"Làm gì mà nhìn chăm chú vào điện thoại vậy? Có bạn gái rồi à?"
"Đừng nói nhảm.

Tôi đang nhắn tin với bạn." – Triệu Vĩnh trừng mắt nhìn đồng nghiệp của mình nhưng đôi tai lại đỏ bừng.
"Nói dối không biết ngượng hả? Cái nét mặt dịu dàng này mà dành cho bạn hả? Bị friendzone rồi đúng không? Tôi nói thật, cậu quá tuổi lấy vợ rồi mau rước người ta về đi."
"Đừng nói nhảm nữa! Mau cút."
Triệu Vĩnh tức giận đuổi đồng nghiệp đi.

Đợi hắn đi rồi anh mới mở điện thoại lên rồi gửi cho người kia một tin nhắn.

Cậu dậy chưa?
Sau đó anh lại muốn đấm vào mặt mình.

Liệu cậu ấy có cảm thấy mình quan tâm quá mức không?
Triệu Vĩnh thở dài.

Sau đó anh vươn tay mở ngăn kéo ra.

Ngăn kéo của Triệu Vĩnh rất sạch sẽ, không hề có những tạp chí đồi trụy mà đám đàn ông trong sở thường xem.

Ngăn kéo của anh chỉ có độc một tấm ảnh.

Triệu Vĩnh cầm bức ảnh lên ngắm.

Trong bức ảnh là một cậu thiếu niên 15, 16 tuổi với khuôn mặt thanh tú mang nét lai tạo giữa phương Đông và phương Tây.

Cậu nhóc đứng dưới mặt trời tay ôm một quả bóng rổ đang mỉm cười rạng rỡ.

Nụ cười của cậu nhóc rất đẹp nó khiến người đối diện, dù không quen biết, bất giác nảy sinh thiện cảm với cậu.

Dương...!
Triệu Vĩnh khẽ gọi tên, sau đó anh cúi xuống hôn lên tấm ảnh.

"Mình lại làm cái gì vậy?" – Triệu Vĩnh thở dài vuốt ngược mái tóc ra đằng sau.

Năm nay anh đã 32 tuổi rồi.

Đúng như mọi người nói, anh không còn trẻ nữa.

Triệu Vĩnh không hiểu tại sao mình lại cố chấp với người này như vậy.

"Chết tiệt, từ bao giờ mình trở thành kẻ đa sầu đa cảm vậy?"
Anh tức giận vò đầu.

Đúng lúc Triệu Vĩnh còn đang bối rối thì chuông điện thoại vang lên.

Anh bực dọc muốn tắt điện thoại nhưng khi nhìn thấy người gọi cả người Triệu Vĩnh liền cứng đờ người.

Chuông vang lên lần thứ ba, cuối cùng anh cũng ấn nút nghe.
"Alo..."
"Xin lỗi vì giờ này mới gọi cho anh." – Giọng nói trong trẻo từ trong điện thoại vang lên.

– "Nghe nói anh sắp chuyển công tác đến chỗ em, hôm ấy em ra sân bay đón anh nhé."
"Tất nhiên là được!" – Triệu Vĩnh liền lên tiếng.


Nhận ra mình hơi hấp tấp anh liền chỉnh lại giọng.

– "Dù sao ở nơi xa lạ như vậy có người thân quen vẫn tốt hơn."
"Vậy hôm đó em đến sân bay đón anh."
"Được."
Sau khi kết thúc cuộc gọi Triệu Vĩnh liền gục đầu xuống bàn.

Aiz, rốt cuộc anh đã nói gì vậy?
Triệu Vĩnh biết với trình độ của mình sẽ không bao giờ bước chân vào sở cảnh sát ở London được nhưng dưới sự giúp đỡ của Mạc thiếu gia thì điều không thể cũng có thể biến thành sự thật.

Nhiều lúc Triệu Vĩnh cũng tự hỏi vì sao Mạc thiếu gia lại bảo vệ em trai nuôi của mình đến vậy nhưng nghĩ mãi chẳng ra nên anh quyết định bỏ ra sau đầu.

Mà nghe nói nơi anh sắp chuyển tới có đội trưởng là nữ.

Cô ta tên gì nhỉ? Hình như là Lya...
*****
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Triệu Vĩnh, Mạc Dương mệt mỏi gãi gãi mái tóc bù xù của mình.

Dạo gần đây cậu thường xuyên cảm thấy mệt mỏi trong người.

Là do nghỉ ngơi không điều độ sao?
Mạc Dương bắt đầu liệt kê những việc mình cần làm trong ngày ra vừa nghĩ cậu vừa bước vào trong nhà tắm.
"Ashh..."
Cơn xót từ môi truyền đến khiến cậu đau đến hít mạnh một hơi.

Cậu tò mò rướn người lại gần gương quan sát rõ hơn.

Bị tróc da rồi.

Nhưng Mạc Dương đã cắt móng chân cho chàng mèo nhà mình rồi.

Hơn nữa môi cậu có vẻ hơi sưng, chẳng lẽ là dị ứng?
"Meow..."
Tiếng kêu của Luke nhanh chóng thu hút sự chú ý của chàng trai tóc đen.

Cậu liền bế cậu nhóc lên xoa xoa bộ lông mềm mượt.

"Chuyện gì vậy Luke?"
Luke khó chịu giãy giụa nhảy xuống khỏi vòng tay của Mạc Dương sau đó không ngừng đi quanh ổ của mình.

"Meow...!Moew..."
Sau một hồi phân tích tâm lý chàng mèo trắng, Mạc Dương nhận ra quả cầu len yêu thích của cậu nhóc đã bị mất.

Nhưng dù cậu cùng Luke có lục tung căn nhà cũng không thể nào tìm được quả cầu len của cậu nhóc.

Cuối cùng cậu chỉ còn cách làm một quả cầu len khác cho Luke.

Khi chàng mèo đã yên tĩnh nằm trong ổ của mình, Mạc Dương bắt đầu lướt diễn đàn.

Ngoại trừ đọc sách, cậu còn rất thích viết lách vì vậy cậu có tham gia một diễn đàn về văn học.

Người trong diễn đàn không nhiều nhưng họ rất lịch sự và luôn góp ý cho những người mới vào nghề.
Nếu một con chuột bị thương nó sẽ chỉ quan tâm đến vết thương của mình.
Hắn mỉm cười nhìn thiên sứ.


Mỗi chúng ta đều có một cái bóng.

Vì sao lại là cái bóng? Vì nó luôn tồn tại cùng chúng ta, nó là một phần của chúng ta nhưng ta luôn phủ nhận chúng.*
Vậy thiên sứ, cái bóng của ta là cái gì?
Mạc Dương liền bị lời giới thiệu của một thành viên mới thu hút.

Skadi?
Là con gái sao? Mạc Dương tò mò ấn vào avatar hình bông hoa hồng.

Ngoại trừ lời giới thiệu ra người này không hề đề cập thông tin gì về bản thân.

Cô nàng tham gia diễn đàn vào tuần trước và có một tác phẩm đang viết mang tên "Lạc".

Tác phẩm kể về một chú chim xinh đẹp nằm trong một cái lồng làm bằng vàng.

Chú chim có tất cả ngoại trừ tự do.

Một ngày nọ chú chim may mắn trốn thoát và nhanh chóng hòa vào một đàn chim.

Nội dung tuy không có gì đặc biệt là đề cao tính tự do nhưng giọng văn của tác giả viết rất hay.

Vì chưa hoàn thành nên Mạc Dương tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với chú chim nhỏ kia.

Cậu liền ấn theo dõi cái tên Skadi này.
Đúng lúc đó điện thoại của cậu liền đổ chuông.

"Alice? Có chuyện gì vậy?"
*****
"Thật tệ!"
Kéo cao cổ áo, Lya bắt đầu cằn nhằn về thời tiết.

Nhiệt độ bây giờ là 8 độ và cô chỉ mặc một chiếc phao mua từ một cửa tiệm cũ nằm cuối góc phố.

Hiện tại cô đang ngồi trong một chiếc xe tàn tạ của mình mà chăm chú quan sát tòa biệt thự trước mặt.

Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ nhưng một ý định nào đó thôi thúc Lya lật lại mấy vụ án cũ và bắt đầu đi dạo loanh quanh nơi mà còn quá nhiều quẩn khúc trong đó.

Nữ cảnh sát không hiểu sao mình lại làm vậy.

Có lẽ sau sự thất bại sau hai cuộc hôn nhân cùng việc mất đi quyền nuôi con đã khiến Lya sợ hãi khi ở trong nhà một mình và luôn ép cô phải ra ngoài làm cái gì đó.

Cộc...!cộc...
Tiếng gõ nhẹ lên cửa kính khiến Lya hoảng sợ.

Cô từ từ hạ cửa kính xuống.

Ngay lập tức trận gió từ bên ngoài thổi vào khiến nữ cảnh sát phát run.

"Thưa cô." – Người vừa gõ cửa kính là một người đàn ông đã qua tuổi trung niên.

Lya nhận ra đó là vị quản gia của tòa biệt thự này.


Sau đó mọi thứ diễn ra một cách chóng váng, đến khi cô hồi thần thì bản thân đã ngồi xuống ghế nhung và thưởng thức một ly trà nóng.

Nhấp một ngụm trà, nữ cảnh sát cảm thấy cái lạnh đã tan đi không ít.

"Nghe nói cảnh sát Lindsey một mình lặn lội đến thăm tôi?"
Cánh cửa bật mở, một chàng trai bước vào mang theo hơi lạnh của không khí bên ngoài.

Tay cầm trà của Lya hơi run lên nhưng trên mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh và nở một nụ cười xã giao.

"Cậu Carlisle, chúng ta lại gặp nhau." – Nữ cảnh sát mỉm cười vươn tay ra trước mặt chàng trai tóc vàng.

Cô nhận ra người này đang mặc một trang phục cưỡi ngựa có lẽ khi cô đến hắn đang tận hưởng thú đi săn của mình.

Trước sự đánh giá không hề khiêng dè của người đối diện, Chris vẫn thản nhiên nắm lấy bàn tay của cô.

Bàn tay của Chris rất đẹp khi hắn nắm lấy tay Lya, cô liền bị mùi hương không tên phát ra từ người hắn làm cho ngây người.

Nhưng rất nhanh Chris đã rút tay lại.

"Cảnh sát Lindsey, tôi tự hỏi điều gì khiến cô chấp nhất với cái chết của ba tôi như vậy." – Chris ngồi xuống vị trí đối diện Lya, đôi mắt xinh đẹp của hắn tỏa ra nét hờ hứng đầy quyến rũ.

"Không phải!" – Lya lúng túng kêu lên.

– "Tôi không phải nghi ngờ kết luận của cảnh sát nhưng...!tôi cảm thấy cái chết của ngài William Carlisle còn rất nhiều uẩn khúc."
"Uẩn khúc?" – Khóe môi mỏng rách ra một nụ cười.

– "Ba tôi đã bị mẹ tôi giết chết và bà bây giờ đang điều trị trong bệnh viện tâm thần.

Ngoại trừ tôi và Charles, tất cả mọi người trong biệt thự đều bị giết hết hơn nữa không có dấu vết của sự đột nhập từ bên ngoài.

Charles đã có bằng chứng ngoại phạm.

Vậy cô nói xem ai giết ba tôi? Tôi sao? Cô nên nhớ khi ấy tôi còn chưa đủ 14."
Lya há miệng muốn lên tiếng nhưng không thể nói thành lời.

Chris nói đúng.

Mọi việc đã được sáng tỏ, chỉ có cô chấp nhất với cái linh cảm chết tiệt của mình.

Nếu cô tiếp tục bám lấy vị thiếu gia giàu có này sẽ chẳng khác gì một ả đàn bà đang tìm cơ hội gây sự chú ý với một quý ông nhiều tiền.

"Có lẽ cậu nói đúng cậu Carlisle.

Xin lỗi vì đã gợi lại cho cậu những kí ức đau thương."
Lya áy náy xin lỗi rồi đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng.

Đúng lúc đó ánh mắt cô vô tình liếc qua một tấm ảnh treo trên tường.

"Đây là..."
"Cô Lindsey, xe của cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi e là sắp có một đợt bão tuyết vào tối nay.

Nếu cô không về nhanh thì mọi chuyện sẽ rất tệ đấy."
Giọng nói lạnh nhạt của quản gia nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lya.

Nữ cảnh sát cảm ơn vị quản gia rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

Trước khi đi cô nghe thấy giọng nói của Chris vang lên từ sau lưng mình:
"Chúc giáng sinh vui vẻ."
Lya hoảng sợ quay đầu lại nhưng cánh cửa của phòng khách đã đóng lại.

Cơn gió lạnh phả vào mặt khiến Lya cảm thấy dễ chịu hơn chút.


Cô bắt đầu nghĩ về tấm ánh mình vô tình nhìn thấy.

Đó là tấm ảnh một cậu nhóc tóc đen mắt đen đang mỉm cười rạng rỡ.

Bức ảnh khiến Lya nhớ đến con út nhà Hamilton.

Vụ án năm đó vẫn ám ảnh cô đến tận bây giờ nhưng rốt cuộc cả hai đứa trẻ đó vẫn biến mất mà không để lại dấu vết nào.

Chết tiệt!
Lya thở dài vuốt mái tóc xơ xác của mình.

Có lẽ lúc đó là do cô nhìn nhầm.

Dù sao đối với người Phương Tây người Phương Đông luôn mang nét giống nhau đến lạ kì.

Tốt nhất bây giờ cô nên dành thời gian chăm sóc bản thân và chuẩn bị đón một kì giáng sinh an lành.
*****
Căn phòng thoang thoảng mùi hoa Radiant Perfume ngọt ngào.

Chris nhàm chán nằm trên ghế nhung trên tay hắn là một quả cầu bằng len.

Chris chăm chú nhìn quả cầu một thời gian dài cho đến khi có người gọi hắn:
"Cậu chủ."
Người đàn ông với mái tóc hoa râm đứng nghiêm chỉnh trước cửa phòng.

Chiếc áo đuôi tôm màu đen phằng phiu càng làm khuôn mặt ông thêm nghiêm túc.

"Chết rồi?"
Hắn ngồi dậy.

Mái tóc màu vàng rồi tung, nhưng hắn chẳng buồn chỉnh lại.

Hắn nhìn quản gia của mình bằng đôi mắt tràn đầy mong đợi.

"Vâng."
Nghe được đáp án, hắn thở dài ngửa đầu lên nhìn trần nhà.

Mùi hoa Radiant Perfume ngày càng nồng, thậm chí hắn có thể nếm được vị ngọt từ mùi hương này.

Chris đột nhiên bật cười thành tiếng:
"Charles."
"Vâng thưa cậu."
"Nếu một con chuột bị thương nó sẽ chỉ quan tâm đến vết thương của mình." – Chris mỉm cười tung quả cầu len lên.

– "Một con chim nhỏ sau khi bị đồng loại vứt bỏ sẽ tự bay về lồng của mình."
Qủa cầu lần nữa quay trở về tay hắn.
------------------------------------------------------
*Baldr và Skadi
Skadi là một người khổng lồ và nữ thần thuộc về tài bắn cung, trượt tuyết, mùa đông, và núi.

Do hận các vị thần đã giết cha mình, cô quyết tâm trả thù.

Nhưng vừa nhìn thấy Baldr, cô đã đem lòng yêu vị thần đẹp trai trẻ tuổi này, trái tim cô đã được thần cảm hoá.

Nhưng thần Odin không muốn để con trai mình lấy người khổng lồ nên bày kế bắt Skadi chọn chồng bằng cách chỉ cho cô xem chân của họ.

Và kế sách của Odin đã thành công, Skadi chọn nhầm Njord, thần của gió và biển cả.
(Theo Wikipedia)
**Cái bóng: Nằm trong "Nguyên mẫu bóng tối" của Carl Jung.

Nói dễ hiểu cái bóng đại diện cho tất cả sự thôi thúc, cảm xúc và suy nghĩ của bạn bị đè nén bởi ý thức. Cái bóng được tạo thành từ những phần tính cách của chúng ta mà chúng ta không thừa nhận.

Nó là mặt tối nhất là nơi không bị ràng buộc bởi đạo đức hay gọi theo cách khác là phần "con".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương