Chàng Ngốc Bám Người
-
Chương 33
Đợi mọi người đi ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn lại Du Linh và Phùng Nhạc. Nghe tiếng cửa đóng lại Du Linh mới quay đầu nhìn thẳng người đang kéo lấy tay cô.
"Mọi người đã đi. Anh bỏ quần áo qua một bên rồi ra đây với em có được không." Giọng nói cô dịu dàng pha chút dỗ dành.
Quả nhiên Phùng Nhạc liền trúng chiêu nghe lời cô đặt quần áo trong tay xuống chỗ bên cạnh rồi từ từ chui ra nhưng bàn tay kéo lấy tay cô vẫn không buôn ra. Bước chân chạm đất, có lẻ do ngồi quá lâu trong một nơi chật hẹp như tủ quần áo nên bước đi bây giờ của Phùng Nhạc có đôi chút khó khăn.
Du Linh cũng nhận thấy điều này, cô liền mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay anh, chuyển đến ôm eo cho Phùng Nhạc dựa bào người mình rồi cô dìu anh đến bên cạnh giường.
Đỡ anh ngồi xuống dựa vào thành giường rồi cô cũng ngồi xuống theo bên mép, kéo hai chân của Phùng Nhạc đặt lên đùi mình, giúp anh xoa bóp.
Từ đầu đến cuối cô vẫn không hề lên tiếng khiến Phùng Nhạc trơ mắt nhìn cô chăm chú. Cái miệng mấp máy nhưng không nói thành lời. Cuối cùng chỉ cất lên được hai tiếng "Linh Linh.....". Như sợ cô sẽ tức giận nên Phùng Nhạc không dám cục cựa hay nhúc nhích. Đôi mắt nhìn cô vừa lấy lòng, vừa lo lắng.
"Hừ." Một tiếng hừ lạnh từ mũi Du Linh thoát ra. Cô vẫn không thèm để ý đến anh, nhưng đôi tay đang mát xa cho Phùng Nhạc không có dừng.
"Linh Linh~~~"Phùng Nhạc gọi tên cô, giọng nói mang theo âm mũi như muốn khóc .
"... ....."
"Huhu Linh Linh nói chuyện với anh đi mà..... hức... anh biết sai rồi. Em đừng giận nữa. Đừng không để ý đến anh mà...." Phùng Nhạc biết lần này chọc giận đến cô rồi. Linh Linh giận hắn. Giận hắn không nghe lời. Giận hắn trốn đi huhu.
Nhìn thấy anh khóc cô rất đau lòng nhưng hành động trốn tìm như vậy nếu xảy vài lần nữa thì thật sự sẽ hù chết cô mất. Vì vậy lần này phải phạt anh, tuy không thể phạt nặng nhưng vẫn phải phạt cho anh biết mình đã không còn là con nít, không nên nói biến mất là biến mất như vậy được.
"Anh biết mình làm như vậy là không đúng không? Anh có biết vì anh mà mọi người lo lắng đi tìm anh không? Ông nội vì anh mà hoảng sợ gần như muốn ngất xỉu, Vân Hằng lo lắng cho anh, mọi người trong nhà lo lắng cho anh. Vậy mà anh lại không nói một lời trốn vào trong tủ. Anh có biết......" Lời trách móc tiếp theo gần như muốn thoát ra khỏi miệng nhưng lại bị cô ép trôi xuống. Bởi vì người bị cô la mắng đang cắn môi kiềm nén nước mắt nhìn cô chăm chú. Thấy đôi môi bị anh cắn gần như muốn chảy máu liền khiến cơn giận của cô từ từ lắng xuống. Đưa tay tách đôi môi đang bị anh tra tấn ra, rồi vòng tay ôm lấy anh vào lòng.
"Em không phải là giận anh, la mắng anh là vì anh làm mọi người lo lắng. Nhất là ông nội, ông là thương anh nhất, dù sao ông cũng đã già nên anh đừng khiến ông lo lắng nữa có được không." Giọng nói của cô đã nhẹ nhàng hơn. Nhẹ vỗ về anh.
Phùng Nhạc được Du Linh ôm vào lòng liền ôm chặt lại cô. Nước mắt không kiềm nén được nữa liền chảy xuống.
Du Linh tuy không nghe anh trả lời nhưng cảm nhận người trong lòng cô đã gật đầu liền tiếp tục nói "Vì vậy sau khi đến bữa tối anh nên xin lỗi ông nội có biết không. Còn có mọi người trong Phùng gia nữa. Và phải hứa sau này không biến mất như vậy nữa mới được."
Nói rồi cô mới đẩy người đang rúc trong ngực cô ra, ôm lấy mặt Phùng Nhạc, nhìn thẳng vào mắt anh. "Còn bây giờ thì mau đi tắm đi. Cả người anh đều bốc mùi rồi. Em không thích một người thối như vậy đâu. Mau đi tắm rồi rửa mặt cho sạch sẽ đi." Lau nước mắt còn động lại trong khóe mắt của anh, cô trêu ghẹo.
Nhưng người nào đó dường như tin vào lời cô nói. Dơ cánh tay của mình lên ngửi ngửi như muốn tìm mùi thối trong lời Du Linh nói.
"Anh không có thối." Hắn ngửi rồi. Không có bốc mùi nha.
Du Linh nhìn biểu hiện ngốc nghếch của anh thì nhẹ ngắt chiếc mũi cao của người kia rồi cao giọng nói. "Còn dám cải. Không phải anh vẫn mặc bộ đồ hôm qua hay sao. Thật là dơ chết đi mà. Còn không mau đi tắm là em sẽ gét bỏ anh đó."
"A... Không được. Linh Linh không được gét bỏ anh. Anh bây giờ sẽ đi tắm liền, nhất định sẽ tắm thật thơm thật thơm cho Linh Linh ngửi."
"Ừ đi đi." Du Linh mỉm cười nhìn ngưòi đàn ông đang thật sự lo lắng bị cô gét bỏ kia. Thấy anh vừa chầm chậm đi còn nhiều lần quay đầu lại nhìn mình thì liền bồi thêm một cậu. "Đi nhanh đi. Em ở đây chờ anh."
"Mọi người đã đi. Anh bỏ quần áo qua một bên rồi ra đây với em có được không." Giọng nói cô dịu dàng pha chút dỗ dành.
Quả nhiên Phùng Nhạc liền trúng chiêu nghe lời cô đặt quần áo trong tay xuống chỗ bên cạnh rồi từ từ chui ra nhưng bàn tay kéo lấy tay cô vẫn không buôn ra. Bước chân chạm đất, có lẻ do ngồi quá lâu trong một nơi chật hẹp như tủ quần áo nên bước đi bây giờ của Phùng Nhạc có đôi chút khó khăn.
Du Linh cũng nhận thấy điều này, cô liền mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay anh, chuyển đến ôm eo cho Phùng Nhạc dựa bào người mình rồi cô dìu anh đến bên cạnh giường.
Đỡ anh ngồi xuống dựa vào thành giường rồi cô cũng ngồi xuống theo bên mép, kéo hai chân của Phùng Nhạc đặt lên đùi mình, giúp anh xoa bóp.
Từ đầu đến cuối cô vẫn không hề lên tiếng khiến Phùng Nhạc trơ mắt nhìn cô chăm chú. Cái miệng mấp máy nhưng không nói thành lời. Cuối cùng chỉ cất lên được hai tiếng "Linh Linh.....". Như sợ cô sẽ tức giận nên Phùng Nhạc không dám cục cựa hay nhúc nhích. Đôi mắt nhìn cô vừa lấy lòng, vừa lo lắng.
"Hừ." Một tiếng hừ lạnh từ mũi Du Linh thoát ra. Cô vẫn không thèm để ý đến anh, nhưng đôi tay đang mát xa cho Phùng Nhạc không có dừng.
"Linh Linh~~~"Phùng Nhạc gọi tên cô, giọng nói mang theo âm mũi như muốn khóc .
"... ....."
"Huhu Linh Linh nói chuyện với anh đi mà..... hức... anh biết sai rồi. Em đừng giận nữa. Đừng không để ý đến anh mà...." Phùng Nhạc biết lần này chọc giận đến cô rồi. Linh Linh giận hắn. Giận hắn không nghe lời. Giận hắn trốn đi huhu.
Nhìn thấy anh khóc cô rất đau lòng nhưng hành động trốn tìm như vậy nếu xảy vài lần nữa thì thật sự sẽ hù chết cô mất. Vì vậy lần này phải phạt anh, tuy không thể phạt nặng nhưng vẫn phải phạt cho anh biết mình đã không còn là con nít, không nên nói biến mất là biến mất như vậy được.
"Anh biết mình làm như vậy là không đúng không? Anh có biết vì anh mà mọi người lo lắng đi tìm anh không? Ông nội vì anh mà hoảng sợ gần như muốn ngất xỉu, Vân Hằng lo lắng cho anh, mọi người trong nhà lo lắng cho anh. Vậy mà anh lại không nói một lời trốn vào trong tủ. Anh có biết......" Lời trách móc tiếp theo gần như muốn thoát ra khỏi miệng nhưng lại bị cô ép trôi xuống. Bởi vì người bị cô la mắng đang cắn môi kiềm nén nước mắt nhìn cô chăm chú. Thấy đôi môi bị anh cắn gần như muốn chảy máu liền khiến cơn giận của cô từ từ lắng xuống. Đưa tay tách đôi môi đang bị anh tra tấn ra, rồi vòng tay ôm lấy anh vào lòng.
"Em không phải là giận anh, la mắng anh là vì anh làm mọi người lo lắng. Nhất là ông nội, ông là thương anh nhất, dù sao ông cũng đã già nên anh đừng khiến ông lo lắng nữa có được không." Giọng nói của cô đã nhẹ nhàng hơn. Nhẹ vỗ về anh.
Phùng Nhạc được Du Linh ôm vào lòng liền ôm chặt lại cô. Nước mắt không kiềm nén được nữa liền chảy xuống.
Du Linh tuy không nghe anh trả lời nhưng cảm nhận người trong lòng cô đã gật đầu liền tiếp tục nói "Vì vậy sau khi đến bữa tối anh nên xin lỗi ông nội có biết không. Còn có mọi người trong Phùng gia nữa. Và phải hứa sau này không biến mất như vậy nữa mới được."
Nói rồi cô mới đẩy người đang rúc trong ngực cô ra, ôm lấy mặt Phùng Nhạc, nhìn thẳng vào mắt anh. "Còn bây giờ thì mau đi tắm đi. Cả người anh đều bốc mùi rồi. Em không thích một người thối như vậy đâu. Mau đi tắm rồi rửa mặt cho sạch sẽ đi." Lau nước mắt còn động lại trong khóe mắt của anh, cô trêu ghẹo.
Nhưng người nào đó dường như tin vào lời cô nói. Dơ cánh tay của mình lên ngửi ngửi như muốn tìm mùi thối trong lời Du Linh nói.
"Anh không có thối." Hắn ngửi rồi. Không có bốc mùi nha.
Du Linh nhìn biểu hiện ngốc nghếch của anh thì nhẹ ngắt chiếc mũi cao của người kia rồi cao giọng nói. "Còn dám cải. Không phải anh vẫn mặc bộ đồ hôm qua hay sao. Thật là dơ chết đi mà. Còn không mau đi tắm là em sẽ gét bỏ anh đó."
"A... Không được. Linh Linh không được gét bỏ anh. Anh bây giờ sẽ đi tắm liền, nhất định sẽ tắm thật thơm thật thơm cho Linh Linh ngửi."
"Ừ đi đi." Du Linh mỉm cười nhìn ngưòi đàn ông đang thật sự lo lắng bị cô gét bỏ kia. Thấy anh vừa chầm chậm đi còn nhiều lần quay đầu lại nhìn mình thì liền bồi thêm một cậu. "Đi nhanh đi. Em ở đây chờ anh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook