Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
-
Chương 10
Chưa tới một tuần, Tang Vô Yên liền quen với thầy giáo Tiểu Vương, mới phân công tới năm trước.
“anh không phải là giáo viên như chúng ta.” Lúc bàn luận chuyện của Tô Niệm Khâm, Tiểu Vương nói.
“Là sao?”
“Ban đầu môn chữ nổi do cô Trịnh dạy, nhưng lại nghỉ phụ sản, thầy Từ lại về hưu. Trường học vốn là muốn mời cô trở lại. Ai ngờ cô ấy lại về quê ngoại dưỡng thai, liền thiếu giáo viên. Sau đó hiệu trưởng Bùi cùng thầy Tô rất thân, vừa vặn mời anh đến dạy thay, nên chỉ dạy nhiều nhất là nửa năm thôi.”
“Vậy anh làm nghề gì? Dạy học ở trường khác àh?”
“Không biết.” Tiểu Vương lắc đầu, “Anh cũng chưa bao giờ nói chuyện phiếm cùng chúng ta.”
“Oh.”
“Nhưng mắt anh như vậy, có thể làm được gì?” Tiểu Vương hỏi lại.
Tang Vô Yên nhún nhún vai, tay xoay xoay cây bút trên tay, hồn bay tới nơi khác.
Lúc học tiểu học, cô cũng không cao lắm. Mỗi khi xếp hàng trong tiết thể dục, cô luôn đứng hàng đầu tiên sau một vài người. Bất luận tiết học thể dục nào thì Hoàng Tiểu Yến luôn đứng bên cạnh cô. Hai cô bé có vóc dáng và tính cách cũng gần giống nhau. Nhà Hoàng Tiểu Yến cũng gần nhà cô, hai người thường đi về chung, nên trong khoảng thời gian học tiểu học hai người luôn đi với nhau như hình với bóng.
Có một năm, cô và Hoàng Tiểu Yến gặp một chuyện rất đặc biệt ở nhà ga. Anh ấy tuy hai mắt đều mù, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta. Bởi vì bộ dáng anh nhìn rất được, hơn nữa lại thân thiện dễ gần, lâu lâu lại có một vài người đến gần anh, hỏi xem anh cần giúp gì không, kể cả Hoàng Tiểu Yến cũng chạy lại giúp đỡ.
Hoàng Tiểu Yến rất khác cô, xưa nay đều rất chín chắn, lại thông minh hòa nhã. Không đến vài ngày, có thể thân mật nói chuyện.
Kỳ thật, Tang Vô Yên vẫn muốn hỏi anh: “Sinh ra đã mù, nếu người ta nói màu lam hoặc màu đỏ, anh có biết màu gì không?” Trong môn sinh vật, cô có học qua bệnh mù màu xanh và đỏ, người cảm thấy màu xanh và màu đỏ rất giống nhau.
Cô vẫn tò mò, nếu người mù hoàn toàn thì có thể phân biệt màu sắc không.
Nhưng Tang Vô Yên không dám hỏi. Nói chung là Tang Vô Yên chưa từng nói chuyện với anh.
Tính cách Tang Vô Yên hồi nhỏ rất khác bây giờ. Trong nhà cô có thể hi hi ha ha không sợ ai hết, nhưng vừa ra khỏi cửa thì ủ rũ. Khi ở bên ngoài, cô chú hay ngay cả bạn học và thầy cô trong lúc khi cô chưa kịp chuẩn bị mà đã hỏi cô, tim cô lập tức đập kinh hoàng. Sau đó lời nói trở lên không rõ ràng (lắp bắp).
Theo lời bà Tang nói, chính là một người không khôn khéo, miệng lại không ngọt. Tóm lại là người không ai thích.
Năm lớp 6, Hoàng Tiểu Yến bắt đầu biết đến triết lý của tình yêu — thích cái gì thì sẽ dũng cảm đi tranh lấy. Lúc ấy, tình yêu học đường không phải không có, mọi người tỉnh tỉnh mê mê. Sau giờ học mà một nữ sinh cùng nam sinh đi chơi, lập tức tung ra tin đồn.
Tang Vô Yên hơi hướng nội, lại hơi ngốc. Cô thấy, Hoàng Tiểu Yến đối anh chàng mù có tâm tư khác.
Lúc học THCS, ba của Hoàng Tiểu Yến phải chuyển công tác đến xưởng đồ chơi. Chỗ ở mới cách thành phố cũng hơi xa, Hoàng Tiểu Yến không còn lôi kéo cô thuận đường đi ngang qua nhà ga kia nữa. Nhưng lâu lâu Tang Vô Yên lại tình cờ gặp được anh chàng mù, trên khuôn mặt luôn xuất hiện nụ cười ấy không bao giờ thay đổi.
Sau khi Tang Vô Yên vào trường mới, má Tang lúc nào cũng nghe cô nhắc tới Hoàng Tiểu Yến. Đơn giản là vì tổ quét rác của họ, có một nam sinh không chịu trực vệ sinh, làm hại mỗi người trong tổ phải làm nhiều hơn, lại không dám nói cho giáo viên nghe .
“Nếu có Tiểu Yến, chắc chắn không xảy ra chuyện này.” Tang Vô Yên ngượng ngùng nói.
“Vậy con nói cho cô giáo đi.” Má Tang nói.
“Con? Con không đi.”
Hoặc là lúc cô đi thu bài tập toán học, có một bạn học không chịu nộp. Cô nói cho cô giáo nghe, kết quả bạn học kia làm mặt lạnh với Tang Vô Yên hơn một tuần.
“Nếu có Tiểu Yến, tuyệt đối sẽ thay con xả giận.” Tang Vô Yên lại bắt đầu lải nhải.
Nhưng càng ngày Tang Vô Yên nhắc tới Hoàng Tiểu Yến càng ít. Trường hai người cách xa như vậy, gọi điện cho nhau cũng không thường xuyên, cũng ít gặp mặt, tình bạn sáu năm dần dần phai nhòa, nhưng Tang Vô Yên vẫn không quên tháng sáu hàng năm đều muốn mẹ cho tiền tiêu vặt để mua quà sinh nhật cho Hoàng Tiểu Yến.
Cho đến một ngày, Tang Vô Yên cùng mẹ cùng đi mua giày. Ở cửa gặp được mẹ Hoàng Tiểu Yến. Bà Hoàng vẻ mặt tiều tụy. Ba người cùng đứng chờ đèn giao thông, nhìn Tang Vô Yên hết nửa ngày mới hồi phục tinh thần cười cười. Đại khái chỉ cảm thấy hơi quen quen, lại không nhớ Tang Vô Yên tên gì.
“Cô Lí, con là Tang Vô Yên, bạn học hồi tiểu học của Tiểu Yến.”
“Oh, bây giờ cao đến như vậy rồi àh.” bà Hoàng gật gật đầu, lại hướng bà Tang nở nụ cười.
Cha mẹ bình thường đều như vậy, luôn nghĩ con mình còn nhỏ, mà con người ta thì trưởng thành hơn.
“Tiểu Yến đâu? Đã lâu không thấy bạn ấy.” Tang Vô Yên lại hỏi.
Hỏi xong nửa ngày cũng không thấy bà Hoàng trả lời, mắt lại hơi đỏ.
“Tiểu Yến……” Bà quay mặt qua chỗ khác, “Tiểu Yến nó bị bệnh.” Vừa mới dứt lời, nước mắt liền rơi xuống.
Hoàng Tiểu Yến bệnh, là ung thư não.
Ba tuần trước mới phát hiện được, muốn đưa đến Bắc Kinh để chữa bệnh. Lần này bà Hoàng trở về, muốn mượn tiền người thân.
Sau khi từ biệt, Tang Vô Yên đi được vài bước, quay đầu lại nhìn, thấy bà Hoàng vội vã đi vào đám đông, không nhận ra ai với ai nữa.
Trước kia, Tiểu Yến thường thích nói: “Nhức đầu quá.”
Mỗi lần Tang Vô Yên khóc nháo, thường nghe mẹ hướng ba kể tội: “Con gái ông lúc nào cũng khiến tôi nhức đầu.” Cho nên cô cũng không biết nhức đầu là cảm giác gì. Cô càng không thể hiểu được ung thư não là bệnh gì.
Nhưng mà hầu hết đứa trẻ hơn mười tuổi đều biết ung thư là bệnh nan y có thể chết người.
Về nhà tâm trạng cô rất buồn. Người lớn gọi ra ăn cơm, cô cũng không để ý. Cuối cùng sau khi ông Tang ôm cô đến bàn ăn mới phát hiện nước mắt của Tang Vô Yên đã rơi đầy mặt.
Hai người lớn nhìn nhau, không khỏi thở dài.
Cuối tuần, ông Tang cùng Tang Vô Yên đến nhà Hoàng Tiểu Yến, vừa vặn bà nội Hoàng Tiểu Yến đang nấu cơm. Tang Vô Yên thấy ba ra hiệu về trước, lấy phong thư trong tay cho bà nội Hoàng Tiểu Yến, hàn huyên vài câu rồi về.
Trong phong thư có năm trăm đồng.
Lúc ấy, năm trăm đồng đối với phòng bệnh người già bị phân liệt được chăm sóc có thể xem là con số lớn rồi. Nhưng mà đến sau này, mỗi khi nghĩ đến chuyện này Tang Vô Yên đều cảm thấy quá ít quá ít……
Một năm sau, Hoàng Tiểu Yến chấm dứt trị liệu trở lại thành phố B. Tang Vô Yên tưởng là chuyện vui ai ngờ là chuyện buồn. Người lớn đều nói, giải phẫu không thể giúp được gì. Tế bào ung thư đã tiếp tục di căn.
Tình cảnh đó, Tang Vô Yên vĩnh viễn không quên được.
Cô tan học đi đến nhà Hoàng Tiểu Yến. Nhà Hoàng Tiểu Yến ở lầu 7, trên đường Đống Sát, nằm trong khu náo nhiệt nhất. Tang Vô Yên đeo túi sách, một hơi chạy đi lên đến nơi thở hồng hộc, vừa vặn nhìn thấy Hoàng Tiểu Yến ngồi xổm trước đống than tổ ong đã cháy hết. Bếp cũng đã tắt, toàn bộ hành lang đều nồng mùi khói.
Hoàng Tiểu Yến vừa châm lửa, vừa che cái mũi. Nước mắt nghẹn ứa ra.
“Tiểu Yến!” Tang Vô Yên kêu một tiếng.
Hoàng Tiểu Yến nghe thấy, quay đầu, nhìn thấy Tang Vô Yên, liền cười hắc hắc.
Đồng thời, bên trong một chú hơi thò đầu ra nhìn, tay ôm một đứa bé rất cẩn thận. Chú này, Tang Vô Yên gặp qua, là ba Hoàng Tiểu Yến. Về đứa bé kia, cô không biết.
“Đây là em gái tớ, mới hai tháng.” Hoàng Tiểu Yến cười cười.
Mắt Tang Vô Yên trừng lớn, hỏi: “Ruột?” Cô biết ông Hoàng là công nhân trong hầm mỏ, muốn sinh thêm là phải bỏ công tác.
“Đương nhiên là ruột. Chẳng lẽ hai chị em tớ nhìn không giống sao?” Hoàng Tiểu Yến nói.
Tang Vô Yên ở nhà Hoàng Tiểu Yến ăn cơm xong đã sắp đến khuya. Khi cha mẹ tới đón lưu luyến không chịu rời đi. Xuống tới dưới lầu, bà Tang đột nhiên nói: “Cha mẹ này đúng là quá đáng. Đứa nhỏ còn chưa hết bệnh, lại có đứa thứ hai rồi.”
Ông Tang nhìn con, lại ngước nhìn vợ, ý bảo bà đừng nói nữa.
Nhưng mà một câu như vậy, cùng với những gì vừa nhìn thấy ở hành lang và một bộ dạng chỉ còn da bọc xương nhưng luôn mặt vẫn nở nụ cười, tất cả những điều đó mãi khắc sâu trong trí nhớ của Tang Vô Yên.
Một ngày nào đó của mấy tháng sau, Tang Vô Yên nhận được tin Hoàng Tiểu Yến qua đời.
Đó cũng là một ngày mưa tầm tã.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cạc cạc~~ ngẫu chịu khó đi
“anh không phải là giáo viên như chúng ta.” Lúc bàn luận chuyện của Tô Niệm Khâm, Tiểu Vương nói.
“Là sao?”
“Ban đầu môn chữ nổi do cô Trịnh dạy, nhưng lại nghỉ phụ sản, thầy Từ lại về hưu. Trường học vốn là muốn mời cô trở lại. Ai ngờ cô ấy lại về quê ngoại dưỡng thai, liền thiếu giáo viên. Sau đó hiệu trưởng Bùi cùng thầy Tô rất thân, vừa vặn mời anh đến dạy thay, nên chỉ dạy nhiều nhất là nửa năm thôi.”
“Vậy anh làm nghề gì? Dạy học ở trường khác àh?”
“Không biết.” Tiểu Vương lắc đầu, “Anh cũng chưa bao giờ nói chuyện phiếm cùng chúng ta.”
“Oh.”
“Nhưng mắt anh như vậy, có thể làm được gì?” Tiểu Vương hỏi lại.
Tang Vô Yên nhún nhún vai, tay xoay xoay cây bút trên tay, hồn bay tới nơi khác.
Lúc học tiểu học, cô cũng không cao lắm. Mỗi khi xếp hàng trong tiết thể dục, cô luôn đứng hàng đầu tiên sau một vài người. Bất luận tiết học thể dục nào thì Hoàng Tiểu Yến luôn đứng bên cạnh cô. Hai cô bé có vóc dáng và tính cách cũng gần giống nhau. Nhà Hoàng Tiểu Yến cũng gần nhà cô, hai người thường đi về chung, nên trong khoảng thời gian học tiểu học hai người luôn đi với nhau như hình với bóng.
Có một năm, cô và Hoàng Tiểu Yến gặp một chuyện rất đặc biệt ở nhà ga. Anh ấy tuy hai mắt đều mù, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta. Bởi vì bộ dáng anh nhìn rất được, hơn nữa lại thân thiện dễ gần, lâu lâu lại có một vài người đến gần anh, hỏi xem anh cần giúp gì không, kể cả Hoàng Tiểu Yến cũng chạy lại giúp đỡ.
Hoàng Tiểu Yến rất khác cô, xưa nay đều rất chín chắn, lại thông minh hòa nhã. Không đến vài ngày, có thể thân mật nói chuyện.
Kỳ thật, Tang Vô Yên vẫn muốn hỏi anh: “Sinh ra đã mù, nếu người ta nói màu lam hoặc màu đỏ, anh có biết màu gì không?” Trong môn sinh vật, cô có học qua bệnh mù màu xanh và đỏ, người cảm thấy màu xanh và màu đỏ rất giống nhau.
Cô vẫn tò mò, nếu người mù hoàn toàn thì có thể phân biệt màu sắc không.
Nhưng Tang Vô Yên không dám hỏi. Nói chung là Tang Vô Yên chưa từng nói chuyện với anh.
Tính cách Tang Vô Yên hồi nhỏ rất khác bây giờ. Trong nhà cô có thể hi hi ha ha không sợ ai hết, nhưng vừa ra khỏi cửa thì ủ rũ. Khi ở bên ngoài, cô chú hay ngay cả bạn học và thầy cô trong lúc khi cô chưa kịp chuẩn bị mà đã hỏi cô, tim cô lập tức đập kinh hoàng. Sau đó lời nói trở lên không rõ ràng (lắp bắp).
Theo lời bà Tang nói, chính là một người không khôn khéo, miệng lại không ngọt. Tóm lại là người không ai thích.
Năm lớp 6, Hoàng Tiểu Yến bắt đầu biết đến triết lý của tình yêu — thích cái gì thì sẽ dũng cảm đi tranh lấy. Lúc ấy, tình yêu học đường không phải không có, mọi người tỉnh tỉnh mê mê. Sau giờ học mà một nữ sinh cùng nam sinh đi chơi, lập tức tung ra tin đồn.
Tang Vô Yên hơi hướng nội, lại hơi ngốc. Cô thấy, Hoàng Tiểu Yến đối anh chàng mù có tâm tư khác.
Lúc học THCS, ba của Hoàng Tiểu Yến phải chuyển công tác đến xưởng đồ chơi. Chỗ ở mới cách thành phố cũng hơi xa, Hoàng Tiểu Yến không còn lôi kéo cô thuận đường đi ngang qua nhà ga kia nữa. Nhưng lâu lâu Tang Vô Yên lại tình cờ gặp được anh chàng mù, trên khuôn mặt luôn xuất hiện nụ cười ấy không bao giờ thay đổi.
Sau khi Tang Vô Yên vào trường mới, má Tang lúc nào cũng nghe cô nhắc tới Hoàng Tiểu Yến. Đơn giản là vì tổ quét rác của họ, có một nam sinh không chịu trực vệ sinh, làm hại mỗi người trong tổ phải làm nhiều hơn, lại không dám nói cho giáo viên nghe .
“Nếu có Tiểu Yến, chắc chắn không xảy ra chuyện này.” Tang Vô Yên ngượng ngùng nói.
“Vậy con nói cho cô giáo đi.” Má Tang nói.
“Con? Con không đi.”
Hoặc là lúc cô đi thu bài tập toán học, có một bạn học không chịu nộp. Cô nói cho cô giáo nghe, kết quả bạn học kia làm mặt lạnh với Tang Vô Yên hơn một tuần.
“Nếu có Tiểu Yến, tuyệt đối sẽ thay con xả giận.” Tang Vô Yên lại bắt đầu lải nhải.
Nhưng càng ngày Tang Vô Yên nhắc tới Hoàng Tiểu Yến càng ít. Trường hai người cách xa như vậy, gọi điện cho nhau cũng không thường xuyên, cũng ít gặp mặt, tình bạn sáu năm dần dần phai nhòa, nhưng Tang Vô Yên vẫn không quên tháng sáu hàng năm đều muốn mẹ cho tiền tiêu vặt để mua quà sinh nhật cho Hoàng Tiểu Yến.
Cho đến một ngày, Tang Vô Yên cùng mẹ cùng đi mua giày. Ở cửa gặp được mẹ Hoàng Tiểu Yến. Bà Hoàng vẻ mặt tiều tụy. Ba người cùng đứng chờ đèn giao thông, nhìn Tang Vô Yên hết nửa ngày mới hồi phục tinh thần cười cười. Đại khái chỉ cảm thấy hơi quen quen, lại không nhớ Tang Vô Yên tên gì.
“Cô Lí, con là Tang Vô Yên, bạn học hồi tiểu học của Tiểu Yến.”
“Oh, bây giờ cao đến như vậy rồi àh.” bà Hoàng gật gật đầu, lại hướng bà Tang nở nụ cười.
Cha mẹ bình thường đều như vậy, luôn nghĩ con mình còn nhỏ, mà con người ta thì trưởng thành hơn.
“Tiểu Yến đâu? Đã lâu không thấy bạn ấy.” Tang Vô Yên lại hỏi.
Hỏi xong nửa ngày cũng không thấy bà Hoàng trả lời, mắt lại hơi đỏ.
“Tiểu Yến……” Bà quay mặt qua chỗ khác, “Tiểu Yến nó bị bệnh.” Vừa mới dứt lời, nước mắt liền rơi xuống.
Hoàng Tiểu Yến bệnh, là ung thư não.
Ba tuần trước mới phát hiện được, muốn đưa đến Bắc Kinh để chữa bệnh. Lần này bà Hoàng trở về, muốn mượn tiền người thân.
Sau khi từ biệt, Tang Vô Yên đi được vài bước, quay đầu lại nhìn, thấy bà Hoàng vội vã đi vào đám đông, không nhận ra ai với ai nữa.
Trước kia, Tiểu Yến thường thích nói: “Nhức đầu quá.”
Mỗi lần Tang Vô Yên khóc nháo, thường nghe mẹ hướng ba kể tội: “Con gái ông lúc nào cũng khiến tôi nhức đầu.” Cho nên cô cũng không biết nhức đầu là cảm giác gì. Cô càng không thể hiểu được ung thư não là bệnh gì.
Nhưng mà hầu hết đứa trẻ hơn mười tuổi đều biết ung thư là bệnh nan y có thể chết người.
Về nhà tâm trạng cô rất buồn. Người lớn gọi ra ăn cơm, cô cũng không để ý. Cuối cùng sau khi ông Tang ôm cô đến bàn ăn mới phát hiện nước mắt của Tang Vô Yên đã rơi đầy mặt.
Hai người lớn nhìn nhau, không khỏi thở dài.
Cuối tuần, ông Tang cùng Tang Vô Yên đến nhà Hoàng Tiểu Yến, vừa vặn bà nội Hoàng Tiểu Yến đang nấu cơm. Tang Vô Yên thấy ba ra hiệu về trước, lấy phong thư trong tay cho bà nội Hoàng Tiểu Yến, hàn huyên vài câu rồi về.
Trong phong thư có năm trăm đồng.
Lúc ấy, năm trăm đồng đối với phòng bệnh người già bị phân liệt được chăm sóc có thể xem là con số lớn rồi. Nhưng mà đến sau này, mỗi khi nghĩ đến chuyện này Tang Vô Yên đều cảm thấy quá ít quá ít……
Một năm sau, Hoàng Tiểu Yến chấm dứt trị liệu trở lại thành phố B. Tang Vô Yên tưởng là chuyện vui ai ngờ là chuyện buồn. Người lớn đều nói, giải phẫu không thể giúp được gì. Tế bào ung thư đã tiếp tục di căn.
Tình cảnh đó, Tang Vô Yên vĩnh viễn không quên được.
Cô tan học đi đến nhà Hoàng Tiểu Yến. Nhà Hoàng Tiểu Yến ở lầu 7, trên đường Đống Sát, nằm trong khu náo nhiệt nhất. Tang Vô Yên đeo túi sách, một hơi chạy đi lên đến nơi thở hồng hộc, vừa vặn nhìn thấy Hoàng Tiểu Yến ngồi xổm trước đống than tổ ong đã cháy hết. Bếp cũng đã tắt, toàn bộ hành lang đều nồng mùi khói.
Hoàng Tiểu Yến vừa châm lửa, vừa che cái mũi. Nước mắt nghẹn ứa ra.
“Tiểu Yến!” Tang Vô Yên kêu một tiếng.
Hoàng Tiểu Yến nghe thấy, quay đầu, nhìn thấy Tang Vô Yên, liền cười hắc hắc.
Đồng thời, bên trong một chú hơi thò đầu ra nhìn, tay ôm một đứa bé rất cẩn thận. Chú này, Tang Vô Yên gặp qua, là ba Hoàng Tiểu Yến. Về đứa bé kia, cô không biết.
“Đây là em gái tớ, mới hai tháng.” Hoàng Tiểu Yến cười cười.
Mắt Tang Vô Yên trừng lớn, hỏi: “Ruột?” Cô biết ông Hoàng là công nhân trong hầm mỏ, muốn sinh thêm là phải bỏ công tác.
“Đương nhiên là ruột. Chẳng lẽ hai chị em tớ nhìn không giống sao?” Hoàng Tiểu Yến nói.
Tang Vô Yên ở nhà Hoàng Tiểu Yến ăn cơm xong đã sắp đến khuya. Khi cha mẹ tới đón lưu luyến không chịu rời đi. Xuống tới dưới lầu, bà Tang đột nhiên nói: “Cha mẹ này đúng là quá đáng. Đứa nhỏ còn chưa hết bệnh, lại có đứa thứ hai rồi.”
Ông Tang nhìn con, lại ngước nhìn vợ, ý bảo bà đừng nói nữa.
Nhưng mà một câu như vậy, cùng với những gì vừa nhìn thấy ở hành lang và một bộ dạng chỉ còn da bọc xương nhưng luôn mặt vẫn nở nụ cười, tất cả những điều đó mãi khắc sâu trong trí nhớ của Tang Vô Yên.
Một ngày nào đó của mấy tháng sau, Tang Vô Yên nhận được tin Hoàng Tiểu Yến qua đời.
Đó cũng là một ngày mưa tầm tã.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cạc cạc~~ ngẫu chịu khó đi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook