Chân Ái Vĩnh Hằng
-
Chương 19: Lạc đường
Mang giày xong tôi giống như một con thỏ trắng nghe lời đi theo Lovejoy đến cầu thang khoang chứa hàng, hiển nhiên nơi này khác với con đường mà tôi chạy từ phòng nồi hơi, nơi này là con đường chuyên dụng dành cho nhân viên kiểm tra kho hàng. Lão Poodle đứng rất gần đằng sau tôi, người lạ thấy cũng chỉ cho rằng ông ta là quản gia theo hầu tôi.
Cal cũng đi theo tôi, anh ta so với lúc trước thì đã tốt hơn, ít nhất chânkhông khập khiễng nữa, chỉ là tay vẫn chống lưng, so với ôm bụng cũng không mất mặt quá nhiều. Anh ta thỉnh thoảng sẽ hung tợn nhìn tôi, bị tôi trừng trở lại thì quay mặt đi mất tự nhiên.
Tôi đang suy nghĩ có nên bắt anh ta làm con tin không, như vậy thì lão Poodle sẽ không cầm súng bắn loạn. Tôi bình tĩnh quan sát tên Cal kia, chú ý tới áo bành tô của anh ta xắn lên để lộ một đoạn cánh tay, trên ngón tay út của anh ta có đeo một chiếc nhẫn gắn đá quý, nhìn qua có vẻ rất sáng.
Tôi cũng phải thừa nhận, có lẽ anh ta rất chăm chỉ tập thể hình, cơ bắp so với những người đàn ông bình thường có vẻ rắn chắc hơn. Cái này chứng tỏ nếu tôi tập kích anh ta rất có thể sẽ bị anh ta đỡ được. Tôi chỉ là một vũ công thôi cũng không có chức quán quân thế vận hội Olympic giành cho môn cử tạ hoặc Taekwondo, không có vũ khí cũng không có cơ hội đánh lén thì sẽ không thể hạ gục anh ta được.
Hình như anh ta nhận ra tôi đang quan sát mình, Caledon Hockley ghét bỏ ninh mày, cảm xúc khó chịu làm động tác nhỏ của anh ta càng thêm rõ ràng. Anh ta vươn ngón tay miết môi, thuận tiện cắn một cái. Nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện động tác này rất trẻ con nên làm bộ hạ tay xuống chỉnh cổ áo và nơ con bướm trên cổ.
Trông anh ta không khác gì một con khổng tước xòe đuôi khoe lông.
Khoang chứa hàng ở tầng dưới cùng không có thang máy, chúng tôi muốn đi lên trên chỉ có thể tìm lối đi dẫn đến cầu thang. Có thể do thời gian đã khuya nên ở đây không có phục vụ viên nào, lão Poodle ngẫu nhiên sẽ dừng chân lại, bởi vì hành lang này bốn phía thông nhau, nên chỉ cần đi một đoạn thì sẽ xuất hiện thêm ba ngã rẽ, nhưng toàn bộ cánh cửa ở đây lại đồng bộ một màu trắng khó phân biết.
Caledon Hockley đi qua ba đoạn đường thì mất kiên nhẫn bắt đầu nổi giận: "Đám bắc Ireland chết tiệt muốn tạo phòng cho công nhân kia, không đồng bộ thì sẽ chết sao?"
Vừa rồi ngươi với lão Poodle chạy xuống đây thì không oán hận chứ, tôi buồn không hé răng, tuy biết mình sẽ đi lên khu sàn tàu xa hoa nhưng tôi tình nguyện mộng du lang thang ở tầng chót của con tàu.
"Emily tiểu thư, hình như cô rất quen thuộc với nơi này, tôi nghĩ cô sẽ biết cách đi đến nhà ăn ở khu D." Lão Poodle đột nhiên nhớ tới còn có một người sống như tôi, ông ta hoàn toàn không biết là hai chủ tớ họ đang lạc đường, lại cần một nữ nhân chỉ đường là chuyện hết sức mất mặt, nên ông ta dùng thanh âm khàn khàn đặc trưng của người England âm hiểm uy hiếp tôi.
Lớn lên trong xã hội kính già yêu trẻ, tôi tự nhận mình là người lương thiện nhưng cũng xúc động muốn vung quyền đấm ông ta.
"Cô biết? Vậy nói nhanh một chút, cho dù cô xin lỗi thì cũng không tránh được phải ngồi tù, cô chạy không thoát đâu." Cal hình như bị nơi giống mê cùng, nửa phần cũng không có giống khoang thượng đẳng kim bích huy hoàng làm hôn mê, anh ta nói chuyện với tôi như thể tôi là công nhân ở nhà xưởng của anh ta, xứng đáng bị ăn đòn.
Gấu con, khó tránh hai tên này lại có thể hợp cạ nhau như vậy, quả thực chính là tổ hợp hai con gấu đáng ghét nhất thế kỉ hai mươi mốt.
"Tôi không quá xác định, lúc xuống tôi vừa chạy vừa hỏi, có lẽ chúng ta nên đứng đợi một chút, có thể sẽ gặp được phục vụ viên." Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói với Lovejoy, hoàn toàn bày ra bộ dáng cô gái mềm mại đáng yêu bị ác bá áp bức nhưng không làm gì được.
"Chờ tới khi nào? Hừ, cho dù nó là RMS Titanic, cũng không thể chứng minh công nhân trên thuyền không trộm nhàn hạ, ở khoang hạng nhất thì cười nho nhã lễ độ, thực ra chỉ là muốn tiền phí phục vụ, có lẽ còn đang ở trên kia nhàn hạ rồi." Cal phiền chán níu chặt mi, hai chânbước loạng choạng như muốn ngã. Tuy nhiên anh ta không còn dáng vẻ đi lại khó khăn như trước nữa, tay đỡ eo cũng đã bỏ ra môi dùng sức mím chặt không ra hình dáng.
"Có lẽ Hockley tiên sinh có thể lấy đô la đập vào vách tường, có lẽ vách tường sau đó sẽ sinh sùng bái mà chỉ đường cho anh." Tôi thật nhàm chán ở bên cạnh nêu ý kiến, vô cùng hi vọng nhìn thấy cảnh tượng anh ta dùng tiền đập xuống sàn.
"Cô nói cái gì? Lấy đô la đập vách tường?" Cal giống như nghe được một chuyện rất kì quái, anh ta miễn cưỡng lộ ra một cái cười lạnh đầy mỉa mai, "Thật sự là chuyện cười không có sáng ý, cô có lẽ nên đi học để nâng cao sự hài hước. Hoặc là cô đang nhắc nhở tôi, muốn cô dẫn đường thì phải có phí chỉ dẫn sao." Anh ta tự nhận nụ cười của mình rất tao nhã mà cười mỉa tôi, sau đó lấy từ trong túi áo bành tô ra một hộp thuốc lá trông rất đẹp, mở hộp ra rồi lấy một điếu ngậm trong mồm.
Hình như hai chân bị tôi đá của anh ta đã không sao, anh ta còn có khí lực hút thuốc tạo khói, làm ô nhiễm không khí.
Anh ta ngậm thuốc nhưng không châm lửa, tay sờ túi áo, rồi lại sờ túi quần, thần sắc hơi mờ mịt, giống như đang hồi tưởng bật lửa hoặc hộp diêm anh ta đã để đâu. Tiếp đó anh ta lấy lại tinh thần rồi chau mày với Lovejoy giống như muốn nói ông ta tiếp tục đi.
Đang nhìn hành lang không chú ý đến Cal, ông ta chỉ nghe thấy tiếng của Cal, cũng không chú ý tới điếu thuốc chưa châm lửa trên miệng anh ta. Cho nên Lovejoy phi thường có khí phách của một quản gia đại phú hào, tay đưa vào bên trong áo, từ trong túi lấy ra một tờ đô la, ba một tiếng đập lên tay tôi,rồi sau đó lưu loát mở miệng nói: "Dẫn đường." Ông ta cho rằng đây là ý của Cal nên động tác thu tay rất khí phách.
Tôi nhất thời không phản ứng kịp nhìn đồng mười đô la trong tay, thời bây giờ mười đô la có thể mua được gì nhỉ? Có thể đến trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo, cũng có thể mua được một cái điện thoại cầm tay, đúng rồi, đàn violon cũng chỉ có sáu đồng.
Xem ra kiếm tiền trên RMS Titanic rất tốt, nếu tính cả ba mươi đô la ở trong bộ quần áo kia thì tôi có tổng bốn mươi đô la, mua được vé tàu còn có thể thừa tiền mua bộ quần áo.
Cal ngậm không yên, một bộ không hiểu gì nháy mắt mấy cái, sau đó anh ta phục hồi tinh thần, miễn cưỡng kéo mí mắt đang rũ xuống, kém chút nữa, chỉ kém chút nữa thì anh ta phun ra hai chữ ngu ngốc. Tiếp theo anh ta lấy điếu thuốc đang ngậm xuống, quay lại phía hành lang trống trải, rất khí phách nói với tôi: "Nhanh chút dẫn đường, tôi không muốn ở cả đêm ở nơi quỷ quái này, kẻ trộm không phải là người quan sát rất kĩ đường đi sao."
Tôi... Chậm rãi khép lại bàn tay, dùng lực đạo mềm mại nắm tay lại, từng chút từng chút hung hăng nắm chặt đồng tiền trong tay. Có lẽ tôi nên đi mua hai chiếc đàn violon, sau đó mỗi tay một cái đập chết hai tên kia. Gặp qua người không coi ai ra gì, nhưng không coi ai ra gì tới tình trạng này, quả thật là động vật quý hiếm.
Tôi hít sâu một lần, sau đó ngẩng đầu lộ ra nụ cười được coi là hòa ái nhất nói với hai người kia: "Tốt, tiên sinh."
Cal cũng đi theo tôi, anh ta so với lúc trước thì đã tốt hơn, ít nhất chânkhông khập khiễng nữa, chỉ là tay vẫn chống lưng, so với ôm bụng cũng không mất mặt quá nhiều. Anh ta thỉnh thoảng sẽ hung tợn nhìn tôi, bị tôi trừng trở lại thì quay mặt đi mất tự nhiên.
Tôi đang suy nghĩ có nên bắt anh ta làm con tin không, như vậy thì lão Poodle sẽ không cầm súng bắn loạn. Tôi bình tĩnh quan sát tên Cal kia, chú ý tới áo bành tô của anh ta xắn lên để lộ một đoạn cánh tay, trên ngón tay út của anh ta có đeo một chiếc nhẫn gắn đá quý, nhìn qua có vẻ rất sáng.
Tôi cũng phải thừa nhận, có lẽ anh ta rất chăm chỉ tập thể hình, cơ bắp so với những người đàn ông bình thường có vẻ rắn chắc hơn. Cái này chứng tỏ nếu tôi tập kích anh ta rất có thể sẽ bị anh ta đỡ được. Tôi chỉ là một vũ công thôi cũng không có chức quán quân thế vận hội Olympic giành cho môn cử tạ hoặc Taekwondo, không có vũ khí cũng không có cơ hội đánh lén thì sẽ không thể hạ gục anh ta được.
Hình như anh ta nhận ra tôi đang quan sát mình, Caledon Hockley ghét bỏ ninh mày, cảm xúc khó chịu làm động tác nhỏ của anh ta càng thêm rõ ràng. Anh ta vươn ngón tay miết môi, thuận tiện cắn một cái. Nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện động tác này rất trẻ con nên làm bộ hạ tay xuống chỉnh cổ áo và nơ con bướm trên cổ.
Trông anh ta không khác gì một con khổng tước xòe đuôi khoe lông.
Khoang chứa hàng ở tầng dưới cùng không có thang máy, chúng tôi muốn đi lên trên chỉ có thể tìm lối đi dẫn đến cầu thang. Có thể do thời gian đã khuya nên ở đây không có phục vụ viên nào, lão Poodle ngẫu nhiên sẽ dừng chân lại, bởi vì hành lang này bốn phía thông nhau, nên chỉ cần đi một đoạn thì sẽ xuất hiện thêm ba ngã rẽ, nhưng toàn bộ cánh cửa ở đây lại đồng bộ một màu trắng khó phân biết.
Caledon Hockley đi qua ba đoạn đường thì mất kiên nhẫn bắt đầu nổi giận: "Đám bắc Ireland chết tiệt muốn tạo phòng cho công nhân kia, không đồng bộ thì sẽ chết sao?"
Vừa rồi ngươi với lão Poodle chạy xuống đây thì không oán hận chứ, tôi buồn không hé răng, tuy biết mình sẽ đi lên khu sàn tàu xa hoa nhưng tôi tình nguyện mộng du lang thang ở tầng chót của con tàu.
"Emily tiểu thư, hình như cô rất quen thuộc với nơi này, tôi nghĩ cô sẽ biết cách đi đến nhà ăn ở khu D." Lão Poodle đột nhiên nhớ tới còn có một người sống như tôi, ông ta hoàn toàn không biết là hai chủ tớ họ đang lạc đường, lại cần một nữ nhân chỉ đường là chuyện hết sức mất mặt, nên ông ta dùng thanh âm khàn khàn đặc trưng của người England âm hiểm uy hiếp tôi.
Lớn lên trong xã hội kính già yêu trẻ, tôi tự nhận mình là người lương thiện nhưng cũng xúc động muốn vung quyền đấm ông ta.
"Cô biết? Vậy nói nhanh một chút, cho dù cô xin lỗi thì cũng không tránh được phải ngồi tù, cô chạy không thoát đâu." Cal hình như bị nơi giống mê cùng, nửa phần cũng không có giống khoang thượng đẳng kim bích huy hoàng làm hôn mê, anh ta nói chuyện với tôi như thể tôi là công nhân ở nhà xưởng của anh ta, xứng đáng bị ăn đòn.
Gấu con, khó tránh hai tên này lại có thể hợp cạ nhau như vậy, quả thực chính là tổ hợp hai con gấu đáng ghét nhất thế kỉ hai mươi mốt.
"Tôi không quá xác định, lúc xuống tôi vừa chạy vừa hỏi, có lẽ chúng ta nên đứng đợi một chút, có thể sẽ gặp được phục vụ viên." Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nói với Lovejoy, hoàn toàn bày ra bộ dáng cô gái mềm mại đáng yêu bị ác bá áp bức nhưng không làm gì được.
"Chờ tới khi nào? Hừ, cho dù nó là RMS Titanic, cũng không thể chứng minh công nhân trên thuyền không trộm nhàn hạ, ở khoang hạng nhất thì cười nho nhã lễ độ, thực ra chỉ là muốn tiền phí phục vụ, có lẽ còn đang ở trên kia nhàn hạ rồi." Cal phiền chán níu chặt mi, hai chânbước loạng choạng như muốn ngã. Tuy nhiên anh ta không còn dáng vẻ đi lại khó khăn như trước nữa, tay đỡ eo cũng đã bỏ ra môi dùng sức mím chặt không ra hình dáng.
"Có lẽ Hockley tiên sinh có thể lấy đô la đập vào vách tường, có lẽ vách tường sau đó sẽ sinh sùng bái mà chỉ đường cho anh." Tôi thật nhàm chán ở bên cạnh nêu ý kiến, vô cùng hi vọng nhìn thấy cảnh tượng anh ta dùng tiền đập xuống sàn.
"Cô nói cái gì? Lấy đô la đập vách tường?" Cal giống như nghe được một chuyện rất kì quái, anh ta miễn cưỡng lộ ra một cái cười lạnh đầy mỉa mai, "Thật sự là chuyện cười không có sáng ý, cô có lẽ nên đi học để nâng cao sự hài hước. Hoặc là cô đang nhắc nhở tôi, muốn cô dẫn đường thì phải có phí chỉ dẫn sao." Anh ta tự nhận nụ cười của mình rất tao nhã mà cười mỉa tôi, sau đó lấy từ trong túi áo bành tô ra một hộp thuốc lá trông rất đẹp, mở hộp ra rồi lấy một điếu ngậm trong mồm.
Hình như hai chân bị tôi đá của anh ta đã không sao, anh ta còn có khí lực hút thuốc tạo khói, làm ô nhiễm không khí.
Anh ta ngậm thuốc nhưng không châm lửa, tay sờ túi áo, rồi lại sờ túi quần, thần sắc hơi mờ mịt, giống như đang hồi tưởng bật lửa hoặc hộp diêm anh ta đã để đâu. Tiếp đó anh ta lấy lại tinh thần rồi chau mày với Lovejoy giống như muốn nói ông ta tiếp tục đi.
Đang nhìn hành lang không chú ý đến Cal, ông ta chỉ nghe thấy tiếng của Cal, cũng không chú ý tới điếu thuốc chưa châm lửa trên miệng anh ta. Cho nên Lovejoy phi thường có khí phách của một quản gia đại phú hào, tay đưa vào bên trong áo, từ trong túi lấy ra một tờ đô la, ba một tiếng đập lên tay tôi,rồi sau đó lưu loát mở miệng nói: "Dẫn đường." Ông ta cho rằng đây là ý của Cal nên động tác thu tay rất khí phách.
Tôi nhất thời không phản ứng kịp nhìn đồng mười đô la trong tay, thời bây giờ mười đô la có thể mua được gì nhỉ? Có thể đến trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo, cũng có thể mua được một cái điện thoại cầm tay, đúng rồi, đàn violon cũng chỉ có sáu đồng.
Xem ra kiếm tiền trên RMS Titanic rất tốt, nếu tính cả ba mươi đô la ở trong bộ quần áo kia thì tôi có tổng bốn mươi đô la, mua được vé tàu còn có thể thừa tiền mua bộ quần áo.
Cal ngậm không yên, một bộ không hiểu gì nháy mắt mấy cái, sau đó anh ta phục hồi tinh thần, miễn cưỡng kéo mí mắt đang rũ xuống, kém chút nữa, chỉ kém chút nữa thì anh ta phun ra hai chữ ngu ngốc. Tiếp theo anh ta lấy điếu thuốc đang ngậm xuống, quay lại phía hành lang trống trải, rất khí phách nói với tôi: "Nhanh chút dẫn đường, tôi không muốn ở cả đêm ở nơi quỷ quái này, kẻ trộm không phải là người quan sát rất kĩ đường đi sao."
Tôi... Chậm rãi khép lại bàn tay, dùng lực đạo mềm mại nắm tay lại, từng chút từng chút hung hăng nắm chặt đồng tiền trong tay. Có lẽ tôi nên đi mua hai chiếc đàn violon, sau đó mỗi tay một cái đập chết hai tên kia. Gặp qua người không coi ai ra gì, nhưng không coi ai ra gì tới tình trạng này, quả thật là động vật quý hiếm.
Tôi hít sâu một lần, sau đó ngẩng đầu lộ ra nụ cười được coi là hòa ái nhất nói với hai người kia: "Tốt, tiên sinh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook