Chân Ái
-
Chương 25
Hạ Tiểu Nhu vừa mở cửa vào nhà, mùi thơm nức mũi đã đánh thức dạ dày của cô khiến nó lên tiếng biểu tình. Người đàn ông của cô vẫn mặc tạp dề đon đả chạy ra, đón lấy túi xách trong tay cô rồi cười sáng chói
“Okaeri! Em muốn tắm trước, muốn ăn trước hay muốn anh trước?”
Câu nói chuẩn mực của các bà vợ Nhật được anh bắt chước lại làm cô ôm bụng cười một trận ở cửa, bao nhiêu căng thẳng cũng tan biến. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, có người nấu cơm sẵn đợi mình ở nhà quả thật không tồi.
Cô vào bếp rửa tay, phụ Phương Nghị bê món ăn lên bàn rồi ngồi xuống thưởng thức tài nghệ của anh. Hạ Tiểu Nhu là một tiểu thư thích ăn ngon nhưng trình độ nấu ăn của Phương Nghị chỉ ở mức tạm được. Nhưng không sao, mấy ngày nay ở nhà luyện tập nấu nướng, anh cũng học được cách nêm nếp theo khẩu vị của cô.
“Hôm nay còn nhiều phóng viên ở dưới nhà không?” Anh gắp một miếng thịt heo xào hẹ vào bát cô, có chút mong đợi ý kiến của cô.
“Ừm có tiến bộ hơn tuần trước rồi, thịt heo mềm mà hẹ còn giòn!” Hạ Tiểu Nhu thẳng thắn nhận xét, đây là lĩnh vực duy nhất cô có thể lên mặt với anh. “Vẫn còn vài phóng viên chụp hình em, nhưng không sao, hôm nay em mặc váy mới, rất muốn được chú ý!”
Lúc Phương Nghị và Reiko theo xe cảnh sát, phóng viên mai phục ở ngoài đã chụp hình liên tục, lên trang nhất ngay ngày hôm sau. Hình tượng quản lý Phương lúc này đã bị bôi đến không thể đen hơn, bị cư dân mạng chửi rủa không thương tiếc. Nữ thần Reiko bị một người nước ngoài cưỡng bức, fan của cô ta sớm phát điên đến nhà anh chửi rủa phá rối. Cũng may nhà Hạ Tiểu Nhu còn có bảo vệ, người ngoài không thể vào trong nên có thể lánh nạn.
Đời tư của Phương Nghị cũng bị khui ra, ai cũng lên án anh đũa mốc chòi mâm son, có Hạ tiểu thư của Bách Hợp còn sàm sỡ Reiko. Hạ Tiểu Nhu cũng không ngại bị người ta soi mói, nói bông hoa lài cắm bãi phân trâu. Mỗi lần ra đường vẫn luôn lộng lẫy xinh đẹp, phóng viên chỉ chụp được lúc cô tươi cười rạng rỡ đi làm, không có tí đau buồn. Mặc kệ bọn họ đoán già đoán non viết lung tung, Hạ Tiểu Nhu vẫn duy trì nếp sống bình thường, chỉ có không ra ngoài ăn nhiều nữa mà về nhà ăn cùng Phương Nghị.
Reiko còn mở một cuộc họp báo khóc lóc thương tâm, chưa có kết quả điều tra vẫn cứ úp mở ám chỉ người xấu sẽ bị trừng trị. Nữ thần Reiko lại lấy được lòng mọi người, ai cũng muốn nhào ra bảo vệ cô gái trong sáng khóc hoa lê đái vũ. Bộ phim vừa được công chiếu đã gây được tiếng vang lớn, người xem chú trọng nghệ thuật thì ít mà muốn ủng hộ Reiko thì nhiều. Một mũi tên trúng nhiều đích, hẳn bây giờ Reiko đang hài lòng hưởng thụ “thành quả” của mình.
Cơm nước xong xuôi, Phương Nghị bận bịu dọn dẹp rửa chén như một cô vợ nhỏ, Hạ Tiểu Nhu gọt trái cây bày sẵn trên đĩa đợi anh.
“Bà xã, vất vả rồi! Đến đây nghỉ chút đi!” Hạ Tiểu Nhu vẫy vẫy anh hào hứng.
Phương Nghị phì cười, thôi được, thời gian này anh sẽ làm cô vợ nhỏ phục vụ cô vậy. Anh ngồi xuống xiên một miếng táo đưa tới miệng cô, Hạ Tiểu Nhu ngọt ngào cắn lấy, ôm lấy tay anh ngả đầu xuống nghỉ ngơi.
“Hôm nay Ishimura gặp em. Hóa ra Reiko là em cùng cha khác mẹ với anh ta, trước giờ vẫn sống với mẹ ở Osaka. Mẹ con cô ta không được nhà Ishimura thừa nhận nhưng vẫn được chu cấp hàng tháng. Anh ta nói với em, nếu em đồng ý làm Ishimura phu nhân, anh ta sẽ nói Reiko dừng tay.”
Anh nhìn vào gương mặt thản nhiên như vừa nói một câu chuyện đùa của cô, nhéo một chút lên gò má hồng hồng. “Cảm ơn em đã hi sinh vì anh!”
Chuyện đến nước này mà còn bình thản đùa giỡn được chắc chỉ có mỗi cặp đôi nhà này. Hạ Tiểu Nhu vỗ vỗ vai anh “Em dĩ nhiên không gả cho tên sến sẩm đó, đành ủy khuất anh mỗi ngày ở nhà nấu cơm dọn dẹp cho em vậy. Ngoan, em sẽ đi làm kiếm tiền mua game mới cho anh!”
Tuy cô nói vậy, Phương Nghị biết vì chuyện này Hạ Tiểu Nhu đã cố gắng rất nhiều. Ngoài tường thuật tất cả các chi tiết nhỏ nhặt cho luật sư, anh không thể làm gì hơn. Còn Hạ Tiểu Nhu, ngoài công việc hàng ngày, cô luôn để tâm tìm kiếm manh mối và tận dụng cái mối quan hệ của mình để moi điểm yếu của Reiko. Anh biết chuyện này rất khó, nếu cô ta có thể dễ dàng bị người khác khống chế, hẳn Reiko không thể đóng vai thiên thần này lâu đến thế.
Mỗi khi về nhà Hạ Tiểu Nhu đều tỏ vẻ bình thường như hàng ngày, nhưng nhìn thấy mắt cô thoáng chút mệt mỏi, anh đau lòng không thôi. Cô ít khi lộ vẻ yếu đuối của mình cho anh thấy, Phương Nghị biết tính cô nên cũng không ép buộc, chỉ lặng lẽ ở bên chăm sóc cô, đợi cô toàn tâm toàn ý tạm dựa vào mình trong lúc yếu lòng.
Làm sao Hạ Tiểu Nhu không hiểu tâm ý của anh, cô biết anh tôn trọng cô, muốn cho cô không gian riêng. Cô cũng biết tính mình, quen tự mình chống đỡ hai mươi mấy năm, cô không muốn dựa dẫm vào ai. Hạ Tiểu Nhu mỉm cười rúc sâu vào lòng anh, im lặng gặm nhấm cảm giác bình yên bên anh.
Chuyện của bọn họ, người ngoài có thể mãi mãi không hiểu. Bình thường thì ồn ào náo loạn, đến lúc sóng gió lại bình lặng lạ thường.
Nhưng cả hai không quan tâm bên ngoài nghĩ gì, chỉ cần như thế này là đủ. Ở bên nhau qua cả ngọt ngào và đắng cay, lúc nào cũng có đối phương cùng hưởng thụ cùng chống đỡ, ái tình chính là như thế!
Hạ Tiểu Nhu đã sớm quen với cảnh mỗi sáng Phương Nghị hôn tiễn cô đi làm, dúi vào tay cô cơm hộp tình yêu. Ai nha cảm giác có cô vợ nhỏ đáng yêu săn sóc như vậy cũng rất tốt. Chỉ có điều cô vợ này không phải đến công ty, mỗi tối “làm” cô đến mệt lử. Cô còn phải đi làm nuôi vợ nhỏ nha!
Cô ngồi trong văn phòng xem lại kế hoạch cho mùa xuân sắp tới. Đây là kế hoạch mùa xuân đầu tiên của cô từ sau khi du học trở về, Hạ Tiểu Nhu rất hào hứng. Ý tưởng của bọn họ là đem hoa anh đào vào nhân bánh và cả hình dạng bánh bao, dung hòa hình tượng của Nhật Bản và Đài Loan.
Cô khá hài lòng với kế hoạch này, phòng nghiên cứu sản phẩm cũng đã làm đến những bước cuối cùng, chỉ một thời gian ngắn nữa là có thể công bố. Hạ Tiểu Nhu rất mong chờ phản ứng của khách hàng, cô dự đoán mình sẽ thành công sau hai tháng miệt mài dốc sức vào dự án này.
Tiếng điện thoại của bộ phận tiếp tân cắt đứt suy nghĩ của cô, báo có người ở Đại Phong muốn gặp. Đại Phong là một chuỗi nhà hàng Hoa nổi tiếng, đối thủ số một của Bách Hợp ở Nhật. Hai công ty trước giờ đều như lửa với nước, không bao giờ qua lại, tại sao bây giờ muốn tìm cô?
Người từ Đại Phong là một người đàn ông giảo hoạt, không ngại ngùng đặt thẳng vấn đề với Hạ Tiểu Nhu “Tôi đoán bây giờ Hạ tiểu thư đang rất bối rối về chuyện của Phương tiên sinh…”
Hạ Tiểu Nhu tuy vô cùng bất ngờ nhưng không tỏ ra bất cứ biểu hiện gì, nhàn nhã đợi hắn tiếp câu chuyện.
Người phụ nữ này cũng thật cứng rắn! “Tôi có vật này muốn đưa cô xem!”
Hắn rút trong tập hồ sơ ra một tấm hình, là Reiko đang ở trong quán bar mờ khói, trên bàn có vài viên thuốc, xung quanh là một đám nam nữ lõa thể quấn vào nhau. Cô ta cũng không ngoại lệ, đang khóa môi với một tên đàn ông không rõ mặt.
“Anh muốn trao đổi vật gì?” Chắc chắn trong túi hồ sơ kia còn nhiều hình hơn. Với những tấm hình này, cô có thể ép Reiko rút lại đơn kiện Phương Nghị. Nhưng hẳn người của Đại Phong đòi trao đổi một món giá trị không tưởng.
“Tôi muốn bản kế hoạch mùa xuân của Bách Hợp! Cô cũng đừng hòng đưa tôi một bản kế hoạch giả, chúng ta một tay giao hình một tay giao hồ sơ. Tôi duyệt rồi cô mới có thể đi!” Quả là một người phụ nữ thông mình hiểu chuyện. Người đàn ông cũng không chần chừ, nói thẳng ý định của mình.
“Tôi cần thời gian để kiểm định những tấm hình này là thật!” Hạ Tiểu Nhu cẩn thận chọn một đường lui.
Hắn rút một tấm ảnh khác cùng bối cảnh nhưng mặt Reiko bị khói thuốc làm mờ, khó có thể khẳng định là cô ta. “Được thôi, tôi có thời gian đợi, chỉ e là Hạ tiểu thư muốn giải quyết việc này càng sớm càng tốt! Cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào!”
Người đàn ông để một tấm danh thiếp lên bàn rồi rời đi. Hạ Tiểu Nhu cầm tấm ảnh, tay gõ gõ lên bàn không rõ đang suy nghĩ gì. Cô nhìn bản kế hoạch sắp hoàn chỉnh trên bàn làm việc, lại nhìn ảnh trên tay. Cả một ngày trời, cô chăm chú sửa lại bản kế hoạch thật hoàn hảo, đọc lại nhiều lượt rồi gấp lại, tan ca ra về.
Phương Nghị nhận ra sự khác biệt ngay từ lúc Hạ Tiểu Nhu bước vào nhà. Hôm nay cô có vẻ trầm mặc hơn mọi khi, thậm chí còn làm rơi cốc nước xuống sàn. Nhưng chuyện nghiêm trọng hơn vẫn là, cô làm thiếu một bước dưỡng da, việc chưa từng xảy ra.
“Em chưa dùng lọ màu trắng kia!” Anh nói sau khi cô đã tắt đèn ở bàn trang điểm, chuẩn bị chui vào chăn.
Hạ Tiểu Nhu không nói gì, chỉ dúi đầu vào ngực anh, tay vẫn để trước ngực không ôm anh như mọi ngày. Họ hiểu nhau đến độ, Phương Nghị sẽ mỗi ngày nhìn ra sự mệt mỏi trong mắt cô nhưng anh không nói ra, để cho cô tự do xử lý trong thế giới của mình. Nhưng hôm nay cô đã thẫn thờ đến mức anh phải lên tiếng, anh không nỡ để cô mãi gồng mình tỏ ra mạnh mẽ.
Anh vòng tay ôm cô khảm vào lòng. Hạ Tiểu Nhu co chân, tay đặt trước ngực anh. Bây giờ cô thật nhỏ bé, không giống Hạ đại tiểu thư hay nháo một chút nào.
“Bản kế hoạch em đã nghĩ thật lâu, cả phòng đã đặt hết tâm huyết vào đó. Cả phòng nghiên cứu nữa, mỗi lần nhìn họ đổ cả mẻ bánh hỏng đi, kiên nhẫn làm lại đến khi đạt, em lại thấy mình có trách nhiệm phải quảng bá thật tốt sản phẩm này. Vậy mà…”
Hạ Tiểu Nhu nhỏ giọng kể cho anh chuyện đã xảy ra hôm nay. Khi nhắc đến bản kế hoạch, giọng cô lại nấc lên, dúi mặt vào lồng ngực anh lắc lắc đầu.
Phương Nghị xót xa vỗ lưng cô. Làm sao anh không hiểu đối với cô, sự nghiệp rất quan trọng, đặc biệt là với công việc cô bỏ bao nhiêu công sức và tâm huyết. Hạ Tiểu Nhu muốn được mọi người công nhận, muốn đem đến những sản phẩm tốt nhất cho khách hàng, muốn đưa danh tiếng của Bách Hợp tiến thật xa. Vậy mà giờ đây có người muốn cướp trọn nỗ lực của cô, làm sao cô cam lòng!
“Em không cần phải làm vậy! Bản kế hoạch đó không chỉ là tâm huyết của em mà còn là của toàn bộ nhân viên Bách Hợp. Nếu làm dự án mới sẽ không kịp ra mắt mùa xuân. Từ từ chúng ta sẽ có cách, không thể để chuyện riêng của anh ảnh hưởng tương lai của Bách Hợp!”
Anh đứng ở lập trường khách quan cho ý kiến, quả thật không thể để nhân viên của Bách Hợp vì anh mà giao bản kế hoạch cho đối thủ.
Một Hạ Tiểu Nhu hiếu thắng tham vọng, làm sao có thể chịu được công sức của mình bị người ta nuốt trọn mà không thể làm gì! Thế nhưng so với việc anh bị vu oan, bị đình chỉ công tác, bị người người lên án chửi rủa, cô thà hi sinh bản thân mình. Nếu Phương Nghị không thể thắng trong vụ kiện này, anh buộc phải ngồi tù, sau đó bị trục xuất về nước, tương lai đóng sập trước mắt.
Đã vài tuần trôi qua, vụ kiện vẫn ở trong trạng thái giằng co. Luật sư phía Reiko đã mạnh, bây giờ thêm sự hỗ trợ của Ishimura sau khi cô từ chối hắn, hai người quả thật đang trong tình huống khó khăn. Chỉ có xấp hình trên mới có thể lật ngược thế cờ, cô đã đi kiểm tra, ảnh không qua chỉnh sửa. Đây là cơ hội hiếm có, phải nắm chặt nó mới thắng được!
“Em đã có quyết định! Bọn em không sao, chỉ là một bản kế hoạch, em chưa đến nỗi cạn kiệt ý tưởng như vậy. Anh quên em là Hạ Tiểu Nhu sao! Cùng lắm em sẽ lấy tiền túi trả tiền tăng ca cho nhân viên, bọn họ quý em lắm, nhất định sẽ đồng ý.” Hạ Tiểu Nhu ngước lên nhìn anh, kéo một nụ cười đến tận mang tai.
Phương Nghị không nói gì, chỉ hôn lên trán cô như chuồn chuồn đạp nước. Anh biết Hạ Tiểu Nhu bây giờ rất đau lòng, rất chua xót. Một trưởng bộ phận kinh doanh lẫy lừng trên thương trường bây giờ nuốt giận dâng bản kế hoạch cho đối thủ. Có lẽ đây là thất bại duy nhất trong sự nghiệp rực rỡ của cô.
Vì anh mà cô phải hi sinh như vậy, anh có thể làm gì cho cô? Lúc trước đã từng hứa với lòng không bao giờ để cho cô phải đau buồn, vậy mà giờ đây anh lại gián tiếp tổn thương cô. Hạ Tiểu Nhu, anh phải làm gì để em có thể luôn vui vẻ, luôn là cô gái lạc quan yêu đời đây?
Như đọc được suy nghĩ của anh, Hạ Tiểu Nhu rướn người ngậm lấy bờ môi quen thuộc, tay vòng qua thắt lưng chạm vào làn da ấm áp của anh. Cô thì thầm giữa bốn cánh môi bằng một giọng khàn khàn quyến rũ “Phương Nghị, yêu em!”
Anh hiểu cô. Chỉ có thể dùng sự quyến luyến đam mê của xác thịt để xoa dịu nỗi đau tinh thần lúc này. Phương Nghị cũng không dịu dàng mà mạnh mẽ tấn công, đưa cả hai lên đỉnh cao dục vọng, trầm mê trong ái tình để cùng hi vọng một ngày mai tốt đẹp hơn sẽ đến.
“Okaeri! Em muốn tắm trước, muốn ăn trước hay muốn anh trước?”
Câu nói chuẩn mực của các bà vợ Nhật được anh bắt chước lại làm cô ôm bụng cười một trận ở cửa, bao nhiêu căng thẳng cũng tan biến. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, có người nấu cơm sẵn đợi mình ở nhà quả thật không tồi.
Cô vào bếp rửa tay, phụ Phương Nghị bê món ăn lên bàn rồi ngồi xuống thưởng thức tài nghệ của anh. Hạ Tiểu Nhu là một tiểu thư thích ăn ngon nhưng trình độ nấu ăn của Phương Nghị chỉ ở mức tạm được. Nhưng không sao, mấy ngày nay ở nhà luyện tập nấu nướng, anh cũng học được cách nêm nếp theo khẩu vị của cô.
“Hôm nay còn nhiều phóng viên ở dưới nhà không?” Anh gắp một miếng thịt heo xào hẹ vào bát cô, có chút mong đợi ý kiến của cô.
“Ừm có tiến bộ hơn tuần trước rồi, thịt heo mềm mà hẹ còn giòn!” Hạ Tiểu Nhu thẳng thắn nhận xét, đây là lĩnh vực duy nhất cô có thể lên mặt với anh. “Vẫn còn vài phóng viên chụp hình em, nhưng không sao, hôm nay em mặc váy mới, rất muốn được chú ý!”
Lúc Phương Nghị và Reiko theo xe cảnh sát, phóng viên mai phục ở ngoài đã chụp hình liên tục, lên trang nhất ngay ngày hôm sau. Hình tượng quản lý Phương lúc này đã bị bôi đến không thể đen hơn, bị cư dân mạng chửi rủa không thương tiếc. Nữ thần Reiko bị một người nước ngoài cưỡng bức, fan của cô ta sớm phát điên đến nhà anh chửi rủa phá rối. Cũng may nhà Hạ Tiểu Nhu còn có bảo vệ, người ngoài không thể vào trong nên có thể lánh nạn.
Đời tư của Phương Nghị cũng bị khui ra, ai cũng lên án anh đũa mốc chòi mâm son, có Hạ tiểu thư của Bách Hợp còn sàm sỡ Reiko. Hạ Tiểu Nhu cũng không ngại bị người ta soi mói, nói bông hoa lài cắm bãi phân trâu. Mỗi lần ra đường vẫn luôn lộng lẫy xinh đẹp, phóng viên chỉ chụp được lúc cô tươi cười rạng rỡ đi làm, không có tí đau buồn. Mặc kệ bọn họ đoán già đoán non viết lung tung, Hạ Tiểu Nhu vẫn duy trì nếp sống bình thường, chỉ có không ra ngoài ăn nhiều nữa mà về nhà ăn cùng Phương Nghị.
Reiko còn mở một cuộc họp báo khóc lóc thương tâm, chưa có kết quả điều tra vẫn cứ úp mở ám chỉ người xấu sẽ bị trừng trị. Nữ thần Reiko lại lấy được lòng mọi người, ai cũng muốn nhào ra bảo vệ cô gái trong sáng khóc hoa lê đái vũ. Bộ phim vừa được công chiếu đã gây được tiếng vang lớn, người xem chú trọng nghệ thuật thì ít mà muốn ủng hộ Reiko thì nhiều. Một mũi tên trúng nhiều đích, hẳn bây giờ Reiko đang hài lòng hưởng thụ “thành quả” của mình.
Cơm nước xong xuôi, Phương Nghị bận bịu dọn dẹp rửa chén như một cô vợ nhỏ, Hạ Tiểu Nhu gọt trái cây bày sẵn trên đĩa đợi anh.
“Bà xã, vất vả rồi! Đến đây nghỉ chút đi!” Hạ Tiểu Nhu vẫy vẫy anh hào hứng.
Phương Nghị phì cười, thôi được, thời gian này anh sẽ làm cô vợ nhỏ phục vụ cô vậy. Anh ngồi xuống xiên một miếng táo đưa tới miệng cô, Hạ Tiểu Nhu ngọt ngào cắn lấy, ôm lấy tay anh ngả đầu xuống nghỉ ngơi.
“Hôm nay Ishimura gặp em. Hóa ra Reiko là em cùng cha khác mẹ với anh ta, trước giờ vẫn sống với mẹ ở Osaka. Mẹ con cô ta không được nhà Ishimura thừa nhận nhưng vẫn được chu cấp hàng tháng. Anh ta nói với em, nếu em đồng ý làm Ishimura phu nhân, anh ta sẽ nói Reiko dừng tay.”
Anh nhìn vào gương mặt thản nhiên như vừa nói một câu chuyện đùa của cô, nhéo một chút lên gò má hồng hồng. “Cảm ơn em đã hi sinh vì anh!”
Chuyện đến nước này mà còn bình thản đùa giỡn được chắc chỉ có mỗi cặp đôi nhà này. Hạ Tiểu Nhu vỗ vỗ vai anh “Em dĩ nhiên không gả cho tên sến sẩm đó, đành ủy khuất anh mỗi ngày ở nhà nấu cơm dọn dẹp cho em vậy. Ngoan, em sẽ đi làm kiếm tiền mua game mới cho anh!”
Tuy cô nói vậy, Phương Nghị biết vì chuyện này Hạ Tiểu Nhu đã cố gắng rất nhiều. Ngoài tường thuật tất cả các chi tiết nhỏ nhặt cho luật sư, anh không thể làm gì hơn. Còn Hạ Tiểu Nhu, ngoài công việc hàng ngày, cô luôn để tâm tìm kiếm manh mối và tận dụng cái mối quan hệ của mình để moi điểm yếu của Reiko. Anh biết chuyện này rất khó, nếu cô ta có thể dễ dàng bị người khác khống chế, hẳn Reiko không thể đóng vai thiên thần này lâu đến thế.
Mỗi khi về nhà Hạ Tiểu Nhu đều tỏ vẻ bình thường như hàng ngày, nhưng nhìn thấy mắt cô thoáng chút mệt mỏi, anh đau lòng không thôi. Cô ít khi lộ vẻ yếu đuối của mình cho anh thấy, Phương Nghị biết tính cô nên cũng không ép buộc, chỉ lặng lẽ ở bên chăm sóc cô, đợi cô toàn tâm toàn ý tạm dựa vào mình trong lúc yếu lòng.
Làm sao Hạ Tiểu Nhu không hiểu tâm ý của anh, cô biết anh tôn trọng cô, muốn cho cô không gian riêng. Cô cũng biết tính mình, quen tự mình chống đỡ hai mươi mấy năm, cô không muốn dựa dẫm vào ai. Hạ Tiểu Nhu mỉm cười rúc sâu vào lòng anh, im lặng gặm nhấm cảm giác bình yên bên anh.
Chuyện của bọn họ, người ngoài có thể mãi mãi không hiểu. Bình thường thì ồn ào náo loạn, đến lúc sóng gió lại bình lặng lạ thường.
Nhưng cả hai không quan tâm bên ngoài nghĩ gì, chỉ cần như thế này là đủ. Ở bên nhau qua cả ngọt ngào và đắng cay, lúc nào cũng có đối phương cùng hưởng thụ cùng chống đỡ, ái tình chính là như thế!
Hạ Tiểu Nhu đã sớm quen với cảnh mỗi sáng Phương Nghị hôn tiễn cô đi làm, dúi vào tay cô cơm hộp tình yêu. Ai nha cảm giác có cô vợ nhỏ đáng yêu săn sóc như vậy cũng rất tốt. Chỉ có điều cô vợ này không phải đến công ty, mỗi tối “làm” cô đến mệt lử. Cô còn phải đi làm nuôi vợ nhỏ nha!
Cô ngồi trong văn phòng xem lại kế hoạch cho mùa xuân sắp tới. Đây là kế hoạch mùa xuân đầu tiên của cô từ sau khi du học trở về, Hạ Tiểu Nhu rất hào hứng. Ý tưởng của bọn họ là đem hoa anh đào vào nhân bánh và cả hình dạng bánh bao, dung hòa hình tượng của Nhật Bản và Đài Loan.
Cô khá hài lòng với kế hoạch này, phòng nghiên cứu sản phẩm cũng đã làm đến những bước cuối cùng, chỉ một thời gian ngắn nữa là có thể công bố. Hạ Tiểu Nhu rất mong chờ phản ứng của khách hàng, cô dự đoán mình sẽ thành công sau hai tháng miệt mài dốc sức vào dự án này.
Tiếng điện thoại của bộ phận tiếp tân cắt đứt suy nghĩ của cô, báo có người ở Đại Phong muốn gặp. Đại Phong là một chuỗi nhà hàng Hoa nổi tiếng, đối thủ số một của Bách Hợp ở Nhật. Hai công ty trước giờ đều như lửa với nước, không bao giờ qua lại, tại sao bây giờ muốn tìm cô?
Người từ Đại Phong là một người đàn ông giảo hoạt, không ngại ngùng đặt thẳng vấn đề với Hạ Tiểu Nhu “Tôi đoán bây giờ Hạ tiểu thư đang rất bối rối về chuyện của Phương tiên sinh…”
Hạ Tiểu Nhu tuy vô cùng bất ngờ nhưng không tỏ ra bất cứ biểu hiện gì, nhàn nhã đợi hắn tiếp câu chuyện.
Người phụ nữ này cũng thật cứng rắn! “Tôi có vật này muốn đưa cô xem!”
Hắn rút trong tập hồ sơ ra một tấm hình, là Reiko đang ở trong quán bar mờ khói, trên bàn có vài viên thuốc, xung quanh là một đám nam nữ lõa thể quấn vào nhau. Cô ta cũng không ngoại lệ, đang khóa môi với một tên đàn ông không rõ mặt.
“Anh muốn trao đổi vật gì?” Chắc chắn trong túi hồ sơ kia còn nhiều hình hơn. Với những tấm hình này, cô có thể ép Reiko rút lại đơn kiện Phương Nghị. Nhưng hẳn người của Đại Phong đòi trao đổi một món giá trị không tưởng.
“Tôi muốn bản kế hoạch mùa xuân của Bách Hợp! Cô cũng đừng hòng đưa tôi một bản kế hoạch giả, chúng ta một tay giao hình một tay giao hồ sơ. Tôi duyệt rồi cô mới có thể đi!” Quả là một người phụ nữ thông mình hiểu chuyện. Người đàn ông cũng không chần chừ, nói thẳng ý định của mình.
“Tôi cần thời gian để kiểm định những tấm hình này là thật!” Hạ Tiểu Nhu cẩn thận chọn một đường lui.
Hắn rút một tấm ảnh khác cùng bối cảnh nhưng mặt Reiko bị khói thuốc làm mờ, khó có thể khẳng định là cô ta. “Được thôi, tôi có thời gian đợi, chỉ e là Hạ tiểu thư muốn giải quyết việc này càng sớm càng tốt! Cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào!”
Người đàn ông để một tấm danh thiếp lên bàn rồi rời đi. Hạ Tiểu Nhu cầm tấm ảnh, tay gõ gõ lên bàn không rõ đang suy nghĩ gì. Cô nhìn bản kế hoạch sắp hoàn chỉnh trên bàn làm việc, lại nhìn ảnh trên tay. Cả một ngày trời, cô chăm chú sửa lại bản kế hoạch thật hoàn hảo, đọc lại nhiều lượt rồi gấp lại, tan ca ra về.
Phương Nghị nhận ra sự khác biệt ngay từ lúc Hạ Tiểu Nhu bước vào nhà. Hôm nay cô có vẻ trầm mặc hơn mọi khi, thậm chí còn làm rơi cốc nước xuống sàn. Nhưng chuyện nghiêm trọng hơn vẫn là, cô làm thiếu một bước dưỡng da, việc chưa từng xảy ra.
“Em chưa dùng lọ màu trắng kia!” Anh nói sau khi cô đã tắt đèn ở bàn trang điểm, chuẩn bị chui vào chăn.
Hạ Tiểu Nhu không nói gì, chỉ dúi đầu vào ngực anh, tay vẫn để trước ngực không ôm anh như mọi ngày. Họ hiểu nhau đến độ, Phương Nghị sẽ mỗi ngày nhìn ra sự mệt mỏi trong mắt cô nhưng anh không nói ra, để cho cô tự do xử lý trong thế giới của mình. Nhưng hôm nay cô đã thẫn thờ đến mức anh phải lên tiếng, anh không nỡ để cô mãi gồng mình tỏ ra mạnh mẽ.
Anh vòng tay ôm cô khảm vào lòng. Hạ Tiểu Nhu co chân, tay đặt trước ngực anh. Bây giờ cô thật nhỏ bé, không giống Hạ đại tiểu thư hay nháo một chút nào.
“Bản kế hoạch em đã nghĩ thật lâu, cả phòng đã đặt hết tâm huyết vào đó. Cả phòng nghiên cứu nữa, mỗi lần nhìn họ đổ cả mẻ bánh hỏng đi, kiên nhẫn làm lại đến khi đạt, em lại thấy mình có trách nhiệm phải quảng bá thật tốt sản phẩm này. Vậy mà…”
Hạ Tiểu Nhu nhỏ giọng kể cho anh chuyện đã xảy ra hôm nay. Khi nhắc đến bản kế hoạch, giọng cô lại nấc lên, dúi mặt vào lồng ngực anh lắc lắc đầu.
Phương Nghị xót xa vỗ lưng cô. Làm sao anh không hiểu đối với cô, sự nghiệp rất quan trọng, đặc biệt là với công việc cô bỏ bao nhiêu công sức và tâm huyết. Hạ Tiểu Nhu muốn được mọi người công nhận, muốn đem đến những sản phẩm tốt nhất cho khách hàng, muốn đưa danh tiếng của Bách Hợp tiến thật xa. Vậy mà giờ đây có người muốn cướp trọn nỗ lực của cô, làm sao cô cam lòng!
“Em không cần phải làm vậy! Bản kế hoạch đó không chỉ là tâm huyết của em mà còn là của toàn bộ nhân viên Bách Hợp. Nếu làm dự án mới sẽ không kịp ra mắt mùa xuân. Từ từ chúng ta sẽ có cách, không thể để chuyện riêng của anh ảnh hưởng tương lai của Bách Hợp!”
Anh đứng ở lập trường khách quan cho ý kiến, quả thật không thể để nhân viên của Bách Hợp vì anh mà giao bản kế hoạch cho đối thủ.
Một Hạ Tiểu Nhu hiếu thắng tham vọng, làm sao có thể chịu được công sức của mình bị người ta nuốt trọn mà không thể làm gì! Thế nhưng so với việc anh bị vu oan, bị đình chỉ công tác, bị người người lên án chửi rủa, cô thà hi sinh bản thân mình. Nếu Phương Nghị không thể thắng trong vụ kiện này, anh buộc phải ngồi tù, sau đó bị trục xuất về nước, tương lai đóng sập trước mắt.
Đã vài tuần trôi qua, vụ kiện vẫn ở trong trạng thái giằng co. Luật sư phía Reiko đã mạnh, bây giờ thêm sự hỗ trợ của Ishimura sau khi cô từ chối hắn, hai người quả thật đang trong tình huống khó khăn. Chỉ có xấp hình trên mới có thể lật ngược thế cờ, cô đã đi kiểm tra, ảnh không qua chỉnh sửa. Đây là cơ hội hiếm có, phải nắm chặt nó mới thắng được!
“Em đã có quyết định! Bọn em không sao, chỉ là một bản kế hoạch, em chưa đến nỗi cạn kiệt ý tưởng như vậy. Anh quên em là Hạ Tiểu Nhu sao! Cùng lắm em sẽ lấy tiền túi trả tiền tăng ca cho nhân viên, bọn họ quý em lắm, nhất định sẽ đồng ý.” Hạ Tiểu Nhu ngước lên nhìn anh, kéo một nụ cười đến tận mang tai.
Phương Nghị không nói gì, chỉ hôn lên trán cô như chuồn chuồn đạp nước. Anh biết Hạ Tiểu Nhu bây giờ rất đau lòng, rất chua xót. Một trưởng bộ phận kinh doanh lẫy lừng trên thương trường bây giờ nuốt giận dâng bản kế hoạch cho đối thủ. Có lẽ đây là thất bại duy nhất trong sự nghiệp rực rỡ của cô.
Vì anh mà cô phải hi sinh như vậy, anh có thể làm gì cho cô? Lúc trước đã từng hứa với lòng không bao giờ để cho cô phải đau buồn, vậy mà giờ đây anh lại gián tiếp tổn thương cô. Hạ Tiểu Nhu, anh phải làm gì để em có thể luôn vui vẻ, luôn là cô gái lạc quan yêu đời đây?
Như đọc được suy nghĩ của anh, Hạ Tiểu Nhu rướn người ngậm lấy bờ môi quen thuộc, tay vòng qua thắt lưng chạm vào làn da ấm áp của anh. Cô thì thầm giữa bốn cánh môi bằng một giọng khàn khàn quyến rũ “Phương Nghị, yêu em!”
Anh hiểu cô. Chỉ có thể dùng sự quyến luyến đam mê của xác thịt để xoa dịu nỗi đau tinh thần lúc này. Phương Nghị cũng không dịu dàng mà mạnh mẽ tấn công, đưa cả hai lên đỉnh cao dục vọng, trầm mê trong ái tình để cùng hi vọng một ngày mai tốt đẹp hơn sẽ đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook