Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm
-
Chương 19
“Một, hai, ba…tổng cộng năm chai Heineken, thêm hai bao Mild Seven, giảm giá cho anh, 120 tệ”.
chỗ này mình ko chắc là Mild Seven hay Seven Stars, nhưng 2 loại hình như cùng 1 hãng sản xuất nên là kệ đi nhe hihi:3
Đinh Bùi Quân xoa trán cười khổ. “Tử Bội, em còn muốn tính tiền với anh?”
Tử Bội đem vỏ chai trên quầy bar thu dọn qua một bên, không thèm ngẩng mặt lên nói. “Sao lại không tính? Anh tối nào cũng tới đây báo danh, chẳng lẽ lần nào cũng miễn phí cho anh?”
Đinh Bùi Quân yên lặng lôi ví ra, rút mấy tờ tiền đưa qua. Tử Bội không hề khách khí nhận lấy, nhìn đồng hồ trên tường, mở miệng nói. “Này, mười hai giờ rồi, còn không đi?”
“Mai cuối tuần”.
“Wow, thật hiếm có khi!” Tử Bội cười ra một tiếng. “Trước kia cho dù là cuối tuần thì không quá mười một giờ anh đã đi a. Như thế nào, Vệ Đình đi rồi, muốn ở quán của em tìm người mới?”
Đinh Bùi Quân nháy mắt thay đổi sắc mặt. “Câm miệng!”
Tử Bội biến sắc, muốn tức giận nhưng phải nhịn xuống, tựa tiếu phi tiếu nói. “OK, coi như em cái gì cũng chưa nói. Mười hai rưỡi quán đóng của, anh không muốn đi cũng phải đi”.
“Bang” một tiếng đem chai Heineken cuối cùng ném tới trước mặt Đinh Bùi Quân, Tử Bội xoay người đi ra.
Đinh Bùi Quân từ quán bar đi ra, lái xe về nhà, tắm rửa, cuối cùng mặc áo choàng tắm mệt mỏi ngồi trên sofa, tuỳ tay lấy một ly sữa từ trong tủ lạnh, đưa tới bên miệng. Vừa định uống, hắn lại nhíu mày, tay mới nâng lên rồi hạ xuống.
Người kia đã không còn ở đây, sao mình vẫn còn uống sữa trước khi ngủ?
Bỗng nhiên thấy bực bội trong lòng, căn nhà rộng lớn vắng vẻ, cho dù có mở TV cũng không cảm thấy một chút náo nhiệt. Đã tháng tám rồi, mùa hè cũng sắp kết thúc, người kia, đã rời đi bốn tháng.
Làm thật dứt khoát, ngay cả một cú điện thoại cũng chưa từng gọi cho hắn.
Sau khi kỳ nghỉ mùng một tháng năm chấm dứt, Vệ Đình quả nhiên trực tiếp xuống công ty chi nhánh báo danh. Đinh Bùi Quân sau kỳ nghỉ trở lại công ty, chỉ thấy bàn làm việc của Vệ Đình đã trống không, nhân viên cấp dưới nói với hắn, người ta tối hôm trước đã thu dọn tốt đồ đạc, hiện tại chắc là đang trên đường đi rồi.
“Tốt xấu gì cũng nên cùng chúng ta ăn bữa cơm chia tay chứ?” Người kia nói thầm. “Tiểu tử kia bình thường thái độ không đến nỗi nào, cùng là đồng nghiệp một thời gian, không nói một tiếng đã rời đi”.
Đinh Bùi Quân không có biểu tình gì đi vào phòng làm việc, nhưng tiếng sập cửa vang dội đã thể hiện rõ tâm tình tức giận và kinh ngạc của hắn.
Thật sự… nói đi là đi!
Đinh Bùi Quân biết chính mình không có lập trường để tức giận, lúc trước ở buổi họp giữa các quản lý, chọn ra người để điều đi là hắn, cùng mọi người thảo luận, đề bạt Vệ Đình cũng là hắn. Thời điểm ấy hắn chỉ nghĩ, Diệp Tín vừa kết hôn không lâu, bà xã lại đang có thai, nếu để cậu ta đi thì có chút không thấu tình lý. Huống chi, đến công ty chi nhanh để rèn luyện là chuyện tốt, chẳng lẽ Vệ Đình lại không muốn sao?
Chính là hắn không nghĩ tới, vốn dĩ chỉ là năm tháng ngắn ngủi mà thôi, nhưng Vệ Đình lại có thể mỉm cười nói với hắn một câu, hiệp ước kết thúc trước thời hạn.
Mẹ nó! Ai nói đó là hiệp ước!
Cùng Vệ Đình một chỗ, kỳ thật ngay từ đầu đã nằm trong dự liệu của Đinh Bùi Quân. Hắn bị bộ dáng náo loạn không mang theo mưu tính của Vệ Đình khi uống say hấp dẫn, ngay từ đầu đã cảm thấy y đáng yêu, chậm rãi còn có chút thích y. Đinh Bùi Quân không phải không do dự, dù sao hắn chưa từng động tới loại hình như Vệ Đình. Vệ Đình thoạt nhìn cá tính đơn thuần nhu thuận, không biết cuối cùng có thể bị hắn làm cho thương tổn hay không. Trước kia Đinh Bùi Quân chọn đối tượng đều là người trong giới, không cần nghiêm túc, thời điểm ở cùng nhau, chỉ cần đối phương không muốn tiếp tục sẽ rõ ràng chia tay.
Hắn chưa bao giờ thích tình cảm dây dưa không dứt khoát, đương nhiên cũng đã từng gặp qua đối tượng không muốn buông tha không muốn chấm dứt. Đinh Bùi Quân thật vất vả mới có thể cắt đứt liên hệ với người đó, cho nên về sau hắn càng thêm cẩn thận, bởi vậy hắn mới nói với Vệ Đình, đem thời gian một năm của y giao cho hắn.
Bị hấp dẫn, bị hấp dẫn, hắn muốn người này, nhưng rồi lại sợ bị lún sâu vào đó, có lẽ cũng là sợ đối phương sẽ lún sâu. Hắn đã nghĩ, Vệ Đình sẽ không có khả năng cùng hắn lâu dài một chỗ, mà nói đến tình cảm, hắn lại không biết mình có thể duy trì bao lâu.
Hắn ở trong lòng vừa không tin tưởng chính mình, vừa không tin tưởng Vệ Đình.
Bởi vậy hắn đem quyền lựa chọn cho Vệ Đình, nếu y không đáp ứng, hắn sẽ không miễn cưỡng. Chính là Vệ Đình cư nhiên lại đồng ý, hơn nữa lập tức đến ở chung với hắn. Bên nhau càng lâu lại càng tự nhiên, dần dần hắn cũng bắt đầu yên lòng, có lẽ đoạn tình yêu này có thể so với trước kia duy trì lâu hơn, có lẽ… Có đôi khi hắn nghĩ, nếu Vệ Đình nguyện ý tiếp tục mối quan hệ này, hắn cũng sẽ nguyện ý.
Cho dù y vẫn không thể thay thế phần tình cảm trong tim hắn, cho dù hắn chỉ thích y một chút thôi, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ rất hợp nhau.
Hắn thích Vệ Đình ở dưới sự đùa giỡn của hắn mà vô ý toát ra tính nết như tiểu quỷ, thích y khi uống rượu lộ ra chút lơ đãng, thích y khi được hắn ôm lại có thể hơi hơi đỏ mặt.
Nhưng mà Tử Bội lại nói với hắn, đúng, anh thích anh ta, chẳng qua là anh không chịu để anh ta thay thế cho người trong lòng mà thôi. Ở trong lòng anh ai quan trọng hơn, chẳng phải đã thể hiện quá rõ rồi sao? Anh ta không phải robot, anh cho là anh ta không có cảm giác không biết đau khổ chắc? Anh ta sao phải cam tâm tình nguyện làm thứ phẩm?
Đinh Bùi Quân sờ bao thuốc, gần đây hắn lại đột nhiên nghiện thuốc lá, mỗi ngày phải hút hết hai bao.
Đã từ lâu không trải qua tư vị tịch mịch, nay nó lại kéo đến như gió bão, khiến hắn bất ngờ không kịp phòng bị.
chỗ này mình ko chắc là Mild Seven hay Seven Stars, nhưng 2 loại hình như cùng 1 hãng sản xuất nên là kệ đi nhe hihi:3
Đinh Bùi Quân xoa trán cười khổ. “Tử Bội, em còn muốn tính tiền với anh?”
Tử Bội đem vỏ chai trên quầy bar thu dọn qua một bên, không thèm ngẩng mặt lên nói. “Sao lại không tính? Anh tối nào cũng tới đây báo danh, chẳng lẽ lần nào cũng miễn phí cho anh?”
Đinh Bùi Quân yên lặng lôi ví ra, rút mấy tờ tiền đưa qua. Tử Bội không hề khách khí nhận lấy, nhìn đồng hồ trên tường, mở miệng nói. “Này, mười hai giờ rồi, còn không đi?”
“Mai cuối tuần”.
“Wow, thật hiếm có khi!” Tử Bội cười ra một tiếng. “Trước kia cho dù là cuối tuần thì không quá mười một giờ anh đã đi a. Như thế nào, Vệ Đình đi rồi, muốn ở quán của em tìm người mới?”
Đinh Bùi Quân nháy mắt thay đổi sắc mặt. “Câm miệng!”
Tử Bội biến sắc, muốn tức giận nhưng phải nhịn xuống, tựa tiếu phi tiếu nói. “OK, coi như em cái gì cũng chưa nói. Mười hai rưỡi quán đóng của, anh không muốn đi cũng phải đi”.
“Bang” một tiếng đem chai Heineken cuối cùng ném tới trước mặt Đinh Bùi Quân, Tử Bội xoay người đi ra.
Đinh Bùi Quân từ quán bar đi ra, lái xe về nhà, tắm rửa, cuối cùng mặc áo choàng tắm mệt mỏi ngồi trên sofa, tuỳ tay lấy một ly sữa từ trong tủ lạnh, đưa tới bên miệng. Vừa định uống, hắn lại nhíu mày, tay mới nâng lên rồi hạ xuống.
Người kia đã không còn ở đây, sao mình vẫn còn uống sữa trước khi ngủ?
Bỗng nhiên thấy bực bội trong lòng, căn nhà rộng lớn vắng vẻ, cho dù có mở TV cũng không cảm thấy một chút náo nhiệt. Đã tháng tám rồi, mùa hè cũng sắp kết thúc, người kia, đã rời đi bốn tháng.
Làm thật dứt khoát, ngay cả một cú điện thoại cũng chưa từng gọi cho hắn.
Sau khi kỳ nghỉ mùng một tháng năm chấm dứt, Vệ Đình quả nhiên trực tiếp xuống công ty chi nhánh báo danh. Đinh Bùi Quân sau kỳ nghỉ trở lại công ty, chỉ thấy bàn làm việc của Vệ Đình đã trống không, nhân viên cấp dưới nói với hắn, người ta tối hôm trước đã thu dọn tốt đồ đạc, hiện tại chắc là đang trên đường đi rồi.
“Tốt xấu gì cũng nên cùng chúng ta ăn bữa cơm chia tay chứ?” Người kia nói thầm. “Tiểu tử kia bình thường thái độ không đến nỗi nào, cùng là đồng nghiệp một thời gian, không nói một tiếng đã rời đi”.
Đinh Bùi Quân không có biểu tình gì đi vào phòng làm việc, nhưng tiếng sập cửa vang dội đã thể hiện rõ tâm tình tức giận và kinh ngạc của hắn.
Thật sự… nói đi là đi!
Đinh Bùi Quân biết chính mình không có lập trường để tức giận, lúc trước ở buổi họp giữa các quản lý, chọn ra người để điều đi là hắn, cùng mọi người thảo luận, đề bạt Vệ Đình cũng là hắn. Thời điểm ấy hắn chỉ nghĩ, Diệp Tín vừa kết hôn không lâu, bà xã lại đang có thai, nếu để cậu ta đi thì có chút không thấu tình lý. Huống chi, đến công ty chi nhanh để rèn luyện là chuyện tốt, chẳng lẽ Vệ Đình lại không muốn sao?
Chính là hắn không nghĩ tới, vốn dĩ chỉ là năm tháng ngắn ngủi mà thôi, nhưng Vệ Đình lại có thể mỉm cười nói với hắn một câu, hiệp ước kết thúc trước thời hạn.
Mẹ nó! Ai nói đó là hiệp ước!
Cùng Vệ Đình một chỗ, kỳ thật ngay từ đầu đã nằm trong dự liệu của Đinh Bùi Quân. Hắn bị bộ dáng náo loạn không mang theo mưu tính của Vệ Đình khi uống say hấp dẫn, ngay từ đầu đã cảm thấy y đáng yêu, chậm rãi còn có chút thích y. Đinh Bùi Quân không phải không do dự, dù sao hắn chưa từng động tới loại hình như Vệ Đình. Vệ Đình thoạt nhìn cá tính đơn thuần nhu thuận, không biết cuối cùng có thể bị hắn làm cho thương tổn hay không. Trước kia Đinh Bùi Quân chọn đối tượng đều là người trong giới, không cần nghiêm túc, thời điểm ở cùng nhau, chỉ cần đối phương không muốn tiếp tục sẽ rõ ràng chia tay.
Hắn chưa bao giờ thích tình cảm dây dưa không dứt khoát, đương nhiên cũng đã từng gặp qua đối tượng không muốn buông tha không muốn chấm dứt. Đinh Bùi Quân thật vất vả mới có thể cắt đứt liên hệ với người đó, cho nên về sau hắn càng thêm cẩn thận, bởi vậy hắn mới nói với Vệ Đình, đem thời gian một năm của y giao cho hắn.
Bị hấp dẫn, bị hấp dẫn, hắn muốn người này, nhưng rồi lại sợ bị lún sâu vào đó, có lẽ cũng là sợ đối phương sẽ lún sâu. Hắn đã nghĩ, Vệ Đình sẽ không có khả năng cùng hắn lâu dài một chỗ, mà nói đến tình cảm, hắn lại không biết mình có thể duy trì bao lâu.
Hắn ở trong lòng vừa không tin tưởng chính mình, vừa không tin tưởng Vệ Đình.
Bởi vậy hắn đem quyền lựa chọn cho Vệ Đình, nếu y không đáp ứng, hắn sẽ không miễn cưỡng. Chính là Vệ Đình cư nhiên lại đồng ý, hơn nữa lập tức đến ở chung với hắn. Bên nhau càng lâu lại càng tự nhiên, dần dần hắn cũng bắt đầu yên lòng, có lẽ đoạn tình yêu này có thể so với trước kia duy trì lâu hơn, có lẽ… Có đôi khi hắn nghĩ, nếu Vệ Đình nguyện ý tiếp tục mối quan hệ này, hắn cũng sẽ nguyện ý.
Cho dù y vẫn không thể thay thế phần tình cảm trong tim hắn, cho dù hắn chỉ thích y một chút thôi, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ rất hợp nhau.
Hắn thích Vệ Đình ở dưới sự đùa giỡn của hắn mà vô ý toát ra tính nết như tiểu quỷ, thích y khi uống rượu lộ ra chút lơ đãng, thích y khi được hắn ôm lại có thể hơi hơi đỏ mặt.
Nhưng mà Tử Bội lại nói với hắn, đúng, anh thích anh ta, chẳng qua là anh không chịu để anh ta thay thế cho người trong lòng mà thôi. Ở trong lòng anh ai quan trọng hơn, chẳng phải đã thể hiện quá rõ rồi sao? Anh ta không phải robot, anh cho là anh ta không có cảm giác không biết đau khổ chắc? Anh ta sao phải cam tâm tình nguyện làm thứ phẩm?
Đinh Bùi Quân sờ bao thuốc, gần đây hắn lại đột nhiên nghiện thuốc lá, mỗi ngày phải hút hết hai bao.
Đã từ lâu không trải qua tư vị tịch mịch, nay nó lại kéo đến như gió bão, khiến hắn bất ngờ không kịp phòng bị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook