mấy triệu đó." Thẩm Hạo cũng phụ họa nói: "Còn là quà gặp mặt của anh Vương nữa, hào phóng thật!"
"Tôi… tôi không thể nhận quà của anh. Anh Vương, mọi người chỉ mới gặp mặt lần đầu thôi." Trương Kỳ Mạt có chút luống cuống chân tay, cô thật không biết mấy món này lại có giá tiền đắt tới vậy.
Quà gặp mặt như vậy thì đúng là quá quý rồi, hơn nữa cô cũng biết được đạo lý nhặt của hời của người khác là sẽ như thế nào…
"Kỳ Mạt, em đừng cảm thấy nó quá quý giá, em thấy thích là được rồi." Vương Tử Văn mỉm cười nói: "Ở trong giới của chúng ta mà nói thì chút quà mọn này không tính là cái gì cả. Kỳ Mạt, đây là lần đầu em gặp mặt mọi người, đương nhiên là anh phải đón tiếp em thật long trọng rồi, nhất định không thể hạ thấp thân phận trong giới này được."
"Kỳ Mạt, dựa vào tài hoa và vẻ đẹp của em thì em hoàn toàn xứng đáng sở hữu chúng." Vương Tử Văn không tiếc lời khen ngợi.
Trương Kỳ Mạt khẽ cắn môi, trường hợp như thế này cô vốn không cản được, từ chối thì không thể mà nhận quà cũng không xong, cô ra vẻ bất đắc dĩ, nhìn sang Lâm Ẩn một cái.
Sắc mặt của Lâm Ẩn vẫn như thường, đẩy số quà tặng quý giá kia sang một bên, thản nhiên nói.
"Thật có lỗi. Kỳ Mạt không muốn nhận quà của anh, anh lấy lại đi."
"Cái gì? Cái thứ vô tích sự chỉ biết bám váy đàn bà như cậu, dựa vào gì mà quyết định thay cho Kỳ Mạt?" Tên chó săn Tần phi lên tiếng chất vấn trước tiên.
"Nhưng mà tại sao cậu biết là Kỳ Mạt không thích mấy món quà này? Theo tôi thấy thì là do có cậu ở đây, làm cho Kỳ Mạt cảm thấy phiền lòng thì đúng hơn!" Thẩm Hạo nổi giận đùng đùng nói: "Cậu nhìn lại cái bộ dáng quê mùa của cậu đi, còn không biết xấu hổ mà đi vào Minh Ngọc Hiên, cũng không biết tự soi gương nhìn xem bản thân có chỗ nào thú vị không! Chính cậu không có năng lực thì thôi đi, chẳng lẽ còn muốn để cho Kỳ Mạt đi theo cậu cùng mất mặt hay sao?"
"Trời ạ, Lâm Ẩn, anh đúng là một kẻ hiếm có đó nha." Ngô Sở Vũ nói liên tục, thái độ vô cùng khinh thường: "Anh đang tức hả? Ghen tị với anh Vương? Anh đường đường là một người đàn ông, không cho vợ mình được thứ cô ấy muốn, còn không cho phép người khác tặng cho cô ấy nữa sao? Hẹp hòi quá vậy."
"Một người đàn ông vô dụng đến mức chỉ biết bám váy vợ, còn không cho phép người khác tặng quà đắt tiền cho vợ mình, thực sự thảm thương quá." Ngô Sở Vũ chế giễu nói: "Tôi thấy hình như anh đang sợ hãi, cũng như thiếu tự tin đúng không? Sợ bản thân bị người đàn ông khác chiếm ưu thế trước mặt vợ mình? Cho nên mới cố ý đi theo Kỳ Mạt đến Minh Bảo Hiên, gây thêm phiền hà cho cô ấy?"
"Tử Văn, Kỳ Mạt, các cháu xảy ra chuyện gì ở bên đây vậy?"
Ngay lúc này, một giọng nói hơi tức giận vang lên.
Trương Hồng Ngọc từ một phòng khác đi qua, bên cạnh còn có Vương Trung đi theo.
"Bác ba, bác gái." Vương Tử Văn chào hỏi, cân nhắc nói: "Không có gì. Cháu tặng quà gặp mặt cho Kỳ Mạt, Lâm Ẩn lại quyết định thay Kỳ Mạt, nói Kỳ Mạt không nhận."
"Cái gì?" Trương Hồng Ngọc nhìn thoáng qua mấy món quà quý giá đặt trên bàn, hơi nhíu mày lại.
Bà ta lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, vẻ mặt tức giận rõ rệt, chất vấn nói: "Lâm Ẩn, cậu muốn cái gì? Còn nói Kỳ Mạt không nhận? Cậu có biết tấm lòng này của Tử Văn đáng quý cỡ nào hay không? Bộ cậu muốn bôi bác mặt mũi của nhà họ Vương à?"
"Thật không biết tốt xấu!" Trương Hồng Ngọc cười khẩy một tiếng: "Tôi nói cho cậu biết, Lâm Ẩn, cậu đừng có mơ tưởng bám váy nhà họ Trương chúng tôi nữa. Tương lai của Kỳ Mạt là muốn gia nhập vào giới thượng lưu của thành phố Thanh Vân, cậu cũng đừng hòng phá đám, làm cục đá cản đường Kỳ Mạt."
"Hừ!" vẻ mặt Vương Trung khó chịu, lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn: "Có một số người thật không biết tự lượng sức mình, sau khi đến đây học hỏi một phen, vậy mà còn không hiểu rõ được bản thân là thứ thân phận gì?"
Trương Hồng Ngọc cực kỳ uy nghiêm nói: "Kỳ Mạt, cô thay cháu làm chủ! Nhận quà của Tử Văn, rồi cảm ơn Tử Văn một tiếng đi."
Bên trên mặt của mấy cái túi hàng và một cái hộp nhỏ đều có in logo của thương hiệu sang trọng hàng đầu thế giới.
Mấy thứ này chắc chắn có thể khiến cho một số cô gái say mê.
Vương Tử Văn dè dặt tươi cười, nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, nói: "Kỳ Mạt, tất cả những thứ này đều là một chút tấm lòng của anh, để anh giới thiệu cho em từng món một nha."
Vương Tử Văn mỉm cười nhìn Trương Kỳ Mạt, chỉnh lại ống tay áo một chút, bắt đầu cầm hộp quà trên bàn lên.
Hắn cũng muốn cố ý khoe cái đồng hồ mình đang đeo trên cổ tay, đây là một chiếc đồng hồ quý giá từ chuỗi sản phảm truyền thống của hãng Vacheron Constantin, với giá hơn ba triệu.
"Kỳ Mạt, đây là chiếc túi kiểu nữ mà anh thấy khá đẹp, lúc đầu mua về anh cứ hy vọng một ngày nào đó có thể gặp được một cô gái xinh đẹp thanh nhã, để anh có thể tặng chiếc túi này cho cô ấy." Dáng vẻ Vương Tử Văn phong độ ngời ngời, chậm rãi mở hộp quà ra.
Bên trong chiếc hộp tinh tế là một chiếc túi xách kiểu nữ hiệu LV, thoạt nhìn phong cách có chút cổ điển, nhưng cũng không bị lạc hậu, công nghệ chế tác các đường nét hoa văn nhỏ nhìn cũng rất tinh xảo.
Vương Tử Văn mỉm cười, gương mặt đắc ý liếc nhìn Lâm Ẩn một cái.
"Kỳ Mạt, anh rất thích thương hiệu Louis Vuitton này là vì một câu chuyện xưa của nó." Giọng điệu Vương Tử Văn chậm lại, phô trương nói: "Vào thế kỉ trước, một lần trong quá trình trục vớt đống đổ nát của Titanic, người ta vớt lên được một chiếc vali bằng da đã chìm dưới đáy biển hơn một trăm năm, thế nhưng lại không có bất kỳ chổ nào bị hư hỏng."
"Thương hiệu của chiếc vali da này là Louis Vuitton." Vương Tử Văn chậm rãi nói, nhìn sang Trương Kỳ Mạt: "Anh tặng nó cho em, là hy vọng quan hệ tình cảm của chúng ta trong tương lai cũng sẽ vĩnh hằng như thế, hơn một trăm năm cũng không thay đổi."
Nghe Vương Tử Văn nói như vậy, sắc mặt của Trương Kỳ Mạt rất không được tự nhiên, nói: "Món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận…"
"Không không không…" Vương Tử Văn xua tay nói, vẻ mặt tràn đầy thành ý: "Anh đã nói rồi, anh cất giữ số quà này là vì muốn tặng cho một cô gái xinh đẹp tao nhã, hơn nữa trong tất cả những người mà anh quen biết, thì chỉ có em mới là người mà anh muốn tặng."
"Đối với anh mà nói, ý nghĩa của chúng nó không thể dùng tiền bạc để đánh giá. Nếu bàn về giá cả thì mấy thứ này đối với anh cũng không quý giá chút nào." Vương Tử Văn chậm rãi nói: "Ý nghĩa của chúng nó ở chỗ, anh có thể mang tặng cho người thích hợp."
Nói xong, Vương Tử Văn mở từng hộp quà tinh xảo ra, có một bộ nước hoa Chanel, mười mấy loại mùi hương khác nhau. Loạt dây nịt cùng kiểu dáng nhưng khác màu của LV, cùng với các kiểu khăn quàng cổ hiệu Hermes…
Dường như đây là một bộ đầy đủ các sản phẩm sang trọng mà con gái đều có thể dùng.
"Kỳ Mạt, nếu có được vinh hạnh này, anh hy vọng mình sẽ có cơ hội được cùng em chọn lựa những món quần áo và trang sức mà em thích." Vương Tử Văn mỉm cười nói: "Kỳ Mạt em là chuyên gia đá quý, nên về phương diện trang sức anh cũng không dám múa rìu qua mặt thợ…"
Nói xong, Vương Tử Văn mỉm cười nhìn Trương Kỳ Mạt, đợi Kỳ Mạt nhận lấy món quà của hắn.
Ánh mắt mà hắn nhìn Lâm Ẩn cực kỳ đắc ý, không chút che giấu cảm giác vượt trội hơn người của mình, cảm thấy biêu hiện của bản thân đã đủ hoàn mỹ rồi, vừa khiêm tốn vừa phong độ, vừa có giá trị vừa có ý nghĩa.
Với biểu hiện này, hoàn toàn có thể treo hạng người vô dụng như Lâm Ẩn lên đánh cho tơi bời.
Hơn nữa lúc trước thu thập số quà này bản thân cũng đã bỏ ra không ít tâm huyết và công sức, các món này thường thì đều là mấy món đồ mà con gái thích nhất.
Huống chi, gia thế của Trương Kỳ Mạt cũng bình thường, chẳng qua là đột nhiên được nổi tiếng ở trong giới đá quý mà thôi, hơn nữa Lâm Ẩn chồng của Trương Kỳ Mạt vô dụng như vậy, vốn không cho cô được cuộc sống mà cô muốn tận hưởng, vì thế cô làm sao có thể từ chối một viên đạn bọc đường như Vương tử Văn, một đại thiếu gia hàng đầu của thành phố Thanh Vân được?
"Anh Vương, anh cũng có lòng quá rồi! Em nhìn cũng thấy ghen tị!" Ngô Sở Vũ cũng rất ngạc nhiên, những món Vương Tử Văn tặng đều cao cấp hơn đồ Trương Kỳ Mạt đang mặc rất nhiều.
"Mấy món này chắc cũng cỡ mấy triệu đó." Thẩm Hạo cũng phụ họa nói: "Còn là quà gặp mặt của anh Vương nữa, hào phóng thật!"
"Tôi… tôi không thể nhận quà của anh. Anh Vương, mọi người chỉ mới gặp mặt lần đầu thôi." Trương Kỳ Mạt có chút luống cuống chân tay, cô thật không biết mấy món này lại có giá tiền đắt tới vậy.
Quà gặp mặt như vậy thì đúng là quá quý rồi, hơn nữa cô cũng biết được đạo lý nhặt của hời của người khác là sẽ như thế nào…
"Kỳ Mạt, em đừng cảm thấy nó quá quý giá, em thấy thích là được rồi." Vương Tử Văn mỉm cười nói: "Ở trong giới của chúng ta mà nói thì chút quà mọn này không tính là cái gì cả. Kỳ Mạt, đây là lần đầu em gặp mặt mọi người, đương nhiên là anh phải đón tiếp em thật long trọng rồi, nhất định không thể hạ thấp thân phận trong giới này được."
"Kỳ Mạt, dựa vào tài hoa và vẻ đẹp của em thì em hoàn toàn xứng đáng sở hữu chúng." Vương Tử Văn không tiếc lời khen ngợi.
Trương Kỳ Mạt khẽ cắn môi, trường hợp như thế này cô vốn không cản được, từ chối thì không thể mà nhận quà cũng không xong, cô ra vẻ bất đắc dĩ, nhìn sang Lâm Ẩn một cái.
Sắc mặt của Lâm Ẩn vẫn như thường, đẩy số quà tặng quý giá kia sang một bên, thản nhiên nói.
"Thật có lỗi. Kỳ Mạt không muốn nhận quà của anh, anh lấy lại đi."
"Cái gì? Cái thứ vô tích sự chỉ biết bám váy đàn bà như cậu, dựa vào gì mà quyết định thay cho Kỳ Mạt?" Tên chó săn Tần phi lên tiếng chất vấn trước tiên.
"Nhưng mà tại sao cậu biết là Kỳ Mạt không thích mấy món quà này? Theo tôi thấy thì là do có cậu ở đây, làm cho Kỳ Mạt cảm thấy phiền lòng thì đúng hơn!" Thẩm Hạo nổi giận đùng đùng nói: "Cậu nhìn lại cái bộ dáng quê mùa của cậu đi, còn không biết xấu hổ mà đi vào Minh Ngọc Hiên, cũng không biết tự soi gương nhìn xem bản thân có chỗ nào thú vị không! Chính cậu không có năng lực thì thôi đi, chẳng lẽ còn muốn để cho Kỳ Mạt đi theo cậu cùng mất mặt hay sao?"
"Trời ạ, Lâm Ẩn, anh đúng là một kẻ hiếm có đó nha." Ngô Sở Vũ nói liên tục, thái độ vô cùng khinh thường: "Anh đang tức hả? Ghen tị với anh Vương? Anh đường đường là một người đàn ông, không cho vợ mình được thứ cô ấy muốn, còn không cho phép người khác tặng cho cô ấy nữa sao? Hẹp hòi quá vậy."
"Một người đàn ông vô dụng đến mức chỉ biết bám váy vợ, còn không cho phép người khác tặng quà đắt tiền cho vợ mình, thực sự thảm thương quá." Ngô Sở Vũ chế giễu nói: "Tôi thấy hình như anh đang sợ hãi, cũng như thiếu tự tin đúng không? Sợ bản thân bị người đàn ông khác chiếm ưu thế trước mặt vợ mình? Cho nên mới cố ý đi theo Kỳ Mạt đến Minh Bảo Hiên, gây thêm phiền hà cho cô ấy?"
"Tử Văn, Kỳ Mạt, các cháu xảy ra chuyện gì ở bên đây vậy?"
Ngay lúc này, một giọng nói hơi tức giận vang lên.
Trương Hồng Ngọc từ một phòng khác đi qua, bên cạnh còn có Vương Trung đi theo.
"Bác ba, bác gái." Vương Tử Văn chào hỏi, cân nhắc nói: "Không có gì. Cháu tặng quà gặp mặt cho Kỳ Mạt, Lâm Ẩn lại quyết định thay Kỳ Mạt, nói Kỳ Mạt không nhận."
"Cái gì?" Trương Hồng Ngọc nhìn thoáng qua mấy món quà quý giá đặt trên bàn, hơi nhíu mày lại.
Bà ta lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, vẻ mặt tức giận rõ rệt, chất vấn nói: "Lâm Ẩn, cậu muốn cái gì? Còn nói Kỳ Mạt không nhận? Cậu có biết tấm lòng này của Tử Văn đáng quý cỡ nào hay không? Bộ cậu muốn bôi bác mặt mũi của nhà họ Vương à?"
"Thật không biết tốt xấu!" Trương Hồng Ngọc cười khẩy một tiếng: "Tôi nói cho cậu biết, Lâm Ẩn, cậu đừng có mơ tưởng bám váy nhà họ Trương chúng tôi nữa. Tương lai của Kỳ Mạt là muốn gia nhập vào giới thượng lưu của thành phố Thanh Vân, cậu cũng đừng hòng phá đám, làm cục đá cản đường Kỳ Mạt."
"Hừ!" vẻ mặt Vương Trung khó chịu, lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn: "Có một số người thật không biết tự lượng sức mình, sau khi đến đây học hỏi một phen, vậy mà còn không hiểu rõ được bản thân là thứ thân phận gì?"
Trương Hồng Ngọc cực kỳ uy nghiêm nói: "Kỳ Mạt, cô thay cháu làm chủ! Nhận quà của Tử Văn, rồi cảm ơn Tử Văn một tiếng đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook