Chân Ái Vĩnh Hằng
-
Chương 16: Thoát thân
☆Editor: Thủy Nhược Lam.
“Emily tiểu thư?” Andrew không vội kết luận mọi chuyện mà quay lại hỏi tôi, “Cô có quen vị tiên sinh này không?”
“Tôi làm sao có thể quen cái nữ nhân này chứ.” Cal nhanh chóng phản bác lại lời nói của Andrew, không chừa một chút thời gian nào để tôi nói, ở trong mắt anh ta hoàn cảnh của tôi bây giờ giống như cá chậu chim lồng, bởi vì chỗ này có nhiều người vây xung quanh tôi, không còn chỗ để trốn thoát.
Hành động này hiển nhiên không được lễ phép, Andrew nhíu mày.
Tôi bắt đầu trầm tĩnh, theo đuổi từng nốt nhạc, chân di nhẹ lên sàn tàu, thanh âm của Cal làm tôi bừng tỉnh, tạm dừng vài giây tôi quay lại nhìn anh ta. Nếu người quen biết tôi có ở nơi này thì họ nhất định nhận ra dáng vẻ này của tôi chính là lúc chuẩn bị bước lên sân khấu.
Đã từng có một vị giáo viên nói với tôi như vậy, dáng vẻ lúc tôi khiêu vũ cũng giống như một diễn viên đang nhập vai vậy.
Chúng tôi cũng không có cừu hận gì, cũng không muốn chỉnh chết anh ta. Nếu anh ta có thể ngoan ngoãn nằm ở trong phòng ngủ ở phòng anh ta thì tốt rồi, tôi một chút cũng không muốn chỉnh anh ta. Tôi… Đau thương nhìn anh ta, nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gò má, loại tình cảm mà tôi đang múa giống như một nữ nhân đang yêu điên cuồng một người đàn ông. Tôi dừng lại động tác di chân nhẹ trên sàn tàu, hai tay tự nhiên rủ xuống, lưng thẳng tắp, cứ như vậy quay đầu nhìn anh ta, nước mắt hoàn toàn đè nén không được, trầm mặc mà nhu tình.
Giai điệu của đàn violon vang lên, nó làm tôi như tìm lại được cảm xúc khi đứng trên sân khấu.
Vũ giả cũng giống như một diễn viên vậy, ngay cả trên ánh mắt và biểu cảm.
Tôi đang đứng trên sân khấu, ánh mắt của tôi cũng biến đổi theo âm nhạc.
Đay là một nữ nhân bị vứt bỏ, nàng yêu điên cuồng một người đàn ông. Tôi đã từng dựng một điệu múa như vậy, loại tình cảm này sắc bén như dao nhưng cũng mềm mại như cánh hoa, bên trong sự mềm mại là cứng cỏi, kiên cường.
“Anh thật sự không biết em sao? Cal.” Tôi rốt cục mở miệng, xoay người đi về phía trước hai bước, đau thương nhìn anh ta, vẻ mặt đầy nước mắt.
Một nữ nhân, nàng yêu đang yêu một người đàn ông, yêu tới cuồng si.
Cái loại tình cảm thấm tới tận xương, đẹp như cánh hoa được ủ trong lòng bàn tay. Cổ tay của tôi không khống chế được mà di chuyển nhẹ, bắt buộc bàn chân không di chuyển, chống đỡ cơ thể hơi xoay về phía Cal. Mỗi động tác nhỏ đều được tôi khống chế lại, lúc này tôi chỉ cần ánh mắt là đủ, âm nhạc sẽ dẫn tôi nhập vai nhanh chóng hơn.
Cal trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tôi, nhìn tôi rất quái lạ, rồi anh ta rũ mắt xuống, đồng tử màu lá cọ trợn lên nhìn tôi đầy kinh ngạc, “Cô… Cô làm sao mà biết tên của tôi?”
Một nữ nhân, nàng yêu một người đàn ông. Nàng bị vứt bỏ, nàng sẽ gặp phải cái chết.
Thình lình một ngọn lửa phẫn nộ nổi lên trong lòng tôi, loại cảm xúc kịch liệt này phá vỡ lớp vỏ bình tĩnh của tôi, tôi đột nhiên đi lên vài bước, bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng, ai cũng chưa kịp phản ứng, vọt tới trước mặt Caledon Hockley, dùng sức ở cổ tay cho anh ta một cái tát.
Bàn tay dùng sức tạo lên thanh âm thanh thúy, Cal bị tôi đánh tới nghiêng đầu, hoàn toàn mơ màng. Ánh mắt anh ta thế nhưng lộ ra vài tia mờ mịt, sững sờ nhìn tôi. Tóc vừa sửa sang lại không lâu cũng bắt đầu xõa xuống, vẻ mặt anh ta giống như không thể hiểu được những gì đang xảy ra, ánh mắt mờ mịt như chú cún con nhìn tôi.
“Chú nói anh muốn kết hôn, là một tiểu thư gọi là Rose.” Nước mắt bi thương đọng lại trên hốc mắt, lời nói không thể áp chế được thanh âm nức nở.”Vì sao lúc rời khỏi em anh không nói một tiếng nào, anh có biết em đã chờ anh bao lâu không?”
Đây là một loại đau thương. Trong đầu tôi bắt đầu múa, hai tay giống như đang bị treo trên thanh thập tự giá, cơ thể căng chặt, cơ bắp trên cánh tay hơi hơi phập phồng, phô bày biểu cảm phẫn nộ và bi thương, ngón tay lại nhu tình mà buông thõng xuống.
Cùng lúc đó, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“A?” Trong lúc nhất thời Cal không thể theo kịp tiết tấu của tôi, anh ta chậm chạp nháy mắt mấy cái, tay ôm mặt, hoàn toàn không biết phải làm gì.
“Ngày mai em sẽ rời thuyền, cho nên cũng không cần vì bảo vệ nàng mà đến vu tội cho em, em sẽ không tiếp tục dây dưa với anh, cũng sẽ không phá hoại hôn nhân của anh.” Tôi nâng tay lau nước mắt, ánh mắt mông lung nhìn anh ta, ánh mắt này là loại thâm tình chạm tới ranh giới tuyệt vọng.”Em chỉ muốn nhìn anh một lần thôi, thật sự, Cal.” Thấp giọng ôn nhu gọi tên anh ta, giống như đây là lần cuối tôi còn dũng khí gọi tên anh ta vậy.
Cal không thể tin được nhìn tôi, vẻ mặt của anh ta tái nhợt dại ra, giống như không hiểu chuyện gì. Tôi đi thêm vài bước, tiến gần tới anh ta, anh ta cũng vô thức mà bước lùi lại.
“Anh còn nhớ buổi tối đầy sao đó không? Anh nói muốn cùng em ở bên nhau cả đời.” Tôi dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn anh ta, cho dù cố gắng cũng không đuổi đi được ánh mắt bi thương kia.
“Cả đời sao?” Cal rốt cục bị những lời này dọa tới hoàn hồn, nhớ tới bản thân tới bắt trộm. Anh ta dồn dập hít sâu vài hơi, bàn tay nắm chặt thành quyền cố sức kìm nén, thiếu chút nữa vung tới chỗ tôi. Thật vất vả mới miễn cưỡng duy trì phong độ bản thân, anh ta ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn mình.”Ha, nàng chính là kẻ lừa đảo, các ngươi không nên bị nàng lừa gạt, tôi căn bản không biết nàng. Mau bắt nàng lại, anh còn thất thần làm gì, tôi sẽ khiếu nại cách phục vụ của anh.” Anh ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà ra lệnh cho thuyền viên kia, cũng không dám nhìn tôi.
Thuyền viên đi theo anh ta có vẻ hơi bối rối, rốt cục nhịn không được hỏi: “Các ngươi quen biết?”
“Quỷ mới cùng nàng quen biết.” Anh ta rốt cuộc không nhịn được nữa mà mở miệng đầy thô bạo, cái gì phong độ thân sĩ đi gặp quỷ đi.”Anh chỉ cần tra tên nàng…”
Không đợi anh ta nói xong, tôi đã vươn tay, nhìn như ôn nhu kỳ thực phi thường dùng sức kéo đầu anh ta cúi xuống, sau đó tôi hơi ngửa đầu hôn anh ta. Mái tóc xoăn màu vàng cọ vào mặt anh ta, trên người anh ta còn lưu lại hơi nước nháy mắt làm hô hấp của chúng tôi hòa vào nhau.
Tôi không có nhắm mắt lại, nước mắt còn chưa lau hết, mơ hồ thông qua chất lỏng trong suốt đó, thấy rõ sắc thái của anh ta. Thiêu đốt tất cả mọi thứ, như một loại mê hương.
Cả người anh ta cứng ngắc, biến thành một pho tượng. Chỉ có nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, tốc độ tim đập bắt đầu nhanh hơn, cũng không biết là phẫn nộ hay là không biết làm sao.
Nụ hôn này chỉ có ba giây, tôi liền rút lui, vì cách gần khuôn mặt anh ta, làm cho hai khuôn mặt gần như sắp chạm vào nhau, trong đầu tôi vang lên chữ điệu múa kết thúc.
“Em yêu anh, Cal.” Giống như ánh mặt trời xuất hiện trên khuôn mặt tôi, nụ cười của tôi vừa ngọt ngào lại thỏa mãn, “Gặp lại.”
Tiếp theo tôi không chút do dự đẩy anh ta ra, Caledon Hockley vươn tay vuốt ve môi mình, anh ta hơi quái lạ hỏi: “Cái gì… Cái gì?”
Tôi đã một tay che miệng, một tay nhấc váy chạy ra khỏi nhà ăn, mọi người tự động nhường đường cho tôi, bao gồm cả những thuyền viên tới vây bắt tôi.
Phía sau, điệu dân ca Londonderry ngừng lại, giống như điệu múa của tôi.
“Emily tiểu thư?” Andrew không vội kết luận mọi chuyện mà quay lại hỏi tôi, “Cô có quen vị tiên sinh này không?”
“Tôi làm sao có thể quen cái nữ nhân này chứ.” Cal nhanh chóng phản bác lại lời nói của Andrew, không chừa một chút thời gian nào để tôi nói, ở trong mắt anh ta hoàn cảnh của tôi bây giờ giống như cá chậu chim lồng, bởi vì chỗ này có nhiều người vây xung quanh tôi, không còn chỗ để trốn thoát.
Hành động này hiển nhiên không được lễ phép, Andrew nhíu mày.
Tôi bắt đầu trầm tĩnh, theo đuổi từng nốt nhạc, chân di nhẹ lên sàn tàu, thanh âm của Cal làm tôi bừng tỉnh, tạm dừng vài giây tôi quay lại nhìn anh ta. Nếu người quen biết tôi có ở nơi này thì họ nhất định nhận ra dáng vẻ này của tôi chính là lúc chuẩn bị bước lên sân khấu.
Đã từng có một vị giáo viên nói với tôi như vậy, dáng vẻ lúc tôi khiêu vũ cũng giống như một diễn viên đang nhập vai vậy.
Chúng tôi cũng không có cừu hận gì, cũng không muốn chỉnh chết anh ta. Nếu anh ta có thể ngoan ngoãn nằm ở trong phòng ngủ ở phòng anh ta thì tốt rồi, tôi một chút cũng không muốn chỉnh anh ta. Tôi… Đau thương nhìn anh ta, nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gò má, loại tình cảm mà tôi đang múa giống như một nữ nhân đang yêu điên cuồng một người đàn ông. Tôi dừng lại động tác di chân nhẹ trên sàn tàu, hai tay tự nhiên rủ xuống, lưng thẳng tắp, cứ như vậy quay đầu nhìn anh ta, nước mắt hoàn toàn đè nén không được, trầm mặc mà nhu tình.
Giai điệu của đàn violon vang lên, nó làm tôi như tìm lại được cảm xúc khi đứng trên sân khấu.
Vũ giả cũng giống như một diễn viên vậy, ngay cả trên ánh mắt và biểu cảm.
Tôi đang đứng trên sân khấu, ánh mắt của tôi cũng biến đổi theo âm nhạc.
Đay là một nữ nhân bị vứt bỏ, nàng yêu điên cuồng một người đàn ông. Tôi đã từng dựng một điệu múa như vậy, loại tình cảm này sắc bén như dao nhưng cũng mềm mại như cánh hoa, bên trong sự mềm mại là cứng cỏi, kiên cường.
“Anh thật sự không biết em sao? Cal.” Tôi rốt cục mở miệng, xoay người đi về phía trước hai bước, đau thương nhìn anh ta, vẻ mặt đầy nước mắt.
Một nữ nhân, nàng yêu đang yêu một người đàn ông, yêu tới cuồng si.
Cái loại tình cảm thấm tới tận xương, đẹp như cánh hoa được ủ trong lòng bàn tay. Cổ tay của tôi không khống chế được mà di chuyển nhẹ, bắt buộc bàn chân không di chuyển, chống đỡ cơ thể hơi xoay về phía Cal. Mỗi động tác nhỏ đều được tôi khống chế lại, lúc này tôi chỉ cần ánh mắt là đủ, âm nhạc sẽ dẫn tôi nhập vai nhanh chóng hơn.
Cal trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tôi, nhìn tôi rất quái lạ, rồi anh ta rũ mắt xuống, đồng tử màu lá cọ trợn lên nhìn tôi đầy kinh ngạc, “Cô… Cô làm sao mà biết tên của tôi?”
Một nữ nhân, nàng yêu một người đàn ông. Nàng bị vứt bỏ, nàng sẽ gặp phải cái chết.
Thình lình một ngọn lửa phẫn nộ nổi lên trong lòng tôi, loại cảm xúc kịch liệt này phá vỡ lớp vỏ bình tĩnh của tôi, tôi đột nhiên đi lên vài bước, bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng, ai cũng chưa kịp phản ứng, vọt tới trước mặt Caledon Hockley, dùng sức ở cổ tay cho anh ta một cái tát.
Bàn tay dùng sức tạo lên thanh âm thanh thúy, Cal bị tôi đánh tới nghiêng đầu, hoàn toàn mơ màng. Ánh mắt anh ta thế nhưng lộ ra vài tia mờ mịt, sững sờ nhìn tôi. Tóc vừa sửa sang lại không lâu cũng bắt đầu xõa xuống, vẻ mặt anh ta giống như không thể hiểu được những gì đang xảy ra, ánh mắt mờ mịt như chú cún con nhìn tôi.
“Chú nói anh muốn kết hôn, là một tiểu thư gọi là Rose.” Nước mắt bi thương đọng lại trên hốc mắt, lời nói không thể áp chế được thanh âm nức nở.”Vì sao lúc rời khỏi em anh không nói một tiếng nào, anh có biết em đã chờ anh bao lâu không?”
Đây là một loại đau thương. Trong đầu tôi bắt đầu múa, hai tay giống như đang bị treo trên thanh thập tự giá, cơ thể căng chặt, cơ bắp trên cánh tay hơi hơi phập phồng, phô bày biểu cảm phẫn nộ và bi thương, ngón tay lại nhu tình mà buông thõng xuống.
Cùng lúc đó, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“A?” Trong lúc nhất thời Cal không thể theo kịp tiết tấu của tôi, anh ta chậm chạp nháy mắt mấy cái, tay ôm mặt, hoàn toàn không biết phải làm gì.
“Ngày mai em sẽ rời thuyền, cho nên cũng không cần vì bảo vệ nàng mà đến vu tội cho em, em sẽ không tiếp tục dây dưa với anh, cũng sẽ không phá hoại hôn nhân của anh.” Tôi nâng tay lau nước mắt, ánh mắt mông lung nhìn anh ta, ánh mắt này là loại thâm tình chạm tới ranh giới tuyệt vọng.”Em chỉ muốn nhìn anh một lần thôi, thật sự, Cal.” Thấp giọng ôn nhu gọi tên anh ta, giống như đây là lần cuối tôi còn dũng khí gọi tên anh ta vậy.
Cal không thể tin được nhìn tôi, vẻ mặt của anh ta tái nhợt dại ra, giống như không hiểu chuyện gì. Tôi đi thêm vài bước, tiến gần tới anh ta, anh ta cũng vô thức mà bước lùi lại.
“Anh còn nhớ buổi tối đầy sao đó không? Anh nói muốn cùng em ở bên nhau cả đời.” Tôi dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn anh ta, cho dù cố gắng cũng không đuổi đi được ánh mắt bi thương kia.
“Cả đời sao?” Cal rốt cục bị những lời này dọa tới hoàn hồn, nhớ tới bản thân tới bắt trộm. Anh ta dồn dập hít sâu vài hơi, bàn tay nắm chặt thành quyền cố sức kìm nén, thiếu chút nữa vung tới chỗ tôi. Thật vất vả mới miễn cưỡng duy trì phong độ bản thân, anh ta ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn mình.”Ha, nàng chính là kẻ lừa đảo, các ngươi không nên bị nàng lừa gạt, tôi căn bản không biết nàng. Mau bắt nàng lại, anh còn thất thần làm gì, tôi sẽ khiếu nại cách phục vụ của anh.” Anh ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà ra lệnh cho thuyền viên kia, cũng không dám nhìn tôi.
Thuyền viên đi theo anh ta có vẻ hơi bối rối, rốt cục nhịn không được hỏi: “Các ngươi quen biết?”
“Quỷ mới cùng nàng quen biết.” Anh ta rốt cuộc không nhịn được nữa mà mở miệng đầy thô bạo, cái gì phong độ thân sĩ đi gặp quỷ đi.”Anh chỉ cần tra tên nàng…”
Không đợi anh ta nói xong, tôi đã vươn tay, nhìn như ôn nhu kỳ thực phi thường dùng sức kéo đầu anh ta cúi xuống, sau đó tôi hơi ngửa đầu hôn anh ta. Mái tóc xoăn màu vàng cọ vào mặt anh ta, trên người anh ta còn lưu lại hơi nước nháy mắt làm hô hấp của chúng tôi hòa vào nhau.
Tôi không có nhắm mắt lại, nước mắt còn chưa lau hết, mơ hồ thông qua chất lỏng trong suốt đó, thấy rõ sắc thái của anh ta. Thiêu đốt tất cả mọi thứ, như một loại mê hương.
Cả người anh ta cứng ngắc, biến thành một pho tượng. Chỉ có nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, tốc độ tim đập bắt đầu nhanh hơn, cũng không biết là phẫn nộ hay là không biết làm sao.
Nụ hôn này chỉ có ba giây, tôi liền rút lui, vì cách gần khuôn mặt anh ta, làm cho hai khuôn mặt gần như sắp chạm vào nhau, trong đầu tôi vang lên chữ điệu múa kết thúc.
“Em yêu anh, Cal.” Giống như ánh mặt trời xuất hiện trên khuôn mặt tôi, nụ cười của tôi vừa ngọt ngào lại thỏa mãn, “Gặp lại.”
Tiếp theo tôi không chút do dự đẩy anh ta ra, Caledon Hockley vươn tay vuốt ve môi mình, anh ta hơi quái lạ hỏi: “Cái gì… Cái gì?”
Tôi đã một tay che miệng, một tay nhấc váy chạy ra khỏi nhà ăn, mọi người tự động nhường đường cho tôi, bao gồm cả những thuyền viên tới vây bắt tôi.
Phía sau, điệu dân ca Londonderry ngừng lại, giống như điệu múa của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook