Chân Lộ
-
Chương 17: Lục Kiệt xem chiến
- Hửm…
Vô Thường dời tầm nhìn khỏi bảng thông báo, hắn quay đầu sang trái, phải, trước, sau nhưng không thấy ai bèn nghi hoặc tự hỏi.
-Người kiểm tra vũ khí đâu?
Theo quy định trên bảng đã ghi rõ, người mang vũ khí sẽ bị kiểm tra, tức là bên trong phòng này phải có ít nhất một người của đấu trường cư ngụ, thế nhưng hiện tại Vô Thường xem đến xung quanh liền không thấy một ai.
-Ngươi hỏi lão phu sao?
Bỗng chợt bên tai Vô Thường đột ngột vang lên một giọng nói già nua khiến hắn giật mình cùng suy nghĩ “bên trên”.
Vô Thường ngay chốc lát lễ phép nói.
-Vãn bối thất lễ, quấy rầy tiền bối.
“Vụt” một tiếng, một bóng người ngồi trên thanh gỗ bên trên nhảy xuống đất, đứng trước mặt vô thường mang dáng vẻ già lão đầu bạc, thân vận áo nâu đen đơn giản.
Lão nhìn Vô Thường có chút hiền hòa nói.
-Sao, ngươi gọi lão phu có chuyện gì?
Quan sát Vô Thường không có không gian trữ vật, trên người không mang bất cứ vũ khí gì, bình thường, nếu kẻ khác trang bị tương tự như Vô Thường lại tự dưng gọi lão, lão sẽ trực tiếp đạp cho một đạp bay ra ngoài. Thế nhưng Vô Thường lễ phép như vậy, lão cũng chịu khó lắng nghe hắn.
“Bỏ mẹ, giờ mà nói: xin lỗi em chỉ gọi chơi, chắc chắn đi đời nhà ma”
Vô Thường tự biết kết quả tương lai bởi câu tò mò nghi hoặc, bởi vậy hắn liền làm một tuồng kịch, không thì toi mạng trước vị Linh Nhân này.
Hắn thập phần cung kính nói.
-Tiền bối, vãi bối biết là không được phép nhưng mà trận đấu này rất quan trọng với vãn bối, cả nhà vãn bối đều mong chờ số tiền thường thắng trận này. Cho nên là vãn bối mong tiền bối giúp vãn bối chọn ra một loại binh khí tốt nhất trong khu này để vãn bối có cơ hội chiến thắng.
-Kính mong tiền bối giúp đỡ.
Vô Thường giả điên như thật, vẻ mặt nghiêm trọng cùng rầu rĩ vô cùng. Bất quá vì hắn đeo mặt nạ con thỏ nên lão giả không nhìn thấy gì, nhưng từ giọng điệu khẩn khiết của hắn, lão hẳn cũng sẽ hiểu.
-Hử?
Lão giả quan sát Vô Thường một hồi, chợt mỉm cười.
-Được thôi, lão phu dạo này cũng không có việc gì làm. Vậy nói xem, ngươi thuận dùng vũ khí loại nào?
Nghe vậy Vô Thường đơn nhiên là phải cố mà vui mừng khôn siếc nói.
-Vâng, cảm tạ tiền bối, vũ khí mà vãn bối chuyên dùng là…
Và thế, Vô Thường đã đâm lao thì phải theo lao, hắn và lão giả có một cuộc trò chuyện “thân mật” theo nhiều nghĩa.
…
Bên ngoài đấu trường, bên trên bàn ghế của khán giả hạng sang, đúng hơn là nơi chỗ ngồi chỉ giành cho con cháu các thế gia quyền lực và Linh Nhân cảnh.
Lúc này, một cuộc gặp gỡ có bất ngờ nhưng không khó hiểu giữa các Lục Kiệt danh chấn Châu Nam thành khiến người xung quanh không khỏi lấy làm kinh hãi.
-Haizz, cứ tưởng đến đây chỉ mình ta, không ngờ các ngươi lại cũng đã có mặt từ trước a.
Nhạc Thái Hùng là chàng trai thanh thiếu niên cao ráo, tuấn tú, 18 tuổi, là cháu trai của Hầu gia Nhạc Thái Phong và cũng là một trong Lục Kiệt. Thái Hùng vừa đến đấu trường khu thử thách, dõi một vòng liền thấy những gương mặt quen thuộc khiến hắn không khỏi than thở.
-Hây da, ngươi có quyền tới, bọn ta tại sao lại không thể tới chớ hở.
-Ứ, cực chưng cho ta trái nho nào.
Ngồi ở một chỗ có bàn đẹp, có bánh trái trên bàn, có dù che nắng, lại còn có thiếu nữ xinh xắn cùng với nụ cười tươi vui quạt mát, hầu hạ. Hàn Lâm Vũ 19 tuổi, cháu trai thứ ba của Đại tướng Hàn Bách* ăn mặc đúng kiểu thiếu gia ăn chơi trác tán, lạnh nhạt nói Nhạc Thái Hùng.
-Chỉ có một tháng là đến kỳ hạn phân chia thứ hạng của Lục Kiệt chúng ta, mọi người đến xem để lấy kinh nghiệm về khu đấu yêu thú là chuyện binh thường đi.
Cũng ngồi ở vị trí cách Nhạc Thái Hùng hai cái bàn gần cạnh, hướng ngược lại với Hàn Lâm Vũ, Hình Luân con trai thứ 15 của hầu gia Hình Bá Thiên trông bộ dạng thư sinh yếu ớt nhưng ẩn sâu bên trong là con người cực kỳ nguy hiểm, độc ác chen chân vào cuộc đối thoại.
Thế nhưng mà, Nhạc Thái Hùng và Hàn Lâm Vũ không dòm ngó gì đến Hình Luân, cả hai đều im lặng.
Thấy vậy, Hình Luân cũng chỉ là cười tà tà, không nói chuyện gì hơn.
Nhạc Thái Hùng thoáng chốc rồi lựa cho mình một chỗ ghế đẹp có dù che nắng và dĩ nhiên là cách xa Hình Luân ngồi xuống. Ngay tức thì, một thiếu nữ đi lại dịu dàng hỏi hắn cần phục vụ gì.
Phân phó cho thiếu nữ mang lên chút ít đồ ăn vì dù sao thì khu đấu trường thử thách này vốn luôn bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh, không diễn ra trên 30 phút. Nhạc Thái Hùng lượn mắt một vòng xung quanh tìm xem còn vị Lục Kiệt nào không.
-Đó là…
Vì khu đấu trường luôn mang hình dạng vòng tròn, dãy ghế hạng sang lại luôn là nơi gần nhất sân đấu, nên là chỉ vài giây Nhạc Thái Hùng liền phát hiện hai vị Lục Kiệt còn lại ở cách Hàn Lâm Vũ hơn 20 bàn, tiểu Vương gia Hồng Thanh Tiêu và đệ nhất mỹ nhân Châu Nam thành, Vụ Hương Lan.
Nhạc Thái Hùng hừ nhẹ, căm ghét lẩm bẩm như muốn ăn tươi nuốt sống người.
-Nàng chắc chắn phải là của ta và chỉ của ta, dù ngươi là Vương gia hay hoàng đế đều không được…
Lấy được đệ nhất mỹ nhân, nam nhân nào chẳng muốn, Nhạc Thái Hùng cũng vậy, tuy nhiên hắn so với người khác dị hơn chút là rất ghét nam nhân khác cướp nữ nhân của hắn, hắn sẽ tìm cách giết cho bằng được.
Phía bên kia.
-Hương Lan à, cái cây linh chi 500 năm này…
-Cái này là một bộ nhuyễn giáp Linh Nhân sơ kỳ…
-Đây là Định Nhan Đan…
-…
Hồng Thanh Tiêu ngồi chiếc bàn sát bên mỹ nhân Vụ Hương Lan không ngừng biếu quà, biểu đạt tâm ý tốt rõ ràng đối với người mình yêu thích trong lòng.
Thế nhưng mỹ nhân Vụ Hương Lan mang theo khăn lụa trắng tuyết che phần nửa dung nhan tú lệ, chỉ để một đôi mắt đen tuyền thanh khiết đã đủ làm nam nhân chết ngợp vì tim đập nhanh, nàng không để ý gì đến Hồng Thanh Tiêu một bên lãi nhãi, đôi mắt hớp hồn vẫn nhìn xuống dưới sân chiến, chờ đợi yêu thú xuất hiện.
Hồng Thanh Tiêu, Nhạc Thái Hùng, Vụ Hương Lan, Hàn Lâm Vũ, Hình Luân, tất cả họ đến nơi này duy nhất chỉ muốn nhìn yêu thú vì đây là lần đầu họ quyết định thi đấu để phân chia thứ hạng, nhằm tìm kiếm các kinh nghiệm đối với yêu thú, chứ không rãnh nhìn cuộc chiến. Cuộc chiến nếu hay, họ có thể học kinh nghiệm, tệ thì vài ba giây là có người chết, cuộc chiến cũng kết thúc.
-Tất cả đều đến, duy nhất chỉ thiếu Nhậm Thiên Tâm, tên này không lẽ hắn tự cho là yêu thú dễ đối phó… không, có lẽ hắn giống ta, đã cho người bắt yêu thú mang về để thực tập.
Hàn Lâm Vũ đơn nhiên cũng yêu thích Vụ Hương Lan, đối với động của Hồng Thanh Tiêu hắn chỉ khẽ cười vì sự ngu ngốc vô ích, điều quan trọng khiến hắn nhíu mày là Nhậm Thiên Tâm, kẻ thù không đội trời chung với hắn.
Bất quá hắn không biết, kẻ thù của hắn đúng là đang ở nhà, nhưng mà ở nhà dưỡng bệnh chứ không phải tập luyện yêu thú gì.
Yêu thú, một dạng sinh vật đa phần là khát máu, sẵn sàng chém giết nhau để lắp bụng và tấn công mọi sinh vật phạm vào lãnh thổ của chúng. Cách thành đông của Châu Nam thành, Bách Thú Lâm là giới phận của yêu thú, Phàm Nhân cảnh bước vào mà không có nhiều Linh Nhân hỗ trợ liền tạm biệt vĩnh viễn người nhà.
Lục Kiệt là người ở Phàm Nhân cảnh dưới 20 tuổi có chiến lực mạnh nhất và đã bước vào cảnh Bán Linh Nhân, đang tôi luyện linh lực để học cách sử dụng sức mạnh của linh lực mà cách không đả vật, đồng thời tăng lên sức mạnh công kích. Lục Kiệt có thể vào Bách Thú Lâm để thử trình độ, nhưng mà không ai vào được vì bị người ngăn cản.
Trong thành tính mạng được đảm bảo, kẻ nào giết người liền bị đền tội, ra ngoài thành, thiên tài nổi danh Lục Kiệt bị người dám sát, dù biết thủ phạm là ai cũng chỉ khóc hoặc ngu ngốc hơn là đem quân ra liều mạng với thủ phạm theo kiểu “đồng vu quy tận”*. Cho nên Lục Kiệt không thể ra.
*Lý do bị giết, mọi người ai cũng hiểu.
Về cuộc thi vào một tháng nữa để phân chia thứ hạng trong Lục Kiệt chỉ vừa được đưa ra vào hai ngày trước, do sáu người tự quyết định. Nội dung cuộc thi là đến Đấu Trường Phong Ba, khu vượt thử thách yêu thú, ai vượt ải nhiều nhất với thời gian cầm cự lâu nhất sẽ có thứ hạng cao nhất.
Vì Lục Kiệt không thể đánh ngươi chết ta sống trong thành nên họ chỉ còn cách như vậy. Cả sáu người đều nhờ cường giả gia tộc thương lượng với người đấu trường, mượn khu vượt thử thách yêu thú này một ngày và được bên đấu trường chấp thuận, tuy nhiên cách thức cuộc đấu đấu trường vẫn sẽ nắm giữ, yêu thú do họ biên soạn, cửa khán giả vẫn được duy trì bán vé, điều khác biệt chỉ là người tham gia có thể bỏ cuộc.
Hôm nay ở đây, các Lục Kiệt đều không muốn bản thân là người thua cuộc sớm nhất.
Cùng dãy ghế hạng sang, đối diện bên kia vòng tròn so với Lục Kiệt, một vị nam tử khoảng chừng trông hơn 43 tuổi khoác áo bào đen, tay cầm chén rượu nhạt tự nhẩm.
-Năm năm ta lại một lần đến, hi vọng thiếu niên muốn đánh với yêu thú lần này sẽ là một mầm móng tốt để đưa về tông môn bồi luyện. Gần 100 năm rồi, vẫn chưa một lần dắt đến thiên tài cho Tông môn, so với các tiếp dẫn sứ khác, ta thật xấu hổ a.
Uống cạn chén rượu, nam tử thở dài nhớ chuyện xưa.
Bình Thường cứ cách năm năm, vị trung niên nam tử này thường tổ chức một cuộc hội trà giành cho Linh Nhân dưới 20 tuổi tham gia, nhưng suốt trăm năm nay, Châu Nam thành vẫn không có người nào dưới 20 hoặc ít nhất vừa tròn 20 tuổi đột phá được Linh Nhân cảnh cho nên năm nay, hắn cũng ngại tổ chức, dự chỉ là dạo vòng vòng các thế gia và tra hỏi tin tức xem ai có đủ điều kiện thì mang đến Tông môn trắc nghiệm.
Vừa hay đi đường nghe loáng thoáng từ một đại hán vừa mới què chân* nói hôm nay có thiếu niên mang mặt nạ thỏ vượt thử thách ở Đấu Trường Phong Ba khiến hắn sinh ra chút hứng thú đi đến xem xét.
*Kẻ này hôm qua lành lặn chê cười Vô Thường mang mặt nạ thỏ đăng ký.
Đấu với yêu thú, nghe thôi thì bất kỳ Phàm Nhân nào cũng rùng mình, bởi lẽ yêu thú vốn rất mạnh, Phàm Nhân cảnh tài giỏi, kinh nghiệm đầy mình cũng phải 2, 3 người liên thủ mới giết chết được yêu thú yếu nhất. Do vậy nên tham gia phần thử thách yêu thú, người muốn tham gia đều đa phần là người trường thành, nam tử, đại hán theo nhóm. Đã là thiếu niên lại còn đơn thân độc mã chiến đấu với yêu thú, điều này khiến người tò mò.
Do ngu ngốc, ảo tưởng sức mạnh? Có thể, nhưng người ngu như vậy thật sự tồn tại trong khi ai cũng biết yêu thú kinh khủng?
Đến xem khắc rõ.
-Ê, ca hai hình như đông hơn ca một thì phải.
-Đơn nhiên rồi, nghe nói có người trẻ tuổi hăng hái thông ải, ai cũng muốn xem thực hư thế nào nên đến đông.
-Nhìn biết người ngu ngốc rồi.
-…
-He he, mình đã đặt cược hắn trụ được trong 1 phút, chắc chắn lãnh tiền a..
-Cầu trời cho tên này khá, trụ được 5 phút đi.
-Nam mô a di đà, cầu hắn qua vòng.
-….
Theo thể lệ cược, thời gian người tham gia trụ càng lâu, tiền bồi càng cao, gấp đôi, gấp 10, 100 lần, cho nên có nhiêu người cầu may người tham gia nổi “máu chó” duy trì càng lâu càng tốt, chỉ cần thời gian trụ được dài và đúng ngay mục bọn họ đặt cược thì phát tài.
-Cái gì, vợ của lão Tài có bầu, lão ta già rồi sao có con được?
-Nè bé cưng, cho sờ tí nha…
-Đừng, đừng, nơi này đông người lắm, người ta thấy đấy…
-Như vậy không phải kích thích hơn sao, hả cực cưng…
-…
Khắp đấu trường, gần cả ngàn người ồn ào, xôn xao, âm thanh liên miên không dứt.
Cuối cùng, một phút trôi qua đi, âm thanh bắt đầu khu vượt ải thử thách yêu thú lần thứ hai trong ngày cũng vang lên hấp dẫn mọi người chú ý.
Vô Thường dời tầm nhìn khỏi bảng thông báo, hắn quay đầu sang trái, phải, trước, sau nhưng không thấy ai bèn nghi hoặc tự hỏi.
-Người kiểm tra vũ khí đâu?
Theo quy định trên bảng đã ghi rõ, người mang vũ khí sẽ bị kiểm tra, tức là bên trong phòng này phải có ít nhất một người của đấu trường cư ngụ, thế nhưng hiện tại Vô Thường xem đến xung quanh liền không thấy một ai.
-Ngươi hỏi lão phu sao?
Bỗng chợt bên tai Vô Thường đột ngột vang lên một giọng nói già nua khiến hắn giật mình cùng suy nghĩ “bên trên”.
Vô Thường ngay chốc lát lễ phép nói.
-Vãn bối thất lễ, quấy rầy tiền bối.
“Vụt” một tiếng, một bóng người ngồi trên thanh gỗ bên trên nhảy xuống đất, đứng trước mặt vô thường mang dáng vẻ già lão đầu bạc, thân vận áo nâu đen đơn giản.
Lão nhìn Vô Thường có chút hiền hòa nói.
-Sao, ngươi gọi lão phu có chuyện gì?
Quan sát Vô Thường không có không gian trữ vật, trên người không mang bất cứ vũ khí gì, bình thường, nếu kẻ khác trang bị tương tự như Vô Thường lại tự dưng gọi lão, lão sẽ trực tiếp đạp cho một đạp bay ra ngoài. Thế nhưng Vô Thường lễ phép như vậy, lão cũng chịu khó lắng nghe hắn.
“Bỏ mẹ, giờ mà nói: xin lỗi em chỉ gọi chơi, chắc chắn đi đời nhà ma”
Vô Thường tự biết kết quả tương lai bởi câu tò mò nghi hoặc, bởi vậy hắn liền làm một tuồng kịch, không thì toi mạng trước vị Linh Nhân này.
Hắn thập phần cung kính nói.
-Tiền bối, vãi bối biết là không được phép nhưng mà trận đấu này rất quan trọng với vãn bối, cả nhà vãn bối đều mong chờ số tiền thường thắng trận này. Cho nên là vãn bối mong tiền bối giúp vãn bối chọn ra một loại binh khí tốt nhất trong khu này để vãn bối có cơ hội chiến thắng.
-Kính mong tiền bối giúp đỡ.
Vô Thường giả điên như thật, vẻ mặt nghiêm trọng cùng rầu rĩ vô cùng. Bất quá vì hắn đeo mặt nạ con thỏ nên lão giả không nhìn thấy gì, nhưng từ giọng điệu khẩn khiết của hắn, lão hẳn cũng sẽ hiểu.
-Hử?
Lão giả quan sát Vô Thường một hồi, chợt mỉm cười.
-Được thôi, lão phu dạo này cũng không có việc gì làm. Vậy nói xem, ngươi thuận dùng vũ khí loại nào?
Nghe vậy Vô Thường đơn nhiên là phải cố mà vui mừng khôn siếc nói.
-Vâng, cảm tạ tiền bối, vũ khí mà vãn bối chuyên dùng là…
Và thế, Vô Thường đã đâm lao thì phải theo lao, hắn và lão giả có một cuộc trò chuyện “thân mật” theo nhiều nghĩa.
…
Bên ngoài đấu trường, bên trên bàn ghế của khán giả hạng sang, đúng hơn là nơi chỗ ngồi chỉ giành cho con cháu các thế gia quyền lực và Linh Nhân cảnh.
Lúc này, một cuộc gặp gỡ có bất ngờ nhưng không khó hiểu giữa các Lục Kiệt danh chấn Châu Nam thành khiến người xung quanh không khỏi lấy làm kinh hãi.
-Haizz, cứ tưởng đến đây chỉ mình ta, không ngờ các ngươi lại cũng đã có mặt từ trước a.
Nhạc Thái Hùng là chàng trai thanh thiếu niên cao ráo, tuấn tú, 18 tuổi, là cháu trai của Hầu gia Nhạc Thái Phong và cũng là một trong Lục Kiệt. Thái Hùng vừa đến đấu trường khu thử thách, dõi một vòng liền thấy những gương mặt quen thuộc khiến hắn không khỏi than thở.
-Hây da, ngươi có quyền tới, bọn ta tại sao lại không thể tới chớ hở.
-Ứ, cực chưng cho ta trái nho nào.
Ngồi ở một chỗ có bàn đẹp, có bánh trái trên bàn, có dù che nắng, lại còn có thiếu nữ xinh xắn cùng với nụ cười tươi vui quạt mát, hầu hạ. Hàn Lâm Vũ 19 tuổi, cháu trai thứ ba của Đại tướng Hàn Bách* ăn mặc đúng kiểu thiếu gia ăn chơi trác tán, lạnh nhạt nói Nhạc Thái Hùng.
-Chỉ có một tháng là đến kỳ hạn phân chia thứ hạng của Lục Kiệt chúng ta, mọi người đến xem để lấy kinh nghiệm về khu đấu yêu thú là chuyện binh thường đi.
Cũng ngồi ở vị trí cách Nhạc Thái Hùng hai cái bàn gần cạnh, hướng ngược lại với Hàn Lâm Vũ, Hình Luân con trai thứ 15 của hầu gia Hình Bá Thiên trông bộ dạng thư sinh yếu ớt nhưng ẩn sâu bên trong là con người cực kỳ nguy hiểm, độc ác chen chân vào cuộc đối thoại.
Thế nhưng mà, Nhạc Thái Hùng và Hàn Lâm Vũ không dòm ngó gì đến Hình Luân, cả hai đều im lặng.
Thấy vậy, Hình Luân cũng chỉ là cười tà tà, không nói chuyện gì hơn.
Nhạc Thái Hùng thoáng chốc rồi lựa cho mình một chỗ ghế đẹp có dù che nắng và dĩ nhiên là cách xa Hình Luân ngồi xuống. Ngay tức thì, một thiếu nữ đi lại dịu dàng hỏi hắn cần phục vụ gì.
Phân phó cho thiếu nữ mang lên chút ít đồ ăn vì dù sao thì khu đấu trường thử thách này vốn luôn bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh, không diễn ra trên 30 phút. Nhạc Thái Hùng lượn mắt một vòng xung quanh tìm xem còn vị Lục Kiệt nào không.
-Đó là…
Vì khu đấu trường luôn mang hình dạng vòng tròn, dãy ghế hạng sang lại luôn là nơi gần nhất sân đấu, nên là chỉ vài giây Nhạc Thái Hùng liền phát hiện hai vị Lục Kiệt còn lại ở cách Hàn Lâm Vũ hơn 20 bàn, tiểu Vương gia Hồng Thanh Tiêu và đệ nhất mỹ nhân Châu Nam thành, Vụ Hương Lan.
Nhạc Thái Hùng hừ nhẹ, căm ghét lẩm bẩm như muốn ăn tươi nuốt sống người.
-Nàng chắc chắn phải là của ta và chỉ của ta, dù ngươi là Vương gia hay hoàng đế đều không được…
Lấy được đệ nhất mỹ nhân, nam nhân nào chẳng muốn, Nhạc Thái Hùng cũng vậy, tuy nhiên hắn so với người khác dị hơn chút là rất ghét nam nhân khác cướp nữ nhân của hắn, hắn sẽ tìm cách giết cho bằng được.
Phía bên kia.
-Hương Lan à, cái cây linh chi 500 năm này…
-Cái này là một bộ nhuyễn giáp Linh Nhân sơ kỳ…
-Đây là Định Nhan Đan…
-…
Hồng Thanh Tiêu ngồi chiếc bàn sát bên mỹ nhân Vụ Hương Lan không ngừng biếu quà, biểu đạt tâm ý tốt rõ ràng đối với người mình yêu thích trong lòng.
Thế nhưng mỹ nhân Vụ Hương Lan mang theo khăn lụa trắng tuyết che phần nửa dung nhan tú lệ, chỉ để một đôi mắt đen tuyền thanh khiết đã đủ làm nam nhân chết ngợp vì tim đập nhanh, nàng không để ý gì đến Hồng Thanh Tiêu một bên lãi nhãi, đôi mắt hớp hồn vẫn nhìn xuống dưới sân chiến, chờ đợi yêu thú xuất hiện.
Hồng Thanh Tiêu, Nhạc Thái Hùng, Vụ Hương Lan, Hàn Lâm Vũ, Hình Luân, tất cả họ đến nơi này duy nhất chỉ muốn nhìn yêu thú vì đây là lần đầu họ quyết định thi đấu để phân chia thứ hạng, nhằm tìm kiếm các kinh nghiệm đối với yêu thú, chứ không rãnh nhìn cuộc chiến. Cuộc chiến nếu hay, họ có thể học kinh nghiệm, tệ thì vài ba giây là có người chết, cuộc chiến cũng kết thúc.
-Tất cả đều đến, duy nhất chỉ thiếu Nhậm Thiên Tâm, tên này không lẽ hắn tự cho là yêu thú dễ đối phó… không, có lẽ hắn giống ta, đã cho người bắt yêu thú mang về để thực tập.
Hàn Lâm Vũ đơn nhiên cũng yêu thích Vụ Hương Lan, đối với động của Hồng Thanh Tiêu hắn chỉ khẽ cười vì sự ngu ngốc vô ích, điều quan trọng khiến hắn nhíu mày là Nhậm Thiên Tâm, kẻ thù không đội trời chung với hắn.
Bất quá hắn không biết, kẻ thù của hắn đúng là đang ở nhà, nhưng mà ở nhà dưỡng bệnh chứ không phải tập luyện yêu thú gì.
Yêu thú, một dạng sinh vật đa phần là khát máu, sẵn sàng chém giết nhau để lắp bụng và tấn công mọi sinh vật phạm vào lãnh thổ của chúng. Cách thành đông của Châu Nam thành, Bách Thú Lâm là giới phận của yêu thú, Phàm Nhân cảnh bước vào mà không có nhiều Linh Nhân hỗ trợ liền tạm biệt vĩnh viễn người nhà.
Lục Kiệt là người ở Phàm Nhân cảnh dưới 20 tuổi có chiến lực mạnh nhất và đã bước vào cảnh Bán Linh Nhân, đang tôi luyện linh lực để học cách sử dụng sức mạnh của linh lực mà cách không đả vật, đồng thời tăng lên sức mạnh công kích. Lục Kiệt có thể vào Bách Thú Lâm để thử trình độ, nhưng mà không ai vào được vì bị người ngăn cản.
Trong thành tính mạng được đảm bảo, kẻ nào giết người liền bị đền tội, ra ngoài thành, thiên tài nổi danh Lục Kiệt bị người dám sát, dù biết thủ phạm là ai cũng chỉ khóc hoặc ngu ngốc hơn là đem quân ra liều mạng với thủ phạm theo kiểu “đồng vu quy tận”*. Cho nên Lục Kiệt không thể ra.
*Lý do bị giết, mọi người ai cũng hiểu.
Về cuộc thi vào một tháng nữa để phân chia thứ hạng trong Lục Kiệt chỉ vừa được đưa ra vào hai ngày trước, do sáu người tự quyết định. Nội dung cuộc thi là đến Đấu Trường Phong Ba, khu vượt thử thách yêu thú, ai vượt ải nhiều nhất với thời gian cầm cự lâu nhất sẽ có thứ hạng cao nhất.
Vì Lục Kiệt không thể đánh ngươi chết ta sống trong thành nên họ chỉ còn cách như vậy. Cả sáu người đều nhờ cường giả gia tộc thương lượng với người đấu trường, mượn khu vượt thử thách yêu thú này một ngày và được bên đấu trường chấp thuận, tuy nhiên cách thức cuộc đấu đấu trường vẫn sẽ nắm giữ, yêu thú do họ biên soạn, cửa khán giả vẫn được duy trì bán vé, điều khác biệt chỉ là người tham gia có thể bỏ cuộc.
Hôm nay ở đây, các Lục Kiệt đều không muốn bản thân là người thua cuộc sớm nhất.
Cùng dãy ghế hạng sang, đối diện bên kia vòng tròn so với Lục Kiệt, một vị nam tử khoảng chừng trông hơn 43 tuổi khoác áo bào đen, tay cầm chén rượu nhạt tự nhẩm.
-Năm năm ta lại một lần đến, hi vọng thiếu niên muốn đánh với yêu thú lần này sẽ là một mầm móng tốt để đưa về tông môn bồi luyện. Gần 100 năm rồi, vẫn chưa một lần dắt đến thiên tài cho Tông môn, so với các tiếp dẫn sứ khác, ta thật xấu hổ a.
Uống cạn chén rượu, nam tử thở dài nhớ chuyện xưa.
Bình Thường cứ cách năm năm, vị trung niên nam tử này thường tổ chức một cuộc hội trà giành cho Linh Nhân dưới 20 tuổi tham gia, nhưng suốt trăm năm nay, Châu Nam thành vẫn không có người nào dưới 20 hoặc ít nhất vừa tròn 20 tuổi đột phá được Linh Nhân cảnh cho nên năm nay, hắn cũng ngại tổ chức, dự chỉ là dạo vòng vòng các thế gia và tra hỏi tin tức xem ai có đủ điều kiện thì mang đến Tông môn trắc nghiệm.
Vừa hay đi đường nghe loáng thoáng từ một đại hán vừa mới què chân* nói hôm nay có thiếu niên mang mặt nạ thỏ vượt thử thách ở Đấu Trường Phong Ba khiến hắn sinh ra chút hứng thú đi đến xem xét.
*Kẻ này hôm qua lành lặn chê cười Vô Thường mang mặt nạ thỏ đăng ký.
Đấu với yêu thú, nghe thôi thì bất kỳ Phàm Nhân nào cũng rùng mình, bởi lẽ yêu thú vốn rất mạnh, Phàm Nhân cảnh tài giỏi, kinh nghiệm đầy mình cũng phải 2, 3 người liên thủ mới giết chết được yêu thú yếu nhất. Do vậy nên tham gia phần thử thách yêu thú, người muốn tham gia đều đa phần là người trường thành, nam tử, đại hán theo nhóm. Đã là thiếu niên lại còn đơn thân độc mã chiến đấu với yêu thú, điều này khiến người tò mò.
Do ngu ngốc, ảo tưởng sức mạnh? Có thể, nhưng người ngu như vậy thật sự tồn tại trong khi ai cũng biết yêu thú kinh khủng?
Đến xem khắc rõ.
-Ê, ca hai hình như đông hơn ca một thì phải.
-Đơn nhiên rồi, nghe nói có người trẻ tuổi hăng hái thông ải, ai cũng muốn xem thực hư thế nào nên đến đông.
-Nhìn biết người ngu ngốc rồi.
-…
-He he, mình đã đặt cược hắn trụ được trong 1 phút, chắc chắn lãnh tiền a..
-Cầu trời cho tên này khá, trụ được 5 phút đi.
-Nam mô a di đà, cầu hắn qua vòng.
-….
Theo thể lệ cược, thời gian người tham gia trụ càng lâu, tiền bồi càng cao, gấp đôi, gấp 10, 100 lần, cho nên có nhiêu người cầu may người tham gia nổi “máu chó” duy trì càng lâu càng tốt, chỉ cần thời gian trụ được dài và đúng ngay mục bọn họ đặt cược thì phát tài.
-Cái gì, vợ của lão Tài có bầu, lão ta già rồi sao có con được?
-Nè bé cưng, cho sờ tí nha…
-Đừng, đừng, nơi này đông người lắm, người ta thấy đấy…
-Như vậy không phải kích thích hơn sao, hả cực cưng…
-…
Khắp đấu trường, gần cả ngàn người ồn ào, xôn xao, âm thanh liên miên không dứt.
Cuối cùng, một phút trôi qua đi, âm thanh bắt đầu khu vượt ải thử thách yêu thú lần thứ hai trong ngày cũng vang lên hấp dẫn mọi người chú ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook