Chàng Nợ Ta Một Đời
-
Chương 6
Trong thư viện.
Hai môn đệ một cao một thấp vừa thu dọn sách trên kệ, vừa quét dọn bụi bậm đã bám thành thảm.
Người có vóc dáng nhỏ nhắn lại gầy gò kia tên gọi Hi Hoa, khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng đôi mắt to tròn rất tinh ranh. Hắn một thân y phục màu xanh lục, tuổi tầm mười bảy mà thôi.
“ Di Hòa huynh, huynh nói xem cuộc tỷ võ năm nay trưởng môn sẽ để ai ra mặt a?”
Người tên Di Hòa này, thân hình cao ráo, gương mặt hiền lành, tóc được búi cao trên đỉnh đầu.
“ Ta không biết, nếu là mỗi năm trước trưởng môn sẽ để Khang Dụ hoặc là Tuấn Hào huynh. Hai người đó dù sao cũng võ công cao cường hơn chúng ta rất nhiều"
“ Nhưng mà, đệ ở đây cũng đã hai năm rồi. Mọi người ở đây có vẻ rất sợ cái tên Hàn Sương Mai. Nghe nói võ công rất giỏi a?”, Hi Hoa thắc mắc nói:” Nhưng đệ lại chưa từng nhìn thấy bao giờ".
Di Hòa gật đầu phụ họa:” Đó cũng chỉ là lời đồn, ta vốn ở đây lâu hơn đệ. Ít nhiều ta cũng biết rõ hơn, có một số chuyện chỉ nghe thôi là chưa đủ. Hàn Sương Mai là cánh tay phải của trưởng môn, nàng thường xuyên không đây, rất ít người trông thấy bộ dạng thật của nàng. Ta chỉ biết nàng có một nha hoàn gọi là Á Á".
“ Ra là vậy", Hi Hoa có chút mờ mịt đáp. Đặt sách lên kệ, lại nói:” Vậy huynh đã trông thấy bao giờ chưa?”
Di Hòa gật đầu, lại lắc đầu đáp:” Ta chỉ nhìn thấy bóng lưng mà thôi, nhưng ta cảm nhận được đó là một người rất đẹp a".
Hi Hoa hai mắt tròn xoe nhìn Di Hòa:” Thật? Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết là đẹp sao?”.
Bên ngoài tiếng bước chân chạy vội vàng vang lên.
Di Hòa ngước mắt liền trông thấy một thiếu nữ tuổi tầm mười lăm, hai búi tóc tròn như hai cái bánh bao rất đáng yêu vì chạy nhanh mà gò má có chút ửng hồng, miệng nhỏ lắp bắp nói:” Cho hỏi ai là Di Hòa?”.
" Là ta", Di Hòa bước lên nói:” Xin hỏi…”.
“ Ta là người của viện Mộng Phạn. Gọi ta là Ninh Hinh. Chủ nhân của ta nói ngươi dẫn thêm một người nữa đi theo ta ngay bây giờ".
********
Hi Hoa đi phía sau, trong lòng có chút tò mò. Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được người thần bí chỉ nghe người người đồn thổi này.
Bước vào Mộng Phạn, không chỉ Hi Hoa mà Di Hòa cũng có chút choáng ngợp. Nơi này hắn đã từng đi ngang qua một lần, không ngờ giờ phút này lại trở thành một biển hoa xinh đẹp như vậy.
“ Chủ nhân, người đã đến rồi", Ninh Hinh cúi đầu bẩm báo.
“ Ừm “, tiếng nói lười biếng vang khẽ.
Lúc này Di Hòa mới đưa mắt nhìn tới âm thanh vừa phát ra. Chỉ thấy ở giữa vườn hoa sặc sỡ, một bóng dáng màu đỏ rực nằm yên ở đấy, giống như một nàng tiên rong chơi rơi xuống phàm trần ngủ quên giữa một vùng hoa vậy.
Hi Hoa lúc này, hai mắt không thể lớn hơn được nữa, miệng mở to, ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt. Hóa ra, hình dung người trước mắt bằng một chữ đẹp là không đủ. Hắn cứ nghĩ Sở Y kia đã là mỹ nhân rồi, thật không ngờ nay lại gặp được một người như thần tiên thế này.
Hàn Sương Mai biếng nhát nằm trên cỏ, lúc này mới đứng dậy bứơc tới. Một thân y phục màu máu tà mị mà ngông cuồng, mái tóc dài tung bay phía sau, đóa hoa màu đỏ giữa mi tâm như nhảy múa thật xinh đẹp. Mi mục như họa, băng thanh ngọc khiết, có dùng bao nhiêu từ ngữ cũng không đủ để lột tả hết được khí chất của nàng.
“ Đến đây"
Hi Hoa tròn mắt nhìn nàng, tay giơ lên chỉ vào chính mình:” Ta?”
Hàn Sương Mai gật đầu:’’ Ngươi, lại đây"
Hi Hoa bất giác tiến lại gần, hai mắt vẫn không rời khỏi nàng.
Hàn Sương Mai bỗng nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười nhàn nhạt ấy vậy mà làm cho muôn vật ở đây trở nên thật nhạt nhòa, nó như là bức tranh nền đang họa thêm ý cười cho nàng.
“ Ngươi tên gì?”
“ Đệ gọi là Hi Hoa"
Nàng gật đầu:” Không tệ, Hi Hoa* cái tên rất hợp với ngươi".( *Hi Hoa có nghĩa là sáng sủa)
“ Cơn mưa cứ đến không dứt, cỏ cũng đã mọc xanh um rồi. Hôm nay trời lại không tệ, hai người ở đây dọn sạch đám cỏ này đi"”, nàng vừa nói xong người cũng đã xoay đi.
Di Hòa cùng Hi Hoa cứ ngây ngô đứng đó nhìn bóng dáng màu đỏ khuất dần.
Ninh Hinh bước lại gần, tay nhỏ bé vỗ lên vai Hi Hoa:” Dọn cho sạch, một cọng cũng không được xót. Nếu không…” nàng đưa tay còn lại đặt lên cổ mình, hai mắt phụ họa trợn trắng trông rất xấu xí a.
Hi Hoa thấy vậy liền bĩu môi, nhìn thế nào đi nữa hắn cũng cảm thấy đó là một nữ tử xinh đẹp mà cô độc, làm gì mà đáng sợ như bọn người kia nói đâu. Thật là ngu xuẩn mới tin lời đồn a.
Hai môn đệ một cao một thấp vừa thu dọn sách trên kệ, vừa quét dọn bụi bậm đã bám thành thảm.
Người có vóc dáng nhỏ nhắn lại gầy gò kia tên gọi Hi Hoa, khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng đôi mắt to tròn rất tinh ranh. Hắn một thân y phục màu xanh lục, tuổi tầm mười bảy mà thôi.
“ Di Hòa huynh, huynh nói xem cuộc tỷ võ năm nay trưởng môn sẽ để ai ra mặt a?”
Người tên Di Hòa này, thân hình cao ráo, gương mặt hiền lành, tóc được búi cao trên đỉnh đầu.
“ Ta không biết, nếu là mỗi năm trước trưởng môn sẽ để Khang Dụ hoặc là Tuấn Hào huynh. Hai người đó dù sao cũng võ công cao cường hơn chúng ta rất nhiều"
“ Nhưng mà, đệ ở đây cũng đã hai năm rồi. Mọi người ở đây có vẻ rất sợ cái tên Hàn Sương Mai. Nghe nói võ công rất giỏi a?”, Hi Hoa thắc mắc nói:” Nhưng đệ lại chưa từng nhìn thấy bao giờ".
Di Hòa gật đầu phụ họa:” Đó cũng chỉ là lời đồn, ta vốn ở đây lâu hơn đệ. Ít nhiều ta cũng biết rõ hơn, có một số chuyện chỉ nghe thôi là chưa đủ. Hàn Sương Mai là cánh tay phải của trưởng môn, nàng thường xuyên không đây, rất ít người trông thấy bộ dạng thật của nàng. Ta chỉ biết nàng có một nha hoàn gọi là Á Á".
“ Ra là vậy", Hi Hoa có chút mờ mịt đáp. Đặt sách lên kệ, lại nói:” Vậy huynh đã trông thấy bao giờ chưa?”
Di Hòa gật đầu, lại lắc đầu đáp:” Ta chỉ nhìn thấy bóng lưng mà thôi, nhưng ta cảm nhận được đó là một người rất đẹp a".
Hi Hoa hai mắt tròn xoe nhìn Di Hòa:” Thật? Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết là đẹp sao?”.
Bên ngoài tiếng bước chân chạy vội vàng vang lên.
Di Hòa ngước mắt liền trông thấy một thiếu nữ tuổi tầm mười lăm, hai búi tóc tròn như hai cái bánh bao rất đáng yêu vì chạy nhanh mà gò má có chút ửng hồng, miệng nhỏ lắp bắp nói:” Cho hỏi ai là Di Hòa?”.
" Là ta", Di Hòa bước lên nói:” Xin hỏi…”.
“ Ta là người của viện Mộng Phạn. Gọi ta là Ninh Hinh. Chủ nhân của ta nói ngươi dẫn thêm một người nữa đi theo ta ngay bây giờ".
********
Hi Hoa đi phía sau, trong lòng có chút tò mò. Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được người thần bí chỉ nghe người người đồn thổi này.
Bước vào Mộng Phạn, không chỉ Hi Hoa mà Di Hòa cũng có chút choáng ngợp. Nơi này hắn đã từng đi ngang qua một lần, không ngờ giờ phút này lại trở thành một biển hoa xinh đẹp như vậy.
“ Chủ nhân, người đã đến rồi", Ninh Hinh cúi đầu bẩm báo.
“ Ừm “, tiếng nói lười biếng vang khẽ.
Lúc này Di Hòa mới đưa mắt nhìn tới âm thanh vừa phát ra. Chỉ thấy ở giữa vườn hoa sặc sỡ, một bóng dáng màu đỏ rực nằm yên ở đấy, giống như một nàng tiên rong chơi rơi xuống phàm trần ngủ quên giữa một vùng hoa vậy.
Hi Hoa lúc này, hai mắt không thể lớn hơn được nữa, miệng mở to, ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt. Hóa ra, hình dung người trước mắt bằng một chữ đẹp là không đủ. Hắn cứ nghĩ Sở Y kia đã là mỹ nhân rồi, thật không ngờ nay lại gặp được một người như thần tiên thế này.
Hàn Sương Mai biếng nhát nằm trên cỏ, lúc này mới đứng dậy bứơc tới. Một thân y phục màu máu tà mị mà ngông cuồng, mái tóc dài tung bay phía sau, đóa hoa màu đỏ giữa mi tâm như nhảy múa thật xinh đẹp. Mi mục như họa, băng thanh ngọc khiết, có dùng bao nhiêu từ ngữ cũng không đủ để lột tả hết được khí chất của nàng.
“ Đến đây"
Hi Hoa tròn mắt nhìn nàng, tay giơ lên chỉ vào chính mình:” Ta?”
Hàn Sương Mai gật đầu:’’ Ngươi, lại đây"
Hi Hoa bất giác tiến lại gần, hai mắt vẫn không rời khỏi nàng.
Hàn Sương Mai bỗng nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười nhàn nhạt ấy vậy mà làm cho muôn vật ở đây trở nên thật nhạt nhòa, nó như là bức tranh nền đang họa thêm ý cười cho nàng.
“ Ngươi tên gì?”
“ Đệ gọi là Hi Hoa"
Nàng gật đầu:” Không tệ, Hi Hoa* cái tên rất hợp với ngươi".( *Hi Hoa có nghĩa là sáng sủa)
“ Cơn mưa cứ đến không dứt, cỏ cũng đã mọc xanh um rồi. Hôm nay trời lại không tệ, hai người ở đây dọn sạch đám cỏ này đi"”, nàng vừa nói xong người cũng đã xoay đi.
Di Hòa cùng Hi Hoa cứ ngây ngô đứng đó nhìn bóng dáng màu đỏ khuất dần.
Ninh Hinh bước lại gần, tay nhỏ bé vỗ lên vai Hi Hoa:” Dọn cho sạch, một cọng cũng không được xót. Nếu không…” nàng đưa tay còn lại đặt lên cổ mình, hai mắt phụ họa trợn trắng trông rất xấu xí a.
Hi Hoa thấy vậy liền bĩu môi, nhìn thế nào đi nữa hắn cũng cảm thấy đó là một nữ tử xinh đẹp mà cô độc, làm gì mà đáng sợ như bọn người kia nói đâu. Thật là ngu xuẩn mới tin lời đồn a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook