Chạm Vào Hạnh Phúc
-
Chương 19: Lựa chọn
"Thưa giám đốc, đây là bản kế hoạch cho khu đất ở vùng ngoại ô với tập đoàn Dạ thị."
Thư kí Trịnh Vỹ đưa bản tài liệu cho Sam Y ký. Sam Y xoay ghế lại đằng trước nhìn Trịnh Vỹ:
"Cậu cứ để trên bàn đi."
Trịnh Vỹ gật đầu rồi bước ra ngoài. Còn một mình Sam Y trong phòng mải mê suy nghĩ. Đồng ý hay không? Đâu mới là đáp án đúng cho vấn đề trước mắt đây. Sam Y biết có rất nhiều những cuộc hôn nhân vì lợi ích nhưng không nghĩ mình cũng dính vào nó. Cô đã từng nghĩ cả đời này mình sẽ không lấy chồng sống cuộc đời tự do tự tại. Rốt cuộc ý đồ của bác Hân là gì? Không thể đơn giản là vì muốn cô hạnh phúc được, ép hôn đã là không hạnh phúc rồi. Hồi đó bác Hân có thể nhìn ra tình cảm của cô dành cho Phong Thần, đương nhiên cũng có thể nhận ra Phong Thần không thích cô. Bác Hân biết cô là người không thích trói buộc, sao lại không nghĩ rằng cô sẽ từ chối? Phong Thần lại càng không chấp nhận kết hôn với người mình không yêu.
Những suy nghĩ cứ loanh quanh luẩn quẩn trong đầu cô vô cùng rắc rối. Đến giờ ăn trưa Sam Y đi ra ngoài tìm một nhà hàng để ăn cho xong bữa. Đây là một quán ăn Nhật, Sam Y cũng không thích đồ Nhật nên định đi tìm chỗ khác nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa thì đã gặp oan hồn đến đòi mạng cô rồi.
"Xem này, cô chị yêu quý của tôi nhìn thấy em gái coi như không thấy kìa."
Mùi nước hoa rẻ tiền quanh người Hạ Khuê khiến cho Sam Y vừa ngửi thấy đã lùi lại một bước. Bên cạnh Phương Huyền cũng thêm vào một câu:
"Chị Hạ Khuê đừng để ý đến chị ta, không cẩn thận chị ta lại hãm hại chị đấy."
"Đúng là chỉ có Phương Huyền hiểu chị, em không biết đấy thôi, có loại người nhìn bề ngoài thì hay lắm nhưng bên trong thì chẳng ra làm sao cả!"
Sam Y khoanh tay đứng dựa vào tường nhìn hai người "chị chị em em" kẻ tung người hứng mà đã chọn lựa xong đáp án cho mình. Đã chạm tới sự giới hạn của cô thì cũng nên biết hậu quả của nó.
"Tôi chưa bao giờ biết thì ra hai người cũng có thể trở thành chị em thân thiết như vậy. Tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để xem kịch đâu, diễn viên đã chả đẹp mà nội dung lại còn nhạt lắm, không có chút hứng thú nào."
Sam Y nói xong toan quay bước rời khỏi thì bị Hạ Khuê kéo tay lại. Hạ Khuê hét lên:
"Chị vẫn thật già mồm, để tôi vạch trần bộ mặt của chị cho toàn thể mọi người ở đây biết được con người thật của chị."
Sam Y vẫn bình tĩnh đáp lại Hạ Khuê:
"Cô có biết bây giờ cô trông giống ai không? Chính là mấy bà ngoài chợ không có văn hoá đấy, cô trông thật chua ngoa làm sao, tại sao tôi lại có thể chảy chung một dòng máu với cô cơ chứ? Tôi hận không thể rút hết máu của tôi ra trả lại cho bố cô."
Sam Y bật cười trước mặt mọi người. Đúng vậy, tại sao cô lại là con của ông ta và là chị gái của cô ả chứ?
"Cô hãy chờ hậu quả của việc ngày hôm nay đi, tôi đã cảnh cáo cô rồi mà còn không nghe."
Sam Y cười khẩy rồi dứt khoát bước đi. Cô không tin mình không thể khiến cho Hạ Khuê quỳ xuống trước mặt mình mà cầu xin. Sam Y đã chẳng còn tâm trạng ăn uống nên lại quay trở lại phòng làm việc luôn. Phương Huyền chắc chắn chỉ kết thân với Hạ Khuê để lợi dụng vậy mà cô ả còn cho rằng mình có chỗ dựa vững chắc, đúng là ngu ngốc. Để xem lần này ai cứu được cô ta? Sam Y lạnh lùng cười, riêng tàn nhẫn thì cô không bao giờ thiếu, cô sẽ chăm sóc tận tình cho cô ả mới được.
Trịnh Vỹ thấy cô liền lập tức thông báo:
"Giám đốc Nam Phong đang đợi trong phòng họp."
Phong Thần? Anh lại đến đây làm gì?
"Hôm nay tìm tôi có việc gì? Muốn thuyết phục tôi từ chối kết hôn sao?" Sam Y bình tĩnh mở cửa bước vào phòng.
"Anh nợ em lời cầu hôn."
"Cầu hôn? Anh nghĩ tôi định lấy anh sao?" Tuy trong lòng Sam Y đã có quyết định nhưng vẫn không kìm được nói ra những lời này.
"Gả cho anh, Sam Y. Anh đã muốn nói với em lời này từ lâu." Phong Thần nghiêm túc giơ chiếc hộp nhung đỏ thẫm đến trước mặt cô.
Bên trong là chiếc nhẫn bạch kim tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, viên kim cương bên trên tinh xảo được khắc thành hình hoa hồng, giống như cô kiêu ngạo mà quyến rũ. Nhưng Sam Y càng nhìn càng thấy giống nhẫn đồ chơi của trẻ con, cô lại đi đeo chiếc nhẫn hoa cho bé gái thế này sao?
"Thành ý của anh chỉ đến thế thôi sao? Chiếc nhẫn trẻ con thế này không phải anh định tặng bé gái mẫu giáo chứ?" Chỉ một chiếc nhẫn này mà đòi mua chuộc được cô?
"Tôi đã đặt riêng nó cho em, đối với tôi chỉ hoa hồng mới có thể diễn tả được hết vẻ đẹp của em." Phong Thần đắn đo mãi mới quyết định là hoa hồng, loài hoa của sắc đẹp của sự kiêu sa. Gai hoa hồng sắc nhọn đâm những người khao khát vẻ đẹp của nó, cũng giống như cô, người con gái xinh đẹp ấy hết lần này đến lần khác quyến rũ anh rồi lại dùng sự lạnh lùng không cho anh tiếp cận.
Sam Y không biết rằng chiếc nhẫn này được làm hoàn toàn thủ công, được những người thợ chuyên nghiệp nhất tỉ mỉ ngày đêm suốt cả tháng trời để khéo léo khắc nên bông hoa cầu kì đến nhường này. Giá trị đủ để mua cả mấy chiếc siêu xe mà cô vẫn thường hay trêu chọc Phong Thần.
Nhưng cô chẳng quan tâm đến chiếc nhẫn trị giá bằng nào, thứ cô muốn nào phải là chiếc nhẫn lạnh ngắt đeo trên tay?
"Anh đã đích thân tặng cho tôi, tôi nào dám từ chối." Sam Y thở dài, cô cũng là phụ nữ, cô cũng mong được trải qua bữa tối dưới ánh nến, lãng mạn đón nhận lời cầu hôn. Nhưng đã đến nước này, hai người cũng không vui vẻ gì lấy nhau, nên cô cũng chẳng muốn đòi hỏi gì nữa.
Phong Thần đeo nhẫn cho Sam Y, ôm cô vào lòng một lúc lâu. Khi ra về còn quay lại nhìn cô thêm một lần:
"Tối anh đến đón em."
Trịnh Vỹ thấy Phong Thần đã về một lúc mà chưa thấy Sam Y đi ra liền gõ cửa phòng họp:
"Thưa giám đốc, có cuộc gọi từ ông Nam Phong Kiên - Chủ tịch Tập đoàn Nam Phong."
"Nối máy về phòng cho tôi."
"Vâng."
Sam Y ổn định tinh thần rồi mới về phòng làm việc nghe máy:
"Cháu chào bác."
"Chào cháu Sam Y."
"Sao bác không gọi vào di dộng cho cháu ạ?"
"Bác già rồi vẫn quen những thứ cổ hủ này hơn."
Sam Y biết mục đích của cuộc gọi này nên vào thẳng vấn đề:
"Thưa bác cháu đã suy nghĩ xong rồi ạ. Cháu đồng ý với cuộc hôn nhân này."
"Cháu chắc chứ? Suy nghĩ đã kỹ chưa?"
"Vâng cháu đồng ý, bác hỏi thế có khi cháu phải suy nghĩ lại thật."
"Haha, bác đùa thôi. Thế là cháu quyết rồi nhé!"
"Vâng, cháu chào bác ạ!"
Sam Y nói xong mà thở phào một cái, cuối cùng cũng đã vứt bớt đi được một gánh nợ. Còn một chuyện khác mà cô cần làm lúc này, Sam Y gọi Trịnh Vỹ rồi giao việc cho anh ta, xong xuôi cô tự thưởng cho mình một ly rượu vang. Ngày hôm nay quả thật không tệ lắm!
Đúng giờ tan sở Sam Y ra về, Phong Thần đã đứng sẵn ở dưới đợi cô.
"Anh đưa em tới một nơi."
Phong Thần lái xe đưa cô đến vườn hoa ngày còn bé hai người thường chơi. Những khi lười học Sam Y sẽ trốn ra vườn hoa gần nhà anh, một mình thui thủi ôm gối buồn bã. Phong Thần lúc đầu không tìm thấy cô sợ mẹ mắng nên vô cùng lo lắng. Đến lúc nhìn thấy bộ dạng tủi thân của cô lại không nỡ bắt nạt cô gái nhỏ ấy, đành ngồi xuống đọc sách để cô nằm trên đùi mình thiếp đi. Cô thường ngủ không yên, rất hay bị giật mình. Những lúc đó anh thường dịu dàng vỗ lưng cô, trong khi vẫn tỏ vẻ không quan tâm chăm chú đọc sách. Từ đó mỗi khi Sam Y trốn học đều trốn trong khu vườn đợi anh đi tìm, vui vẻ nhận lấy sự vỗ về từ anh.
Sam Y nghĩ đến cảnh tượng ấy mà muốn bật khóc. Thì ra Phong Thần cũng có lúc ôn nhu với cô như vậy, trong kí ức của cô chỉ còn những tổn thương mà anh đem lại, hoàn toàn không nhớ đến những lúc anh an ủi cô, nhẹ nhàng đưa cô vào giấc ngủ yên bình.
"Thật hoài niệm nơi này." Sam Y thong thả bước trên cỏ hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp mà cô đã có nơi đây.
Cô hơi sững người lại khi thấy chiếc bàn ăn được đặt giữa thảm cỏ xanh ngát, dưới ánh nến lung linh nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo của anh. Anh cười với cô, trịnh trọng quỳ xuống nắm lấy tay cô:
"Sam Y, em có đồng ý lấy anh không?"
Sam Y trong lòng cảm xúc lẫn lộn, có chút bối rối nhất thời không phản ứng. Đây là bù đắp mà anh đã nói với cô sao?
"Anh đứng lên đi. Chẳng phải đã có câu trả lời rồi sao?" Sam Y không nỡ phá hỏng khung cảnh này, nhưng cô vẫn muốn giữ cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng.
"Em trả lời anh rồi anh mới đứng dậy."
"Em đồng ý, anh mau đứng lên đi." Cô nhẹ giọng nói.
Người đàn ông này vẫn luôn là nhược điểm duy nhất của cô.
Thư kí Trịnh Vỹ đưa bản tài liệu cho Sam Y ký. Sam Y xoay ghế lại đằng trước nhìn Trịnh Vỹ:
"Cậu cứ để trên bàn đi."
Trịnh Vỹ gật đầu rồi bước ra ngoài. Còn một mình Sam Y trong phòng mải mê suy nghĩ. Đồng ý hay không? Đâu mới là đáp án đúng cho vấn đề trước mắt đây. Sam Y biết có rất nhiều những cuộc hôn nhân vì lợi ích nhưng không nghĩ mình cũng dính vào nó. Cô đã từng nghĩ cả đời này mình sẽ không lấy chồng sống cuộc đời tự do tự tại. Rốt cuộc ý đồ của bác Hân là gì? Không thể đơn giản là vì muốn cô hạnh phúc được, ép hôn đã là không hạnh phúc rồi. Hồi đó bác Hân có thể nhìn ra tình cảm của cô dành cho Phong Thần, đương nhiên cũng có thể nhận ra Phong Thần không thích cô. Bác Hân biết cô là người không thích trói buộc, sao lại không nghĩ rằng cô sẽ từ chối? Phong Thần lại càng không chấp nhận kết hôn với người mình không yêu.
Những suy nghĩ cứ loanh quanh luẩn quẩn trong đầu cô vô cùng rắc rối. Đến giờ ăn trưa Sam Y đi ra ngoài tìm một nhà hàng để ăn cho xong bữa. Đây là một quán ăn Nhật, Sam Y cũng không thích đồ Nhật nên định đi tìm chỗ khác nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa thì đã gặp oan hồn đến đòi mạng cô rồi.
"Xem này, cô chị yêu quý của tôi nhìn thấy em gái coi như không thấy kìa."
Mùi nước hoa rẻ tiền quanh người Hạ Khuê khiến cho Sam Y vừa ngửi thấy đã lùi lại một bước. Bên cạnh Phương Huyền cũng thêm vào một câu:
"Chị Hạ Khuê đừng để ý đến chị ta, không cẩn thận chị ta lại hãm hại chị đấy."
"Đúng là chỉ có Phương Huyền hiểu chị, em không biết đấy thôi, có loại người nhìn bề ngoài thì hay lắm nhưng bên trong thì chẳng ra làm sao cả!"
Sam Y khoanh tay đứng dựa vào tường nhìn hai người "chị chị em em" kẻ tung người hứng mà đã chọn lựa xong đáp án cho mình. Đã chạm tới sự giới hạn của cô thì cũng nên biết hậu quả của nó.
"Tôi chưa bao giờ biết thì ra hai người cũng có thể trở thành chị em thân thiết như vậy. Tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để xem kịch đâu, diễn viên đã chả đẹp mà nội dung lại còn nhạt lắm, không có chút hứng thú nào."
Sam Y nói xong toan quay bước rời khỏi thì bị Hạ Khuê kéo tay lại. Hạ Khuê hét lên:
"Chị vẫn thật già mồm, để tôi vạch trần bộ mặt của chị cho toàn thể mọi người ở đây biết được con người thật của chị."
Sam Y vẫn bình tĩnh đáp lại Hạ Khuê:
"Cô có biết bây giờ cô trông giống ai không? Chính là mấy bà ngoài chợ không có văn hoá đấy, cô trông thật chua ngoa làm sao, tại sao tôi lại có thể chảy chung một dòng máu với cô cơ chứ? Tôi hận không thể rút hết máu của tôi ra trả lại cho bố cô."
Sam Y bật cười trước mặt mọi người. Đúng vậy, tại sao cô lại là con của ông ta và là chị gái của cô ả chứ?
"Cô hãy chờ hậu quả của việc ngày hôm nay đi, tôi đã cảnh cáo cô rồi mà còn không nghe."
Sam Y cười khẩy rồi dứt khoát bước đi. Cô không tin mình không thể khiến cho Hạ Khuê quỳ xuống trước mặt mình mà cầu xin. Sam Y đã chẳng còn tâm trạng ăn uống nên lại quay trở lại phòng làm việc luôn. Phương Huyền chắc chắn chỉ kết thân với Hạ Khuê để lợi dụng vậy mà cô ả còn cho rằng mình có chỗ dựa vững chắc, đúng là ngu ngốc. Để xem lần này ai cứu được cô ta? Sam Y lạnh lùng cười, riêng tàn nhẫn thì cô không bao giờ thiếu, cô sẽ chăm sóc tận tình cho cô ả mới được.
Trịnh Vỹ thấy cô liền lập tức thông báo:
"Giám đốc Nam Phong đang đợi trong phòng họp."
Phong Thần? Anh lại đến đây làm gì?
"Hôm nay tìm tôi có việc gì? Muốn thuyết phục tôi từ chối kết hôn sao?" Sam Y bình tĩnh mở cửa bước vào phòng.
"Anh nợ em lời cầu hôn."
"Cầu hôn? Anh nghĩ tôi định lấy anh sao?" Tuy trong lòng Sam Y đã có quyết định nhưng vẫn không kìm được nói ra những lời này.
"Gả cho anh, Sam Y. Anh đã muốn nói với em lời này từ lâu." Phong Thần nghiêm túc giơ chiếc hộp nhung đỏ thẫm đến trước mặt cô.
Bên trong là chiếc nhẫn bạch kim tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, viên kim cương bên trên tinh xảo được khắc thành hình hoa hồng, giống như cô kiêu ngạo mà quyến rũ. Nhưng Sam Y càng nhìn càng thấy giống nhẫn đồ chơi của trẻ con, cô lại đi đeo chiếc nhẫn hoa cho bé gái thế này sao?
"Thành ý của anh chỉ đến thế thôi sao? Chiếc nhẫn trẻ con thế này không phải anh định tặng bé gái mẫu giáo chứ?" Chỉ một chiếc nhẫn này mà đòi mua chuộc được cô?
"Tôi đã đặt riêng nó cho em, đối với tôi chỉ hoa hồng mới có thể diễn tả được hết vẻ đẹp của em." Phong Thần đắn đo mãi mới quyết định là hoa hồng, loài hoa của sắc đẹp của sự kiêu sa. Gai hoa hồng sắc nhọn đâm những người khao khát vẻ đẹp của nó, cũng giống như cô, người con gái xinh đẹp ấy hết lần này đến lần khác quyến rũ anh rồi lại dùng sự lạnh lùng không cho anh tiếp cận.
Sam Y không biết rằng chiếc nhẫn này được làm hoàn toàn thủ công, được những người thợ chuyên nghiệp nhất tỉ mỉ ngày đêm suốt cả tháng trời để khéo léo khắc nên bông hoa cầu kì đến nhường này. Giá trị đủ để mua cả mấy chiếc siêu xe mà cô vẫn thường hay trêu chọc Phong Thần.
Nhưng cô chẳng quan tâm đến chiếc nhẫn trị giá bằng nào, thứ cô muốn nào phải là chiếc nhẫn lạnh ngắt đeo trên tay?
"Anh đã đích thân tặng cho tôi, tôi nào dám từ chối." Sam Y thở dài, cô cũng là phụ nữ, cô cũng mong được trải qua bữa tối dưới ánh nến, lãng mạn đón nhận lời cầu hôn. Nhưng đã đến nước này, hai người cũng không vui vẻ gì lấy nhau, nên cô cũng chẳng muốn đòi hỏi gì nữa.
Phong Thần đeo nhẫn cho Sam Y, ôm cô vào lòng một lúc lâu. Khi ra về còn quay lại nhìn cô thêm một lần:
"Tối anh đến đón em."
Trịnh Vỹ thấy Phong Thần đã về một lúc mà chưa thấy Sam Y đi ra liền gõ cửa phòng họp:
"Thưa giám đốc, có cuộc gọi từ ông Nam Phong Kiên - Chủ tịch Tập đoàn Nam Phong."
"Nối máy về phòng cho tôi."
"Vâng."
Sam Y ổn định tinh thần rồi mới về phòng làm việc nghe máy:
"Cháu chào bác."
"Chào cháu Sam Y."
"Sao bác không gọi vào di dộng cho cháu ạ?"
"Bác già rồi vẫn quen những thứ cổ hủ này hơn."
Sam Y biết mục đích của cuộc gọi này nên vào thẳng vấn đề:
"Thưa bác cháu đã suy nghĩ xong rồi ạ. Cháu đồng ý với cuộc hôn nhân này."
"Cháu chắc chứ? Suy nghĩ đã kỹ chưa?"
"Vâng cháu đồng ý, bác hỏi thế có khi cháu phải suy nghĩ lại thật."
"Haha, bác đùa thôi. Thế là cháu quyết rồi nhé!"
"Vâng, cháu chào bác ạ!"
Sam Y nói xong mà thở phào một cái, cuối cùng cũng đã vứt bớt đi được một gánh nợ. Còn một chuyện khác mà cô cần làm lúc này, Sam Y gọi Trịnh Vỹ rồi giao việc cho anh ta, xong xuôi cô tự thưởng cho mình một ly rượu vang. Ngày hôm nay quả thật không tệ lắm!
Đúng giờ tan sở Sam Y ra về, Phong Thần đã đứng sẵn ở dưới đợi cô.
"Anh đưa em tới một nơi."
Phong Thần lái xe đưa cô đến vườn hoa ngày còn bé hai người thường chơi. Những khi lười học Sam Y sẽ trốn ra vườn hoa gần nhà anh, một mình thui thủi ôm gối buồn bã. Phong Thần lúc đầu không tìm thấy cô sợ mẹ mắng nên vô cùng lo lắng. Đến lúc nhìn thấy bộ dạng tủi thân của cô lại không nỡ bắt nạt cô gái nhỏ ấy, đành ngồi xuống đọc sách để cô nằm trên đùi mình thiếp đi. Cô thường ngủ không yên, rất hay bị giật mình. Những lúc đó anh thường dịu dàng vỗ lưng cô, trong khi vẫn tỏ vẻ không quan tâm chăm chú đọc sách. Từ đó mỗi khi Sam Y trốn học đều trốn trong khu vườn đợi anh đi tìm, vui vẻ nhận lấy sự vỗ về từ anh.
Sam Y nghĩ đến cảnh tượng ấy mà muốn bật khóc. Thì ra Phong Thần cũng có lúc ôn nhu với cô như vậy, trong kí ức của cô chỉ còn những tổn thương mà anh đem lại, hoàn toàn không nhớ đến những lúc anh an ủi cô, nhẹ nhàng đưa cô vào giấc ngủ yên bình.
"Thật hoài niệm nơi này." Sam Y thong thả bước trên cỏ hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp mà cô đã có nơi đây.
Cô hơi sững người lại khi thấy chiếc bàn ăn được đặt giữa thảm cỏ xanh ngát, dưới ánh nến lung linh nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo của anh. Anh cười với cô, trịnh trọng quỳ xuống nắm lấy tay cô:
"Sam Y, em có đồng ý lấy anh không?"
Sam Y trong lòng cảm xúc lẫn lộn, có chút bối rối nhất thời không phản ứng. Đây là bù đắp mà anh đã nói với cô sao?
"Anh đứng lên đi. Chẳng phải đã có câu trả lời rồi sao?" Sam Y không nỡ phá hỏng khung cảnh này, nhưng cô vẫn muốn giữ cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng.
"Em trả lời anh rồi anh mới đứng dậy."
"Em đồng ý, anh mau đứng lên đi." Cô nhẹ giọng nói.
Người đàn ông này vẫn luôn là nhược điểm duy nhất của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook