Chân Ma
-
Chương 6: Bên ánh lửa
Câu chuyện về Phá Phong gắn liền với tuổi trẻ của rất nhiều người.
Nghĩ về nó Vương Chột lần nào cũng thở dài. Ban đầu thanh đao này không phải của Vương Chột, nó thuộc sỡ hữu của một người buôn giàu có. Nhưng quãng thời gian nó nằm trong tay ông ta, Phá Phong chẳng khác gì một thanh đao chặt thịt bò bình thường.
Phá Phong nằm ẩn mình sau lớp vải dày che đi những đường cong tuyệt đẹp của nó. Như một vị khách trầm tính, Phá Phong chả bao giờ cho ai thấy được tác dụng của mình. Nó dần dà bị xem như một thanh sắt vô dụng hơn là một thanh đao tốt, thứ mà lẽ ra Phá Phong dư sức đạt được.
Cho tới ngày thanh đao này vào tay của một người con gái. Một cô gái với thân hình mảnh khảnh, bộ pháp của cô nhẹ nhàng như cách một chiếc lá rời cành, đao pháp của cô uyển chuyển như một cơn gió đung đưa. Chỉ với thanh đao đen tuyền khác biệt của mình, cô gái đã nổi tiếng khắp cả Nam Bắc.
Người ta gọi cô là Ve Sầu.
Bởi thứ âm thanh của lưỡi đao kỳ lạ trong tay cô vút đi trong gió chả khác gì tiếng ve kêu. Làm cho người khác thanh thản bình yên, rồi bị chính thanh đao đó tiễn về thế giới bên kia. Cũng có lúc tiếng ve làm người ta điếc tai, những đường đao sắc bén gọn gàng cắt tan bất cứ ai dám cản bước của cô Ve Sầu đơn độc.
“Đó là lần duy nhất Phá Phong thật sự được sống đúng với bản chất của nó. Nhẹ nhàng, phóng khoái. Kẻ như ta, dù có đạt tới trình độ võ công cao tới mức nào đi nữa vẫn không tài nào tái hiện tiếng ve sầu ngày đó nữa. Phá Phong vào tay ta, đã biến thành một thanh đao chết”
Vương Chột buồn bã nói, từ dạo đó đến nay chẳng mấy khi hắn nhớ về chuyện này. Hắn cũng không còn muốn chạm vào Phá Phong nữa, hắn đã giết chết chủ nhân chân chính của nó và sử dụng nó như vũ khí suốt hai mươi năm dài. Vương Chột tự nhận thấy mình không còn đủ tư cách để chạm vào nó lần nào nữa.
Việc không còn dùng nó nữa coi như cũng là một loại giải thoát cho chính Vương Chột.
“Nhỡ đâu con cũng không thể làm tiếng ve sầu ngân lên một lần nữa thì sao?” Trần Vũ cầm chặt Phá Phong trong tay, thanh đao này khác với những thanh đao khác. Nó không có sự mạnh mẽ thường thấy của đao, cũng không mang lại cho người sử dụng một cảm giác nằng nặc sát khí, bản thân thanh đao giống như một con côn trùng ngủ yên trong chiếc kén.
“Ta không biết, đó là chấp niệm của ta. Không phải của con, bản thân Phá Phong đã chết rồi, con có làm nó sống lại đi nữa thì nó vẫn không phải là Phá Phong của ngày xưa. Và con cũng không phải là Ve Sầu”
Vương Chột trầm tư nói, Trần Vũ còn quá nhỏ để hiểu những chuyện thế này. Ông không muốn tạo áp lực, đồng thời cũng không muốn gán ghép bất cứ một chấp niệm nào lên đầu đứa nhỏ này.
“Hai, ba ngày tới chúng ta sẽ bán đứt ngôi nhà này. Vốn dĩ ta định từ từ nuôi con lớn lên, nhưng thế cục thiên hạ đã quá loạn. Ta sẽ đưa con về thăm lại một người bạn cũ, hy vọng ở đó con có thể an nhàn lớn lên”
Sau ngày Quốc Sư ám sát Hoàng Đế, chuyện triều chính vốn đã loạn nay càng thêm rối ren. Trong triều chia ra làm hai phe, một bên ủng hộ đưa Quốc Sư Nguyễn Minh Không lên làm Hoàng Đế, đứng đầu phe đó là Đương Kim Hoàng Thái Hậu Tạ Vũ Yến, phe còn lại muốn lập người em cùng họ của Hoàng Đế là Bình Thân Vương lên làm Hoàng Đế, đứng đầu phe này là những trưởng lão của Hội Hồng Bàng.
Hai bên giao tranh với nhau tóe khói, từ chính trường cho tới chiến trường chưa ai chịu nhường ai. Những gia đình quyền quý khắp các nước thi nhau chọn phe. Tình hình đất nước trở nên cực kỳ căng thẳng. Ở biên cương xa xôi, Đại Tướng Quân Lê Võ đang được lòng dân chúng, nghe đồn bọn họ quyết định cắt một phần đất lớn rồi lập Lê Võ lên làm Hoàng Đế.
Các bang phái trên giang hồ cũng được dịp biến động, nhân cơ hội này nhiều bang phái nhỏ mọc lên như nấm kết hơp với các tổ chức phản loạn thi nhau chia năm xẻ bảy quốc gia. Chỉ có một số ít các vùng là còn tạm giữ được tình trạng yên bình còn những nơi khác sớm đã lâm vào cảnh rối loạn.
Lúc này đưa Trần Vũ đi một quãng đường dài như vậy là một quyết định táo bạo, tuy nhiên nếu để cho chính biến xảy ra thì lúc đó cả thiên hạ nơi nào cũng nguy hiểm như nhau.
“Ta có một người bằng hữu khá thân thiết sống ở tại Tây Định, phía nam đất nước. Vùng đất đó từ nhiều năm trước đã hoàn toàn không còn được triều đình quản lý, tuy rằng tài nguyên thiên nhiên không được phong phú nhưng tạm thời đó là vùng đất an toàn nhất mà con có thể ở, ít ra là tính trong vòng mười năm nữa”
Vương Chột làm Trần Vũ rất lo lắng, từ nhỏ tới giờ hắn chưa đi xa như vậy bao giờ. Huống hồ còn đi trong tình trạng nguy hiểm như bây giờ, tuy nhiên sự sợ sệt đó không lớn bằng việc nó nghĩ về việc Vương Chột sẽ rời bỏ nó.
“Thế còn người, người sẽ đi đâu. Nếu quả thật vùng Tây Định yên bình như thế. Chi bằng người ở đó luôn đi, đợi có dịp, chúng ta lại lẩn đi nơi khác an toàn hơn”
Biết Trần Vũ lo cho mình, Vương Chột chỉ thầm cảm thấy thương nó trong bụng. Nhưng mà không đi thì không được, làm kẻ quân tử mà trơ mắt ra nhìn thiên hạ đại loạn là không đúng nghĩa.
“Ta cũng phải chọn một phe để tham gia, cốt không phải để dành chiến thắng mà là để thỏa chí anh hùng. Để tung hoành ngang dọc, quan trọng nhất là để chuộc lỗi cho đời”
Ánh mắt Vương Chột ánh lên tia hào khí, đã bao lâu rồi hắn không cảm thấy trong người mình rạo rực tới vậy. Thân trai này phạm bao nhiêu sai lầm cũng được, chỉ mong chết được bi hung, thà rằng thây bọc da ngựa còn hơn là nằm ủ dột về tội lỗi của mình.
“Con cũng đừng lo, từ đây tới Tây Định ít nhiều cũng phải mất một năm đi đường. Đường xa mà còn rất gian nan, ta chỉ mong trong quãng thời gian này bảo vệ con được an toàn. Tuy nhiên con cũng phải cải thiên lại đao pháp của mình, tự bảo vệ bản thân mình vẫn tốt hơn”
Trần Vũ ngồi trầm ngâm hồi lâu, nó đá những mảnh củi khô nhỏ đang lăn dưới đất vào trong đống lửa, nó cảm thấy tương lai trước mặt trở nên vô định hơn nhiều. Tuy nhiên nó cũng không thể vì thế mà buồn nữa, bây giờ nó hiểu tương lai là chuyện rất khó đoán.
Không phải lúc nào cũng ư ư một mẩu được.
“Con cũng muốn tung hoành ngang dọc, nhưng bản thân con cũng nhận ra mình chưa đủ bản lĩnh, trải nghiệm để làm việc đó”
Thấy Trần Vũ nói thế, Vương Chột cũng chỉ lắc đầu. Cả hai đều hiểu về sự vô thường của cuộc sống, những trải nghiệm của đứa trẻ này tuy ít nhưng cũng đủ để nó hiểu còn về bản thân Vương Chột đã sớm bị chai sạn bởi những trải nghiệm không vui này rồi.
“Ngày mai, có khi con quên những lời mình nói hôm nay rồi. Cả hai chúng ta giống nhau lắm” Vương Chột cười hà hà, hắn cũng chỉ biết im lặng. Ngày mai có lẽ sẽ có những chuyện không ngờ tới xảy ra, ai mà biết được liệu thằng nhóc có nhớ những gì nó nói hay không.
Giả sử là có, thì liệu nó có còn muốn thực hiện hay không.
“Sau này hẳn nói, khi nào con thật sự lớn đã. Lúc đó hãy quyết định chưa muộn, còn thời điểm này cứ thoải mái mà sống cái đã. Có khi mai ta chết thì sao, nghĩ nhiều làm gì?”
Trần Vũ cũng chỉ biết im lặng cười, còn gặp nhau ngày nào thì cảm ơn ngày đó.
“Ngày mai nếu chú chết, con sẽ an táng cho chú đầy đủ. Xong sẽ bỏ đi, sống một cuộc đời không liên can gì tới quá khứ nữa. Như vậy đỡ phiền não hơn, linh tính mách bảo con nên làm thế”
Trần Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nó, xong rồi nó cũng tự cười hì hì như thể tự cười vào trong cái suy nghĩ bang quơ của nó. Rồi Vương Chột cũng cười, ước gì những lời nói đùa này chỉ là một lời nói bâng quơ, mà nó xảy ra thật cũng tốt, ít ra là về mặt nào đó.
“Ngủ đi, ngày mai ngày mốt lại lên trên thị trấn chơi một chuyến. Lần này rất có thể là lần cuối chúng ta quay về đây rồi”
Vương Chột không dập lửa, hắn kéo tay Trần Vũ đi về nhà.
Đống lửa bị gió vùi vẫn chưa có dấu hiệu tắt đi, nhưng hẳn là lòng của nó sớm cũng đã nguội lạnh đi rất nhiều.
“Chuyện về Ve Sầu, tại sao chú lại giết cô ta”
Trần Vũ đi đằng sau lên tiếng, thấy tên cố nhân Vương Chột đứng lại, hắn suy nghĩ mãi mà chẳng suy nghĩ ra câu trả lời. Ngày đó đã xảy ra những chuyện gì, bản thân hắn hẳn là vẫn còn nhớ rất rõ nhưng Vương Chột lại chả dám mở miệng ra nói năng gì. Chẳng dám nhớ lại những gì đã xảy ra.
“Ta không biết, do một thế lực nào đó chăng?”
“Ta, một kẻ yếu hơn cô ấy rất nhiều. Một kẻ yêu say đắm cô ấy, lại là người chặt đầu cô ấy treo lên tường thành. Là người đã giết sạch cả nhà cô ấy và cưỡng đoạt thanh đao này, cũng là người đã giết Phá Phong. Ta chẳng hiểu tại sao mình làm vậy, sau tất cả những gì đã trải qua, dường như chỉ có cô ấy là khiến cho ta rung động. Vậy mà ta lại làm thế, có lẽ ta làm thế chỉ vì ta sợ chết, mà cũng có thể chẳng vì lý do gì cả?”
Vương Chột lại lũi thũi bước đi, bước chân gã trở nên xiêu vẹo.
“Có liên quan tới tiên nhân mà trong miệng người hay nói mớ khi ngủ không?” Trần Vũ lại lần nữa khiến cho Vương Chột ngây cả người, câu hỏi này có lẽ còn khó trả lời hơn ban nãy.
“Tiên nhân hả? Không hẳn là tiên nhân đâu. Nhưng mà có, ta cũng muốn được làm tiên. Ta cũng muốn được làm tiên”
Vương Chột vừa đi vừa ngâm nga mấy câu nói điên khùng, giọng của hắn khàn khàn rất khó nghe.
Duy chỉ có Trần Vũ là nghe ra được trong cái giọng khàn khàn ấy một tâm trạng rất buồn.
Một kẻ chán nản cứ thế nghêu ngao hết đêm.
Nghĩ về nó Vương Chột lần nào cũng thở dài. Ban đầu thanh đao này không phải của Vương Chột, nó thuộc sỡ hữu của một người buôn giàu có. Nhưng quãng thời gian nó nằm trong tay ông ta, Phá Phong chẳng khác gì một thanh đao chặt thịt bò bình thường.
Phá Phong nằm ẩn mình sau lớp vải dày che đi những đường cong tuyệt đẹp của nó. Như một vị khách trầm tính, Phá Phong chả bao giờ cho ai thấy được tác dụng của mình. Nó dần dà bị xem như một thanh sắt vô dụng hơn là một thanh đao tốt, thứ mà lẽ ra Phá Phong dư sức đạt được.
Cho tới ngày thanh đao này vào tay của một người con gái. Một cô gái với thân hình mảnh khảnh, bộ pháp của cô nhẹ nhàng như cách một chiếc lá rời cành, đao pháp của cô uyển chuyển như một cơn gió đung đưa. Chỉ với thanh đao đen tuyền khác biệt của mình, cô gái đã nổi tiếng khắp cả Nam Bắc.
Người ta gọi cô là Ve Sầu.
Bởi thứ âm thanh của lưỡi đao kỳ lạ trong tay cô vút đi trong gió chả khác gì tiếng ve kêu. Làm cho người khác thanh thản bình yên, rồi bị chính thanh đao đó tiễn về thế giới bên kia. Cũng có lúc tiếng ve làm người ta điếc tai, những đường đao sắc bén gọn gàng cắt tan bất cứ ai dám cản bước của cô Ve Sầu đơn độc.
“Đó là lần duy nhất Phá Phong thật sự được sống đúng với bản chất của nó. Nhẹ nhàng, phóng khoái. Kẻ như ta, dù có đạt tới trình độ võ công cao tới mức nào đi nữa vẫn không tài nào tái hiện tiếng ve sầu ngày đó nữa. Phá Phong vào tay ta, đã biến thành một thanh đao chết”
Vương Chột buồn bã nói, từ dạo đó đến nay chẳng mấy khi hắn nhớ về chuyện này. Hắn cũng không còn muốn chạm vào Phá Phong nữa, hắn đã giết chết chủ nhân chân chính của nó và sử dụng nó như vũ khí suốt hai mươi năm dài. Vương Chột tự nhận thấy mình không còn đủ tư cách để chạm vào nó lần nào nữa.
Việc không còn dùng nó nữa coi như cũng là một loại giải thoát cho chính Vương Chột.
“Nhỡ đâu con cũng không thể làm tiếng ve sầu ngân lên một lần nữa thì sao?” Trần Vũ cầm chặt Phá Phong trong tay, thanh đao này khác với những thanh đao khác. Nó không có sự mạnh mẽ thường thấy của đao, cũng không mang lại cho người sử dụng một cảm giác nằng nặc sát khí, bản thân thanh đao giống như một con côn trùng ngủ yên trong chiếc kén.
“Ta không biết, đó là chấp niệm của ta. Không phải của con, bản thân Phá Phong đã chết rồi, con có làm nó sống lại đi nữa thì nó vẫn không phải là Phá Phong của ngày xưa. Và con cũng không phải là Ve Sầu”
Vương Chột trầm tư nói, Trần Vũ còn quá nhỏ để hiểu những chuyện thế này. Ông không muốn tạo áp lực, đồng thời cũng không muốn gán ghép bất cứ một chấp niệm nào lên đầu đứa nhỏ này.
“Hai, ba ngày tới chúng ta sẽ bán đứt ngôi nhà này. Vốn dĩ ta định từ từ nuôi con lớn lên, nhưng thế cục thiên hạ đã quá loạn. Ta sẽ đưa con về thăm lại một người bạn cũ, hy vọng ở đó con có thể an nhàn lớn lên”
Sau ngày Quốc Sư ám sát Hoàng Đế, chuyện triều chính vốn đã loạn nay càng thêm rối ren. Trong triều chia ra làm hai phe, một bên ủng hộ đưa Quốc Sư Nguyễn Minh Không lên làm Hoàng Đế, đứng đầu phe đó là Đương Kim Hoàng Thái Hậu Tạ Vũ Yến, phe còn lại muốn lập người em cùng họ của Hoàng Đế là Bình Thân Vương lên làm Hoàng Đế, đứng đầu phe này là những trưởng lão của Hội Hồng Bàng.
Hai bên giao tranh với nhau tóe khói, từ chính trường cho tới chiến trường chưa ai chịu nhường ai. Những gia đình quyền quý khắp các nước thi nhau chọn phe. Tình hình đất nước trở nên cực kỳ căng thẳng. Ở biên cương xa xôi, Đại Tướng Quân Lê Võ đang được lòng dân chúng, nghe đồn bọn họ quyết định cắt một phần đất lớn rồi lập Lê Võ lên làm Hoàng Đế.
Các bang phái trên giang hồ cũng được dịp biến động, nhân cơ hội này nhiều bang phái nhỏ mọc lên như nấm kết hơp với các tổ chức phản loạn thi nhau chia năm xẻ bảy quốc gia. Chỉ có một số ít các vùng là còn tạm giữ được tình trạng yên bình còn những nơi khác sớm đã lâm vào cảnh rối loạn.
Lúc này đưa Trần Vũ đi một quãng đường dài như vậy là một quyết định táo bạo, tuy nhiên nếu để cho chính biến xảy ra thì lúc đó cả thiên hạ nơi nào cũng nguy hiểm như nhau.
“Ta có một người bằng hữu khá thân thiết sống ở tại Tây Định, phía nam đất nước. Vùng đất đó từ nhiều năm trước đã hoàn toàn không còn được triều đình quản lý, tuy rằng tài nguyên thiên nhiên không được phong phú nhưng tạm thời đó là vùng đất an toàn nhất mà con có thể ở, ít ra là tính trong vòng mười năm nữa”
Vương Chột làm Trần Vũ rất lo lắng, từ nhỏ tới giờ hắn chưa đi xa như vậy bao giờ. Huống hồ còn đi trong tình trạng nguy hiểm như bây giờ, tuy nhiên sự sợ sệt đó không lớn bằng việc nó nghĩ về việc Vương Chột sẽ rời bỏ nó.
“Thế còn người, người sẽ đi đâu. Nếu quả thật vùng Tây Định yên bình như thế. Chi bằng người ở đó luôn đi, đợi có dịp, chúng ta lại lẩn đi nơi khác an toàn hơn”
Biết Trần Vũ lo cho mình, Vương Chột chỉ thầm cảm thấy thương nó trong bụng. Nhưng mà không đi thì không được, làm kẻ quân tử mà trơ mắt ra nhìn thiên hạ đại loạn là không đúng nghĩa.
“Ta cũng phải chọn một phe để tham gia, cốt không phải để dành chiến thắng mà là để thỏa chí anh hùng. Để tung hoành ngang dọc, quan trọng nhất là để chuộc lỗi cho đời”
Ánh mắt Vương Chột ánh lên tia hào khí, đã bao lâu rồi hắn không cảm thấy trong người mình rạo rực tới vậy. Thân trai này phạm bao nhiêu sai lầm cũng được, chỉ mong chết được bi hung, thà rằng thây bọc da ngựa còn hơn là nằm ủ dột về tội lỗi của mình.
“Con cũng đừng lo, từ đây tới Tây Định ít nhiều cũng phải mất một năm đi đường. Đường xa mà còn rất gian nan, ta chỉ mong trong quãng thời gian này bảo vệ con được an toàn. Tuy nhiên con cũng phải cải thiên lại đao pháp của mình, tự bảo vệ bản thân mình vẫn tốt hơn”
Trần Vũ ngồi trầm ngâm hồi lâu, nó đá những mảnh củi khô nhỏ đang lăn dưới đất vào trong đống lửa, nó cảm thấy tương lai trước mặt trở nên vô định hơn nhiều. Tuy nhiên nó cũng không thể vì thế mà buồn nữa, bây giờ nó hiểu tương lai là chuyện rất khó đoán.
Không phải lúc nào cũng ư ư một mẩu được.
“Con cũng muốn tung hoành ngang dọc, nhưng bản thân con cũng nhận ra mình chưa đủ bản lĩnh, trải nghiệm để làm việc đó”
Thấy Trần Vũ nói thế, Vương Chột cũng chỉ lắc đầu. Cả hai đều hiểu về sự vô thường của cuộc sống, những trải nghiệm của đứa trẻ này tuy ít nhưng cũng đủ để nó hiểu còn về bản thân Vương Chột đã sớm bị chai sạn bởi những trải nghiệm không vui này rồi.
“Ngày mai, có khi con quên những lời mình nói hôm nay rồi. Cả hai chúng ta giống nhau lắm” Vương Chột cười hà hà, hắn cũng chỉ biết im lặng. Ngày mai có lẽ sẽ có những chuyện không ngờ tới xảy ra, ai mà biết được liệu thằng nhóc có nhớ những gì nó nói hay không.
Giả sử là có, thì liệu nó có còn muốn thực hiện hay không.
“Sau này hẳn nói, khi nào con thật sự lớn đã. Lúc đó hãy quyết định chưa muộn, còn thời điểm này cứ thoải mái mà sống cái đã. Có khi mai ta chết thì sao, nghĩ nhiều làm gì?”
Trần Vũ cũng chỉ biết im lặng cười, còn gặp nhau ngày nào thì cảm ơn ngày đó.
“Ngày mai nếu chú chết, con sẽ an táng cho chú đầy đủ. Xong sẽ bỏ đi, sống một cuộc đời không liên can gì tới quá khứ nữa. Như vậy đỡ phiền não hơn, linh tính mách bảo con nên làm thế”
Trần Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nó, xong rồi nó cũng tự cười hì hì như thể tự cười vào trong cái suy nghĩ bang quơ của nó. Rồi Vương Chột cũng cười, ước gì những lời nói đùa này chỉ là một lời nói bâng quơ, mà nó xảy ra thật cũng tốt, ít ra là về mặt nào đó.
“Ngủ đi, ngày mai ngày mốt lại lên trên thị trấn chơi một chuyến. Lần này rất có thể là lần cuối chúng ta quay về đây rồi”
Vương Chột không dập lửa, hắn kéo tay Trần Vũ đi về nhà.
Đống lửa bị gió vùi vẫn chưa có dấu hiệu tắt đi, nhưng hẳn là lòng của nó sớm cũng đã nguội lạnh đi rất nhiều.
“Chuyện về Ve Sầu, tại sao chú lại giết cô ta”
Trần Vũ đi đằng sau lên tiếng, thấy tên cố nhân Vương Chột đứng lại, hắn suy nghĩ mãi mà chẳng suy nghĩ ra câu trả lời. Ngày đó đã xảy ra những chuyện gì, bản thân hắn hẳn là vẫn còn nhớ rất rõ nhưng Vương Chột lại chả dám mở miệng ra nói năng gì. Chẳng dám nhớ lại những gì đã xảy ra.
“Ta không biết, do một thế lực nào đó chăng?”
“Ta, một kẻ yếu hơn cô ấy rất nhiều. Một kẻ yêu say đắm cô ấy, lại là người chặt đầu cô ấy treo lên tường thành. Là người đã giết sạch cả nhà cô ấy và cưỡng đoạt thanh đao này, cũng là người đã giết Phá Phong. Ta chẳng hiểu tại sao mình làm vậy, sau tất cả những gì đã trải qua, dường như chỉ có cô ấy là khiến cho ta rung động. Vậy mà ta lại làm thế, có lẽ ta làm thế chỉ vì ta sợ chết, mà cũng có thể chẳng vì lý do gì cả?”
Vương Chột lại lũi thũi bước đi, bước chân gã trở nên xiêu vẹo.
“Có liên quan tới tiên nhân mà trong miệng người hay nói mớ khi ngủ không?” Trần Vũ lại lần nữa khiến cho Vương Chột ngây cả người, câu hỏi này có lẽ còn khó trả lời hơn ban nãy.
“Tiên nhân hả? Không hẳn là tiên nhân đâu. Nhưng mà có, ta cũng muốn được làm tiên. Ta cũng muốn được làm tiên”
Vương Chột vừa đi vừa ngâm nga mấy câu nói điên khùng, giọng của hắn khàn khàn rất khó nghe.
Duy chỉ có Trần Vũ là nghe ra được trong cái giọng khàn khàn ấy một tâm trạng rất buồn.
Một kẻ chán nản cứ thế nghêu ngao hết đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook