Edit: Anne – Meow Team
Ở làng có hơi lạc hậu, nhiều cô gái đã lấy chồng khi mới mười lăm tuổi, còn bằng tuổi Trịnh Sở thì có người đã sinh được hai đứa con.
Trịnh Sở biết sẽ có chuyện như vậy ở nơi này, nhưng lần đầu tiên đối mặt với nó, cô vẫn cực kỳ ngạc nhiên.
Người dân ở đây đều thành thật chất phác, ngoại trừ một vài tên côn đồ chuyên gây sự thì đa số đều là người thật thà.
Ngoài chuyện không biết làm sao đối với phụ nữ, Cố Nguyên Trạch luôn gọn gàng nhanh chóng.

Trịnh Sở chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ sử dụng phương pháp này.
Trước đây anh ta thương tiếc nhất là con gái, người khác nói vài câu cũng khiến anh ta tin là thật.

Chính vì như vậy mà khi còn đi học, Cố Nguyên Trạch đã trốn học vài lần khiến bác Cố tức giận đến mức lấy thắt lưng đánh, mà anh ta vẫn không thay đổi.
Đến nơi này hai năm đã được mài giũa, nên đã trưởng thành rồi?
“Người ta còn trẻ, anh hãy cân nhắc cẩn thận.” Trịnh Sở dừng một chút: “Ngày mai anh ra ngoài à?”
Cố Nguyên Trạch lắc đầu nói: “Là ba ngày sau, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.

Lần trước anh một mình ra ngoài tìm em, không ai nghi ngờ, cho nên lần này anh định làm giống như lần đó, tìm một lý do để đi ra ngoài vào ban đêm.”
Trịnh Sở biết rõ, lắc đầu nói với Cố Nguyên Trạch: “Anh quay về một chuyến đã mất ba tiếng, buổi tối càng tốn nhiều thời gian hơn.

Nếu nhà họ Tạ phát hiện anh không có ở nhà, có thể Tạ Lâm sẽ gây chuyện ồn ào, nghĩ rằng anh tới chỗ em, như vậy sẽ có người nói xấu sau lưng.”
Cố Nguyên Trạch trả lời cô: “Tạ Lâm không thể phát hiện ra, để đề phòng thì em hãy giúp anh che giấu.

Nếu ai đó hỏi thì em nói em bị sốt và anh đến chăm sóc cho em, nếu không ai hỏi thì em cũng đừng nói.

Buổi sáng hôm đó anh sẽ trực tiếp đến trường.”
Trịnh Sở gật đầu nói được.
Mùa xuân mát mẻ, khác hẳn cái lạnh giá của mùa đông, gió thổi nhẹ vào người có cảm giác thoải mái.
Thím Lý bước ra từ phòng bếp, hai tay giữ hai đĩa đồ ăn.

Tuy sân hơi nhỏ nhưng cũng không quá chật, bà trực tiếp đi qua.
Trịnh Sở đổi chủ đề: “Gần đây Nam Nam thế nào rồi? Em thấy con bé đang tập đi, cũng đã đi được một đoạn rồi.”
Cố Nam Nam là con gái của Cố Nguyên Trạch và Tạ Thần, Trịnh Sở không có suy nghĩ nào với cô gái nhỏ chỉ mới một hai tuổi này.

Nếu cô có suy nghĩ, đó chỉ là coi con bé như đứa con gái nhỏ của người bạn trúc mã của mình.
Cố Nguyên Trạch lẳng lặng nhìn cô, sau đó lại thu hồi ánh mắt, nói thẳng: “Thân thể không tốt lắm, nhưng không có gì nghiêm trọng cả, cũng đã gọi được một tiếng bố luôn rồi.”
Thím Lý cắt ngang, nói: “Nam Nam được ông bà ngoại chăm sóc, họ yêu thương con bé như con gái của mình nên thầy Cố đừng lo lắng.


Ngược lại, Sở Sở một mình ở đây, không có ai làm bạn với nó đây.”
Cố Nguyên Trạch cười nói: “Gần đây con bận nhiều việc, thím giúp con nhiều như vậy, sau này con sẽ nhờ người mang chút đồ tốt đến đây nhận lỗi.”
Thím Lý không bỏ cuộc, bà vẫn muốn thuyết phục hai người họ ở bên nhau.
“Thím ơi, lát nữa thầy Cố còn có việc phải làm, nếu không kịp thì sẽ không tốt.” Trịnh Sở quay đầu lại nhìn Cố Nguyên Trạch: “Trời tối rồi, anh về trước đi.”
Động tác của Cố Nguyên Trạch hơi dừng lại, gật đầu rồi đứng dậy nói: “Vậy con đi trước ạ.”
Khi Tạ Thần còn sống, Trịnh Sở chưa bao giờ ở một mình quá lâu với Cố Nguyên Trạch.

Tạ Thần rất hay ghen tuông, còn Trịnh Sở thì biết tránh sự nghi ngờ.

Bây giờ cô đã hình thành thói quen không giữ anh ta lại, ngay cả khi đến lúc ăn cơm.
Thím Lý nóng nảy nói: “Cơm vừa mới hâm nóng, sao con lại để thầy Cố đi về?”
Cố Nguyên Trạch nói: “Hai ngày nay con luôn lo lắng cho Nam Nam sẽ xảy ra chuyện, nên lúc ở bên ngoài con không ăn cơm được.

Cảm ơn thím, con phải về thôi ạ.”
Anh ta đã nói như vậy, thím Lý cũng không giữ được nữa.

Bà khẽ thở dài, nghĩ nếu Trịnh Sở là con gái ruột của mình thì bằng mọi cách, bà sẽ làm cho cô phải kết hôn.
Thầy Cố là người có gia cảnh tốt và năng lực mạnh.

Điều quan trọng nhất là luôn quan tâm và ân cần với Trịnh Sở.

Người khác không nhìn ra được, nhưng thím Lý vẫn có mắt nhìn.

Vị kia của nhà bà, trước khi chết cũng có tính cách rất giống với thầy Cố.
Không ai biết lúc nào thì hai người phải trở về, lỡ sau mười năm hay hai mươi năm cũng không có kết quả, vậy chẳng phải cô gái tuyệt vời này đã lãng phí thanh xuân của mình một cách vô ích sao?
Thím Lý không biết tin tức mà Cố Nguyên Trạch nhận được, mà Cố Nguyên Trạch không thể nói cho bà biết.
Bà cho rằng bây giờ không có chuyện gì xảy ra, chỉ muốn Trịnh Sở có một mái ấm thật tốt.
Khi Cố Nguyên Trạch rời đi, bầu trời hoàn toàn tối đen.

Thím Lý thở ra một tiếng, như thể bà đang muốn mở miệng để nói gì đó.
Trịnh Sở vội vàng ngắt lời: “Thím ăn cơm thôi, con đói cả ngày rồi, thật sự rất mệt.

Lát nữa con còn muốn đi ngủ sớm một chút, thím đừng nhắc đến thầy Cố nữa.”
Ngày thường thím Lý là người luôn thuận theo, không phải kiểu người mạnh mẽ.


Nhìn thấy hai người đều có kiểu phản ứng thờ ơ như vậy, bà cũng không biết phải nói gì, đành phải kìm nén những lời muốn nói xuống.
Nhưng bà vẫn hơi tiếc nuối, hai đứa này có chính kiến quá, không ai thuyết phục được.

Trịnh Sở ngủ sớm, cả đêm không có mộng mị.
Nhưng sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời vừa tỏa ra, cô mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện với thím Lý ở cửa.
“… Bị cắn rồi…” “… Rất nghiêm trọng…” “… Bị chảy máu…”
Trịnh Sở không nghe rõ, nhưng hình như có người bị vật gì đó cắn.
Giọng nói của bọn họ không nhỏ, Trịnh Sở dụi dụi mắt rồi chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng che miệng ngáp một cái.
Dáng người Trịnh Sở hơi nhỏ nhắn, nhưng chỗ nên có thì vẫn có.
Cửa khóa từ bên trong, căn nhà được bố trí đơn sơ, không có vật dụng gì giá trị và được quét dọn sạch sẽ.

Chân của thím Lý có phần bất tiện.
Trịnh Sở vén chăn đứng dậy, ngón chân trắng nõn giẫm lên mặt đất sạch sẽ.

Những người bên ngoài vẫn đang nói chuyện, hình như một chuyện nghiêm trọng nào đó đã xảy ra.
Cô vừa chọn một chiếc váy trong tủ vừa lắng nghe.
“Sáng sớm đã đi ra ngoài, trên người đều là máu.”
Động tác của Trịnh Sở hơi dừng một chút, lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chiếc váy được thắt eo dài đến đầu gối.

Cô vén mái tóc đen của mình, hơi cúi xuống để sửa những nếp gấp vô tình tạo ra ở góc váy.
Trời mới mờ sáng, bên sông đã có không ít người đang giặt quần áo.

Nơi cô ở không được xem là có nhiều người, nhưng buổi sáng lại nhộn nhịp nhất.
Trịnh Sở nhẹ nhàng mở một khe hở trên rèm, ló đầu ra ngoài lén nhìn.
Cô biết rằng nhiều loại chuyện ngoài ý muốn hay xảy ra trong làng, rất kỳ lạ.

Lúc đầu thì khiến mọi người cảm thấy sợ hãi, sau khi điều tra rõ ràng thì lại làm cho mọi người dở khóc dở cười.
Trịnh Sở hơi dựa vào chiếc bàn gỗ bên cạnh, tay trắng nõn cầm chiếc lược gỗ lên nhẹ nhàng chải đầu, thuận tiện nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì.
Ở đây hầu như không có hoạt động giải trí hàng ngày.

Dân làng làm công việc đồng áng, còn Trịnh Sở làm giáo viên, ngoại trừ việc sửa bài tập thì là đọc sách.


Cô thực sự nhàn rỗi đến mức không có việc gì, chỉ có thể nghe họ kể những điều kỳ lạ này.
“Bà nghĩ chi phí bệnh viện ở bên ngoài là bao nhiêu? Ông ấy cũng thật là.” Một người nào đó mở miệng: “Đã hơn 70 tuổi còn đi ra ngoài vào nửa đêm mà không mang theo bất cứ thứ gì.

Sao mà không xảy ra chuyện được cơ chứ? May là con cái của ông ấy đều có hiếu, nhanh chóng đưa người ra bên ngoài.

Đổi thành mấy cô em chồng trong nhà tôi thì một xu tiền cũng không lấy ra được.”
“Chuyện này không thể trách ông ấy, chỉ là xui xẻo thôi.

Nghe nói Lý Hữu Tuyền và gia đình bọn họ cũng gặp nạn, trên mặt đất có vết máu.” Một người khác nói: “Bây giờ mấy đứa con nhà ông ta đều sợ hãi đến mức không dám ra ngoài.”
Trịnh Sở lại dừng hành động một chút, cô nhìn xuống vài lần mới để tâm vào.
Lý Hữu Tuyền là bố của Lý Tề.
Thím Lý bị dọa khi nghe kể lại, bà nói: “May mắn là cửa nhà của chúng tôi được khóa, cũng cách xa nhà họ.

Nếu không, tôi thực sự sẽ bị hù chết.”
Một bà thím vừa giặt quần áo xong, bà ấy thấy bên này đang nói về chuyện đó nên đi qua.
“Thực ra còn hơn thế nữa.

Nhà cửa của người ta ở đằng kia không tốt lắm, nó lộn xộn như có trộm vào.

Con chó nhà ai đó sủa suốt đêm, đi ra thì thấy bóng của Lục Câm.

Sau khi hỏi, tôi mới biết được là đứa trẻ trong gia đình họ đã chọc tức kẻ xui xẻo Lục Câm kia đó.”
“Vợ của Tiểu An đến rồi.” Thím Lý vẫy tay với bà ta: “Chuyện như thế nào vậy?”
“Tôi mới biết hôm qua con chó của Lục Câm đi vào thôn và bị Lý Tề nghịch ngợm đánh đập, nên tối hôm qua hắn ta mới đến trả đũa.” Vợ của Tiểu An đi tới với cái lồng giặt: “Người câm này thật độc ác, người ta đã bảy mươi tám tuổi rồi mà không buông tha.

Ông nội Lý Tư vào bệnh viện không biết khi nào mới ra được.

Những người khác đã không dám làm gì con ma xui xẻo đó, giờ càng hận hắn ta đến chết.”
Trịnh Sở ở trên lầu cau mày, Lý Tư và nhà Lý Tề xảy ra chuyện không may sao?
Lục Vi Chân có vẻ ngoài cao lớn cường tráng, không giống một người tốt, nhưng anh không tệ mà.

Con chó của anh hẳn là không thể cắn người, làm sao nó lại đột nhiên cắn ông nội Lý Tư?
Có người nói với thím Lý: “Nghe nói hôm qua cô Trịnh dắt con chó đó về nhà.

Thím à, thím nên rang khô một ít ngải cứu để khử mùi.

Tốt nhất là nên nhấn mạnh vài câu với cô Trịnh, đừng tiếp xúc nhiều với hắn ta.”
Thím Lý gật đầu liên tục: “Lát nữa tôi sẽ ra ngoài một chuyến.”
Trịnh Sở cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết rõ là chỗ nào.

Cô đặt chiếc lược trên bàn, chiếc lược vô tình rơi xuống đất phát ra âm thanh nhỏ, Trịnh Sở chợt hoàn hồn.


Cô vỗ nhẹ lên mặt, tự hỏi tại sao lại nghi ngờ loại chuyện này? Nó không liên quan gì đến cô.
Lục Vi Chân không có quan hệ gì với cô, vì vậy cô đừng nên kiếm chuyện thì tốt hơn.

Lục Vi Chân ngồi xổm bên giếng để bơm nước, rửa vết cắn trên cánh tay nhiều lần bằng nước xà phòng, sau đó khử độc trên cánh tay bằng cồn i-ốt.
Da thịt anh dày, tay chỉ bị tét một chút, không chảy máu.
Con chó bị xích ở một bên, đi lại trên mặt đất, ngửi mùi bằng mũi ướt.

Trên người nó có một miếng băng gạc do Trịnh Sở quấn, nhưng trông gọn gàng hơn hôm qua vì Lục Vi Chân đã đổi thuốc.
Vốn định đến nhà tìm người gây ra chuyện, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, bị cắn một phát.
Lục Vi Chân đứng dậy, ấn tăm bông lên cánh tay rắn chắc của mình.

Anh ngồi trên ghế tựa dưới mái hiên, mặc kệ con chó đang quay cuồng dưới chân anh.
Từng có những con sói trên núi, nhưng chúng đều bị săn giết vì quá nguy hiểm.

Anh đã không thấy vết tích của chúng trong hơn mười năm nay rồi.
Lục Vi Chân sống ở nơi này, có một khẩu súng săn để bảo vệ, nhưng anh không ngờ rằng mình sẽ gặp con sói trong làng nên đã không mang súng theo.
Tối hôm qua anh không thể nhìn thấy nó trông như thế nào, nhưng động tác nó không linh hoạt cho lắm.

Nó hơi gầy và hung dữ, hàm răng lại hơi lỏng, hẳn là một con sói già.
Con chó ngốc nghếch ngửi trên mặt đất hồi lâu, anh đi theo sau đó, cũng không tìm ra nhà của ai khác.

Thay vào đó, anh tìm thấy con sói già đang ngậm một miếng tiết gà trong miệng ở cuối làng.
Anh không biết con sói già này đã cắn người cách đây không lâu, cũng không thấy nó vào nhà của nhiều người để tìm thức ăn.
Thân người của Lục Vi Chân rất cường tráng, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, không sợ những chuyện như vậy.
Nhưng sói luôn đi theo đàn, một con xuất hiện thì phải có những con sói khác ở xung quanh.
Con chó sủa mấy tiếng rồi lao vào cắn, dù bị thương nhưng nó vẫn hung ác hơn sói già rất nhiều.
Sói già nhảy qua cắn Lục Vi Chân, anh xua tay nhưng cánh tay vô tình bị răng của nó làm xước.

Con sói già này thông minh, cũng biết mình đánh không lại nên chạy đi.
Có lẽ là do trước đó săn bắn quá nghiêm trọng, ngoại trừ con này, Lục Vi Chân không nhìn thấy có con sói nào khác còn sống.
Con sói này từng trốn người, nhưng nó già rồi và không thể chạy nhanh.

Gần đây trên núi khó kiếm thức ăn, thực sự đói không chịu được nữa nên nó chuẩn bị về làng ăn trộm.
Đầu tiên nó tìm đến nhà Lục Vi Chân, nhưng con chó của Lục Vi Chân vừa đứt xích, nhìn thấy nó thì đuổi cho sói cứ chạy mãi.

Sói già suýt bị vồ vì sự không linh hoạt của mình, cuối cùng chạy vào làng để ẩn náu.

Con chó không tìm thấy con sói gầy gò, nhưng không may nó đã bị lũ trẻ trong làng đụng phải..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương