CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Chu Đạt thường không đành lòng, Mục Trung nhìn qua Lâm Tùy An thì thấy vẻ mặt Lâm Tùy An lạnh lùng, nàng cũng không nhúc nhích, không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc, tuy rằng thời gian hắn quen biết Lâm Tùy An rất ngắn nhưng lúc trước lúc gặp nạn ở quán rượu Hồ Cơ nàng đã dốc sức cứu giúp, vừa rồi tiểu nương tử La gia muốn đập đầu vào quan tài tự sát, cũng là nàng xông vào cứu giúp, Mục Trung cho rằng Lâm Tùy An tuyệt đối không phải là người khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng thần sắc lúc này của nàng...
Mục Trung nhìn thấy La Khấu túm lấy ống tay áo Lâm Tùy An, Lâm Tùy An vẫn dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Đây là chuyện của gia đình La thị, người ngoài không tiện nhúng tay vào.
La Khấu nước mắt cuồn cuộn:
- Cứu huynh trưởng...
Lâm Tùy An lắc đầu:
- Ta không thể cứu hắn được.
Bốn người hầu kéo Mạnh Mãn ra ngoài, hai tay của Mạnh Mãn chạm xuống sàn nhà, móng tay bị nứt ra, vẽ ra mười vết máu:
- Ta không đi, ta là con của La gia chủ, ta là con của La thị! Không ai có thể đuổi ta ra khỏi La thị được!

Dân chúng đứng vây xem đều không đành lòng nhìn lại, người trong tộc La thị đứng im lặng nhìn theo như vậy, La Lục Lang và Trương huyện úy liếc nhau, trong mắt đều lộ ra ý cười.
La Khấu khóc đến toàn thân run rẩy:
- Lâm tỷ tỷ...!cầu xin tỷ...
Lâm Tùy An dứt khoát nhắm mắt lại.
Mục Trung Thành nhìn không nổi nữa, đang muốn ra tay thì nghe một tiếng thét chói tai, La Khấu chạy ra ngoài nhào vào người Mạnh Mãn, khóc lóc thê lương nói:
- Huynh trưởng không phải người như vậy! Các ngươi vu khống huynh trưởng, cướp đoạt vị trí gia chủ, a gia ta ở dưới suối biết được sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!
- La Khấu ngươi cấu kết với người ngoài làm hại La thị, cùng nhau đuổi ra ngoài hết cho ta!
La Lục Lang thét chói tai.
Lại có bốn gã tôi tớ cường tráng muốn xông lên muốn kéo La Khấu ra ngoài, Mục Trung kinh hãi bước thật nhanh ra, nhưng vào lúc này đột nhiên cảm thấy trước mắt có một cơn gió thổi qua, một bóng dáng xẹt qua trước mắt, chỉ trong một khoảnh khắc đã thấy một bóng đen lóe lên, tám gã tôi tớ bay ra ngoài mấy trượng, đám người La thị kinh hãi thét chói tai.
Mục Trung sợ hãi hít sâu một hơi, nhìn Lâm Tùy An thu thế đứng trước người La Khấu, dáng người cao ngất, ánh mắt sắc bén, nàng thậm chí còn không rút đao, chỉ dùng vỏ đao đã có thể đánh bay tám tên tôi tớ kia.
Ý cười trên mặt của La Lục Lang và Trương huyện úy còn chưa kịp tản đi, lại bị nỗi sợ hãi chiếm cứ hai mắt, hai khuôn mặt hiện ra trạng thái kỳ lạ nửa mừng nửa sợ, thoạt nhìn thực sự có hơi buồn cười.
Chu Đạt Thường che miệng, tròng mắt đảo tròn, không biết vì sao lại cảm thấy hơi vui sướng khi người gặp họa.
Chỉ thấy Lâm Tùy An vừa rồi vẻ mặt còn lạnh lùng sờ sờ đầu La Khấu khẽ mỉm cười, mày dài mắt phượng, ngũ quan sắc bén, lúc không cười không nói thì lạnh như băng giống như đứng cách người ngoài ngàn dặm, nhưng lúc này cười lên lại diu dàng mềm mại.
Hả?
Mục Trung dụi mắt, hoài nghi mình còn chưa đến năm mươi tuổi mà đã hoa mắt rồi, nếu không sao lại nhìn ra khí chất ngọc thụ lâm phong trên người của tiểu nương tử này được chứ.
Khoan đã, nãy giờ nàng ta không chịu ra tay chẳng lẽ là đang chờ tiểu nương tử La gia tự mình đứng ra sao?
- Ngươi là người nào?!
Trương huyện úy giận dữ quát lên.
- Người qua đường.
Lâm Tùy An nói.
La Lục Lang bước đến bên cạnh Trương huyện úy lẩm bẩm vài câu bên tai hắn, biểu cảm Trương huyện úy lập tức trở nên quái dị:
- Ngươi chính là nương tử Lâm gia lúc trước bị La tiểu nương tử cướp chồng sao?
Dân chúng vây xem xôn xao.

Lâm Tùy An:
- Sai rồi.
Ta cũng giống như tiểu nương tử La gia, là một người bình thường đã hưu một thằng tra nam.
Trương huyện úy:
- Tra...!tra gì cơ?
- Tra nam.

Là thể loại nam nhân chê nghèo yêu giàu, chơi xong thì bỏ, thiếu văn hóa thiếu đạo đức, chỉ dựa vào thân phận và mặt mũi để lừa gạt tình cảm và tiền tài của nữ tử.
Lâm Tùy An nói:
- Loại nam nhân này chẳng lẽ không phải là cặn bã trong đám rác rưởi sao? À, không đúng, thứ như hắn phải là gọi là cặn bã trong đám phân chó, gọi tắt là tra nam.
Có người trong đám dân chúng huýt sáo.
Trương huyện úy nóng nảy:
- Không được nói bậy, vị kia...!không phải người bình thường!
- Cứt chó nằm trong túi vàng thì không phải là cứt chó sao?
Lâm Tùy An hỏi.
Trương huyện úy ít nhiều cũng coi như là người đọc sách, đương nhiên không ngờ tới Lâm Tùy An lại thô tục đến vậy, cho nên lập tức bị cô làm cho gân cổ đỏ mặt.

Dân chúng vây xem lại rất vui vẻ hóng hớt, cảm thấy tiểu nương tử này nói chuyện hợp với khẩu vị của bọn họ, không khỏi cười rộ lên.
- Tiểu nương tử, rốt cuộc là tên tra nam nào thế? Nói ra để chúng ta cũng mở mang tầm mắt đi!
- Đúng vậy đúng vậy!
Với tính cách của Lâm Tùy An thì cô sẽ chiêu cáo thiên hạ cái đức hạnh của tên Tô Thành Tiên ra để cho tất cả mọi người nhìn xem cái gọi là sĩ gia cao tộc đều là cái thứ hàng gì, nhưng nàng qua thấy Mục Trung khẽ lắc đầu, Chu Đạt Thường điên cuồng xua tay, cho nên vẫn phải nuốt mấy lời đó trở về.
Mục Trung và Chu Đạt Thường cũng coi như đã từng giúp đỡ cô, nên không gây phiền toái cho bọn họ thì hơn.
- Chỉ là một tên cặn bã, tên tuổi không quan trọng.

Quan trọng là...
Lâm Tùy An nhìn đám người trong tộc La thị:
- Đám người này vì dục vọng cá nhân mã coi tên cặn bã đó như châu như nhọc, nịnh nọt không ngớt, rõ ràng tên cặn bã đó mới là hung thủ thế mà lại trăm phương ngàn kế bao che đứng về phía hắn, còn hắt nước bẩn hắt lên người nạn nhân, xấu xa tởm lợm đến như thế cũng thật sự khiến người ta thán phục!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương