Chân Tiên Kỳ Duyên
-
Chương 9: Tiểu thú kỳ lạ
"Người có Thiên Linh căn cũng không dễ gặp như vậy!" Thiếu phụ cười nhẹ nói, tiếp tục kiên nhẫn giải thích cho đồ đệ của mình: "Tuy rằng người này không phải Thiên Linh căn, nhưng Linh Căn của hắn còn khó gặp hơn Thiên Linh căn, là ngũ linh căn, cũng gọi là Ngũ Hành Linh căn! Vừa rồi ta cảm giác Ngũ Hành Linh khí chính là do người này trời sinh Linh khí, vừa rồi cách khá xa không cảm ứng được cẩn thận nên mới bị nhầm lẫn."
"Ngũ Hành Linh căn! Vậy không phải tất cả Ngũ Hành pháp thuật đều có thể tu luyện ư" Thiếu Nữ hoảng sợ nói, trong giọng nói còn có một tia hâm mộ.
"Ha ha! Cái này cũng không có gì đáng ngưỡng mộ, Tiên Nhi! Con cần phải biết Tu Tiên giả chúng ta phải có Linh căn mới có thể cảm ứng thiên địa linh khí, chỉ có cảm ứng được thiên địa linh khí mới có thể tu Tiên, thuộc tính linh căn của từng Tu Tiên giả đều là do Ngũ Hành thuộc tính tạo thành, chia làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại thuộc tính cơ bản, giống như ngươi thuộc về Tu Tiên giả đơn linh căn thuộc tính thì gọi là Thiên Linh căn, nếu được tu luyện công pháp phù hợp cơ hồ là một đường bằng phẳng, tốc độ tu luyện nhanh đến kinh người, thuộc về thiên tài tu Tiên nghìn năm khó gặp, Tu tiên giả Song linh căn thì là người có linh căn gồm hai loại thuộc tính, cũng được cho là kỳ tài tu Tiên trăm năm khó gặp, Tu Tiên giả cólinh căn gồmba loại thuộc tính thì là Tam Linh căn, về phần tứ linh căn, ngũ linh căn thì thuộc về Ngụy linh căn, nhưng mà tuy Ngũ Hành Linh căn thuộc về Ngụy linh căn, nhưng so với Thiên Linh Căn còn hiếm thấy hơn. Tuy rằng có thể cảm ứng thiên địa linh khí, nhưng mà tiến độ thật sự là chậm kinh người. Hầu như không có khả năng tiến vào Đại Đạo, ngoài ra, còn có Biến dị linh căn do hai loại thuộc tính ngũ hành trở lên hỗn hợp lại mà thành , cũng gọi là Dị Linh căn, ví dụ như của sư phụ là Băng Linh căn là một loại dị Linh căn". Thiếu phụ thấy vẻ mặt Thiếu Nữ hiếu kỳ cùng hâm mộ, liền giải rõ ràng về các loại Linh căn cho nàng.
"A! Thì ra là thế!" Thiểu Nữ bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Được rồi! Làm chậm trễ của ta không ít thời gian! Ta đã phát hiện tung tích Ngũ Hành Thải Linh chi, cái đồ giảo hoạt này rõ ràng biết chui xuống đất để chạy trốn!" Thiếu phụ nói xong, cầm tay Thiếu nữ chuẩn bị bay tới phía thôn trấn.
"Ai! Đợi đã ...! Sư phụ! Còn người này thì tính sao?" Thiểu Nữ nhìn nhìn Lý Hiểu Nhai khó khăn nói.
"Cái này!" Thiếu phụ sững sờ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ trong lòng: "Chính mình đồ đệ vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, còn chưa thấy qua người chết bao giờ, tâm địa còn thập phần tinh khiết thiện lương, chính mình hiện tại bỏ mặc người này thấy chết không cứu, nói không chừng về sau nàng tu luyện lại nảy sinh tâm ma, vì phòng ngừa vạn nhất! người này tuy là Ngụy linh căn không thích hợp tu luyện, nhưng cũng coi là hữu duyên, cứu hắn một mạng coi như là vận mệnh của hắn a."
Nghĩ tới đây, thiếu phụ hướng tới thân thể Lý Hiểu Nhai đang nằm trên đất, ống tay áo vung lên, vậy mà đem Lý Hiểu Nhai chậm rãi nhấc lên khỏi mặt đất, giống như có một bàn tay vô hình đem hắn nâng lên vậy, đợi khi thân hình bất động của hắn ổn định trên không trung cách mặt đất chừng vài xích, nàng mới chậm rãi nâng đôi tay trắng như tuyết của mình lên, ngón tay thon dài tựa như được tạc bằng ngọc khẽ điểm vào không trung, đột nhiên một đoàn lam quang từ ngón tay nàng xuất ra bắn tới trên người Lý Hiểu Nhai, ngay lập tức một mảnh Lam Quang phủ kín lấy thân thể hắn.
“XOẸT XOẸT” hai tiếng, phi đao đang cắm trên người Lý Hiểu Nhai bị đẩy ngược ra mang theo một tia máu loãng, thần kỳ là máu cũng lập tức ngưng chảy, đột nhiên điểm điểm Lam Quang kéo đến tập trung tại trên miệng vết thương, theo Lam quang tập trung đến càng nhiều vết thương của hắn cũng lành lại với tốc độ mà dùng mắt thường cũng nhìn thất được, đến khi Lam Quang biến mất, thân thể Lý Hiểu Nhai cũng hoàn toàn lành lặn,chầm chậm đặt trở lại trên mặt đất.
"Tốt rồi! Hắn một hồi sẽ tỉnh lại a" thiếu phụ thu tay lại không thèm để ý nói, tựa hồ những điều thần kỳ vừa xảy ra không làm nàng tốn lấy một chút khí lực nào.
Nếu như Lý Hiểu Nhai lúc này còn tỉnh táo, chứng kiến được nàng chữa trị cho mình một cách thần kỳ như vậy, chỉ sợ lập tức ba bái chín lạy mặt mũi tràn đầy thành kính nói: "Thần Tiên a! ! !"
"Oa! Sư phụ! Ngươi thật lợi hại, mới một lát như vậy mà người đã trị xong cho hắn rồi?" Thiếu Nữ trong mắt lấp lánh tinh quang, sùng bái nói.
"Ha ha! Một chút vết thương nhỏ còn không lọt vào mắt sư phụ. Đi thôi!" Thiếu phụ không thèm để ý cười cười, kéo Thiếu Nữ phi thiên bay đi.
Nhưng các nàng lại không hề biết là các nàng vừa rời đi không lâu, mặt đất bên cạnh Lý Hiểu Nhai đột nhiên có một con vật chui ra.
Lý Hiểu Nhai đột nhiên cảm giác có thứ gì đó chạm vào mặt, ngón tay giật giật, chậm rãi mở to mắt nhìn, chỉ thấy một tiểu thú màu trắng béo núc ních đang đứng ở trước mặt, Lý Hiểu Nhai cả kinh, vội vàng lăn người bò lên, tiểu thú màu trắng cũng giật mình thoắt một cái đã không thấy tăm hơi.
"Ồ! Thương thế của ta đều đã được chữa tốt?" Lý Hiểu Nhai vừa đứng lên đã cảm thấy không đúng, kinh ngạc nói ra. Cúi đầu nhìn nhìn lồng ngực của mình, vệt chưởng ấn kia đã biến mất, phi đao ở bả vai cùng đùi đã sớm không cánh mà bay rồi, hắn ngơ ngác kiểm tra vết thương vùng đùi, làm gì có vết thương nào! Chỗ đó một mảnh bóng loáng, một chút dấu vết đều không có.
"Chẳng lẽ ta là nằm mơ rồi! ? Nhưng mà cái lỗ bị phi đao đâm rách vẫn còn nha!" Lý Hiểu Nhai không hiểu thấu vuốt đầu của mình, có chút không thể tin véo véo hai má xem liệu có phải mình mơ hay không, nhưng hai vết máu cùng lỗ thủng bị phi đao đâm rất rõ ràng chứng minh tất cả đều là sự thật...
Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhếch lên, chứng kiến tiểu thú béo mập kia đang trốn ở sau một gốc cây không xa, thò ra nửa cái đầu trông giống như đầu thỏ con tò mò nhìn hắn, Lý Hiểu Nhai trong nội tâm không khỏi khẽ động, chẳng lẽ là nó cứu mình.
"Ngươi lại đây nào! Là ngươi đã cứu ta phải không?" Lý Hiểu Nhai vẫy vẫy tay gọi tiểu thú, thân mật gọi.
Tựa hồ cảm thấy thiện ý của Lý Hiểu Nhai, tiểu gia hỏa kia trong mắt hiện lên một chút do dự, sau đó chậm rãi đi ra, chỉ thấy tiểu gia hỏa này chỉ cao cỡ một xích, bộ lông trắng như tuyết, cái đầu tròn tròn nho nhỏ bên trên lại mọc ra một đôi tai rất dài, một đôi mắt to tròn vo đen láy không ngừng chớp chớp. Bộ dáng rất có linh tính. Thân thể cũng không giống bất cứ tiểu thú nào hắn biết, chỉ thấy nguyên một khối cầu núc ních, phía dưới mọc ra hai cái chân ngắn mập mạp, sau lưng còn có tới năm cái đuôi dài, lại còn mỗi cái một màu khác nhau, theo thứ tự là hồng, cam, hoàng, lam, lục.
Lý Hiểu Nhai nhìn nhìn tiểu gia hỏa này, càng nhìn hắn càng thấy tiểu thú đáng yêu, dù Lý Hiểu Nhai hắn thấy cũng chưa từng thấy qua, nghe cũng chưa từng nghe qua có tiểu thú nào bộ dáng như vậy.
Tiểu gia hỏa này đi đến trước người Lý Hiểu Nhai ba thước bỗng nhiên dừng lại, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nháy nháy đôi mắt to nhìn hắn, bộ dạng tựa hồ đang do dự.
Lý Hiểu Nhai thật sự chịu không được tiểu thú đáng yêu này rồi, tay phải cẩn thận chậm rãi vươn hướng tiểu thú, muốn sờ vào cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của nó, vừa đụng phải lỗ tai của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa này tựa như chấn kinh lóe lên, Lý Hiểu Nhai chỉ cảm thấy hoa mắt, tiểu gia hỏa kia đã không thấy đâu, tốc độ đúng là nhanh như thiểm điện, Lý Hiểu Nhai sửng sốt không phát hiện ra tiểu gia hỏa kia chạy đi như thế nào.
"Ai! Đừng đi a!" Lý Hiểu Nhai vội đứng lên hô to, nhìn chung quanh một vòng, cũng không có phát hiện bóng dáng của tiểu gia hỏa kia ở đâu. Trong nội tâm rất thất vọng. Bỗng nhiên chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, hình như có thứ gì đó đứng trên vai hắn, Lý Hiểu Nhai quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là tiểu thú đáng yêu kia, Lý Hiểu Nhai trong nội tâm cuồng hỉ, bả vai cũng không dám động một chút, sợ vật nhỏ này lại chạy.
Lý Hiểu Nhai muốn ôm tiểu gia hỏa này xuống, rồi lại sợ vật nhỏ này chạy đi, một lúc sau, Lý Hiểu Nhai cảm giác mình bả vai có chút cứng ngắc, nhịn không được mà hỏi: "Ai! Là ngươi đã cứu ta phải không? Ngươi tên là gì hả?"
Thoáng hiện tiên duyên, Tiểu thú xuất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook