Chân Ái
-
Chương 19
Bên này, Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu đã say khướt. Dù tửu lượng tốt đến đâu cũng không khỏi gục ngã sau cả đêm liên tục nâng ly. Cô dâu chú rể chu đáo an bài cho họ hai phòng riêng để nghỉ ngơi. Phương Nghị tỉnh hơn Hạ Tiểu Nhu một chút nên dìu cô trở về phòng của cô trước. Anh mở cửa phòng, muốn đỡ Hạ Tiểu Nhu xuống giường nhưng cô say không biết trời đất, nắm lấy vạt áo anh. Bây giờ thì Phương Nghị đang nằm đè lên cô, mà cô vẫn yên lặng không có phản ứng.
Anh nhìn người dưới thân, đêm nay cô thậm chí trang điểm nhạt hơn mọi ngày. Gò má đỏ hồng như ráng chiều, đôi môi khẽ hé mở như mời gọi. Áo phù dâu tối nay là loại không vai, cúp ngực, xương quai xanh tinh xảo củng với bộ ngực sữa trắng nõn như có như không lộ ra ngoài. Ánh đèn vàng trong phòng hắt lên góc vai và cằm cô trở nên quyến rũ ma mị. Vài sợi tóc rơi xuống mặt, Hạ Tiểu Nhu khó chịu ưm lên một tiếng, cô hít hít mũi muốn xua đi cảm giác nhồn nhột nhưng không thể.
Trong cơn mơ màng, Hạ Tiểu Nhu nói mê “Huân ca ca, chúc anh hạnh phúc!” Hôm nay cô nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ, vẻ hạnh phúc của cả Lạc Huân và Ân Đồng, cảm giác chua xót bỗng chốc bay biến không còn chút nào. Cô cũng không biết từ khi nào mình cảm thấy thanh thản như vậy, chỉ thấy gần đây mình không còn nghĩ về Huân ca ca nhiều nữa, đã có thể sống thoải mái vui vẻ.
Mắt Phương Nghị ánh lên một tia yêu thương. Có phải bây giờ cô đã hoàn toàn buông xuống được không Hạ Tiểu Nhu? Tôi không cần phải lo cho cô nữa đúng không? Vậy tiếp theo cô sẽ làm gì? Sẽ lại tiếp tục lựa chọn người đẹp trai nhất, giàu có nhất, nhà to nhất? Lúc trước cô từ chối Ishimura vì còn vương vấn Lạc tổng, bây giờ thì thế nào? Ishimura tuy có hơi dai dẳng nhưng suy cho cùng vẫn là một người vô cùng xứng đôi. Phải chăng cô sẽ chọn hắn? Ishimura cũng tham gia tiệc cưới hôm nay, ánh mắt nhìn Hạ Tiểu Nhu nồng nàn cháy bỏng như muốn đem cô kéo về mình. Không biết cô có nhận ra ánh nhìn kia không?
Lòng anh ngổn ngang hàng trăm câu hỏi, tại sao lần này đối với Hạ Tiểu Nhu anh không thể đọc được cô nghĩ gì? Anh luôn tự tin mình hiểu cô, biết cô tham vọng nhiệt tình với công việc, biết cô gặp khó sẽ không chùn bước, biết cô không ngồi cạnh cửa sổ nếu có nắng chiếu vào, biết cô mỗi sáng tốn hơn một tiếng đồng hồ trang điểm và sấy tóc… Nhưng tại sao với mặt này, anh hoàn toàn không nắm rõ?
Lại nhớ tới ánh mắt có phần càn rỡ của Ishimura, còn cả gan đứng sát rạt Hạ Tiểu Nhu đòi cô uống với hắn, Phương Nghị có chút tức giận. Nhưng anh lập tức nghĩ lại, dáng vẻ bây giờ của cô chỉ có mình mình có thể thấy. Hạ Tiểu Nhu đẹp kiêu sa bây giờ dịu ngoan đáng yêu, anh không kiềm được cúi xuống vén tóc lên cho cô.
Vừa chạm vào má cô, anh thấy như có một dòng điện chạy qua người. Xúc cảm mượt mà này gặm cắn anh, thôi thúc anh muốn nhiều hơn nữa. Mắt Phương Nghị hoa lên, người đẹp đang nằm dưới thân, máu trong người anh bị rượu thiêu cháy, anh cúi xuống hôn lên bờ môi đỏ mọng. Cái miệng nhỏ xinh này ngày thường vẫn hay đấu khẩu với anh, bây giờ lại ngoan ngoãn hé mở như đợi anh đến.
Anh chưa dám càn rỡ, chỉ mút nhẹ bên ngoài. Nhưng cả người anh kêu gào đòi hỏi thêm, cô gái này như một ngọn lửa, đốt từng tế bào của anh. Men rượu cùng với mỹ nhân xinh đẹp khiến anh không tự chủ được mình. Phương Nghị muốn xua tan cảm giác khó chịu này, anh không thể chấp nhận mình không hiểu gì về cô, không biết cô muốn gì. Anh muốn tường tận con người cô, muốn cùng cô hòa làm một.
Như có ai xui khiến, Phương Nghị đặt tay bên hông Hạ Tiểu Nhu tìm khóa kéo của áo, kéo xuống. Anh thật hận người may chiếc áo này, vừa có khóa cài vừa có khóa kéo, hại anh chật vật không thôi. Cũng may chỉ có một chỗ mở này, Phương Nghị đã thành công lột toàn bộ chiếc váy phù dâu xuống. Đây là loại áo cúp ngực hở lưng, phần ngực được che bằng hai miếng mút và gọng may sẵn trong áo. Chính vì vậy, Hạ Tiểu Nhu … không mặc áo ngực.
Từng đường cong quyến rũ hiện ra dưới bàn tay Phương Nghị. Cái cổ thanh mảnh dẫn xuống hai bầu vú căng tròn, cái rốn nhỏ xinh thật quyến rũ người nhìn. Hai chân thon dài e dè khép lại vì lạnh, mười ngón chân như những viên ngọc nằm ngay ngắn ngoan ngõan.
Cả người cô trắng muốt nằm trên giường, chỉ còn mỗi chiếc quần lót ren màu trắng. Ngực của Hạ Tiểu Nhu rất lớn, lại trắng noãn mềm mại. Phương Nghị vừa hôn môi cô vừa đặt bàn tay lên bầu vú to lớn nõn nà xoa nắn, một bàn tay anh không thể bao hết. Lần đầu trong đời anh hưởng thụ xúc cảm tuyệt vời này, yêu thích không muốn buông tay. Phương Nghị hôn xuống dưới, mút nụ hoa đỏ tươi chùn chụt. Rõ ràng Hạ Tiểu Nhu đã ngủ, nụ hoa lại chậm rãi cứng rắn lên.
Anh hôn xuống bụng cô, bụng phẳng lì không một chút mỡ, đúng là mỹ nữ ưa đẹp. Phương Nghị vừa hôn vừa mân mê đùi trong của Hạ Tiểu Nhu. Da chỗ này mềm trơn như da em bé, lại trong suốt nhạy cảm. Anh cắn nút một tí lại đỏ ửng lên, như hoa mai trên nền tuyết. Tay Phương Nghị đã đặt ở khu vườn thần bí thăm dò, có chút ướt. Anh vén đám lông ra, dùng ngón tay kéo hai múi thịt ra. Tiểu hạch nhỏ bé đĩnh lên trong không khí, Phương Nghị không cầm lòng được day ấn yêu thương nó.
Lửa dục trong người Phương Nghị bùng phát từ lâu, anh cởi hết quần áo của mình, chỉ chừa mỗi quần lót đã đội lên như túp lều. Miệng di chuyển lên trên cắn nuốt môi Hạ Tiểu Nhu, tay không ngừng chơi đùa ở tiểu huyệt. Anh ôm cô vào lòng, làn da anh dính vào người cô, các dây thần kinh hoạt động hết công suất đón nhận cảm giác thân mật này. Đêm mùa đông lạnh giá, thứ xúc cảm da thịt liền nhau đê mê này đốt lên ngọn lửa cháy bỏng. Hang động thần bí kia có một sức hút mãnh liệt, da thịt mềm mại như tơ lụa, nước xuân bóng loáng trơn nhẵn. Thấy cô đã đủ ẩm ướt, Phương Nghị muốn cho tay vào.
Thế nhưng trong một giây phút, đầu anh vang lên một tiếng, không được, anh không thể làm như vậy. Hạ Tiểu Nhu đang say rượu không có nhận thức, anh không thể lợi dụng tình huống này làm trò đồi bại. Suy cho cùng, Phương Nghị vẫn là người đàn ông chính trực, anh không muốn vì phút thỏa mãn nhất thời mà làm mối quan hệ của cả hai khó xử. Anh dừng lại, muốn mặc lại áo, đắp chăn cho Hạ Tiểu Nhu nhưng người đã không còn sức lực, đầu choáng váng đau như búa bổ, lại ngã xuống nằm cạnh cô chìm vào giấc ngủ.
Về phần Hạ Tiểu Nhu, lúc Phương Nghị hôn môi lần nữa, cô đã tỉnh lại. Nhận thức được mình đang trong tình huống gì, tim cô đập thật mạnh. Người này đang hôn cô, cô đang nằm trên giường được anh nâng niu yêu thương. Từng nụ hôn gặm cắn, bàn tay vuốt ve của Phương Nghị đốt lên ngọn lửa trong lòng cô. Hạ Tiểu Nhu không phải sỏi đá, cô bị hôn đến động tình, định vươn đầu lưỡi ra hòa nhịp với anh. Bỗng dưng Phương Nghị dừng lại, đứng dậy chạm góc chăn rồi lại vô lực ngã xuống giường. Hạ Tiểu Nhu nghĩ “Đồ đầu gỗ, tại sao lại ngừng?” nhưng rồi cũng bị cơn buồn ngủ kéo lại, nhanh chóng thiếp đi.
Hơi thở nóng bỏng dần tản mát trong không khí, nhưng lửa tình vẫn còn trong lòng mỗi người, không sao dập tắt được. Mùa đông có lạnh dường nào cũng làm sao thổi tắt được hai trái tim nóng bỏng luôn hướng về nhau.
Sáng hôm sau, hai người đồng thời bị tia nắng chiếu vào phòng đến tỉnh. Cả hai không mảnh vải, đắp cùng một chiếc chăn, Hạ Tiểu Nhu còn vì lạnh mà tìm đến hơi ấm, rúc vào lòng Phương Nghị từ lúc nào. Chân cô chen vào giữa hai chân anh vô cùng thân mật, mặt lại chôn ở hõm vai anh cọ cọ.
Anh có chút hốt hoảng, không phải chứ, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Đầu vẫn đau ong ong, anh cố gắng nhớ lại tối hôm qua nhưng chỉ nhớ đến lúc mình dừng lại, không thể nhớ thêm. Không phải mình đã làm gì càn rỡ sau đó mà không nhớ chứ?
So với Phương Nghị, Hạ Tiểu Nhu nhớ nhiều hơn, cô biết tối hôm qua không xảy ra chuyện gì. Nhưng cô không thể nói với anh tối qua mình đã tỉnh. Nếu đã tỉnh, làm sao cô giải thích với anh rằng mình không hề mặc lại quần áo mà vẫn cùng anh ngủ một giường.
Dưới tình trạng hiện tại, cô đành làm như không biết gì, lên tiếng trước mở đường cho anh “Không sao, anh đừng lo. Chuyện tối qua… chúng ta đều đã là người lớn, tự biết rõ về hành vi của mình. Anh không cần gánh trách nhiệm gì cả. Chúng ta vẫn là bạn nhé!”
Trước giờ anh vẫn biết cô là người phóng khoáng, nhưng bây giờ lại có chút khó chịu. Anh không cần gánh trách nhiệm, cô xem chuyện qua đêm với anh là chuyện nhỏ, có phải đối với người đàn ông nào cũng vậy không? Phương Nghị có chút không vui nói “Được, chúng ta vẫn là bạn!”
Hai người ngượng ngùng mặc quần áo, bước ra khỏi phòng xem như không có chuyện gì xảy ra. Hạ Tiểu Nhu nói còn có việc, không cần anh đưa về nhà. Hai người chia thành hai ngả, mỗi người bận rộn theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Đã hai tuần rồi Phương Nghị không gặp Hạ Tiểu Nhu. Sau đêm ấy, tuy đã giao ước mọi việc không có gì thay đổi, anh vẫn không cởi bỏ được lòng mình. Rõ ràng cả hai đã là bạn từ trước, sau khi chuyện xảy ra cũng đồng ý tiếp tục mối quan hệ bạn bè. Thời buổi bây giờ, tình một đêm cũng không phải là chuyện quan trọng, hai người lại say như thế, không kiểm soát được bản thân là lẽ thường.
Phương Nghị không phải là loại người vô trách nhiệm, hôm đó anh chưa kịp lên tiếng thì Hạ Tiểu Nhu đã bảo anh không cần gánh vác gì. Điều ấy trái lại làm anh thấy không thoải mái. Không phải như bình thường cô sẽ giận dữ, sẽ đổ lỗi lên anh hay sao. Tại sao Hạ Tiểu Nhu có thể bình thản như thế? Có phải đối với người đàn ông nào cũng vậy không?
Anh biết mình không có quyền gì chất vấn cô, lại không có quyền can thiệp vào chuyện cá nhân của cô. Hạ Tiểu Nhu du học ở châu Âu, có suy nghĩ thoáng cũng là chuỵên bình thường. Nhưng anh vẫn cảm thấy không vui, thật mâu thuẫn.
Cuối năm Evergreen vô cùng bận rộn, khách đặt tiệc liên hoan, khách đặt phòng nghỉ lễ Giáng Sinh liên tục. Ngày nào Phương Nghị cũng làm thêm giờ, ngày nghỉ cũng mệt đến mức không ra khỏi nhà, không hẹn với Hạ Tiểu Nhu ăn uống như mọi khi. Sau đó lại là năm mới. Ở Nhật đã mừng tết theo dương lịch từ lâu, Hạ Tiểu Nhu cũng nghỉ lễ về quê thăm bà ngoại.
Sâu trong lòng, anh vẫn biết đây là những cái cớ họ vin vào để tránh mặt nhau. Sau đêm đó, anh cảm thấy thật ngượng ngùng khi phải đối mặt với cô. Tuy đã nói vẫn làm bạn, nhưng thật khó để duy trì mối quan hệ bạn bè này bình thường. Anh không biết cô nghĩ gì, nhưng đã lâu cô không liên lạc với anh, có lẽ cô cũng thấy nhất thời khó lòng chấp nhận được.
Khoảng thời gian này cũng là một khoảng lặng để anh xác định tình cảm của mình với Hạ Tiểu Nhu. Nếu anh không có tình cảm gì với cô, có lẽ đêm đó anh khó động lòng. Nhưng cũng có thể chuyện đêm đó hoàn toàn là kết quả của việc uống quá chén. Lòng Phương Nghị rối như tơ vò, anh ít gặp khó khăn trong công việc, ngay cả chuyện của Ân Đồng cũng chỉ buồn trong lòng rồi nhanh chóng chấp nhận.
Nhưng chuyện lần này anh mãi chưa sáng tỏ cảm giác của mình với Hạ Tiểu Nhu. Anh lại càng không biết cô có ý gì với mình hay không? Quan hệ của hai người đang vui vẻ bỗng tiến vào ngõ cụt, Phương Nghị thật hối hận chuyện mình làm đêm đó. Nếu không hai người vẫn có thể làm bạn, vẫn có thể cùng ăn uống chia sẻ, thật tốt đẹp biết bao!
_________________
Anh nhìn người dưới thân, đêm nay cô thậm chí trang điểm nhạt hơn mọi ngày. Gò má đỏ hồng như ráng chiều, đôi môi khẽ hé mở như mời gọi. Áo phù dâu tối nay là loại không vai, cúp ngực, xương quai xanh tinh xảo củng với bộ ngực sữa trắng nõn như có như không lộ ra ngoài. Ánh đèn vàng trong phòng hắt lên góc vai và cằm cô trở nên quyến rũ ma mị. Vài sợi tóc rơi xuống mặt, Hạ Tiểu Nhu khó chịu ưm lên một tiếng, cô hít hít mũi muốn xua đi cảm giác nhồn nhột nhưng không thể.
Trong cơn mơ màng, Hạ Tiểu Nhu nói mê “Huân ca ca, chúc anh hạnh phúc!” Hôm nay cô nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ, vẻ hạnh phúc của cả Lạc Huân và Ân Đồng, cảm giác chua xót bỗng chốc bay biến không còn chút nào. Cô cũng không biết từ khi nào mình cảm thấy thanh thản như vậy, chỉ thấy gần đây mình không còn nghĩ về Huân ca ca nhiều nữa, đã có thể sống thoải mái vui vẻ.
Mắt Phương Nghị ánh lên một tia yêu thương. Có phải bây giờ cô đã hoàn toàn buông xuống được không Hạ Tiểu Nhu? Tôi không cần phải lo cho cô nữa đúng không? Vậy tiếp theo cô sẽ làm gì? Sẽ lại tiếp tục lựa chọn người đẹp trai nhất, giàu có nhất, nhà to nhất? Lúc trước cô từ chối Ishimura vì còn vương vấn Lạc tổng, bây giờ thì thế nào? Ishimura tuy có hơi dai dẳng nhưng suy cho cùng vẫn là một người vô cùng xứng đôi. Phải chăng cô sẽ chọn hắn? Ishimura cũng tham gia tiệc cưới hôm nay, ánh mắt nhìn Hạ Tiểu Nhu nồng nàn cháy bỏng như muốn đem cô kéo về mình. Không biết cô có nhận ra ánh nhìn kia không?
Lòng anh ngổn ngang hàng trăm câu hỏi, tại sao lần này đối với Hạ Tiểu Nhu anh không thể đọc được cô nghĩ gì? Anh luôn tự tin mình hiểu cô, biết cô tham vọng nhiệt tình với công việc, biết cô gặp khó sẽ không chùn bước, biết cô không ngồi cạnh cửa sổ nếu có nắng chiếu vào, biết cô mỗi sáng tốn hơn một tiếng đồng hồ trang điểm và sấy tóc… Nhưng tại sao với mặt này, anh hoàn toàn không nắm rõ?
Lại nhớ tới ánh mắt có phần càn rỡ của Ishimura, còn cả gan đứng sát rạt Hạ Tiểu Nhu đòi cô uống với hắn, Phương Nghị có chút tức giận. Nhưng anh lập tức nghĩ lại, dáng vẻ bây giờ của cô chỉ có mình mình có thể thấy. Hạ Tiểu Nhu đẹp kiêu sa bây giờ dịu ngoan đáng yêu, anh không kiềm được cúi xuống vén tóc lên cho cô.
Vừa chạm vào má cô, anh thấy như có một dòng điện chạy qua người. Xúc cảm mượt mà này gặm cắn anh, thôi thúc anh muốn nhiều hơn nữa. Mắt Phương Nghị hoa lên, người đẹp đang nằm dưới thân, máu trong người anh bị rượu thiêu cháy, anh cúi xuống hôn lên bờ môi đỏ mọng. Cái miệng nhỏ xinh này ngày thường vẫn hay đấu khẩu với anh, bây giờ lại ngoan ngoãn hé mở như đợi anh đến.
Anh chưa dám càn rỡ, chỉ mút nhẹ bên ngoài. Nhưng cả người anh kêu gào đòi hỏi thêm, cô gái này như một ngọn lửa, đốt từng tế bào của anh. Men rượu cùng với mỹ nhân xinh đẹp khiến anh không tự chủ được mình. Phương Nghị muốn xua tan cảm giác khó chịu này, anh không thể chấp nhận mình không hiểu gì về cô, không biết cô muốn gì. Anh muốn tường tận con người cô, muốn cùng cô hòa làm một.
Như có ai xui khiến, Phương Nghị đặt tay bên hông Hạ Tiểu Nhu tìm khóa kéo của áo, kéo xuống. Anh thật hận người may chiếc áo này, vừa có khóa cài vừa có khóa kéo, hại anh chật vật không thôi. Cũng may chỉ có một chỗ mở này, Phương Nghị đã thành công lột toàn bộ chiếc váy phù dâu xuống. Đây là loại áo cúp ngực hở lưng, phần ngực được che bằng hai miếng mút và gọng may sẵn trong áo. Chính vì vậy, Hạ Tiểu Nhu … không mặc áo ngực.
Từng đường cong quyến rũ hiện ra dưới bàn tay Phương Nghị. Cái cổ thanh mảnh dẫn xuống hai bầu vú căng tròn, cái rốn nhỏ xinh thật quyến rũ người nhìn. Hai chân thon dài e dè khép lại vì lạnh, mười ngón chân như những viên ngọc nằm ngay ngắn ngoan ngõan.
Cả người cô trắng muốt nằm trên giường, chỉ còn mỗi chiếc quần lót ren màu trắng. Ngực của Hạ Tiểu Nhu rất lớn, lại trắng noãn mềm mại. Phương Nghị vừa hôn môi cô vừa đặt bàn tay lên bầu vú to lớn nõn nà xoa nắn, một bàn tay anh không thể bao hết. Lần đầu trong đời anh hưởng thụ xúc cảm tuyệt vời này, yêu thích không muốn buông tay. Phương Nghị hôn xuống dưới, mút nụ hoa đỏ tươi chùn chụt. Rõ ràng Hạ Tiểu Nhu đã ngủ, nụ hoa lại chậm rãi cứng rắn lên.
Anh hôn xuống bụng cô, bụng phẳng lì không một chút mỡ, đúng là mỹ nữ ưa đẹp. Phương Nghị vừa hôn vừa mân mê đùi trong của Hạ Tiểu Nhu. Da chỗ này mềm trơn như da em bé, lại trong suốt nhạy cảm. Anh cắn nút một tí lại đỏ ửng lên, như hoa mai trên nền tuyết. Tay Phương Nghị đã đặt ở khu vườn thần bí thăm dò, có chút ướt. Anh vén đám lông ra, dùng ngón tay kéo hai múi thịt ra. Tiểu hạch nhỏ bé đĩnh lên trong không khí, Phương Nghị không cầm lòng được day ấn yêu thương nó.
Lửa dục trong người Phương Nghị bùng phát từ lâu, anh cởi hết quần áo của mình, chỉ chừa mỗi quần lót đã đội lên như túp lều. Miệng di chuyển lên trên cắn nuốt môi Hạ Tiểu Nhu, tay không ngừng chơi đùa ở tiểu huyệt. Anh ôm cô vào lòng, làn da anh dính vào người cô, các dây thần kinh hoạt động hết công suất đón nhận cảm giác thân mật này. Đêm mùa đông lạnh giá, thứ xúc cảm da thịt liền nhau đê mê này đốt lên ngọn lửa cháy bỏng. Hang động thần bí kia có một sức hút mãnh liệt, da thịt mềm mại như tơ lụa, nước xuân bóng loáng trơn nhẵn. Thấy cô đã đủ ẩm ướt, Phương Nghị muốn cho tay vào.
Thế nhưng trong một giây phút, đầu anh vang lên một tiếng, không được, anh không thể làm như vậy. Hạ Tiểu Nhu đang say rượu không có nhận thức, anh không thể lợi dụng tình huống này làm trò đồi bại. Suy cho cùng, Phương Nghị vẫn là người đàn ông chính trực, anh không muốn vì phút thỏa mãn nhất thời mà làm mối quan hệ của cả hai khó xử. Anh dừng lại, muốn mặc lại áo, đắp chăn cho Hạ Tiểu Nhu nhưng người đã không còn sức lực, đầu choáng váng đau như búa bổ, lại ngã xuống nằm cạnh cô chìm vào giấc ngủ.
Về phần Hạ Tiểu Nhu, lúc Phương Nghị hôn môi lần nữa, cô đã tỉnh lại. Nhận thức được mình đang trong tình huống gì, tim cô đập thật mạnh. Người này đang hôn cô, cô đang nằm trên giường được anh nâng niu yêu thương. Từng nụ hôn gặm cắn, bàn tay vuốt ve của Phương Nghị đốt lên ngọn lửa trong lòng cô. Hạ Tiểu Nhu không phải sỏi đá, cô bị hôn đến động tình, định vươn đầu lưỡi ra hòa nhịp với anh. Bỗng dưng Phương Nghị dừng lại, đứng dậy chạm góc chăn rồi lại vô lực ngã xuống giường. Hạ Tiểu Nhu nghĩ “Đồ đầu gỗ, tại sao lại ngừng?” nhưng rồi cũng bị cơn buồn ngủ kéo lại, nhanh chóng thiếp đi.
Hơi thở nóng bỏng dần tản mát trong không khí, nhưng lửa tình vẫn còn trong lòng mỗi người, không sao dập tắt được. Mùa đông có lạnh dường nào cũng làm sao thổi tắt được hai trái tim nóng bỏng luôn hướng về nhau.
Sáng hôm sau, hai người đồng thời bị tia nắng chiếu vào phòng đến tỉnh. Cả hai không mảnh vải, đắp cùng một chiếc chăn, Hạ Tiểu Nhu còn vì lạnh mà tìm đến hơi ấm, rúc vào lòng Phương Nghị từ lúc nào. Chân cô chen vào giữa hai chân anh vô cùng thân mật, mặt lại chôn ở hõm vai anh cọ cọ.
Anh có chút hốt hoảng, không phải chứ, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Đầu vẫn đau ong ong, anh cố gắng nhớ lại tối hôm qua nhưng chỉ nhớ đến lúc mình dừng lại, không thể nhớ thêm. Không phải mình đã làm gì càn rỡ sau đó mà không nhớ chứ?
So với Phương Nghị, Hạ Tiểu Nhu nhớ nhiều hơn, cô biết tối hôm qua không xảy ra chuyện gì. Nhưng cô không thể nói với anh tối qua mình đã tỉnh. Nếu đã tỉnh, làm sao cô giải thích với anh rằng mình không hề mặc lại quần áo mà vẫn cùng anh ngủ một giường.
Dưới tình trạng hiện tại, cô đành làm như không biết gì, lên tiếng trước mở đường cho anh “Không sao, anh đừng lo. Chuyện tối qua… chúng ta đều đã là người lớn, tự biết rõ về hành vi của mình. Anh không cần gánh trách nhiệm gì cả. Chúng ta vẫn là bạn nhé!”
Trước giờ anh vẫn biết cô là người phóng khoáng, nhưng bây giờ lại có chút khó chịu. Anh không cần gánh trách nhiệm, cô xem chuyện qua đêm với anh là chuyện nhỏ, có phải đối với người đàn ông nào cũng vậy không? Phương Nghị có chút không vui nói “Được, chúng ta vẫn là bạn!”
Hai người ngượng ngùng mặc quần áo, bước ra khỏi phòng xem như không có chuyện gì xảy ra. Hạ Tiểu Nhu nói còn có việc, không cần anh đưa về nhà. Hai người chia thành hai ngả, mỗi người bận rộn theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Đã hai tuần rồi Phương Nghị không gặp Hạ Tiểu Nhu. Sau đêm ấy, tuy đã giao ước mọi việc không có gì thay đổi, anh vẫn không cởi bỏ được lòng mình. Rõ ràng cả hai đã là bạn từ trước, sau khi chuyện xảy ra cũng đồng ý tiếp tục mối quan hệ bạn bè. Thời buổi bây giờ, tình một đêm cũng không phải là chuyện quan trọng, hai người lại say như thế, không kiểm soát được bản thân là lẽ thường.
Phương Nghị không phải là loại người vô trách nhiệm, hôm đó anh chưa kịp lên tiếng thì Hạ Tiểu Nhu đã bảo anh không cần gánh vác gì. Điều ấy trái lại làm anh thấy không thoải mái. Không phải như bình thường cô sẽ giận dữ, sẽ đổ lỗi lên anh hay sao. Tại sao Hạ Tiểu Nhu có thể bình thản như thế? Có phải đối với người đàn ông nào cũng vậy không?
Anh biết mình không có quyền gì chất vấn cô, lại không có quyền can thiệp vào chuyện cá nhân của cô. Hạ Tiểu Nhu du học ở châu Âu, có suy nghĩ thoáng cũng là chuỵên bình thường. Nhưng anh vẫn cảm thấy không vui, thật mâu thuẫn.
Cuối năm Evergreen vô cùng bận rộn, khách đặt tiệc liên hoan, khách đặt phòng nghỉ lễ Giáng Sinh liên tục. Ngày nào Phương Nghị cũng làm thêm giờ, ngày nghỉ cũng mệt đến mức không ra khỏi nhà, không hẹn với Hạ Tiểu Nhu ăn uống như mọi khi. Sau đó lại là năm mới. Ở Nhật đã mừng tết theo dương lịch từ lâu, Hạ Tiểu Nhu cũng nghỉ lễ về quê thăm bà ngoại.
Sâu trong lòng, anh vẫn biết đây là những cái cớ họ vin vào để tránh mặt nhau. Sau đêm đó, anh cảm thấy thật ngượng ngùng khi phải đối mặt với cô. Tuy đã nói vẫn làm bạn, nhưng thật khó để duy trì mối quan hệ bạn bè này bình thường. Anh không biết cô nghĩ gì, nhưng đã lâu cô không liên lạc với anh, có lẽ cô cũng thấy nhất thời khó lòng chấp nhận được.
Khoảng thời gian này cũng là một khoảng lặng để anh xác định tình cảm của mình với Hạ Tiểu Nhu. Nếu anh không có tình cảm gì với cô, có lẽ đêm đó anh khó động lòng. Nhưng cũng có thể chuyện đêm đó hoàn toàn là kết quả của việc uống quá chén. Lòng Phương Nghị rối như tơ vò, anh ít gặp khó khăn trong công việc, ngay cả chuyện của Ân Đồng cũng chỉ buồn trong lòng rồi nhanh chóng chấp nhận.
Nhưng chuyện lần này anh mãi chưa sáng tỏ cảm giác của mình với Hạ Tiểu Nhu. Anh lại càng không biết cô có ý gì với mình hay không? Quan hệ của hai người đang vui vẻ bỗng tiến vào ngõ cụt, Phương Nghị thật hối hận chuyện mình làm đêm đó. Nếu không hai người vẫn có thể làm bạn, vẫn có thể cùng ăn uống chia sẻ, thật tốt đẹp biết bao!
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook