Chân Ái Vĩnh Hằng
-
Chương 38: Hỗn loạn
Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi quyết định vứt mấy vấn đề quỷ quái này sang một bên, bây giờ ở trên RMS Titanic ngày mười năm thì thuyền sẽ chìm, đếm ngón tay, không đến ba ngày. Thế nhưng đã không có cách nào khác rời thuyền, như vậy cũng chỉ có thể tìm cách nào đó để tránh cho thuyền chìm.
Tôi thật sự không còn thời gian cùng Caledon Hockley rối rắm mấy vấn đề nuôi dưỡng tình nhân nữa, tình nhân với không phải tình nhân bây giờ không phải là vấn đề lớn.
Chỉ có ba ngày, có biện pháp nào để RMS Titanic dừng lại? Theo cách nói của tên Cal kia, công ty White Star Line không coi lần này là chuyến vận chuyển cứu gốc rễ, phí dụng sửa chữa cho Olympic sang quý, cũng là một khoản lớn, nếu lần vận chuyển này thất bại, Ismay là người đầu tiên nổi điên.
Tuy biết rất khó, nhưng phải tìm thời gian nói chuyện với Andrew, phòng thuyền trưởng nhất định sẽ không quan tâm tới nữ nhân đầu óc có vấn đề là tôi, kinh nghiệm hơn ba mươi năm lái thuyền sẽ làm ông không dễ lay chuyển chỉ vì vài lời khuyên của người không hiểu gì tới lái tàu, ông có chuẩn tắc cho việc lái tàu, cho nên kinh nghiệm cuối cùng lại hại chết ông.
Ít nhất Thomas Andrew nghe được vài lời tôi nói, chẳng sợ hắn căn bản không tin.
Tôi lấy tay xoa xoa đôi mắt đã rũ xuống vì buồn ngủ, ngồi xếp bằng ngồi ở trên sofa màu đỏ trong phòng Cal, áo ngủ rộng rãi rũ xuống, làm tôi vô cùng không có cảm giác an toàn. Cho nên tôi dùng ga giường trùm lên đầu, cuốn cả người lại thành con sâu, hai tay nâng li hồng trà nóng hổi lên, như hổ rình mồi mà đọ mắt với lão Poodle đứng ngoài cửa.
Lovejoy dáng đứng vô cùng tiêu chuẩn, dáng đứng chẳng khác nào hình mẫu trong sách cả. Ông đứng ngẫu nhiên còn sờ tây trang của mình, hoặc là quang minh chính đại quan sát động tác của tôi, ánh mắt vô cùng sắc bén, mới nhìn là biết được người này sống không có tình thương với người khác, hà khắc cũ kỹ, một chút cũng không làm người ta thích.
Tôi phát hiện dây thần kinh của mình không thô như vậy, nếu không phải tác dụng của thuốc, tôi căn bản không thể thuyết phục mình nằm trên con thuyền sắp đi vào vĩnh hằng. Mất ngủ là chuyện rất thống khổ, tôi uống một ngụm trà, bày ra biểu cảm so với lão Poodle còn giống người chết hơn.
Nếu ngày mười bốn đó đó, tốc độ thuyền chậm lại, như vậy chúng tôi có phải hay không có thể tránh một kiếp? RMS Titanic có thể tránh được lộ trình của ngày mười bốn, làm sao có thể đâm vào tảng băng sơn ngày mười năm chứ. Vấn đề là nghĩ thì rất đẹp, nhưng hiện thực là con thuyền này gánh rất nhiều lợi ích, tôi cũng không có một cái biện pháp nào làm nó chậm lại. Đối với công ty White Star Line mà nói, thuyền đi chậm một giây cũng đã lỗ vốn rồi. Mà đối với thuyền trưởng mà nói, có thể lái con thuyền lần đầu tiên xuống nước, treo được dải ruy băng màu lam lên cột thuyền thì ngay cả trong mơ cũng có thể toe toét cười.
Ông chủ, thuyền trưởng, có cả kì vọng của hành khách… Chỉ bằng một mình tôi căn bản không thể làm tốc độ con thuyền chậm lại được. Đừng nói tốc độ, cho dù là con thuyền phụ đi theo tuyến đường này, cũng chỉ theo sau đuôi RMS Titanic mà thôi. Mà con thuyền đáng chết kia, con thuyền California kia chở có một đống lông cừu thôi, nhưng nó cũng không thể đuổi kịp con thuyền Titanic.
Vẻ mặt tiều tụy, tôi che mặt lại, tôi không muốn lên con thuyền đáng chết này, tôi vì sao lại lên con thuyền này chứ… Bây giờ lại không thể đi xuống.
Lão chó Poodle hờ hững đứng ở cửa biên, tiếp tục xem ta động kinh.
Tôi thả tay che mặt xuống, sau đó lạnh nhạt uống trà, ít nhất có thể cứu nam nhân vật chính, cuối cùng cũng không tính là mất trắng khi lên con thuyền này.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang mở cửa rất lớn, là phòng khách bên kia, xa như vậy còn có thể cảm nhận được vách tường chấn động, cũng không biết là ai đang luyện tập lực cánh tay. Lovejoy theo phản xạ tay đặt lên cánh cửa, ông ta mở ra một khe hở, cảnh giác nhìn ra bên ngoài
Tiếp đó là thanh âm của Cal, anh tức giận dẫm mạnh xuống thảm, tới tới lui lui đi vài lần, không biết nổi giận đùng đùng nói với ai: “Em sao lại để một tên mặt trắng nhỏ khoang hạng ba lên đây, cái kia tên chính là một cái kẻ lừa đảo, đúng vậy, hắn là cứu em. Hắn lại không có hứng thú với tiền, đừng coi anh là thằng ngốc, có thể là tên hạ đẳng đó đẩy em xuống, lại xả thân cứu người, như vậy hắn có thể lừa được một số tiền lớn.”
“Chỉ có anh mới nghĩ người khác vô sỉ không cứu nổi như vậy, hơn nữa em bây giờ mới phát hiện anh nói dối rất lợi hại, em rõ ràng thấy anh ôm cô bé kia đi. Anh ấy đang tìm cô bé đó, nhưng là anh lại nói, anh căn bản không gặp cô ấy.” Một giọng nữ đè nén xuất hiện, trong thanh âm run run nhưng quật cường, đối chọi gay gắt với Cal.
“Vậy thì sao.” Cal đột nhiên cười lạnh một tiếng, anh dừng lại động tác thô lỗ ngược sàn nhà của mình, ngược lại tỉnh táo lại, giọng điệu mang theo cao cao tại thượng khinh thường, “Anh chính là không có gặp qua cô ấy, không có người gặp qua cô ấy, không tin em đi thăm dò, cái gọi là thiếu nữ tóc vàng là bịa đặt, không có một hành khách gọi là Emi…”
“Nhưng em đã từng gặp cô bé ấy, cô bé ấy từng đứng ở đuôi thuyền thổi kèn Harmonica.” Nữ nhân không thể nhịn được nữa đánh gãy lời nói dối vô lại của anh, “Em không có khả năng nhận sai, hôm nay giữa trưa anh đi lên đỡ lấy cô bé ấy, sau đó cô bé ấy biến mất.”
“Câm miệng, Rose, chuyện này dừng lại ở đây, em bây giờ nên trở về phòng nghỉ ngơi.” Cal triệt để bạo phát, thanh âm của anh chứa đầy sự cảnh cáo và uy hiếp. Cảm giác đối diện với mình không phải là vị hôn thê, mà là kẻ thù.
“Anh ở ra lệnh cho tôi? A, chột dạ sao? Cal, cô bé kia bây giờ thế nào? Tôi quả thực không thể tin được, anh lại có thể làm ra chuyện như vậy.” Rose ngược lại lộ ra cười nhạo châm chọc, cô cảm thấy mình đang nổi điên nên mới có thể đứng ở chỗ này, “Bọn họ là bạn bè, anh biết rõ cô bé kia rơi xuống, mà tôi để cho anh ấy lên đây tìm có gì không đúng.”
“Bạn bè, cô ấy và cái tên mặt trắng kia có thể làm bạn bè cái gì chứ?” Cal không chút chịu ảnh hưởng từ cô, cười nhạo nói lại.
“Anh cùng nói dối quả thật là bạn bè tốt nhất.” Thanh âm Rose nhỏ lại, nhưng lạnh lùng và cứng rắn lại tăng thêm.
“Xem ra em học đại học gia tăng cho mình không ít tài hoa nhỉ, em tâm trạng không tốt luôn nghi thần nghi quỷ. Đã trễ rồi, em đi nghỉ ngơi trước đi. Buổi sáng ngày mai tỉnh lại, em liền cảm thấy mình chúng ta không có chuyện gì mà phải cãi nhau cả.” Cal căn bản không tính toán tiếp tục đề tài này, nghe anh cũng lười nghe người khác nói.
Tôi và lão Poodle,…
Sau đó tôi miễn cưỡng hiểu chuyện gì xảy ra, “Bọn họ cãi nhau vì tôi sao?”
Lão Poodle phân cho tôi một tí ánh mắt, lạnh lẽo làm cho người ta da đầu run lên, “Nghe qua là vậy, tuy nhiên tôi hi vọng cô không đi ra ngoài, Hockley tiên sinh rất nhanh sẽ cùng tiểu thư đính hôn, tất cả mọi người đều biết chuyện này.”
Cho nên chuyện gièm pha của cái tên biến thái đáng chết kia muốn dưỡng tình nhân, lão Poodle chết cũng muốn áp chế xuống.
“Ông nhét tôi xuống gầm giường giấu đi, bằng không cô ấy một ngày nào đó rồi cũng sẽ biết.” Tôi bình tĩnh nâng trà, nhàm chán ra đề nghị với lão Poodle.
“Nếu nó là chuyện tất yếu, tôi sẽ làm.” Lovejoy nghiêm cẩn xem xét đề nghị của tôi, hơn nữa hình như đang định thực hành.
Bên ngoài yên tĩnh một lúc, tiếp đó Rose mỏi mệt mà chán ghét nói: “Trời ạ, tôi thật sự là chịu đủ.”
Cal thờ ơ, anh không thay đổi âm điệu nói: “Tranh luận loại chuyện này không có gì ý nghĩa, về sau ít đi sàn tàu khoang hạ đẳng đi, nơi đó không phải là nơi em nên đi.” Nghe qua thì giống như mấy ông chủ lãnh khốc vô tình ra lệnh cho công nhân của mình, một chút thái độ ôn nhu mềm mại với vị hôn thê cũng không có.
… Tôi rốt cục biết Rose vì sao muốn nhảy xuống biển, nơi này nào có vị hôn phu, đây là Đại Ma Vương đi.
Ngay tại lúc tôi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, Rose bị Đại Ma Vương cưỡng bức đi ngủ, Cal đột nhiên không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?” Nghe qua không giống như nói với vị hôn thê, mà nói với người nào đó mới đi vào.
Tiếp đó là thanh âm Rose khẩn cấp trả lời, “Đúng, là chúng tôi cho anh ấy vào.”
Cal không tiếng động một lúc, mới thấp giọng nói mang theo lệ khí: “Đương nhiên, chúng tôi mời khách nhân từ khoang hạ đẳng, rất nhanh hắn sẽ đi, anh đứng đó đợi để dẫn hắn xuống.”
Nhân viên tạp vụ lễ phép nói câu gì đó, liền đóng cửa rời đi. Sau đó chính là thanh âm quen thuộc khác vang lên, “Xin chào, Jack Dawson.”
Động tác nâng trà của tôi dừng lại một chút, tiếp đó nâng tay che mặt… Thật đau lòng a.
“Jack Dawson?” Cal kỳ quái cười một chút, ngay cả giới thiệu cũng không thèm, liền nói thẳng: “Cám ơn ngươi cứu Rose, bao nhiêu?”
Bao nhiêu cái gì?
Tôi và Jack trong lúc nhất thời ngây ra, đầu óc dùng không được tốt phản ứng không kịp.
Tiếp đó Jack rốt cục suy nghĩ cẩn thận anh đang nói cái gì, lập tức phản bác, “Thật có lỗi, tôi nghĩ đây là chuyện mỗi người đều phải làm, tôi lên đây chỉ là muốn biết, ngài có biết Emily ở nơi nào không?”
“Tôi không biết cô ấy, anh có thể đi rồi, một trăm có đủ hay không, đủ để cho anh rời thuyền mà không chết đói.” Cal phiền chán nói với hắn, phỏng chừng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Jack.
“Lúc đến Queenstown, tôi có gặp thoáng qua khi ngài ôm cô ấy, tôi xác định ngài có quen biết cô ấy.” Jack cũng không khách khí nữa, hắn cũng không phải là người thấy quyền quý thì chân mềm nhũn ra, nếu không phải có Rose ở đây, phỏng chừng hắn có thể càng thêm chanh chua.
“Anh cùng cô ấy có quan hệ gì?” Cal đột nhiên lớn tiếng ép hỏi, bùng nổ rất kì quái
“Quan hệ? Chúng tôi là bạn bè, cô ấy là bạn của tôi.” Jack hình như bị đối phương đột nhiên hung ác dọa đứng tim, sau đó liền không chút do dự trả lại.
“Bạn bè? Một nữ nhân, một người nam giới, trong túi cô ấy còn có bức tranh của anh, các ngươi là loại bạn bè gì?” Cal căn bản không tin, anh khí thế bức người, hận không thể bóp chết Jack.
“Bức tranh?” Jack kỳ quái lầm bầm lầu bầu một tiếng, tiếp đó hắn quang minh chính đại nói: “Cái này không có chút quan hệ nào với chuyện này, anh biết cô ấy ở chỗ nào không?”
“Trong phòng.” Rose đột nhiên mở miệng nói, nhất thời bên ngoài xuất hiện yên tĩnh, không khí như ngừng lại. Thanh âm Rose không quá khẳng định tiếp tục vang lên, “Cô bé đó ở trong phòng anh?”
Jack hơi không hiểu gì hỏi: “Cái gì ở trong phòng.”
Tôi đã đứng lên, ly trà đặt trên bàn, hồng trà bên trong không gợn sóng. Ánh mắt lão Poodle từ ngoài khe cửa quay lại nhìn tôi, bên trong đều là cảnh cáo, ông ta nhất định đang xuy xét xem có nên đập tôi choáng váng rồi nhét vào tủ quần áo không.
Cal đã lấy lại tinh thần, anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đã rất trễ, nơi này của chúng tôi không thu lưu người hạ đẳng qua đêm.” Quả thật là đuổi người rất minh trương mục đảm.
“Emily…” Jack còn tính toán lại nỗ lực một lần, nhưng vừa nói ra miệng, liền truyền đến tiếng Cal quát khẽ, “Câm miệng, đừng để cho tôi nghe được cái tên này từ trong miệng anh. Rose? Trở về!.”
Thanh âm của Cal còn chưa hết, chính là thanh âm tiếng bước chân hỗn loạn, giống như bên ngoài có vài người đuổi theo nhau chạy đến đây. Lovejoy rất nhanh liền phản ứng lại, ông ta rất nhanh kéo cánh cửa ra, lại dùng lực đóng cửa.
Tôi bước nhanh đi đến bên cánh cửa, thân thủ bắt lấy tay nắm muốn mở cửa ra, kết quả lại phát hiện nó không động đậy gì, bị lão Poodle thuận tay khóa lại.
Lão Poodle một người quan trọng hơn vạn người, ông ta nói: “Tôi nghĩ nơi này không có người hai người muốn tìm, thượng đẳng khoang cũng không phải là hạ đẳng khoang, chúng tôi cũng không có thói quen hô to gọi nhỏ với khách nhân. Tiểu thư, đã rất trễ, cô nên đổi lại quần áo, mẹ cô nhìn thấy cô như vậy chắc sẽ rất đau lòng.”
Lễ phép lại đe dọa, thật đúng là làm cho người ta mở mang tầm mắt.
Mọi chuyện quả thật là hỏng bét, tôi dụi mắt, trà này một chút tác dụng nâng cao tinh thần với tôi cũng không có. Tôi đưa tay đặt lên trên ván cửa, dùng sức vỗ, đồng thời cao giọng hô một tiếng: “Jack.” Thật muốn đi ra ngoài tẩn hắn một trận, tôi dùng mạng để leo lên thuyền để cho hắn đi xuống, hắn thế nhưng còn không có lên bờ.
“Ngả… Emily?” Jack lập tức kinh nghi bất định đáp lại tôi.
“Anh không phải nói trong phòng anh không có người sao.” Thanh âm của Rose nghe qua không giống như là tức giận khi đi bắt gian mà giống như vui sướng khi người ta gặp họa.
“Đúng, không có người.” Cal lạnh như băng trợn mắt nói dối.
Jack và Rose đồng thời,…
Tôi tiếp tục gõ cửa, đối diện với cánh cửa hô to, “Tôi ở trong này, mở cửa ra.” Lão Poodle động tác thật đúng là lưu loát, nếu bị ông ta trông coi, trước khi thuyền chìm tôi đừng hòng có cơ hội ra ngoài.
“Ngươi có thể đi rồi, Rose, đi về phòng.” Cal diễn điếc tới cùng, căn bản không thèm nghe thanh âm của tôi, còn rất cứng rắn đuổi người.
Ngươi còn có thể càng không biết xấu hổ nữa không? Tôi vỗ tới đau tay, kết quả chợt nghe thấy Cal gọi cho nhân viên tạp vụ, đuổi Jack ra ngoài. Tựa đầu chạm vào ván cửa, tôi phiền chán cái cảm giác không rõ mọi chuyện này, thuyền cũng sắp chìm rồi các ngươi còn ở ngoài cửa chít chít méo mó cái gì, hung hăng nắm tay nện mạnh xuống cánh cửa.
“Bạn của tôi còn ở bên trong, anh nhốt cô ấy sao?” Jack không thể tin được hỏi
“Bạn của ngươi? Tôi cũng không có bạn ở khoang hạ đẳng.” Cal lãnh khốc cười rộ lên.
Tôi rời khỏi cánh cửa, đi đến bên giường, tiếp đó lấy cái ghế dựa mang phong cách Louis lôi đí, chân ghế dựa ở trên thảm tạo thành dấu vết thấy rõ. Đi đến cạnh cửa, hai chân thói quen mở rộng ra một chút, sau đó hít sâu, hai tay đồng thời dùng sức giơ ghế dựa lên, nhắm mục tiêu, dùng hết khí lực đang có, hung hăng ném mạnh ghế dựa ra. Ghế dựa đập lên cánh cửa, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.
Ngoài cửa tất cả mọi người bị thanh âm này dọa không nói được tiếng nào, Rose hình như là người đầu tiên hoàn hồn, cô ấy không hiểu nói: “Chuyện gì vậy?”
Tôi tiếp tục tìm kiếm đồ đạc, tùy tay lấy cái bình hoa trên tủ xuống, sau đó dụng lực ném xuống mặt đất, thanh âm này làm mọi người bên ngoài không thể làm ngơ nữa. Cal nói với Lovejoy: “Đưa hắn đi ra ngoài.” Tiếp đó cửa liền mở ra, Cal đứng ở ngoài cửa, tôi vừa khéo cầm lấy đèn bàn, nhìn thấy anh đi vào thì đặt đèn bàn trở lại, không chút do dự đi ra ngoài cửa.
“Emily.” Cal vừa chìa tay, ngăn môn lại, trên mặt biểu cảm hung ác lạnh lùng vẫn còn chưa tiêu tan, đáy mắt thậm chí mang theo một bướng bỉnh điên cuồng. Tôi nhìn phía sau anh, đầu tiên là nhìn thấy một cái váy màu đỏ, lại hướng lên trên là Rose trên mặt có vệt nước mắt, trên gương mặt trắng nõn kiều diễm là hoảng sợ, tuy lần đầu tiên gặp mặt, nhưng muốn nhận ra cô ấy thật dễ dàng. Ở bên cạnh cô ấy là Lovejoy, mà ở trong lòng lão Poodle là Jack, hắn bị lão Poodle kéo theo cổ áo, túm lấy phần eo, xem ra thật sự là bị người ta tha ra ngoài.
“Hi, Emily.” Jack dưới loại tình huống này vẫn còn dư cánh tay chào đón tôi. Tôi suýt chút nữa liền nở nụ cười đáp lại hắn, muốn nhấn hắn xuống chân vịt của RMS Titanic cho nó nghiền qua, tôi vì cái gì mà lên con thuyền đáng chết này chứ.
“Trời ạ, anh làm gì với cô ấy thế?” Rose nhìn áo ngủ lộn xộn trên người tôi, còn có vết thương trên cổ tay tôi, kinh ngạc mà nói
Trường hợp này thật sự là náo nhiệt, tôi kéo áo ngủ xuống một chút, ý đồ muốn làm nó chỉnh tề hơn một chút, sau đó thử lộ ra nụ cười nhiệt tình, nói với người từng là nữ thần: “Áo ngủ tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cô, bạn tôi tới tìm tôi, như vậy các vị gặp lại.” Nói xong dùng ánh mắt ý bảo Jack, hắn rất nhanh liền nhìn thấy động tác nhỏ của tôi, Jack cực kỳ ăn ý lập tức tránh thoát kiềm chế của Lovejoy, sau đó hai tay cầm áo khoác. Hắn đi đến cạnh cửa, ho nhẹ một tiếng, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Đây là cô bạn tóc vàng của tôi, quấy rầy rồi, chúng ta đi.”
Nói xong ánh mắt Jack cũng sắp bị rút gân luôn, như vậy chính là ý bảo tôi nhanh chút cùng hắn chạy. Tôi thử bước qua Cal, muốn chạy ra ngoài cửa, mới vừa đi đến bên người anh, cánh tay đột nhiên bị bị nắm lấy, ngẩng đầu chính là đôi mắt phủ đầy mây đen.
“Hai người có quan hệ gì?” Cal cũng lộ ra nụ cười, cười đến dữ tợn.
“Bạn bè.” Tôi và Jack trăm miệng một lời đại hợp xướng.
“Bạn bè gì? Cái loại bạn bè gì mà trong tình huống em nhận định con thuyền này sẽ chìm, liều chết lên thuyền vì muốn hắn rời thuyền, Emily?” Thanh âm Cal đột nhiên ép tới cực thấp, gần như là thì thầm với tôi.
Tôi thử rút tay về, kết quả anh dù chết không buông ra, thịt đều bị anh nắm tới xuất huyết. Nhìn thấy Jack còn đứng ở một bên muốn đi tới, đáng tiếc vô luận là Rose hay là Jack đều bị Lovejoy chặn. Tôi nhíu mày, nói với anh: “Buông tôi ra, lão bà anh ở trong này, còn muốn biến mọi chuyện thành cái gì nữa chứ?”
“Điều đó không phải là điều quan trọng, em phải nói với anh, hai người có quan hệ gì?” Cal giống như điên dại, gắt gao nắm lấy vấn đề này không buông.
Tôi như anh mong muốn, vẫy tay với Jack, Jack rốt cục có thể đẩy lão Poodle ra, hắn chạy đến bên người Cal, một bàn tay của tôi đặt lên bả vai hắn, kiễng mũi chân giống như bạn bè kề vai sát cánh, sau đó nghiêm cẩn nói với Cal: “Anh nói đúng, anh ấy là bạn trai tôi, chúng tôi đã tính toán đến New York đính hôn, rời thuyền liền đính hôn.”
Jack hơi mờ mịt, hắn kinh ngạc “A” một tiếng, mặt kì quái không hiểu gì. Tôi khoát tay lên trên vai hắn, thật “Ôn nhu” xoa bóp cái ót của hắn, hận không thể ấn cho cái bộ óc ngu ngốc kia lòi ra. Jack vội thu hồi dáng vẻ mờ mịt ngu xuẩn kia lại, cũng giống tôi nghiêm cẩn nhìn Cal, nhưng hắn không thể nói lời nói dối về chuyện đính hôn như tôi.
“Cho nên tôi đã có nam nhân, Caledon Hockley, anh vẫn nên đi tìm một người chơi nhạc thính phòng mà bao dưỡng đi.” Tôi mặt nghiêm túc nói với anh, sau đó dụng lực bỏ tay anh ra, kéo đồ ngu Jack trấn định đi ra ngoài. Lúc gặp thoáng qua Rose, tôi còn vô cùng thân mật cười với cô ấy, lúc đi ra tôi không quay đầu lại một cái, chỉ sợ Cal kia làm ra chuyện gì đáng sợ. Tuy rằng không biết Rose và Jack có hay không nhất kiến chung tình, nhưng bây giờ tôi không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy được, lại bị nhốt ở đây tôi sẽ chết vì chứng bệnh lo âu mất.
“Em yêu hắn?”
Đi đến một nửa, phía sau đột ngột truyền đến câu hỏi của anh. Tôi không rõ cảm xúc trong thanh âm của anh, cảm giác như bị đè nén tới tận cùng, nó tiếp cận với bùng nổ làm người ta cảm thấy sợ hãi. Thử quay đầu, tôi rốt cuộc thấy rõ biểu cảm của Cal, rất khổ sở, anh hình như không thể khống chế bản thân nữa, mím chặt môi, khóe mắt rủ xuống, tức giận trong mắt bị cảm xúc bi thương bao trùm lấy.
Cảm giác tôi muốn hủy diệt anh, thật dễ dàng.
Ở sâu trong nội tâm cảm xúc mềm mại bị chạm vào, tôi không thể hô hấp, bởi vì anh chăm chú nhìn. Gần như không thể gật đầu, nhưng cuối cùng tôi vẫn gật đầu gật đầu, thuận tiện tay đặt sau gáy Jack, để hắn gật đầu theo tôi. Sau đó hai chúng tôi như chim gõ kiến mà gật đầu, sau đó trơ mắt nhìn biểu cảm bi thương biến thành…khủng bố vặn vẹo.
Kế tiếp hết thảy nhanh tới mức tôi không kịp đề phòng, Cal đã đấm Jack một cú, Jack thực sự cứng rắn chịu một cú đấm, toàn bộ thân thể hắn đổ ra sau, ngay cả tôi cũng bị ngã xuống thảm. Cal xách cổ áo Jack, phẫn nộ đến điên cuồng mà hô to: “Dám cùng tao tranh nữ nhân sao, ngươi dựa vào cái gì!”
Tôi vuốt chỗ đầu bị đụng vào, vừa muốn ngăn cản anh, Cal đã rống giận với tôi, “Câm miệng cho anh, đây là chuyện giữa những người đàn ông.”
Tôi,…
Mà Jack vẫn còn một bộ mặt ngây thơ, hắn trêu ai chọc ai.
ps: Cảm thấy Jack thật đáng thương~~~~~~~~~~~~
Tôi quyết định vứt mấy vấn đề quỷ quái này sang một bên, bây giờ ở trên RMS Titanic ngày mười năm thì thuyền sẽ chìm, đếm ngón tay, không đến ba ngày. Thế nhưng đã không có cách nào khác rời thuyền, như vậy cũng chỉ có thể tìm cách nào đó để tránh cho thuyền chìm.
Tôi thật sự không còn thời gian cùng Caledon Hockley rối rắm mấy vấn đề nuôi dưỡng tình nhân nữa, tình nhân với không phải tình nhân bây giờ không phải là vấn đề lớn.
Chỉ có ba ngày, có biện pháp nào để RMS Titanic dừng lại? Theo cách nói của tên Cal kia, công ty White Star Line không coi lần này là chuyến vận chuyển cứu gốc rễ, phí dụng sửa chữa cho Olympic sang quý, cũng là một khoản lớn, nếu lần vận chuyển này thất bại, Ismay là người đầu tiên nổi điên.
Tuy biết rất khó, nhưng phải tìm thời gian nói chuyện với Andrew, phòng thuyền trưởng nhất định sẽ không quan tâm tới nữ nhân đầu óc có vấn đề là tôi, kinh nghiệm hơn ba mươi năm lái thuyền sẽ làm ông không dễ lay chuyển chỉ vì vài lời khuyên của người không hiểu gì tới lái tàu, ông có chuẩn tắc cho việc lái tàu, cho nên kinh nghiệm cuối cùng lại hại chết ông.
Ít nhất Thomas Andrew nghe được vài lời tôi nói, chẳng sợ hắn căn bản không tin.
Tôi lấy tay xoa xoa đôi mắt đã rũ xuống vì buồn ngủ, ngồi xếp bằng ngồi ở trên sofa màu đỏ trong phòng Cal, áo ngủ rộng rãi rũ xuống, làm tôi vô cùng không có cảm giác an toàn. Cho nên tôi dùng ga giường trùm lên đầu, cuốn cả người lại thành con sâu, hai tay nâng li hồng trà nóng hổi lên, như hổ rình mồi mà đọ mắt với lão Poodle đứng ngoài cửa.
Lovejoy dáng đứng vô cùng tiêu chuẩn, dáng đứng chẳng khác nào hình mẫu trong sách cả. Ông đứng ngẫu nhiên còn sờ tây trang của mình, hoặc là quang minh chính đại quan sát động tác của tôi, ánh mắt vô cùng sắc bén, mới nhìn là biết được người này sống không có tình thương với người khác, hà khắc cũ kỹ, một chút cũng không làm người ta thích.
Tôi phát hiện dây thần kinh của mình không thô như vậy, nếu không phải tác dụng của thuốc, tôi căn bản không thể thuyết phục mình nằm trên con thuyền sắp đi vào vĩnh hằng. Mất ngủ là chuyện rất thống khổ, tôi uống một ngụm trà, bày ra biểu cảm so với lão Poodle còn giống người chết hơn.
Nếu ngày mười bốn đó đó, tốc độ thuyền chậm lại, như vậy chúng tôi có phải hay không có thể tránh một kiếp? RMS Titanic có thể tránh được lộ trình của ngày mười bốn, làm sao có thể đâm vào tảng băng sơn ngày mười năm chứ. Vấn đề là nghĩ thì rất đẹp, nhưng hiện thực là con thuyền này gánh rất nhiều lợi ích, tôi cũng không có một cái biện pháp nào làm nó chậm lại. Đối với công ty White Star Line mà nói, thuyền đi chậm một giây cũng đã lỗ vốn rồi. Mà đối với thuyền trưởng mà nói, có thể lái con thuyền lần đầu tiên xuống nước, treo được dải ruy băng màu lam lên cột thuyền thì ngay cả trong mơ cũng có thể toe toét cười.
Ông chủ, thuyền trưởng, có cả kì vọng của hành khách… Chỉ bằng một mình tôi căn bản không thể làm tốc độ con thuyền chậm lại được. Đừng nói tốc độ, cho dù là con thuyền phụ đi theo tuyến đường này, cũng chỉ theo sau đuôi RMS Titanic mà thôi. Mà con thuyền đáng chết kia, con thuyền California kia chở có một đống lông cừu thôi, nhưng nó cũng không thể đuổi kịp con thuyền Titanic.
Vẻ mặt tiều tụy, tôi che mặt lại, tôi không muốn lên con thuyền đáng chết này, tôi vì sao lại lên con thuyền này chứ… Bây giờ lại không thể đi xuống.
Lão chó Poodle hờ hững đứng ở cửa biên, tiếp tục xem ta động kinh.
Tôi thả tay che mặt xuống, sau đó lạnh nhạt uống trà, ít nhất có thể cứu nam nhân vật chính, cuối cùng cũng không tính là mất trắng khi lên con thuyền này.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang mở cửa rất lớn, là phòng khách bên kia, xa như vậy còn có thể cảm nhận được vách tường chấn động, cũng không biết là ai đang luyện tập lực cánh tay. Lovejoy theo phản xạ tay đặt lên cánh cửa, ông ta mở ra một khe hở, cảnh giác nhìn ra bên ngoài
Tiếp đó là thanh âm của Cal, anh tức giận dẫm mạnh xuống thảm, tới tới lui lui đi vài lần, không biết nổi giận đùng đùng nói với ai: “Em sao lại để một tên mặt trắng nhỏ khoang hạng ba lên đây, cái kia tên chính là một cái kẻ lừa đảo, đúng vậy, hắn là cứu em. Hắn lại không có hứng thú với tiền, đừng coi anh là thằng ngốc, có thể là tên hạ đẳng đó đẩy em xuống, lại xả thân cứu người, như vậy hắn có thể lừa được một số tiền lớn.”
“Chỉ có anh mới nghĩ người khác vô sỉ không cứu nổi như vậy, hơn nữa em bây giờ mới phát hiện anh nói dối rất lợi hại, em rõ ràng thấy anh ôm cô bé kia đi. Anh ấy đang tìm cô bé đó, nhưng là anh lại nói, anh căn bản không gặp cô ấy.” Một giọng nữ đè nén xuất hiện, trong thanh âm run run nhưng quật cường, đối chọi gay gắt với Cal.
“Vậy thì sao.” Cal đột nhiên cười lạnh một tiếng, anh dừng lại động tác thô lỗ ngược sàn nhà của mình, ngược lại tỉnh táo lại, giọng điệu mang theo cao cao tại thượng khinh thường, “Anh chính là không có gặp qua cô ấy, không có người gặp qua cô ấy, không tin em đi thăm dò, cái gọi là thiếu nữ tóc vàng là bịa đặt, không có một hành khách gọi là Emi…”
“Nhưng em đã từng gặp cô bé ấy, cô bé ấy từng đứng ở đuôi thuyền thổi kèn Harmonica.” Nữ nhân không thể nhịn được nữa đánh gãy lời nói dối vô lại của anh, “Em không có khả năng nhận sai, hôm nay giữa trưa anh đi lên đỡ lấy cô bé ấy, sau đó cô bé ấy biến mất.”
“Câm miệng, Rose, chuyện này dừng lại ở đây, em bây giờ nên trở về phòng nghỉ ngơi.” Cal triệt để bạo phát, thanh âm của anh chứa đầy sự cảnh cáo và uy hiếp. Cảm giác đối diện với mình không phải là vị hôn thê, mà là kẻ thù.
“Anh ở ra lệnh cho tôi? A, chột dạ sao? Cal, cô bé kia bây giờ thế nào? Tôi quả thực không thể tin được, anh lại có thể làm ra chuyện như vậy.” Rose ngược lại lộ ra cười nhạo châm chọc, cô cảm thấy mình đang nổi điên nên mới có thể đứng ở chỗ này, “Bọn họ là bạn bè, anh biết rõ cô bé kia rơi xuống, mà tôi để cho anh ấy lên đây tìm có gì không đúng.”
“Bạn bè, cô ấy và cái tên mặt trắng kia có thể làm bạn bè cái gì chứ?” Cal không chút chịu ảnh hưởng từ cô, cười nhạo nói lại.
“Anh cùng nói dối quả thật là bạn bè tốt nhất.” Thanh âm Rose nhỏ lại, nhưng lạnh lùng và cứng rắn lại tăng thêm.
“Xem ra em học đại học gia tăng cho mình không ít tài hoa nhỉ, em tâm trạng không tốt luôn nghi thần nghi quỷ. Đã trễ rồi, em đi nghỉ ngơi trước đi. Buổi sáng ngày mai tỉnh lại, em liền cảm thấy mình chúng ta không có chuyện gì mà phải cãi nhau cả.” Cal căn bản không tính toán tiếp tục đề tài này, nghe anh cũng lười nghe người khác nói.
Tôi và lão Poodle,…
Sau đó tôi miễn cưỡng hiểu chuyện gì xảy ra, “Bọn họ cãi nhau vì tôi sao?”
Lão Poodle phân cho tôi một tí ánh mắt, lạnh lẽo làm cho người ta da đầu run lên, “Nghe qua là vậy, tuy nhiên tôi hi vọng cô không đi ra ngoài, Hockley tiên sinh rất nhanh sẽ cùng tiểu thư đính hôn, tất cả mọi người đều biết chuyện này.”
Cho nên chuyện gièm pha của cái tên biến thái đáng chết kia muốn dưỡng tình nhân, lão Poodle chết cũng muốn áp chế xuống.
“Ông nhét tôi xuống gầm giường giấu đi, bằng không cô ấy một ngày nào đó rồi cũng sẽ biết.” Tôi bình tĩnh nâng trà, nhàm chán ra đề nghị với lão Poodle.
“Nếu nó là chuyện tất yếu, tôi sẽ làm.” Lovejoy nghiêm cẩn xem xét đề nghị của tôi, hơn nữa hình như đang định thực hành.
Bên ngoài yên tĩnh một lúc, tiếp đó Rose mỏi mệt mà chán ghét nói: “Trời ạ, tôi thật sự là chịu đủ.”
Cal thờ ơ, anh không thay đổi âm điệu nói: “Tranh luận loại chuyện này không có gì ý nghĩa, về sau ít đi sàn tàu khoang hạ đẳng đi, nơi đó không phải là nơi em nên đi.” Nghe qua thì giống như mấy ông chủ lãnh khốc vô tình ra lệnh cho công nhân của mình, một chút thái độ ôn nhu mềm mại với vị hôn thê cũng không có.
… Tôi rốt cục biết Rose vì sao muốn nhảy xuống biển, nơi này nào có vị hôn phu, đây là Đại Ma Vương đi.
Ngay tại lúc tôi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, Rose bị Đại Ma Vương cưỡng bức đi ngủ, Cal đột nhiên không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?” Nghe qua không giống như nói với vị hôn thê, mà nói với người nào đó mới đi vào.
Tiếp đó là thanh âm Rose khẩn cấp trả lời, “Đúng, là chúng tôi cho anh ấy vào.”
Cal không tiếng động một lúc, mới thấp giọng nói mang theo lệ khí: “Đương nhiên, chúng tôi mời khách nhân từ khoang hạ đẳng, rất nhanh hắn sẽ đi, anh đứng đó đợi để dẫn hắn xuống.”
Nhân viên tạp vụ lễ phép nói câu gì đó, liền đóng cửa rời đi. Sau đó chính là thanh âm quen thuộc khác vang lên, “Xin chào, Jack Dawson.”
Động tác nâng trà của tôi dừng lại một chút, tiếp đó nâng tay che mặt… Thật đau lòng a.
“Jack Dawson?” Cal kỳ quái cười một chút, ngay cả giới thiệu cũng không thèm, liền nói thẳng: “Cám ơn ngươi cứu Rose, bao nhiêu?”
Bao nhiêu cái gì?
Tôi và Jack trong lúc nhất thời ngây ra, đầu óc dùng không được tốt phản ứng không kịp.
Tiếp đó Jack rốt cục suy nghĩ cẩn thận anh đang nói cái gì, lập tức phản bác, “Thật có lỗi, tôi nghĩ đây là chuyện mỗi người đều phải làm, tôi lên đây chỉ là muốn biết, ngài có biết Emily ở nơi nào không?”
“Tôi không biết cô ấy, anh có thể đi rồi, một trăm có đủ hay không, đủ để cho anh rời thuyền mà không chết đói.” Cal phiền chán nói với hắn, phỏng chừng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Jack.
“Lúc đến Queenstown, tôi có gặp thoáng qua khi ngài ôm cô ấy, tôi xác định ngài có quen biết cô ấy.” Jack cũng không khách khí nữa, hắn cũng không phải là người thấy quyền quý thì chân mềm nhũn ra, nếu không phải có Rose ở đây, phỏng chừng hắn có thể càng thêm chanh chua.
“Anh cùng cô ấy có quan hệ gì?” Cal đột nhiên lớn tiếng ép hỏi, bùng nổ rất kì quái
“Quan hệ? Chúng tôi là bạn bè, cô ấy là bạn của tôi.” Jack hình như bị đối phương đột nhiên hung ác dọa đứng tim, sau đó liền không chút do dự trả lại.
“Bạn bè? Một nữ nhân, một người nam giới, trong túi cô ấy còn có bức tranh của anh, các ngươi là loại bạn bè gì?” Cal căn bản không tin, anh khí thế bức người, hận không thể bóp chết Jack.
“Bức tranh?” Jack kỳ quái lầm bầm lầu bầu một tiếng, tiếp đó hắn quang minh chính đại nói: “Cái này không có chút quan hệ nào với chuyện này, anh biết cô ấy ở chỗ nào không?”
“Trong phòng.” Rose đột nhiên mở miệng nói, nhất thời bên ngoài xuất hiện yên tĩnh, không khí như ngừng lại. Thanh âm Rose không quá khẳng định tiếp tục vang lên, “Cô bé đó ở trong phòng anh?”
Jack hơi không hiểu gì hỏi: “Cái gì ở trong phòng.”
Tôi đã đứng lên, ly trà đặt trên bàn, hồng trà bên trong không gợn sóng. Ánh mắt lão Poodle từ ngoài khe cửa quay lại nhìn tôi, bên trong đều là cảnh cáo, ông ta nhất định đang xuy xét xem có nên đập tôi choáng váng rồi nhét vào tủ quần áo không.
Cal đã lấy lại tinh thần, anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đã rất trễ, nơi này của chúng tôi không thu lưu người hạ đẳng qua đêm.” Quả thật là đuổi người rất minh trương mục đảm.
“Emily…” Jack còn tính toán lại nỗ lực một lần, nhưng vừa nói ra miệng, liền truyền đến tiếng Cal quát khẽ, “Câm miệng, đừng để cho tôi nghe được cái tên này từ trong miệng anh. Rose? Trở về!.”
Thanh âm của Cal còn chưa hết, chính là thanh âm tiếng bước chân hỗn loạn, giống như bên ngoài có vài người đuổi theo nhau chạy đến đây. Lovejoy rất nhanh liền phản ứng lại, ông ta rất nhanh kéo cánh cửa ra, lại dùng lực đóng cửa.
Tôi bước nhanh đi đến bên cánh cửa, thân thủ bắt lấy tay nắm muốn mở cửa ra, kết quả lại phát hiện nó không động đậy gì, bị lão Poodle thuận tay khóa lại.
Lão Poodle một người quan trọng hơn vạn người, ông ta nói: “Tôi nghĩ nơi này không có người hai người muốn tìm, thượng đẳng khoang cũng không phải là hạ đẳng khoang, chúng tôi cũng không có thói quen hô to gọi nhỏ với khách nhân. Tiểu thư, đã rất trễ, cô nên đổi lại quần áo, mẹ cô nhìn thấy cô như vậy chắc sẽ rất đau lòng.”
Lễ phép lại đe dọa, thật đúng là làm cho người ta mở mang tầm mắt.
Mọi chuyện quả thật là hỏng bét, tôi dụi mắt, trà này một chút tác dụng nâng cao tinh thần với tôi cũng không có. Tôi đưa tay đặt lên trên ván cửa, dùng sức vỗ, đồng thời cao giọng hô một tiếng: “Jack.” Thật muốn đi ra ngoài tẩn hắn một trận, tôi dùng mạng để leo lên thuyền để cho hắn đi xuống, hắn thế nhưng còn không có lên bờ.
“Ngả… Emily?” Jack lập tức kinh nghi bất định đáp lại tôi.
“Anh không phải nói trong phòng anh không có người sao.” Thanh âm của Rose nghe qua không giống như là tức giận khi đi bắt gian mà giống như vui sướng khi người ta gặp họa.
“Đúng, không có người.” Cal lạnh như băng trợn mắt nói dối.
Jack và Rose đồng thời,…
Tôi tiếp tục gõ cửa, đối diện với cánh cửa hô to, “Tôi ở trong này, mở cửa ra.” Lão Poodle động tác thật đúng là lưu loát, nếu bị ông ta trông coi, trước khi thuyền chìm tôi đừng hòng có cơ hội ra ngoài.
“Ngươi có thể đi rồi, Rose, đi về phòng.” Cal diễn điếc tới cùng, căn bản không thèm nghe thanh âm của tôi, còn rất cứng rắn đuổi người.
Ngươi còn có thể càng không biết xấu hổ nữa không? Tôi vỗ tới đau tay, kết quả chợt nghe thấy Cal gọi cho nhân viên tạp vụ, đuổi Jack ra ngoài. Tựa đầu chạm vào ván cửa, tôi phiền chán cái cảm giác không rõ mọi chuyện này, thuyền cũng sắp chìm rồi các ngươi còn ở ngoài cửa chít chít méo mó cái gì, hung hăng nắm tay nện mạnh xuống cánh cửa.
“Bạn của tôi còn ở bên trong, anh nhốt cô ấy sao?” Jack không thể tin được hỏi
“Bạn của ngươi? Tôi cũng không có bạn ở khoang hạ đẳng.” Cal lãnh khốc cười rộ lên.
Tôi rời khỏi cánh cửa, đi đến bên giường, tiếp đó lấy cái ghế dựa mang phong cách Louis lôi đí, chân ghế dựa ở trên thảm tạo thành dấu vết thấy rõ. Đi đến cạnh cửa, hai chân thói quen mở rộng ra một chút, sau đó hít sâu, hai tay đồng thời dùng sức giơ ghế dựa lên, nhắm mục tiêu, dùng hết khí lực đang có, hung hăng ném mạnh ghế dựa ra. Ghế dựa đập lên cánh cửa, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.
Ngoài cửa tất cả mọi người bị thanh âm này dọa không nói được tiếng nào, Rose hình như là người đầu tiên hoàn hồn, cô ấy không hiểu nói: “Chuyện gì vậy?”
Tôi tiếp tục tìm kiếm đồ đạc, tùy tay lấy cái bình hoa trên tủ xuống, sau đó dụng lực ném xuống mặt đất, thanh âm này làm mọi người bên ngoài không thể làm ngơ nữa. Cal nói với Lovejoy: “Đưa hắn đi ra ngoài.” Tiếp đó cửa liền mở ra, Cal đứng ở ngoài cửa, tôi vừa khéo cầm lấy đèn bàn, nhìn thấy anh đi vào thì đặt đèn bàn trở lại, không chút do dự đi ra ngoài cửa.
“Emily.” Cal vừa chìa tay, ngăn môn lại, trên mặt biểu cảm hung ác lạnh lùng vẫn còn chưa tiêu tan, đáy mắt thậm chí mang theo một bướng bỉnh điên cuồng. Tôi nhìn phía sau anh, đầu tiên là nhìn thấy một cái váy màu đỏ, lại hướng lên trên là Rose trên mặt có vệt nước mắt, trên gương mặt trắng nõn kiều diễm là hoảng sợ, tuy lần đầu tiên gặp mặt, nhưng muốn nhận ra cô ấy thật dễ dàng. Ở bên cạnh cô ấy là Lovejoy, mà ở trong lòng lão Poodle là Jack, hắn bị lão Poodle kéo theo cổ áo, túm lấy phần eo, xem ra thật sự là bị người ta tha ra ngoài.
“Hi, Emily.” Jack dưới loại tình huống này vẫn còn dư cánh tay chào đón tôi. Tôi suýt chút nữa liền nở nụ cười đáp lại hắn, muốn nhấn hắn xuống chân vịt của RMS Titanic cho nó nghiền qua, tôi vì cái gì mà lên con thuyền đáng chết này chứ.
“Trời ạ, anh làm gì với cô ấy thế?” Rose nhìn áo ngủ lộn xộn trên người tôi, còn có vết thương trên cổ tay tôi, kinh ngạc mà nói
Trường hợp này thật sự là náo nhiệt, tôi kéo áo ngủ xuống một chút, ý đồ muốn làm nó chỉnh tề hơn một chút, sau đó thử lộ ra nụ cười nhiệt tình, nói với người từng là nữ thần: “Áo ngủ tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cô, bạn tôi tới tìm tôi, như vậy các vị gặp lại.” Nói xong dùng ánh mắt ý bảo Jack, hắn rất nhanh liền nhìn thấy động tác nhỏ của tôi, Jack cực kỳ ăn ý lập tức tránh thoát kiềm chế của Lovejoy, sau đó hai tay cầm áo khoác. Hắn đi đến cạnh cửa, ho nhẹ một tiếng, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Đây là cô bạn tóc vàng của tôi, quấy rầy rồi, chúng ta đi.”
Nói xong ánh mắt Jack cũng sắp bị rút gân luôn, như vậy chính là ý bảo tôi nhanh chút cùng hắn chạy. Tôi thử bước qua Cal, muốn chạy ra ngoài cửa, mới vừa đi đến bên người anh, cánh tay đột nhiên bị bị nắm lấy, ngẩng đầu chính là đôi mắt phủ đầy mây đen.
“Hai người có quan hệ gì?” Cal cũng lộ ra nụ cười, cười đến dữ tợn.
“Bạn bè.” Tôi và Jack trăm miệng một lời đại hợp xướng.
“Bạn bè gì? Cái loại bạn bè gì mà trong tình huống em nhận định con thuyền này sẽ chìm, liều chết lên thuyền vì muốn hắn rời thuyền, Emily?” Thanh âm Cal đột nhiên ép tới cực thấp, gần như là thì thầm với tôi.
Tôi thử rút tay về, kết quả anh dù chết không buông ra, thịt đều bị anh nắm tới xuất huyết. Nhìn thấy Jack còn đứng ở một bên muốn đi tới, đáng tiếc vô luận là Rose hay là Jack đều bị Lovejoy chặn. Tôi nhíu mày, nói với anh: “Buông tôi ra, lão bà anh ở trong này, còn muốn biến mọi chuyện thành cái gì nữa chứ?”
“Điều đó không phải là điều quan trọng, em phải nói với anh, hai người có quan hệ gì?” Cal giống như điên dại, gắt gao nắm lấy vấn đề này không buông.
Tôi như anh mong muốn, vẫy tay với Jack, Jack rốt cục có thể đẩy lão Poodle ra, hắn chạy đến bên người Cal, một bàn tay của tôi đặt lên bả vai hắn, kiễng mũi chân giống như bạn bè kề vai sát cánh, sau đó nghiêm cẩn nói với Cal: “Anh nói đúng, anh ấy là bạn trai tôi, chúng tôi đã tính toán đến New York đính hôn, rời thuyền liền đính hôn.”
Jack hơi mờ mịt, hắn kinh ngạc “A” một tiếng, mặt kì quái không hiểu gì. Tôi khoát tay lên trên vai hắn, thật “Ôn nhu” xoa bóp cái ót của hắn, hận không thể ấn cho cái bộ óc ngu ngốc kia lòi ra. Jack vội thu hồi dáng vẻ mờ mịt ngu xuẩn kia lại, cũng giống tôi nghiêm cẩn nhìn Cal, nhưng hắn không thể nói lời nói dối về chuyện đính hôn như tôi.
“Cho nên tôi đã có nam nhân, Caledon Hockley, anh vẫn nên đi tìm một người chơi nhạc thính phòng mà bao dưỡng đi.” Tôi mặt nghiêm túc nói với anh, sau đó dụng lực bỏ tay anh ra, kéo đồ ngu Jack trấn định đi ra ngoài. Lúc gặp thoáng qua Rose, tôi còn vô cùng thân mật cười với cô ấy, lúc đi ra tôi không quay đầu lại một cái, chỉ sợ Cal kia làm ra chuyện gì đáng sợ. Tuy rằng không biết Rose và Jack có hay không nhất kiến chung tình, nhưng bây giờ tôi không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy được, lại bị nhốt ở đây tôi sẽ chết vì chứng bệnh lo âu mất.
“Em yêu hắn?”
Đi đến một nửa, phía sau đột ngột truyền đến câu hỏi của anh. Tôi không rõ cảm xúc trong thanh âm của anh, cảm giác như bị đè nén tới tận cùng, nó tiếp cận với bùng nổ làm người ta cảm thấy sợ hãi. Thử quay đầu, tôi rốt cuộc thấy rõ biểu cảm của Cal, rất khổ sở, anh hình như không thể khống chế bản thân nữa, mím chặt môi, khóe mắt rủ xuống, tức giận trong mắt bị cảm xúc bi thương bao trùm lấy.
Cảm giác tôi muốn hủy diệt anh, thật dễ dàng.
Ở sâu trong nội tâm cảm xúc mềm mại bị chạm vào, tôi không thể hô hấp, bởi vì anh chăm chú nhìn. Gần như không thể gật đầu, nhưng cuối cùng tôi vẫn gật đầu gật đầu, thuận tiện tay đặt sau gáy Jack, để hắn gật đầu theo tôi. Sau đó hai chúng tôi như chim gõ kiến mà gật đầu, sau đó trơ mắt nhìn biểu cảm bi thương biến thành…khủng bố vặn vẹo.
Kế tiếp hết thảy nhanh tới mức tôi không kịp đề phòng, Cal đã đấm Jack một cú, Jack thực sự cứng rắn chịu một cú đấm, toàn bộ thân thể hắn đổ ra sau, ngay cả tôi cũng bị ngã xuống thảm. Cal xách cổ áo Jack, phẫn nộ đến điên cuồng mà hô to: “Dám cùng tao tranh nữ nhân sao, ngươi dựa vào cái gì!”
Tôi vuốt chỗ đầu bị đụng vào, vừa muốn ngăn cản anh, Cal đã rống giận với tôi, “Câm miệng cho anh, đây là chuyện giữa những người đàn ông.”
Tôi,…
Mà Jack vẫn còn một bộ mặt ngây thơ, hắn trêu ai chọc ai.
ps: Cảm thấy Jack thật đáng thương~~~~~~~~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook