Chân Ái Vĩnh Hằng
-
Chương 75: Nói lời từ biệt
Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi nghe thấy tiếng nước phá tan cửa sổ vang lên, rít gào trào lên cầu thang, thân thuyền nghiêng lợi hại, Lúc Cal liều mạng chạy về phía trước tôi có cảm giác sắp trượt chân ngã mât.
Tóc bết lại dính chặt lên mặt tôi, tôi gần như không nhìn thấy cái gì, trước mắt một mảnh mơ hồ. Cẳng chân hoàn toàn không có cảm giác, tôi vẫn còn đổ mồ hôi lạnh.
"Chúng ta rất nhanh có thể lên thuyền cứu nạn, tanh biết thuyền cứu nạn còn chưa được thả xuống hết, Emily?" Cal khó khăn thở, anh vội vàng gọi tên tôi.
"... Được." Tầm mắt tôi không nhìn rõ, thanh âm suy yếu đến mức không nghe thấy đáp lại anh. Mặt tôi tựa sát vai anh, anh cõng tôi, liều mạng chạy.
Các nơi trên thân tàu bắt đầu vang lên kẽo kẹt, giống như trong lúc không để ý con thuyền xa hoa này sẽ ầm ầm sụp đổ, mai táng tất cả chúng tôi vào trong biển sâu. Tôi cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu chậm lại, giống như con thuyền lúc này, di chứng mất máu quá nhiều làm tôi có thể chết bất cứ lúc nào.
Tôi kiên trì không ngất xỉu, nhưng cho dù mở to hai mắt, tôi cũng không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cơ bắp Cal buộc chặt, anh không mặc áo cứu sinh, mặt tôi dán lên cổ anh, có thể cảm nhận được mạch đập hữu lực và tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Trong tình huống cả người ẩm thấp, ấm áp của anh giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Chúng tôi không ngừng chạy lên trên, thời gian mang theo hơi thở tử vong chậm rãi đuổi theo chúng tôi. Cal thường thường sẽ gọi tôi một tiếng, tôi tận lực trả lời anh. Tôi nỗ lực muốn nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh trên đường đi, nhưng ánh sang ngọn đèn quá chói mắt che đi tất cả.
"Chúng ta rất nhanh sẽ đến, rất nhanh sẽ đến." Cal an ủi tôi, anh sợ tôi chống đỡ không được.
"Được." Tôi nhẹ giọng nói, miệng khô lưỡi khô.
Cal nói sau khi trở về sàn tàu, anh kiệt lực chạy về phía trước bảo trì tốc độ và không đi sai đến bất cứ chỗ nào, tôi vốn nghĩ muốn ôm chặt anh, nhưng hai tay vô lực chỉ có thể rũ xuống trước ngực anh.
Chúng tôi chạy lên cầu thang, bức tranh điêu khác ngụ ý cao quý và vinh dự treo bên trên, đồng hồ vừa qua hai giờ. Tôi cảm nhận được lo lắng không gì bằng, trên cầu thang đều là hơi nước, đầu thuyền đã bị kéo xuống mặt biển, nước bắt đầu chảy vào sàn tàu, rất nhanh chiếc thuyền này sẽ không chịu nổi gánh nặng bị kéo vào sâu trong đại dương.
Hành khách khoang hạng nhất bắt đầu hỗn loạn lên, lúc tôi ở trên lưng Cal, có vài lần thiếu chút nữa bị đụng phải. Tôi mệt mỏi híp nửa mắt, nhìn thấy bóng người loáng thoáng, ồn ào không chịu nổi.
Đột nhiên Cal ngừng bước chân, anh quay đầu nhìn chằm chằm phía trước, tôi nghi ngờ nghé bên tai anh hỏi, "Cal?"
"Là Andrew..." Cal ảo não nói, anh không chút do dự nhanh chóng chạy tiếp, "Người nhiều lắm, chỉ có thể buông tha hắn."
Buông tha hắn? Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì.
Chúng tôi rốt cuộc đi lên sàn tàu cứu nạn, trong gió biển rét lạnh nơi nào cũng là tiếng người. Tôi nghe được tiếng người hô to: "Mau, chạy mau,nước tràn lên đây." Sau đó là tiếng khóc, thanh âm cầu nguyện, tiếng thuyền viên kêu thả thuyền cứu nạn đan vào nhau tạo thành bức tranh sơn dầu đủ màu sắc, ở trong mắt tôi.
Mà trong tiếng ồn ào nơi đây, là tiếng đàn violon chậm rãi, chảy xuôi qua năm tháng, mang theo giai điệu tín ngưỡng thương cảm thế nhân.
Tôi thử tìm người diễn tấu, nhưng tầm mắt lại chỉ nhìn thấy những người đang chạy loạn, thuyền cứu nạn được dây thừng thả xuống giống như hình phạt treo cổ, mang theo tiếng vang làm lòng người run sợ. Cal đã bất chấp hình tượng thân sĩ của mình, anh ra sức chạy đến đám người đang bu lại, bên trong truyền đến tiếng người chỉ huy uy hiếp, "Lui ra phía sau, lui ra sau hết cho tôi. Ai dám xông vào tôi liền nổ súng."
Đây là con thuyền thuyền cứu nạn cuối cùng, đã không có thuyền viên nguyện ý để một người đàn ông đi lên.
"Cal..." Tôi gần như không thể phát ra tiếng, cổ họng đau rát lợi hại, choáng váng đầu ghé vào lỗ tai anh nói, "Theo em cùng lên thuyền cứu nạn..."
"Đương nhiên, chúng ta sẽ cùng đi lên, chúng ta lập tức đi tìm bác sĩ." Cal lớn tiếng nói, ở nơi tạp âm cao như vậy, anh lo lắng tôi không nghe thấy. Anh tức giận một cước đá văng một người đàn ông đang chắn đường, quát lên: "Cút ngay, đừng trở ngại tôi." Tiếp đó anh cảm thấy trước mặt có quá nhiều người, rốt cục không thể nhịn được nữa tính tình đại thiếu gia bùng phát, ngay cả hô cũng không thèm trực tiếp đẩy đám người ra, "Tôi nói các ngươi tránh ra, vợ tôi đang bị thương..."
Thanh âm của anh quá lớn, làm cho mấy thuyền viên chú ý, rất nhanh Cal liền đạt được mục đích, thuyền viên bên trong cũng đẩy ra một đám người, nhường đường cho chúng tôi.
"Mau, có người bị thương, là một cô gái, người trên thuyền cứu nạn dịch ra một chút, để cô ấy đi lên." Người chỉ huy cầm súng, vừa chỉ vào đám người, vừa nói với hành khách sau lưng.
Cal sốt ruột xuyên qua đám người thất kinh, rốt cục đi đến vài cái thuyền viên trước mặt mấy thuyền viên, người chỉ huy thấy vậy gọi vài thuyền viên đến, "Vài người đến giúp cô ấy lên thuyền."
Cal đẩy lùi người chỉ huy, đi lên trên thuyền cứu nạn, anh cũng không có lòng tốt để người khác lên thuyền.
Người chỉ huy nhìn thấy anh như vậy không chút do dự nâng tay, hung hăng nắm lấy bờ vai anh, tức giận nói với Cal: "Chỉ có thể để vị phu nhân này đi lên, tiên sinh."
"Vợ tôi bị thương, tôi muốn chăm sóc cho cô ấy, tôi là chỗ dựa duy nhất của cô ấy." Nếu không phải tôi còn ở trên lưng, Cal có thể đã bóp cổ chết cái tên không biết trời cao đất rộng này rôi.
"Vị trí thuyền cứu nạn hữu hạn, ngài không thể đi lên, Hockley tiên sinh." Người chỉ huy đứng bên người Cal, hạ thấp giọng lo âu nói, "Phía trước có rất nhiều nam nhân muốn lên thuyền, nếu ngài đi lên lúc này, như vậy chúng tôi rất khó có thể trấn áp bạo loạn. Lui ra phía sau! Hết thảy lui ra sau cho tôi, không nên ép tôi nổ súng." Còn chưa cùng Cal nói chuyện xong, chợt xoay người, biểu cảm hung ác, vung súng đối với đám người đang tuyệt vọng phía sau nói.
Vài thuyền viên cũng đi lại, muốn kéo tôi từ trên người Cal đi xuống, Cal lập tức xù lông nói: "Nhẹ chút, ngu ngốc."
Ngón tay vô lực của tôi gấp lại, túm lấy quần áo trước ngực Cal, dùng sức từng chút một, dùng hết toàn bộ lực lượng, nắm lấy anh.
"Buông tay, Emily." Cal phát hiện động tác của tôi, anh vốn định đưa tôi cho mấy thuyền viên kia.
"Chúng ta cùng nhau..." Tôi không chịu buông tay, đầu óc nặng nề, tôi chỉ biết lúc này không thể buông tay.
"Được, chúng ta ở cùng nhau, tin tưởng anh." Cal vươn một bàn tay, ôn nhu vuốt ve mu bàn tay vì dùng sức mà trắng bệch của tôi, mà ngay giây sau anh chợt dùng sức, sức lực của đàn ông trong giờ phút này chiếm thượng phong, ngón tay tôi bị anh dùng sức mở ra. Anh vội vã buông tôi xuống, một thuyền viên tiếp được tôi, một thuyền viên khác lập tức kéo tôi lên thuyền cứu nạn.
Tay của tôi muốn bắt lại gì đó trong không khí nhưng lại không thể với tới.
Vị trí trên thuyền cứu nạn rất chật chội, tôi bị họ kéo lên bên cạnh mạn thuyền, một nữ nhân đắp chăn bông lên người tôi. Tôi mở to mắt nhìn lên bên trên, đột nhiên cảm thấy không khí lạnh như băng thật đáng sợ, tôi gọi một tiếng "Cal", chưa từng có cảm giác cái tên đó cách tôi xa như vậy.
"Chồng tôi cũng ở lại trên thuyền." Người phụ nữ đắp chân lên cho tôi bật khóc, cô ấy cúi đầu, bi thương rơi nước mắt.
Một người phụ nữ khác cũng cũng lặp đi lặp lại một câu, cũng có thể là ngâm xướng, "Nguyện cùng người bên nhau, cùng người thân cận, tuy rằng cảnh ngộ khó khăn..."
Thanh âm đàn violon bay tới đây, cùng giọng nói nỉ non này hòa quyện với nhau. Tôi tựa lên người khác, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài thuyền cứu nạn, Cal đứng ở trong đám người nhìn tôi.
Thuyền viên kiên trì không để đàn ông lên thuyền, nước biển bắt đầu dâng lên. Có người nổi điên mắng to, "Tạp chủng, tôi muốn chết."
Người chỉ huy quyết đoán mệnh lệnh, "Cắt đứt dây thừng thuyền cứu nạn, xuống nước, nhanh chút." Thuyền viên nhạn được mệnh lệnh của hắn, như ong vỡ tổ xông lại dùng dao nhỏ bắt đầu cắt dây thừng, đám người phía sau bứt đầu loạn lên, muốn lên thuyền trước khi thuyền viên hoàn thành công việc.
"Phanh!" Tiếng súng vang lên, một người đàn ông bị bắn trúng, ngã xuống đất, máu tươi chảy xuôi trên sàn tàu.
"Đây là hậu quả, lui về phía sau." Người chỉ huy hét lớn, thanh âm tê tâm liệt phế.
Cal bị súng uy hiếp lui về sau mấy bước, trên mặt anh sợ hãi và tàn nhẫn giao hợp với nhau. Tay đút trong túi muốn rút cái gì đó ra, nhưng rất nhanh tôi thấy anh nhẫn nại bỏ tay ra, rất khẩn thiết nói với người chỉ huy: "Mau để thuyền cứu nạn xuống nước, thuyền sắp chìm."
Tôi nhìn anh, tay đặt lên mép thuyền cứu nạn, thuyền nặng hai tấn bắt đầu lung lay, sự rung lắc này làm tôi có cảm giác như mình lại bị rơi xuống thuyền lần nữa.
Cal không thử thuyết phục người chỉ huy nữa, gương mặt vặn vẹo của anh khôi phục lại, tôi nhìn thấy anh đút tay vào trong túi áo tây trang và áo bành tô, tay còn lại thì vuốt lại mái tóc.
Sau đó giống như một thân sĩ chân chính, đứng ở trong đám người, cười trấn an với tôi. Giống như sự hoảng sợ giữa đám người không tồn tại, chúng tôi cũng không phải ở trên con thuyền sắp chìm, anh nói lời tạm biệt chỉ là rời đi ngắn ngủi.
"Xuống nước." Người chỉ huy hô to.
Tôi im lặng nhìn Cal, sau đó tôi phát hiện khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa.
Tôi nghe thấy tiếng nước phá tan cửa sổ vang lên, rít gào trào lên cầu thang, thân thuyền nghiêng lợi hại, Lúc Cal liều mạng chạy về phía trước tôi có cảm giác sắp trượt chân ngã mât.
Tóc bết lại dính chặt lên mặt tôi, tôi gần như không nhìn thấy cái gì, trước mắt một mảnh mơ hồ. Cẳng chân hoàn toàn không có cảm giác, tôi vẫn còn đổ mồ hôi lạnh.
"Chúng ta rất nhanh có thể lên thuyền cứu nạn, tanh biết thuyền cứu nạn còn chưa được thả xuống hết, Emily?" Cal khó khăn thở, anh vội vàng gọi tên tôi.
"... Được." Tầm mắt tôi không nhìn rõ, thanh âm suy yếu đến mức không nghe thấy đáp lại anh. Mặt tôi tựa sát vai anh, anh cõng tôi, liều mạng chạy.
Các nơi trên thân tàu bắt đầu vang lên kẽo kẹt, giống như trong lúc không để ý con thuyền xa hoa này sẽ ầm ầm sụp đổ, mai táng tất cả chúng tôi vào trong biển sâu. Tôi cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu chậm lại, giống như con thuyền lúc này, di chứng mất máu quá nhiều làm tôi có thể chết bất cứ lúc nào.
Tôi kiên trì không ngất xỉu, nhưng cho dù mở to hai mắt, tôi cũng không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cơ bắp Cal buộc chặt, anh không mặc áo cứu sinh, mặt tôi dán lên cổ anh, có thể cảm nhận được mạch đập hữu lực và tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Trong tình huống cả người ẩm thấp, ấm áp của anh giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Chúng tôi không ngừng chạy lên trên, thời gian mang theo hơi thở tử vong chậm rãi đuổi theo chúng tôi. Cal thường thường sẽ gọi tôi một tiếng, tôi tận lực trả lời anh. Tôi nỗ lực muốn nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh trên đường đi, nhưng ánh sang ngọn đèn quá chói mắt che đi tất cả.
"Chúng ta rất nhanh sẽ đến, rất nhanh sẽ đến." Cal an ủi tôi, anh sợ tôi chống đỡ không được.
"Được." Tôi nhẹ giọng nói, miệng khô lưỡi khô.
Cal nói sau khi trở về sàn tàu, anh kiệt lực chạy về phía trước bảo trì tốc độ và không đi sai đến bất cứ chỗ nào, tôi vốn nghĩ muốn ôm chặt anh, nhưng hai tay vô lực chỉ có thể rũ xuống trước ngực anh.
Chúng tôi chạy lên cầu thang, bức tranh điêu khác ngụ ý cao quý và vinh dự treo bên trên, đồng hồ vừa qua hai giờ. Tôi cảm nhận được lo lắng không gì bằng, trên cầu thang đều là hơi nước, đầu thuyền đã bị kéo xuống mặt biển, nước bắt đầu chảy vào sàn tàu, rất nhanh chiếc thuyền này sẽ không chịu nổi gánh nặng bị kéo vào sâu trong đại dương.
Hành khách khoang hạng nhất bắt đầu hỗn loạn lên, lúc tôi ở trên lưng Cal, có vài lần thiếu chút nữa bị đụng phải. Tôi mệt mỏi híp nửa mắt, nhìn thấy bóng người loáng thoáng, ồn ào không chịu nổi.
Đột nhiên Cal ngừng bước chân, anh quay đầu nhìn chằm chằm phía trước, tôi nghi ngờ nghé bên tai anh hỏi, "Cal?"
"Là Andrew..." Cal ảo não nói, anh không chút do dự nhanh chóng chạy tiếp, "Người nhiều lắm, chỉ có thể buông tha hắn."
Buông tha hắn? Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì.
Chúng tôi rốt cuộc đi lên sàn tàu cứu nạn, trong gió biển rét lạnh nơi nào cũng là tiếng người. Tôi nghe được tiếng người hô to: "Mau, chạy mau,nước tràn lên đây." Sau đó là tiếng khóc, thanh âm cầu nguyện, tiếng thuyền viên kêu thả thuyền cứu nạn đan vào nhau tạo thành bức tranh sơn dầu đủ màu sắc, ở trong mắt tôi.
Mà trong tiếng ồn ào nơi đây, là tiếng đàn violon chậm rãi, chảy xuôi qua năm tháng, mang theo giai điệu tín ngưỡng thương cảm thế nhân.
Tôi thử tìm người diễn tấu, nhưng tầm mắt lại chỉ nhìn thấy những người đang chạy loạn, thuyền cứu nạn được dây thừng thả xuống giống như hình phạt treo cổ, mang theo tiếng vang làm lòng người run sợ. Cal đã bất chấp hình tượng thân sĩ của mình, anh ra sức chạy đến đám người đang bu lại, bên trong truyền đến tiếng người chỉ huy uy hiếp, "Lui ra phía sau, lui ra sau hết cho tôi. Ai dám xông vào tôi liền nổ súng."
Đây là con thuyền thuyền cứu nạn cuối cùng, đã không có thuyền viên nguyện ý để một người đàn ông đi lên.
"Cal..." Tôi gần như không thể phát ra tiếng, cổ họng đau rát lợi hại, choáng váng đầu ghé vào lỗ tai anh nói, "Theo em cùng lên thuyền cứu nạn..."
"Đương nhiên, chúng ta sẽ cùng đi lên, chúng ta lập tức đi tìm bác sĩ." Cal lớn tiếng nói, ở nơi tạp âm cao như vậy, anh lo lắng tôi không nghe thấy. Anh tức giận một cước đá văng một người đàn ông đang chắn đường, quát lên: "Cút ngay, đừng trở ngại tôi." Tiếp đó anh cảm thấy trước mặt có quá nhiều người, rốt cục không thể nhịn được nữa tính tình đại thiếu gia bùng phát, ngay cả hô cũng không thèm trực tiếp đẩy đám người ra, "Tôi nói các ngươi tránh ra, vợ tôi đang bị thương..."
Thanh âm của anh quá lớn, làm cho mấy thuyền viên chú ý, rất nhanh Cal liền đạt được mục đích, thuyền viên bên trong cũng đẩy ra một đám người, nhường đường cho chúng tôi.
"Mau, có người bị thương, là một cô gái, người trên thuyền cứu nạn dịch ra một chút, để cô ấy đi lên." Người chỉ huy cầm súng, vừa chỉ vào đám người, vừa nói với hành khách sau lưng.
Cal sốt ruột xuyên qua đám người thất kinh, rốt cục đi đến vài cái thuyền viên trước mặt mấy thuyền viên, người chỉ huy thấy vậy gọi vài thuyền viên đến, "Vài người đến giúp cô ấy lên thuyền."
Cal đẩy lùi người chỉ huy, đi lên trên thuyền cứu nạn, anh cũng không có lòng tốt để người khác lên thuyền.
Người chỉ huy nhìn thấy anh như vậy không chút do dự nâng tay, hung hăng nắm lấy bờ vai anh, tức giận nói với Cal: "Chỉ có thể để vị phu nhân này đi lên, tiên sinh."
"Vợ tôi bị thương, tôi muốn chăm sóc cho cô ấy, tôi là chỗ dựa duy nhất của cô ấy." Nếu không phải tôi còn ở trên lưng, Cal có thể đã bóp cổ chết cái tên không biết trời cao đất rộng này rôi.
"Vị trí thuyền cứu nạn hữu hạn, ngài không thể đi lên, Hockley tiên sinh." Người chỉ huy đứng bên người Cal, hạ thấp giọng lo âu nói, "Phía trước có rất nhiều nam nhân muốn lên thuyền, nếu ngài đi lên lúc này, như vậy chúng tôi rất khó có thể trấn áp bạo loạn. Lui ra phía sau! Hết thảy lui ra sau cho tôi, không nên ép tôi nổ súng." Còn chưa cùng Cal nói chuyện xong, chợt xoay người, biểu cảm hung ác, vung súng đối với đám người đang tuyệt vọng phía sau nói.
Vài thuyền viên cũng đi lại, muốn kéo tôi từ trên người Cal đi xuống, Cal lập tức xù lông nói: "Nhẹ chút, ngu ngốc."
Ngón tay vô lực của tôi gấp lại, túm lấy quần áo trước ngực Cal, dùng sức từng chút một, dùng hết toàn bộ lực lượng, nắm lấy anh.
"Buông tay, Emily." Cal phát hiện động tác của tôi, anh vốn định đưa tôi cho mấy thuyền viên kia.
"Chúng ta cùng nhau..." Tôi không chịu buông tay, đầu óc nặng nề, tôi chỉ biết lúc này không thể buông tay.
"Được, chúng ta ở cùng nhau, tin tưởng anh." Cal vươn một bàn tay, ôn nhu vuốt ve mu bàn tay vì dùng sức mà trắng bệch của tôi, mà ngay giây sau anh chợt dùng sức, sức lực của đàn ông trong giờ phút này chiếm thượng phong, ngón tay tôi bị anh dùng sức mở ra. Anh vội vã buông tôi xuống, một thuyền viên tiếp được tôi, một thuyền viên khác lập tức kéo tôi lên thuyền cứu nạn.
Tay của tôi muốn bắt lại gì đó trong không khí nhưng lại không thể với tới.
Vị trí trên thuyền cứu nạn rất chật chội, tôi bị họ kéo lên bên cạnh mạn thuyền, một nữ nhân đắp chăn bông lên người tôi. Tôi mở to mắt nhìn lên bên trên, đột nhiên cảm thấy không khí lạnh như băng thật đáng sợ, tôi gọi một tiếng "Cal", chưa từng có cảm giác cái tên đó cách tôi xa như vậy.
"Chồng tôi cũng ở lại trên thuyền." Người phụ nữ đắp chân lên cho tôi bật khóc, cô ấy cúi đầu, bi thương rơi nước mắt.
Một người phụ nữ khác cũng cũng lặp đi lặp lại một câu, cũng có thể là ngâm xướng, "Nguyện cùng người bên nhau, cùng người thân cận, tuy rằng cảnh ngộ khó khăn..."
Thanh âm đàn violon bay tới đây, cùng giọng nói nỉ non này hòa quyện với nhau. Tôi tựa lên người khác, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài thuyền cứu nạn, Cal đứng ở trong đám người nhìn tôi.
Thuyền viên kiên trì không để đàn ông lên thuyền, nước biển bắt đầu dâng lên. Có người nổi điên mắng to, "Tạp chủng, tôi muốn chết."
Người chỉ huy quyết đoán mệnh lệnh, "Cắt đứt dây thừng thuyền cứu nạn, xuống nước, nhanh chút." Thuyền viên nhạn được mệnh lệnh của hắn, như ong vỡ tổ xông lại dùng dao nhỏ bắt đầu cắt dây thừng, đám người phía sau bứt đầu loạn lên, muốn lên thuyền trước khi thuyền viên hoàn thành công việc.
"Phanh!" Tiếng súng vang lên, một người đàn ông bị bắn trúng, ngã xuống đất, máu tươi chảy xuôi trên sàn tàu.
"Đây là hậu quả, lui về phía sau." Người chỉ huy hét lớn, thanh âm tê tâm liệt phế.
Cal bị súng uy hiếp lui về sau mấy bước, trên mặt anh sợ hãi và tàn nhẫn giao hợp với nhau. Tay đút trong túi muốn rút cái gì đó ra, nhưng rất nhanh tôi thấy anh nhẫn nại bỏ tay ra, rất khẩn thiết nói với người chỉ huy: "Mau để thuyền cứu nạn xuống nước, thuyền sắp chìm."
Tôi nhìn anh, tay đặt lên mép thuyền cứu nạn, thuyền nặng hai tấn bắt đầu lung lay, sự rung lắc này làm tôi có cảm giác như mình lại bị rơi xuống thuyền lần nữa.
Cal không thử thuyết phục người chỉ huy nữa, gương mặt vặn vẹo của anh khôi phục lại, tôi nhìn thấy anh đút tay vào trong túi áo tây trang và áo bành tô, tay còn lại thì vuốt lại mái tóc.
Sau đó giống như một thân sĩ chân chính, đứng ở trong đám người, cười trấn an với tôi. Giống như sự hoảng sợ giữa đám người không tồn tại, chúng tôi cũng không phải ở trên con thuyền sắp chìm, anh nói lời tạm biệt chỉ là rời đi ngắn ngủi.
"Xuống nước." Người chỉ huy hô to.
Tôi im lặng nhìn Cal, sau đó tôi phát hiện khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook