Chàng Quản Gia Lạnh Lùng
-
Chương 19: Chương 19: gặp lại!
Hai bố con nó ngồi ôm nhau một lúc lâu, có lẽ nữ thần Hạnh phúc sẽ không bỏ lỡ bất kì ai, chỉ là mình có biết nắm bắt khoảnh khắc đó hay không! Nó đã tìm lại được hạnh phúc gia đình, tìm lại được người bố yêu thương nó hết mình, tìm lại được mái ấm thật sự! Nhưng, tình yêu, lại chưa thật sự đến với nó, có khi nào, sẽ chẳng thể đến được....???....
- Con gái, xuống ăn cơm với bố nhé?_ ông Lâm mỉm cười, vuốt nhẹ tóc nó, khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại.
- Dạ!_ nó gật đầu, từ giờ, nó sẽ không phải ngồi ăn cơm một mình nữa, không phải ngóng trông một bữa cơm gia đình nữa, ước gì, mẹ nó vẫn còn sống, như vậy, sẽ hạnh phúc biết mấy!
- Nào, đứng dậy thôi!_ bố nó kéo nó dậy, nhưng nó vẫn ngồi im, không chịu dịch chuyển.
- Con thích bố cõng con như lúc nhỏ cơ!_ nó ánh mắt long lanh mong chờ câu trả lời từ ông.
- Chậc chậc, con gái bố năm nay bao nhiêu tuổi rồi ta? Vẫn còn đòi bố cõng nữa hả?
- Đi mà bố!_ nó năn nỉ.
- Được rồi, lên đây nào, con heo lười!_ bố nó xoay người, chìa lưng ra phía nó.
- Yeahhhh!_ nó reo lên thích thú, không chần chừ leo lên lưng bố nó, hai tay nó vòng ra ôm lấy cổ ông, hai chân quấn lây hai bên hông ông, nó nhướn người lên, hôn một cái vào má ông!
- Nhóc con nghịch ngợm! Đi thôi, đi ăn cơm nào!_ ông mắng yêu nó, rồi tiến về phía cửa, đi xuống dưới lầu với tâm trạng vui vẻ, những khúc mắc trong lòng con gái ông, nay đã được giải tỏa hết rồi, ông cũng yên lòng hơn!
Bước từng bước một xuống cầu thang, rất nhanh, đã đến bậc thang cuối cùng! Mọi người thấy hai bố con nó xuống liền quay lại, cảnh tượng trước mắt, khiến họ không khỏi ngỡ ngàng! Đã lâu lắm rồi họ không thấy ông chủ cùng tiểu thư vui vẻ như vậy, đã lâu lắm rồi không thấy ông chủ cõng tiểu thư như vậy, đã lâu lắm rồi không nhìn thấy hai bố con họ thân thiết như vậy, đã lâu lắm rồi... Ở một góc nhỏ trong căn phòng, vẫn có ánh mắt ôn nhu dõi theo hai bố con nó...
- Hai người đã xuống rồi sao? Mau lại đây ăn cơm đi, sắp nguội hết cả rồi!_ Bà quản gia gọi hai bố con nó, có thể nói, trong chuyện này, bà là người có công đầu trong việc hàn gắn tình cảm hai bố con nó.
- Vâng, cô quản gia!_ nó cười tươi.
- Cái cô này, tôi còn trẻ với ai nữa mà còn gọi cô?_ bà quản gia trách nó, khẽ liếc sang ông Lâm, thấy ánh mắt bà, ông Lâm chỉ khẽ nhún vai không nói gì!
- Nào, ăn cơm thôi con gái!_ bố nó cõng nó tới bàn ăn, đặt nó xuống chiếc ghế đầu bàn, còn ông, lại đi vòng sang đầu bàn bên kia.
- Bà quản gia, bà mau ngồi xuống đây, ngồi cạnh cháu này!_ nó gọi bà quản gia, tay vỗ vỗ vào chiếc ghế trống bên trái nó.
- Không dám, ông chủ với tiểu thư dùng cơm đi, lát tôi sẽ cùng mọi người ăn sau!_ bà xua tay lắc đầu. Bình thường bà vẫn hay ngồi ăn cơm cùng nó, ấy là khi nó chỉ có một mình, nhưng hôm nay có bố nó ở nhà, bà sao dám chen vào giữa hai bố con nhà nó chứ?
- Sao mọi người cứ thay nhau xa lánh cháu như vậy?_ mặt nó xị xuống, đã đen mất một nửa! Ông Lâm ngồi đối diện, chột dạ nhìn nó, sao nó lại nhắc đến chuyện này nữa rồi? Ông liếc sang bà quản gia, gật gật đầu. Thấy biểu tình của ông, bà hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh nó.
- Được rồi, mau ăn cơm thôi!_ bà gắp những món ăn nó thích, đặt vào chén cơm cho nó.
- Cảm ơn bà!_ nó vui vẻ đón nhận_ Bố, bố cũng ăn đi này!_ nó nhoài người gắp thức ăn cho ông Lâm.
- Ừ, cảm ơn con!_ ông Lâm cười hạnh phúc.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ giữa ba người, không khí gia đình như bao trùm khắp gian phòng! Tuy Anh lạnh giá, nhưng nơi đây vẫn ấm nồng tình thương, át đi cả nhiệt độ của những bông tuyết đang rơi ngoài kia. Hạnh phúc đến muộn, sẽ mãi bền vững, tình yêu tìm lại, trường tồn vĩnh cửu! Ở đâu đó quanh đây, sự thật đang dần hé lộ...
Sau một giấc mộng dài, nó mở mắt thức dậy, nằm im nhìn trần nhà, nó khẽ mỉm cười! Sáng rồi, nhưng nắng vẫn không thể tách những đám sương mù ra để chiếu xuống mặt đất, đành bất lực ở trên cao! Tuyết đã ngừng rơi báo hiệu một ngày bớt lạnh hơn! Nó vén chăn ra, rời khỏi giường, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, chuẩn bị ột ngày đến giảng đường! Nó phải mau chóng hoàn thành việc học, để còn về Việt Nam! Nó sẽ vẫn ở lại căn biệt thự này, không chuyển tới kí túc xá của Oxford nữa!
Nó mặc áo ấm đầy đủ, chân mang giày cao gót cao đến giữa bắp chân, viền cổ có một lớp lông thú bao bọc. Mái tóc mềm mượt được búi gọn, cài một chiếc trâm có đính những viên đá quý rất đẹp, trên cổ quấn một chiếc khăn len dày đỏ tươi, chiếc váy nâu nhạt bên ngoài quần tất màu đen, nó có thể thoải mái bước xuống phố. Hôm nay nó chỉ make - up nhẹ, hầu như không làm gì ngoài việc thoa chút kem dưỡng ẩm, giữ cho da luôn mềm mại và một ít son bóng màu hồng, đôi mắt vẫn như thường ngày, đôi mắt màu tím to tròn linh động, một đôi mắt biết cười! Đeo lên người chiếc balo nhẹ đựng vài quyển sách Luật, nó bước xuống lầu!
- Chào tiểu thư!_ người giúp việc trong nhà như thường lệ cúi mình chào nó.
- Chúc mọi người buổi sáng tốt lành!_ nó vẫy tay, hí hửng chào lại.
- Tiểu thư, ông chủ đang dùng bữa sáng ngoài vườn, có dặn tiểu thư xuống, thì ra đấy ngồi ăn với ông!_ bà quản gia từ trong phòng ăn đi ra, nói với nó.
- Vâng, cháu biết rồi!_ nó gật đầu, nhanh chóng tiến ra ngoài vườn.
Khu vườn buổi sáng lúc nào cũng vậy, tươi mát và trong lành! Bố nó đang ngồi trên một chiếc ghế giữa khu vườn, bộ bàn ghế này được kê ở đây theo ý thích của nó, toàn bộ được sơn màu trắng, lâu rồi vẫn không thay đổi! Bố nó ngồi xem báo buổi sáng, tuy là bây giờ báo điện tử rất tiện lợi, nhưng bố nó vẫn thích đọc báo giấy hơn, tay ông thỉnh thoảng lại nhấc ly café lên nhâm nhi, tận hưởng không khí tuyệt vời của vườn hoa! Nó tiến nhanh tới gần ông. Từ khi sang đây, nó đều ít khi ăn sáng ở nhà, mà thường tới nhà ăn của Oxford!
- Bố, chào buổi sáng!_ nó cúi xuống hôn nhẹ lên má ông, rồi kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, trước mặt nó, đồ ăn đã được dọn sẵn, là một ly nước chanh ép, cùng một bánh kẹp socola!
- Chào buổi sáng, con gái!_ bố nó đặt tờ báo xuống, mỉm cười chào lại._ Mau ăn sáng, lát nữa bố sẽ chở con đến trường!
- Không được đâu, sắp tới giờ làm của bố rồi ạ!_ nó tiếc nuối lắc đầu.
- Con gái, con quên ta là ai chứ?
- Ờ ha, bố là Đại Boss kia mà!_ nó gãi gãi đầu rồi bật cười.
- Ừ, mau ăn đi con!_ bố nó giục.
- Vâng!_ nó gật đầu, rồi cúi xuống thưởng thức bữa sáng của mình.
Ngồi trong chiếc Lamborghini Reventon phiên bản số lượng có hạn của bố, nó nhìn ra cảnh vật bên ngoài, lâu rồi nó không ngồi trên chiếc xe này thì phải? Cũng mấy năm rồi, kể từ ngày nó về Việt Nam với hắn, giờ mới được ngồi lại! Chiếc xe này cũng là một trong những chiếc xe mà hắn thích nhất!
Chiếc xe cứ chuyển động không ngừng, xa xa, nó đã thấy thấp thoáng trường Đại học Oxford! Hàng ngàn học viên đang ra vào cổng trường! Giảng đường của nó, là giảng đường thứ 46 ở tòa nhà thứ 4 bên phải! Trong giảng đường, chỉ có nó với mấy người nữa là nữ thôi, còn thì toàn là “giống đực” cả! Mà mấy đứa con gái kia thì chả ai ưa nó cả! Lí do ư? Đơn giản thôi, nó xinh, nó giỏi, nó giàu, ai mà không ghen tị cho được? Nó còn đang trở thành tâm điểm chú ý của toàn Oxford, vì thế, nhiều người mới ghen ăn tức ở với nó! Nó biết chứ, nhưng nó cũng mặc kệ, họ nghĩ gì thì nghĩ, có ảnh hưởng gì tới nó đâu, nó vẫn là nó, thế là được rồi! Nó lại bực mình khi nghĩ đến thằng cha sao chổi bữa trước! Tại hắn ta mà nó xui xẻo hết cả một ngày, thế nhưng ít nhất vẫn có một việc tốt, ấy là nó đã làm hòa với bố nó rồi! Thôi, tạm tha cho hắn ta lần này, tốt nhất là đừng để nó gặp lại nữa!
- Giảng đường của con ở bên nào?_ bố nó vừa lái xe, vừa hỏi nó.
- Dạ, là giảng đường ở tòa nhà thứ 4 bên phải!_ nó thuận miệng trả lời.
- Ừ!_ bố nó gật đầu, rồi cho xe quẹo nhanh sang bên phải, học viên xung quanh nhường chỗ cho xe của nó. Chiếc Reventon lập tức trở thành tâm điểm chú ý, chiếc xe phiên bản số lượng có hạn này đâu phải muốn thấy là được thấy kia chứ?
Xe dừng lại dưới sảnh tầng 4, bố nó xuống xe, vòng sang bên kia, mở cửa xe cho nó! Vẻ điển trai của bố nó đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người, khi cúi người mở cửa xe lại càng tao nhã, tôn quý! Nó bước xuống xe, mọi người chấn động, là cô gái hôm bữa đây sao? Ai cũng biết là nhà nó giàu rồi, nhưng không ngờ lại giàu tới cỡ này, lại còn đi chung với một anh chàng đẹp trai quyến rũ như vậy nữa chứ!
- Cô ấy không phải là cô gái hôm qua ở trên tầng thượng rơi xuống đó sao?
- Ừ đúng rồi, chính là cô gái ấy đấy!
- Cô ấy tốt số thật, lại đi chung với một anh chàng đẹp trai như vậy!
- …
Những tiếng xì xào vang lên không ngớt, mặt nó thì méo xệch, bên cạnh, bố nó mặt đã đen lại! Rơi từ trên tầng thượng xuống sao? Xem ra, ông đã quá coi thường con gái ông rồi! Còn nữa, anh chàng? Ông không đến nỗi còn trẻ như vậy chứ?
- “Con gái, chuyện này là sao vậy hả?”_ bố nó hơi cúi xuống, nói thầm vào tai nó, nhưng trong mắt người khác, hành động này lại trở thành một hành động đầy mờ ám, thân mật.
- “Hì hì, về nhà rồi nói được không bố?”
- “Được, con nợ bố một lời giải thích!”_ ông nhăn mặt nhìn nó.
- “Vâng, được mà!”_ nó chun mũi lại, làm động tác đáng yêu.
- “Được rồi! Bố phải đến tập đoàn đây! Tan học, nếu bố không đến được, sẽ bảo tài xế đến đón con, nhé?”
- “Vâng, sao cũng được ạ!”
- “Ừ, tạm biệt con gái!”
- “Tạm biệt bố!”_ nó vẫy tay, bố nó gật đầu, bước vào xe, khởi động máy, chiếc Reventon dần dần đi ra cổng trường, rẽ trái, thẳng tới trụ sở chính của Shine.
Nó khoác balo, quay người đi lên đại sảnh tòa nhà, trước khi bước vào thang máy, đột nhiên có người vỗ vào vai nó, làm nó giật thót mình! Sao dạo này nó hay bị giật mình thế nhỉ? Quay người ra sau, nó giận điếng người khi thấy một…con khỉ vàng đang nhìn nó nhe răng ra cười!
- Chào em! Chúng ta lại gặp nhau!
- Không dám, chào anh! Hừ, mau thu lại cái nụ cười muốn ăn đấm đó của anh đi!_ nó liếc xéo. Vâng, người trước mặt nó lúc này chính là vị soái ca khiến cả ngày hôm qua nó xui xẻo!
- Sao em cứ có ác cảm với tôi hoài vậy?
- Nhìn mặt anh đã đủ không có thiện cảm rồi!
- Nè, sao vậy chứ?
- Bây giờ là ban ngày, muốn ngắm sao, chờ đến tối đi nhé!_ nó đáp rồi tiến thẳng tới thang máy trước mặt.
- Này, tôi còn chưa biết tên em! Tôi là Lance Evans, còn em?_ Lance nhanh chóng đuổi theo bước chân nó, cùng bước vào thang máy.
- Sao anh phiền quá vậy?
- Em không trả lời câu hỏi của tôi là không tôn trọng tôi!
- Vì cớ gì tôi phải tôn trọng anh? Tôi quen anh à?
- Chí ít tôi cũng là đàn anh học trên em một khóa!
- Anh mà cũng học Luật ư?
- Em không tin sao?
- Tôi nghĩ anh nên học ngành Báo chí khoa “chó săn” thì hơn!_ nó khinh thường liếc nhìn Lance, người gì đâu mà bám dai như đỉa_ Được rồi, được rồi, tôi tên Ryna Lâm Tuệ Mẫn!
- Tuệ Mẫn? Em là con lai à?
- Thưa anh Lance kính mến, bây giờ tôi phải vào học, hay thế này đi, anh có gì muốn hỏi, ghi hết ra giấy, sau tiết 2 tôi ở trên tầng thượng, tới đưa cho tôi là được rồi, hôm sau tôi sẽ trả lời lại anh!_ nó nhìn giờ trên điện thoại, nhíu mày nhìn Lance, 5 phút nữa có tiết giảng của giáo sư Simon rồi, mà tiết này, nó không muốn bỏ lỡ một chút nào!
- Ok, vậy đi! Lát tôi sẽ tìm em!_ Lance cười cười, đưa tay bấm nút thang máy lên tầng 6, tầng học của nó.
Vậy là nó sẽ được yên thân trong ngày! Thang máy dừng lại, nó nhanh chân bước tới giảng đường 46, tiết giảng sắp bắt đầu! Giáo sư Sinom trước đây chính là một Luật sư đại tài của Anh quốc, ông từng tham gia rất nhiều vụ kiện cáo mang tầm cỡ quốc gia, thâm chí có nhiều lần còn cùng với những Luật sư quốc tế tham kiện! Ông chính là thần tượng của nó, cũng là giáo sư dạy lớp nó môn Lí luận học, những lí giải ông đưa ra luôn vô cùng sắc bén, có thể kết tội một người chỉ bằng vài ba câu nói!
Nó bước vào lớp, may quá, tiết học vẫn chưa bắt đầu! Nó nhìn đồng hồ treo tường, không tệ, vẫn còn dư 1 phút 30 giây nữa! Ở Oxford, thời gian là vấn đề rất quan trọng, cái gì cũng phải tuân thủ đúng thời gian, đúng giờ, giảng viên mới lên lớp, tan giờ, học viên mới được ra khỏi lớp, không cần sự cho phép của giảng viên! Nó ngồi vào chiếc bàn thứ hai, dãy giữa, chỗ ngồi quen thuộc mỗi khi lên lớp của nó! Nó không phải đến sớm giành chỗ mỗi ngày, vì chỗ này là điểm nhìn rõ nhất của giảng viên, nên những người khác rất sợ bị giảng viên bắt gặp trong lúc đang ngủ gật, ăn quà vặt, nói chuyện hay nghe nhạc, nhắn tin chẳng hạn! Chỗ này coi như là của riêng mình nó, bên cạnh nó vẫn còn một chiếc ghế trống, nhưng chẳng ai ngồi cả, mà nó cũng chẳng quan tâm!
Bất chợt, đám nữ sinh duy nhất trong lớp tiến lại chỗ nó, vẻ mặt họ không còn sự bài xích như ban đầu, nó nhíu mày khó hiểu. Đám “ăn dặm phấn” này hôm nay lại tới gần nó, đầu tiên còn tránh nó như tránh hủi còn gì?
- Này bạn! Bạn tên gì vậy?_ một người trong số đó bắt chuyện với nó trước, giọng nói cô nàng cố tỏ ra nhỏ nhẹ, trong khi bình thường cô ả nổi tiếng “to mồm” nhất lớp! Nó khẽ hừ lạnh một tiếng trong đầu, thế đấy, học với nhau cả tháng trời, lớp lại ít nữ, vậy mà còn không biết nó tên gì, ngày nào mà giáo sư chả điểm danh!
- Lee Ryna!_ nó mở giáo trình, khẽ buông cái tên mình ra, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống giáo trình trước mặt, khuôn mặt nó lại trở về với vẻ lạnh lùng khó gần.
- Ryna, tên rất đẹp!_ đám nữ sinh được thể rủ nhau khen lấy khen để!
- Cảm ơn!
- Này Ryna, anh chàng sáng nay đi với cậu ý, hai người có quan hệ gì vậy?_ cô ả mân mê hỏi thêm. Rồi, đây mới là mục đích chính, nó thầm nghĩ! Mà anh chàng sao, chẳng lẽ là cái tên Lance sao chổi đó?
- Anh chàng nào chứ? Ở học viện này, có cả tấn anh chàng, các cậu muốn hỏi người nào?
- Cái người chở cậu bằng chiếc Reventon ý!
- À, các cậu hỏi thăm bố tôi làm gì?_ nó gật gù ra vẻ đã hiểu, trong lòng thì cười thầm, thì ra người mà mấy cô nàng “ăn dặm phấn” này hỏi lại là bố, xem ra bố có sức hút đáng kinh ngạc đấy nhỉ?
- Gì? Bố...bố... bố cậu sao?_ cô nàng lắp bắp hỏi, như không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.
- Không tin à? Nhìn nè!_ nó nói rồi mở điện thoại ra cho họ xem. Trong danh bạ của nó, số liên lạc của bố nó được lưu với tên Daddy, có cả hình của bố nó nữa, không sai một li. Cả đám cùng nhìn chăm chú vào bức ảnh, rồi nhìn nó, giống nhau như vậy, không là bố con, thì là anh em chắc?
- Thật là bố cậu?
- Chẳng lẽ anh tôi?
- Không, tụi mình không có ý đó, nhưng, tại sao bố cậu lại trẻ như vậy?
- Cái đó thì phải đi hỏi ông ấy, hỏi tôi, tôi biết làm sao được!_ nó dửng dưng trả lời, lại tập trung vào học giáo trình.
- Vậy, bạn học đi nhé! Chúng mình đi trước!
- Ừ!
Tưởng mặt trời ở Anh mọc nhầm hướng, hóa ra là lũ đó có mục đích cả, nếu không thì chắc cũng chẳng tới bắt chuyện nó làm gì! Nó không nghĩ nữa, phải ôn lại giáo trình, chỉ sợ tí nữa bị giáo sư gọi trúng lên trả bài! Trước giờ nó vốn rất lười học thuộc, nhưng bây giờ đã khác rồi, nó đâu thể cứ trẻ con mãi như thế, chỉ thích làm những gì mình thích, nó cần phải trưởng thành, còn phải cùng hắn gánh vác công việc ở tập đoàn mà! Lại nghĩ đến hắn, không biết giờ này bên đó, hắn đang làm gì nhỉ, có nhớ tới nó không? Hay chỉ mình nó nhớ hắn? Nó chống tay lên má, nhìn ra ngoài cửa số, bầu trời vẫn âm u sương mù như vậy! Bao giờ thì nắng sẽ chiếu sáng khắp mọi con đường ở Oxford?
Chuông reo! Giáo sư Simon bước vào giảng đường. Là giáo sư, nhưng không có nghĩa là ông ấy cũng sẽ vừa lùn, vừa béo, vừa hói, ngược lại, trông ông lại cao lớn, dáng đi nghiêm nghị, khuôn mặt toát lên sự nghiêm túc từ trong cốt tủy!
- Chào giáo sư!_ tất cả học viên đứng lên chào giáo sư.
- Chào các bạn! Mời ngồi!_ giáo sư đứng nghiêm, chào mọi người, sau đó cũng bước tới chiếc bàn của mình! Học viên nhanh nhẹn ngồi xuống, chuẩn bị giáo trình.
- Thay cho việc trả bài cũ, hôm nay, tôi sẽ gửi lại các em bài kiểm tra tuần trước! Kết quả lần này khiến tôi khá thất vọng, có phải bài giảng của tôi khó hiểu quá hay không mà điểm lại kém như vậy? Tuy nhiên, vẫn có một bài làm khiến tôi cực kì hài lòng! Những gì tôi giảng, có phải học viên này đã ghi lại hết hay không, mà câu trả lời gần như tuyệt đối! Đó là bài của trò Lee Ryna!_ giáo sư Simon hài lòng nhìn nó cười.
Trong lòng nó bây giờ vô cùng sung sướng, được ông khen, là điều không hề dễ, cư nhiên, hôm nay nó lại được! Thật không thể diễn tả hết được cảm giác của nó lúc này! Xung quanh bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào của các học viên khác, nó mặc kệ, công sức nó bỏ ra, như vậy là xứng đáng mà!
- Cảm ơn giáo sư!_ nó mỉm cười tiếp nhận lời khen.
- Trò làm rất tốt! Em lên trả bài lại cho các bạn giúp tôi!
- Vâng!_ nó đứng dậy, nhận lấy tập bài kiểm tra từ tay giáo sư, rồi lần lượt trả lại cho từng người. Trở về chỗ, nhìn bài kiểm tra với điểm A đỏ chói, nó khẽ cười. Những người khác được điểm F, mặt mày ủ rũ, có người nằm gục ngay xuống bàn.
- Được rồi! Chúng ta vào bài học ngày hôm nay, các em mở giáo trình ra, trang 34!
Cả giảng đường 46 rơi vào im lặng, ai cũng chăm chú lắng nghe giáo sư giảng bài với những lời lẽ bén nhọn!
Những tiết giảng ngày hôm nay, trôi qua thật nhanh chóng, nó chợt nhận ra, mình quên không lên tầng thượng theo lời hẹn, không biết tên sao chổi đó sẽ lại lèo nhèo cái gì nữa đây! Đau đầu thiệt! Phải chăng nó có thể đá bay tên đó lên sao Hỏa đào than cho khuất mắt!
Kết thúc giờ giảng cuối cùng, nó đứng dậy, thu dọn sách vở vào ba lô, theo dòng người lần lượt ra khỏi lớp! Ra khỏi thang máy, bước xuống sân trường, nó đột nhiên bị một lực kéo từ đằng sau giữ lại, lần này không cần nhìn nó cũng biết là ai rồi! Ám nó hoài à!
- Sao em không lên?_ Lance nói giọng trách móc nhìn nó, cũng tại nó hại anh đứng chờ gần tiếng đồng hồ!
- Xin lỗi, hôm nay tôi ở trong giảng đường học bài, quên không lên!_ nó cười xin lỗi, dù sao nó cũng là người có lỗi trước mà!
- Thôi, vì nụ cười này của em, tha thứ cho em lần này! Đây là danh sách những câu hỏi của tôi, mai đưa cho tôi câu trả lời, vẫn ở tầng thượng nhé!_ Lance dúi vào tay nó tờ giấy A4 chi chít chữ.
- Được rồi, mai tôi đưa! Giờ tôi phải về đây!_ nó cầm lấy tờ giấy, nhét vào balo rồi quay đầu đi
- Tạm biệt!_ Lance vẫy tay chào nó.
Đi được vài bước, nó dừng lại, nhìn chăm chú chiếc xe Posrche 911 đỏ rực trước mặt, sao có vẻ quen quen nhỉ? Trong lúc nó còn đang ngẩn người, thì người trong xe đã nhanh chóng mở cửa, bước xuống! Một mỹ nam, quá hoàn hảo! Còn soái hơn cả tên Lance kia nhiều! Mỹ nam nhanh chóng tiến lại gần nó! Nó vẫn chưa kịp phản ứng!
- Thế nào? Tôi đẹp trai quá phải không?_ đứng trước mặt nó, mỹ nam nở nụ cười hiếm thấy. Nó định thần, vui vẻ nhào đến, ôm chầm lấy vị mỹ nam này!
- Lee Ryan?
- Ừ!
- Chú tới hồi nào vậy?_ nó ôm lấy hắn, cười rạng rỡ. Nó mới gọi điện hôm qua, hôm nay hắn đã đứng ở trước mặt nó rồi!
- Tôi mới xuống sân bay thôi!_ ôm lấy nó, vuốt nhẹ tóc nó, cúi đầu ngửi hương thơm quen thuộc của nó.
- Vậy sao? Chẳng lẽ chú lên máy bay từ tối qua?_ nó ngờ vực, lên từ tối qua, thì bây giờ may ra mới có khả năng đến được.
- Ừ!_ hắn gật đầu._ Thôi, mau lên xe!_ hắn kéo nó lên xe.
Toàn thể học viên được phen chấn động. Hôm nay nó khiến họ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, sáng đi học thì đi Lamborghini Reventon, tan học lại đi Porsche 911! Có điều họ không biết, nhà nó thiếu gì thì thiếu, chứ không bao giờ thiếu... ô tô!
~Jenny~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook