Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn
-
Chương 25: Yêu là cưới! (1)
Từ khi chính thức nhận bố, tôi vui đến nỗi mọi thứ xung quanh tôi bỗng nhiên dễ thương hết sức. Tôi ca hát, nhảy múa rồi “hẹn hò” đi chơi với bố suốt ngày… Mẹ tôi chắc cũng ghen tỵ với tôi nên mới cảnh báo tôi đừng vui quá hóa rồ con nhá. Rồ là rồ thế nào được, tôi luôn là người biết mình có gì và đang đứng ở vị trí nào chứ, mặc dù, thi thoảng tôi vẫn hơi… tự đề ình quá!!! Nhưng bố tôi nói, đó là nét dễ thương rất riêng của tôi, đấy, chỉ có bố mới nhận ra vè đẹp tiềm ẩn của tôi mà thôi.
Bố mẹ tôi tái hợp, mà thực ra, nói là tái hợp cũng không đúng. Họ bắt đầu tình yêu thì đúng hơn, non nửa cuộc đời, họ mới chính thức thừa nhận tình cảm dành cho nhau, dẫu có hơi muộn màng nhưng đó mới là thứ tình cảm đáng trân trọng. Vì thế, đừng bao giờ nhìn tuổi tác mà đánh giá tình yêu, bởi tình yêu không bao giờ có tuổi. Mẹ chăm sóc bố rất chu đáo, tôi thấy mẹ cười nhiều hơn, dáng đi nhẹ nhõm và mẹ dường như trẻ lại. Bố tôi cũng vậy, ông nói suốt ngày và chăm chỉ, tỉ mẩn sửa soạn những thứ bề bộn trong nhà, những thứ mà trước đây, vì nhà không có đàn ông nên mẹ và tôi bỏ mặc hoặc lắp ghép qua loa. Tôi ngồi giúp bố đóng lại cái giá sách, mẹ lăng xăng bên cạnh để chỉ đạo, bất chợt tôi nói.
“Sao bố mẹ không cưới nhau nhỉ?”
Bố nhìn sang mẹ mỉm cười, mẹ tôi lúng túng.
“Già thế này rồi, cưới xin gì nữa, ở vậy cũng được rồi.”
“Làm sao có chuyện đó được, con không thể ‘gả’ mẹ cho bố theo kiểu không kèn không trống như thế này được.”
Bố tôi cười ngất, loạng choạng tụt xuống, mẹ tôi lại lườm tôi như thường lệ… Mẹ tôi phẩy tay.
“Bố con anh thôi đi, có phải trẻ con đâu.”
“Chính vì không phải trẻ con mới phải cưới, chứ chẳng lẽ em để mọi người nghĩ anh ở nhờ nhà em mãi à?”
Tôi vỗ tay đôm đốp, mẹ tôi xoa xoa lá lắc đầu vẻ bất lực trước hai bố con.
Thế là cuộc chạy đua bắt đầu, tôi hăng hái chọn váy cưới ẹ, may vest cho bố, xem tổ chức đám cưới ở đâu… Tôi chạy hồng hộc lo chu tất mọi thứ, bố mẹ có vẻ hãnh diện vì tôi, nhưng mẹ cứ liên mồm nhắc nhở: “Làm nho nhỏ thôi, đừng rùm beng quá”. Sao lại không rùm beng nhỉ? Cưới bố mẹ tôi cơ mà! Tôi còn muốn cho cả thế giới này biết là bố mẹ tôi cưới nhau cơ đấy, thế mà mẹ nói không rùm beng thì còn gì là hay ho gì nữa? Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của tôi, bố mẹ cũng đã tổ chức thành công một đám cưới ấm cúng và cảm động. Tôi hăng hái lên giật mic để kể kể về chuyện tình cảm của bố mẹ mình, đương nhiên là tôi đã thêm mắm, dặm muối cho nó thêm phần ly kỳ và sinh động hơn. Ai cũng nước mắt ngắn dài, mẹ tôi thì khỏi nói, bà đã khóc ngay khi vừa mặc vào người chiếc váy cưới. Bố Tam Mao của tôi, thi thoảng lại lén lau những giọt nước mắt khi nghe tôi nói, ông nhìn tôi đầy tự hào. Tôi cũng thế, vừa kể chuyện của bố mẹ, nhưng mắt tôi lại cay sè vì hạnh phúc.
Đám cưới bố mẹ tôi không có nhiều khách, một vài người bạn làm ăn của bố, vài đồng nghiệp thân thiết của mẹ, vài anh em họ hàng… ai cũng chúc phúc cho chúng tôi. Cây Sậy và Chuối Hột bế con đến dự, Cục Kẹo sánh đôi cùng Hoành Tá Tràng, Bi Ve sau bao nhiêu thăng trầm cuối cùng cũng tìm được Bẹ Cải của riêng mình, trông ánh mắt tròn xoe của nó cũng hạnh phúc không kém gì tôi. Thế là, sau tất cả mọi chuỵên, những người xung quanh tôi đã có đôi có cặp, còn lại mình tôi, tôi vẫn cô đơn như trước nay vẫn vậy. Dù có tí chạnh lòng, nhưng tôi chẳng tội gì mà… xoắn lên cả. Các bạn biết đấy, hoa thơm ắt sẽ có người hái, mà tôi thì vừa đẹp… vừa thơm… thế này thì lo gì không có ai đến hỏi cơ chứ.
Khi đám cưới đã xong xuôi, bố mẹ tôi đã cùng nhau đi nghỉ tuần trăng mật luôn hôm đó (Cái này là do tôi mua vé và ép hai người đi). Tôi ở lại thu dọn mọi thứ, đột nhiên, một bó hoa hồng đỏ chìa ra trước mặt. Quá ngạc nhiên, tôi ngẩng đầu lên. Ồ! Hoá ra là Hăng-rô Nguyễn. Tôi mỉm cười nhìn anh ta, anh ta có cười lại hay không thì chỉ có trời mới biết được. Hăng-rô Nguyễn nói, anh ta biết đám cưới của bố mẹ tôi, nhưng không được mời nên ngại không dám đến. Tôi nhận bó hoa với sự cảm kích rất chân thành. Tình cảm của Hăng-rô Nguyễn dành cho tôi khiến tôi hiểu ra rằng, đừng bao giờ đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, hãy đánh giá họ bằng những gì trái tim họ thể hiện. Hăng-rô luôn theo đuổi tôi, mặc dù chẳng nhận được gì ngoài sự xa lánh, nhưng anh ta vẫn yêu tôi theo cách riêng của mình và tôi trân quý điều đó…
Lúc đó, tôi chợt nghĩ, có lẽ mình nên nói chuyện rõ ràng với Hăng-rô Nguyễn, mình không thể để anh ta đi theo mình một cách vô vọng như thế nữa, nếu càng kéo dài, Hăng-rô Nguyễn càng tổn thương hơn mà thôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt Hăng-rô.
“Anh Nguyễn, thật lòng cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, nhưng tôi…”
Hăng-rô ngạc nhiên nhìn tôi.
“Vẫn còn nhớ đến anh ta sao?”
Tôi cười lắc đầu.
“Không, tôi thích một người khác, nhưng… tôi hơi chậm chân nên…”
Hăng-rô lặng đi một lúc, anh ra chậm rãi nói.
“Sao lại chậm chân? Nếu cô thích thì hãy bước tới, đừng bỏ cuộc.”
“Tôi không có ý định sẽ bắt đầu, vì thế tôi không phải lăn tăn gì về việc bỏ cuộc hay không, tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, anh hay cô gái đó, hay bạn bè tôi, vì thế tôi quyết định dừng lại khi chứ bắt đầu, và tôi cũng muốn anh dừng lại.”
Hăng-rô Nguyễn nhìn tôi vẻ như tiếc nuối và buồn bã.
“Thật ra, tôi biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ thích tôi, nhưng tôi vẫn muốn làm những gì mình thích. Nhưng có lẽ cô nói đúng, tôi nên dừng lại để khỏi làm cô khó xử và tránh tổn thương cho chính mình.”
Trời ơi, bình thường Hăng-rô chẳng nói được gì hay ho, thế mà hôm nay những lời anh ta nói khiến tôi đứng tim như tượng. Mãi sau, Hăng-rô buồn bã chào về, tôi tiễn anh ta ra cổng, Hăng-rô ngoái lại, chìa tay bắt tay tôi “Làm bạn nhé!”. Tôi giơ tay nắm lấy và gật đầu. Thì cứ gật đại đi, chứ tôi nghĩ anh ta có biết chém gió là cái khỉ gì đâu mà đòi làm bạn với tôi?
Tối đó, Hoành Tá Tràng đến tìm tôi. Anh ta không vào nhà mà đứng dựa lưng vào cổng, vẫn cái mặt câng câng, khó chịu đó nhưng lần này lại lẩn quất nét dịu dàng khó tả. Hoành Tá Tràng cất lời.
“Cô vui lắm nhỉ?”
“Đương nhiên, giờ tôi mới có cảm giác là mình hạnh phúc.”
Hoành Tá Tràng lại mỉm cười.
“Cô làm như kiểu cô chưa bao giờ hạnh phúc ấy.”
“Ờ, thì giờ hạnh phúc hơn.”
Hoành Tá Tràng lại cười, trong bóng tối lờ mờ của ánh đèn đường soi vào, tôi thấy khuôn mặt ấy đẹp trai và có gì man mác, ảo mờ lắm. Hoành Tá Tràng hỏi.
“Mà sao dạo này hay tránh mặt tôi thế?”
“Tôi á? Vì bận quá thôi, với lại không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có.”
Hoàng Tá Tràng đứng thẳng dậy, nhìn vào mặt tôi có vẻ ngạc nhiên.
“Hiểu lầm gì cơ?”
Tôi bối rối lảng đi.
“Thôi, anh về đi, tôi buồn ngủ quá rồi.”
Hoành Tá Tràng nhìn tôi trân trối một lúc rồi gật đầu, đi được một quãng, anh ta ngoái lại nói to.
“À, bố mẹ tôi nhắc cô suốt, muốn mời cô đến ăn cơm.”
Tôi lặng lẽ gật đầu mà trong lòng thấy chua xót đến thế. Tôi nhìn theo Hoành Tá Tràng cho đến khi chỉ còn lại một cái bóng mờ ảo trên ngõ nhỏ. Sao lại thế nhỉ? Sao giờ tôi và Hoành Tá Tràng lại nói chuyện với nhau một cách ngượng ngập và khách sáo thế nhỉ? Trời ơi, tôi muốn như ngày xưa, cứ nhìn thấy nhau là chửi bới, là bốp chát, là lườm nguýt cơ!!! Như thế sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều…
Còn tiếp
Bố mẹ tôi tái hợp, mà thực ra, nói là tái hợp cũng không đúng. Họ bắt đầu tình yêu thì đúng hơn, non nửa cuộc đời, họ mới chính thức thừa nhận tình cảm dành cho nhau, dẫu có hơi muộn màng nhưng đó mới là thứ tình cảm đáng trân trọng. Vì thế, đừng bao giờ nhìn tuổi tác mà đánh giá tình yêu, bởi tình yêu không bao giờ có tuổi. Mẹ chăm sóc bố rất chu đáo, tôi thấy mẹ cười nhiều hơn, dáng đi nhẹ nhõm và mẹ dường như trẻ lại. Bố tôi cũng vậy, ông nói suốt ngày và chăm chỉ, tỉ mẩn sửa soạn những thứ bề bộn trong nhà, những thứ mà trước đây, vì nhà không có đàn ông nên mẹ và tôi bỏ mặc hoặc lắp ghép qua loa. Tôi ngồi giúp bố đóng lại cái giá sách, mẹ lăng xăng bên cạnh để chỉ đạo, bất chợt tôi nói.
“Sao bố mẹ không cưới nhau nhỉ?”
Bố nhìn sang mẹ mỉm cười, mẹ tôi lúng túng.
“Già thế này rồi, cưới xin gì nữa, ở vậy cũng được rồi.”
“Làm sao có chuyện đó được, con không thể ‘gả’ mẹ cho bố theo kiểu không kèn không trống như thế này được.”
Bố tôi cười ngất, loạng choạng tụt xuống, mẹ tôi lại lườm tôi như thường lệ… Mẹ tôi phẩy tay.
“Bố con anh thôi đi, có phải trẻ con đâu.”
“Chính vì không phải trẻ con mới phải cưới, chứ chẳng lẽ em để mọi người nghĩ anh ở nhờ nhà em mãi à?”
Tôi vỗ tay đôm đốp, mẹ tôi xoa xoa lá lắc đầu vẻ bất lực trước hai bố con.
Thế là cuộc chạy đua bắt đầu, tôi hăng hái chọn váy cưới ẹ, may vest cho bố, xem tổ chức đám cưới ở đâu… Tôi chạy hồng hộc lo chu tất mọi thứ, bố mẹ có vẻ hãnh diện vì tôi, nhưng mẹ cứ liên mồm nhắc nhở: “Làm nho nhỏ thôi, đừng rùm beng quá”. Sao lại không rùm beng nhỉ? Cưới bố mẹ tôi cơ mà! Tôi còn muốn cho cả thế giới này biết là bố mẹ tôi cưới nhau cơ đấy, thế mà mẹ nói không rùm beng thì còn gì là hay ho gì nữa? Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của tôi, bố mẹ cũng đã tổ chức thành công một đám cưới ấm cúng và cảm động. Tôi hăng hái lên giật mic để kể kể về chuyện tình cảm của bố mẹ mình, đương nhiên là tôi đã thêm mắm, dặm muối cho nó thêm phần ly kỳ và sinh động hơn. Ai cũng nước mắt ngắn dài, mẹ tôi thì khỏi nói, bà đã khóc ngay khi vừa mặc vào người chiếc váy cưới. Bố Tam Mao của tôi, thi thoảng lại lén lau những giọt nước mắt khi nghe tôi nói, ông nhìn tôi đầy tự hào. Tôi cũng thế, vừa kể chuyện của bố mẹ, nhưng mắt tôi lại cay sè vì hạnh phúc.
Đám cưới bố mẹ tôi không có nhiều khách, một vài người bạn làm ăn của bố, vài đồng nghiệp thân thiết của mẹ, vài anh em họ hàng… ai cũng chúc phúc cho chúng tôi. Cây Sậy và Chuối Hột bế con đến dự, Cục Kẹo sánh đôi cùng Hoành Tá Tràng, Bi Ve sau bao nhiêu thăng trầm cuối cùng cũng tìm được Bẹ Cải của riêng mình, trông ánh mắt tròn xoe của nó cũng hạnh phúc không kém gì tôi. Thế là, sau tất cả mọi chuỵên, những người xung quanh tôi đã có đôi có cặp, còn lại mình tôi, tôi vẫn cô đơn như trước nay vẫn vậy. Dù có tí chạnh lòng, nhưng tôi chẳng tội gì mà… xoắn lên cả. Các bạn biết đấy, hoa thơm ắt sẽ có người hái, mà tôi thì vừa đẹp… vừa thơm… thế này thì lo gì không có ai đến hỏi cơ chứ.
Khi đám cưới đã xong xuôi, bố mẹ tôi đã cùng nhau đi nghỉ tuần trăng mật luôn hôm đó (Cái này là do tôi mua vé và ép hai người đi). Tôi ở lại thu dọn mọi thứ, đột nhiên, một bó hoa hồng đỏ chìa ra trước mặt. Quá ngạc nhiên, tôi ngẩng đầu lên. Ồ! Hoá ra là Hăng-rô Nguyễn. Tôi mỉm cười nhìn anh ta, anh ta có cười lại hay không thì chỉ có trời mới biết được. Hăng-rô Nguyễn nói, anh ta biết đám cưới của bố mẹ tôi, nhưng không được mời nên ngại không dám đến. Tôi nhận bó hoa với sự cảm kích rất chân thành. Tình cảm của Hăng-rô Nguyễn dành cho tôi khiến tôi hiểu ra rằng, đừng bao giờ đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, hãy đánh giá họ bằng những gì trái tim họ thể hiện. Hăng-rô luôn theo đuổi tôi, mặc dù chẳng nhận được gì ngoài sự xa lánh, nhưng anh ta vẫn yêu tôi theo cách riêng của mình và tôi trân quý điều đó…
Lúc đó, tôi chợt nghĩ, có lẽ mình nên nói chuyện rõ ràng với Hăng-rô Nguyễn, mình không thể để anh ta đi theo mình một cách vô vọng như thế nữa, nếu càng kéo dài, Hăng-rô Nguyễn càng tổn thương hơn mà thôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt Hăng-rô.
“Anh Nguyễn, thật lòng cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, nhưng tôi…”
Hăng-rô ngạc nhiên nhìn tôi.
“Vẫn còn nhớ đến anh ta sao?”
Tôi cười lắc đầu.
“Không, tôi thích một người khác, nhưng… tôi hơi chậm chân nên…”
Hăng-rô lặng đi một lúc, anh ra chậm rãi nói.
“Sao lại chậm chân? Nếu cô thích thì hãy bước tới, đừng bỏ cuộc.”
“Tôi không có ý định sẽ bắt đầu, vì thế tôi không phải lăn tăn gì về việc bỏ cuộc hay không, tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, anh hay cô gái đó, hay bạn bè tôi, vì thế tôi quyết định dừng lại khi chứ bắt đầu, và tôi cũng muốn anh dừng lại.”
Hăng-rô Nguyễn nhìn tôi vẻ như tiếc nuối và buồn bã.
“Thật ra, tôi biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ thích tôi, nhưng tôi vẫn muốn làm những gì mình thích. Nhưng có lẽ cô nói đúng, tôi nên dừng lại để khỏi làm cô khó xử và tránh tổn thương cho chính mình.”
Trời ơi, bình thường Hăng-rô chẳng nói được gì hay ho, thế mà hôm nay những lời anh ta nói khiến tôi đứng tim như tượng. Mãi sau, Hăng-rô buồn bã chào về, tôi tiễn anh ta ra cổng, Hăng-rô ngoái lại, chìa tay bắt tay tôi “Làm bạn nhé!”. Tôi giơ tay nắm lấy và gật đầu. Thì cứ gật đại đi, chứ tôi nghĩ anh ta có biết chém gió là cái khỉ gì đâu mà đòi làm bạn với tôi?
Tối đó, Hoành Tá Tràng đến tìm tôi. Anh ta không vào nhà mà đứng dựa lưng vào cổng, vẫn cái mặt câng câng, khó chịu đó nhưng lần này lại lẩn quất nét dịu dàng khó tả. Hoành Tá Tràng cất lời.
“Cô vui lắm nhỉ?”
“Đương nhiên, giờ tôi mới có cảm giác là mình hạnh phúc.”
Hoành Tá Tràng lại mỉm cười.
“Cô làm như kiểu cô chưa bao giờ hạnh phúc ấy.”
“Ờ, thì giờ hạnh phúc hơn.”
Hoành Tá Tràng lại cười, trong bóng tối lờ mờ của ánh đèn đường soi vào, tôi thấy khuôn mặt ấy đẹp trai và có gì man mác, ảo mờ lắm. Hoành Tá Tràng hỏi.
“Mà sao dạo này hay tránh mặt tôi thế?”
“Tôi á? Vì bận quá thôi, với lại không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có.”
Hoàng Tá Tràng đứng thẳng dậy, nhìn vào mặt tôi có vẻ ngạc nhiên.
“Hiểu lầm gì cơ?”
Tôi bối rối lảng đi.
“Thôi, anh về đi, tôi buồn ngủ quá rồi.”
Hoành Tá Tràng nhìn tôi trân trối một lúc rồi gật đầu, đi được một quãng, anh ta ngoái lại nói to.
“À, bố mẹ tôi nhắc cô suốt, muốn mời cô đến ăn cơm.”
Tôi lặng lẽ gật đầu mà trong lòng thấy chua xót đến thế. Tôi nhìn theo Hoành Tá Tràng cho đến khi chỉ còn lại một cái bóng mờ ảo trên ngõ nhỏ. Sao lại thế nhỉ? Sao giờ tôi và Hoành Tá Tràng lại nói chuyện với nhau một cách ngượng ngập và khách sáo thế nhỉ? Trời ơi, tôi muốn như ngày xưa, cứ nhìn thấy nhau là chửi bới, là bốp chát, là lườm nguýt cơ!!! Như thế sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều…
Còn tiếp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook