Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi
-
Chương 13: Quan hệ, là có thể tiến thêm một bước
Lúc này, trên môi Khuất Vân, là vị của rượu, hương
rượu thoang thoảng.
Đôi mắt Du Nhiên lướt qua Khuất Vân, nhìn về phía phòng khách – trên bàn trà, mấy vỏ chai rượu nằm lăn lóc.
Anh say, trong chính sinh nhật của mình.
Dư vị rượu cay nồng trong miệng Khuất Vân cũng đủ khiến Du Nhiên choáng váng.
Khuất Vân kéo Du Nhiên vào phòng, đóng cửa lại, đặt cô lên tường, hôn mãnh liệt.
Đúng vậy, nụ hôn này khác với bình thường, đó là một nụ hôn sâu sắc, xối xả như mưa ngày hè.
Du Nhiên nghĩ, Khuất Vân dường như muốn đòi lại tất cả những gì thuộc về anh, đôi môi bọn họ dính sát vào nhau như vậy, không chỉ là gần nhau, mà giống như chạm khắc lại với nhau, giống như muốn dùng một ngọn lửa nóng bỏng không tên để làm tan chảy hai đôi môi đỏ tươi kia, hòa chúng lại với nhau.
Lưỡi Khuất Vân giống như một đại quân tràn ngập khí thế, nhất định phải tiến quân vào nơi sơn hà cẩm tú, một tiếng trống làm lòng quân hăng hái, tiến quân thần tốc, không để cho Du Nhiên có cơ hội thở ra một hơi.
Màng nhĩ của Du Nhiên bắt đầu xuất hiện những rung động như tim đập, đang đập thình thịch như trống trận.
Trước mắt Du Nhiên xuất hiện những khoảng sáng khoảng tối, đó là những lá cờ phấp phới che trời.
Môi Du Nhiên bắt đầu sưng đỏ tới chết lặng, đó là thiết kỵ tiến quân, giẫm nát nơi cỏ non mơn mởn.
Du Nhiên muốn kháng cự, muốn chống lại cuộc tiến đánh bất ngờ này, cô vươn tay, chống vào lồng ngực Khuất Vân, cô nghiêng đầu, muốn tránh khỏi nụ hôn kịch liệt của Khuất Vân.
Thế nhưng nơi gió lửa sa trường, số phận của bất kể sinh linh nào cũng chỉ chờ đó mà đồ thán.
Sự chống đối của Du Nhiên ngược lại giống một ngọn gió, thổi bùng lên ngọn lửa chiến đấu.
Trong cát bụi đầy trời, đôi mắt Du Nhiên không nhìn rõ, trong hồi trống rung động, đôi tai Du Nhiên không nghe rõ, dưới móng ngựa cung tên, giác quan của Du Nhiên đã không còn nhạy bén.
Vì vậy, cô hoàn toàn không biết mình bị Khuất Vân đưa từ trên tường tới sô pha như thế nào.
Chỉ biết tình huống hiện tại là, cô nằm lên sô pha, còn Khuất Vân nằm lên trên cô.
Nguy cấp.
Môi của Khuất Vân từ đầu đến cuối vẫn không dời đi, Du Nhiên có một cảm giác, trong anh lúc này giống như một hố đen vũ trụ, muốn cuốn lấy tất cả.
Đây là lần đầu tiên Du Nhiên cảm giác rằng, thì ra đầu ngón tay Khuất Vân lại lạnh lẽo đến thế - lúc này, nó đang rượt đuổi dưới quần áo của cô.
Thâm nhập vào từ vạt áo – người ngựa cuồn cuộn dồn dập, công phá cổng thành.
Những ngón tay trơn lạnh lướt qua làn da nhẵn mịn, bò lên ngọn núi nho nhỏ đang run rẩy – chúng khoác lên mình những bộ áo giáp lạnh lẽo, rong chơi trong thành trì đã bị chiếm đoạt.
Một chút bất tri bất giác, quần áo đã bị cởi bỏ, thứ lộ ra thật sự không phải làn da trắng nõn – thiết kỵ hung hãn đã chiếm đóng thành đô.
Đến lúc này, đôi môi Khuất Vân đã tung hoành trên chiến địa khác – nó rời khỏi đôi môi của Du Nhiên, di chuyển dọc theo cần cổ cong cong nữ tính xuống phía dưới, hôn, hung hăng mút vào, tại mỗi một vị trí trên thân thể cô, đều để lại những dấu hôn ướt át hình tròn.
Tất cả các giác quan nhạy bén trên cơ thể Du Nhiên đều tập trung ở nơi Khuất Vân đang tàn sát, tất cả sự mẫn cảm của Du Nhiên giống như muốn bộc phát theo từng động tác của Khuất Vân.
Du Nhiên nhìn ngọn đèn trên trần nhà, những hoa văn đen trắng quấn lấy nhau, tạo thành sự thanh nhã lạnh lùng, giống như chủ nhân của nó, người đàn ông đang hôn dọc theo cơ thể Du Nhiên.
Mái tóc Khuất Vân có chút rối bời, mang một cảm giác lười biếng, mỗi một lọn tóc rối loạn đều vì nhiễm màu dục vọng mà sáng bóng.
Cánh mũi của anh vì hơi thở khác hẳn với ngày thường mà khẽ mấp máy, hơi thở ra, phả vào da thịt Du Nhiên giống như thiêu đốt.
Dục vọng, giống như một đốm lửa tàn trong đám rơm khô, lan ra giữa hai người bằng một tốc độ khó tin.
Du Nhiên nghĩ, ngày mười tám tháng Một lạnh giá thế này mà nơi nơi chỗ nào cũng cháy, trong phòng, trên người Khuất Vân, và cả trong cơ thể cô.
Khuất Vân cúi đầu, sợi tóc rủ xuống, anh không đeo đôi kính mắt kia, vì vậy, đôi mắt vừa thanh nhã vừa thâm thúy kia thản nhiên tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, quyến rũ, giống như một chiếc còng tay lấp lánh sắc màu, khóa chặt lấy Du Nhiên.
Du Nhiên vốn nên đẩy anh ra, nhưng cô không có khả năng làm vậy.
Rất nhiều khi, con người không thể điều khiển được mọi chuyện.
Mùi rượu trên người Khuất Vân khiến Du Nhiên choáng váng, khiến đầu óc cô quay cuồng, trong giây phút đó, cô quên hết tất cả những chuyện không muốn, quên hết mục đích của mình, thậm chí, cô quên cả chính mình là ai.
Du Nhiên chỉ hỏi một câu: “Anh muốn em?”
Khuất Vân gật đầu, những sợi tóc lay động.
“Vì sao lại muốn em?” Du Nhiên lại hỏi.
Ánh mắt Khuất Vân, trong suốt, hoàn toàn trong suốt, bóng Du Nhiên trong đó rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.
Chỉ có sự tinh khiết tối cao, hoặc bóng tối sâu thẳm nhất mới có thể làm được chuyện như vậy.
Du Nhiên còn chưa kịp suy nghĩ Khuất Vân lúc này là tinh khiết hay đen tối, cô đã nghe thấy đáp án của Khuất Vân: “Bởi vì, em là Lý Du Nhiên… Lý Du Nhiên.”
Khói thuốc súng bốn phía, chiến hỏa mấy ngày, chiến trận gay go, lúc này, tất cả đều yên tĩnh.
Muốn thì muốn đi.
Trong khi chủ động quàng tay qua cổ Khuất Vân, Du Nhiên đã nghĩ vậy.
Nhìn lâu, ngọn đèn trên trần nhà và hoa văn đen trắng cũng trở nên tươi đẹp trong mắt Du Nhiên, lẳng lặng lan tỏa.
Du Nhiên không phải một người làm việc không nghĩ đến hậu quả, ví dụ như, cô nhìn mấy que kem trước mặt là biết ăn vào sẽ không mặc được chiếc quần jeans mới mua nữa, lại ví dụ như, trước khi quyết định trốn lớp thể dục cô đã biết thầy giáo nhất định sẽ điểm danh, lại ví dụ như, khi nhìn giá của một bộ quần áo hàng hiệu cô đã biết nếu mua, hai tháng sau trong túi sẽ không thừa nổi một xu tiền lẻ.
Thế nhưng, cô vẫn ăn mấy que kem hàm lượng chất béo cao, vẫn trốn lớp thể dục chắc chắn sẽ điểm danh, vẫn mua bộ quần áo khiến cô viêm màng túi.
Lần này cũng vậy, trong lòng rõ ràng có một giọng nói bảo cô đừng kích động, mau ngăn Khuất Vân lại, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thế nhưng Du Nhiên không làm, vẫn nghe theo Khuất Vân.
Quan hệ giữa anh và cô, bắt đầu nâng từ tinh thần lên thể xác.
Quá trình, Du Nhiên không nhớ rõ, chỉ nhớ cảm giác đau đớn mà con gái nhất định phải trải qua, về phần cô được ôm lên lầu thế nào, được đặt lên giường thế nào, Du Nhiên không có một chút ấn tượng.
Lúc này, trời đã tối, trong phòng không bật đèn, nhưng Du Nhiên biết, Khuất Vân đang nằm cạnh cô.
Bài tập thể dục nam nữ đã kết thúc, nhưng mỗi phần cơ thể Du Nhiên vẫn đang đỏ ửng, giống một con tôm, bị luộc, cũng bị ăn.
Du Nhiên nghĩ lần thứ n, số mình định sẵn là bị Khuất Vân khắc chế, nếu không, rõ ràng tới ăn anh, ai ngờ lại mơ màng bị ăn.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Du Nhiên nghe thấy Khuất Vân ở bên cạnh khẽ thở dài một cái, trong nháy mắt, thần kinh cô căng cứng.
Một lát sau, giọng nói Khuất Vân truyền đến từ trong bóng tối: “Còn đau không?”
Ngữ điệu, dịu dàng chưa từng có.
Tim Du Nhiên đập như nổi trống, một lúc sau mới đáp lại: “Không sao.”
Dừng lại một chút, Du Nhiên nghĩ nếu người ta đã quan tâm đến mình, mình cũng phải đáp lễ mới được, vì vậy, cô lại hỏi: “Anh thì sao, có đau không?”
Khuất Vân: “…”
Trong bóng tối, có tiếng người nào đó đang hít sâu một hơi.
Một lát sau, Khuất Vân mới trả lời: “Sao tôi lại đau?”
Giọng nói như vừa mới lấy lại bình tĩnh.
“Dù sao…” Du Nhiên kéo chăn che kín mũi, thấp giọng nói: “Chỗ đó của anh… cũng không phải làm bằng sắt nha.”
Trong bóng tối, người nào đó hít sâu lần hai.
Tuy đã bị nhìn hết, sờ hết, ăn sạch, nhưng Du Nhiên vẫn dùng chăn che mình thật kín, kiên trì tỏ vẻ xấu hổ.
Nhưng có một điều Du Nhiên không chú ý chính là, cô và Khuất Vân nằm cùng một giường, đắp cùng một chăn, bởi vậy, bàn tay Khuất Vân không gặp phải bất cứ trở ngại nào, trực tiếp thò tới phía trong đùi Du Nhiên dưới tấm chăn, ngón tay trơn lạnh, xoa nắn da thịt ấm áp.
Da thịt trắng nõn gần nơi riêng tư đó là nơi mẫn cảm nhất của Du nhiên, trong một giây Khuất Vân chạm tới, từng centimet trên người Du nhiên bắt đầu căng cứng, cơ thể cũng bị vây trong trạng thái co rút, ngay cả khớp xương cũng bắt đầu kẽo kẹt chuyển động.
“Anh… mau bỏ cái tay anh ra.” Du Nhiên xấu hổ đến mức ngay cả đầu lưỡi cũng chín đỏ.
“Tôi không làm được.”
“Mau bỏ ra!!!” Du Nhiên cảm thấy da mình như bị trần qua nước sôi.
“Tôi thật sự… rất khó làm được.”
“Khuất Vân, mau bỏ ra, nếu không tôi chết cho anh xem!!!” Lỗ mũi, lỗ tai Du nhiên bắt đầu xịt khói trắng.
“Em kẹp chặt tay tôi như vậy –muốn bỏ ra, thật sự rất khó.” Khuất Vân nói.
Lúc này Du Nhiên mới phát hiện khi Khuất Vân chạm tới cô, cô đã vô thức khép chặt hai chân, đương nhiên, bàn tay Khuất Vân cũng bị cô kẹp chặt ở giữa.
Nói cách khác, Du Nhiên vừa gào thét bắt Khuất Vân bỏ tay ra, vừa cố sức kẹp lấy cái tay đó.
Trên đời không còn chuyện gì đáng xấu hổ hơn chuyện này.
Buông hai chân ra thật nhanh, Du Nhiên kéo chăn, che kín đầu, cũng hạ quyết tâm cả đời này tất cả các hoạt động ăn uống sẽ được tiến hành trong này.
Chăn rất dày, Du Nhiên ở bên trong, bỗng cảm thấy Khuất Vân ở ngoài thật im lặng.
Lẽ nào, gã này ăn xong rồi bỏ chạy lấy người?!
Du Nhiên thầm hối hận vài lần trong lòng, vốn định làm xong sẽ chạy trốn, nhưng vì cơ thể đau đớn khó nhịn mới bỏ qua ý định này ai ngờ Khuất Vân dám trộm ý tưởng của cô.
Bởi vậy, Du Nhiên cho rằng mình đã rơi xuống thế hạ phong một lần nữa.
Đang suy nghĩ có nên đốt cái nhà này không, chăn bỗng nhiên bị kéo nhẹ một cái.
Ngay sau đó, một chiếc khăn mặt mềm mại ấm áp đặt lên… chỗ vừa bị thương.
Du Nhiên giống một con rùa trên chảo nóng, vụt một cái thò đầu ra khỏi chăn.
Cô nhìn thấy, Khuất Vân đang ngồi bên cạnh cô, xốc lên chăn dưới người cô, đặt một chiếc khăn mặt nóng lên… nơi vừa bị anh làm đau.
Trong nháy mắt, Du Nhiên giống như vừa giết người, toàn thân là máu, đỏ hơn cả Hồng Hài Nhi.
“Anh làm gì vậy?!”
Du Nhiên ngồi dậy, liều mạng dùng chăn quấn quanh người mình, nhưng Khuất Vân chỉ dùng một ngón tay đã đẩy cô nằm lại giường.
Mắt thấy phía dưới không có gì che đậy của mình sẽ bị Khuất Vân nhìn một cách quang minh chính đại, Du Nhiên xấu hổ đến mức rơi nước mắt, ngồi bật dậy, hai tay cào loạn về phía Khuất Vân.
Lần này, Khuất Vân không đẩy ngã cô, thậm chí còn không chạm vào cô, anh chỉ làm một việc – giật cái chăn Du Nhiên sống chết quấn dưới mông ra.
“Tên khốn kiếp vô địch nhà anh!!!” Du Nhiên chửi to một tiếng, vội vàng nằm xuống, dùng chăn che cảnh xuân trên người mình thật kín.
Về phần phía dưới, Du Nhiên nước mắt rơi như mưa, cô thật sự không có sức bảo vệ nha.
Nhưng giơ tay chịu trói không phải thói quen của Du Nhiên, tuy không thể dùng tay nhưng có thể dùng chân. Vì vậy, Du Nhiên giơ chân lên, đạp mạnh về phía Khuất Vân.
Nhưng dùng quá nhiều sức, nơi vừa bị thương lại cảm giác đau như nứt ra, Du Nhiên đau đến mức nghiến răng.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Khuất Vân nói.
Giọng nói kia, rất dịu dàng, hóa thành dòng nước ấm trong bóng đêm, róc rách chảy vào trong tai Du Nhiên, khiến cô choáng váng.
Chiếc khăn mặt ấm áp kia dán chặt lấy nơi mềm mại đó, đau đớn giống như chậm rãi bị hút đi, chỉ để lại cảm giác thoải mái khó nói.
Khuất Vân cẩn thận thong thả di chuyển chiếc khăn, lau đi vật thể thuộc về hai bọn họ.
Tuy chỉ nhìn thấy những đường nét mờ mờ, nhưng động tác toàn thân Khuất Vân vô cùng chăm chú.
Đây là lần đầu tiên Du Nhiên nhìn thấy anh như vậy, Khuất Vân trước kia khi làm việc luôn nhàn nhã, thờ ơ, tuy tư thế rất đẹp nhưng dường như không đủ quan tâm tới bất cứ việc gì.
Còn hiện tại, anh đang rất chăm chú, rất để tâm làm một việc, không một chút thờ ơ.
Tuy rất thẹn thùng, nhưng Du Nhiên phải thừa nhận, đắp khăn mặt quả thật khiến cơn đau của cô đỡ hơn nhiều.
Nhưng… tư thế như vậy cũng thật sự quá xấu xí.
Du Nhiên đành phải trùm chăn kín đầu lần nữa, giọng vang vang nói ra yêu cầu cuối cùng của mình: “Khuất Vân… Anh lau thì lau, nhưng nhất định… không được nhìn nha.”
“Không nhìn thấy.” Khuất Vân nói: “Tôi không bật đèn, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa, chỗ này của em, cũng không phát sáng.”
“…”
Gã đàn ông dâm dê tư tưởng xấu xa nhất thế giới!
Du Nhiên lệ ướt mi, nếu cô phát sáng được chẳng phải đã biến thành Dạ Minh Châu rồi sao?
Trong lúc đang yên lặng rơi lệ, giọng nói của Khuất Vân lại truyền đến: “Xin lỗi.”
Xin lỗi?!
Toàn thân Du Nhiên bỗng căng thẳng.
Trong thời khắc thế này, Khuất Vân nói xin lỗi với cô, vậy chỉ có hai khả năng rất xấu xảy ra.
Thứ nhất, anh vừa uống rượu say, vốn tưởng rằng mình đang chèo thuyền, ai ngờ lại đẩy cô xuống nước, đều tại rượu mà ra, anh sẽ không chịu trách nhiệm.
Thứ hai, vừa rồi, anh – vào sai đường.
Du Nhiên nghĩ rất có thể là khả năng thứ hai, nếu không cô đã không đau như thế, nhất định là vào sai đường rồi.
Nghĩ vậy, cái gối dưới đầu Du Nhiên có thể vắt ra một chậu nước mắt, gã đàn ông dâm dê chết tiệt này, đã biết kỹ thuật không ra gì, cầm một cái đèn pin thì chết chắc?
Đang khóc cao hứng, Khuất Vân nói ra chuyện mà anh xin lỗi: “Cũng không phải cố ý giấu giếm em, chỉ là, trong ngày sinh nhật tôi, đã xảy ra một chuyện không vui… Tôi không muốn nhớ lại.”
Thì ra anh đang xin lỗi về vụ cãi nhau lần trước.
Du Nhiên thở ra một hơi, chỉ cần không phải vào sai đường thì thế nào cũng được.
“Không phải liên quan đến con mèo anh từng nuôi đấy chứ?” Du Nhiên chợt nhớ ra câu nói đầy ẩn ý khi nói về nguyên nhân cái chết của con mèo lần trước.
Khuất Vân dừng lại một chút, gật đầu: “Cái chết của nó cũng là một trong những nguyên nhân.”
“Nó cũng không phải bội thực chết như anh nói đúng không?” Du Nhiên dò hỏi.
“Nó… trong ngày sinh nhật của tôi, bị xe đâm chết.” Khuất Vân nói, giọng nói giống như rơi vào trong giếng sâu giữa hoàng hôn mùa thu, một loại tĩnh lặng, hiu quạnh, sâu vô cùng.
Khuất Vân không nói thêm gì nữa, Du Nhiên cũng không có ý ép anh phải nói.
Chuyện này, là nước độc, sẽ không vì được nói ra mà phai nhạt, trở nên vô hại, chỉ có thể đợi thời gian bốc hơi nó – nếu như có thể.
Giống như lần Du Nhiên bị tổn thương năm đó, cô không muốn bất cứ ai nhắc đến nó nữa.
Nhưng hiện tại, vào giờ khắc này, trong bóng tối không ai nhìn rõ biểu hiện, Du Nhiên bỗng có cảm giác muốn nói ra với Khuất Vân.
“Khuất Vân, anh biết không? Thật ra, trong ngày sinh nhật năm em trưởng thành, cũng xảy ra một chuyện không vui.”
Tuy những lời này chỉ là lời mở đầu, nhưng nó đã chọc thủng lớp giấy phủ lên tất cả tổn thương và thù hận.
Tuổi thơ lần đầu gặp gỡ, sô cô la đậm đà, hai ngón tay vô ý chạm vào nhau ngày ôn tập, tình cảm ngây thơ, quán bar ầm ĩ, trốn tránh nơi góc tường, ước hẹn cấm kỵ, màn báo thù cao trào ngày sinh nhật, cô đơn liếm vết thương, những năm tháng đen tối.
Tuy ngữ điệu rất tự nhiên, rất bình tĩnh, kể ra tất cả những chuyện đó. Nhưng không phải Du Nhiên coi mình là khán giả, chỉ là, những đau đớn khắc sâu khi đó đã dần phai nhạt theo thời gian.
Cô đã có thể bình tĩnh đối diện với đoạn quá khứ này.
“Em nghĩ, anh không ngờ rằng, người đàn ông đã làm tổn thương em, lại chính là anh trai em.” Du Nhiên cười khổ trong bóng tối: “Nhất định anh cũng không ngờ rằng, một người như em lại có một thời gian qua lại với chính… anh ruột chung một nửa huyết thống của mình.”
Khuất Vân ở bên cạnh không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy.
Đây cũng không phải tình huống tồi tệ nhất mà Du Nhiên đã dự đoán, vì anh không có bất cứ tâm trạng kích động nào.
Nếu Khuất Vân không cách nào chấp nhận chuyện này, vậy cô… cũng không còn gì để nói nữa.
“Cẩn thận nghĩ lại, chuyện này đúng là khó tin, có lẽ, anh sẽ cho rằng chuyện này rất buồn nôn… Giờ không còn sớm nữa, em cũng nghỉ đủ rồi… Cứ vậy đi.”
Nói xong, Du Nhiên định đứng dậy, mặc quần áo, rời đi.
Nhưng khi cô mới có cử động đầu tiên, một đôi tay đã ôm lấy cô từ phía sau.
Ôm thật chặt.
Một tay, quấn chặt lấy cái eo nhỏ của Du Nhiên, còn tay kia, lại vòng qua vai Du Nhiên, dùng tư thế như vậy ôm cô vào lòng.
Đường cong cơ thể hai người hợp lại với nhau, tạo thành một độ cong hoàn mỹ.
Sống lưng trơn nhẵn của Du Nhiên chạm vào ngực Khuất Vân, không chút vật cản.
Tim Khuất Vân giống như đập ngay trên lưng cô, từng nhịp, vô cùng rõ ràng và chân thật.
Đây là lần đầu tiên Du Nhiên cảm thấy cô thật sự nghe được tiếng tim đập của Khuất Vân.
Đêm đó, Khuất Vân đã ôm Du Nhiên như thế, không buông tay dù chỉ một giây.
Du Nhiên vốn tưởng rằng mình mơ màng giao ra lần đầu tiên đã đủ bốc đồng, không ngờ tiềm lực bốc đồng của cô còn lớn hơn như thế - cô không về nhà, trực tiếp ở lại nhà Khuất Vân.
Người ta nói rằng, lún vào vũng bùn, là một quá trình rất chậm.
Ban đầu, Du Nhiên chỉ định ở lại nhà Khuất Vân hai ngày rồi sẽ trở về, nhưng khi ngày hai mươi tháng Một tới, Khuất vân nhìn màn mưa bụi gần như không nhìn thấy đường ngoài cửa sổ, vô cùng bình tĩnh mà nói: “Mưa quá lớn, ngày khác hãy về.”
Nói xong, anh đè Du Nhiên đang kéo hành lý xuống sô pha, ôn tập bài thể dục nam nữ.
Du Nhiên nhắm mắt, hưởng thụ nụ hôn của Khuất Vân, quyết định ngày mai sẽ về.
Ngày hai mươi mốt tháng Một, Khuất Vân tắt ti vi, vô cùng nghiêm túc nói với Du Nhiên đã gần ra đến cửa: “Gần đây khủng bố rất nhiều, an toàn là trên hết, ngày khác hãy về.”
Nói xong, anh lôi Du Nhiên đang kéo hành lý tới phòng ngủ trên lầu, tiếp tục đóng phim người lớn.
Du Nhiên đầy vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn không đỡ được kỹ thuật hôn của Khuất Vân, ngoan ngoãn nằm xuống, quyết định ngày mai sẽ đi.
Ngày hai mươi hai tháng Một, Khuất Vân từ trong phòng tắm đi ra, vô tội nói với Du Nhiên đang lén lén lút lút bỏ đi: “Tôi không cẩn thận đổ quá nhiều sữa tắm, bỏ đi thật lãng phí, em ở lại đi tắm trước, ngày khác hãy về.”
Nói xong, anh kéo Du Nhiên vào phòng tắm, thuần thục cởi quần áo cô, bắt đầu uyên ương nghịch nước.
Du Nhiên kiên định trong lòng, cô quyết định, ngày mai nhất đi phải đi.
Ngày hai mươi ba tháng Một, Khuất Vân mở cửa, đẩy Du Nhiên vừa mới bị chặn lại dưới lầu lên thảm, bình tĩnh nói: “Em nhỡ tàu hỏa, vì vậy, ngày khác hãy về đi.”
“Tàu chạy lúc mười hai giờ trưa, giờ mới có chín giờ, sao có thể nhỡ được!”
“Bởi vì, động tác của tôi quá chậm.”
Nói xong, Khuất Vân giống một con dã thú nhàn nhã lại phong độ nhào về phía Du Nhiên ở trên thảm.
Cứ như thế, ngày trở về của Du Nhiên vô cùng xa xôi, cuối cùng, cô bỏ cuộc, nói dối bố mẹ rằng mình đăng ký một khóa học mùa đông ở trường, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Bố mẹ đương nhiên giơ hai tay đồng ý, còn gửi cho cô một khoản tiền tiêu vặt mấy con số.
Đầu tiên, Du Nhiên rất hổ thẹn, một giờ sau, cô nàng đã hào hứng cầm tiền đi mua quần áo.
Đến đây, cuối cùng Du Nhiên cũng thông đồng với Khuất Vân làm bậy.
Du Nhiên không phải kẻ ngu dốt, cũng ý thức được sau đêm đó, thái độ của Khuất Vân đối với cô đã thay đổi.
Tuy không biểu hiện tình yêu hay ngọt ngào dỗ dành rõ ràng, nhưng Du Nhiên cảm giác được, Khuất Vân dường như quan tâm tới cô hơn rất nhiều.
Cô, đã vào được trái tim anh.
“Vì sao lại như vậy?” Cuối cùng Du Nhiên không nhịn được nữa, sau một lần tập thể dục trên giường, cô đã bày tỏ với Khuất Vân nghi hoặc của mình.
“Tôi có như vậy sao? Em suy nghĩ quá nhiều thôi.” Khuất Vân nhắm mắt, nhưng trước đó phải đưa tay ôm lấy thắt lưng cô.
Thắt lưng trần trụi.
“Lẽ nào…” Trong đầu Du nhiên xuất hiện vô số loại khả năng, nhưng nguyên nhân đáng nghi nhất chỉ có một: “Lẽ nào, cơ thể em thật sự tuyệt vời như thế, khiến cho anh muốn ngừng mà không được?!”
Cánh tay Khuất Vân đặt trên eo cô vô thức giật một cái.
“Nếu là như vậy… em lỗ to rồi.” Du Nhiên tiếp tục chìm trong ảo tưởng hoàn mỹ của mình.
“Vì sao?”
“Em là một bảo bối hiếm thấy đúng không? Nói không chừng em có thể gặp một anh chàng cực phẩm thì sao?”
“…”
“Khuất Vân, sao không nói gì, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, tối nay không nên để em ăn nhiều như thế.”
“…”
Tuy Khuất Vân này tính tình cổ quái, cũng không làm được chuyện gì khiến cô cảm động ứa nước mắt, thậm chí một câu “anh yêu em” còn chưa nói, nhưng Du Nhiên không hối hận đã để mối quan hệ với Khuất Vân thăng hoa đến trình độ thể xác.
Bởi vì, cô luôn nhớ lời anh nói đêm đó.
Vì sao anh muốn em?
Bởi vì em là Lý Du Nhiên.
Bởi vì em là Lý Du Nhiên.
Trái tim Du Nhiên không lớn, chỉ có thể chứa được những lời này.
Vì vậy, cô đăng ký học ngay tại nhà Khuất Vân, chỉ là, chương trình học chính là bài học giới tính.
Đây là bài học thứ mười ba mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Quan hệ, là có thể tiến thêm một bước.
Đôi mắt Du Nhiên lướt qua Khuất Vân, nhìn về phía phòng khách – trên bàn trà, mấy vỏ chai rượu nằm lăn lóc.
Anh say, trong chính sinh nhật của mình.
Dư vị rượu cay nồng trong miệng Khuất Vân cũng đủ khiến Du Nhiên choáng váng.
Khuất Vân kéo Du Nhiên vào phòng, đóng cửa lại, đặt cô lên tường, hôn mãnh liệt.
Đúng vậy, nụ hôn này khác với bình thường, đó là một nụ hôn sâu sắc, xối xả như mưa ngày hè.
Du Nhiên nghĩ, Khuất Vân dường như muốn đòi lại tất cả những gì thuộc về anh, đôi môi bọn họ dính sát vào nhau như vậy, không chỉ là gần nhau, mà giống như chạm khắc lại với nhau, giống như muốn dùng một ngọn lửa nóng bỏng không tên để làm tan chảy hai đôi môi đỏ tươi kia, hòa chúng lại với nhau.
Lưỡi Khuất Vân giống như một đại quân tràn ngập khí thế, nhất định phải tiến quân vào nơi sơn hà cẩm tú, một tiếng trống làm lòng quân hăng hái, tiến quân thần tốc, không để cho Du Nhiên có cơ hội thở ra một hơi.
Màng nhĩ của Du Nhiên bắt đầu xuất hiện những rung động như tim đập, đang đập thình thịch như trống trận.
Trước mắt Du Nhiên xuất hiện những khoảng sáng khoảng tối, đó là những lá cờ phấp phới che trời.
Môi Du Nhiên bắt đầu sưng đỏ tới chết lặng, đó là thiết kỵ tiến quân, giẫm nát nơi cỏ non mơn mởn.
Du Nhiên muốn kháng cự, muốn chống lại cuộc tiến đánh bất ngờ này, cô vươn tay, chống vào lồng ngực Khuất Vân, cô nghiêng đầu, muốn tránh khỏi nụ hôn kịch liệt của Khuất Vân.
Thế nhưng nơi gió lửa sa trường, số phận của bất kể sinh linh nào cũng chỉ chờ đó mà đồ thán.
Sự chống đối của Du Nhiên ngược lại giống một ngọn gió, thổi bùng lên ngọn lửa chiến đấu.
Trong cát bụi đầy trời, đôi mắt Du Nhiên không nhìn rõ, trong hồi trống rung động, đôi tai Du Nhiên không nghe rõ, dưới móng ngựa cung tên, giác quan của Du Nhiên đã không còn nhạy bén.
Vì vậy, cô hoàn toàn không biết mình bị Khuất Vân đưa từ trên tường tới sô pha như thế nào.
Chỉ biết tình huống hiện tại là, cô nằm lên sô pha, còn Khuất Vân nằm lên trên cô.
Nguy cấp.
Môi của Khuất Vân từ đầu đến cuối vẫn không dời đi, Du Nhiên có một cảm giác, trong anh lúc này giống như một hố đen vũ trụ, muốn cuốn lấy tất cả.
Đây là lần đầu tiên Du Nhiên cảm giác rằng, thì ra đầu ngón tay Khuất Vân lại lạnh lẽo đến thế - lúc này, nó đang rượt đuổi dưới quần áo của cô.
Thâm nhập vào từ vạt áo – người ngựa cuồn cuộn dồn dập, công phá cổng thành.
Những ngón tay trơn lạnh lướt qua làn da nhẵn mịn, bò lên ngọn núi nho nhỏ đang run rẩy – chúng khoác lên mình những bộ áo giáp lạnh lẽo, rong chơi trong thành trì đã bị chiếm đoạt.
Một chút bất tri bất giác, quần áo đã bị cởi bỏ, thứ lộ ra thật sự không phải làn da trắng nõn – thiết kỵ hung hãn đã chiếm đóng thành đô.
Đến lúc này, đôi môi Khuất Vân đã tung hoành trên chiến địa khác – nó rời khỏi đôi môi của Du Nhiên, di chuyển dọc theo cần cổ cong cong nữ tính xuống phía dưới, hôn, hung hăng mút vào, tại mỗi một vị trí trên thân thể cô, đều để lại những dấu hôn ướt át hình tròn.
Tất cả các giác quan nhạy bén trên cơ thể Du Nhiên đều tập trung ở nơi Khuất Vân đang tàn sát, tất cả sự mẫn cảm của Du Nhiên giống như muốn bộc phát theo từng động tác của Khuất Vân.
Du Nhiên nhìn ngọn đèn trên trần nhà, những hoa văn đen trắng quấn lấy nhau, tạo thành sự thanh nhã lạnh lùng, giống như chủ nhân của nó, người đàn ông đang hôn dọc theo cơ thể Du Nhiên.
Mái tóc Khuất Vân có chút rối bời, mang một cảm giác lười biếng, mỗi một lọn tóc rối loạn đều vì nhiễm màu dục vọng mà sáng bóng.
Cánh mũi của anh vì hơi thở khác hẳn với ngày thường mà khẽ mấp máy, hơi thở ra, phả vào da thịt Du Nhiên giống như thiêu đốt.
Dục vọng, giống như một đốm lửa tàn trong đám rơm khô, lan ra giữa hai người bằng một tốc độ khó tin.
Du Nhiên nghĩ, ngày mười tám tháng Một lạnh giá thế này mà nơi nơi chỗ nào cũng cháy, trong phòng, trên người Khuất Vân, và cả trong cơ thể cô.
Khuất Vân cúi đầu, sợi tóc rủ xuống, anh không đeo đôi kính mắt kia, vì vậy, đôi mắt vừa thanh nhã vừa thâm thúy kia thản nhiên tỏa ra ánh sáng xinh đẹp, quyến rũ, giống như một chiếc còng tay lấp lánh sắc màu, khóa chặt lấy Du Nhiên.
Du Nhiên vốn nên đẩy anh ra, nhưng cô không có khả năng làm vậy.
Rất nhiều khi, con người không thể điều khiển được mọi chuyện.
Mùi rượu trên người Khuất Vân khiến Du Nhiên choáng váng, khiến đầu óc cô quay cuồng, trong giây phút đó, cô quên hết tất cả những chuyện không muốn, quên hết mục đích của mình, thậm chí, cô quên cả chính mình là ai.
Du Nhiên chỉ hỏi một câu: “Anh muốn em?”
Khuất Vân gật đầu, những sợi tóc lay động.
“Vì sao lại muốn em?” Du Nhiên lại hỏi.
Ánh mắt Khuất Vân, trong suốt, hoàn toàn trong suốt, bóng Du Nhiên trong đó rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.
Chỉ có sự tinh khiết tối cao, hoặc bóng tối sâu thẳm nhất mới có thể làm được chuyện như vậy.
Du Nhiên còn chưa kịp suy nghĩ Khuất Vân lúc này là tinh khiết hay đen tối, cô đã nghe thấy đáp án của Khuất Vân: “Bởi vì, em là Lý Du Nhiên… Lý Du Nhiên.”
Khói thuốc súng bốn phía, chiến hỏa mấy ngày, chiến trận gay go, lúc này, tất cả đều yên tĩnh.
Muốn thì muốn đi.
Trong khi chủ động quàng tay qua cổ Khuất Vân, Du Nhiên đã nghĩ vậy.
Nhìn lâu, ngọn đèn trên trần nhà và hoa văn đen trắng cũng trở nên tươi đẹp trong mắt Du Nhiên, lẳng lặng lan tỏa.
Du Nhiên không phải một người làm việc không nghĩ đến hậu quả, ví dụ như, cô nhìn mấy que kem trước mặt là biết ăn vào sẽ không mặc được chiếc quần jeans mới mua nữa, lại ví dụ như, trước khi quyết định trốn lớp thể dục cô đã biết thầy giáo nhất định sẽ điểm danh, lại ví dụ như, khi nhìn giá của một bộ quần áo hàng hiệu cô đã biết nếu mua, hai tháng sau trong túi sẽ không thừa nổi một xu tiền lẻ.
Thế nhưng, cô vẫn ăn mấy que kem hàm lượng chất béo cao, vẫn trốn lớp thể dục chắc chắn sẽ điểm danh, vẫn mua bộ quần áo khiến cô viêm màng túi.
Lần này cũng vậy, trong lòng rõ ràng có một giọng nói bảo cô đừng kích động, mau ngăn Khuất Vân lại, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thế nhưng Du Nhiên không làm, vẫn nghe theo Khuất Vân.
Quan hệ giữa anh và cô, bắt đầu nâng từ tinh thần lên thể xác.
Quá trình, Du Nhiên không nhớ rõ, chỉ nhớ cảm giác đau đớn mà con gái nhất định phải trải qua, về phần cô được ôm lên lầu thế nào, được đặt lên giường thế nào, Du Nhiên không có một chút ấn tượng.
Lúc này, trời đã tối, trong phòng không bật đèn, nhưng Du Nhiên biết, Khuất Vân đang nằm cạnh cô.
Bài tập thể dục nam nữ đã kết thúc, nhưng mỗi phần cơ thể Du Nhiên vẫn đang đỏ ửng, giống một con tôm, bị luộc, cũng bị ăn.
Du Nhiên nghĩ lần thứ n, số mình định sẵn là bị Khuất Vân khắc chế, nếu không, rõ ràng tới ăn anh, ai ngờ lại mơ màng bị ăn.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Du Nhiên nghe thấy Khuất Vân ở bên cạnh khẽ thở dài một cái, trong nháy mắt, thần kinh cô căng cứng.
Một lát sau, giọng nói Khuất Vân truyền đến từ trong bóng tối: “Còn đau không?”
Ngữ điệu, dịu dàng chưa từng có.
Tim Du Nhiên đập như nổi trống, một lúc sau mới đáp lại: “Không sao.”
Dừng lại một chút, Du Nhiên nghĩ nếu người ta đã quan tâm đến mình, mình cũng phải đáp lễ mới được, vì vậy, cô lại hỏi: “Anh thì sao, có đau không?”
Khuất Vân: “…”
Trong bóng tối, có tiếng người nào đó đang hít sâu một hơi.
Một lát sau, Khuất Vân mới trả lời: “Sao tôi lại đau?”
Giọng nói như vừa mới lấy lại bình tĩnh.
“Dù sao…” Du Nhiên kéo chăn che kín mũi, thấp giọng nói: “Chỗ đó của anh… cũng không phải làm bằng sắt nha.”
Trong bóng tối, người nào đó hít sâu lần hai.
Tuy đã bị nhìn hết, sờ hết, ăn sạch, nhưng Du Nhiên vẫn dùng chăn che mình thật kín, kiên trì tỏ vẻ xấu hổ.
Nhưng có một điều Du Nhiên không chú ý chính là, cô và Khuất Vân nằm cùng một giường, đắp cùng một chăn, bởi vậy, bàn tay Khuất Vân không gặp phải bất cứ trở ngại nào, trực tiếp thò tới phía trong đùi Du Nhiên dưới tấm chăn, ngón tay trơn lạnh, xoa nắn da thịt ấm áp.
Da thịt trắng nõn gần nơi riêng tư đó là nơi mẫn cảm nhất của Du nhiên, trong một giây Khuất Vân chạm tới, từng centimet trên người Du nhiên bắt đầu căng cứng, cơ thể cũng bị vây trong trạng thái co rút, ngay cả khớp xương cũng bắt đầu kẽo kẹt chuyển động.
“Anh… mau bỏ cái tay anh ra.” Du Nhiên xấu hổ đến mức ngay cả đầu lưỡi cũng chín đỏ.
“Tôi không làm được.”
“Mau bỏ ra!!!” Du Nhiên cảm thấy da mình như bị trần qua nước sôi.
“Tôi thật sự… rất khó làm được.”
“Khuất Vân, mau bỏ ra, nếu không tôi chết cho anh xem!!!” Lỗ mũi, lỗ tai Du nhiên bắt đầu xịt khói trắng.
“Em kẹp chặt tay tôi như vậy –muốn bỏ ra, thật sự rất khó.” Khuất Vân nói.
Lúc này Du Nhiên mới phát hiện khi Khuất Vân chạm tới cô, cô đã vô thức khép chặt hai chân, đương nhiên, bàn tay Khuất Vân cũng bị cô kẹp chặt ở giữa.
Nói cách khác, Du Nhiên vừa gào thét bắt Khuất Vân bỏ tay ra, vừa cố sức kẹp lấy cái tay đó.
Trên đời không còn chuyện gì đáng xấu hổ hơn chuyện này.
Buông hai chân ra thật nhanh, Du Nhiên kéo chăn, che kín đầu, cũng hạ quyết tâm cả đời này tất cả các hoạt động ăn uống sẽ được tiến hành trong này.
Chăn rất dày, Du Nhiên ở bên trong, bỗng cảm thấy Khuất Vân ở ngoài thật im lặng.
Lẽ nào, gã này ăn xong rồi bỏ chạy lấy người?!
Du Nhiên thầm hối hận vài lần trong lòng, vốn định làm xong sẽ chạy trốn, nhưng vì cơ thể đau đớn khó nhịn mới bỏ qua ý định này ai ngờ Khuất Vân dám trộm ý tưởng của cô.
Bởi vậy, Du Nhiên cho rằng mình đã rơi xuống thế hạ phong một lần nữa.
Đang suy nghĩ có nên đốt cái nhà này không, chăn bỗng nhiên bị kéo nhẹ một cái.
Ngay sau đó, một chiếc khăn mặt mềm mại ấm áp đặt lên… chỗ vừa bị thương.
Du Nhiên giống một con rùa trên chảo nóng, vụt một cái thò đầu ra khỏi chăn.
Cô nhìn thấy, Khuất Vân đang ngồi bên cạnh cô, xốc lên chăn dưới người cô, đặt một chiếc khăn mặt nóng lên… nơi vừa bị anh làm đau.
Trong nháy mắt, Du Nhiên giống như vừa giết người, toàn thân là máu, đỏ hơn cả Hồng Hài Nhi.
“Anh làm gì vậy?!”
Du Nhiên ngồi dậy, liều mạng dùng chăn quấn quanh người mình, nhưng Khuất Vân chỉ dùng một ngón tay đã đẩy cô nằm lại giường.
Mắt thấy phía dưới không có gì che đậy của mình sẽ bị Khuất Vân nhìn một cách quang minh chính đại, Du Nhiên xấu hổ đến mức rơi nước mắt, ngồi bật dậy, hai tay cào loạn về phía Khuất Vân.
Lần này, Khuất Vân không đẩy ngã cô, thậm chí còn không chạm vào cô, anh chỉ làm một việc – giật cái chăn Du Nhiên sống chết quấn dưới mông ra.
“Tên khốn kiếp vô địch nhà anh!!!” Du Nhiên chửi to một tiếng, vội vàng nằm xuống, dùng chăn che cảnh xuân trên người mình thật kín.
Về phần phía dưới, Du Nhiên nước mắt rơi như mưa, cô thật sự không có sức bảo vệ nha.
Nhưng giơ tay chịu trói không phải thói quen của Du Nhiên, tuy không thể dùng tay nhưng có thể dùng chân. Vì vậy, Du Nhiên giơ chân lên, đạp mạnh về phía Khuất Vân.
Nhưng dùng quá nhiều sức, nơi vừa bị thương lại cảm giác đau như nứt ra, Du Nhiên đau đến mức nghiến răng.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Khuất Vân nói.
Giọng nói kia, rất dịu dàng, hóa thành dòng nước ấm trong bóng đêm, róc rách chảy vào trong tai Du Nhiên, khiến cô choáng váng.
Chiếc khăn mặt ấm áp kia dán chặt lấy nơi mềm mại đó, đau đớn giống như chậm rãi bị hút đi, chỉ để lại cảm giác thoải mái khó nói.
Khuất Vân cẩn thận thong thả di chuyển chiếc khăn, lau đi vật thể thuộc về hai bọn họ.
Tuy chỉ nhìn thấy những đường nét mờ mờ, nhưng động tác toàn thân Khuất Vân vô cùng chăm chú.
Đây là lần đầu tiên Du Nhiên nhìn thấy anh như vậy, Khuất Vân trước kia khi làm việc luôn nhàn nhã, thờ ơ, tuy tư thế rất đẹp nhưng dường như không đủ quan tâm tới bất cứ việc gì.
Còn hiện tại, anh đang rất chăm chú, rất để tâm làm một việc, không một chút thờ ơ.
Tuy rất thẹn thùng, nhưng Du Nhiên phải thừa nhận, đắp khăn mặt quả thật khiến cơn đau của cô đỡ hơn nhiều.
Nhưng… tư thế như vậy cũng thật sự quá xấu xí.
Du Nhiên đành phải trùm chăn kín đầu lần nữa, giọng vang vang nói ra yêu cầu cuối cùng của mình: “Khuất Vân… Anh lau thì lau, nhưng nhất định… không được nhìn nha.”
“Không nhìn thấy.” Khuất Vân nói: “Tôi không bật đèn, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa, chỗ này của em, cũng không phát sáng.”
“…”
Gã đàn ông dâm dê tư tưởng xấu xa nhất thế giới!
Du Nhiên lệ ướt mi, nếu cô phát sáng được chẳng phải đã biến thành Dạ Minh Châu rồi sao?
Trong lúc đang yên lặng rơi lệ, giọng nói của Khuất Vân lại truyền đến: “Xin lỗi.”
Xin lỗi?!
Toàn thân Du Nhiên bỗng căng thẳng.
Trong thời khắc thế này, Khuất Vân nói xin lỗi với cô, vậy chỉ có hai khả năng rất xấu xảy ra.
Thứ nhất, anh vừa uống rượu say, vốn tưởng rằng mình đang chèo thuyền, ai ngờ lại đẩy cô xuống nước, đều tại rượu mà ra, anh sẽ không chịu trách nhiệm.
Thứ hai, vừa rồi, anh – vào sai đường.
Du Nhiên nghĩ rất có thể là khả năng thứ hai, nếu không cô đã không đau như thế, nhất định là vào sai đường rồi.
Nghĩ vậy, cái gối dưới đầu Du Nhiên có thể vắt ra một chậu nước mắt, gã đàn ông dâm dê chết tiệt này, đã biết kỹ thuật không ra gì, cầm một cái đèn pin thì chết chắc?
Đang khóc cao hứng, Khuất Vân nói ra chuyện mà anh xin lỗi: “Cũng không phải cố ý giấu giếm em, chỉ là, trong ngày sinh nhật tôi, đã xảy ra một chuyện không vui… Tôi không muốn nhớ lại.”
Thì ra anh đang xin lỗi về vụ cãi nhau lần trước.
Du Nhiên thở ra một hơi, chỉ cần không phải vào sai đường thì thế nào cũng được.
“Không phải liên quan đến con mèo anh từng nuôi đấy chứ?” Du Nhiên chợt nhớ ra câu nói đầy ẩn ý khi nói về nguyên nhân cái chết của con mèo lần trước.
Khuất Vân dừng lại một chút, gật đầu: “Cái chết của nó cũng là một trong những nguyên nhân.”
“Nó cũng không phải bội thực chết như anh nói đúng không?” Du Nhiên dò hỏi.
“Nó… trong ngày sinh nhật của tôi, bị xe đâm chết.” Khuất Vân nói, giọng nói giống như rơi vào trong giếng sâu giữa hoàng hôn mùa thu, một loại tĩnh lặng, hiu quạnh, sâu vô cùng.
Khuất Vân không nói thêm gì nữa, Du Nhiên cũng không có ý ép anh phải nói.
Chuyện này, là nước độc, sẽ không vì được nói ra mà phai nhạt, trở nên vô hại, chỉ có thể đợi thời gian bốc hơi nó – nếu như có thể.
Giống như lần Du Nhiên bị tổn thương năm đó, cô không muốn bất cứ ai nhắc đến nó nữa.
Nhưng hiện tại, vào giờ khắc này, trong bóng tối không ai nhìn rõ biểu hiện, Du Nhiên bỗng có cảm giác muốn nói ra với Khuất Vân.
“Khuất Vân, anh biết không? Thật ra, trong ngày sinh nhật năm em trưởng thành, cũng xảy ra một chuyện không vui.”
Tuy những lời này chỉ là lời mở đầu, nhưng nó đã chọc thủng lớp giấy phủ lên tất cả tổn thương và thù hận.
Tuổi thơ lần đầu gặp gỡ, sô cô la đậm đà, hai ngón tay vô ý chạm vào nhau ngày ôn tập, tình cảm ngây thơ, quán bar ầm ĩ, trốn tránh nơi góc tường, ước hẹn cấm kỵ, màn báo thù cao trào ngày sinh nhật, cô đơn liếm vết thương, những năm tháng đen tối.
Tuy ngữ điệu rất tự nhiên, rất bình tĩnh, kể ra tất cả những chuyện đó. Nhưng không phải Du Nhiên coi mình là khán giả, chỉ là, những đau đớn khắc sâu khi đó đã dần phai nhạt theo thời gian.
Cô đã có thể bình tĩnh đối diện với đoạn quá khứ này.
“Em nghĩ, anh không ngờ rằng, người đàn ông đã làm tổn thương em, lại chính là anh trai em.” Du Nhiên cười khổ trong bóng tối: “Nhất định anh cũng không ngờ rằng, một người như em lại có một thời gian qua lại với chính… anh ruột chung một nửa huyết thống của mình.”
Khuất Vân ở bên cạnh không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy.
Đây cũng không phải tình huống tồi tệ nhất mà Du Nhiên đã dự đoán, vì anh không có bất cứ tâm trạng kích động nào.
Nếu Khuất Vân không cách nào chấp nhận chuyện này, vậy cô… cũng không còn gì để nói nữa.
“Cẩn thận nghĩ lại, chuyện này đúng là khó tin, có lẽ, anh sẽ cho rằng chuyện này rất buồn nôn… Giờ không còn sớm nữa, em cũng nghỉ đủ rồi… Cứ vậy đi.”
Nói xong, Du Nhiên định đứng dậy, mặc quần áo, rời đi.
Nhưng khi cô mới có cử động đầu tiên, một đôi tay đã ôm lấy cô từ phía sau.
Ôm thật chặt.
Một tay, quấn chặt lấy cái eo nhỏ của Du Nhiên, còn tay kia, lại vòng qua vai Du Nhiên, dùng tư thế như vậy ôm cô vào lòng.
Đường cong cơ thể hai người hợp lại với nhau, tạo thành một độ cong hoàn mỹ.
Sống lưng trơn nhẵn của Du Nhiên chạm vào ngực Khuất Vân, không chút vật cản.
Tim Khuất Vân giống như đập ngay trên lưng cô, từng nhịp, vô cùng rõ ràng và chân thật.
Đây là lần đầu tiên Du Nhiên cảm thấy cô thật sự nghe được tiếng tim đập của Khuất Vân.
Đêm đó, Khuất Vân đã ôm Du Nhiên như thế, không buông tay dù chỉ một giây.
Du Nhiên vốn tưởng rằng mình mơ màng giao ra lần đầu tiên đã đủ bốc đồng, không ngờ tiềm lực bốc đồng của cô còn lớn hơn như thế - cô không về nhà, trực tiếp ở lại nhà Khuất Vân.
Người ta nói rằng, lún vào vũng bùn, là một quá trình rất chậm.
Ban đầu, Du Nhiên chỉ định ở lại nhà Khuất Vân hai ngày rồi sẽ trở về, nhưng khi ngày hai mươi tháng Một tới, Khuất vân nhìn màn mưa bụi gần như không nhìn thấy đường ngoài cửa sổ, vô cùng bình tĩnh mà nói: “Mưa quá lớn, ngày khác hãy về.”
Nói xong, anh đè Du Nhiên đang kéo hành lý xuống sô pha, ôn tập bài thể dục nam nữ.
Du Nhiên nhắm mắt, hưởng thụ nụ hôn của Khuất Vân, quyết định ngày mai sẽ về.
Ngày hai mươi mốt tháng Một, Khuất Vân tắt ti vi, vô cùng nghiêm túc nói với Du Nhiên đã gần ra đến cửa: “Gần đây khủng bố rất nhiều, an toàn là trên hết, ngày khác hãy về.”
Nói xong, anh lôi Du Nhiên đang kéo hành lý tới phòng ngủ trên lầu, tiếp tục đóng phim người lớn.
Du Nhiên đầy vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn không đỡ được kỹ thuật hôn của Khuất Vân, ngoan ngoãn nằm xuống, quyết định ngày mai sẽ đi.
Ngày hai mươi hai tháng Một, Khuất Vân từ trong phòng tắm đi ra, vô tội nói với Du Nhiên đang lén lén lút lút bỏ đi: “Tôi không cẩn thận đổ quá nhiều sữa tắm, bỏ đi thật lãng phí, em ở lại đi tắm trước, ngày khác hãy về.”
Nói xong, anh kéo Du Nhiên vào phòng tắm, thuần thục cởi quần áo cô, bắt đầu uyên ương nghịch nước.
Du Nhiên kiên định trong lòng, cô quyết định, ngày mai nhất đi phải đi.
Ngày hai mươi ba tháng Một, Khuất Vân mở cửa, đẩy Du Nhiên vừa mới bị chặn lại dưới lầu lên thảm, bình tĩnh nói: “Em nhỡ tàu hỏa, vì vậy, ngày khác hãy về đi.”
“Tàu chạy lúc mười hai giờ trưa, giờ mới có chín giờ, sao có thể nhỡ được!”
“Bởi vì, động tác của tôi quá chậm.”
Nói xong, Khuất Vân giống một con dã thú nhàn nhã lại phong độ nhào về phía Du Nhiên ở trên thảm.
Cứ như thế, ngày trở về của Du Nhiên vô cùng xa xôi, cuối cùng, cô bỏ cuộc, nói dối bố mẹ rằng mình đăng ký một khóa học mùa đông ở trường, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Bố mẹ đương nhiên giơ hai tay đồng ý, còn gửi cho cô một khoản tiền tiêu vặt mấy con số.
Đầu tiên, Du Nhiên rất hổ thẹn, một giờ sau, cô nàng đã hào hứng cầm tiền đi mua quần áo.
Đến đây, cuối cùng Du Nhiên cũng thông đồng với Khuất Vân làm bậy.
Du Nhiên không phải kẻ ngu dốt, cũng ý thức được sau đêm đó, thái độ của Khuất Vân đối với cô đã thay đổi.
Tuy không biểu hiện tình yêu hay ngọt ngào dỗ dành rõ ràng, nhưng Du Nhiên cảm giác được, Khuất Vân dường như quan tâm tới cô hơn rất nhiều.
Cô, đã vào được trái tim anh.
“Vì sao lại như vậy?” Cuối cùng Du Nhiên không nhịn được nữa, sau một lần tập thể dục trên giường, cô đã bày tỏ với Khuất Vân nghi hoặc của mình.
“Tôi có như vậy sao? Em suy nghĩ quá nhiều thôi.” Khuất Vân nhắm mắt, nhưng trước đó phải đưa tay ôm lấy thắt lưng cô.
Thắt lưng trần trụi.
“Lẽ nào…” Trong đầu Du nhiên xuất hiện vô số loại khả năng, nhưng nguyên nhân đáng nghi nhất chỉ có một: “Lẽ nào, cơ thể em thật sự tuyệt vời như thế, khiến cho anh muốn ngừng mà không được?!”
Cánh tay Khuất Vân đặt trên eo cô vô thức giật một cái.
“Nếu là như vậy… em lỗ to rồi.” Du Nhiên tiếp tục chìm trong ảo tưởng hoàn mỹ của mình.
“Vì sao?”
“Em là một bảo bối hiếm thấy đúng không? Nói không chừng em có thể gặp một anh chàng cực phẩm thì sao?”
“…”
“Khuất Vân, sao không nói gì, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, tối nay không nên để em ăn nhiều như thế.”
“…”
Tuy Khuất Vân này tính tình cổ quái, cũng không làm được chuyện gì khiến cô cảm động ứa nước mắt, thậm chí một câu “anh yêu em” còn chưa nói, nhưng Du Nhiên không hối hận đã để mối quan hệ với Khuất Vân thăng hoa đến trình độ thể xác.
Bởi vì, cô luôn nhớ lời anh nói đêm đó.
Vì sao anh muốn em?
Bởi vì em là Lý Du Nhiên.
Bởi vì em là Lý Du Nhiên.
Trái tim Du Nhiên không lớn, chỉ có thể chứa được những lời này.
Vì vậy, cô đăng ký học ngay tại nhà Khuất Vân, chỉ là, chương trình học chính là bài học giới tính.
Đây là bài học thứ mười ba mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Quan hệ, là có thể tiến thêm một bước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook