Chân Ái
-
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu Nhu, anh đã có bạn gái!”. Lạc Huân luôn không đi đường vòng, mặc kệ lời nói của mình đả thương đối phương bao nhiêu.
Ánh mắt Hạ Tiểu Nhu xẹt qua một tia hốt hoảng bi thương, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, Lạc Huân cũng không phát hiện ra điều đó. Cô cầm ly rượu đỏ “Cheers! Chúc mừng anh!”.
Lạc Huân thở nhẹ một hơi “Anh biết giữa chúng ta luôn là tình cảm anh em rất tốt, em sẽ chúc mừng cho anh. Hôn ước giữa hai nhà là lời hứa của bố mẹ, bây giờ là thời buổi gì nữa…”
“Phải, phải”. Hạ Tiểu Nhu cười to, cùng anh chọc ghẹo sự cổ hủ của các vị phụ huynh. Tuy vậy, bạn tay dưới bàn của cô nắm chặt, cố gắng không bộc lộ cảm xúc thật sự của mình. Hóa ra là vậy, hóa ra bao nhiêu năm nay chúng ta không tiến xa hơn tình anh em là do anh không có cảm giác với em, không phải đợi em ổn định sự nghiệp mới bày tỏ.
“Nhưng anh lo ngại tình hình sức khỏe của bà nội. Từ ngày em đi, bà nội yếu đi nhiều, bà chỉ mong anh kết hôn với em sớm. Sắp tới bà lại làm phẫu thuật dạ dày, không thể bị kích động. Tiểu Nhu, anh có một thỉnh cầu với em, không biết em có đồng ý không?”
Cô gật đầu, anh tiếp tục “Em có thể tiếp tục làm vị hôn thê của anh trước mặt bà nội được không. Sau khi sức khỏe của bà ổn định, anh sẽ nói rõ với hai nhà. Mọi chuyện là anh gánh trách nhiệm, tuyệt đối không làm em khó xử”.
Hạ Tiểu Nhu dùng hết năng lượng trong cơ thể kiềm nén cảm xúc của mình, cười vô tư nói “Làm anh em bao nhiêu năm, có gì mà không được chứ. Em sẽ giúp anh! Nhưng mà anh còn chưa nói cho em về cô ấy đâu, cô gái phá tan núi băng ngàn năm ngồi trước mặt em đây”
“Cô ấy tên Ân Đồng, làm việc ở Evergreen, là một cô gái nhỏ nhắn mít ướt. Hôm nào anh sẽ dẫn cô ấy gặp em, chắc chắn em sẽ thích”. Lạc Huân lộ ra vẻ ấm áp hiếm có.
Lạc Huân có uống một ít rượu, theo quy định của luật giao thông Nhật, anh không thể lái xe. Hai người gọi dịch vụ kéo xe (1), đưa Hạ Tiểu Nhu về nhà trước rồi đến lượt anh. Lúc Hạ Tiểu Nhu về đến nhà, ông bà Hạ vẫn ngồi ở phòng khách trò chuyện. Bà Hạ thấy dáng con gái yêu dấu, liền cười tươi như hoa “Okaeri!” (2) Phải, mẹ của Hạ Tiểu Nhu là người Nhật, cô là con lai hai dòng máu Đài – Nhật. Quan hệ của Đài Loan và Nhật Bản luôn rất tốt, hai nước qua lại trên nhiều phương diện về du lịch, kinh tế… Người Nhật từng sang Đài Loan trong thế chiến thứ hai nên hai nước ảnh hưởng văn hóa qua lại lẫn nhau. Những năm gần đây, người Đài học tập và làm việc tại Nhật tương đối nhiều, họ ít gặp khó khăn trong khỏang cách văn hóa và ngôn ngữ. Đài Loan cũng là điểm đến yêu thích của du khách Nhật bởi giờ bay ngắn, giá cả dễ chịu và con người gần gũi.
Tình yêu của bố mẹ cô lại càng đặc biệt. Họ đã ngoài 50 nhưng vẫn luôn quấn quít nhau không rời. Bà Hạ là một mẫu phụ nữ Nhật điển hình thời xưa, chăm sóc con cái nhà cửa khéo léo không chê vào đâu được. Với quyết định định cư dài lâu ở Nhật, lại trao đổi với con cái trong gia đình bằng tiếng Nhật, hẳn ông Hạ rất yêu thương vợ của mình. Ai cũng biết tại sao ông đặt tên cho chuỗi nhà hàng tâm huyết của đời mình là Bách Hợp, bởi lẽ chữ Hán tên của bà Sayuri (3) có nghĩa là loài hoa này.
Hạ Tiểu Nhu luôn ngưỡng mộ bố mẹ cô, cô cũng muốn về già được như hai người bọn họ, cùng với Huân ca ca. Từ nhỏ đến lớn, cô muốn gì được nấy, bố mẹ nuông chiều, gia cảnh giàu có, Hạ Tiểu Nhu như công chúa trong vòng tay ông bà Hạ. Môi trường như vậy đã làm nên một Hạ Tiểu Nhu tự tin kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất, bởi lẽ ông bà Hạ, Huân ca ca luôn ở bên ủng hộ, bao dung cô. Hạ Tiểu Nhu chưa từng thua ai, chưa từng phải khó khăn giành lấy cái gì, nhưng lúc này, cô cảm thấy mình đang dần mất đi thứ thuộc sở hữu của mình, vị hôn phu chỉ phúc vi hôn, Lạc Huân.
“Chừng nào con định quay lại công ty? Theo bố thấy, con cứ nghỉ ngơi trước cho quen múi giờ, chuyện đi làm để sau không muộn. Sắp hết tháng Ba rồi, sang tháng sau con bắt đầu đi làm cũng được (4)” Trước khi tu nghiệp ở Thụy Sĩ, Hạ Tiểu Nhu là nhân viên của phòng kinh doanh Bách Hợp, cô muốn làm từ dưới lên học hỏi kinh nghiệm trước. Sau khi trở lại, cô chính thức làm trưởng phòng kinh doanh, ừm, đây cũng là đặc quyền của con gái chủ tịch. Có bệ phóng vững chắc, kinh nghiệm làm việc, lại thêm du học, Hạ Tiểu Nhu không bỏ qua bất kì cơ hội nào, từng bước từng bước tô vẽ sự nghiệp rực rỡ của mình.
Hạ Tiểu Nhu luôn tự tin muốn chứng tỏ bản thân, không suy nghĩ trả lời “Ngày mai con đi làm, con muốn xem tình hình cuối năm của công ty”
“Làm gì thì làm, nhớ dành thời gian cho A Huân. Hai năm con ở Thụy Sĩ đã không về mấy lần, lần này hai đứa cũng bàn chuyện kết hôn đi!” Con gái cũng đến tuổi lấy chồng, bà Hạ tuy không đành lòng nhưng cũng giục Hạ Tiểu Nhu. Người Nhật không quá can thiệp chuyện riêng của con cái, nhưng gia đình thượng lưu vẫn nên chọn môn đăng hộ đối thì hơn. Lạc Huân là đối tượng tuyệt vời không phải bàn cãi, giữa hai nhà lại có lời hứa, bà Hạ cũng mong con gái yêu lấy chồng tốt.
“Bố mẹ yên tâm.” Hạ Tiểu Nhu chỉ trả lời ngắn gọn liền xin phép về phòng. Tối hôm nay đã quá mệt mỏi che dấu cảm xúc của mình rồi. Cô thân với bà Hạ như bạn bè, giữa hai mẹ con không có gì giấu diếm. Thế nhưng chuỵên lần này cô không muốn chia sẻ với mẹ, cô không muốn cho mẹ thấy mình là người thua cuộc, Hạ Tiểu Nhu quyết tâm giành lại Huân ca ca của mình!
Phương Nghị đi vào phòng nghỉ chung của nhân viên, rót một tách trà, ngồi xuống ghế sofa nghỉ mệt. Gần đây anh phải tăng ca nhiều, không có cách nào khác, thời gian này cả nước Nhật đều bận rộn kết toán sổ sách, chuẩn bị kết thúc năm cũ, ai ai cũng làm việc phờ phạc cả người. Chuyến tàu cuối cùng về nửa đêm gần sáng đông nghịt người, anh cũng chen chúc trong số đó, lê tấm thân rã rời về nhà. Trước khi quyết định sang Nhật làm việc, anh cũng lường trước tình huống này, nhưng với đam mê được làm việc trong môi trường dịch vụ chuyên nghiệp nổi tiếng của đất nước mặt trời mọc, Phương Nghị vẫn chọn chuyển công tác.
Tháng Tư sắp tới sẽ có một loạt sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường vào làm việc, vừa phải lập kế hoạch huấn luyện nhân viên mới, vừa phải tổ chức bao nhiêu buổi tiệc liên hoan cho khách hàng, người Phương Nghị lúc nào cũng ê ẩm. Nhưng anh luôn phấn chấn làm việc, rất hưởng thụ cảm giác dồn hết sức lực vào công việc yêu thích này. Phương Nghị đang lật tìm những tờ kế hoạch tổ chức đám cưới thì Ân Đồng bước vào.
“Quản lý Phương, anh định tổ chức đám cưới sao?” Phương Nghị đặc biệt chú ý Ân Đồng. Cô gái này có một giọng nói nhẹ nhàng êm tai vô cùng dễ chịu, thích hợp làm ngành dịch vụ và nghe điện thoại.
“Không, tôi xem cho khách hàng. Lần trước lúc công ty X tổ chức sự kiện ở đây, tôi có trò chuyện với trưởng phòng của họ. Anh ấy bảo có người trong nhà sắp tổ chức đám cưới, tôi giới thiệu vài gói của Evergreen, anh ấy cười nói đang suy nghĩ. Tôi nghĩ đợi đến lần sau anh ấy liên lạc thì sẽ có sẵn bảng kế hoạch, không để khách đợi lâu.” Chính vì vậy anh mới ngồi lại một lúc sau giờ làm tham khảo thêm.
Ân Đồng lộ vẻ nghi ngờ “Anh có trao đổi danh thiếp với người ta không? Anh ấy có liên lạc lại với anh chưa?”
“Tôi có đưa danh thiếp nhưng chưa thấy anh ấy liên lạc lại, chắc anh ấy đang bận” Phương Nghị không cảm thấy có gì lạ.
“Quản lý Phương, nghe anh nói, tôi ngờ rằng trưởng phòng bên công ty X không có ý định liên lạc lại với anh đâu!”
“Sao lại như thế? Rõ ràng anh ấy nói đang suy nghĩ, không phải sẽ liên lạc với tôi sao? Dù có đồng ý hay không cũng sẽ nhắn tôi chứ?”
“Đây là văn hóa từ chối khéo của người Nhật đó. Anh sống ở đây lâu sẽ hiểu thôi. Hồi tôi mới sang học đại học, đi làm thêm ở tiệm bán điện thoại, một ngày không biết nhận bao nhiêu câu “đang suy nghĩ” của người ta khi tôi giới thiệu gói dịch vụ mới. Tôi cứ ngây thơ đợi khách liên lạc trả lời, mãi không thấy ai mới dần nhận ra văn hóa khách sáo lạ lùng này.” Ân Đồng bật cười, quả thực lúc đó cô chật vật không ít.
“Thật không? Nếu tôi nghe lời cô, lỡ khách liên lạc lại không thể chuẩn bị tốt, e rằng không có thành ý” Phương Nghị bán tính bán nghi.
“Tôi không dám chắc 100%, nhưng cũng nắm tới 90%. Nếu anh lo có thể chuẩn bị trước, nhưng đừng làm kỹ càng quá, thật, thật đó” Gương mặt Ân Đồng lại ửng đỏ, cúi xuống. Cô gái này mỗi khi bị người khác chất vấn lại lộ ra vẻ mặt này. Với tính tự ti của Ân Đồng, việc gì cũng không dám nói chắc mà có thể khẳng định tới 90%, xem ra là thật rồi.
Phương Nghị mỉm cười, thời gian làm việc ngắn nhưng cũng đủ để anh quan sát cẩn thận các nhân viên và có đánh giá sơ bộ của mình. Ân Đồng tuyệt đối là một cô gái tốt bụng, dễ bảo. Nhân dịp có “tiền bối” tiếng Nhật cạnh bên, Phương Nghị đem thắc mắc bấy lâu nay của mình ra hỏi hết một lượt. Không phải anh không có đồng nghiệp người Nhật, nhưng ngay cả người Nhật bản xứ cũng không nhận ra sự khác biệt kì lạ trong văn hóa của họ, không thể giải thích cặn kẽ như người nước ngoài.
“Còn “hen” mà họ hay nói mỗi cuối câu có nghĩa là gì?” Phương Nghị đau đầu với tiếng Nhật nhanh như máy của đồng nghiệp.
“Anh nói là mấy người Yamada phải không? “Hen” là phương ngữ vùng Kansai (5), giống như “nai” của tiếng phổ thông đó, có nghĩa phủ định động từ hay danh từ trước đó.” Evergreen có nhân viên đến từ khắp nước Nhật, tuy ai cũng cố gắng nói tiếng phổ thông chuẩn với khách hàng, nhưng khi đồng nghiệp ngồi nói chuyện với nhau không tránh khỏi lúc vui đùa dùng tiếng bản địa của mình.
“Cô thật lợi hại, những phương ngữ này mà cũng biết!” Phương Nghị giơ ngón tay cái khen ngợi.
Ân Đồng lại ngượng ngùng lắc đầu “Tôi học đại học ở đây mà, ít nhiều gì cũng học được một ít từ các bạn học. Anh mới đến nên chưa quen thôi, sau này sẽ biết hết. Tuy nói vậy nhưng tôi chỉ biết những phương ngữ phổ biến thôi, những lúc gặp khách đến từ Okinawa (6), tôi đành cầu cứu đồng nghiệp khác”
Trò chuyện một lúc, thấy đã trễ, Phương Nghị tỏ ý muốn mời Ân Đồng đi ăn khuya để cảm ơn. Ân Đồng nhìn đồng hồ, hốt hoảng. Đại boss ở nhà cô không đợi được, mỗi khi cô làm ca tối đều nhăn nhó bảo cô không cần làm thêm gì hết, anh sẽ quay lại khách sạn đón cô về ngay. Ân Đồng chưa muốn mình bị ánh mắt của đồng nghiệp nữ dìm chết nên nhất quyết không chịu, bảo anh chỉ cần ra ga gần nhà đón cô là được. Không có cô, tổng giám đốc sẽ không ngủ ngon, cô phải về để dỗ dành người ở nhà kia.
Ân Đồng từ chối khéo, Phương Nghị đành nợ cô một bữa cơm. Anh đi bộ đến ga cùng cô, họ chia tay vì khác tuyến tàu, Phương Nghị luyến tiếc nhìn bóng lưng nhỏ bé rời đi, thở dài. Anh muốn trò chuyện với cô lâu hơn một chút, dáng vẻ thẹn thùng của Ân Đồng làm tất cả người đàn ông trên thế giới này muốn bảo vệ thương yêu. Giọng nói êm tai ấy cứ vang mãi bên tai anh, cho đến lúc về nhà.
Hôm nay một ngày xuân đẹp trời, hoa anh đào bắt đầu bung cánh hé nở ở Tokyo. Cả thành phố chìm trong không khí ấm áp, khách du lịch đổ về Nhật tới tấp. Đây là thời điểm ngành du lịch ở Nhật làm ăn thịnh vượng nhất, các khách sạn luôn kín phòng, nhà hàng tấp nấp, đâu đâu cũng thấy khách du lịch.
Hạ Tiểu Nhu ngẩng cao đầu, hào quang tỏa ra bốn phía, bước vào nhà hàng Bách Hợp ở Evergreen. Hôm nay cô chọn một chiếc váy công sở màu hồng nhạt có thắt eo đoan trang tinh tế, một mình đi thăm các cửa hàng. Văn phòng làm việc của Bách Hợp cũng tọa lạc ở khu Shinjuku nhưng hôm nay cô muốn đi chào hỏi các trưởng chi nhánh cũng như nắm bắt tình hình nên đích thân xuống từng cửa tiệm.
Bách Hợp nằm ở sảnh A của Evergreen, vị trí vô cùng thuận lợi. Tuy hai công ty tách biệt, quản lý và nhân viên của hai bên cũng thỉnh thoảng hỗ trợ nhau khi cần thiết, quan hệ vô cùng tốt đẹp. Hạ Tiểu Nhu trò chuyện với quản lý nhà hàng, tự mình nếm thử các món bánh mới và xem báo cáo, kinh doanh không tồi, tốt hơn so với năm trước. Hạ Tiểu Nhu đã có trong đầu vài kế hoạch, quyết tâm sẽ làm Bách Hợp càng ngày càng xán lạn.
Đã đến tận Evergreen, cô muốn đi ăn trưa cùng Lạc Huân, thuận tiện xem mặt cô gái trong lòng anh. Lạc Huân cũng vừa đến giờ nghỉ trưa, xuống sảnh gặp Hạ Tiểu Nhu, hai người lên xe, anh không khách sáo hỏi “Anh giới thiệu Ân Đồng cho em nhé? Hôm nay cô ấy không có ca làm, đang ở nhà anh. Anh ghé nhà đón Ân Đồng, em có ngại không?”
Cô ấy đang ở nhà anh…Anh đi làm mà cô ấy vẫn ở nhà anh, xem ra quan hệ hai người đã tới bước này. Hạ Tiểu Nhu cố gắng tỏ ra vô tư “Em không ngại, em cũng muốn gặp cô ấy sớm một chút”
Căn hộ của Lạc Huân đương nhiên nằm ở trung tâm, lái xe một lát là đến nơi. Ân Đồng nghe anh điện thoại nói đi ăn cùng Hạ Tiểu Nhu thì hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng đã chuẩn bị có ngày này, thay đồ trang điểm nhanh chóng, chuẩn bị gặp vị hôn thê của người yêu.
(1) Mình không biết gọi tên dịch vụ này thế nào. Nó là kiểu công ty dịch vụ sẽ cử người tới, lái xe của bạn thay cho bạn, đưa về tận nhà đó.
(2) おかえり trong tiếng Nhật, nghĩa là “chào mừng về nhà”
(3) 小百合 trong tiếng Nhật, nghĩa là “Tiểu Bách Hợp”
(4) Năm tài khóa của Nhật kết thúc vào tháng Ba, bắt đầu vào tháng Tư. Các công ty tổng kết năm và kết sổ vào khoảng thời gian này, sau đó là liên hoan, ăn mừng nếu công ty có thành tích tốt. Năm học của Nhật cũng giống vậy, tháng Ba tốt nghiệp, tháng Tư nhập học.
(5) Kansai nằm phía Tây nước Nhật, bao gồm các tỉnh: Mie, Nara, Wakayama, Kyoto, Osaka, Hyoga và Shiga. Hattori trong Conan quê ở Kansai này nha, nên đôi lúc được miêu tả là “nói trọ trẹ” đó
(6) Okinawa là hòn đảo nằm phía Nam nước Nhật, có phương ngữ đặc biệt.
“Tiểu Nhu, anh đã có bạn gái!”. Lạc Huân luôn không đi đường vòng, mặc kệ lời nói của mình đả thương đối phương bao nhiêu.
Ánh mắt Hạ Tiểu Nhu xẹt qua một tia hốt hoảng bi thương, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, Lạc Huân cũng không phát hiện ra điều đó. Cô cầm ly rượu đỏ “Cheers! Chúc mừng anh!”.
Lạc Huân thở nhẹ một hơi “Anh biết giữa chúng ta luôn là tình cảm anh em rất tốt, em sẽ chúc mừng cho anh. Hôn ước giữa hai nhà là lời hứa của bố mẹ, bây giờ là thời buổi gì nữa…”
“Phải, phải”. Hạ Tiểu Nhu cười to, cùng anh chọc ghẹo sự cổ hủ của các vị phụ huynh. Tuy vậy, bạn tay dưới bàn của cô nắm chặt, cố gắng không bộc lộ cảm xúc thật sự của mình. Hóa ra là vậy, hóa ra bao nhiêu năm nay chúng ta không tiến xa hơn tình anh em là do anh không có cảm giác với em, không phải đợi em ổn định sự nghiệp mới bày tỏ.
“Nhưng anh lo ngại tình hình sức khỏe của bà nội. Từ ngày em đi, bà nội yếu đi nhiều, bà chỉ mong anh kết hôn với em sớm. Sắp tới bà lại làm phẫu thuật dạ dày, không thể bị kích động. Tiểu Nhu, anh có một thỉnh cầu với em, không biết em có đồng ý không?”
Cô gật đầu, anh tiếp tục “Em có thể tiếp tục làm vị hôn thê của anh trước mặt bà nội được không. Sau khi sức khỏe của bà ổn định, anh sẽ nói rõ với hai nhà. Mọi chuyện là anh gánh trách nhiệm, tuyệt đối không làm em khó xử”.
Hạ Tiểu Nhu dùng hết năng lượng trong cơ thể kiềm nén cảm xúc của mình, cười vô tư nói “Làm anh em bao nhiêu năm, có gì mà không được chứ. Em sẽ giúp anh! Nhưng mà anh còn chưa nói cho em về cô ấy đâu, cô gái phá tan núi băng ngàn năm ngồi trước mặt em đây”
“Cô ấy tên Ân Đồng, làm việc ở Evergreen, là một cô gái nhỏ nhắn mít ướt. Hôm nào anh sẽ dẫn cô ấy gặp em, chắc chắn em sẽ thích”. Lạc Huân lộ ra vẻ ấm áp hiếm có.
Lạc Huân có uống một ít rượu, theo quy định của luật giao thông Nhật, anh không thể lái xe. Hai người gọi dịch vụ kéo xe (1), đưa Hạ Tiểu Nhu về nhà trước rồi đến lượt anh. Lúc Hạ Tiểu Nhu về đến nhà, ông bà Hạ vẫn ngồi ở phòng khách trò chuyện. Bà Hạ thấy dáng con gái yêu dấu, liền cười tươi như hoa “Okaeri!” (2) Phải, mẹ của Hạ Tiểu Nhu là người Nhật, cô là con lai hai dòng máu Đài – Nhật. Quan hệ của Đài Loan và Nhật Bản luôn rất tốt, hai nước qua lại trên nhiều phương diện về du lịch, kinh tế… Người Nhật từng sang Đài Loan trong thế chiến thứ hai nên hai nước ảnh hưởng văn hóa qua lại lẫn nhau. Những năm gần đây, người Đài học tập và làm việc tại Nhật tương đối nhiều, họ ít gặp khó khăn trong khỏang cách văn hóa và ngôn ngữ. Đài Loan cũng là điểm đến yêu thích của du khách Nhật bởi giờ bay ngắn, giá cả dễ chịu và con người gần gũi.
Tình yêu của bố mẹ cô lại càng đặc biệt. Họ đã ngoài 50 nhưng vẫn luôn quấn quít nhau không rời. Bà Hạ là một mẫu phụ nữ Nhật điển hình thời xưa, chăm sóc con cái nhà cửa khéo léo không chê vào đâu được. Với quyết định định cư dài lâu ở Nhật, lại trao đổi với con cái trong gia đình bằng tiếng Nhật, hẳn ông Hạ rất yêu thương vợ của mình. Ai cũng biết tại sao ông đặt tên cho chuỗi nhà hàng tâm huyết của đời mình là Bách Hợp, bởi lẽ chữ Hán tên của bà Sayuri (3) có nghĩa là loài hoa này.
Hạ Tiểu Nhu luôn ngưỡng mộ bố mẹ cô, cô cũng muốn về già được như hai người bọn họ, cùng với Huân ca ca. Từ nhỏ đến lớn, cô muốn gì được nấy, bố mẹ nuông chiều, gia cảnh giàu có, Hạ Tiểu Nhu như công chúa trong vòng tay ông bà Hạ. Môi trường như vậy đã làm nên một Hạ Tiểu Nhu tự tin kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất, bởi lẽ ông bà Hạ, Huân ca ca luôn ở bên ủng hộ, bao dung cô. Hạ Tiểu Nhu chưa từng thua ai, chưa từng phải khó khăn giành lấy cái gì, nhưng lúc này, cô cảm thấy mình đang dần mất đi thứ thuộc sở hữu của mình, vị hôn phu chỉ phúc vi hôn, Lạc Huân.
“Chừng nào con định quay lại công ty? Theo bố thấy, con cứ nghỉ ngơi trước cho quen múi giờ, chuyện đi làm để sau không muộn. Sắp hết tháng Ba rồi, sang tháng sau con bắt đầu đi làm cũng được (4)” Trước khi tu nghiệp ở Thụy Sĩ, Hạ Tiểu Nhu là nhân viên của phòng kinh doanh Bách Hợp, cô muốn làm từ dưới lên học hỏi kinh nghiệm trước. Sau khi trở lại, cô chính thức làm trưởng phòng kinh doanh, ừm, đây cũng là đặc quyền của con gái chủ tịch. Có bệ phóng vững chắc, kinh nghiệm làm việc, lại thêm du học, Hạ Tiểu Nhu không bỏ qua bất kì cơ hội nào, từng bước từng bước tô vẽ sự nghiệp rực rỡ của mình.
Hạ Tiểu Nhu luôn tự tin muốn chứng tỏ bản thân, không suy nghĩ trả lời “Ngày mai con đi làm, con muốn xem tình hình cuối năm của công ty”
“Làm gì thì làm, nhớ dành thời gian cho A Huân. Hai năm con ở Thụy Sĩ đã không về mấy lần, lần này hai đứa cũng bàn chuyện kết hôn đi!” Con gái cũng đến tuổi lấy chồng, bà Hạ tuy không đành lòng nhưng cũng giục Hạ Tiểu Nhu. Người Nhật không quá can thiệp chuyện riêng của con cái, nhưng gia đình thượng lưu vẫn nên chọn môn đăng hộ đối thì hơn. Lạc Huân là đối tượng tuyệt vời không phải bàn cãi, giữa hai nhà lại có lời hứa, bà Hạ cũng mong con gái yêu lấy chồng tốt.
“Bố mẹ yên tâm.” Hạ Tiểu Nhu chỉ trả lời ngắn gọn liền xin phép về phòng. Tối hôm nay đã quá mệt mỏi che dấu cảm xúc của mình rồi. Cô thân với bà Hạ như bạn bè, giữa hai mẹ con không có gì giấu diếm. Thế nhưng chuỵên lần này cô không muốn chia sẻ với mẹ, cô không muốn cho mẹ thấy mình là người thua cuộc, Hạ Tiểu Nhu quyết tâm giành lại Huân ca ca của mình!
Phương Nghị đi vào phòng nghỉ chung của nhân viên, rót một tách trà, ngồi xuống ghế sofa nghỉ mệt. Gần đây anh phải tăng ca nhiều, không có cách nào khác, thời gian này cả nước Nhật đều bận rộn kết toán sổ sách, chuẩn bị kết thúc năm cũ, ai ai cũng làm việc phờ phạc cả người. Chuyến tàu cuối cùng về nửa đêm gần sáng đông nghịt người, anh cũng chen chúc trong số đó, lê tấm thân rã rời về nhà. Trước khi quyết định sang Nhật làm việc, anh cũng lường trước tình huống này, nhưng với đam mê được làm việc trong môi trường dịch vụ chuyên nghiệp nổi tiếng của đất nước mặt trời mọc, Phương Nghị vẫn chọn chuyển công tác.
Tháng Tư sắp tới sẽ có một loạt sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường vào làm việc, vừa phải lập kế hoạch huấn luyện nhân viên mới, vừa phải tổ chức bao nhiêu buổi tiệc liên hoan cho khách hàng, người Phương Nghị lúc nào cũng ê ẩm. Nhưng anh luôn phấn chấn làm việc, rất hưởng thụ cảm giác dồn hết sức lực vào công việc yêu thích này. Phương Nghị đang lật tìm những tờ kế hoạch tổ chức đám cưới thì Ân Đồng bước vào.
“Quản lý Phương, anh định tổ chức đám cưới sao?” Phương Nghị đặc biệt chú ý Ân Đồng. Cô gái này có một giọng nói nhẹ nhàng êm tai vô cùng dễ chịu, thích hợp làm ngành dịch vụ và nghe điện thoại.
“Không, tôi xem cho khách hàng. Lần trước lúc công ty X tổ chức sự kiện ở đây, tôi có trò chuyện với trưởng phòng của họ. Anh ấy bảo có người trong nhà sắp tổ chức đám cưới, tôi giới thiệu vài gói của Evergreen, anh ấy cười nói đang suy nghĩ. Tôi nghĩ đợi đến lần sau anh ấy liên lạc thì sẽ có sẵn bảng kế hoạch, không để khách đợi lâu.” Chính vì vậy anh mới ngồi lại một lúc sau giờ làm tham khảo thêm.
Ân Đồng lộ vẻ nghi ngờ “Anh có trao đổi danh thiếp với người ta không? Anh ấy có liên lạc lại với anh chưa?”
“Tôi có đưa danh thiếp nhưng chưa thấy anh ấy liên lạc lại, chắc anh ấy đang bận” Phương Nghị không cảm thấy có gì lạ.
“Quản lý Phương, nghe anh nói, tôi ngờ rằng trưởng phòng bên công ty X không có ý định liên lạc lại với anh đâu!”
“Sao lại như thế? Rõ ràng anh ấy nói đang suy nghĩ, không phải sẽ liên lạc với tôi sao? Dù có đồng ý hay không cũng sẽ nhắn tôi chứ?”
“Đây là văn hóa từ chối khéo của người Nhật đó. Anh sống ở đây lâu sẽ hiểu thôi. Hồi tôi mới sang học đại học, đi làm thêm ở tiệm bán điện thoại, một ngày không biết nhận bao nhiêu câu “đang suy nghĩ” của người ta khi tôi giới thiệu gói dịch vụ mới. Tôi cứ ngây thơ đợi khách liên lạc trả lời, mãi không thấy ai mới dần nhận ra văn hóa khách sáo lạ lùng này.” Ân Đồng bật cười, quả thực lúc đó cô chật vật không ít.
“Thật không? Nếu tôi nghe lời cô, lỡ khách liên lạc lại không thể chuẩn bị tốt, e rằng không có thành ý” Phương Nghị bán tính bán nghi.
“Tôi không dám chắc 100%, nhưng cũng nắm tới 90%. Nếu anh lo có thể chuẩn bị trước, nhưng đừng làm kỹ càng quá, thật, thật đó” Gương mặt Ân Đồng lại ửng đỏ, cúi xuống. Cô gái này mỗi khi bị người khác chất vấn lại lộ ra vẻ mặt này. Với tính tự ti của Ân Đồng, việc gì cũng không dám nói chắc mà có thể khẳng định tới 90%, xem ra là thật rồi.
Phương Nghị mỉm cười, thời gian làm việc ngắn nhưng cũng đủ để anh quan sát cẩn thận các nhân viên và có đánh giá sơ bộ của mình. Ân Đồng tuyệt đối là một cô gái tốt bụng, dễ bảo. Nhân dịp có “tiền bối” tiếng Nhật cạnh bên, Phương Nghị đem thắc mắc bấy lâu nay của mình ra hỏi hết một lượt. Không phải anh không có đồng nghiệp người Nhật, nhưng ngay cả người Nhật bản xứ cũng không nhận ra sự khác biệt kì lạ trong văn hóa của họ, không thể giải thích cặn kẽ như người nước ngoài.
“Còn “hen” mà họ hay nói mỗi cuối câu có nghĩa là gì?” Phương Nghị đau đầu với tiếng Nhật nhanh như máy của đồng nghiệp.
“Anh nói là mấy người Yamada phải không? “Hen” là phương ngữ vùng Kansai (5), giống như “nai” của tiếng phổ thông đó, có nghĩa phủ định động từ hay danh từ trước đó.” Evergreen có nhân viên đến từ khắp nước Nhật, tuy ai cũng cố gắng nói tiếng phổ thông chuẩn với khách hàng, nhưng khi đồng nghiệp ngồi nói chuyện với nhau không tránh khỏi lúc vui đùa dùng tiếng bản địa của mình.
“Cô thật lợi hại, những phương ngữ này mà cũng biết!” Phương Nghị giơ ngón tay cái khen ngợi.
Ân Đồng lại ngượng ngùng lắc đầu “Tôi học đại học ở đây mà, ít nhiều gì cũng học được một ít từ các bạn học. Anh mới đến nên chưa quen thôi, sau này sẽ biết hết. Tuy nói vậy nhưng tôi chỉ biết những phương ngữ phổ biến thôi, những lúc gặp khách đến từ Okinawa (6), tôi đành cầu cứu đồng nghiệp khác”
Trò chuyện một lúc, thấy đã trễ, Phương Nghị tỏ ý muốn mời Ân Đồng đi ăn khuya để cảm ơn. Ân Đồng nhìn đồng hồ, hốt hoảng. Đại boss ở nhà cô không đợi được, mỗi khi cô làm ca tối đều nhăn nhó bảo cô không cần làm thêm gì hết, anh sẽ quay lại khách sạn đón cô về ngay. Ân Đồng chưa muốn mình bị ánh mắt của đồng nghiệp nữ dìm chết nên nhất quyết không chịu, bảo anh chỉ cần ra ga gần nhà đón cô là được. Không có cô, tổng giám đốc sẽ không ngủ ngon, cô phải về để dỗ dành người ở nhà kia.
Ân Đồng từ chối khéo, Phương Nghị đành nợ cô một bữa cơm. Anh đi bộ đến ga cùng cô, họ chia tay vì khác tuyến tàu, Phương Nghị luyến tiếc nhìn bóng lưng nhỏ bé rời đi, thở dài. Anh muốn trò chuyện với cô lâu hơn một chút, dáng vẻ thẹn thùng của Ân Đồng làm tất cả người đàn ông trên thế giới này muốn bảo vệ thương yêu. Giọng nói êm tai ấy cứ vang mãi bên tai anh, cho đến lúc về nhà.
Hôm nay một ngày xuân đẹp trời, hoa anh đào bắt đầu bung cánh hé nở ở Tokyo. Cả thành phố chìm trong không khí ấm áp, khách du lịch đổ về Nhật tới tấp. Đây là thời điểm ngành du lịch ở Nhật làm ăn thịnh vượng nhất, các khách sạn luôn kín phòng, nhà hàng tấp nấp, đâu đâu cũng thấy khách du lịch.
Hạ Tiểu Nhu ngẩng cao đầu, hào quang tỏa ra bốn phía, bước vào nhà hàng Bách Hợp ở Evergreen. Hôm nay cô chọn một chiếc váy công sở màu hồng nhạt có thắt eo đoan trang tinh tế, một mình đi thăm các cửa hàng. Văn phòng làm việc của Bách Hợp cũng tọa lạc ở khu Shinjuku nhưng hôm nay cô muốn đi chào hỏi các trưởng chi nhánh cũng như nắm bắt tình hình nên đích thân xuống từng cửa tiệm.
Bách Hợp nằm ở sảnh A của Evergreen, vị trí vô cùng thuận lợi. Tuy hai công ty tách biệt, quản lý và nhân viên của hai bên cũng thỉnh thoảng hỗ trợ nhau khi cần thiết, quan hệ vô cùng tốt đẹp. Hạ Tiểu Nhu trò chuyện với quản lý nhà hàng, tự mình nếm thử các món bánh mới và xem báo cáo, kinh doanh không tồi, tốt hơn so với năm trước. Hạ Tiểu Nhu đã có trong đầu vài kế hoạch, quyết tâm sẽ làm Bách Hợp càng ngày càng xán lạn.
Đã đến tận Evergreen, cô muốn đi ăn trưa cùng Lạc Huân, thuận tiện xem mặt cô gái trong lòng anh. Lạc Huân cũng vừa đến giờ nghỉ trưa, xuống sảnh gặp Hạ Tiểu Nhu, hai người lên xe, anh không khách sáo hỏi “Anh giới thiệu Ân Đồng cho em nhé? Hôm nay cô ấy không có ca làm, đang ở nhà anh. Anh ghé nhà đón Ân Đồng, em có ngại không?”
Cô ấy đang ở nhà anh…Anh đi làm mà cô ấy vẫn ở nhà anh, xem ra quan hệ hai người đã tới bước này. Hạ Tiểu Nhu cố gắng tỏ ra vô tư “Em không ngại, em cũng muốn gặp cô ấy sớm một chút”
Căn hộ của Lạc Huân đương nhiên nằm ở trung tâm, lái xe một lát là đến nơi. Ân Đồng nghe anh điện thoại nói đi ăn cùng Hạ Tiểu Nhu thì hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng đã chuẩn bị có ngày này, thay đồ trang điểm nhanh chóng, chuẩn bị gặp vị hôn thê của người yêu.
(1) Mình không biết gọi tên dịch vụ này thế nào. Nó là kiểu công ty dịch vụ sẽ cử người tới, lái xe của bạn thay cho bạn, đưa về tận nhà đó.
(2) おかえり trong tiếng Nhật, nghĩa là “chào mừng về nhà”
(3) 小百合 trong tiếng Nhật, nghĩa là “Tiểu Bách Hợp”
(4) Năm tài khóa của Nhật kết thúc vào tháng Ba, bắt đầu vào tháng Tư. Các công ty tổng kết năm và kết sổ vào khoảng thời gian này, sau đó là liên hoan, ăn mừng nếu công ty có thành tích tốt. Năm học của Nhật cũng giống vậy, tháng Ba tốt nghiệp, tháng Tư nhập học.
(5) Kansai nằm phía Tây nước Nhật, bao gồm các tỉnh: Mie, Nara, Wakayama, Kyoto, Osaka, Hyoga và Shiga. Hattori trong Conan quê ở Kansai này nha, nên đôi lúc được miêu tả là “nói trọ trẹ” đó
(6) Okinawa là hòn đảo nằm phía Nam nước Nhật, có phương ngữ đặc biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook