Chàng Quản Gia Lạnh Lùng
-
Chương 13: Chương 13: ông hàng xóm cũ!
- Nhóc, em…_ hắn không biết nó đứng đấy từ lúc nào, nó đã nghe thấy những gì.
Hắn nghĩ tường và cửa đều cách âm rất tốt nên không có gì đáng lo. Nhưng hắn không ngờ là nó lại dùng cách này… Trực tiếp mở hé cửa nghe hắn nói chuyện. Những chuyện khác hắn cũng chả quan tâm. Nhưng nghe được những chuyện quá khứ này của hắn, trông thấy bộ dạng nổi điên như quỷ Satan này của hắn, nó sẽ nghĩ thế nào đây? Một người ngày thường ít nói, nghiêm túc, chín chắn mà cũng có lúc mất hết lí trí như vậy à? Mà cũng có cái quá khứ đen tối và thê thảm như vậy à?
- Thì ra cái tên đó là em trai của chú à?_ trái ngược với những điều hắn lo nghĩ, nó vẫn điềm nhiên hỏi hắn, cứ y như nó đã biết trước chuyện này rồi vậy.
- Ừ!_ hắn mệt mỏi dựa cả người xuống chiếc ghế sofa, mi mắt rũ xuống.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người. Yên lặng. Nó cũng ra khỏi cánh cửa, nhẹ nhàng bước đến cạnh hắn, cùng hắn ngồi chung một chiếc ghế, ngả người ra phía sau giống hắn, nhắm mắt lại. Yên lặng. Nỗi đau, chỉ có yên lặng mới kìm nén được nó. Hận thù, thời gian chưa chắc đã xóa bỏ được. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Không nên gượng ép bất cứ điều gì.
- Em không có điều gì hỏi tôi sao?_ Hắn mở miệng nói.
Câu chữ nhẹ đến nỗi tưởng chừng như không ai nghe thấy. Nhưng tiếng nói ấy cũng phá tan đi không gian yên lặng đang bao trùm giữa hai người. Hắn suy nghĩ rồi, hắn sẽ giải đáp hết tất cả những điều nó thắc mắc. Bí mật này, không nên bị lãng quên. Đã đến lúc nó trỗi dậy. Đến lúc nó trở lại với những người đã bỏ quên… Kí ức sẽ không mất đi, mà nó sẽ ở một góc nào đó, chờ người ta về tìm lại…
- Chú còn bao nhiêu bí mật nữa mà tôi chưa biết?_ không mở mắt ra, nó nhàn nhạt hỏi hắn, nghiêng người dựa vào người hắn.
Hắn dang rộng tay đón nó, ôm nó vào lòng như ôm một con mèo nhỏ. Bàn tay mảnh khảnh thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của nó, không theo một quy luật nào cả. Mặt hắn gần kề ngay đầu nó, ngửi mùi hương thơm mát ở tóc nó.
- Nhiều lắm, nhưng vừa nãy, em đã biết phân nửa rồi đấy! Chuyện ban nãy, ờ ừm, em không cảm thấy tôi rất đáng sợ sao? Em không thắc mắc điều gì?
- Có gì phải sợ? Có gì phải thắc mắc? Con nhím chỉ xù lông khi gặp kẻ thù, con người chỉ đánh trả khi người khác tấn công mình, điều đó có gì đáng sợ? Đợi tôi mua chuộc mấy tên cảnh sát pháp luật, rồi giết quách bọn chúng đi cho xong, êm chuyện!_ nó ngây ngốc hỏi lại hắn. Nó thấy chuyện này thì đáng sợ cái gì a? Phải nó, nó cho tên đó chết không kịp ngáp.
- Hì…_ hắn bị cái giọng điệu này của nó chọc cười. Ừ, hắn cũng thật muốn đâm cho bọn họ mỗi người một nhát. Không, đâm cho khi nào chết thì thôi!_ Chuyện này… em đã biết trước rồi sao?
- Chú hỏi chuyện gì? Chuyện quá khứ của chú? Chuyện của mẹ chú? Hay chuyện của mẹ tôi?
- …_ hắn nghệt mặt nhìn nó. Hắn thật muốn hỏi còn cái gì nó không biết nữa?_ Em đều biết cả rồi?
- Ừm! Cách đây 4 năm, lúc ấy chú mới 18 tuổi, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bố và chú trong thư phòng của bố!
- Em dám nghe lén?_ hắn nhíu mày, lúc ấy sao hắn không biết nhỉ?
- Tại sao không? Lúc ấy tôi đã nghe thấy hết, tất cả những gì có liên quan đến chú, rằng chú là con nuôi của bố mẹ, là anh nuôi của tôi, và nguyên nhân cái chết của mẹ…_ nói đến đây, nó chợt ngập ngừng, viền mắt đỏ hoe, hốc mắt đầy nước.
- Em… em rất hận tôi phải không? Hận tôi đã cướp đi người mẹ của em. Cướp đi tình thương yêu của mẹ khỏi em, khiến em còn nhỏ như vậy đã mồ côi mẹ. Hận tôi….
- Đủ rồi, chú đừng nói nữa!_ nó ngắt ngang lời hắn. Một giọt. Hai giọt. Từng giọt nước long lanh trong suốt chảy xuống gương mặt trắng nõn của nó. Không ngừng.
- Đừng khóc… Có trách mắng, đánh chửi tôi thì em cứ làm đi, nhưng, em đừng khóc có được không? Xin em đấy!_ hắn ôm chặt nó.
Cảm nhận từng cái run rẩy của nó trong lòng hắn. Cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân của nó. Hắn chợt cũng muốn khóc. Có phải hắn là sao chổi không? Sinh ra được 3 tuổi thì mẹ ruột mất, bị chính cha ruột ruồng bỏ. Được bố mẹ nuôi nhận về, hai năm sau, mẹ nuôi cũng qua đời vì hắn. Có phải hắn không nên tồn tại trên đời này? Như vậy sẽ không có ai phải đau khổ cả. Sẽ không có ai bị tổn thương. Mọi thứ sẽ tốt đẹp… Tại sao ngày đó mẹ hắn lại sinh ra hắn chứ? Hắn…
Nó rúc sâu vào trong lòng hắn, bật khóc nức nở. Ngày hôm nay, nó phải trút cho hết những đau đớn trong lòng. Nếu để mãi ở trong lòng, e rằng không lâu nữa nó sẽ phát điên lên mất. 4 năm. Khoảng thời gian đủ dài để nó nhìn nhận được mọi chuyện. Nó suy nghĩ cặn kẽ mọi thứ. Và…nguyên nhân không xuất phát từ hắn…
- Chú!_ sau một hồi nức nở, khuôn mặt trắng nõn của nó đã đỏ hoe, đôi mắt sưng húp. Nó ngẩng đầu nhìn hắn.
- Ừm?_ hắn thận trọng nhìn nó. Đôi mắt hắn vừa lo lắng, vừa bi thương, vừa dày vò. Mọi thứ hiện rõ trong ánh mắt hắn. Hắn không đeo kính.
- Thật lòng mà nói, lúc đầu khi tôi mới biết mọi chuyện, tôi…rất rất hận chú! Hận chú làm tôi mất đi mẹ! Hận đến nỗi tôi muốn tuyệt giao với chú, thậm chí còn muốn chú … biến mất khỏi mắt tôi!
- Vậy…
- Nhưng không lâu sau đó, tôi mới nhận ra rằng. Thật ra, trong chuyện này, chú mới là người đáng thương nhất, chứ không phải tôi. Chú hẳn rất đau lòng đi? Mẹ tôi mất, không phải lỗi của chú, là bà tự nguyện, bà rất yêu thương chú mới làm như vậy. Nhận ra điều đó, tôi không còn hận chú, mà cảm thấy ghen tị với chú. Bố tôi không trách chú, ngược lại rất quý trọng chú, vậy có lí do gì để tôi hận chú? Cả tôi và bố, đều muốn chú hãy sống thật tốt, hãy sống cho cả chú và mẹ, đừng để công sức của mẹ uổng phí…_ nó giãi bày ra tất cả, không khóc nữa.
Nước mắt nó từ giờ sẽ không tùy tiện rơi nữa. Khóc, sẽ chẳng giải quyết được gì ngoài việc làm ình và người khác mệt mỏi hơn. Đã vậy thì đừng khóc nữa, giải thoát ình và cho người khác.
- Em là đang thương hại tôi sao?_ ánh mắt hắn chất chứa đau thương nhìn nó. Hắn không cần người khác thương hại hắn, càng không muốn người đó lại là nó.
- Thương hại chú? Tôi còn chưa có ăn trưa, đâu có thừa hơi như vậy?_ nó đưa tay lau những vệt nước mắt trên mặt, sụt sịt mũi, mở to mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Ừm, vậy thì tốt! Đi thôi, tôi đưa em đi ăn trưa!_ hắn mỉm cười. Kéo nó đứng dậy, cầm chìa khóa xe để trên mặt bàn. Đau thương đủ rồi, phải nhường chỗ cho niềm vui trở lại.
- Chú! Ông Corrine đó, là ai vậy?_ nó kéo cánh tay hắn hỏi. Cái tên này, nó đã từng quen thì phải, nhưng lâu rồi, giờ nó không nhớ nữa, chỉ là có ấn tượng thôi.
- Hừ, là chồng cũ của mẹ ruột của tôi, cũng là người góp phần sinh ra tôi, đây là lần về nước sau 19 năm nay !_ hắn khinh miệt khi nhắc đến dòng họ Corrine đó. Trước đây hắn thật xui xẻo khi mang trên mình cái họ Corrine đó 3 năm trời. Giờ nhớ lại, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.
- Corrine, Corrine, Corrine…_ nó lẩm bẩm đọc cái tên này một hồi.
- Em làm gì mà gọi họ ông ta hoài vậy?_ hắn khó hiểu nhìn nó. Cái tên này thì có cái gì hay chứ? Tên hắn như bây giờ hay như vậy mà nó chẳng thèm đếm xỉa đến.
- Không, tại thấy cái tên này quen quá!_ nó bặm môi, đi đi lại lại, ngón tay gõ lên trán nhịp nhàng. Thật sự là rất quen, ai vậy ta?
- Thôi, kệ ông ta, nhớ làm chi cho đau đầu!
- Từ từ đã… A ĐÚNG RỒI, TÔI NHỚ RA RỒI, CHÍNH LÀ ÔNG TA!_ nó vui mừng reo ầm lên.
- Ặc, ông ta? Thế thôi sao, chẳng lẽ ông ta tên là “ông ta”?_ khóe môi hắn giật giật, như vậy cũng được gọi là nhớ ra sao? Có nhầm không vậy?
- Nè, tôi chưa có nói hết câu, dẹp ngay cái bộ mặt ngớ ngẩn ấy của chú đi! Ông Corrine đó ngày trước là hàng xóm nhà chúng ta ở bên Anh đó. Chú không biết hả? Cái ngôi biệt thự sát vách nhà mình đó, có cái cổng màu xanh ý.
- Cạnh nhà chúng ta sao?_ hắn chau mày, sao hắn lại không biết nhỉ?
- Chú cũng thật là, cả dãy nhà ở đó, ai mà không biết chú, chỉ có chú là không biết người ta thôi! Dù gì cũng ở bên đó cả chục năm trời!
- Mà sao em biết ông ta?
- Tôi thấy trên tạp chí hồi đó có ảnh của ông ta giống với hàng xóm nhà mình, với lại có lần ông ấy cũng bắt chuyện với tôi nữa, hơn thế còn suốt ngày hỏi thăm về chú thôi à! Cũng lạ thật, nhiều lần tôi còn thấy ông ấy nhìn chú về rồi vào trong nhà rồi mới thôi. Lúc ấy tôi nghĩ hay là ông ấy thích chú nên muốn bắt cóc chú về cơ!_ nó nói mà không khỏi bật cười.
- Hừ, tôi cần ông ta làm thế à?
- Thật không ngờ hàng xóm lâu năm nhà ta lại là bố ruột chú.
- Bố ruột tôi gì chứ? Vớ vẩn!
- *cạch* Boss, nửa tiếng nữa chúng ta có hẹn với ông Corrine ở nhà hàng Luxury_ trợ lí Hoàng thấy Boss ở trong phòng vẫn chưa ra nên vào thông báo lại. Mà anh nhớ hình như là mình đã nói với sếp tổng rồi thì phải, rõ ràng cậu Vương bên Vương Đế cũng về khá lâu rồi, sao mãi không thấy Boss ra nhỉ?
- Tôi biết rồi, anh chuẩn bị đi, nhóc sẽ đi cùng với tôi!_ hắn mặt lạnh mày nhạt nói với trợ lí Hoàng. Cuộc hẹn ngày hôm nay nếu không phải liên quan đến Shine, hắn chẳng thèm ngó tới.
- Được!_ Trợ lí Hoàng gật đầu, lui ra khỏi phòng.
- Em vào thay đồ đi rồi tới đó!_ hắn quay sang nhắc nó đang đứng bên cạnh.
- Ừ!_ nó gật đầu.
Quần áo của nó ở đây thiếu gì. Hắn sắm cho nó nguyên một cái tủ lớn bên trong phòng nghỉ của hắn. Phần lớn thời gian của hắn đều là ở trường cùng nó và ở Shine, mà nó thì luôn đi cùng hắn, thế nên cho tiện khỏi về nhà thay đồng phục ra, hắn sắm luôn cho nó một tủ quần áo ở đây. Từ áo pull quần jean, đến váy, quần áo thể thao, váy dự tiệc,… đủ thể loại cả, phía dưới tủ là một ngăn khá lớn đựng giày bệt, giày thể thao, giày cao gót,… ngoài ra còn có rất nhiều phụ kiện đi kèm như mũ, khăn, băng – đô, hoa tai, vòng tay, vòng cổ, túi xách,… vân vân và mây mây. Căn phòng này có thể sẵn sàng trở thành một căn hộ hạng sang bất cứ lúc nào!
Nó vào phòng, lấy một bộ quần áo rồi thay. Đợi nó đi ra cũng đã là của 10 phút sau. Nó khoác trên mình một bộ váy bằng vải voan mỏng màu thiên thanh ngắn tới gối, chân mang một đôi giày cao gót trong suốt 8 phân, mái tóc mềm mượt xõa thẳng. Khuôn mặt trắng nõn chỉ trang điểm nhẹ, đôi môi anh đào quyến rũ, mắt nó bây giờ là đôi mắt tím to tròn linh động dưới hàng mi cong. Cổ đeo một sợi dây chuyền bằng bạc có mặt là chữ R khổ lớn, xung quanh chữ R là những viên kim cương được chạm khắc tinh xảo. Chữ R này có ý nghĩa rất đặc biệt…
Hắn nhìn nó đang bước ra một lượt. Hắn liền tiến nhanh đến ngăn kéo bàn làm việc của mình. Hắn lấy ra từ bên trong 2 chiếc hộp nhỏ rất đẹp. Mở ra, lấy hai vật trong đó, hắn đi đến cạnh nó.
- Đứng gần vào đây!_ hắn kéo nó, lấy một vật trong tay ra.
Là một con bướm bằng bạc to bằng 4 ngón tay, được nạm bởi nhiều viên ruby khác nhau, màu sắc rất rực rỡ. Hắn cài con bướm tỉ mỉ vào tóc nó. Dưới ánh nắng chiếu vào, con bướm phản quang ra ánh sáng cầu vồng tuyệt đẹp. Vật còn lại trong tay hắn là chiếc lắc tay nhỏ, bên trong có chữ R. Hắn mỉm cười hài lòng nhìn nó. Nó cũng nhìn hình ảnh của mình qua chiếc gương lớn đằng sau hắn. Chỉ trong chốc lát, nó đã không còn là một cô bé cấp 3 nữa rồi, trông nó hiện giờ không khác gì một cô gái đã trưởng thành.
- Đi thôi!_ hắn cầm tay nó đi.
Trong ánh sáng lung linh của mặt trời, một đôi trai gái cầm tay nhau bước đi. Cô gái rực rỡ với nụ cười tỏa nắng. Chàng trai hoàn mỹ với vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt hổ phách kia không dấu nổi sự dịu dàng. Họ đi bên nhau như giành đi vẻ đẹp của nắng, như tranh chỗ của hoa thơm. Họ khiến cho hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu. Một bức tranh duy mỹ!
- Hai người bớt tỏa sáng đi có được không?_ trợ lí Hoàng nhìn hai người đang bước tới không khỏi cảm khái. Họ học đâu ra phép “phát quang” vậy, chỉ cho anh với. Thật là khiến cho người ta chết vì ghen tỵ.
- Ảnh hưởng đến công việc của anh à?_ nó chu môi lên hỏi.
- Ảnh hưởng thì không ảnh hưởng, nhưng nhìn hai người, tôi có cảm giác…không chân thực quá!
- *Bộp*_ nó cười, đưa tay lên, nắm lại đồng thời dùng lực đấm một quyền vào bụng trợ lí Hoàng.
- Oái, đau!_ trúng một quyền của nó, trợ lí Hoàng mặt nhăn mày nhó nhìn nó. Không cần nói cũng biết là lợi hại cỡ nào rồi. Một tay hắn dạy dỗ cả đó.
- Thế nào? Anh thấy chân thực chưa?_ nó cười tươi.
- Rồi rồi, em ác thật đấy! Đau chết anh rồi!
- Đáng đời anh!_ hắn bật cười nhìn dáng vẻ hiện giờ của nó và trợ lí Hoàng. Một người vui vẻ hả hê, một người nhăn nhó đau đớn.
- A, cười, sếp là đang cười đó sao?_ trợ lí Hoàng kinh ngạc nhìn hắn. Gì chứ hắn cười là một chuyện hiếm có đấy. Đẹp thì đẹp mà chả chịu cười gì cả!
- Có gì lạ đâu chứ? Chú ấy cười suốt còn gì?_ nó nhìn biểu tình của trợ lí Hoàng mà thắc mắc, chuyện này có gì đáng phải kinh ngạc chứ?
- Cười suốt?_ trợ lí Hoàng không tin nhìn nó. Có mấy khi anh nhìn thấy hắn cười đâu.
- Không tin à? Lúc nào em chụp ảnh lại cho anh coi!
- Ờ…A, hiểu rồi!_ trợ lí Hoàng sau một hồi mơ hồ, chợt ngộ ra “đạo lí” bèn “cười gian” nhìn hắn. Anh biết tỏng hắn rồi nha. Đây chính là trọng sắc khinh bạn nha.
- Hiểu rồi thì đi thôi!_ hắn mở cửa ô tô cho nó bước vào. Bên kia trợ lí Hoàng cũng đã mở sẵn một cánh cửa cho hắn bước vào.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà hàng Luxury!
Mở cửa xe, nó và hắn cùng nhau bước xuống, trợ lí Hoàng theo sau cầm theo cặp tài liệu. Vào nhà hàng, một cô nhân viên trẻ tuổi khá thanh tú nhìn thấy hắn, lập tức nở nụ cười mà theo nó là “mắc ói” tiến đến.
- Chào anh! Xin hỏi anh có đặt bàn sẵn không?_ ả cất giọng lả lướt dài thượt hỏi hắn.
- Chúng tôi có hẹn cùng ông Corrine!_ hắn lạnh lùng buông một câu.
- À, ra là vậy, ông ấy có dặn chúng tôi rồi! Mời anh đi theo tôi!_ cô nhân viên lập tới vươn tay túm lấy cánh tay hắn dẫn đi.
- Nè, đây là nhà hàng hay là sở thú vậy?_ nó chợt lên tiếng hỏi. Hắn cười như không cười nhìn nó.
- Đây đương nhiên là nhà hàng, cô không nhìn thấy cái biển bên ngoài sao?_ cô nhân viên khinh thường nhìn nó, vẻ mặt bây giờ khác hẳn với vẻ mặt ban nãy nói chuyện với hắn.
- Vậy sao? Sao tôi lại thấy có một con vượn đang túm lấy bạn trai của tôi thế?
- Cô đang nói cái gì đấy? Bạn trai cô là ai?
- Cái người cô đang túm lấy tay đấy !
- Cô…
- Tôi sao ? Nhật, anh thích vượn hồi nào sao em không biết nhỉ ?_ nó tươi cười nhìn hắn.
- Đâu có, nãy giờ anh còn tưởng có con hồ ly nào đó lởn vởn ở đây cơ !
- Cô…cô.. hừ!_ cô nhân viên tức tối buông tay hắn ra, nhìn nó trân trân.
- Làm người nên có lòng tự trọng một chút! Đừng để người ta tưởng mình số lượng nhiễm sắc thể có vấn đề !_ buông một câu, nó cầm lấy tay hắn bước đi, khinh miệt nhìn cô nhân viên. Gà rừng mà tưởng mình là thiên nga, thật không biết tự lượng sức!
~Jenny~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook