Chân Ái Vĩnh Hằng
-
Chương 12: Lột xác
Ánh mắt là màu xanh biếc nhàn nhạt, tôi nhìn xem trong gương, khuôn mặt này chưa từng dùng qua các phương pháp chỉnh hình, mất tự nhiên nhếch môi, đây là khuôn mặt đã theo tôi năm tháng, nó vừa xa lạ lại vừa đáng sợ.
Tôi cảm thấy một mình yên lặng nghiên cứu khuôn mặt của mình thật kinh khủng, ít nhất trong mắt người khác tôi chẳng khác nào kẻ điên mắc bệnh tinh thần phân liệt, hoặc là người không bình thường mắc chứng hậm hực chuẩn bị tự sát cả.
Bên người tôi yên lặng đi, miễn cưỡng phân một chút tinh thần lực chú ý đến nam xứng kia, lại phát hiện anh ta không còn cựa quậy nữa nhưng lại dùng ánh mắt của tên bệnh thần kinh nhìn chằm chằm tôi, chỉ sợ tôi đột nhiên phát bệnh mà cho anh ta một đao tiễn xuống âm phủ.
Lười quản anh ta, tôi bắt đầu lục lọi hòm trang sức, vứt hộp kem không cần thiết đi, tôi tìm thấy vài hộp phấn màu hồng và mấy màu khác.
Được rồi, đây là niên đại của thục nữ, tôi vốn có thể giả trang thành vợ của một vị phú thương người Mĩ, nhưng bởi vì khuôn mặt này quá mức non nớt nên tôi chỉ có thể đóng giả thành một ị nữ sĩ người Anh.
Một vị quý tộc, có giáo dưỡng tốt, một tiểu thư quý tộc cử chỉ đoan trang cao ngạo. Tôi nhắm mắt lại, hít sâu ba lần. Sau đó nói với bản thân, thân ái, chúng ta lên sàn thôi.
Tôi mở to mắt, ở trong gương tôi nhìn thấy ánh mắt đã quen thuộc. Chẳng sợ màu sắc con ngươi không thay đổi nhưng ánh mắt lại không thay đổi, thanh âm cải biến, nhưng tiết tấu khi nói không thay đổi, thân thể cải biến, linh hồn lại không thay đổi.
Sau đó tôi bắt đầu hóa trang sâu hơn, nếu có chuyên viên trang điểm ở đây, nàng nhất định sẽ cho tôi vài gợi ý chuyên nghiệp hơn, đáng tiếc bây giờ tất cả mọi thứ đều phải giản lược, tự bản thân mình làm.
Tôi siết chặt hai tay lại với nhau, sau đó vuốt mái tóc tán loạn ra sau đầu, tóc vẫn hơi ẩm ướt, ngay cả khi tôi dùng khăn lông dùng sức lau cũng không thể làm cho nó hoàn toàn khô được. Tôi chỉ có thể dùng tay vuốt từng sợi, không ngừng vuốt, sau đó ngón tay khéo léo chia tóc thành mấy phần, búi tóc không khó với tôi lắm, ngoại trừ lúc búi lên tất cả đều khá dễ dàng. Tôi chưa bao giờ dùng nhiều lọn tóc như vậy để búi tóc cả, điều này làm tôi mất một khoảng thời gian không ngắn mới có thể định hình cho mái tóc một kiểu hào phóng như vậy, sau đó tôi dùng một cái kẹp hình con bướm cố định lại.
Tôi không cẩn thận lấy đi một vài thứ của nữ chính, sau khi thuyền dừng tôi nhất định sẽ hoàn trả lại mấy thứ này cho nữ chính. Đương nhiên nếu ngày mai tôi có thể lên được khoang thượng đẳng, lúc đó tôi sẽ ném mấy thứ này lên trên ghế nằm ở khoang thượng đẳng, chỉ cần chủ nhân làm giấy kê khai đồ bị mất thì có thể tìm được nó.
Không cẩn thận nhìn thấy con trùng lớn bị tôi trói lại kia, phát hiện anh ta càng thêm chật vật, anh ta còn chưa từ bỏ ý định thoát khỏi trói buộc. Ánh mắt lúc đầu từ phẫn nộ đến phát điên, bây giờ thì miễn cưỡng tìm lại chút lí trí. Khóe mắt rũ xuống, biểu cảm tà ác làm khuôn mặt của anh ta càng thêm giả dối, thật giống như người có thể thoát được khốn cảnh thì anh ta nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời cho người hại anh ta.
Người này vừa nhìn là biết không phải người tốt rồi, tôi lạnh nhạt hồi tưởng lại đoạn ngắn anh ta cầm súng đuổi giết nam chính nữ chính, lại khẳng định phán đoán của tôi là chính xác.
Lạnh nhạt cầm phấn nền bôi lên mặt, tôi hạ quyết tâm, chuyên chú nghĩ đến khuôn mặt của một vị nữ sĩ cần có. Lúc nụ cười nhẹ nhàng nở bên môi, tôi mới phát hiện bản thân tìm được cảm giác. Đây là nụ cười tôi nhìn thấy của một vị thiếu nữ ở bên bến tàu, thanh xuân ngọt ngào, lại vừa tao nhã trầm tĩnh. Hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược lại bất ngờ dung nhập thành một.
Tôi nhẹ nhàng dùng phấn nền bôi lên khắp khuôn mặt, mấy nốt tàn nhang bị đại tuyết che phủ. Tôi bắt đầu vẽ lông mày làm nó càng thêm thanh thoát, che đi bọng mắt màu xanh làm nó tràn đầy sức sống.
Tôi phải trang điểm cho mình trở nên khỏe khoắn một chút, quý tộc thiếu nữ sẽ không có dáng vẻ thiếu dinh dưỡng như vậy.
Cuối cùng tôi cầm lấy một thỏi son màu đỏ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quệt, cẩn thận quét lên môi. Cánh môi trắng bệnh thiếu sức sống biến mất.
Tôi lại nở một nụ cười tràn đầy ngọt ngào lại tao nhã, thiếu nữ trong gương tao nhã nhẹ nhàng đứng lên.
Nàng không còn là cô nhi chờ đợi cái chết trong băng tuyết, cũng không phải là người giặt quần áo của người chết rồi mặc lấy, lại càng không phải người lang thang chạy như điên trên bến tàu. Nàng bây giờ giống như nàng công chúa lọ lem đang ngồi trên xe bí đỏ, chờ đợi đến vũ hội.
Tôi đứng lên, độ cao của thân thể này phù hợp với độ cao tôi cần để khiêu vũ. Tôi thắt chặt lại đai lưng, vuốt lại nếp nhăn trên váy, dùng một ít kĩ xảo làm cho đoạn váy thừa biến mất. Tiếp theo tôi xoay người đi lại giày, giày hơi rộng, nên tôi dùng khăn tay nhét vào trong. Lại cẩn thận đeo bao tay lại, bao tay màu trắng phối hợp với váy màu trắng sữa càng thêm xinh đẹp.
Sửa sang lại bản thân một chút rồi nhìn mình ở trong gương, váy tao nhã rũ xuống hai chân tôi, nơ màu xanh ẩn ẩn hiện hiện sau làn váy. Tôi mỉm cười, vải sợi thiên nhiên, tóc mái tũ xuống bên trán, Ánh mắt màu xanh giống như màu của đại dương nơi con tàu SMR Titanic chìm sau ba ngàn thước. Soi mói nhìn lại bản thân ba lần, xác định bản thân không có gì sơ hở, mơi khom người lấy cái quạt ở trên ghế.
Tiếp theo cúi đầu nhìn Caledon Hockley trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tôi, anh ta giống như còn ở trong giấc một quái lạ vẫn chưa thức tỉnh, biểu cảm dại ra, trong ánh mắt lộ ra biểu cảm mờ mịt. Anh ta nhìn tôi, lại nghi ngờ mà nháy mắt mấy lần.
Tôi do dự vài giây, lo lắng có nên ném anh ta vào rương hành lí, tốt nhất là đến lúc ngày mai tôi rời thuyền thì anh ta mới được tìm thấy. Đáng tiếc ngoài cửa giống như có âm thanh người tới, tôi không còn thời gian xử lí anh ta, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tôi thử giày đi lại hai bước, làn váy lay động theo bước chân. Cal biểu cảm cứng ngắc, tròng mắt di động theo bước chân tôi, tôi hàm súc cười cười với anh ta, nhẹ nhàng gật đầu, tiếp đó lấy quạt che lại nụ cười bên miệng rồi xoay người mở cửa bước ra.
Nghênh đón tôi là một người bồi bàn, hắn mặc chế phục vest trắng, trong tay bưng mâm. Tôi mở cửa đi ra ngoài làm hắn hơi nghi ngờ, tôi cười với hắn, bồi bàn lập tức nhường đường cho tôi, hắn là bồi bàn phụ trách căn phòng này của Cal.
Tôi duy trì bộ pháp ổn định, đi đến hành lang màu trắng, bồi bàn chờ tôi đi ra mới vào phòng. Tôi gặp một đôi bạn lữ chuẩn bị tham gia vũ hội, tôi nở nụ cười thân thiện với họ, tự nhiên đi đến bên cạnh họ. Ở thời điểm đi ngang qua lối rẽ tôi nhìn thấy một người mặt không chút biểu cảm, tôi và Lovejoy lướt qua nhau.
Không đến vài giây sau, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng quát to tràn đầy phẫn nộ: “Bắt lấy nữ nhân kia cho tôi, nữ nhân đáng chết.”
Tôi tiếp tục mỉm cười, giống như một thiếu nữ quý tộc tươi cười, sớm đã xâm nhập cốt tủy, trở thành dấu vết của tôi. Đi đến trước thang máy, ba cửa thang máy có một cái trống không, tôi đi vào nói với người gác thang máy: “Tầng D.”
“Vâng, thưa tiểu thư.” Người phục vụ thang máy chuyên nghiệp mà nhiệt tình cười nói.
Tôi cảm thấy một mình yên lặng nghiên cứu khuôn mặt của mình thật kinh khủng, ít nhất trong mắt người khác tôi chẳng khác nào kẻ điên mắc bệnh tinh thần phân liệt, hoặc là người không bình thường mắc chứng hậm hực chuẩn bị tự sát cả.
Bên người tôi yên lặng đi, miễn cưỡng phân một chút tinh thần lực chú ý đến nam xứng kia, lại phát hiện anh ta không còn cựa quậy nữa nhưng lại dùng ánh mắt của tên bệnh thần kinh nhìn chằm chằm tôi, chỉ sợ tôi đột nhiên phát bệnh mà cho anh ta một đao tiễn xuống âm phủ.
Lười quản anh ta, tôi bắt đầu lục lọi hòm trang sức, vứt hộp kem không cần thiết đi, tôi tìm thấy vài hộp phấn màu hồng và mấy màu khác.
Được rồi, đây là niên đại của thục nữ, tôi vốn có thể giả trang thành vợ của một vị phú thương người Mĩ, nhưng bởi vì khuôn mặt này quá mức non nớt nên tôi chỉ có thể đóng giả thành một ị nữ sĩ người Anh.
Một vị quý tộc, có giáo dưỡng tốt, một tiểu thư quý tộc cử chỉ đoan trang cao ngạo. Tôi nhắm mắt lại, hít sâu ba lần. Sau đó nói với bản thân, thân ái, chúng ta lên sàn thôi.
Tôi mở to mắt, ở trong gương tôi nhìn thấy ánh mắt đã quen thuộc. Chẳng sợ màu sắc con ngươi không thay đổi nhưng ánh mắt lại không thay đổi, thanh âm cải biến, nhưng tiết tấu khi nói không thay đổi, thân thể cải biến, linh hồn lại không thay đổi.
Sau đó tôi bắt đầu hóa trang sâu hơn, nếu có chuyên viên trang điểm ở đây, nàng nhất định sẽ cho tôi vài gợi ý chuyên nghiệp hơn, đáng tiếc bây giờ tất cả mọi thứ đều phải giản lược, tự bản thân mình làm.
Tôi siết chặt hai tay lại với nhau, sau đó vuốt mái tóc tán loạn ra sau đầu, tóc vẫn hơi ẩm ướt, ngay cả khi tôi dùng khăn lông dùng sức lau cũng không thể làm cho nó hoàn toàn khô được. Tôi chỉ có thể dùng tay vuốt từng sợi, không ngừng vuốt, sau đó ngón tay khéo léo chia tóc thành mấy phần, búi tóc không khó với tôi lắm, ngoại trừ lúc búi lên tất cả đều khá dễ dàng. Tôi chưa bao giờ dùng nhiều lọn tóc như vậy để búi tóc cả, điều này làm tôi mất một khoảng thời gian không ngắn mới có thể định hình cho mái tóc một kiểu hào phóng như vậy, sau đó tôi dùng một cái kẹp hình con bướm cố định lại.
Tôi không cẩn thận lấy đi một vài thứ của nữ chính, sau khi thuyền dừng tôi nhất định sẽ hoàn trả lại mấy thứ này cho nữ chính. Đương nhiên nếu ngày mai tôi có thể lên được khoang thượng đẳng, lúc đó tôi sẽ ném mấy thứ này lên trên ghế nằm ở khoang thượng đẳng, chỉ cần chủ nhân làm giấy kê khai đồ bị mất thì có thể tìm được nó.
Không cẩn thận nhìn thấy con trùng lớn bị tôi trói lại kia, phát hiện anh ta càng thêm chật vật, anh ta còn chưa từ bỏ ý định thoát khỏi trói buộc. Ánh mắt lúc đầu từ phẫn nộ đến phát điên, bây giờ thì miễn cưỡng tìm lại chút lí trí. Khóe mắt rũ xuống, biểu cảm tà ác làm khuôn mặt của anh ta càng thêm giả dối, thật giống như người có thể thoát được khốn cảnh thì anh ta nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời cho người hại anh ta.
Người này vừa nhìn là biết không phải người tốt rồi, tôi lạnh nhạt hồi tưởng lại đoạn ngắn anh ta cầm súng đuổi giết nam chính nữ chính, lại khẳng định phán đoán của tôi là chính xác.
Lạnh nhạt cầm phấn nền bôi lên mặt, tôi hạ quyết tâm, chuyên chú nghĩ đến khuôn mặt của một vị nữ sĩ cần có. Lúc nụ cười nhẹ nhàng nở bên môi, tôi mới phát hiện bản thân tìm được cảm giác. Đây là nụ cười tôi nhìn thấy của một vị thiếu nữ ở bên bến tàu, thanh xuân ngọt ngào, lại vừa tao nhã trầm tĩnh. Hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược lại bất ngờ dung nhập thành một.
Tôi nhẹ nhàng dùng phấn nền bôi lên khắp khuôn mặt, mấy nốt tàn nhang bị đại tuyết che phủ. Tôi bắt đầu vẽ lông mày làm nó càng thêm thanh thoát, che đi bọng mắt màu xanh làm nó tràn đầy sức sống.
Tôi phải trang điểm cho mình trở nên khỏe khoắn một chút, quý tộc thiếu nữ sẽ không có dáng vẻ thiếu dinh dưỡng như vậy.
Cuối cùng tôi cầm lấy một thỏi son màu đỏ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quệt, cẩn thận quét lên môi. Cánh môi trắng bệnh thiếu sức sống biến mất.
Tôi lại nở một nụ cười tràn đầy ngọt ngào lại tao nhã, thiếu nữ trong gương tao nhã nhẹ nhàng đứng lên.
Nàng không còn là cô nhi chờ đợi cái chết trong băng tuyết, cũng không phải là người giặt quần áo của người chết rồi mặc lấy, lại càng không phải người lang thang chạy như điên trên bến tàu. Nàng bây giờ giống như nàng công chúa lọ lem đang ngồi trên xe bí đỏ, chờ đợi đến vũ hội.
Tôi đứng lên, độ cao của thân thể này phù hợp với độ cao tôi cần để khiêu vũ. Tôi thắt chặt lại đai lưng, vuốt lại nếp nhăn trên váy, dùng một ít kĩ xảo làm cho đoạn váy thừa biến mất. Tiếp theo tôi xoay người đi lại giày, giày hơi rộng, nên tôi dùng khăn tay nhét vào trong. Lại cẩn thận đeo bao tay lại, bao tay màu trắng phối hợp với váy màu trắng sữa càng thêm xinh đẹp.
Sửa sang lại bản thân một chút rồi nhìn mình ở trong gương, váy tao nhã rũ xuống hai chân tôi, nơ màu xanh ẩn ẩn hiện hiện sau làn váy. Tôi mỉm cười, vải sợi thiên nhiên, tóc mái tũ xuống bên trán, Ánh mắt màu xanh giống như màu của đại dương nơi con tàu SMR Titanic chìm sau ba ngàn thước. Soi mói nhìn lại bản thân ba lần, xác định bản thân không có gì sơ hở, mơi khom người lấy cái quạt ở trên ghế.
Tiếp theo cúi đầu nhìn Caledon Hockley trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tôi, anh ta giống như còn ở trong giấc một quái lạ vẫn chưa thức tỉnh, biểu cảm dại ra, trong ánh mắt lộ ra biểu cảm mờ mịt. Anh ta nhìn tôi, lại nghi ngờ mà nháy mắt mấy lần.
Tôi do dự vài giây, lo lắng có nên ném anh ta vào rương hành lí, tốt nhất là đến lúc ngày mai tôi rời thuyền thì anh ta mới được tìm thấy. Đáng tiếc ngoài cửa giống như có âm thanh người tới, tôi không còn thời gian xử lí anh ta, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tôi thử giày đi lại hai bước, làn váy lay động theo bước chân. Cal biểu cảm cứng ngắc, tròng mắt di động theo bước chân tôi, tôi hàm súc cười cười với anh ta, nhẹ nhàng gật đầu, tiếp đó lấy quạt che lại nụ cười bên miệng rồi xoay người mở cửa bước ra.
Nghênh đón tôi là một người bồi bàn, hắn mặc chế phục vest trắng, trong tay bưng mâm. Tôi mở cửa đi ra ngoài làm hắn hơi nghi ngờ, tôi cười với hắn, bồi bàn lập tức nhường đường cho tôi, hắn là bồi bàn phụ trách căn phòng này của Cal.
Tôi duy trì bộ pháp ổn định, đi đến hành lang màu trắng, bồi bàn chờ tôi đi ra mới vào phòng. Tôi gặp một đôi bạn lữ chuẩn bị tham gia vũ hội, tôi nở nụ cười thân thiện với họ, tự nhiên đi đến bên cạnh họ. Ở thời điểm đi ngang qua lối rẽ tôi nhìn thấy một người mặt không chút biểu cảm, tôi và Lovejoy lướt qua nhau.
Không đến vài giây sau, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng quát to tràn đầy phẫn nộ: “Bắt lấy nữ nhân kia cho tôi, nữ nhân đáng chết.”
Tôi tiếp tục mỉm cười, giống như một thiếu nữ quý tộc tươi cười, sớm đã xâm nhập cốt tủy, trở thành dấu vết của tôi. Đi đến trước thang máy, ba cửa thang máy có một cái trống không, tôi đi vào nói với người gác thang máy: “Tầng D.”
“Vâng, thưa tiểu thư.” Người phục vụ thang máy chuyên nghiệp mà nhiệt tình cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook