Chàng Quản Gia Lạnh Lùng
Chương 23: Chương 23: người bạn phương xa!

Lấy mấy cuốn sách trên giá, cầm theo đống tài liệu, giấy tờ nằm rải rác trên bàn làm việc, cả chiếc laptop nữa, hắn nhét tất cả vào trong chiếc vali mà hắn mang tới lúc sang đây. Hắn cần phải về Việt Nam xử lí việc này gấp. Nếu để chậm thêm một chút, hậu quả thiệt hại, hắn thật không tưởng tượng nổi, có thể làm cho kinh tế của một tập đoàn lớn bị lung lay, người ra tay hẳn không phải một người tầm thường, e rằng người này cũng phải được liệt vào hàng thiên tài trong thiên tài. Hắn thật muốn được gặp mặt người này một lần, có thể được lựa chọn người đó làm đối thủ của mình, hắn vô cùng mong đợi. Nhưng cũng không có nghĩa là hắn xem thường chuyện này, ngược lại, hắn càng muốn biết, làm lũng đoạn thị trường cổ phiếu của Shine, người này thực chất có mục đích gì?
Cầm chiếc điện thoại lên, hắn nhấn một dãy số đã lâu không bấm tới, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ, dãy số này như được liệt vào vùng ưu tiên trong não bộ của hắn, không bao giờ quên. Đó là dãy số của SH, người bạn thân của hắn hiện giờ đang sống ở Mỹ. Tín hiệu của máy rất nhanh được truyền tới. Sau khi nối máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời bằng tiếng Anh - Mỹ thành thục, một giọng nam từ tính:
- Hello! Lee Ryan! Nice to meet you! I had never met you for a long time! How are your life? (Xin chào! Lee Ryan! Rất vui được gặp cậu! Tôi đã không gặp cậu một thời gian dài! Cuộc sống của cậu thế nào rồi?)
- Xin chào! SH! Rất vui được gặp cậu! Tôi mới gặp cậu 2 năm trước, không tính là thời gian dài! Cuộc sống của tôi rất tốt, tốt đến mức chưa chết được! Đề nghị cậu nói tiếng Việt!_ khác với chàng trai tên SH, hắn lại nói tiếng Việt, hơn nữa, còn nhại lại cấu trúc câu của SH để trả lời, làm cho SH ở bên kia tức muốn ói máu.
- Ryan chết tiệt! Cậu không chọc tức tôi thì cậu nghèo đi chắc? Hừ!_ bị câu nói của hắn chọc tức, SH không ngừng phát tiết, nhưng chưa bao giờ anh thành công cả, hay nói chính xác hơn, chưa ai có thể đốp lại hắn được, luôn phải cúi đầu ngậm ngùi vuốt giận xuống.
- Muốn đánh bại một người, phải lấy chính cách thức của người đó để sử dụng! Vậy nên, cậu phải thận trọng trong tất cả lời nói của mình! Đừng có hở ra là lại lộ bản chất bốc đồng dễ nóng nảy của cậu, rất dễ phá hư chuyện quan trọng!_ hắn trầm giọng nhắc nhở, hiển nhiên là hắn muốn, những người bên cạnh hắn cũng phải hoàn mỹ như chính yêu cầu của hắn với bản thân mình. Chỉ khi mình mạnh hơn người khác, mình mới chế trụ được mọi cục diện.
- Được rồi, được rồi! Tôi thua! Thua tâm phục khẩu phục! Đúng rồi, cậu gọi cho tôi, là có việc gì quan trọng sao?_ làm bạn với hắn đã lâu, làm sao anh không biết tính hắn, những chuyện tầm xào ba láp, hắn sẽ không tự mình liên lạc với người khác. Những chuyện quan trọng, hắn sẽ tự mình giải quyết.
- Ừ!
- Chuyện gì mà có thể khiến cho Ryan đại thiên tài của chúng ta phiền não như vậy? Nào, nói nghe coi, biết đâu tôi sẽ khiến cho nó chuyện bé xé ra to!
- Ừ, cái tôi cần chính là cái tài này của cậu! Làm cho nó càng to, càng náo nhiệt càng tốt!
- Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?_ SH sốt ruột hỏi, anh rất ghét bị người khác kích thích lòng hiếu kì nha!
- Có một thế lực nào đó đang gây lũng đoạn thị trường cổ phiếu của Shine, tôi cần cậu xác minh đó là thế lực nào, hơn nữa, điều tra cả mục đích của chúng, còn về phần Shine, cậu cứ tung tin giá cổ phiếu rớt giá trầm trọng, có nguy cơ phá giá, không chế cái tin này luôn đứng đầu mọi tin tức trên truyền thông và mạng xã hội. Tôi muốn biết, kẻ nội gián trong Shine là ai!
- Nội gián? Shine cũng có nội gián sao? Tôi tưởng cậu đã lọc toàn bộ nhân viên trong Shine rồi?
- Vấn đề chính là ở chỗ đó! Người nào mà lại có thể vượt qua vòng kiểm soát của tôi? Tôi cũng thật muốn biết rốt cuộc tên này có ai chống lưng?_ khuôn mặt hắn đã đen một nửa, nhiệt độ trong phòng cũng giảm đột ngột xuống độ âm.

Tên này cư nhiên mà lại lọt được qua lần sàng lọc của hắn? Hắn thật tức giận, tên này nhất định ăn phải gan hùm mật gấu rồi, để hắn tóm được, coi hắn làm sao trị tên đó! Hậu quả chọc vào hắn, trước nay chưa bao giờ là một cái giá rẻ. Hắn phải khiến tên đó gặp phải ác mộng lớn nhất trên đời này, thậm chí, mãi mãi không bao giờ thoát khỏi được cơn ác mộng!
- Ok, chuyện điều tra này, cứ giao cho tôi! Lâu rồi không có việc gì làm, cũng thật chán! Gần đây, tôi mới “dạo quanh” Nhà Trắng vài lần, cũng có nhiều chuyện thú vị, tôi sẽ giử kèm vào kết quả điều tra cho cậu!
- Được! Bao giờ thì có kết quả?_ không phải hắn muốn làm khó SH, nhưng hắn thật sự cần gấp, chuyện về cổ phiếu, là chuyện không bao giờ có thể chậm trễ, bởi nó lên xuống rất thất thường. Cuộc sống này, bạn có thể nhịn ăn một ngày, không có nghĩa là cả nghìn người khác cũng phải nhịn ăn theo bạn! Hắn có thể một ngày không kiếm tiền, nhưng còn hàng nghìn nhân viên của Shine, có thể như hắn sao?
- Cậu có thể coi thường nhân cách của tôi, nhưng không được phép coi thường tài năng của tôi! Hừ! Được rồi, Tối nay tôi sẽ gửi kết quả cho cậu!
- Cảm ơn!_ hắn nói một câu cảm ơn ngắn gọn, cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần, hắn thu dọn nốt vài món đồ cần thiết, là có thể bay ngay về Việt Nam.
Vốn dĩ hắn định bay ngay trong tối nay, nhưng xem ra có SH giúp một tay, hắn không cần phải vội vàng như vậy, chuyến bay cũng đã hoãn sang sáng mai, chuyến sớm nhất. Vé máy bay, trợ lí Hoàng đã đặt cho hắn rồi, chỉ chờ hắn bay một đường về thẳng Việt Nam là xong.
- *cốc…cốc*
- Mời vào!
- *cạch*_ cửa mở, ló ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo với đôi mắt tím to tròn long lanh, vẻ đẹp của khuôn mặt này có thể nói là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, vẻ đẹp động lòng người. Không ai khác, người sở hữu vẻ đẹp này, chính là nó.
- Có chuyện gì sao?_ khuôn mặt hắn từ từ giãn ra, tràn ngập ôn nhu. Trước giờ hắn không thể nào nổi giận hay khó chịu được với khuôn mặt này, ngoài yêu thương, cũng chỉ có yêu thương.
- Phải có chuyện mới được vào đây sao?_ nó biểu lộ vẻ chán ghét nhìn hắn.
- Không phải! Em là ngoại lệ!_ hắn lắc đầu, thật ra, hắn rất muốn nói: “em là duy nhất”, nhưng vẫn kìm lòng.
- Đương nhiên! Bố về rồi, kêu tôi lên gọi chú xuống ăn cơm!_ khuôn mặt nó tươi cười trở lại.
- Ừ, em xuống trước đi! Tôi dọn nốt mấy thứ này đã!

- Không sao! Tôi đợi chú!_ nó không chần chừ, trả lời hắn ngay.
Ánh mắt hắn hiện rõ tia cười, miệng cũng cong lên một đoạn, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ cho người khác biết, hắn đang rất vui vẻ, đôi tay mảnh khảnh trắng trẻo nhanh chóng xếp đồ vào trong vali. Đợi hắn xong xuôi, cũng đã qua gần 10 phút, kéo gọn vali để ở cửa phòng, hắn và nó cùng nhau bước xuống dưới.
Xuống phòng ăn, vẫn lại khung cảnh như mọi khi, người làm đang tất bật chuẩn bị bàn ăn. Nhà có ba người, thêm bà quản gia nữa, mà ngày nào cũng thiết kế cái thực đơn còn cầu kì hơn một bàn ăn ở nhà hàng, nhiều lúc, chỉ cần nhìn thôi, đã thấy no bụng rồi. Bố nó đang ngồi ở đầu bàn ăn. Bàn ăn nhà nó được thiết kế kiểu bàn dài giống trong Hoàng gia Anh, phía trên trần nhà được treo một cái đèn chùm to và rất tinh xảo, màu sắc lung linh, cao chính giữa bàn ăn. Bàn dài có thể đủ cho rất nhiều người ăn, việc gắp thức ăn cũng có chút khó khăn, nhưng đã có người làm xung quanh, việc của họ là phục vụ ăn uống cho gia đình nó, lấy những gì mà gia đình nó yêu cầu. Nghe ra, chẳng khác gì quý tộc của Hoàng gia Anh cả, thậm chí, còn có phần hơn!
Kéo chiếc ghế thứ hai dãy bên trái cho nó ngồi, hắn cũng ngồi xuống chiếc ghế thứ 1 bên cạnh. Ngồi ăn cũng phải tuần theo quy tắc về mối quan hệ với gia chủ, thân phận, chức danh, độ tuổi, đủ thứ phức tạp, nhưng nó và hắn từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục tốt nhất, được học những lễ nghi của Hoàng gia, những điều này, trở nên rất bình thường với họ. Với người khác, có thể là có chút khó khăn, phức tạp, nhưng với nó và hắn, những người đã trải qua vô vàn việc khác người bình thường, thì lại trở nên “chai sạn”, thậm chí là vô cảm trước những thứ mà người khác cho là đặc biệt! Vị trí chiếc ghế thứ nhất bên phải luôn luôn bỏ trống, đã mười mấy năm nay chưa ai ngồi cả, đó là vị trí của bà chủ gia đình, hay nói cách khác, là của mẹ nó, người vợ quá cố của ông Lâm! Chiếc ghế cứ cô độc ở đó một mình, chưa ai to gan dám ngồi lên đó cả.
- Hôm nay bố về sớm ạ?_ quay sang ông Lâm, nó rạng rỡ hỏi. Từ ngày hiểu lầm giữa hai người được gỡ bỏ, nó lại thân thiết với ông Lâm như lúc ban đầu chưa xảy ra chuyện gì. Còn cái gì cao quý hơn tình thân?
- Ừ! Gần đây công việc cũng không nhiều, bố ở nhà giải quyết công việc cũng được! Cứ như thằng Nhật thế này đúng là nhàn!_ bố nó gật đầu, rồi lại nhìn sang hắn cười cười.
Hắn không nói gì, cũng chỉ tủm tỉm cười, đúng là nhàn thật! Chỉ ở nhà đánh máy thôi, mà lương cao ngập trời, một tháng lương của hắn, e rằng bằng người khác làm cả năm, chỉ sợ nghe được, trợ lí Hoàng với thầy Huy sẽ tức ói máu muốn giết hắn đi luôn quá!
- Bố nói có lí! Vậy lúc nào rảnh, con phải kêu chú ý làm tài xế chở con đi shopping mới được!_ nó gật đầu, đưa ngón tay cái về phía bố nó.
- Chú?_ ông Lâm nghi hoặc hỏi nó.
- À không, ý con là… là anh Nhật!_ nó cứng người, bình thường toàn gọi hắn là chú, nhiều đến mức nó còn suýt quên mất tên của hắn là gì, bây giờ trước mặt bố, nó lại quen miệng gọi như thế, mà sao hôm nay tai bố thính như vậy chứ?
- Ừ! Thôi ăn cơm đi!_ ông Lâm gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, giục mọi người cùng ăn tối.
Hôm nay bà quản gia nghỉ việc, nó cũng chẳng biết vì lí do gì nữa, thường thì mỗi khi nghỉ việc, bà chỉ cần nói trực tiếp với ông Lâm là được. Hôm nào không nhìn thấy bà từ sáng, tức là hôm ấy bà nghỉ. Nhiều lần nó để ý, bà hình như nghỉ có lịch trình sẵn thì phải? Cứ tầm đầu tháng, giữa tuần thứ hai với cả cuối tháng, là bà sẽ nghỉ, mà nghĩ sẽ là vài ba ngày. Chẳng lẽ ngoài làm quản gia cho ngôi biệt thự này, bà còn làm thêm việc nào khác chăng? Nó định hỏi ông Lâm đã nhiều lần, nhưng nghĩ lại, dẫu sao ông Lâm cũng đồng ý chuyện này, với lại, bà quản gia cũng có những việc riêng của bản thân, nó đâu có quyền gì mà can thiệp vào cơ chứ? Chưa kể đến việc nó làm gì có thời gian rảnh như vậy, nó đang phải bù đầu vào mà học, nó quyết định phải tốt nghiệp chương trình học càng nhanh càng tốt, có thể sẽ là giữa năm sau. Nó biết như thế là quá vội vàng, chắc gì nó đã hoàn thành được, nhưng nó phải cố thôi. Việc xảy ra với Shine ngày hôm nay đối với nó mà nói, chính là một đả kích, một người tài giỏi như hắn mà cũng có lúc điêu đứng, còn nó thì sao chứ? Nó nhất định phải học ngày học đêm, kết thúc sớm để còn chia sẽ gánh nặng giúp hắn. Nếu đã không thực hiện được lí tưởng của mình, thì cũng phải lí tưởng hóa được cuộc đời mình!
Cả ba người đều thực hiện theo nguyên tắc “ăn không nói chuyện”, nhưng thỉnh thoáng, nó vẫn liếc nhìn sang hắn. Lát nữa hắn phải bay rồi, không biết lần này hắn phải đi mất mấy ngày nữa, có thể là một tuần chăng? Hắn mới sang đây có một tuần, lại phải bay về bên đó, cứ bay đi bay về thế này, ai mà chịu cho nổi? Nó cứ nhìn hắn một hồi, đến nỗi đôi đũa đã được nó ngậm trong miệng hồi lâu rồi vẫn không nhả ra. Như cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, hắn quay sang nhìn nó bên cạnh. Nó đang nhìn hắn thất thần ư? Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, hiển nhiên là hắn vui mừng hết sức. Hắn đưa chân dưới bàn khẽ đẩy chân nó một cái. Nó giật mình, suýt nữa thì làm rơi đôi đũa xuống sàn nhà. Mặt nó nhất thời lựng đỏ, ngượng nghịu dời ánh mắt khỏi người hắn. Nó xấu hổ thầm trách trong lòng, cư nhiên lại để hắn nhìn thấy cảnh này, mất mặt quá đi. Nó dời ánh mắt đi, hắn đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, nhưng đây là đang ăn cơm, lần sau nếu muốn, hắn sẵn sàng cho nó nhìn thoải mái! Ý cười tràn ngập khóe mặt, nhưng khuôn mặt thì không biểu cảm gì, bình thản như cũ, tuy nhiên, hành động của hai người làm sao qua mắt được ông Lâm, một người trải qua cái thời này hơn hai mươi năm trước chứ? Ông Lâm nhìn hai người, những cũng chẳng nói gì, rất nhanh thu lại tia dò xét, tập trung ăn nốt phần cơm của mình. Chuyện của tụi trẻ, thôi thì cứ để chúng nó tự giải quyết, ông còn có việc quan trọng hơn nhiều cần phải giải quyết, chuyện mà bao nhiêu năm nay ông vẫn chưa làm được!

Giờ cơm qua đi, hắn lên phòng mình, còn nó, đương nhiên là lại theo đuôi hắn rồi. Trước đây, hắn luôn là người đi đằng sau nó, bây giờ, đổi lại, nó lại là người đi đằng sau, cái cảm giác này không dễ chịu một chút nào. Một chút chua xót, một chút khó chịu, một chút trống trải, một chút, một chút, nhiều cái một chút khi hợp lại, sẽ khiến tâm trạng con người trở nên phức tạp, khó lí giải. Nhìn bóng lưng rộng dài của hắn, nó thấy thật cô độc. Bên cạnh hắn có nhiều người như vậy, có nó, có bố, có trợ lí Hoàng, có thầy Huy, có mọi người, mà hắn vẫn thấy cô độc ư? Làm thế nào, nó mới giúp hắn được đây? Cái cảm giác này, chẳng dễ chịu một chút nào. Nó đã từng chịu hơn một tháng trước, nhưng khác nó, có lẽ hắn đã chịu đựng mười mấy năm rồi chăng? Vậy mà nó chẳng thấy có khi nào hắn than thở, chẳng thấy có khi nào hắn suy sụp, hắn cứ như một vị thần giữa bao người, hắn chịu đựng tất cả, hắn chống đỡ mọi vấn đề, hắn sinh ra như để đối nghịch với cuộc đời, để chống lại số phận. Vẫn biết, số phận do con người tạo ra và chỉ có thể nhìn thấy được ở tương lai, nhưng nghĩ đến hai chữ “số phận” này, nó vẫn cảm thấy có chút nhụt chí, con người có thể thay đổi được số trời sao? Ví như, nó có thể thay đổi mối quan hệ giữa nó và hắn không? Có thể thay đổi được việc hắn là anh trai của nó không? Làm sao chứ? Nó đầu hàng thực tại. Nó sẽ trân trọng khoảng thời gian hắn còn ở bên cạnh nó này, biết đâu một vài năm nữa, cái vị trí này, cái sự quan tâm của hắn này, nó phải nhường ột cô gái khác, một cô gái dịu dàng hơn nó, nghe lời hơn nó, tài giỏi hơn nó, xinh đẹp hơn nó, hiền thục hơn nó, hiểu lễ tiết hơn nó,… Thật khó chịu! Nó thấy thật khó chịu quá! Thật bức bối! Nó thấy thật bức bối quá!
Nhìn hai đứa con đi lên lầu, ông Lâm cũng thầm thở dài, chúng nó cứ thế này mãi, cũng không phải là cách hay, xem ra, phải tìm một dịp nào đó thích hợp, sẽ nói vậy. Hai đứa con một tay ông nuôi nấng từ nhỏ tới lớn, làm sao ông không hiểu tính cách chúng nó? Ông không hiểu, thì còn ai hiểu chứ? Có khi mẹ của tụi nó, chắc gì đã hiểu tụi nó bằng ông! Mẹ của tụi nó, vợ của ông, Nikky của ông, ông thực nhớ vợ của ông quá! Đã lâu lắm rồi… Nikky của ông…Nikky của ông…
Bước vào phòng hắn, nó vẫn như cũ, nằm dài trên chiếc giường lớn đen thẫm của hắn, tùy ý gối lên chiếc gối của riêng hắn, chiếc gối mà chẳng ai dám động tới, đến giặt vỏ gối, cũng là tự tay hắn đi giặt, tự tay hắn hong khô. Nghe bố nói, chiếc gối này, là tự tay mẹ làm cho hắn, chiếc gối cuối cùng mẹ làm cho hắn trước khi mẹ qua đời. Chiếc gối có thích hợp, con người mới ngủ ngon được, toàn bộ gối của nó, bố nó cũng đều là mẹ nó chuẩn bị từ trước. Nó vẫn còn giữ mấy chiếc gối nhỏ nhỏ lúc nó còn bé, tất cả những gì liên quan đến mẹ, ba người nhà nó đều nâng niu trân trọng, gìn giữ cẩn thận!
- Chú đi bao lâu?
- Không thể nói trước được! Có lẽ khi xong việc, tôi sẽ trở lại!_ thấy nó đột nhiên hỏi, hắn dừng việc xem tài liệu trên laptop, quay sang trả lời nó.
- Vậy à?_ nó cười gượng. Rõ là, đã biết rõ câu trả lời, vậy mà nó vẫn còn cố hỏi.
- *cốc…cốc* Bố vào được chứ?_ nghe tiếng gõ cửa, cùng tiếng hỏi, là ông Lâm, ông lên có việc gì sao?
- Vâng!
- *cạch*_ cửa bật mở, ông Lâm bước vào, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa lại_ Nhóc cũng ở đây à?_ lại một lần nữa thấy nó ở đây, nhưng lần này, ông không còn kinh ngạc như trước nữa, thậm chí, ông cũng dự liệu được trước chuyện này rồi. Phòng của nó và của hắn sát vách nhau, nó thường xuyên sang đây chơi cũng là chuyện bình thường.
- Vâng!_ nó gật đầu trả lời ông, vẫn nằm thoải mái trên giường hắn như đang ở trong phòng của mình.
- Bố tưởng thằng Nhật nó ra lệnh cấm túc con không được ngủ ở đây từ 4 năm trước rồi?_ ông khẽ cười nhìn nó, chuyện này, ông cũng đã nghe qua, ban đầu nghe nó mách, ông còn không nhịn được cười nghiêng ngả, nhưng khi nhận rõ vấn đề, ông thấy quyết định này của hắn là chính xác, dẫu sao cũng là một nam một nữ, hơn nữa, hắn cũng không còn nhỏ nữa.
- Bố, khó khăn lắm con mới được nằm lại trên chiếc giường này, bố đừng có moi chuyện này ra thế chứ?_ nó phụng phịu nó, ánh mắt hơi liếc sang phía hắn xem hắn có phản ứng gì không, tốt nhất là đừng có đuổi nó về phòng nó là được rồi.
- Haha…_ ông Lâm không nhịn được bật cười thành tiếng. Bên kia, hắn cũng không kiềm chế mà khẽ nhếch miệng, mặc dù mắt vẫn dõi theo màn hình laptop.
- Không nói chuyện với bố nữa!_ nó giận dỗi, kéo chăn lên đắp.
Ngoài trời tuyết vẫn còn lác đác, tròng phòng tuy có bật chế độ lò sưởi, nhưng vì mặc quần áo mùa hè mỏng, nên nó vẫn thấy hơi lành lạnh. Với lại, nó thích cái cảm giác da thịt tiếp xúc với chăn lông mềm mại, thật thoái mái, nó có thể ngủ ngon lành bất cứ lúc nào.
- Có chuyện gì không ạ?_ đặt laptop sang một bên, hắn tiến đến ngồi xuống bộ sofa nhung đen tuyền, rót một cốc trà nóng mời ông Lâm.

- Ừ, cảm ơn con!_ nhận lấy tách trà, ông Lâm nói_ Chiều nay ở tập đoàn, bố có nghe thư kí Giang nói qua về chuyện của Shine bên Đông Nam Á, rốt cuộc, là có chuyện gì xảy ra?
- Xem ra mức độ cập nhật thông tin của thư kí Giang cũng rất mau lẹ, tin này, con cũng mới biết hồi chiều thôi! Theo con thấy, chuyện cổ phiếu của Shine bên Đông Nam Á, là có người đằng sau thao túng, còn người này là ai, con cũng đang điều tra, có thể sáng mai sẽ có kết quả chuẩn xác. Hơn nữa, con nghi ngờ, trong Shine có nội gián!_ khuôn mặt hắn lúc này trầm ngâm hẳn, nghiêm túc và chững chạc, trở lại hoàn toàn với vẻ lãnh đạm của “chàng trai vàng” giới kinh doanh.
- Nội gián sao?_ ông Lâm khẽ cau mày, lâu lắm rồi ông mới nghe thấy từ này xuất hiện trong Shine, mà kẻ nào lại dám to gan như vậy, dám đối đầu với Shine hùng mạnh của ông, chẳng lẽ lại…
- Đúng vậy! Con cũng đang đau đầu về việc này, không ngờ rằng, tên này lại có thể thoát khỏi vòng sàng lọc của con nửa năm trước._ đáy mắt hắn hiện vài tia tức giận, kẻ nào ngang nhiên lại dám chọc tới hắn, hắn sẽ cho kẻ đó biết thế nào là sống không bằng chết, đối với hắn, cái chết chưa phải là tận cùng. Kẻ đó phải trả giá cho việc làm ngu xuẩn lần này.
- Con đã nhờ ai điều tra?
- Là SH ạ!
- SH sao? Thằng bé này lâu rồi ta cũng không có gặp mặt! Nhưng là, ta cũng rất tin tưởng vào năng lực của thằng bé, đến bí mật của Nhà Trắng nó còn hack được, huống chi mấy việc này! Coi như chuyện này cũng không to tát gì, nhưng con cũng phải cẩn thận, đã có một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai, hoặc nhiều hơn thế nữa! Tuy nhiên, nếu việc này có liên quan đến NAFTA(*) thì sẽ khó giải quyết đấy, vì ở đằng sau chúng, còn có hậu thuẫn của NATO(**)!
- Được, con sẽ chú ý chuyện này!_ thấy ông Lâm nói vậy, hắn không khỏi nhíu mày, tại sao hắn lại không nghĩ tới khả năng này nhỉ? NAFTA có Mỹ hùng mạnh như vậy, lại còn có cả NATO đứng sau, chuyện này nhất định sẽ rất phức tạp. Nhưng tạm thời, hắn cũng chưa lo lắng lắm, bởi trước giờ Shine đâu có gì dính dáng tới NAFTA, với lại Shine cũng thuộc liên minh châu Âu, ngoài ra cũng nằm trong NATO, cũng không phải dạng vừa.
- Con định sẽ về Việt Nam sao?_ nhìn thấy vali hành lí của hắn ở góc phòng, ông Lâm khẽ hỏi.
- Vâng, con định về bên đó giải quyết mấy ngày, xong việc sẽ quay trở lại đây.
- Ừ! Thôi, ta cũng về phòng nghỉ đây, con cũng đừng có thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe! Cái gì cố được thì cố, đừng có cái gì cũng vơ hết về mình, nghe chưa?_ ông Lâm đứng dậy, dặn dò hắn, rồi cũng từ từ tiến ra phía cửa.
- Vâng!_ tiễn ông ra khỏi cửa, hắn đóng cửa lại, quay về bàn làm việc của mình.
~Jenny
~(*): North America Free Trade Agreement: Hiệp định tự do thương mại Bắc Mỹ.
(**): North Atlantic Treaty anization: Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương, khối quân sự - chính trị lớn nhất Thế Giới, gồm phần lớn các nước châu Âu, Hoa Kì, Canada.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương