Chân Ái Vĩnh Hằng
-
Chương 42-1: Ngoại truyện (mười)
☆Editor: Thủy Nhược Lam
Đầu óc anh có thể tính toán nhiều thứ, anh có thể đem bất cứ thứ gì chuyển thành tiền tài. Đó là một thói quen, tuy ở trên bàn cơm hoặc trong yến hội anh không nói ra điều này.
Ngay cả đính hôn, khi anh nhìn thấy Rose cũng có thể tính ra mình phải dùng bao nhiêu tiền tài để chinh phục được cô ấy. Anh có thể dễ dàng ngụy trang yêu bất cứ cô gái nào, anh chẳng sợ nội tâm cứng rắn hay lạnh lùng. Nhưng thứ có thể khiến anh tự hào kia đang dần dần biến mất, hoặc là từ lúc bắt đầu nhìn thấy cô, nó chưa từng xuất hiện lần nào.
Anh thử trốn thoát, giây phút nào cũng không ngừng dãy dụa, muốn thoát ra khỏi cô. Nhưng đầu óc lại bắt đầu vận chuyển gian nan, anh cần trả cái giá như thế nào mới có thể lưu cô lại bên người.
Cô thích tiền tài và châu báu, anh có thể cho cô rất nhiều. Cô cái gì cũng đều không có, ngay cả một bộ quần áo hoàn chỉnh cũng không, anh có thể cho cô rất nhiều rất nhiều quần áo, thậm chí anh còn muốn nhìn thấy cô một ngày thay ba bốn bộ quần áo, cảnh đẹp ý vui làm anh sung sướng cười rộ lên.
Anh sẽ thuê nhà thiết kế để thiết kế cho cô rất nhiều bộ váy xinh đẹp, hoa tươi kết trên mũ, một bộ bao tay và quạt. Đây là lần đầu tiên, Cal nhẫn nại như vậy, nhẫn nại suy nghĩ nên trang điểm cho một cô gái như thế nào, hơn nữa lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức bắt cóc vài nhà thiết kế đến giúp anh hoàn thành mộng tưởng, giúp anh lấy số đo của cô.
Điều này rất khác khi anh đối xử với những nữ nhân khác, anh không cần tiêu phí những thứ này trên người Rose, là vì mĩ mạo của cô ấy có thể có phụ trợ những thứ này, có thể mang đi ra ngoài khoe. Đương nhiên chút tâm tư này anh sẽ không để người ngoài biết, anh có thể để mình biến thành một người đàn ông hào phóng tẫn trách với vị hôn thê, không mang chút mục đích nào mà đối xử với vị hôn thê của mình.
Nhưng hôm nay anh mới phát hiện, cam tâm tình nguyện thậm chí hận không thể đem hết thảy những gì mình có, đều có thể dâng lên cho một người con gái, tùy cô chọn lựa bất cứ thứ gì. Không có mục đích gì, chỉ là muốn cho cô, không phải vì khoe cũng không phải vì cảm giác hư vinh.
Chỉ là muốn cho cô nhìn thấy, anh có thể cho cô những gì cô muốn.
Bằng vào suy nghĩ như vậy, anh hưng phấn tới mức da đầu run lên.
Trước kia nghe nói có một người thương nhân vì lấy lòng tình nhân mà tiêu phí tới mức phá sản, Cal cảm thấy chuyện này không thể tin được, không có một cô gái nào có thể để anh trả giá hết thảy tài sản, chỉ vì muốn được cô ưu ái.
Lúc lấy hải dương tinh trong hòm ra, anh cảm thấy mình sẽ thắng, nó rất sang quý, là châu báu sang quý nhất anh từng mua. Emily không đáp ứng anh, nhất định là vì còn chưa nhận rõ sự giàu có của anh, chỉ cần cô còn thứ gì anh cũng sẽ đáp ứng.
Cal cười đắc ý trước hòm châu báu, không ai có thể cự tuyệt anh. váy rối tung rơi xuống từ trong hòm, Cal một tay cầm hải dương tinh, một tay lập tức dùng sức đem váy nhét lại vào bên trong. Bên trong tiền đã bị ép đến góc bên cạnh, nhiều nếp nhăn trông vô cùng thê thảm.
Anh đi đến bên trong cửa phòng thì dừng bước, không khống chế được bồi hồi đi lại bên cửa mấy lần, tiếp đó giật nhẹ nơ trên cổ, lại móc móc túi tiền. Giống như một tên đốc công ngu xuẩn muốn xin một phần công việc rẻ tiền, anh bây giờ không nên ở cùng phòng với nữ nhân kia, mà khi dùng xong bữa tối anh nên đến sảnh hút thuốc uống rượu xã giao, đàm luận chính trị, còn có từ chính trị mà tìm lợi ích ở bên trong.
Cả ngày nghĩ nữ nhân quả thật làm cho người ta khinh thường, anh đã sớm qua cái tuổi kia rồi, chính xác mà nói thì anh chưa từng trải qua chuyện đó. Tay đặt trên lưng, Cal phát hiện mình đang khẩn trương, anh xoa xoa bụng, bên trên còn lưu lại vết thương ngày hôm qua, mỗi một bước đi đều đau đớn rất nhỏ, từng giây từng phút nhắc nhở Emily đang tồn tại, nhưng cảm giác đau đớn trên cơ thể nếu so với cảm giác long trời lở đất trong nội tâm thì gần như có thể xem nhẹ.
Anh cọ cái hòm, đầu óc tự động lập ra một bảng kế hoạch. Đầu tiên Emily nhìn thấy hải dương tinh sẽ rất thích, anh đương nhiên không thể tự nhiên đưa cho cô, dù sao nó không thể so với những trang sức châu báu nhỏ kia, nếu cho cô đơn giản như vậy, cô sẽ không thể cảm nhận được sự trân quý của nó.
Đợi đến khi cô tiếp nhận, anh sẽ cởi bỏ dây thừng, sau đó nói cho cô, cuộc sống về sau anh sẽ phụ trách. Cô có thể có sự quý khí của thục nữ, cũng sẽ không cần phải sinh hoạt trong hoàn cảnh đáng sợ trước kia nữa. Đây là quan trọng nhất, anh tuyệt đối sẽ không chịu đựng được khi cô trở lại trong hoàn cảnh bần cùng như trước nữa, cho dù cô làm như vậy để sống sót, cũng không thể đi ra bên ngoài như vậy.
Còn có... Yêu anh.
Cal đi vào phòng, nhìn thấy cô lười biếng nhìn ghế da, mái tóc hỗn độn chảy xuôi xuống gối, sườn mặt trắng nõn tỏa ánh sáng lung linh dưới ánh đèn.
Anh đột nhiên cảm thấy, cô rất đẹp, thậm chí có thể cảm nhận được bức tranh hỏng của cái tên Picasso vô danh tiểu tốt, đẹp giống như một khung cảnh quái đản trong mơ, cảm giác chỉ cần anh đến gần, cô sẽ biến mất không còn chút gì, đương nhiên cô so với bức tranh kia thì đẹp hơn rất nhiều.
Hình như nhận thấy có người đi đến, nàng nhẹ nhàng quay đầu, Cal nhanh bắt lấy hòm, bị nhốt chặt trong ánh mắt lơ đãng kia.
Phá sản từ này đột nhiên từ trong não anh xuất hiện, anh sẽ phá sản, sẽ vì một cô gái như vậy mà phá sản. Anh sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng, chỉ vì muốn một nụ cười hay một ánh mắt của cô, sẽ tự động đi moi hết tiền tài trong két sắt chỉ để mua trang sức châu báu cho cô.
Loại ý tưởng này không thể nói ra ngoài, nó thật đáng sợ. Cal ngồi vào bên giường, nhịn xuống xúc động muốn vuốt tóc cô, dè dặt cẩn trọng mở hòm ra, trong nháy mắt đó anh cảm thấy mình mở cả trái tim của mình ra.
Anh nghe thấy tiếng tim đang nhanh chóng tăng lên, từ giây phút đầu tiên gặp cô, bệnh của trái tim cũng phát tác. Kế hoạch trong đầu cứ như vậy bị tiếng tim đập gia tốc kia làm nát bươm, anh thử thu thập lại đầu óc, anh phải duy trì sự tao nhã của mình, rất nhiều nữ nhân đều thích mặt nạ xã giao của anh.
"Đây là hải..."
"Hải dương tinh." Cô đột nhiên giọng điệu bình thản nói.
Cal sửng sốt, cảm thấy tâm linh họ tương thông, cho nên cô dễ dàng đoán trúng đáp án, cô biết nó quý giá bao nhiêu, nặng bao nhiêu. Sau đó anh nghe thấy cô tinh tường nói "Cầm lại, tôi không cần đến nó."
Vì sao không cần? Anh hình như nghe thấy cái gì đó vỡ vụn bên tai, hải dương tinh cũng run run theo.
"Cho dù không có hải dương tinh..." Đồng tử mắt của cô không có một chút tham lam nào với viên kim cương này, anh không nhìn thấy mình trong đôi mắt cô. Đôi mắt cong lên, bất cứ bóng hình của anh cũng không thể đi vào, chỉ có ánh sáng sạch sẽ, so với kim cương còn đẹp đẽ hơn."Tôi cũng có thể trở thành tồn tại chói mắt nhất."
Cal đột nhiên phát hiện anh tính không ra cái giá mà mình phải trả, bởi vì cô không cần tiền, cũng không cần hải dương tinh, điều này làm cho anh bắt đầu hoảng hốt, anh cảm thấy mình có thể lấy ra càng nhiều thứ cô mới động lòng, anh đang điên cuồng tính toán trong não xem mình có bao nhiêu tài phú. Bỏ qua số tài sản chưa kế thừa, trên đỉnh đầu còn có một số lượng lớn cổ phiếu chưa bán ra, anh có một nhà máy chế tạo sắt thép, mấy nhà công nghiệp và nhà xưởng khai thác mỏ, một công ty đường sắt. Còn có rất nhiều bất động sản và một tòa trang viên, trong ngân hàng cất rất nhiều tiền mặt và vàng, hơn nữa anh cũng đang bắt đầu chuyển sang ngành điện khí.
Nếu cho anh một khoảng thời gian sung túc, anh có thể kiếm được càng nhiều tiền. Anh chưa từng nuôi một cô gái nào, bởi vì anh cảm thấy nó là vụ làm ăn lỗ vốn, nam nữ hoan ái cổ động diễn trò căn bản không cần thiết duy trì lâu dài. Cho nên anh không biết để nuôi một Emily anh cần trả bao nhiêu.
Vấn đề này dây dưa trong đầu anh, điều này làm cho anh càng thêm thiếu kiên nhẫn với chuyện mà mình không biết. Lovejoy nhắc nhở anh, vị hôn thê của anh xảy ra chuyện, Cô ấy có khi nào mà không xảy ra chuyện? Cô mỗi ngày không có việc cũng sẽ tìm việc ra.
Cô ấy không thể ngoan ngoãn làm một món đồ trang trí sao?
Cal dùng sức đút hai tay vào trong túi quần, tức giận đi đến sàn tàu, phần eo đau đớn cùng gió biển lạnh như băng thổi trúng anh càng làm anh không thoải mái. Chuyện cần anh giải quyết quá nhiều, không muốn đi xử lí cái chuyện lông gà vỏ tỏi bé con con. Vừa rồi cái thuyền viên kia nói cái gì? Rose bị người tập kích?
Thật mất mặt, nếu để cho người khác biết vị hôn thê của anh xảy ra chuyện này, lễ đính hôn của anh sẽ biến thành trò cười. Anh ở đầu sàn tàu nhìn thấy vị hôn thê của mình đang bọc chăn lông, tóc tai bù xù ngồi ở ghế tựa phát run, trên mặt còn mang theo kinh hách và nước mắt. Ở trong lòng anh mặc niệm vài tiếng, không cần tức giận với cô ấy, không thể làm cho người ta chế giễu. Kết quả khi anh nhìn thấy nhân viên duy trì trật tự chế trụ cái tên mặt trắng kia, lửa giận ầm ầm bạo phát, Emily cự tuyệt làm anh không dám đoán lí do, chỉ cần anh lấy ra rất nhiều thứ, sẽ có một ngày cô bị đả động.
Nhưng nếu cô có người trong lòng... Cô mang theo tùy thân bức tranh vẽ cái tên quỷ nghèo kia, cô là cô nhi không có khả năng là người nhà, cho nên cái tên hỗn đản này là gì của cô.
"Ngươi nói, ngươi và cô ấy có quan hệ gì." Không nói hai lời liền chạy thẳng đến trước mặt tên mặt trắng kia hỏi, tay dùng sức kéo cổ áo hắn, Cal một khoang lửa giận phát tiết ngay trong câu chất vấn vừa rồi, "Các ngươi có quan hệ gì, cô ấy vì ngươi lên thuyền, ngươi có thể cho cô ấy cái gì?" Cô ấy cho rằng đây là Olympic, cho nên cô không có khả năng sẽ lên thuyền, nhưng cô vẫn vì cái tên mặt trắng xấu xí này mà lên thuyền, cô còn cự tuyệt anh.
Nhất định có quan hệ, Emily cùng cái tên ngu xuẩn này có quan hệ.
"Cái gì... Cái gì?" Ánh mắt của cái tên mặt trắng kia toàn là mờ mịt, hắn không đứng yên mà dạy dụa, định thoát khỏi khốn cảnh kì lạ này, "Ngươi đang hỏi ai, đợi chút, lúc giữa trưa có phải ngươi mang bạn của tôi đi không?"
"Bạn? Tôi không có hứng thú với bạn của con chuột, ngươi cái người hạ lưu này, ngươi còn tập kích vị hôn thê của tôi?" Loại chuyện này anh muốn lập tức trở về nói cho Emily, để cô thấy rõ cái tên mao đầu tiểu tử hạ lưu này không đáng giá một đồng.
Jack bản năng muốn giải thích, nhưng lời đến bên miệng lại thu vào nhìn Rose, cô ấy còn chưa hết kinh sợ, nếu nói ra sự thật, hắn lo lắng sẽ lan đến gần cô ấy
Cal thấy hắn không dám giải thích, càng thêm tức giận, đương nhiên tức giận không so được với sự hưng phấn đang trào dâng trong lòng, "Cái tên tội phạm hạ đẳng khoang này, ngươi nhất định cái gì cũng đều không chiếm được, tôi muốn ngươi phải ngồi tù, ngồi tù cả đời."
Rose rốt cục nhìn thấy trường hợp không khống chế được vô cùng thê thảm, cô ấy vội vàng đi lên ngăn cản vị hôn phu đang nổi điên, "Cal... Đó là chuyện ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn? Không có ngoài ý muốn." Cal khẳng định nói với cô ấy, trước đem tên hỗn đản này giết chết mới là chính sự.
"Đây là ngoài ý muốn." Rose dùng sức bắt lấy cánh tay anh, lo lắng anh không suy nghĩ mà bóp chết Jack.
"Cái gì ngoài ý muốn, em tới đây làm gì, nhanh chút trở về." Bị người khác ngăn cản chuyện tốt làm cơn tức của Cal bốc lên cao, Emily và người kia có quan hệ gì? Trong đầu anh không nghĩ được vị hôn thê của mình đang làm gì.
"Tôi chỉ là muốn nhìn, muốn nhìn..."
"Muốn nhìn cái gì mà nhìn." Cal thật sự là hận không thể đem vị hôn thê già vướng bận này nhét vào trong ngực mẹ vợ tương lai, sau đó anh dùng sức lắc Jack, "Ngươi chính là tên phạm tội ti bỉ tiểu nhân."
Jack cũng bắt đầu tức giận, hắn còn chưa có mở miệng, đã bị người ta ấn xuống đầu vô số tội danh, người này ăn phải bao thuốc nổ đi. Rose rốt cục ăn nói rõ ràng nói: "Tôi dựa vào lan can nên bị ngã, hắn đã cứu tôi, đây là hiểu lầm, Cal."
"Cứu em?" Chuyện này không phải điều Cal muốn nghe, điều anh muốn làm nhất bây giờ là đem cái tên tiểu tử có thể có quan hệ đặc biệt với Emily ném xuống biển.
"Hắn là ân nhân cứu mạng của tôi." Rose vội vàng nói rõ ràng, cô ấy nhìn thấy được ngoan lệ trong mắt Cal.
"Ân nhân cứu mạng?" Cal nhịn không được liếc mắt xem thường, cười lạnh một tiếng, coi anh là tên ngốc sao, đã trễ thế này rồi mà còn ra ngoài hóng gió để bị ngã, bây giờ còn khẩn cấp đến biện giải. Anh rốt cục miễn cưỡng đè nén tức giận rào rạt nơi đáy lòng, thấy rõ ràng bốn phía, mới phát hiện vài thuyền viên đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Anh cũng không phải diễn viên, dựa vào cái gì để cho bọn họ chế giễu.
Tự nhiên chuyển hoán mặt nạ, anh lập tức lộ ra một cái tươi cười có lệ, "Xem ra là chuyện hiểu lầm, hắn cứu em?"
Rose vội vàng gật đầu, cô ấy hơi sợ hãi vị hôn phu âm tình bất định này. Jack rốt cục rửa sạch oan khuất thoát khỏi còng tay, nhân viên duy trì trật tự vỗ bả vai hắn một cái. Cal liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt còn kèm theo lạnh lùng sát khí.
Jack liếc mắt nhìn Rose một cái, mới nói với Cal: "Tôi nghĩ anh có quen biết Emily, giữa trưa chúng tôi vốn muốn rời thuyền, nhưng anh lại mang cô ấy đi, tôi xác định."
"Tôi không biết anh đang nói cái gì, cũng không có gặp qua Emily nào?" Cal nhanh chóng phản bác hắn lời nói, anh căn bản không nghĩ để cho người khác phát hiện Emily tồn tại, anh sẽ đem cô giấu trên thuyền khi cập bến anh sẽ mang cô đi.
"Emily?" Rose không rõ chân tướng ở bên cạnh hỏi.
Jack lập tức giải thích: "Cô ấy cao như vậy, tóc rất dài màu vàng, ánh mắt màu xanh nhạt, cười rộ lên khóe miệng còn có một lúm đồng tiền nhỏ, cô có gặp cô ấy không?"
"Nàng có phải ở đuôi thuyền thổi kèn Harmonica, khúc là..."
"My Heart Will Go On." Jack tiếp được lời nói của Rose, theo bản năng hắn còn lấy cái kèn Harmonica trong túi ra, nói với Rose: "Đây là kèn Harmonica cô ấy chưa mang đi, tôi đang muốn tìm cô ấy, nếu mọi người biết cô ấy ở đâu làm ơn hãy nói cho tôi."
"Tôi đã nhìn thấy cô ấy..." Rose không quá xác định nói, cô ấy nỗ lực nhớ lại bóng dáng giữa trưa trên sàn tàu.
Tốt lắm, muốn thảo luận chuyện gì thì sau lại nói, tôi bề bộn nhiều việc." Cal nhịn không được nhìn kèn Harmonica trên tay Jack, anh chậm rãi đi về phía trước hai bước, chợt nhanh tay cướp lấy kèn Harmonica trong tay Jack, sau đó ghét bỏ cái kèn cũ nát, "Không đáng giá tiền gì đó, hai mươi đồng có thể mua được chục cái." Vừa nói vừa như không có việc gì nhét kèn Harmonica vào trong túi quần của mình, sau đó trợn mắt nói dối nói với Jack: "Tôi không mang tiền lúc này, lần sau ngươi lại đến lấy, hai mươi... Không, ba mươi."
Jack,...
Thế nào có người da mặt dày đến loại trình độ này, quá trắng trợn rồi.
Đầu óc anh có thể tính toán nhiều thứ, anh có thể đem bất cứ thứ gì chuyển thành tiền tài. Đó là một thói quen, tuy ở trên bàn cơm hoặc trong yến hội anh không nói ra điều này.
Ngay cả đính hôn, khi anh nhìn thấy Rose cũng có thể tính ra mình phải dùng bao nhiêu tiền tài để chinh phục được cô ấy. Anh có thể dễ dàng ngụy trang yêu bất cứ cô gái nào, anh chẳng sợ nội tâm cứng rắn hay lạnh lùng. Nhưng thứ có thể khiến anh tự hào kia đang dần dần biến mất, hoặc là từ lúc bắt đầu nhìn thấy cô, nó chưa từng xuất hiện lần nào.
Anh thử trốn thoát, giây phút nào cũng không ngừng dãy dụa, muốn thoát ra khỏi cô. Nhưng đầu óc lại bắt đầu vận chuyển gian nan, anh cần trả cái giá như thế nào mới có thể lưu cô lại bên người.
Cô thích tiền tài và châu báu, anh có thể cho cô rất nhiều. Cô cái gì cũng đều không có, ngay cả một bộ quần áo hoàn chỉnh cũng không, anh có thể cho cô rất nhiều rất nhiều quần áo, thậm chí anh còn muốn nhìn thấy cô một ngày thay ba bốn bộ quần áo, cảnh đẹp ý vui làm anh sung sướng cười rộ lên.
Anh sẽ thuê nhà thiết kế để thiết kế cho cô rất nhiều bộ váy xinh đẹp, hoa tươi kết trên mũ, một bộ bao tay và quạt. Đây là lần đầu tiên, Cal nhẫn nại như vậy, nhẫn nại suy nghĩ nên trang điểm cho một cô gái như thế nào, hơn nữa lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức bắt cóc vài nhà thiết kế đến giúp anh hoàn thành mộng tưởng, giúp anh lấy số đo của cô.
Điều này rất khác khi anh đối xử với những nữ nhân khác, anh không cần tiêu phí những thứ này trên người Rose, là vì mĩ mạo của cô ấy có thể có phụ trợ những thứ này, có thể mang đi ra ngoài khoe. Đương nhiên chút tâm tư này anh sẽ không để người ngoài biết, anh có thể để mình biến thành một người đàn ông hào phóng tẫn trách với vị hôn thê, không mang chút mục đích nào mà đối xử với vị hôn thê của mình.
Nhưng hôm nay anh mới phát hiện, cam tâm tình nguyện thậm chí hận không thể đem hết thảy những gì mình có, đều có thể dâng lên cho một người con gái, tùy cô chọn lựa bất cứ thứ gì. Không có mục đích gì, chỉ là muốn cho cô, không phải vì khoe cũng không phải vì cảm giác hư vinh.
Chỉ là muốn cho cô nhìn thấy, anh có thể cho cô những gì cô muốn.
Bằng vào suy nghĩ như vậy, anh hưng phấn tới mức da đầu run lên.
Trước kia nghe nói có một người thương nhân vì lấy lòng tình nhân mà tiêu phí tới mức phá sản, Cal cảm thấy chuyện này không thể tin được, không có một cô gái nào có thể để anh trả giá hết thảy tài sản, chỉ vì muốn được cô ưu ái.
Lúc lấy hải dương tinh trong hòm ra, anh cảm thấy mình sẽ thắng, nó rất sang quý, là châu báu sang quý nhất anh từng mua. Emily không đáp ứng anh, nhất định là vì còn chưa nhận rõ sự giàu có của anh, chỉ cần cô còn thứ gì anh cũng sẽ đáp ứng.
Cal cười đắc ý trước hòm châu báu, không ai có thể cự tuyệt anh. váy rối tung rơi xuống từ trong hòm, Cal một tay cầm hải dương tinh, một tay lập tức dùng sức đem váy nhét lại vào bên trong. Bên trong tiền đã bị ép đến góc bên cạnh, nhiều nếp nhăn trông vô cùng thê thảm.
Anh đi đến bên trong cửa phòng thì dừng bước, không khống chế được bồi hồi đi lại bên cửa mấy lần, tiếp đó giật nhẹ nơ trên cổ, lại móc móc túi tiền. Giống như một tên đốc công ngu xuẩn muốn xin một phần công việc rẻ tiền, anh bây giờ không nên ở cùng phòng với nữ nhân kia, mà khi dùng xong bữa tối anh nên đến sảnh hút thuốc uống rượu xã giao, đàm luận chính trị, còn có từ chính trị mà tìm lợi ích ở bên trong.
Cả ngày nghĩ nữ nhân quả thật làm cho người ta khinh thường, anh đã sớm qua cái tuổi kia rồi, chính xác mà nói thì anh chưa từng trải qua chuyện đó. Tay đặt trên lưng, Cal phát hiện mình đang khẩn trương, anh xoa xoa bụng, bên trên còn lưu lại vết thương ngày hôm qua, mỗi một bước đi đều đau đớn rất nhỏ, từng giây từng phút nhắc nhở Emily đang tồn tại, nhưng cảm giác đau đớn trên cơ thể nếu so với cảm giác long trời lở đất trong nội tâm thì gần như có thể xem nhẹ.
Anh cọ cái hòm, đầu óc tự động lập ra một bảng kế hoạch. Đầu tiên Emily nhìn thấy hải dương tinh sẽ rất thích, anh đương nhiên không thể tự nhiên đưa cho cô, dù sao nó không thể so với những trang sức châu báu nhỏ kia, nếu cho cô đơn giản như vậy, cô sẽ không thể cảm nhận được sự trân quý của nó.
Đợi đến khi cô tiếp nhận, anh sẽ cởi bỏ dây thừng, sau đó nói cho cô, cuộc sống về sau anh sẽ phụ trách. Cô có thể có sự quý khí của thục nữ, cũng sẽ không cần phải sinh hoạt trong hoàn cảnh đáng sợ trước kia nữa. Đây là quan trọng nhất, anh tuyệt đối sẽ không chịu đựng được khi cô trở lại trong hoàn cảnh bần cùng như trước nữa, cho dù cô làm như vậy để sống sót, cũng không thể đi ra bên ngoài như vậy.
Còn có... Yêu anh.
Cal đi vào phòng, nhìn thấy cô lười biếng nhìn ghế da, mái tóc hỗn độn chảy xuôi xuống gối, sườn mặt trắng nõn tỏa ánh sáng lung linh dưới ánh đèn.
Anh đột nhiên cảm thấy, cô rất đẹp, thậm chí có thể cảm nhận được bức tranh hỏng của cái tên Picasso vô danh tiểu tốt, đẹp giống như một khung cảnh quái đản trong mơ, cảm giác chỉ cần anh đến gần, cô sẽ biến mất không còn chút gì, đương nhiên cô so với bức tranh kia thì đẹp hơn rất nhiều.
Hình như nhận thấy có người đi đến, nàng nhẹ nhàng quay đầu, Cal nhanh bắt lấy hòm, bị nhốt chặt trong ánh mắt lơ đãng kia.
Phá sản từ này đột nhiên từ trong não anh xuất hiện, anh sẽ phá sản, sẽ vì một cô gái như vậy mà phá sản. Anh sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng, chỉ vì muốn một nụ cười hay một ánh mắt của cô, sẽ tự động đi moi hết tiền tài trong két sắt chỉ để mua trang sức châu báu cho cô.
Loại ý tưởng này không thể nói ra ngoài, nó thật đáng sợ. Cal ngồi vào bên giường, nhịn xuống xúc động muốn vuốt tóc cô, dè dặt cẩn trọng mở hòm ra, trong nháy mắt đó anh cảm thấy mình mở cả trái tim của mình ra.
Anh nghe thấy tiếng tim đang nhanh chóng tăng lên, từ giây phút đầu tiên gặp cô, bệnh của trái tim cũng phát tác. Kế hoạch trong đầu cứ như vậy bị tiếng tim đập gia tốc kia làm nát bươm, anh thử thu thập lại đầu óc, anh phải duy trì sự tao nhã của mình, rất nhiều nữ nhân đều thích mặt nạ xã giao của anh.
"Đây là hải..."
"Hải dương tinh." Cô đột nhiên giọng điệu bình thản nói.
Cal sửng sốt, cảm thấy tâm linh họ tương thông, cho nên cô dễ dàng đoán trúng đáp án, cô biết nó quý giá bao nhiêu, nặng bao nhiêu. Sau đó anh nghe thấy cô tinh tường nói "Cầm lại, tôi không cần đến nó."
Vì sao không cần? Anh hình như nghe thấy cái gì đó vỡ vụn bên tai, hải dương tinh cũng run run theo.
"Cho dù không có hải dương tinh..." Đồng tử mắt của cô không có một chút tham lam nào với viên kim cương này, anh không nhìn thấy mình trong đôi mắt cô. Đôi mắt cong lên, bất cứ bóng hình của anh cũng không thể đi vào, chỉ có ánh sáng sạch sẽ, so với kim cương còn đẹp đẽ hơn."Tôi cũng có thể trở thành tồn tại chói mắt nhất."
Cal đột nhiên phát hiện anh tính không ra cái giá mà mình phải trả, bởi vì cô không cần tiền, cũng không cần hải dương tinh, điều này làm cho anh bắt đầu hoảng hốt, anh cảm thấy mình có thể lấy ra càng nhiều thứ cô mới động lòng, anh đang điên cuồng tính toán trong não xem mình có bao nhiêu tài phú. Bỏ qua số tài sản chưa kế thừa, trên đỉnh đầu còn có một số lượng lớn cổ phiếu chưa bán ra, anh có một nhà máy chế tạo sắt thép, mấy nhà công nghiệp và nhà xưởng khai thác mỏ, một công ty đường sắt. Còn có rất nhiều bất động sản và một tòa trang viên, trong ngân hàng cất rất nhiều tiền mặt và vàng, hơn nữa anh cũng đang bắt đầu chuyển sang ngành điện khí.
Nếu cho anh một khoảng thời gian sung túc, anh có thể kiếm được càng nhiều tiền. Anh chưa từng nuôi một cô gái nào, bởi vì anh cảm thấy nó là vụ làm ăn lỗ vốn, nam nữ hoan ái cổ động diễn trò căn bản không cần thiết duy trì lâu dài. Cho nên anh không biết để nuôi một Emily anh cần trả bao nhiêu.
Vấn đề này dây dưa trong đầu anh, điều này làm cho anh càng thêm thiếu kiên nhẫn với chuyện mà mình không biết. Lovejoy nhắc nhở anh, vị hôn thê của anh xảy ra chuyện, Cô ấy có khi nào mà không xảy ra chuyện? Cô mỗi ngày không có việc cũng sẽ tìm việc ra.
Cô ấy không thể ngoan ngoãn làm một món đồ trang trí sao?
Cal dùng sức đút hai tay vào trong túi quần, tức giận đi đến sàn tàu, phần eo đau đớn cùng gió biển lạnh như băng thổi trúng anh càng làm anh không thoải mái. Chuyện cần anh giải quyết quá nhiều, không muốn đi xử lí cái chuyện lông gà vỏ tỏi bé con con. Vừa rồi cái thuyền viên kia nói cái gì? Rose bị người tập kích?
Thật mất mặt, nếu để cho người khác biết vị hôn thê của anh xảy ra chuyện này, lễ đính hôn của anh sẽ biến thành trò cười. Anh ở đầu sàn tàu nhìn thấy vị hôn thê của mình đang bọc chăn lông, tóc tai bù xù ngồi ở ghế tựa phát run, trên mặt còn mang theo kinh hách và nước mắt. Ở trong lòng anh mặc niệm vài tiếng, không cần tức giận với cô ấy, không thể làm cho người ta chế giễu. Kết quả khi anh nhìn thấy nhân viên duy trì trật tự chế trụ cái tên mặt trắng kia, lửa giận ầm ầm bạo phát, Emily cự tuyệt làm anh không dám đoán lí do, chỉ cần anh lấy ra rất nhiều thứ, sẽ có một ngày cô bị đả động.
Nhưng nếu cô có người trong lòng... Cô mang theo tùy thân bức tranh vẽ cái tên quỷ nghèo kia, cô là cô nhi không có khả năng là người nhà, cho nên cái tên hỗn đản này là gì của cô.
"Ngươi nói, ngươi và cô ấy có quan hệ gì." Không nói hai lời liền chạy thẳng đến trước mặt tên mặt trắng kia hỏi, tay dùng sức kéo cổ áo hắn, Cal một khoang lửa giận phát tiết ngay trong câu chất vấn vừa rồi, "Các ngươi có quan hệ gì, cô ấy vì ngươi lên thuyền, ngươi có thể cho cô ấy cái gì?" Cô ấy cho rằng đây là Olympic, cho nên cô không có khả năng sẽ lên thuyền, nhưng cô vẫn vì cái tên mặt trắng xấu xí này mà lên thuyền, cô còn cự tuyệt anh.
Nhất định có quan hệ, Emily cùng cái tên ngu xuẩn này có quan hệ.
"Cái gì... Cái gì?" Ánh mắt của cái tên mặt trắng kia toàn là mờ mịt, hắn không đứng yên mà dạy dụa, định thoát khỏi khốn cảnh kì lạ này, "Ngươi đang hỏi ai, đợi chút, lúc giữa trưa có phải ngươi mang bạn của tôi đi không?"
"Bạn? Tôi không có hứng thú với bạn của con chuột, ngươi cái người hạ lưu này, ngươi còn tập kích vị hôn thê của tôi?" Loại chuyện này anh muốn lập tức trở về nói cho Emily, để cô thấy rõ cái tên mao đầu tiểu tử hạ lưu này không đáng giá một đồng.
Jack bản năng muốn giải thích, nhưng lời đến bên miệng lại thu vào nhìn Rose, cô ấy còn chưa hết kinh sợ, nếu nói ra sự thật, hắn lo lắng sẽ lan đến gần cô ấy
Cal thấy hắn không dám giải thích, càng thêm tức giận, đương nhiên tức giận không so được với sự hưng phấn đang trào dâng trong lòng, "Cái tên tội phạm hạ đẳng khoang này, ngươi nhất định cái gì cũng đều không chiếm được, tôi muốn ngươi phải ngồi tù, ngồi tù cả đời."
Rose rốt cục nhìn thấy trường hợp không khống chế được vô cùng thê thảm, cô ấy vội vàng đi lên ngăn cản vị hôn phu đang nổi điên, "Cal... Đó là chuyện ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn? Không có ngoài ý muốn." Cal khẳng định nói với cô ấy, trước đem tên hỗn đản này giết chết mới là chính sự.
"Đây là ngoài ý muốn." Rose dùng sức bắt lấy cánh tay anh, lo lắng anh không suy nghĩ mà bóp chết Jack.
"Cái gì ngoài ý muốn, em tới đây làm gì, nhanh chút trở về." Bị người khác ngăn cản chuyện tốt làm cơn tức của Cal bốc lên cao, Emily và người kia có quan hệ gì? Trong đầu anh không nghĩ được vị hôn thê của mình đang làm gì.
"Tôi chỉ là muốn nhìn, muốn nhìn..."
"Muốn nhìn cái gì mà nhìn." Cal thật sự là hận không thể đem vị hôn thê già vướng bận này nhét vào trong ngực mẹ vợ tương lai, sau đó anh dùng sức lắc Jack, "Ngươi chính là tên phạm tội ti bỉ tiểu nhân."
Jack cũng bắt đầu tức giận, hắn còn chưa có mở miệng, đã bị người ta ấn xuống đầu vô số tội danh, người này ăn phải bao thuốc nổ đi. Rose rốt cục ăn nói rõ ràng nói: "Tôi dựa vào lan can nên bị ngã, hắn đã cứu tôi, đây là hiểu lầm, Cal."
"Cứu em?" Chuyện này không phải điều Cal muốn nghe, điều anh muốn làm nhất bây giờ là đem cái tên tiểu tử có thể có quan hệ đặc biệt với Emily ném xuống biển.
"Hắn là ân nhân cứu mạng của tôi." Rose vội vàng nói rõ ràng, cô ấy nhìn thấy được ngoan lệ trong mắt Cal.
"Ân nhân cứu mạng?" Cal nhịn không được liếc mắt xem thường, cười lạnh một tiếng, coi anh là tên ngốc sao, đã trễ thế này rồi mà còn ra ngoài hóng gió để bị ngã, bây giờ còn khẩn cấp đến biện giải. Anh rốt cục miễn cưỡng đè nén tức giận rào rạt nơi đáy lòng, thấy rõ ràng bốn phía, mới phát hiện vài thuyền viên đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Anh cũng không phải diễn viên, dựa vào cái gì để cho bọn họ chế giễu.
Tự nhiên chuyển hoán mặt nạ, anh lập tức lộ ra một cái tươi cười có lệ, "Xem ra là chuyện hiểu lầm, hắn cứu em?"
Rose vội vàng gật đầu, cô ấy hơi sợ hãi vị hôn phu âm tình bất định này. Jack rốt cục rửa sạch oan khuất thoát khỏi còng tay, nhân viên duy trì trật tự vỗ bả vai hắn một cái. Cal liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt còn kèm theo lạnh lùng sát khí.
Jack liếc mắt nhìn Rose một cái, mới nói với Cal: "Tôi nghĩ anh có quen biết Emily, giữa trưa chúng tôi vốn muốn rời thuyền, nhưng anh lại mang cô ấy đi, tôi xác định."
"Tôi không biết anh đang nói cái gì, cũng không có gặp qua Emily nào?" Cal nhanh chóng phản bác hắn lời nói, anh căn bản không nghĩ để cho người khác phát hiện Emily tồn tại, anh sẽ đem cô giấu trên thuyền khi cập bến anh sẽ mang cô đi.
"Emily?" Rose không rõ chân tướng ở bên cạnh hỏi.
Jack lập tức giải thích: "Cô ấy cao như vậy, tóc rất dài màu vàng, ánh mắt màu xanh nhạt, cười rộ lên khóe miệng còn có một lúm đồng tiền nhỏ, cô có gặp cô ấy không?"
"Nàng có phải ở đuôi thuyền thổi kèn Harmonica, khúc là..."
"My Heart Will Go On." Jack tiếp được lời nói của Rose, theo bản năng hắn còn lấy cái kèn Harmonica trong túi ra, nói với Rose: "Đây là kèn Harmonica cô ấy chưa mang đi, tôi đang muốn tìm cô ấy, nếu mọi người biết cô ấy ở đâu làm ơn hãy nói cho tôi."
"Tôi đã nhìn thấy cô ấy..." Rose không quá xác định nói, cô ấy nỗ lực nhớ lại bóng dáng giữa trưa trên sàn tàu.
Tốt lắm, muốn thảo luận chuyện gì thì sau lại nói, tôi bề bộn nhiều việc." Cal nhịn không được nhìn kèn Harmonica trên tay Jack, anh chậm rãi đi về phía trước hai bước, chợt nhanh tay cướp lấy kèn Harmonica trong tay Jack, sau đó ghét bỏ cái kèn cũ nát, "Không đáng giá tiền gì đó, hai mươi đồng có thể mua được chục cái." Vừa nói vừa như không có việc gì nhét kèn Harmonica vào trong túi quần của mình, sau đó trợn mắt nói dối nói với Jack: "Tôi không mang tiền lúc này, lần sau ngươi lại đến lấy, hai mươi... Không, ba mươi."
Jack,...
Thế nào có người da mặt dày đến loại trình độ này, quá trắng trợn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook