Khoảng thời gian đó, sự nghiệp của Kế Hiểu có thể nói là thăng tiến vùn vụt.

Chưa bước qua tuổi ba mươi, mà đã lên chức Giám đốc sở rồi, chủ yếu phụ trách mảng mua sắm vật tư cho chính phủ.
Gã vẫn luôn chú tâm trong công việc, nào phải gã thiếu tiền chi đâu, dĩ nhiên gã cũng biết giá trị của đồng tiền, thế nhưng có thứ mà gã càng thèm khát hơn cả, quyền thế.

Hai thứ này có quan hệ mật thiết với nhau, song đôi khi cũng sẽ mâu thuẫn nhau, nên trước giờ gã đều hành sự rất cẩn trọng.
Thế nhưng, chẳng ai ngờ tới, gã lại vấp một cú không nặng không nhẹ ngay khi đang ở trên đỉnh cao.

Lẽ ra, phạm vi kinh doanh của công ty tên Hồng Phi nọ chỉ gói gọn trong mảng trang phục thể thao thôi, vốn là mặt hàng không mấy liên quan tới việc thu mua của chính phủ.
Tết nguyên đán năm ấy, ông chủ công ty mở một bữa tiệc chiêu đãi, có mời đến vài vị quan chức chính phủ, đây đáng ra cũng là chuyện bình thường thôi.

Trong buổi tiệc, mỗi vị khách đến tham dự đều được gửi tặng một món quà lưu niệm nho nhỏ, thứ mà Kế Hiểu nhận được là một bộ đồ trà.

Đến khi về nhà xem kĩ lại, mới phát hiện ra giữa hai lớp vỏ hộp có kẹp một ít tiền mặt.

Kế Hiểu cũng thừa biết những chuyện thế này chẳng lấy gì làm lạ ở cơ quan mình, nghe đâu có người, cứ đến cuối năm, là lại nhận được một lượng phong bì nhiều đến mức choáng váng.

Bản thân Kế Hiểu không phải là chưa từng nhận qua, số tiền đều chẳng đáng kể, lần này xem như được món hời rồi.
Kế Hiểu đã tự mình âm thầm đầu tư một ít cổ phiếu, trước giờ đều xem như có lãi, ai ngờ đâu đến lần này thì lại xảy ra vấn đề.

Tiền vốn của gã, bao gồm cả khoản tiền vừa thu được kia, toàn bộ đều bị kẹt lại.


Ngay đúng lúc này, Kế Hiểu lại nhận được một tin tức.

Năm nay, Uỷ ban kỉ luật đột nhiên ra quyết định tra xét vấn đề nhận tiền lì xì cuối năm của các quan chức chính phủ, Kế Hiểu ban đầu chỉ thấy chột dạ.
Mãi cho đến ít lâu sau Tết nguyên đán, khi công ty Hồng Phi đăng ký thành lập một công ty con mới, nhưng là để lấn sân sang lĩnh vực buôn bán văn phòng phẩm, lại còn tham gia chương trình gọi thầu của chính phủ, thì gã mới thật sự ý thức được rằng, chuyện lần này, ngay từ đầu đã là một cái bẫy, chẳng bao lâu sau gã đã tìm ra được ai là thủ phạm lén lút đặt bẫy sau lưng gã.
Gã cũng hiểu bản thân mình đã quá nổi trội, tự nhiên sẽ có kẻ thấy ngứa mắt.

Gã cần phải tìm cách hoàn lại món tiền đó.

Thế nhưng, biết tìm đâu ra số tiền như vậy đây? Nhờ Thu Y chắc chắn là không được rồi, Thu Y chỉ giỏi vung tiền bừa bãi, vả chăng, cũng không thể để ông già vợ biết chuyện này được.
Kế Hiểu chợt nhớ đến một người.
Cừu Đại Đồng.
Cừu Đại Đồng là một gã phất lên nhờ mấy món ăn vặt, là một tên giàu xổi chính hiệu, tiền bạc chất đống, giai đoạn hiện nay, thứ mà hắn hứng thú nhất chính là móc nối quan hệ với giới quan chức.

Trong một lần tình cờ, Kế Hiểu đã quen được hắn.

Cừu Đại Đồng luôn chăm chỉ nịnh hót gã, người khác nhìn vào sẽ thấy thật kệch cỡm, song cũng coi như có nghĩa khí, Kế Hiểu ban đầu chỉ làm quen xã giao với hắn trong tâm thế của Mạnh Thường Quân muốn lợi dụng phường kê minh cẩu đạo mà thôi [*], không ngờ đến lúc này lại thật sự có chuyện cần nhờ vả hắn.
Cừu Đại Đồng sinh ra trong cảnh bần cùng, mấy năm trở lại đây gã rất có chí thú làm ăn, nên không phải lo nghĩ chuyện tiền nong nữa, song gã cũng ngộ ra được một điều: Tiền có nhiều cách mấy, mà không gắn liền với ‘quyền’, thì suy cho cùng cũng chẳng hơn gì một thứ dân, bởi vậy nên, hắn đặc biệt sẵn lòng luồn cúi bợ đỡ bọn quan chức.

Khi Kế Hiểu tìm tới tận cửa, hắn đương nhiên tích cực chìa tay ra giúp đỡ rồi.


Chỉ là, Cừu Đại Đồng tuy thất học, nhưng hắn không hề ngu ngốc, hắn hiểu rõ, loại người như Kế Hiểu, sâu trong thâm tâm vốn chẳng xem mình ra gì, nên hắn phải nghĩ cách để nắm được nhược điểm nào đó của gã trong lòng bàn tay thì mới ổn.
Cừu Đại Đồng còn có một sở thích không thể nói cho ai biết được.
Hắn có thể ăn nằm được với cả nam lẫn nữ.
Hắn mê mẩn những cô nàng đẫy đà, nóng bỏng, không nhất thiết phải trẻ trung, nhưng lại cũng rất thích thú những cậu bé mới lớn non tơ với thân hình mảnh mai, mang theo nét rắn rỏi, tinh tế của tuổi trẻ, cùng với cặp giò thon dài, ví dụ như cậu em họ của Kế Hiểu mà hắn đã hai lần gặp gỡ kia.
Nghĩ là làm, hắn liền đưa ra đề nghị đó với Kế Hiểu.

Hắn cười giả lả: “Đứa em họ kia của anh, chậc, cũng không biết nó đẹp chỗ nào, mà sao nhìn hấp dẫn ghê.”
Không phải Kế Hiểu chưa từng thấy lưỡng lự, nếu gã thật sự làm vậy, thì xem như đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa gã và Thiên Việt, gã không nỡ bỏ Thiên Việt, thế nhưng, còn có thứ mà gã càng không nỡ từ bỏ hơn, chính là địa vị của bản thân ngày hôm nay.
Nguyên tắc sống của Kế Hiểu chính là, bạn bắt buộc phải trả giá cho một phần tính cách nào đó của mình thôi.
Kế Hiểu là kẻ vị kỷ, vì vậy, Kế Hiểu tất phải mất đi Thiên Việt.
Thế nên, lại một lần tình cờ nữa, Kế Hiểu và Thiên Việt chạm mặt Cừu Đại Đồng khi đang đi ăn.

Lần này, cả ba cùng ngồi ăn chung một bàn, lại còn nhậu nhẹt nữa chứ, tửu lượng của Thiên Việt rất tệ, chỉ cần đồ uống có chút xíu cồn thôi là hết biết trời trăng mây gió gì rồi.

Thế nhưng, Cừu Đại Đồng cứ ép rượu mãi, đến Kế Hiểu cũng không ngăn được hắn, Thiên Việt đành phải uống theo, quả nhiên liền say túy lúy.

Trước lúc mất đi ý thức, điều duy nhất Thiên Việt còn nhớ được, chính là cái nắm tay siết chặt của Kế Hiểu, chặt đến khiến cậu đau buốt.
Thiên Việt mơ màng nhận thấy có người đưa mình vào một căn phòng, có phải là nhà của Kế Hiểu không? Thiên Việt không biết nữa.
Cậu cảm nhận được có ai đó đang lột đồ mình ra, sau đó trèo lên người cậu, cậu đoán người đó nhất định là Kế Hiểu, hẳn là vậy nhỉ, suy nghĩ của cậu đặc quánh lại.


Thế nhưng, hình như hôm nay gã có vẻ hưng phấn lạ thường, làm Thiên Việt đau điếng, tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng, như một con thú non, lại gần như nức nở.

Điều đó chỉ khiến hứng thú của Cừu Đại Đồng càng thêm dạt dào mà thôi, hắn có cảm tưởng như trước giờ mình chưa từng trải nghiệm điều gì tuyệt vời hơn thế, cho dù là với đàn bà hay các cậu thiếu niên.
Những ngón tay búp măng của Thiên Việt bấu mạnh vào thành giường, tóc bết lại vì mồ hôi, vật vã trên gối, cậu lúc này chẳng khác nào một con cá mắc cạn, dốc sức giãy giụa, Cừu Đại Đồng ôm siết lấy thắt lưng cậu, vòng eo mảnh khảnh mà chắc nịch, khiến động tác của hắn ngày càng mạnh bạo hơn.
Đến khi Thiên Việt tỉnh lại, thì trời đã tối mịt.
Mặc dù vẫn còn chóng mặt hoa mắt, song cậu vẫn có thể nhận ra mình đang nằm trong một gian phòng lạ lẫm, trên một chiếc giường lạ lẫm, với cả, một người đàn ông lõa thể, hoàn toàn chẳng chút xa lạ.
Khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy như mình vừa rơi vào trong một hầm băng.
Cậu bỗng nhớ tới lời thoại trong bộ phim từng xem:
How cold? (Lạnh lắm ư?)
Frozen cold.

(Lạnh đến tê cóng.)
Cậu chợt vỡ lẽ, cái nắm tay của Kế Hiểu, vì sao lại quyết tuyệt như trong thời khắc sinh ly tử biệt vậy.
Cậu suýt thì đã cười phá lên, cười gã đàn ông ấy, sao vẫn có thể tỏ ra hết sức chân tình, trong lúc làm ra những hành vi cực kỳ vô sỉ lẫn vô tình như vậy.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, tựa vào thành giường cố lấy lại sức.

Sau đó, bắt đầu mặc quần áo vào.

Cậu phát hiện áo khoác của mình đã bị giật đứt hết hai cái nút.
Cừu Đại Đồng quan sát cậu trai mang nụ cười thấp thoáng trên mặt, mà trong mắt lại tràn trề nỗi tuyệt vọng kia, hắn chợt giật thột trong dạ.
Cậu trai ấy không nói lời nào, cũng chẳng khóc lóc ầm ĩ, chỉ bước về phía cửa.
Cừu Đại Đồng hoàn toàn bất ngờ với việc này, hắn chẳng qua chỉ muốn nếm thử mùi vị của cậu nhóc mà thôi, thế nhưng ngay trong giây phút ấy, đáy lòng bỗng dấy lên chút tình tự, mà chính hắn cũng không thể gọi tên.
Hắn nói: “Thiên Việt, em tên Thiên Việt đúng không.


À thì, khoan hãy đi vội, lại đây, uống miếng nước đã nào.”
Cừu Đại Đồng những tưởng cậu nhóc sẽ hắt cả ly nước lên mặt mình, nên hắn cố tình, rót một cốc nước âm ấm.
Ai dè đâu, cậu nhỏ nhận lấy cốc nước, uống ực một phát, chỉ có điều tay cậu run lên bần bật, khiến nước bắn đầy ra áo.
Kế tiếp, cậu cậu đi ra chỗ lối vào, ngồi bệt xuống, bắt đầu mang giày.

Chỉ có điều tay vẫn không ngừng run, thắt mãi vẫn không xong được sợi dây giày.
Khi Cừu Đại Đồng ngồi xuống định giúp cậu, cậu giật đứt phăng sợi dây, rồi đứng phắt dậy, cố tông cửa bỏ chạy.
Cửa đã bị khóa trái.

Cậu không mở được.
Cậu ngoái đầu lại, đôi mắt nhung huyền, sắc mặt bợt bạt, cho dù là trong hoàn cảnh như vậy, cậu vẫn chưa bao giờ thôi rực rỡ, giống hệt một viên pha lê.
Cậu nói: “Cảm phiền, mở cửa ra.”
Cừu Đại Đồng không kịp nghĩ ngợi chi, tay đã tự giác móc chìa khóa ra mở cửa cho cậu.
Cậu trai trẻ không quay đầu lại, bỏ đi một mạch.
Ngày hôm ấy mới lạnh lẽo làm sao, từng cơn gió rét buốt cuốn theo hơi ẩm, len lỏi vào trong tấm áo khoác chẳng thể cài kín nút, liên tục ùa vào buồng phổi, Thiên Việt không ngừng run lên lẩy bẩy, cứ run bần bật mãi không dứt.

Trong lòng cậu hình như lại chẳng hề thấy bi ai, hết thảy sự việc và con người vừa qua đều đã lùi ra rất xa rất xa rồi, tựa hồ chẳng còn chút can hệ gì tới mình nữa cả.
Chỉ chừa lại duy nhất từng cơn run rẩy vượt ngoài tầm khống chế.
Dĩ Thành ôm chầm lấy Thiên Việt, cậu vẫn đang run lên cầm cập.

Dĩ Thành cẩn thận ghì chặt cậu vào lòng, muôn vàn điều muốn nói, lại không biết mở miệng thế nào, đành ‘chữa cháy’: “Việt Việt, Việt Việt, em đói chưa? Chúng mình ăn mì nhé? Anh sẽ nấu cho em món mì cà chua mà em thích nhất.”
Thiên Việt nép mình vào vòng tay anh, cười hì hì: “Được ạ.”
- Hết chương 27-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương