Chân Nhân Không Lộ Tướng
Chương 51: Bà mối chết

Sau cùng Lục Tử Triệt cũng không đi, tựa như không có nhãn lực tự nhận thấy mình như kỳ đàn cản mũi, Quách Tiểu Trà và Cố Thường đổi vài chỗ nói chuyện, hắn đều theo toàn bộ hành trình, luôn là cả ba người cùng đi.

“Lục Tử Triệt, chuyện của ngươi thật sự đều làm xong rồi à? Rõ ràng hôm qua ngươi còn rất bận rộn muộn mới trở về.” Cố Thường không chịu nổi Lục Tử Triệt nhìn chằm chằm nàng và Quách Tiểu Trà giống như nhìn phạm nhân, cuối cùng lúc không thể nhịn được nữa đem bất mãn oán trách nói ra.

Hai tay Lục Tử Triệt chắp sau lưng, híp hai mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp trên mặt, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thích ý, nghe vậy nhẹ nhàng cười: “Chính vì tối qua giải quyết hết mọi việc, hôm nay mới tranh thủ được nửa ngày nhàn tản.”

Mặt Cố Thường tái đi, nàng và Quách Tiểu Trà cùng chung ý nghĩ: vì sao không phải là hôm nay hắn bận rộn đến mức muốn chết, ngày mai mới nhàn rỗi?

Quách Tiểu Trà cảm thấy giữa bằng hữu tốt nên nói chút chuyện tư mật, không nên có mặt người ngoài, kết quả Lục Tử Triệt dường như cố ý vẫn không cút đi, cố tình xem nhẹ giá trị sức mạnh của hắn và Cố Thường, đánh không lại người ta, cứng không dùng được, dùng yếu cũng không hiệu nghiệm.

Thật không hiểu chuyện gì xảy ra với Lục Tử Triệt, Lục Tam không ở nhà, hắn thân là bằng hữu của một công tử vắng nhà sao tốt như vậy ý tứ ở Lục gia ăn chùa nhiều ngày không đi? Thật không nhìn ra da mặt Lục Tử Triệt này so với mình còn dầy hơn, hắn cũng có ý tứ không tốt thừa dịp bằng hữu tốt không có nhà ở trong phủ của người ta ăn chùa không cút đi, còn quấy rầy “Bằng hữu tốt” người ta nói chuyện!

“Ngươi lườm ta?” Tầm mắt Lục Tử Triệt bỗng quét về phía Quách Tiểu Trà hai mắt (Quách Tiểu Trà) thi thoảng như muốn lăng trì hắn (Lục Tử Triệt).

Quách Tiểu Trà nghe vậy cả kinh, con mắt ra sức chớp chớp, bắt buộc chính mình hé ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu: “Đâu có? Do mắt ta bị rút gân đại ca không phát hiện?”

“Không cảm thấy mắt ngươi bị rút gân, ta cảm thấy đầu óc ngươi có chút rút gân!” Lục Tử Triệt hừ nhẹ.

Cố Thường bất mãn, cả giận nói: “Lục Tử Triệt, không được bắt nạt bằng hữu của ta!”

“Bằng hữu của nàng?” Lục Tử Triệt nhướng mày, tầm mắt nhìn về phía Cố Thường độ ấm giảm vài phần, “Hắn là bằng hữu của nàng, vậy còn ta? Là kẻ địch của nàng?”

“Này...” Cố Thường bị hỏi vặn, nàng và Lục Tử Triệt là quan hệ như thế nào? Bằng hữu hoặc kẻ thù đều không quá chính xác, chẳng lẽ là đối tượng “Mộng xuân”? Đáp án này quá kinh dị.

Quách Tiểu Trà thấy mặt Cố Thường đột nhiên trắng bệch, nháy mắt lại đỏ lên, chẳng hiểu tại sao hỏi: “Ngươi nghĩ đến cái gì sợ đến như vậy? Không phải là coi đại ca ta như ma đầu giết người chứ?”

Cố Thường dùng sức xoa xoa mặt, cằm khẽ nâng vẻ mặt kiêu ngạo: “Ta mà sợ ma đầu giết người? Ngươi hỏi hắn một chút thất thủ mấy lần trên tay ta rồi?”

Khóe miệng Lục Tử Triệt khẽ cong lên, hai mắt hơi hé ra, lộ ra mấy chiếc răng trắng xinh đẹp: “Nàng đã quên chuyện mấy ngày trước suýt chút nữa mất mạng sao?”

Sao người này nói chuyện luôn âm trầm vậy, còn vạch áo cho người xem lưng! Cố Thường xoa xoa cánh tay trong chớp mắt bỗng có chút rét run mạnh miệng nói: “Ngươi cứu ta một mạng, ta cũng cứu ngươi một mạng, huề nhau, đừng nghĩ cười nhạo ta, ngươi cũng không phải không bị bọn chúng truy sát.”

“Ta cũng suýt bị bọn chúng sát hại! Bọn chúng rất xấu, dường như một ngày không hại người thì sẽ chết vậy!” Quách Tiểu Trà kêu la, hắn bị Ngọc Diện Hồ vả miệng một lần, sau đó lại bị nàng đánh đến trọng thương nằm trên giường, vì thế sau khi về nhà cha mẹ dạy dỗ hắn không ít, mang cả nhà Cố Gia Bảo ra mắng chung, song hắn cũng không hối hận đi Cố Gia Bảo, bởi vì có được một bảo mã khiến huynh đệ tỷ muội trong nhà hắn lẫn cả những hồ bằng cẩu hữu bên ngoài ghen tỵ.

Ba người đều từng bị nhóm người Ngọc Diện Hồ truy sát, suy nghĩ kỹ một chút thấy đúng là đồng bệnh tương lân.

Do luôn có một kẻ “Chướng mắt” ở đây nên Quách Tiểu Trà cũng không thể thực hiện nguyện vọng nói chuyện tư mật của hắn, buổi tối ở lại Lục phủ dùng cơm xong thì trở về nhà, khi ra về còn thần thần bí bí khẽ nháy mắt với Cố Thường nói với nàng trước tiên hắn về nhà sau này mỗi ngày đều đến tìm nàng.

Cố Thường nghe vậy phì cười một tiếng, chiêu này của Quách Tiểu Trà lợi hại, không tin Lục Tử Triệt mỗi ngày đều rãnh rỗi như vậy giám sát bọn họ, nàng đắc ý liếc mắt nhìn mặt Lục Tử Triệt trầm xuống, tâm tình tốt đẹp trở về phòng.

Lục Tử Triệt xụ mặt, tâm tình không tốt mắt nhìn về phía cửa chính, hừ một tiếng cũng trở về phòng.

Ngày tiếp theo, Lục Tử Triệt bắt đầu làm việc tại Lục phủ, tiền viện có một thư phòng dành riêng cho hắn, quản sự bên ngoài có việc bẩm báo đều đến quý phủ tìm hắn.

Vừa dùng xong điểm tâm không bao lâu, Quách Tiểu Trà vội vàng chạy đến, lần này trên mặt hắn không có bao nhiêu vui sướng, mà là có chút lo lắng tìm Cố Phong Niên.

“Không xong rồi, đại ca ta mời bà mối đến xin cưới Cố cô nương!” Quách Tiểu Trà không phải nữ nhân, nếu không dùng thành ngữ “Hoa dung thất sắc” hình dung bộ dáng hắn lúc này rất thích hợp song.

“Cái gì?!” Cố Phong Niên nghe vậy lập tức đứng dậy, tức giận đến sắc mặt tái xanh, “Loại tạp nham đó quả thực khinh người quá đáng, cô nương Cố Gia Bảo ta lại đi làm thiếp người ta sao?!”

Hiện giờ, Quách Tiểu Trà đối với cái từ “Tạp nham” này đã miễn dịch, không để bụng người ta mắng ca ca hắn như thế nào, vẻ mặt u sầu nói: “Chuyện này ta cũng mới biết sáng nay, không phải vội vàng chạy tới đây sao? Phỏng chừng bà mối rất nhanh sẽ đến, nghe ý tứ của đại ca ta là muốn lấy thân phận lương thiếp cưới Cố cô nương về, đại tẩu đang làm ầm tại quý phủ.”

Cố Phong Niên cười lạnh liên tục, lúc trước trước mặt Quách đại lang vô tình hay cố ý nói bóng gió dù cho thanh danh Cố Thường có kém cũng sẽ không làm thiếp nhà người ta, cho rằng đối phương có lòng xấu hổ sẽ không dây dưa, ai ngờ thế mà tà tâm không chết, xem ra hắn đã quên mất chuyện xấu đại tiện ra quần bị gièm pha lúc trước rồi!

“Buồn cười, không được, ta phải đi tìm Lục huynh.” Cố Phong Niên không thèm để ý tới Quách Tiểu Trà vội tới chủ viện tìm Lục lão gia.

Quách Tiểu Trà bị làm ngơ cũng không tức giận, nhét cho một ma ma một xâu tiền để bà đi truyền lời tới Cố Thường.

Ma ma cầm tiền thưởng đương nhiên vội đi làm việc, chỉ chốc lát sau Cố Thường đã tới đây.

"Đại ca ngươi tìm bà mối đòi cưới ta?" Sau khi, Cố Thường nghe tin này xong phản ứng một chút cũng không ít hơn so với Cố Phong Niên, mặt tức giận đến đỏ bừng, xắn tay áo lên muốn đi tìm Quách đại lang đánh nhau, dọa cho Lục Đậu sợ tới mức vội vàng giúp nàng đem tay áo kéo xuống che khuất cánh tay trơn bóng trắng noãn.

"Đại ca ta bị quỷ nhập mất hồn, vì việc này cả một buổi sáng đại tẩu đều ở trong phòng ném cốc đập đồ chửi mắng nha hoàn, nhà không có ngày yên bình." Quách Tiểu Trà thở dài, tội nghiệp cho hắn bởi vì thân cận với Cố Thường nên bị giận chó đánh mèo, đại tẩu mắng hắn làm chuyện xấu khiến cho phòng chính bọn họ rối loạn, ngay cả cha mẹ cũng mắng hắn không để cho người bớt lo, không buộc hắn chặt đứt giao thiệp với Cố Thường, hắn cũng không nghe.

Cố Thường tức giận một lát, cuối cùng nói: "Ta sẽ chờ ở đây, một lát bà mối tới ta đi xem bà ta mở miệng như thế nào!"

Nửa khắc đồng hồ (15 phút), chợt nghe người làm báo bà mối tới rồi, Cố Thường được tin lập tức tới tiền viện.

Người đến đã hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc trang điểm lộng lẫy trên mặt phủ một lớp phấn dày so với các bà mối thường đánh, mai mối hôn sự nhà quan chắc là không biết mối này của Quách đại lang là vũng nước đục, người ta làm mai mối đều là vị trí chính thê, huống chi làm mai mối cho nhà quan, các lộ tin tức trong kinh thành rất linh thông, đều biết Quách thị lang bởi vì trước đây dán cáo thịmuốn bắt Cố Thường, kết quả cuối cùng điều tra rõ lỗi tại hắn, chẳng những phạt nửa năm bổng lộc, ngay cả cơ hội được vào nội các cũng không có, nghĩ đến Quách thị lang hận Cố Thường biết bao.

Hơn nữa chính thê của Quách đại lang lại là một kẻ lợi hại, ai ăn no dửng mỡ tới trêu chọc?

Dám nhận việc nóng phỏng tay này của Quách đại lang cũng chỉ có bà mối họ Đỗ này đã rất lâu không kiếm được tiền mai mối rồi, lúc này tay bà ta đang cầm ly trà cười đến mức con mắt híp lại thành một đường: "Chao ôi, nghe nói Lục phu nhân sắp cùng Lục lão gia hồi hương an hưởng hạnh phúc thanh nhàn, ta trước tiên chúc mừng người."

Lục phu nhân thần sắc nhàn nhạt cười cười, không để ý tới bà mối Đỗ, vốn là muốn chặn bà tà từ ngoài cửa, sau đó nghĩ bà mối này giống loài vật bám riết khiến người ta rất ghét, ghê tởm khiến người ta thật đúng là khó lòng phòng bị, không nghĩ vì một bà mối trước khi hồi hương còn ảnh hưởng tới thanh danh, vì thế liền để người dẫn bà ta vào.

Lúc bà mối và Lục phu nhân đang tán gẫu thì Cố Thường tới, sau khi hành lễ với Lục phu nhân liền đứng ở sau lưng bà một mặt vừa bóp vai một mặt nhìn chằm chằm mặt bà mối.

"Ô, vị cô nương này lớn lên đẹp như vậy, là thân thích của vị nào ở quý phủ?" Khi bà mối nhìn thấy Cố Thường trong mắt lóe lên một chút kinh diễm, lúc trước Quách đại lang đã cho bà ta xem qua bức họa nàng, người trong bức họa đã rất đẹp, ai ngờ nhìn thấy người thật còn đẹp hơn mấy phần, chẳng Quách đại lang kia không để ý sự phản đối của gia đình cố ý muốn nạp nàng làm thiếp, tư sắc bậc này quả thật có năng lực khiến nam nhân điên cuồng.

"Đây là nữ nhi của nhà thế giao với lão gia nhà ta, họ Cố." Bả vai Lục phu nhân được Cố Thường nắn bóp thoải mái, thần sắc hòa dịu đi một chút, nàng không cho hai con dâu đi ra, thứ người ghê tởm như này một mình mình gặp là được rồi, nếu lúc này bà vẫn còn thân phận nhất phẩm cáo mệnh quan phu nhân, chắc chắn sẽ không gặp loại người này.

Bà mối vừa nghe mắt sáng rực lên, lấy tấm khăn che miệng lại cười khanh khách vài tiếng sau đó lớn tiếng khen Cố Thường từ đầu đến đuôi, tiếp đó mang theo vài phần đắc ý để mắt quét qua Cố Thường nói: "Hôm nay ta đến chính là vì làm mối cho vị Cố cô nương này, vừa khéo gặp được ở đây, Quách đại gia của quý phủ Quách thị lang các người biết chứ? Năm nay vừa qua tuổi thành lập sự nghiệp, lớn lên tuấn tú lịch sự, vị Cố cô nương này may mắn lọt vào mắt xanh của Quách đại gia, đây chính là phúc khí tổ tiên tu được, gả vào phủ thị lang, tuy rằng chỉ là thiếp, nhưng xuất thân đoan chính, nhập phủ chính là lương thiếp, về sau sinh hạ nhất nam bán nữ thân phận vững chắc, về sau có khi..."

"Bà điên này ở đâu tới vậy, ăn nói bậy bạ cẩn thận ta cho người ném ngươi ra cửa!" Cố Phong Niên xiết chặt nắm tay xanh mặt đi tới quát.

Bà mối bị cắt lời hoảng sợ, phấn trên mặt cũng rơi xuống một tầng, bất mãn hét lên: "Đây là vị nào? Ta không nghe nói Lục phủ còn có một vị lão gia như vậy!"

Vừa rồi lời bà mối nói Quách đại lang có thể coi trọng Cố Thường là Cố Thường với cao chẳng những Lục phu nhân nghe xong không vui, Cố Thường càng thêm tức giận thiếu chút nữa lấy ly trà ném vào mặt bà ta, nếu không phải Cố Phong Niên kịp thời xuất hiện, chẳng biết nàng vọng động sẽ làm gì.

"Người là ta cha!" Cố Thường lạnh mặt nói.

"A, thì ra là Cố lão gia." Trong nháy mắt, bà mối liền thay đổi sắc mặt, lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm lúc mới tới, giả vờ không nhìn ra Cố Phong Niên không vui, tiếp tục khua môi múa mép, "Ôi chao, Cố lão gia đại hỉ nha, hôm nay ta tới là vì làm mối cho lệnh ái, Quách đại gia là con trưởng của Quách thị lang, sau này là người kế thừa gia nghiệp, bản thân còn làm quan, về sau tiền đồ sáng lạng, hắn coi trọng lệnh ái, muốn nạp nàng làm thiếp, đừng nhìn tới thân phận thiếp, có câu nói như thế nào nhỉ? Thà làm thiếp nhà giàu chứ không làm vợ nhà nghèo! Làm thiếp cho Quách đại gia, mau chóng sinh con trai lại nắm được lòng trượng phu, đời này lệnh ái..."

"Ba" một tiếng, mặt bà mối đang nói thao thao bất tuyệt trúng trọn một cái tát, cả người bị xô ngã xuống đất, đầu tiên không biết xảy ra chuyện gì, đợi lúc phản ứng kịp mình đã ngồi dưới đất, trên mặt đau rát.

"Chao ôi, giết người rồi! Lục gia giết bà mối rồi!" Bà mối ngồi dưới đất che mặt khóc gào, nghĩ đời này bà ta làm mai cho người ta, tuy rằng thành quả không lớn, mười lăm mối hôn sự thành thì có mười bốn mối vợ chồng bất hoà, khiến cho không ai muốn tìm bà ta làm mai mối, nhưng cho tới bây giờ chưa từng bị người nhà bà ta tới làm mối bạt tai.

Khi kêu khóc cảm giác miệng khó chịu, nhổ nước bọt, thấy một cái răng bị phun ra khỏi miệng, lần này bà mối Đỗ càng nhất quyết không bỏ qua, khóc đến long trời lở đất, hận không thể đem tất cả người ngoài đường tới phân xử cho mụ.

"Ta có lòng tốt tới làm mối, kết quả lại bị người đánh! Ngươi còn không bằng lòng là sao? Ta khả nghe nói, cái khuê nữ kia của ngươi bởi vì không trong sạch sớm bị người ta từ hôn, người đàn bà hư hỏng bị nam nhân chơi qua mất trinh Quách đại gia cũng không ghét bỏ, vậy mà không biết tốt xấu còn bày ra một bộ dáng như bị ai sỉ nhục các ngươi vậy, một kẻ xuất thân chăn ngựa, còn tưởng mình là Hoàng Đế, phi!" Bà mối rụng mất cái răng, nói chuyện có chút thều thào, nhưng bộ dạng nói chuyện vẫn rõ ràng rành mạch để mọi người nghe hiểu được.

Cố Thường đi lên trước, từ trên cao nhìn xuống bà mối: "Ngươi nói ai là người đàn bà hư hỏng?"

"Ngươi đó!" Bà mối ngồi dưới đất ngước cổ tức giận trừng Cố Thường, gương mặt khinh bỉ, "Trừ bộ mặt ra ngươi còn có bản lĩnh gì? Không mau đáp ứng mối hôn sự này còn bày ra một bộ mặt thần thánh không thể xâm phạm cho ai xem!"

Cũng đã ăn một cái tát, nhìn sắc mặt của mọi người cũng biết mối hôn sự này không thành rồi, bà mối Đỗ cũng là lành làm gáo vỡ làm muôi, mối hôn sự này không thành không lấy được tiền thưởng còn bị đánh, không chửi vài câu xả giận bà ta sẽ nghẹn chết.

"Ta không có bản lãnh? Thật nực cười, bản lãnh của ta hôm nay sẽ để cho ngươi lãnh giáo một chút!" Cố Thường cúi người một tay nắm cằm bà mối, một tay bắn vào trong miệng bà ta một chút bột phấn không thể nhận ra, "Đừng hoảng hốt, đây không phải là độc dược lấy mạng người, chỉ là sẽ khiến cho ngươi mất chút mặt mũi mà thôi."

Bà mối không biết Cố Thường giỏi hạ độc, tay vuốt cổ ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Cố Thường, trên mặt xanh đỏ đan xen, lúc thì hoài nghi đây là độc dược, lúc lại cảm thấy đối phương chỉ là đang hù dọa bà ta.

"Nếu ta là ngươi, sẽ lập tức chạy về gia, trễ một lát nữa hậu quả sẽ... Chậc chậc." Cố Thường vỗ vỗ tay thẳng lưng cho nàng cha một ánh mắt trấn an, an tâm chớ nóng lòng, sau đó ung dung thưởng thức hình ảnh xấu của bà mối.

Chỉ chốc lát sau, bà mối liền cảm giác trên người không thoải mái, hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, giận dữ hỏi Cố Thường: "Ngươi cho ta uống thuốc gì?"

"Ngươi không phải mắng ta là người đàn bà hư hỏng sao? Thuốc này cũng không có gì, chính là sẽ cho người ngứa toàn thân, tiếp đó toàn thân nóng lên, rất khó nhịn, chỉ có cởi hết quần áo phơi da ngoài không khí mới có thể giảm bớt." Cố Thường còn chưa tìm người thử loại thuốc này, bởi vì quá mức hạ lưu, ai ngờ bà mối này bản thân không có tự trọng, vậy thì thật ngại phải để cho bà ta thử trước một chút công hiệu của thuốc ra sao.

Quả nhiên bắt đầu ngứa rồi, phấn trên mặt bà mối lại bị dọa sợ tới mức rơi một tầng, không kịp mắng nữa, lảo đảo bò lết đứng lên vội chạy ra ngoài, bà ta sợ chậm một bước sẽ cởi hết quần áo giống như Cố Thường nói vậy.

Lục phu nhân thấy bà mối bỏ chạy, nhẹ nhàng thở ra, chỉ là có chút lo lắng nói với Cố Thường: "Con hạ độc bà ta, nếu bà ta thật sự náo loạn gây chuyện châm biếm, vu hãm thanh danh của con cũng không tốt."

Cố Thường thỏa mãn không thèm để ý nói: "Thanh danh của con đã rất tệ, ai để ý có kém hơn hay không nữa? Vả lại cũng sắp trở về nhà, người ở kinh thành đánh giá con thế nào đâu có gì ảnh hưởng?"

Lục phu nhân và Cố Phong Niên nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, đều là bộ dáng muốn nói lại thôi, chỉ là Cố Thường vội vã muốn biết kết cục của bà mối, không phát hiện sự khác thường của hai vị trưởng bối, vội sai Lục Đậu đi ra ngoài xem.

Bà mối Đỗ vừa ra khỏi cửa Lục phủ, trên người bà ta bắt đầu nóng lên, vừa ngứa vừa nóng, đầu tiên là ở cổ, sau khi kéo cổ áo ra gặp không khí quả nhiên tốt hơn nhiều, kết quả là từ cổ trở xuống bắt đầu từ từ dậy lên cảm giác khó chịu, cảm giác kia khó chịu so với bị dao cứa đều không chịu được.

Mới đầu còn có thể cố nén đầu đầy mồ hôi, càng về sau ngoại trừ mặt và tay, toàn thân trên dưới đều khó chịu sau khi đứng lên bà mối Đỗ đâu còn có lý trí, một mặt vô ý thức chạy về nhà một mặt lột đồ, cởi bỏ càng nhiều lớp quần áo thịt lộ ra càng nhiều, mắt thấy hơn nửa bộ ngực cũng lộ ra, đã hấp dẫn ánh mắt mọi người trên đường mà không tự biết, vẫn tiếp tục nổi điên xé rách quần áo, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.

"Ông trời của ta, đàn bà con nít đủ cay!" Một nam nhân có tuổi ánh mắt đáng khinh lom lom nhìn chằm chằm bộ ngực bà mối Đỗ nuốt nước miếng ừng ực.

Nam nhân bên cạnh gương mặt ghét bỏ: "Người đàn bà xấu toàn thân trên dưới đều không có một chỗ đáng nhìn, chỗ đó cũng trảy dài đến bụng, ngươi còn tham cái gì mà tham? !"

"Dù là đàn bà xấu cũng là đàn bà..."

Bà mối Đỗ mắng Cố Thường là đàn bà hư hỏng, kết quả bà ta lập tức liền mất mặt còn xấu hơn, bị vô số nam nhân nhìn thân mình bà ta, cuối cùng được người nhà bà ta phát hiện đánh bất tỉnh trói đi.

Mất mặt như vậy, sau khi thuốc hết tác dụng, bà mối Đỗ biết được chuyện phát sinh trước đó xấu hổ không dám ra cửa, cuối cùng bị nhà chồng ghét bỏ mất mặt xấu hổ đưa tới thôn trang ở nông thôn trồng trọt.

Vốn người gặp phải chuyện này rất đáng được đồng tình, đáng tiếc bà mối Đỗ vì kiếm bạc lòng dạ hiểm độc lừa gạt không ít cô nương tốt gả cho nam nhân hư hỏng gây ra thảm kịch, nghe nói kết cục của bà mối Đỗ, những gia đình bị bà ta gây tai họa lúc trước tất cả đều vỗ tay hưởng ứng, chẳng những không mắng Cố Thường ngược lại còn cảm thấy nàng đã thay trời hành đạo.

Đương nhiên những điều này đều để nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Nói đến Cố Thường sau khi "đuổi" bà mối Đỗ chạy mất, Lục Tử Triệt cũng hay tin chạy tới, nghe nói Quách đại lang mời bà mối tới cửa làm mai, sắc mặt lập tức trở nên cực vi khó coi, mở miệng nói với Cố Thường: "Việc này nàng đừng nhúng tay vào, giao cho ta xử lý."

Cố Thường dĩ nhiên không có ý kiến, dù sao nàng cũng không ra khỏi cửa, muốn báo thù cũng không được, trừng phạt bà mối ghê tởm kia đã tiêu tan phân nửa tức giận của nàng.

Quách Tiểu Trà lén lút núp trong bóng tối nhìn trò đùa giỡn hơn nửa ngày, lúc này trò đùa giỡn kết thúc hắn mới cẩn thận đi ra.

"Sao ngươi còn chưa đi?" Lục Tử Triệt cau mày nhìn hắn.

"Ta không cần đi?" Quách Tiểu Trà ngập ngừng nhìn sắc mặt của mọi người, phát hiện đều rất khó coi, đặc biệt sắc mặt Cố Phong Niên khó coi nhất, lúc này đang lườm hắn, chân bước ra lập tức thu về ngượng ngập nói, "Hay ta về thôi, hôm khác lại đến."

Cố Thường vốn muốn giữ Quách Tiểu Trà lại, kết quả nhìn sắc mặt Cố Phong Niên và Lục phu nhân liền nhịn không mở miệng.

Lục Tử Triệt bình tĩnh nhìn khuôn mặt phù dung càng lớn càng hấp dẫn người của Cố Thường, cuối cùng thở dài một hơi nói với Lục phu nhân: "Nương, con thấy thời gian chúng ta hồi hương vẫn nên rời đi sớm thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương