11.
Cậu quyết định không cần Yến Tri Hành.
Danh thiếp thiết kế đơn giản, tỏa ra một mùi gỗ, trong khoảnh khắc liền bị Từ Ý Bạch vò thành một nắm trong lòng bàn tay. Nắm tay siết chặt của Từ Ý Bạch không buông lỏng, anh nhìn khóa vào Thẩm Yểu, chất vấn: “Là ai đưa cho em vậy?”
Anh đứng trước cửa nhà Thẩm Yểu đợi cả đêm, suốt ba ngày đều như vậy, có đôi khi là hết ngày, có đôi khi hết tối, thậm chí là suốt một ngày.
Mười hai giờ đêm nay, anh rốt cuộc đã chờ được Thẩm Yểu mất tích ba ngày, lúc trở về bước chân nghiêng ngả lảo đảo, sắc mặt ửng hồng, thậm chí còn động dục.
Trong ba ngày biến mất này, Thẩm Yểu đi đến đâu, ở nơi nào, ở bên ai.
Từ Ý Bạch chẳng hề hay biết, những phỏng đoán cực đoan trong não cuồn cuộn hiện lên.
Phải chăng Thẩm Yểu đã có Alpha yêu thích khác, cho nên mới vô cớ chia tay với anh sao? Vậy mấy ngày nay em ấy ở chỗ nào? Ở cùng với Alpha kia ư?
Hay là em ấy đụng phải Alpha nào đó, tấm danh thiếp này là Alpha đó cho em ấy chăng? Vậy hà cớ gì Thẩm Yểu lại nhận lấy chứ?
Chỉ là tưởng tượng mà thôi, anh liền khó mà khống chế được dục vọng chiếm hữu cực đoan của Alpha.
Anh chợt lôi cánh tay Thẩm Yểu, đẩy người ra sau, bức bách cậu đến góc giường.
Thẩm Yểu đang ở trong giai đoạn Hiền triết*, động dục cùng kích thích bị ký hiệu khiến cậu cho đến vẫn giờ vẫn chưa hoàn hồn lại. Hai mắt cậu mờ mịt, trên lông mi còn vương giọt lệ tuôn rơi lã chã khi mới bị ký hiệu.
*不应期: Refractory period – Trong tình dục, giai đoạn trơ (còn được gọi là chế độ Hiền Triết) một khái niệm trong hành vi tình dục của con người, dùng để chỉ sự gia tăng ngưỡng cảm giác dương v*t (PST) sau khi nam giới xuất tinh. kích thích tình dục ngăn cản một người đàn ông có cực khoái liên tiếp.
“Thẩm Yểu.” Bàn tay Từ Ý Bạch xoa gáy cậu, dừng ở bên dưới tuyến thể. Anh phải dùng sự tự chủ cực lớn, mới có thể bình tĩnh chất vấn, “Danh thiếp này từ đâu ra?”
“Danh thiếp gì cơ?”
Thẩm Yểu vô thức lẩm bẩm lặp lại, Omega đã bị ký hiệu chỉ muốn kề cận Alpha của mình. Cậu cố sức nâng lên cánh tay lên muốn ôm Từ Ý Bạch, âm thanh yếu ớt tựa như cầu xin:
“Chạm vào em đi, Từ Ý Bạch...... Chạm vào em đi.”
Từ Ý Bạch trầm mặc không nói, anh rũ mắt liền thấy Thẩm Yểu đang chủ động vùi đầu vào trong lòng mình. Anh kiềm nén kích động muốn nâng tay, tự nhủ bản thân chớ lại mềm lòng.
Anh không ôm Thẩm Yểu, lặp lại lần nữa: “Thẩm Yểu, danh thiếp là ai đưa cho em, vì sao lại đưa cho em?”
Không có sự trấn an của Alpha khiến cho Thẩm Yểu cảm thấy toàn thân khô nóng, mới nãy cậu còn nỗ lực né tránh Từ Ý Bạch, hiện tại lại hận không thể dính cả người lên thân anh.
Cánh tay cậu vòng lên cổ Từ Ý Bạch, bên trên đều là dấu tay Từ Ý Bạch mới bóp thành. Thẩm Yểu cúi đầu, bị bản năng điều khiển, không chút quy tắc gặm hôn cổ Từ Ý Bạch.
Từ Ý Bạch cắn đầu lưỡi, anh đẩy Thẩm Yểu ra, cố chấp hỏi: “Danh thiếp.”
“Danh thiếp ư?” Ý thức của Thẩm Yểu rốt cuộc cũng quay lại từ trong hỗn loạn, nhưng chỉ là một chút, ánh mắt cậu vẫn mông lung như trước, nói chuyện cũng bừa bãi lộn xộn, “Người khác nhét vào tay em đó...... Em không cần y cũng bắt nhận.”
Nói xong, cậu lại tiếp tục dán sát vào người Từ Ý Bạch, như cố gắng hấp thu dưỡng khí.
Bộ dạng hiện tại của Thẩm Yểu đã hoàn toàn mất đi lý trí, cậu không có khả năng nói dối. Nắm tay siết chặt của Từ Ý Bạch rốt cuộc buông lỏng ra, danh thiếp rơi từ trong tay anh xuống đất.
Anh còn muốn hỏi lại Thẩm Yểu vì sao muốn chia tay với mình, nhưng yết hầu bất chợt bị cắn một cái.
Thẩm Yểu càng ngày càng dính người, động tác càng lúc càng dạn dĩ. Cậu nguyên bản chỉ là ôm anh, hiện tại hai chân đã xoạc ra ngồi trên đùi Từ Ý Bạch.
Hơn nữa rất không an phận.
Hương hoa hạnh phả thẳng vào mặt, pheromone là ảnh hưởng song phương, đầu óc của Từ Ý Bạch trống rỗng. Anh dựa vào pheromone cưỡng ép Thẩm Yểu động dục. Pheromone của Thẩm Yểu cũng mê hoặc anh chỉ còn lại bản năng của Alpha.
Từ Ý Bạch đã sớm quên bản thân muốn nói gì, anh siết chặt eo Omega trước mặt, ôm lấy cậu, tay mò mẫm xuống.
Tư thế này khiến Thẩm Yểu thậm chí có chút buồn nôn, hốc mắt mới vừa khô cạn lại trào lệ. Thẩm Yểu ôm chặt cổ Từ Ý Bạch, khuôn mặt vùi vào cổ anh.
Vành tai để lộ trong không khí đỏ bừng lên.
Thời điểm sắc trời vừa hửng sáng, Thẩm Yểu ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi rốt cuộc được Từ Ý Bạch bế đi tắm rửa.
Từ Ý Bạch giúp cậu lau khô thân thể, rồi lại bế cậu về giường, ôm cậu từ sau lưng. Lưng Thẩm Yểu dựa vào ngực anh, cong chân cuộn mình, như ngủ đến say sưa.
Lông mi cậu rung lên, trong đôi mắt Thẩm Yểu hé mở lại là một mảng trấn tĩnh. Kỳ thật từ sau khi bị Từ Ý Bạch ký hiệu, cậu đã khôi phục tỉnh táo tương đối, song hết lần này đến lần khác lại bị nhấn chìm trong nhục dục.
Thẩm Yểu phát hiện nhận thức của bản thân đối với Từ Ý Bạch có chút sai lầm, cậu tựa hồ đánh giá thấp sự yêu thích của Từ Ý Bạch với mình, chia tay là đề tài không thể nhắc đến với anh.
Trong khoảng thời gian mấy năm ở bên Từ Ý Bạch, Thẩm Yểu đã chơi trò mất tích rất nhiều lần, cũng nhiều lần làm chuyện cố tình gây sự để thách thức giới hạn của anh.
Từ Ý Bạch rất hiếm khi nổi giận, cho dù là thời điểm giận dữ cũng chỉ là lựa chọn giảng giải, xem ra lần này đã chạm đến giới hạn của anh rồi.
Thẩm Yểu nhắm mắt trở mình, lại duỗi thân ôm lấy Từ Ý Bạch.
Lúc trước cậu lựa chọn Từ Ý Bạch, là vì cảm thấy anh dịu dàng thiện lương, thời điểm chia tay hẳn cũng sẽ suôn sẻ. Nhưng bộ dạng hiện tại của Từ Ý Bạch có chút sai lệch so với ấn tượng của cậu, như vậy sẽ có chút khó giải quyết.
Thẩm Yểu nghĩ tới Quan Thù, lần đầu chia tay trước kia cậu không có kinh nghiệm, Quan Thù thật sự giống một con chó điên, liên tiếp cắn xé cậu suốt một tháng trời.
Dẫu cho cuối cùng Quan Thù bị bức bách rời đi, cậu cũng có một khoảng thời gian rất dài không được yên giấc, giấc ngủ nông mà lại cảnh giác.
Cậu thường xuyên nằm mơ thấy vết cắn nóng bỏng trên tuyến thể, mơ thấy mồ hôi nhỏ đầy trên xương quai xanh mình, thấy gương mặt anh tuấn sắc bén của Quan Thù, ánh mắt mang theo thù hận cực đoan, khuôn mặt vẫn luôn khiến Thẩm Yểu thấy xa lạ mà quen thuộc.
Sau đó liền bừng tỉnh, với mồ hôi lạnh đầy đầu.
Điều này đã để lại ám ảnh sâu đậm cho Thẩm Yểu, hiện giờ hồi tưởng lại, tiếng hít thở của cậu cũng trở nên gấp rút dồn dập.
Cậu không định tiếp tục kiên quyết đòi chia tay với Từ Ý Bạch, huống chi, trong mối tình hoàn mỹ mà cậu kỳ vọng này, Từ Ý Bạch cũng đã trả giá rất nhiều, cũng làm cho cậu rất thỏa mãn.
Mối tình lãng mạn này từ thời khắc cậu nhắc đến chia tay đã hạ màn hoàn mỹ, nhưng Thẩm Yểu quyết định nhân từ một chút, cậu có thể cho Từ Ý Bạch thêm chút thời gian để giải thoát.
Dù sao chờ đến khi hết thảy mọi chuyện kết thúc, Từ Ý Bạch có thể sẽ vĩnh viễn không gặp được cậu nữa.
*
Thời điểm mặt trời lên cao, trên giường trong phòng mới lại có động tĩnh. Do kích thích quá độ, tối hôm qua Thẩm Yểu rơi rất nhiều nước mắt sinh lý, hiện tại mắt còn có chút sưng đỏ.
Cậu bị pheromone của Omega khác lôi kéo dụ dỗ tạo thành cơn động dục giả, sóng triều tình dục tối hôm qua đã rút khỏi mặt cậu, dấu vết trên thân thể lại chẳng thể tiêu tan.
Thẩm Yểu nâng tay chạm vào vết cắn trên tuyến thể, ngày hôm qua cậu không đếm được Từ Ý Bạch đã cắn mình bao lần.
Cậu nửa dựa trên giường, nhìn Từ Ý Bạch sớm đã rời giường, nhưng không biết đã đứng bên cạnh giường bao lâu, hỏi: “Giờ anh đã tỉnh táo lại chưa?”
Từ Ý Bạch trầm mặc không nói gật đầu.
Thẩm Yểu cũng gật đầu, vẻ mặt tự nhiên nói: “Vậy rót cho em cốc nước đi, cổ họng đau quá.”
Từ Ý Bạch đi ra ngoài, không bao lâu đã trở lại, đưa cốc nước trong tay cho Thẩm Yểu. Là một cốc nước ấm.
Thẩm Yểu tiếp nhận uống mấy ngụm, cổ họng khản đặc rốt cuộc đã dễ chịu hơn nhiều. Cậu uống hơn phân nửa cốc, lại theo thói quen mà trả cốc lại.
Từ Ý Bạch nhận lấy đặt lên tủ đầu giường, đế cốc chạm vào phát ra tiếng vang, kèm theo tiếng vang đó là giọng nói của anh.
“Thẩm Yểu.” Hốc mắt của anh lại nhịn không được dần dần đỏ lên, “Vì sao lại muốn chia tay?”
Anh từ nhỏ đã luôn ngồi thiền trước đàn dương cầm, đặt mông xuống là hết một ngày, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại. Đây cũng là một quá trình quan trọng ảnh hưởng đến tính cách của Từ Ý Bạch, dịu dàng mà bình tĩnh.
Lần đầu tiên Từ Ý Bạch có người mình thích, cũng là lần đầu tiên yêu đương, anh không thể giải thích nổi vì sao đêm hôm đó Thẩm Yểu còn vừa triền miên hôn môi với anh, quay mặt đi lại là một tin nhắn chia tay lạnh như băng qua di động.
Chẳng những không buồn nói thẳng mặt, mà thậm chí ngay cả lý do cũng không có.
Anh muốn biết bản thân trong lòng Thẩm Yểu rốt cuộc là thứ gì, anh muốn biết Thẩm Yểu có thật sự từng thích mình không.
Khi anh quá yêu Thẩm Yểu, cũng sẽ hận sự tự do của Thẩm Yểu.
Trên làn da trần trụi bên ngoài của Thẩm Yểu trải đầy đấu hôn anh lưu lại, trên tuyến thể còn có ký hiệu tạm thời tuyên bố với khắp chốn đây là Omega của anh.
Yết hầu anh trượt lên xuống, Từ Ý Bạch hỏi: “Em vẫn muốn chia tay với anh ư?”
Huyết dịch chảy ngược, Từ Ý Bạch nín thở lại. Nếu Thẩm Yểu nói đúng, Từ Ý Bạch cũng không biết bản thân sẽ có phản ứng gì.
Tối hôm qua anh tựa như một gã chồng ghen tuông cực đoan, hành vi làm ra với Thẩm Yểu, thậm chí có thể định tội cưỡng bức.
Từ Ý Bạch bất giác cúi xuống, để duy trì bình tĩnh, anh nhắm hai mắt lại.
Thân thể siết căng của anh lại bị thân người mềm mại của Omega ôm lấy, hương hoa hạnh vô hình tỏa ra từ tuyến thể cậu vỗ về anh.
Từ Ý Bạch dần dần thả lỏng thân thể, anh như được kéo từ bên vách núi trở lại đứng trên mặt đất bằng. Thân thể đi trước đại não, ôm chầm lấy Thẩm Yểu, tựa như muốn khắc ghi cậu vào trong thân thể.
Thẩm Yểu ưu tư trầm thấp nói, “Ngày đó em nghe thấy anh gọi điện thoại, nghe thấy người nhà muốn giới thiệu Omega cho anh...... Bọn họ rõ ràng biết anh có bạn trai mà.”
“Em không nghe hết ư?” Cánh tay Từ Ý Bạch siết chặt, “Sau đó anh có nói mình không cần, anh chỉ thích em.”
“Hơn nữa Thẩm Yểu, bọn họ đích thật là có vấn đề, nhưng cũng là vì em không chịu theo anh về nhà, cũng không bằng lòng để anh cho họ xem ảnh chụp. Mọi người vẫn luôn cho rằng anh đang nói dối.”
Thẩm Yểu ngược lại giận lẫy nói: “Chẳng phải em đã nói qua Tết em sẽ về cùng anh ư?”
“Anh rõ ràng biết em không có cảm giác an toàn, em rất dính người. Anh tốt như vậy...... Có đôi khi em cũng sẽ cảm thấy mình không xứng với anh.”
“Ngộ nhỡ Omega cha mẹ giới thiệu cho anh còn tốt hơn, còn xinh đẹp hơn nữa thì sao, em sợ anh không cần em nữa, đến mức muốn thử xem nếu không có anh thì sẽ thế nào.”
Cậu biết nước mắt là thứ rất hữu dụng, nhưng Thẩm Yểu lại không khóc được, cùng lắm cậu chỉ có thể khiến đuôi mắt đỏ lên.
Thẩm Yểu khổ sở nói: “Ngày đó đề nghị chia tay chỉ là muốn thử xem, block với trốn đi cũng chỉ là muốn xem thử anh rốt cuộc có đi tìm em hay không. Em biết rằng thật quá ấu trĩ, nhưng em vẫn luôn muốn biết mình quan trọng đến đâu đối với anh.”
“Tâm trạng em không tốt, cho nên buổi tối mấy ngày nay đều đến bar uống rượu. Danh thiếp kia chỉ là của Alpha đụng phải ở nơi đó bức ép nhét cho em, động dục cũng là do Omega tại chỗ đó đến kỳ.”
Cậu cầm lấy tay Từ Ý Bạch, vẻ mặt thoạt nhìn như oan ức vô ngần, Từ Ý Bạch không nhìn ra được bất cứ sai khác gì trên mặt cậu.
Những lời Thẩm Yểu nói vốn có logic nửa vời, giả như tin tưởng sẽ cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy cậu quá mức tùy hứng.
Nếu không tin, Từ Ý Bạch có thể hỏi vặn ra rất nhiều vấn đề.
Anh vẫn luôn nghĩ, tính cách đến đi như gió kia của Thẩm Yểu có phải cũng có liên quan đến anh, do anh hết lần này đến lần khác dung túng khiến Thẩm Yểu cảm thấy cho dù làm cái gì cũng đều được tha thứ.
Chỉ cần cậu không nói dối, chỉ cần sự yêu thích của cậu không phải là giả vờ, chỉ cần cậu không đề cập tới chia tay.
Từ Ý Bạch cảm thấy, cứ chiều chuộng như vậy cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu tất cả lời Thẩm Yểu nói đều là giả, vậy đây cũng là cơ hội cuối cùng cho cậu.
Song cơ hội cuối cùng này, lại là cơ hội thế nào, anh có cam lòng chia tay với Thẩm Yểu được không?
Ánh mắt Từ Ý Bạch đọng lại trên tuyến thể mượt mà của Thẩm Yểu, anh biết rằng mình luyến tiếc.
Thẩm Yểu vẫn là điệu bộ ỷ lại Từ Ý Bạch kia.
Cậu biết lời dối trá chắp vá khẩn cấp này có sơ hở, Từ Ý Bạch không có khả năng hoàn toàn tin tưởng cậu.
Điểm này cũng không quan trọng, cậu đại khái đã biết giới hạn của Từ Ý Bạch ở nơi nào, hiện tại chỉ cần trấn an Từ Ý Bạch là đủ rồi.
Khóe mắt cậu liếc qua tờ giấy vo viên trên sàn nhà.
Về phần Yến Tri Hành, y khó nắm bắt quá mức, thái độ với cậu chuyển biến đột ngột đến mức vô lý, giác quan thứ sáu của Thẩm Yểu nói với cậu phải tránh xa Yến Tri Hành.
Yến Tri Hành là giải pháp tối ưu, nhưng cậu quyết định không cần Yến Tri Hành nữa.
Cậu quyết định không cần Yến Tri Hành.
Danh thiếp thiết kế đơn giản, tỏa ra một mùi gỗ, trong khoảnh khắc liền bị Từ Ý Bạch vò thành một nắm trong lòng bàn tay. Nắm tay siết chặt của Từ Ý Bạch không buông lỏng, anh nhìn khóa vào Thẩm Yểu, chất vấn: “Là ai đưa cho em vậy?”
Anh đứng trước cửa nhà Thẩm Yểu đợi cả đêm, suốt ba ngày đều như vậy, có đôi khi là hết ngày, có đôi khi hết tối, thậm chí là suốt một ngày.
Mười hai giờ đêm nay, anh rốt cuộc đã chờ được Thẩm Yểu mất tích ba ngày, lúc trở về bước chân nghiêng ngả lảo đảo, sắc mặt ửng hồng, thậm chí còn động dục.
Trong ba ngày biến mất này, Thẩm Yểu đi đến đâu, ở nơi nào, ở bên ai.
Từ Ý Bạch chẳng hề hay biết, những phỏng đoán cực đoan trong não cuồn cuộn hiện lên.
Phải chăng Thẩm Yểu đã có Alpha yêu thích khác, cho nên mới vô cớ chia tay với anh sao? Vậy mấy ngày nay em ấy ở chỗ nào? Ở cùng với Alpha kia ư?
Hay là em ấy đụng phải Alpha nào đó, tấm danh thiếp này là Alpha đó cho em ấy chăng? Vậy hà cớ gì Thẩm Yểu lại nhận lấy chứ?
Chỉ là tưởng tượng mà thôi, anh liền khó mà khống chế được dục vọng chiếm hữu cực đoan của Alpha.
Anh chợt lôi cánh tay Thẩm Yểu, đẩy người ra sau, bức bách cậu đến góc giường.
Thẩm Yểu đang ở trong giai đoạn Hiền triết*, động dục cùng kích thích bị ký hiệu khiến cậu cho đến vẫn giờ vẫn chưa hoàn hồn lại. Hai mắt cậu mờ mịt, trên lông mi còn vương giọt lệ tuôn rơi lã chã khi mới bị ký hiệu.
*不应期: Refractory period – Trong tình dục, giai đoạn trơ (còn được gọi là chế độ Hiền Triết) một khái niệm trong hành vi tình dục của con người, dùng để chỉ sự gia tăng ngưỡng cảm giác dương v*t (PST) sau khi nam giới xuất tinh. kích thích tình dục ngăn cản một người đàn ông có cực khoái liên tiếp.
“Thẩm Yểu.” Bàn tay Từ Ý Bạch xoa gáy cậu, dừng ở bên dưới tuyến thể. Anh phải dùng sự tự chủ cực lớn, mới có thể bình tĩnh chất vấn, “Danh thiếp này từ đâu ra?”
“Danh thiếp gì cơ?”
Thẩm Yểu vô thức lẩm bẩm lặp lại, Omega đã bị ký hiệu chỉ muốn kề cận Alpha của mình. Cậu cố sức nâng lên cánh tay lên muốn ôm Từ Ý Bạch, âm thanh yếu ớt tựa như cầu xin:
“Chạm vào em đi, Từ Ý Bạch...... Chạm vào em đi.”
Từ Ý Bạch trầm mặc không nói, anh rũ mắt liền thấy Thẩm Yểu đang chủ động vùi đầu vào trong lòng mình. Anh kiềm nén kích động muốn nâng tay, tự nhủ bản thân chớ lại mềm lòng.
Anh không ôm Thẩm Yểu, lặp lại lần nữa: “Thẩm Yểu, danh thiếp là ai đưa cho em, vì sao lại đưa cho em?”
Không có sự trấn an của Alpha khiến cho Thẩm Yểu cảm thấy toàn thân khô nóng, mới nãy cậu còn nỗ lực né tránh Từ Ý Bạch, hiện tại lại hận không thể dính cả người lên thân anh.
Cánh tay cậu vòng lên cổ Từ Ý Bạch, bên trên đều là dấu tay Từ Ý Bạch mới bóp thành. Thẩm Yểu cúi đầu, bị bản năng điều khiển, không chút quy tắc gặm hôn cổ Từ Ý Bạch.
Từ Ý Bạch cắn đầu lưỡi, anh đẩy Thẩm Yểu ra, cố chấp hỏi: “Danh thiếp.”
“Danh thiếp ư?” Ý thức của Thẩm Yểu rốt cuộc cũng quay lại từ trong hỗn loạn, nhưng chỉ là một chút, ánh mắt cậu vẫn mông lung như trước, nói chuyện cũng bừa bãi lộn xộn, “Người khác nhét vào tay em đó...... Em không cần y cũng bắt nhận.”
Nói xong, cậu lại tiếp tục dán sát vào người Từ Ý Bạch, như cố gắng hấp thu dưỡng khí.
Bộ dạng hiện tại của Thẩm Yểu đã hoàn toàn mất đi lý trí, cậu không có khả năng nói dối. Nắm tay siết chặt của Từ Ý Bạch rốt cuộc buông lỏng ra, danh thiếp rơi từ trong tay anh xuống đất.
Anh còn muốn hỏi lại Thẩm Yểu vì sao muốn chia tay với mình, nhưng yết hầu bất chợt bị cắn một cái.
Thẩm Yểu càng ngày càng dính người, động tác càng lúc càng dạn dĩ. Cậu nguyên bản chỉ là ôm anh, hiện tại hai chân đã xoạc ra ngồi trên đùi Từ Ý Bạch.
Hơn nữa rất không an phận.
Hương hoa hạnh phả thẳng vào mặt, pheromone là ảnh hưởng song phương, đầu óc của Từ Ý Bạch trống rỗng. Anh dựa vào pheromone cưỡng ép Thẩm Yểu động dục. Pheromone của Thẩm Yểu cũng mê hoặc anh chỉ còn lại bản năng của Alpha.
Từ Ý Bạch đã sớm quên bản thân muốn nói gì, anh siết chặt eo Omega trước mặt, ôm lấy cậu, tay mò mẫm xuống.
Tư thế này khiến Thẩm Yểu thậm chí có chút buồn nôn, hốc mắt mới vừa khô cạn lại trào lệ. Thẩm Yểu ôm chặt cổ Từ Ý Bạch, khuôn mặt vùi vào cổ anh.
Vành tai để lộ trong không khí đỏ bừng lên.
Thời điểm sắc trời vừa hửng sáng, Thẩm Yểu ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi rốt cuộc được Từ Ý Bạch bế đi tắm rửa.
Từ Ý Bạch giúp cậu lau khô thân thể, rồi lại bế cậu về giường, ôm cậu từ sau lưng. Lưng Thẩm Yểu dựa vào ngực anh, cong chân cuộn mình, như ngủ đến say sưa.
Lông mi cậu rung lên, trong đôi mắt Thẩm Yểu hé mở lại là một mảng trấn tĩnh. Kỳ thật từ sau khi bị Từ Ý Bạch ký hiệu, cậu đã khôi phục tỉnh táo tương đối, song hết lần này đến lần khác lại bị nhấn chìm trong nhục dục.
Thẩm Yểu phát hiện nhận thức của bản thân đối với Từ Ý Bạch có chút sai lầm, cậu tựa hồ đánh giá thấp sự yêu thích của Từ Ý Bạch với mình, chia tay là đề tài không thể nhắc đến với anh.
Trong khoảng thời gian mấy năm ở bên Từ Ý Bạch, Thẩm Yểu đã chơi trò mất tích rất nhiều lần, cũng nhiều lần làm chuyện cố tình gây sự để thách thức giới hạn của anh.
Từ Ý Bạch rất hiếm khi nổi giận, cho dù là thời điểm giận dữ cũng chỉ là lựa chọn giảng giải, xem ra lần này đã chạm đến giới hạn của anh rồi.
Thẩm Yểu nhắm mắt trở mình, lại duỗi thân ôm lấy Từ Ý Bạch.
Lúc trước cậu lựa chọn Từ Ý Bạch, là vì cảm thấy anh dịu dàng thiện lương, thời điểm chia tay hẳn cũng sẽ suôn sẻ. Nhưng bộ dạng hiện tại của Từ Ý Bạch có chút sai lệch so với ấn tượng của cậu, như vậy sẽ có chút khó giải quyết.
Thẩm Yểu nghĩ tới Quan Thù, lần đầu chia tay trước kia cậu không có kinh nghiệm, Quan Thù thật sự giống một con chó điên, liên tiếp cắn xé cậu suốt một tháng trời.
Dẫu cho cuối cùng Quan Thù bị bức bách rời đi, cậu cũng có một khoảng thời gian rất dài không được yên giấc, giấc ngủ nông mà lại cảnh giác.
Cậu thường xuyên nằm mơ thấy vết cắn nóng bỏng trên tuyến thể, mơ thấy mồ hôi nhỏ đầy trên xương quai xanh mình, thấy gương mặt anh tuấn sắc bén của Quan Thù, ánh mắt mang theo thù hận cực đoan, khuôn mặt vẫn luôn khiến Thẩm Yểu thấy xa lạ mà quen thuộc.
Sau đó liền bừng tỉnh, với mồ hôi lạnh đầy đầu.
Điều này đã để lại ám ảnh sâu đậm cho Thẩm Yểu, hiện giờ hồi tưởng lại, tiếng hít thở của cậu cũng trở nên gấp rút dồn dập.
Cậu không định tiếp tục kiên quyết đòi chia tay với Từ Ý Bạch, huống chi, trong mối tình hoàn mỹ mà cậu kỳ vọng này, Từ Ý Bạch cũng đã trả giá rất nhiều, cũng làm cho cậu rất thỏa mãn.
Mối tình lãng mạn này từ thời khắc cậu nhắc đến chia tay đã hạ màn hoàn mỹ, nhưng Thẩm Yểu quyết định nhân từ một chút, cậu có thể cho Từ Ý Bạch thêm chút thời gian để giải thoát.
Dù sao chờ đến khi hết thảy mọi chuyện kết thúc, Từ Ý Bạch có thể sẽ vĩnh viễn không gặp được cậu nữa.
*
Thời điểm mặt trời lên cao, trên giường trong phòng mới lại có động tĩnh. Do kích thích quá độ, tối hôm qua Thẩm Yểu rơi rất nhiều nước mắt sinh lý, hiện tại mắt còn có chút sưng đỏ.
Cậu bị pheromone của Omega khác lôi kéo dụ dỗ tạo thành cơn động dục giả, sóng triều tình dục tối hôm qua đã rút khỏi mặt cậu, dấu vết trên thân thể lại chẳng thể tiêu tan.
Thẩm Yểu nâng tay chạm vào vết cắn trên tuyến thể, ngày hôm qua cậu không đếm được Từ Ý Bạch đã cắn mình bao lần.
Cậu nửa dựa trên giường, nhìn Từ Ý Bạch sớm đã rời giường, nhưng không biết đã đứng bên cạnh giường bao lâu, hỏi: “Giờ anh đã tỉnh táo lại chưa?”
Từ Ý Bạch trầm mặc không nói gật đầu.
Thẩm Yểu cũng gật đầu, vẻ mặt tự nhiên nói: “Vậy rót cho em cốc nước đi, cổ họng đau quá.”
Từ Ý Bạch đi ra ngoài, không bao lâu đã trở lại, đưa cốc nước trong tay cho Thẩm Yểu. Là một cốc nước ấm.
Thẩm Yểu tiếp nhận uống mấy ngụm, cổ họng khản đặc rốt cuộc đã dễ chịu hơn nhiều. Cậu uống hơn phân nửa cốc, lại theo thói quen mà trả cốc lại.
Từ Ý Bạch nhận lấy đặt lên tủ đầu giường, đế cốc chạm vào phát ra tiếng vang, kèm theo tiếng vang đó là giọng nói của anh.
“Thẩm Yểu.” Hốc mắt của anh lại nhịn không được dần dần đỏ lên, “Vì sao lại muốn chia tay?”
Anh từ nhỏ đã luôn ngồi thiền trước đàn dương cầm, đặt mông xuống là hết một ngày, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại. Đây cũng là một quá trình quan trọng ảnh hưởng đến tính cách của Từ Ý Bạch, dịu dàng mà bình tĩnh.
Lần đầu tiên Từ Ý Bạch có người mình thích, cũng là lần đầu tiên yêu đương, anh không thể giải thích nổi vì sao đêm hôm đó Thẩm Yểu còn vừa triền miên hôn môi với anh, quay mặt đi lại là một tin nhắn chia tay lạnh như băng qua di động.
Chẳng những không buồn nói thẳng mặt, mà thậm chí ngay cả lý do cũng không có.
Anh muốn biết bản thân trong lòng Thẩm Yểu rốt cuộc là thứ gì, anh muốn biết Thẩm Yểu có thật sự từng thích mình không.
Khi anh quá yêu Thẩm Yểu, cũng sẽ hận sự tự do của Thẩm Yểu.
Trên làn da trần trụi bên ngoài của Thẩm Yểu trải đầy đấu hôn anh lưu lại, trên tuyến thể còn có ký hiệu tạm thời tuyên bố với khắp chốn đây là Omega của anh.
Yết hầu anh trượt lên xuống, Từ Ý Bạch hỏi: “Em vẫn muốn chia tay với anh ư?”
Huyết dịch chảy ngược, Từ Ý Bạch nín thở lại. Nếu Thẩm Yểu nói đúng, Từ Ý Bạch cũng không biết bản thân sẽ có phản ứng gì.
Tối hôm qua anh tựa như một gã chồng ghen tuông cực đoan, hành vi làm ra với Thẩm Yểu, thậm chí có thể định tội cưỡng bức.
Từ Ý Bạch bất giác cúi xuống, để duy trì bình tĩnh, anh nhắm hai mắt lại.
Thân thể siết căng của anh lại bị thân người mềm mại của Omega ôm lấy, hương hoa hạnh vô hình tỏa ra từ tuyến thể cậu vỗ về anh.
Từ Ý Bạch dần dần thả lỏng thân thể, anh như được kéo từ bên vách núi trở lại đứng trên mặt đất bằng. Thân thể đi trước đại não, ôm chầm lấy Thẩm Yểu, tựa như muốn khắc ghi cậu vào trong thân thể.
Thẩm Yểu ưu tư trầm thấp nói, “Ngày đó em nghe thấy anh gọi điện thoại, nghe thấy người nhà muốn giới thiệu Omega cho anh...... Bọn họ rõ ràng biết anh có bạn trai mà.”
“Em không nghe hết ư?” Cánh tay Từ Ý Bạch siết chặt, “Sau đó anh có nói mình không cần, anh chỉ thích em.”
“Hơn nữa Thẩm Yểu, bọn họ đích thật là có vấn đề, nhưng cũng là vì em không chịu theo anh về nhà, cũng không bằng lòng để anh cho họ xem ảnh chụp. Mọi người vẫn luôn cho rằng anh đang nói dối.”
Thẩm Yểu ngược lại giận lẫy nói: “Chẳng phải em đã nói qua Tết em sẽ về cùng anh ư?”
“Anh rõ ràng biết em không có cảm giác an toàn, em rất dính người. Anh tốt như vậy...... Có đôi khi em cũng sẽ cảm thấy mình không xứng với anh.”
“Ngộ nhỡ Omega cha mẹ giới thiệu cho anh còn tốt hơn, còn xinh đẹp hơn nữa thì sao, em sợ anh không cần em nữa, đến mức muốn thử xem nếu không có anh thì sẽ thế nào.”
Cậu biết nước mắt là thứ rất hữu dụng, nhưng Thẩm Yểu lại không khóc được, cùng lắm cậu chỉ có thể khiến đuôi mắt đỏ lên.
Thẩm Yểu khổ sở nói: “Ngày đó đề nghị chia tay chỉ là muốn thử xem, block với trốn đi cũng chỉ là muốn xem thử anh rốt cuộc có đi tìm em hay không. Em biết rằng thật quá ấu trĩ, nhưng em vẫn luôn muốn biết mình quan trọng đến đâu đối với anh.”
“Tâm trạng em không tốt, cho nên buổi tối mấy ngày nay đều đến bar uống rượu. Danh thiếp kia chỉ là của Alpha đụng phải ở nơi đó bức ép nhét cho em, động dục cũng là do Omega tại chỗ đó đến kỳ.”
Cậu cầm lấy tay Từ Ý Bạch, vẻ mặt thoạt nhìn như oan ức vô ngần, Từ Ý Bạch không nhìn ra được bất cứ sai khác gì trên mặt cậu.
Những lời Thẩm Yểu nói vốn có logic nửa vời, giả như tin tưởng sẽ cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy cậu quá mức tùy hứng.
Nếu không tin, Từ Ý Bạch có thể hỏi vặn ra rất nhiều vấn đề.
Anh vẫn luôn nghĩ, tính cách đến đi như gió kia của Thẩm Yểu có phải cũng có liên quan đến anh, do anh hết lần này đến lần khác dung túng khiến Thẩm Yểu cảm thấy cho dù làm cái gì cũng đều được tha thứ.
Chỉ cần cậu không nói dối, chỉ cần sự yêu thích của cậu không phải là giả vờ, chỉ cần cậu không đề cập tới chia tay.
Từ Ý Bạch cảm thấy, cứ chiều chuộng như vậy cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu tất cả lời Thẩm Yểu nói đều là giả, vậy đây cũng là cơ hội cuối cùng cho cậu.
Song cơ hội cuối cùng này, lại là cơ hội thế nào, anh có cam lòng chia tay với Thẩm Yểu được không?
Ánh mắt Từ Ý Bạch đọng lại trên tuyến thể mượt mà của Thẩm Yểu, anh biết rằng mình luyến tiếc.
Thẩm Yểu vẫn là điệu bộ ỷ lại Từ Ý Bạch kia.
Cậu biết lời dối trá chắp vá khẩn cấp này có sơ hở, Từ Ý Bạch không có khả năng hoàn toàn tin tưởng cậu.
Điểm này cũng không quan trọng, cậu đại khái đã biết giới hạn của Từ Ý Bạch ở nơi nào, hiện tại chỉ cần trấn an Từ Ý Bạch là đủ rồi.
Khóe mắt cậu liếc qua tờ giấy vo viên trên sàn nhà.
Về phần Yến Tri Hành, y khó nắm bắt quá mức, thái độ với cậu chuyển biến đột ngột đến mức vô lý, giác quan thứ sáu của Thẩm Yểu nói với cậu phải tránh xa Yến Tri Hành.
Yến Tri Hành là giải pháp tối ưu, nhưng cậu quyết định không cần Yến Tri Hành nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook